Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 21
Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn
Một ngày dài với tôi trôi qua như chỉ vài cái chớp mắt, đúng 7 giờ, tôi ngồi trong nhà và nghe thấy cánh cổng sắt được mở ra và tiếng xe hơi chạy vào. Tôi biết, là anh đã về, chỉ là hôm nay có chút sớm.
Vừa bước vào nhà, anh như theo một thói quen, vừa tháo lỏng cà vạt ra vừa nói.
- Dung Thành, lấy cho tôi một cốc nước.
Đáp lại anh thật sự là tiếng nói của tôi, nhưng với anh, thứ đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo.
- Nước em để trong bếp, anh đừng uống nước thẳng từ vòi nhé.
Anh quay xung quanh nhà như tìm kiếm hình bóng của tôi, tôi đứng lẳng lặng bên cạnh nhìn, một lời cũng không nói. Anh đi quanh nhà đến chán chê rồi mới ngoảnh lại vào bếp, trong tủ chỉ sót lại vài món lẻ tẻ.
Có nấu cũng không nấu ra được món gì, không biết anh nghĩ gì, lại lấy hộp sữa tôi đặt trong tủ, một hơi uống cạn. Sữa lạnh không hâm nóng lại, tôi đứng một bên có chút lo lắng không hiểu vì sao anh lại làm vậy.
- Nam, anh làm sao vậy....
Sau đó là hình ảnh anh đi đến ghế sofa ngồi ở đó mà ngẩn người, tôi thấy hôm nay hành động của anh ấy rất lạ. À không, là mấy ngày hôm nay cơ, từ việc ăn đồ ăn của tôi còn cho tôi bước vào căn phòng, nơi riêng tư nhất của anh. Tôi đã thấy anh rất lạ rồi.
Anh ngồi đó, nghĩ gì rồi lại xoa xoa tóc mình đến rối tung lên. Ngửa đầu ra đằng sau ghế, tôi lại nghe được loáng thoáng trong không khí giọng anh thì thầm.
- Không có ở nhà...không có ở nhà...mấy ngày hôm nay đi đâu được chứ, ở nhà chỉ được vài tiếng...
Tôi nhìn hết thẩy bộ dạng cực kì xa lạ của anh, có chút nghệch mặt ra. Gì chứ? Anh ấy...tìm tôi....?
Tôi đứng bên cạnh đó nhìn anh thật lâu, anh ngồi ở trên sofa, không làm gì cả, lâu lâu ánh mắt lại hướng về phía cánh cửa như chờ đợi ai đó. Tôi nhìn đồng hồ mỗi một lúc trôi qua, thời gian đã trôi rất khuya, độ khoảng hơn 2 giờ sáng một chút.
Tôi có chút lo lắng, sắp đến giờ tôi hiện hình, nếu anh ấy cứ một mực ngồi ở đó. Tôi phải giải thích sao về việc đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy đây? Rằng tôi đã chết? Rằng là tôi đã t* t*?
Tôi không rõ, khoảng thời gian này đối với tôi quá yên bình. Tôi có thể làm những chuyện mà trước đây tôi không thể làm được, tôi không muốn đánh mất cảm giác hạnh phúc đang bao bọc lấy cơ thể mình.
Nếu để anh ấy biết được tôi đã chết, tôi thật sự không tưởng tượng nỗi hậu quả. Lần đầu tiên sau khi chết tôi hối hận, hối hận vì đã vờ như mình còn sống, vờ như mình vẫn sinh hoạt bình thường trong căn nhà này. Hay vờ như mình vẫn còn sống.
Tôi tự lừa dối bản thân mình bằng việc tôi vẫn còn sống, tôi lừa được bản thân mình, còn lừa được cả anh ấy. Tôi nhìn chằm chằm vào anh, bộ dạng anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố chấp ngồi ở ghế sofa đợi tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 25 phút, chỉ còn 2 phút nữa. Tôi có chút run rẫy, thôi thì, tùy duyên vậy.
Tôi quay lưng đi ra phía cửa, đợi thời gian vừa chuẩn liền đưa tay lên vặn nắm cửa rồi đóng lại, vờ như mình vừa từ bên ngoài bước vào nhà.
*Cạch!
Lúc này, ánh mắt anh đã quay qua nhìn tôi, dáng vẻ có chút mệt mỏi. Đôi mắt híp lại, như khắc rõ hình ảnh tôi vào trong trí nhớ.
_Còn_
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn
Một ngày dài với tôi trôi qua như chỉ vài cái chớp mắt, đúng 7 giờ, tôi ngồi trong nhà và nghe thấy cánh cổng sắt được mở ra và tiếng xe hơi chạy vào. Tôi biết, là anh đã về, chỉ là hôm nay có chút sớm.
Vừa bước vào nhà, anh như theo một thói quen, vừa tháo lỏng cà vạt ra vừa nói.
- Dung Thành, lấy cho tôi một cốc nước.
Đáp lại anh thật sự là tiếng nói của tôi, nhưng với anh, thứ đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo.
- Nước em để trong bếp, anh đừng uống nước thẳng từ vòi nhé.
Anh quay xung quanh nhà như tìm kiếm hình bóng của tôi, tôi đứng lẳng lặng bên cạnh nhìn, một lời cũng không nói. Anh đi quanh nhà đến chán chê rồi mới ngoảnh lại vào bếp, trong tủ chỉ sót lại vài món lẻ tẻ.
Có nấu cũng không nấu ra được món gì, không biết anh nghĩ gì, lại lấy hộp sữa tôi đặt trong tủ, một hơi uống cạn. Sữa lạnh không hâm nóng lại, tôi đứng một bên có chút lo lắng không hiểu vì sao anh lại làm vậy.
- Nam, anh làm sao vậy....
Sau đó là hình ảnh anh đi đến ghế sofa ngồi ở đó mà ngẩn người, tôi thấy hôm nay hành động của anh ấy rất lạ. À không, là mấy ngày hôm nay cơ, từ việc ăn đồ ăn của tôi còn cho tôi bước vào căn phòng, nơi riêng tư nhất của anh. Tôi đã thấy anh rất lạ rồi.
Anh ngồi đó, nghĩ gì rồi lại xoa xoa tóc mình đến rối tung lên. Ngửa đầu ra đằng sau ghế, tôi lại nghe được loáng thoáng trong không khí giọng anh thì thầm.
- Không có ở nhà...không có ở nhà...mấy ngày hôm nay đi đâu được chứ, ở nhà chỉ được vài tiếng...
Tôi nhìn hết thẩy bộ dạng cực kì xa lạ của anh, có chút nghệch mặt ra. Gì chứ? Anh ấy...tìm tôi....?
Tôi đứng bên cạnh đó nhìn anh thật lâu, anh ngồi ở trên sofa, không làm gì cả, lâu lâu ánh mắt lại hướng về phía cánh cửa như chờ đợi ai đó. Tôi nhìn đồng hồ mỗi một lúc trôi qua, thời gian đã trôi rất khuya, độ khoảng hơn 2 giờ sáng một chút.
Tôi có chút lo lắng, sắp đến giờ tôi hiện hình, nếu anh ấy cứ một mực ngồi ở đó. Tôi phải giải thích sao về việc đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy đây? Rằng tôi đã chết? Rằng là tôi đã t* t*?
Tôi không rõ, khoảng thời gian này đối với tôi quá yên bình. Tôi có thể làm những chuyện mà trước đây tôi không thể làm được, tôi không muốn đánh mất cảm giác hạnh phúc đang bao bọc lấy cơ thể mình.
Nếu để anh ấy biết được tôi đã chết, tôi thật sự không tưởng tượng nỗi hậu quả. Lần đầu tiên sau khi chết tôi hối hận, hối hận vì đã vờ như mình còn sống, vờ như mình vẫn sinh hoạt bình thường trong căn nhà này. Hay vờ như mình vẫn còn sống.
Tôi tự lừa dối bản thân mình bằng việc tôi vẫn còn sống, tôi lừa được bản thân mình, còn lừa được cả anh ấy. Tôi nhìn chằm chằm vào anh, bộ dạng anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố chấp ngồi ở ghế sofa đợi tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 25 phút, chỉ còn 2 phút nữa. Tôi có chút run rẫy, thôi thì, tùy duyên vậy.
Tôi quay lưng đi ra phía cửa, đợi thời gian vừa chuẩn liền đưa tay lên vặn nắm cửa rồi đóng lại, vờ như mình vừa từ bên ngoài bước vào nhà.
*Cạch!
Lúc này, ánh mắt anh đã quay qua nhìn tôi, dáng vẻ có chút mệt mỏi. Đôi mắt híp lại, như khắc rõ hình ảnh tôi vào trong trí nhớ.
_Còn_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất