Chương 6: Kỳ lạ
Cô ơi, mẹ con đâu rồi ạ?
Tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng dẫu sao cậu cũng chỉ là một đứa con nít vì thế thói quen bám lấy ba mẹ là điều không thể tránh khỏi.
- Cậu chủ và cô chủ hôm nay có việc nên đã ra ngoài trước rồi, cậu cần gì sao?
Người lau dọn mỉm cười nhìn cậu hỏi.
- Không có gì đâu ạ!
Cậu lắc đầu rồi đeo cặp lên vai bước ra khỏi cửa.
- Tiểu Thần, hôm nay em chậm quá đó!
Vì chỉ lo cúi đầu đi nên cậu không nhìn thấy anh, do đó cái đầu nhỏ cứ thế đâm thẳng vào người trước mặt.
- Ui da!
- Em có sao không vậy?
Tiểu Nghi lo lắng, sau đó một tay xoa nhẹ trán cậu rồi dùng miệng thổi thổi.
- Anh...anh tiểu Nghi....
Nhìn thấy người trước mặt, trong lòng cậu liền dâng lên cảm xúc vui vẻ nhưng rồi bất chợt hình ảnh và những lời nói của ba mẹ ùa về khiến tâm trạng cậu bỗng lung lây và dâng lên sự sợ hãi.
"Nếu con muốn thằng bé tiểu Nghi vẫn vui đùa với con thì đừng để nó biết được sự thật!"
- Tiểu Thần, Tiểu Thần, Tiểu Thần!
Thấy cậu bé trước mặt mình bất động, hai mắt mơ hồ như suy nghĩ gì đó, tiểu Nghi liền không khỏi sinh ra cảm giác khó hiểu.
"Đêm qua có chuyện gì sao xảy ra với em ấy sao?"
- A....anh.....anh nói gì cơ?
Cậu ấp úng, vẻ mặt có chút trốn tránh.
- A ui!
Bỗng nhiên hai má của mình bị véo mạnh, cậu chu môi, giọng nói đáng thương hướng về người đang tác quái.
- Anh....anh uông a i!
- Hả? Em nói gì vậy anh không nghe?
Tiểu Nghi cười cười, hai bàn tay vẫn đặt trên hai gò má nhỏ nhắn của cậu.
"Oa, sao lại mềm như vậy chứ? Cứ như là da em bé vậy!"
Nhéo một lúc thỏa thích, cuối cùng "con cua" ngang ngược kia cũng chịu tha cho đôi gò má đáng thương.
Tiểu Thần thoát khỏi "ma chưởng" liền đưa tay nhỏ lên xoa xoa má, ánh mắt lên án nhìn "con cua" trước mặt.
- Em mà nhìn anh như vậy là anh sẽ véo em tiếp đó!
Tiểu Nghi lên giọng đe dọa.
- Được rồi, chúng ta đi học thôi! Hôm nay em hơi chậm trễ đó nha! Có phải là lén ăn gì đó mà không cho anh biết hay không?
Tiểu Nghi nắm lấy tay cậu vừa kéo đi vừa nói. Giọng nói của anh mang đậm sự vui tươi và có chút gì đó trêu chọc một cách vô cùng tự nhiên, thoải mái.
Nếu là ngày thường chắc hẳn tiểu Thần đã rất vui mà ôm chầm lấy anh, đòi anh làm này làm nọ nhưng hôm nay.... cậu không hiểu vì sao, mỗi khi ngước lên nhìn anh, cậu đều cảm thấy khoảng cách của hai người bỗng nhiên trông thật xa....xa đến nỗi cậu cũng không biết phải gọi nó là gì....
...........
- Dạo này tình hình ổn cả chứ?
Dương Quyền Triết xoa trán, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào đóng tài liệu trên bàn.
- Thưa chủ tịch, tạm thời mọi chuyện vẫn chưa đến mức nào, nhưng mà....
Người trợ lý ấp úng, vẻ mặt có chút sợ hãi mà nhìn người đàn ông trước mắt mình.
- Nhưng nà?
Dương Quyền Triết nhăn mày lặp lai, ánh mắt lộ rõ sự không kiên nhẫn.
- Bên phía công ty Dương Trịnh có sự giúp đỡ của nhà họ Diệp và cả nhà họ Trịnh, do đó những tổn thất mà chúng ta gây ra cho họ vẫn không có gì gọi là nghiêm trọng. Chưa kể đến phía chịu thiệt lại là chúng ta...
Bốp!
Một sắp giấy tờ bay thẳng vào người trợ lý, anh ta run rẩy, hai chân vô thức lùi về sau.
- Chủ....chủ tịch....
- Đám vô dụng các ngưòi suốt ngày chỉ biết ăn bám không làm được tích sự gì! Nói với những tên đó, nếu còn làm không ra hồn như vậy thì chuẩn bị cuốn gối cút hết cho tôi!
Dương Quyền Triết sắc mặt dữ tợn buông lời cảnh cáo.
Nhìn người này bây giờ với người đàn ông trước đó tiểu Nghi gặp mặt cứ ngỡ là hai người xa lạ không hề liên quan gì đến nhau.
- V...vâng! Tôi...tôi sẽ đi nói với họ!
Người trợ lý nhanh chóng nhặt hết đống giấy tờ dưới đất rồi vội vàng quay lưng rời khỏi phòng.
Chủ tịch....không khác gì là ác quỷ cả....
"Chết tiệt!"
Dương Quyền Triết đập tay xuống bàn, ánh mắt lộ rõ sự căm phẫn.
"Dương Thừa Hiên, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh phải nhục nhã hơn cả một con chó!"
............
- Tiểu Thần, em sao vậy, hôm nay em có gì đó lạ lắm?
Vốn luôn quan sát sắc mặt của tiểu Thần từ ban sáng, tiểu Nghi liền không tránh khỏi lo lắng mà hỏi khi thấy cậu trông cứ bơ phờ và mất tự nhiên.
- Kh....không có gì đâu ạ! Anh...anh tiểu Nghi hôm nay có bài tập cần làm phải không? Chúng...chúng ta làm chung ha!
Tiểu Thần đánh trống lãng, miệng cố nở một cười gượng gạo.
- Bài tập sao....nó cũng....không có gì quan trọng...
Bất chợt giọng nói của tiểu Nghi lệch hẳn đi, ánh mắt cũng trầm xuống một cách kỳ lạ.
- Anh tiểu Nghi!
- Được rồi, chút nữa anh và em cùng đi ra vườn chơi ha!
Tiểu Nghi cười vui vẻ, sau đó liền thích thú xoa lấy mái tóc mềm mại của cậu bé bên cạnh.
- Anh tiểu Nghi đừng xoa nữa! Tóc em rối hết rồi!
- Không thích! Ai bảo tóc em mềm như vậy làm chi!
- Anh mà còn xoa nữa em sẽ cắn anh đó!
- Anh không có sợ đâu nha! Em muốn thì cứ thử đi!
- Anh....anh quá đáng!
- Haha, em trông cứ như con gái vậy!
- Anh im đi!!
Tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng dẫu sao cậu cũng chỉ là một đứa con nít vì thế thói quen bám lấy ba mẹ là điều không thể tránh khỏi.
- Cậu chủ và cô chủ hôm nay có việc nên đã ra ngoài trước rồi, cậu cần gì sao?
Người lau dọn mỉm cười nhìn cậu hỏi.
- Không có gì đâu ạ!
Cậu lắc đầu rồi đeo cặp lên vai bước ra khỏi cửa.
- Tiểu Thần, hôm nay em chậm quá đó!
Vì chỉ lo cúi đầu đi nên cậu không nhìn thấy anh, do đó cái đầu nhỏ cứ thế đâm thẳng vào người trước mặt.
- Ui da!
- Em có sao không vậy?
Tiểu Nghi lo lắng, sau đó một tay xoa nhẹ trán cậu rồi dùng miệng thổi thổi.
- Anh...anh tiểu Nghi....
Nhìn thấy người trước mặt, trong lòng cậu liền dâng lên cảm xúc vui vẻ nhưng rồi bất chợt hình ảnh và những lời nói của ba mẹ ùa về khiến tâm trạng cậu bỗng lung lây và dâng lên sự sợ hãi.
"Nếu con muốn thằng bé tiểu Nghi vẫn vui đùa với con thì đừng để nó biết được sự thật!"
- Tiểu Thần, Tiểu Thần, Tiểu Thần!
Thấy cậu bé trước mặt mình bất động, hai mắt mơ hồ như suy nghĩ gì đó, tiểu Nghi liền không khỏi sinh ra cảm giác khó hiểu.
"Đêm qua có chuyện gì sao xảy ra với em ấy sao?"
- A....anh.....anh nói gì cơ?
Cậu ấp úng, vẻ mặt có chút trốn tránh.
- A ui!
Bỗng nhiên hai má của mình bị véo mạnh, cậu chu môi, giọng nói đáng thương hướng về người đang tác quái.
- Anh....anh uông a i!
- Hả? Em nói gì vậy anh không nghe?
Tiểu Nghi cười cười, hai bàn tay vẫn đặt trên hai gò má nhỏ nhắn của cậu.
"Oa, sao lại mềm như vậy chứ? Cứ như là da em bé vậy!"
Nhéo một lúc thỏa thích, cuối cùng "con cua" ngang ngược kia cũng chịu tha cho đôi gò má đáng thương.
Tiểu Thần thoát khỏi "ma chưởng" liền đưa tay nhỏ lên xoa xoa má, ánh mắt lên án nhìn "con cua" trước mặt.
- Em mà nhìn anh như vậy là anh sẽ véo em tiếp đó!
Tiểu Nghi lên giọng đe dọa.
- Được rồi, chúng ta đi học thôi! Hôm nay em hơi chậm trễ đó nha! Có phải là lén ăn gì đó mà không cho anh biết hay không?
Tiểu Nghi nắm lấy tay cậu vừa kéo đi vừa nói. Giọng nói của anh mang đậm sự vui tươi và có chút gì đó trêu chọc một cách vô cùng tự nhiên, thoải mái.
Nếu là ngày thường chắc hẳn tiểu Thần đã rất vui mà ôm chầm lấy anh, đòi anh làm này làm nọ nhưng hôm nay.... cậu không hiểu vì sao, mỗi khi ngước lên nhìn anh, cậu đều cảm thấy khoảng cách của hai người bỗng nhiên trông thật xa....xa đến nỗi cậu cũng không biết phải gọi nó là gì....
...........
- Dạo này tình hình ổn cả chứ?
Dương Quyền Triết xoa trán, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào đóng tài liệu trên bàn.
- Thưa chủ tịch, tạm thời mọi chuyện vẫn chưa đến mức nào, nhưng mà....
Người trợ lý ấp úng, vẻ mặt có chút sợ hãi mà nhìn người đàn ông trước mắt mình.
- Nhưng nà?
Dương Quyền Triết nhăn mày lặp lai, ánh mắt lộ rõ sự không kiên nhẫn.
- Bên phía công ty Dương Trịnh có sự giúp đỡ của nhà họ Diệp và cả nhà họ Trịnh, do đó những tổn thất mà chúng ta gây ra cho họ vẫn không có gì gọi là nghiêm trọng. Chưa kể đến phía chịu thiệt lại là chúng ta...
Bốp!
Một sắp giấy tờ bay thẳng vào người trợ lý, anh ta run rẩy, hai chân vô thức lùi về sau.
- Chủ....chủ tịch....
- Đám vô dụng các ngưòi suốt ngày chỉ biết ăn bám không làm được tích sự gì! Nói với những tên đó, nếu còn làm không ra hồn như vậy thì chuẩn bị cuốn gối cút hết cho tôi!
Dương Quyền Triết sắc mặt dữ tợn buông lời cảnh cáo.
Nhìn người này bây giờ với người đàn ông trước đó tiểu Nghi gặp mặt cứ ngỡ là hai người xa lạ không hề liên quan gì đến nhau.
- V...vâng! Tôi...tôi sẽ đi nói với họ!
Người trợ lý nhanh chóng nhặt hết đống giấy tờ dưới đất rồi vội vàng quay lưng rời khỏi phòng.
Chủ tịch....không khác gì là ác quỷ cả....
"Chết tiệt!"
Dương Quyền Triết đập tay xuống bàn, ánh mắt lộ rõ sự căm phẫn.
"Dương Thừa Hiên, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh phải nhục nhã hơn cả một con chó!"
............
- Tiểu Thần, em sao vậy, hôm nay em có gì đó lạ lắm?
Vốn luôn quan sát sắc mặt của tiểu Thần từ ban sáng, tiểu Nghi liền không tránh khỏi lo lắng mà hỏi khi thấy cậu trông cứ bơ phờ và mất tự nhiên.
- Kh....không có gì đâu ạ! Anh...anh tiểu Nghi hôm nay có bài tập cần làm phải không? Chúng...chúng ta làm chung ha!
Tiểu Thần đánh trống lãng, miệng cố nở một cười gượng gạo.
- Bài tập sao....nó cũng....không có gì quan trọng...
Bất chợt giọng nói của tiểu Nghi lệch hẳn đi, ánh mắt cũng trầm xuống một cách kỳ lạ.
- Anh tiểu Nghi!
- Được rồi, chút nữa anh và em cùng đi ra vườn chơi ha!
Tiểu Nghi cười vui vẻ, sau đó liền thích thú xoa lấy mái tóc mềm mại của cậu bé bên cạnh.
- Anh tiểu Nghi đừng xoa nữa! Tóc em rối hết rồi!
- Không thích! Ai bảo tóc em mềm như vậy làm chi!
- Anh mà còn xoa nữa em sẽ cắn anh đó!
- Anh không có sợ đâu nha! Em muốn thì cứ thử đi!
- Anh....anh quá đáng!
- Haha, em trông cứ như con gái vậy!
- Anh im đi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất