Chương 15: Hôn Uớc
...Chương 15 - Hôn Ước...
...----------------...
Lâm Mạn Nhu là người trúng tuyển hôm đó cùng với Cẩn Du, nhưng so với cậu thì Mạn Nhu phải hứng chịu nhiều câu hỏi chuyên sâu về lĩnh vực thiết kế, và cũng là người có màn phỏng vấn lâu nhất, nhưng mọi thứ dường như quá đỗi đơn giản với cô cho nên việc trúng tuyển cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi bị Trưởng phòng khiển trách, cậu quay trở lại chỗ ngồi, bên cạnh lại chính là Mạn Nhu, cô nàng vui vẻ chào hỏi lại vô cùng hoà đồng thân thiện, chỉ vài câu trò chuyện thì Cẩn Du đã có được một người bạn đồng nghiệp.
Tại văn phòng làm việc của Tề Mặc, trong khi Tống Dao đang đọc thời gian biểu hôm nay cho hắn thì bất ngờ có một cuộc gọi đến, hắn nghe thấy liền ra hiệu cho anh nhấc máy.
[Alo, tôi là thư ký của Giám Đốc Tề, có chuyện gì vậy?]
Gian phòng bất giác im lặng trong vài giây, người bên kia không biết đã nói gì khiến sắc mặt của Tống Dao dần trở nên kinh ngạc, anh khẽ đáp lời rồi tắt máy.
Tề Mắc nhìn biểu cảm của anh mà không khỏi tò mò, liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Là thứ ký của Chủ Tịch, cô ta bảo Triệu Tư Mỹ từ hôm nay sẽ vào công ty của chúng ta, đảm nhiệm chức vụ thư ký của Giám Đốc, vì đây là quyết định của Chủ Tịch nên chúng ta không thể khước từ, hiện giờ Tư Mỹ đang ở dưới đại sảnh chờ anh.
Từ Mặc vừa nghe xong liền chau mày khó chịu, hắn vốn dĩ biết trước hôm nọ ở Tề Gia, cô ta xuất hiện là có ý đồ, không ngờ đến tận hôm nay Tề Bá Trung lại vẽ đường cho cô ta chạy đến đây, nhưng Tề Mặc sớm đã không có hứng thú với Tư Mỹ, hắn cũng thật sự muốn xem cô ta sẽ làm gì.
Tề Mặc khẽ thở dài, liền đứng dậy nhanh chóng rời văn phòng.
Bên dưới đại sảnh, Tư Mỹ diện đồ sang trọng ngồi ở bàn chờ, tuy vậy hôm nay lại có phần dịu dàng hơn so với ở Tề Gia nhưng tổng thể từ trên xuống dưới đều không giống như là đang đi làm. Mạn Nhu trông thấy nhiều người ai cũng chú tâm đến Tư Mỹ, liền nhón người lên nhìn lén một chút liền ngồi xuống nói vào tai Cẩn Du bên cạnh.
- Cô ta đẹp thật đấy!
Cẩn Du mặt không cảm xúc, cậu đang tập trung nhập tài liệu vào máy tính nhưng vẫn không quên đáp lời Mạn Nhu.
- Cô ta từ đầu đến chân đều sặc sỡ, phô trương, đẹp thì đẹp thật nhưng có độc hay không thì phải thử mới biết.
Mạn Nhu nghe xong liền bĩu môi, cô lẩm bẩm.
- Khi nào vẫn còn làm nhân viên quèn thì đừng mơ đến chuyện nếm được sơn hào hải vị.
Dù vậy nhưng đối với Cẩn Du, cậu vẫn không có ý định để tâm đến, vốn dĩ cậu đâu có tình cảm với nữ nhân, cũng chẳng cần phải là sơn hào hải vị, một đĩa sủi cảo thêm một chút ớt ở lề đường cũng đã đủ no bụng rồi.
Vừa nghĩ xong Cẩn Du liền nghe thấy tiếng thang máy bên cạnh mở ra, Tề Mặc cùng Tống Dao bên trong nhanh chóng tiến đến quầy tiếp tân, lúc này Cẩn Du mới có tâm trạng nhón người lên xem một chút, quả đúng như những gì cậu nghĩ, Tư Mỹ vừa nhìn thấy Tề Mặc đã chạy đến ôm lấy anh cất giọng:
- Tề Mặc, sao anh lâu vậy!
Tề Mặc đột nhiên cả người bị ôm lấy liền cau mày khó chịu, hắn bực dọc gỡ tay Tư Mỹ ra, liền nói.
- Cô làm gì vậy? Cô có biết ở đây là công ty không?
Tư Mỹ bị hắn khiển trách liền tỏ ra mình vô tội, vội nói:
- Bác Tề không nói cho anh biết à, em và anh sớm đã có chỉ định của hai bên, chính là hôn ước đó.
Tề Mặc bị hố từ bất ngờ này đến bất ngờ khác liền cảm thấy càng bực mình thêm, Tề Bá Trung là muốn cuộc hợp tác lần này của ông ta chắc chắn hơn nên đã ngỏ ý muốn tác hợp cho hắn cùng với con gái của Triệu Minh sao? Chuyện này thật nực cười, lại còn không bàn qua với hắn một câu nào, là do Tề Bá biết rằng nếu có bàn qua thì Tề Mặc cũng sẽ bác bỏ ngay từ câu nói đầu tiên nên đã tự mình quyết định luôn à?
Tề Mặc không thích Tư Mỹ lại càng giận Tề Bá nhiều hơn, hắn đến bây giờ vẫn chưa có người yêu, cơ bản là đang tìm kiếm một người mà hắn hết mực yêu thương, những người duy nhất có thể hiểu được điều đó chỉ có Ba mẹ hắn, đằng này Tề Bá Trung lại đem hắn bỏ vào tròng của Triệu Gia, cục ức này mà không được giải quyết, e rằng đến cuối đời này Tề Mặc cũng sẽ không can tâm.
- Hôn ước? Từ bao giờ hôn ước lại được chấp thuận khi không có sự đồng ý của tôi vậy?
Trước sự lạnh nhạt của Tề Mặc, Tư Mỹ liền thay đổi sắc mặt, cô buôn tay hắn ra, rồi quay sang ra hiệu cho thư ký của Triệu Minh được cử đi cùng, anh ta gật gật đầu hiểu ý, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho ai đó nói về tình hình hiện tại, những câu từ được thốt ra, dặm thêm chút mắm muối khiến cho Tề Mặc nghe được liền muốn đấm cho anh ta một phát, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại của hắn đột nhiên reo chuông, người bên kia không ngoài dự đoán đó chính là Tề Bá Trung.
Sau khi nhấc máy, khác với mọi lần, Tề Bá Trung hôm nay cau có lạ thường, thái độ ép buộc này cũng khiến cho Tề Mặc có chút bất ngờ nhưng hắn căn bản là không chịu thua, cả hai lời qua tiếng lại một lát Tề Bá cũng phải đem cái hợp đồng đã ký với Triệu Minh ra để áp đặt hắn, đối với một người tôn thờ công việc như Tề Mặc thì hơn ai hết hắn biết rõ hợp đồng này quan trọng như thế nào đối với công ty, đặc biệt là chủ đầu tư lại chính là Triệu Minh, người mà doanh nhân nào cũng muốn được hợp tác.
Xem ra lần này hắn phải bất đắc dĩ mà nghe theo, nhưng chỉ là để Tư Mỹ ở lại công ty, đành nuốt cục tức này vào trong, hắn thầm nghĩ: "Để xem, cô chịu được tôi bao lâu."
...----------------...
Lâm Mạn Nhu là người trúng tuyển hôm đó cùng với Cẩn Du, nhưng so với cậu thì Mạn Nhu phải hứng chịu nhiều câu hỏi chuyên sâu về lĩnh vực thiết kế, và cũng là người có màn phỏng vấn lâu nhất, nhưng mọi thứ dường như quá đỗi đơn giản với cô cho nên việc trúng tuyển cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi bị Trưởng phòng khiển trách, cậu quay trở lại chỗ ngồi, bên cạnh lại chính là Mạn Nhu, cô nàng vui vẻ chào hỏi lại vô cùng hoà đồng thân thiện, chỉ vài câu trò chuyện thì Cẩn Du đã có được một người bạn đồng nghiệp.
Tại văn phòng làm việc của Tề Mặc, trong khi Tống Dao đang đọc thời gian biểu hôm nay cho hắn thì bất ngờ có một cuộc gọi đến, hắn nghe thấy liền ra hiệu cho anh nhấc máy.
[Alo, tôi là thư ký của Giám Đốc Tề, có chuyện gì vậy?]
Gian phòng bất giác im lặng trong vài giây, người bên kia không biết đã nói gì khiến sắc mặt của Tống Dao dần trở nên kinh ngạc, anh khẽ đáp lời rồi tắt máy.
Tề Mắc nhìn biểu cảm của anh mà không khỏi tò mò, liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Là thứ ký của Chủ Tịch, cô ta bảo Triệu Tư Mỹ từ hôm nay sẽ vào công ty của chúng ta, đảm nhiệm chức vụ thư ký của Giám Đốc, vì đây là quyết định của Chủ Tịch nên chúng ta không thể khước từ, hiện giờ Tư Mỹ đang ở dưới đại sảnh chờ anh.
Từ Mặc vừa nghe xong liền chau mày khó chịu, hắn vốn dĩ biết trước hôm nọ ở Tề Gia, cô ta xuất hiện là có ý đồ, không ngờ đến tận hôm nay Tề Bá Trung lại vẽ đường cho cô ta chạy đến đây, nhưng Tề Mặc sớm đã không có hứng thú với Tư Mỹ, hắn cũng thật sự muốn xem cô ta sẽ làm gì.
Tề Mặc khẽ thở dài, liền đứng dậy nhanh chóng rời văn phòng.
Bên dưới đại sảnh, Tư Mỹ diện đồ sang trọng ngồi ở bàn chờ, tuy vậy hôm nay lại có phần dịu dàng hơn so với ở Tề Gia nhưng tổng thể từ trên xuống dưới đều không giống như là đang đi làm. Mạn Nhu trông thấy nhiều người ai cũng chú tâm đến Tư Mỹ, liền nhón người lên nhìn lén một chút liền ngồi xuống nói vào tai Cẩn Du bên cạnh.
- Cô ta đẹp thật đấy!
Cẩn Du mặt không cảm xúc, cậu đang tập trung nhập tài liệu vào máy tính nhưng vẫn không quên đáp lời Mạn Nhu.
- Cô ta từ đầu đến chân đều sặc sỡ, phô trương, đẹp thì đẹp thật nhưng có độc hay không thì phải thử mới biết.
Mạn Nhu nghe xong liền bĩu môi, cô lẩm bẩm.
- Khi nào vẫn còn làm nhân viên quèn thì đừng mơ đến chuyện nếm được sơn hào hải vị.
Dù vậy nhưng đối với Cẩn Du, cậu vẫn không có ý định để tâm đến, vốn dĩ cậu đâu có tình cảm với nữ nhân, cũng chẳng cần phải là sơn hào hải vị, một đĩa sủi cảo thêm một chút ớt ở lề đường cũng đã đủ no bụng rồi.
Vừa nghĩ xong Cẩn Du liền nghe thấy tiếng thang máy bên cạnh mở ra, Tề Mặc cùng Tống Dao bên trong nhanh chóng tiến đến quầy tiếp tân, lúc này Cẩn Du mới có tâm trạng nhón người lên xem một chút, quả đúng như những gì cậu nghĩ, Tư Mỹ vừa nhìn thấy Tề Mặc đã chạy đến ôm lấy anh cất giọng:
- Tề Mặc, sao anh lâu vậy!
Tề Mặc đột nhiên cả người bị ôm lấy liền cau mày khó chịu, hắn bực dọc gỡ tay Tư Mỹ ra, liền nói.
- Cô làm gì vậy? Cô có biết ở đây là công ty không?
Tư Mỹ bị hắn khiển trách liền tỏ ra mình vô tội, vội nói:
- Bác Tề không nói cho anh biết à, em và anh sớm đã có chỉ định của hai bên, chính là hôn ước đó.
Tề Mặc bị hố từ bất ngờ này đến bất ngờ khác liền cảm thấy càng bực mình thêm, Tề Bá Trung là muốn cuộc hợp tác lần này của ông ta chắc chắn hơn nên đã ngỏ ý muốn tác hợp cho hắn cùng với con gái của Triệu Minh sao? Chuyện này thật nực cười, lại còn không bàn qua với hắn một câu nào, là do Tề Bá biết rằng nếu có bàn qua thì Tề Mặc cũng sẽ bác bỏ ngay từ câu nói đầu tiên nên đã tự mình quyết định luôn à?
Tề Mặc không thích Tư Mỹ lại càng giận Tề Bá nhiều hơn, hắn đến bây giờ vẫn chưa có người yêu, cơ bản là đang tìm kiếm một người mà hắn hết mực yêu thương, những người duy nhất có thể hiểu được điều đó chỉ có Ba mẹ hắn, đằng này Tề Bá Trung lại đem hắn bỏ vào tròng của Triệu Gia, cục ức này mà không được giải quyết, e rằng đến cuối đời này Tề Mặc cũng sẽ không can tâm.
- Hôn ước? Từ bao giờ hôn ước lại được chấp thuận khi không có sự đồng ý của tôi vậy?
Trước sự lạnh nhạt của Tề Mặc, Tư Mỹ liền thay đổi sắc mặt, cô buôn tay hắn ra, rồi quay sang ra hiệu cho thư ký của Triệu Minh được cử đi cùng, anh ta gật gật đầu hiểu ý, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho ai đó nói về tình hình hiện tại, những câu từ được thốt ra, dặm thêm chút mắm muối khiến cho Tề Mặc nghe được liền muốn đấm cho anh ta một phát, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại của hắn đột nhiên reo chuông, người bên kia không ngoài dự đoán đó chính là Tề Bá Trung.
Sau khi nhấc máy, khác với mọi lần, Tề Bá Trung hôm nay cau có lạ thường, thái độ ép buộc này cũng khiến cho Tề Mặc có chút bất ngờ nhưng hắn căn bản là không chịu thua, cả hai lời qua tiếng lại một lát Tề Bá cũng phải đem cái hợp đồng đã ký với Triệu Minh ra để áp đặt hắn, đối với một người tôn thờ công việc như Tề Mặc thì hơn ai hết hắn biết rõ hợp đồng này quan trọng như thế nào đối với công ty, đặc biệt là chủ đầu tư lại chính là Triệu Minh, người mà doanh nhân nào cũng muốn được hợp tác.
Xem ra lần này hắn phải bất đắc dĩ mà nghe theo, nhưng chỉ là để Tư Mỹ ở lại công ty, đành nuốt cục tức này vào trong, hắn thầm nghĩ: "Để xem, cô chịu được tôi bao lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất