Chương 7: Giọt nước tràn ly
Kittipong A: Hãy đến văn phòng của tôi ngay.
Ding
Kittipong A: Và mang theo laptop của bạn.
Ba bước nữa là sắp đến cửa phòng Khun Jeng. Nhưng tin nhắn vừa xuất hiện khiến Pat phải quay lại để cầm laptop đang ở trên bàn. Trước khi quay lại và gõ cửa lần nữa.
Khi đẩy mở cánh của Pat được gặp một cảnh tượng kỳ lạ vì khun Jeng không ngồi ở chỗ của mình, không làm việc trên máy tính hoặc iPad. Nhưng chàng trai trẻ đang đứng cạnh một trang giấy khổ A2 trên giá vẽ cạnh bàn làm việc, tay cầm bút, đang khoanh tay trong giây lát. Pat liếc nhìn trang giấy trên giá đỡ đó. Rất nhiều văn bản được viết với điểm đánh dấu với những ghi chú. Đủ để đoán rằng đó là một sự kiện F49.
"Mời ngồi." Người thanh niên quay sang Pat một lúc trước khi quay lại nhìn vào giá vẽ, đứng yên như thể đang trầm ngâm suy nghĩ.
Pat ngồi theo lời nói của chủ phòng. Khun Jeng cắm cúi viết gì đó trước khi quay lại và thả mình vào chiếc ghế của mình, đối diện với Pat.
"Buổi sáng", những từ này vừa thốt ra khỏi miệng Khun Jeng, Pat đột nhiên nắm chặt tay lại. "Tôi biết nó không diễn ra suôn sẻ. Tôi đến nói chuyện với ông Somsak. Nó không phải là một vấn đề lớn. Nhưng bây giờ tôi vừa có một cuộc hẹn với khun Nadia, đại diện Châu Á của Forge. Như vậy, chúng ta sẽ cố gắng trình bày kế hoạch bên ngoài vòng, nhưng tôi muốn xem toàn bộ biểu mẫu kèm theo một bản tóm tắt mô tả về Creative execution. Bây giờ với slide gốc, chúng ta vẫn chưa có phần đó."
"..."
"Khun Nadia đang ở Thái Lan. Chỉ có thời gian để chúng ta pitch vào lúc 5 giờ chiều ngày mai. Tôi biết nó rất đột ngột. Nhưng nếu chúng ta giúp nhau làm thì chắc là kịp giờ thuyết trình, Pat mở airdrop đi tôi sẽ gửi slide cho."
Rất nhiều thông tin đang lướt qua. Và chồng chất với vô số cảm giác tồi tệ trong tim từ tất cả mọi thứ những thứ không thể giải quyết chỉ trong một lúc.
Pat ôm miệng run rẩy. Và thấy rằng chỉ đơn giản như bật màn hình MacBook và gõ mật khẩu để đăng nhập hóa ra có thể khó khăn như vậy trong trạng thái cảm xúc không ổn định này.
Pat bấm nhận file. Nhưng trong lòng Pat có một câu hỏi đang chờ để trượt ra khỏi miệng.
Khun Jeng có cần sự giúp đỡ của Pat nữa không?
Khối lượng công việc mà Pat dự định làm trong gần một tháng. Khun Jeng vẫn không đồng ý với chất lượng của nó, không cho Pat thuyết trình. Và nếu cần phải thêm công việc vào phần sáng tạo, cần nhiều chi tiết hơn trước, cần tìm ảnh đẹp tham khảo mà chỉ có chưa đầy một ngày. Một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm như Pat có thể làm gì để giúp đỡ?
Ngay cả khi tay đang chạm vào bàn di chuột click để nhận file. Nhưng tâm trí của Pat đã trôi xa không còn ở lại với công việc. Tất cả những suy nghĩ và cảm xúc xoay quanh vào buổi sáng trộn lẫn với mọi thứ vừa được học... cùng những điều tồi tệ vừa xảy ra trong phòng nghỉ.
File slide từ Khun Jeng dần dần được tải xuống và mở ra. Nhưng Pat bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, nuốt nước bọt cũng khó khăn. Không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì rõ ràng nữa... tất cả đều mờ.
"Chúng ta vẫn sẽ tuân theo chiến lược và kế hoạch ban đầu——"
"Hức..."
"..."
"..."
"Khun Pat?"
Pat cúi đầu cho đến khi cằm gần như chạm vào ngực. Đưa tay lên lau đi giọt nước mắt không biết tại sao lại chảy xuống bây giờ. Trong khi tức giận với chính bản thân mình hơn trước.
Ngay bây giờ làm sao lại khóc trong văn phòng của khun Jeng như thế này?
Âm thanh tiếp theo sau giọng nói trầm thấp gọi tên Pat, là tiếng các bức rèm trong phòng bị ấn xuống đóng lại. Khun Jeng đặt một chiếc điều khiển nhỏ xuống bàn, cùng với tiếng thở dài theo sau. Rồi kết thúc bằng một câu hỏi.
"Tại sao lại khóc?"
Và Pat không thể kìm nén mọi thứ như trước được nữa.
"Hức..."
Tại sao lại khóc?
Vẫn còn có mặt mũi để hỏi điều đó nữa ư.
Khóc bởi vì khun là ông chủ xấu tính. Khóc vì Pat thấy mình vô dụng. Cảm giác như dù cố gắng đến chết vẫn chưa đủ, làm bất cứ điều gì đều không tốt chút nào. Khun là một tên sếp xấu tính, độc mồm, không hề giúp đỡ khi Pat gặp khó khăn còn có không tin tưởng những công việc Pat đã làm. Ngoài ra, những người trong văn phòng này đều xấu, chỉ có phi Nan là người duy nhất tốt với Pat. Phi Ying thì thích đùn đẩy công việc, P' Manao là một người thích ngồi lê đôi mách, P' Arm chết tiệt. Pat bị bàn tán và bắt nạt nơi công sở. Đây là nơi làm việc hay địa ngục. Pat chịu đựng rồi không muốn chịu đựng thêm nữa vì công việc không còn vui nữa. Bởi vì Pat cảm thấy thật tệ không thể nghĩ về bất cứ điều gì. Vội vã làm việc cả đêm không ngủ nhưng không được dùng đến. Pat đau đầu, Pat mệt mỏi, Pat muốn ăn đồ ngọt. Buồn ngủ muốn chết không ngủ đủ giấc. Pat muốn từ chức. Pat không đợi bị đuổi việc. Không quan tâm nữa. Pat sẽ từ chức.
Mọi suy nghĩ giống như những đoàn tàu đang va vào nhau loạn xạ trong đầu. Pat không thể kiểm soát được. Bao gồm cả việc kiểm soát cơ thể. Bởi vì bây giờ Pat đang khóc ngày càng to hơn. Một bàn tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi không ngừng hết lần này đến lần khác.
Tiếng thở dài nho nhỏ. Nhưng với căn phòng kín nó nghe có vẻ dữ dội. Lại nghe tiếng thở dài một lần nữa từ khun Jeng, tiếng khun Jeng đứng dậy và bước đi. Tiếng một chiếc ghế xoay được kéo lại gần, nghe như một chiếc hộp gì đó được đặt lên chiếc bàn trước mặt cạnh MacBook của Pat, chỉ có những tiếng ồn ngớ ngẩn lại khiến dòng nước mắt lại chảy dài.
Nhưng sự im lặng sau đó vẫn không thể giúp Pat ngừng khóc được.
Pat từ từ ngẩng đầu lên nhìn chiếc bàn. Thấy rằng hộp được đặt ở bên cạnh máy tính là một hộp khăn giấy. Và anh không muốn mất phong độ chút nào nhưng nước mắt, nước mũi không có cánh nào để xử lý. Cuối cùng, anh đưa tay kéo nó ra để sử dụng một tờ...hai tờ...ba tờ.....
Ông chủ xấu tính đứng dậy khỏi chiếc ghế mà anh ta đã kéo và ngồi cạnh. Điều đó gây áp lực khiến cho Pat cảm thấy tồi tệ hơn trước. Trước khi quay lại với một thùng rác màu xám, được đặt xuống cạnh ghế của Pat.
Pat liếc nhìn khi Jeng trở lại vị trí ban đầu. cúi xuống và đặt khuỷu tay xuống hai bên đùi. Quay sang anh, cau mày nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ đầy dò xét, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Vẫn chưa đủ thời gian để Pat đủ mạnh mẽ để có thể quay lại chiến đấu được, Khun Jeng vẫn sẽ ném những lời ác ý vào Pat một lần nữa..
"Vẫn có thể tiếp tục làm việc chứ?"
Sẽ không cho Pat thời gian để giải quyết cảm xúc của cá nhân được hay sao.
Pat cố gắng kiểm soát hơi thở run rẩy của mình. Anh rút ra một tờ khăn giấy khác lau đi giọt nước mắt vừa tuôn rơi. Trong đầu đã có câu trả lời cho câu hỏi đó, Pat sẽ trầm giọng hỏi lại rằng: Vẫn cần Pat để làm việc ư? Bởi vì cuối cùng rồi khun Jeng cũng tự làm những việc đó một mình. Tại sao lại lãng phí thời gian bắt Pat làm đi sửa lại nhiều lần? Nhưng trên thực tế nó là:
"Hức... hức..."
Pat sao thế. Pat phải dừng lại, dừng lại ngay. Pat cần phải tỉnh táo lại rồi Pat!!
Chỉ có thể hét lên với chính mình trong lòng. Và Pat không hiểu tình trạng của mình hiện tại là gì. Không hiểu sao nước mắt không ngừng chảy, tại sao...
Tại sao Pat yếu đuối đến như vậy.
Tiếng thở dài như thể thất vọng càng khiến Pat cảm thấy tồi tệ hơn. Khun Jeng lại đứng dậy và bước ra khỏi phòng lần nữa. Và Pat đã nhân cơ hội đó lén xì mũi thật to để thông mũi. Kéo ra một tờ khăn giấy khác để lau vùng da bên cạnh mũi bắt đầu rát.
Nghe thấy tiếng mở cửa trước khi khun Jeng quay trở lại bàn. Và trong khu vực trống bên cạnh hộp khăn giấy, một chai nước lọc, nước ép trái cây và sữa chua được đặt bên cạnh.
Tiếng bánh xe kéo chiếc ghế vang lên khi khun Jeng kéo nó trở lại chỗ cũ, anh liếc nhìn lên và thấy vẻ mặt hung dữ.
Nhưng lần này, khi bắt đầu kiểm soát cảm xúc của mình, không còn rơi nước mắt. Pat có thể ngồi yên trở lại. Tập trung chống trả bằng đôi mắt của mình. Sẵn sàng nói về công việc mà khun Jeng yêu cầu bắt đầu làm.
"Tại sao đến mức lại khóc có chuyện gì?"
Không phải vẫn sẽ quay lại và hỏi những điều khiến Pat đau lòng đó nữa.
Bàn tay nắm chặt bắt đầu bấu vào chân. Ngay khi ý thức được câu hỏi đó, lý do đầu tiên nảy ra trong đầu là Pat đã khóc vì hôm nay quá tệ, tất cả mọi thứ đều tệ và nó bắt đầu từ khun Jeng. Nó tệ đến mức Pat cảm thấy không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Và ngay lúc đó, Pat nhận ra rằng dù suốt cả một ngày dài toàn những điều tồi tệ. Nhưng một sự cố khiến anh cảm thấy như bị trượt chân, không thể kiểm soát được bản thân là những gì đã xảy ra trong phòng nghỉ nhân viên.
Nhưng ông chủ ngồi phía trước Không phải người mà Pat tin tưởng để có thể nói ra vấn đề đó.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì với bạn?"
Bởi vì khun Jeng không phải người có thể lắng nghe. Không phải là người sẽ đưa tay giúp đỡ. Không phải chỗ dựa cho những người đồng nghiệp trẻ như Pat.
"Hơi căng thẳng một chút ạ" Pat trả lời với ánh mắt né tránh. Khun Jeng không chậm trễ lặp lại câu hỏi.
"Có phải là về công việc sáng nay không?"
"..."
"Nếu đó là về công việc vào buổi sáng. Tốt hơn là không nên suy nghĩ quá nhiều. Tôi có thể giúp xác nhận rằng việc từ chối công việc là rất phổ biến. Ngay cả với những nhiệm vụ bạn chưa hoàn thành, chẳng hạn như một phần của kế hoạch sáu tháng sáng nay. Bạn chẳng làm được bất cứ điều gì tốt hơn ngoài việc làm quen với nó rồi quay lại tiếp tục làm việc" Giọng nói trầm ấm nói một cách giản dị nhưng lại làm cho những cảm xúc đang bị kiềm nén của Pat xáo động lần nữa.
Khun Jeng nói như thể biết tất cả mọi thứ.
Mặc dù khun Jeng thậm chí không biết điều đó... nguyên nhân khiến Pat cảm thấy tồi tệ là do khun Jeng.
Khun Jeng nói như thể nghĩ rằng Pat ngu ngốc đến mức không biết việc công việc bị từ chối là điều bình thường.
Và lúc này, Pat chỉ còn biết đau khổ nghĩ tại sao khun Jeng lại không mảy may nghi ngờ. trong hành động của mình. Rằng việc ném công việc của Pat sang một bên và sử dụng ý tưởng riêng của mình để trình bày... Khun Jeng chỉ cảm thấy tự hào khi vừa là gương mặt đại diện cho team vừa là trưởng nhóm, là người thể hiện khả năng tranh luận. Là như vậy sao?
Pat chỉ biết ngồi im lặng. Không biết phải nói gì vì mệt mỏi và không muốn bày tỏ quan điểm của mình. Từ kinh nghiệm về cuộc thảo luận vầ các vấn đề làm việc trên xe... Pat học được rằng phải nói chuyện với một người như Khun Jeng thật mệt mỏi, giống như nói chuyện với một bức tường.
Một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, đẹp trai, khá giả, lý lịch tốt, có một công việc tốt, cái tôi cao cũng không có gì lạ. Và Khun Jeng có quyền hành động như một cốc nước đầy mà anh ấy tin tưởng. Làm việc theo ý kiến của chính mình một cách hoàn hảo, không sai chút nào, Pat không muốn nói bất cứ điều gì về việc khun Jeng như vậy cả.
Nhưng một điều mà Pat đã học được từ khun Jeng là Pat sẽ không lớn lên thành người như thế này.
Và vì Pat không cãi lại. Cuối cùng, họ bắt đầu làm việc cùng nhau. Đến xế chiều, cơn buồn ngủ và chóng mặt bắt đầu ập đến. Pat bắt đầu mất trí khi nghe khun Jeng nói với Pat những gì cần thêm vào trang. Thêm một trang mới ở đâu và khun Jeng thậm chí gửi Airdrop tất cả ảnh sẽ được sử dụng để đưa vào slide cho Pat.
Làm tất cả mọi thứ... đến mức Pat muốn hỏi lại rằng tại sao anh ấy không lấy slide để ngồi tự chỉnh sửa, tại sao lại lãng phí thời gian để nói lại với Pat?
Tất cả những gì mà khun Jeng đang làm lúc này là nắm tay Pat làm việc như mọi khi. Và tất cả những ý tưởng công việc mà Pat có, những điều mà Pat nghĩ đến...không được dùng vào việc gì hết ngoài việc sử dụng nó để làm bài tập về nhà và gửi cho người ở trong căn phòng này là khun Jeng. Pat không có cách nào để hiểu là nó có phải là một ý tưởng thiết thực? Không hiểu người khác sẽ nghĩ gì về những ý tưởng đó.
Khun Jeng nói rằng anh ấy xem Pat như một người trẻ thế hệ mới. Nghĩ rằng sẽ có những ý tưởng mới khác biệt để trình bày. Những lời nói đó đã từng khiến Pat nghĩ rằng Khun Jeng là một ông chủ hiện đại. Nhưng cuối cùng thì....Khun Jeng cũng giống như tất cả những người lớn bảo thủ mà Pat biết.
Giữ vững quan điểm của chính mình.
Tin rằng bản thân luôn đúng.
Một đứa trẻ như Pete chỉ biết ngồi nghe và làm theo những gì được bảo.
- --/---
Từng phút chậm rãi trôi qua. Pat thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ và thấy đã 5:20 chiều. Nhưng công việc của họ vẫn chưa kết thúc.
Những tấm rèm quanh phòng đã được Khun Jeng mở ra bình thường một lúc, khi quay lại nhìn Pat bắt đầu thấy những người khác đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi về nhà. Bàn tay với lấy chai nước khun Jeng mang đến từ khi nãy đưa lên uống. Trước khi tiếp tục sắp xếp các bức tranh vào các slide. trong khi khun Jeng đang ngồi một mình cạnh giá vẽ và suy nghĩ một mình trong im lặng. Xen kẽ với việc định kỳ nói với Pat xóa cái này thêm cái kia vào đâu.
Bức tường kính ở phía ngoài cùng bên trái được mở rộng, các tấm rèm đã được kéo lên toàn bộ mang đến tầm nhìn rõ ràng ra thành phố. Mặt trời bắt đầu khuất bóng trên bầu trời. Trong khi Pat đang rất tập trung vào công việc bởi vì muốn nó kết thúc một cách nhanh chóng. Trước khi nhận ra điều đó lần nữa, bên ngoài trời tối hoàn toàn và nghe thấy âm thanh của mở công tắc bật đèn. Pat nhắm mắt lại một lúc như một phản ứng từ ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang tràn ngập căn phòng. Trước khi chớp mắt một chút rồi sau đó quay lại và nhìn vào màn hình một lần nữa.
Người chủ căn phòng bước lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với một dáng vẻ khác, không mặc vest xanh và cà vạt. Chỉ còn lại chiếc áo sơ mi xanh nhạt, có tay áo đã được kéo lên đến khuỷu tay. Đôi mắt Pat cụp xuống để nhìn vào màn hình trong giây lát trước khi một lần nữa liếc nhìn phía đối diện khi nghe thấy giọng nói.
"Đói bụng không?"
"Đói ạ" Pat thành thật trả lời mà không cần suy nghĩ. Mặc dù nó có thể gây khó chịu cho người hỏi. Nhưng chuyện này không phải là một trò đùa.
Khun Jeng gật đầu, không nói gì, chỉ cầm iPad và bật nó lên. Có vẻ như anh ta sẽ tiếp tục làm việc cho đến khi Pat bắt đầu lo lắng... rằng Pat sẽ được ăn cơm chứ.
Trong vòng vài phút sau khi bắt đầu nghĩ đến việc tự gọi điện đặt đồ ăn, một âm thanh thông báo nhận tệp từ Airdrop bật lên nói rằng đó là tệp hình ảnh từ "Kittipong's iPad Pro". Pat liếc qua màn hình máy tính. Thấy khun Kittipong đang nhìn chằm chằm vào màn hình của iPad Pro trước khi một tay nhắt chiếc airpods trên bàn và đeo vào. Pat đưa mắt nhìn lại bức ảnh vừa nhận được trên màn hình máy tính và thở phào nhẹ nhõm.
"Khun muốn ăn gì?"
Hình ảnh mà Khun Jeng gửi là hình ảnh thực đơn của một nhà hàng Nhật Bản trong tòa nhà này.
Khoảng bốn mươi phút sau cơm lươn Nhật từ hình ảnh chuyển sang trạng thái sang thật, Pat xin phép ra ngoài ăn, lấy hộp cơm ra ngoài ăn một mình trong phòng nghỉ nơi không có ai khác vì toàn bộ bộ phận đã tan ca hết rồi.
Sau khi vừa ăn được hai miếng, Pat suýt mắc nghẹn vì món này quá ngon. Khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần Pat ngẩng đầu lên, liền thấy ông chủ đang đi vào và dừng lại trước khung cửa.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung. Nhưng sau đó đổi thành bối rối vì khun Jeng không đến vì công việc. Hay gọi Pat về làm việc ngay. Tiếng bước chân đến gần cùng với một hộp sushi cá được đặt lên trên bàn.
"Tôi đã đặt nó cho bạn"
Chỉ có thế, và khun Jeng bước ra ngoài. Để lại Pat với sự nghi ngờ.
Đã là lần thứ mười, Pat phải đặt câu hỏi này trong đầu.
Khun Jeng là kiểu người như thế nào?
- --/---
Nhưng ngay sau khi tiếp tục nghi ngờ chỉ vài giờ sau, lúc mười giờ mười lăm ngay khi công việc vừa xong... Pat đã nhận được câu trả lời.
Rằng khun Jeng là một người tàn nhẫn, dù có điều gì, dù có làm gì đi nữa thì cũng chỉ là một người tàn nhẫn mà thôi.
Công việc hoàn thành và trong khi Pat gật đầu và lắng nghe mệnh lệnh của khun Jeng là hãy kiểm tra slide một lần nữa vào ngày mai lúc 1:00 chiều. Trước khi ra ngoài gặp khun Nadia vào buổi tối. Tay anh đang gập trên máy tính, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Định giơ tay chào khun Jeng nhưng Pat lại bị giữ lại.
"Đợi chút."
"Vâng?" Pat trả lời miễn cưỡng, buông tấm thân vừa đứng dậy giữa để ngồi xuống chỗ cũ như trước.
"Tôi muốnnói một chuyện. Hãy coi như tôi nhắc nhở bạn với mục đích tốt." Giọng nói trầm cất lời với vẻ mặt trang trọng. Chỉ thế thôi, Pat bắt đầu thấy choáng váng, chuẩn bị nghe chửi, chuẩn bị nóng đầu. "Khun Pat cần phải kiên nhẫn hơn."
"..."
"Bạn ngồi khóc ở nơi làm việc như thế này. Nếu những người khác nhìn thấy sẽ như thế nào?"
"Trông như thế nào ạ?" Pat chợt buột miệng hỏi lại. khả năng kiểm soát cảm xúc đang ở mức đáng báo động với một cơ thể mệt mỏi.
Pat nhìn vào mắt khun Jeng không cố tình làm phiền và thực sự không muốn mệt mỏi vì tranh cãi. Nhưng Pat chỉ muốn biết câu trả lời của khun Jeng.
"Pat ngồi khóc khi làm việc như thế này. Những người khác sẽ nhìn nhận hay đánh giá như thế nào ạ?"
"Bạn thực sự không biết phải không?"
"Vâng Pat không biết ạ" Pat bắt đầu cảm thấy giọng mình to hơn. Nhưng anh ấy đã không cố gắng giảm nó. "Pat chỉ thắc mắc là khóc là sai lầm phải không hay khun Jeng chưa từng khóc trong cuộc đời này."
"Tôi không đến khóc giữa văn phòng như thế này. Vì tôi là người lớn rồi, không ngồi khóc cho người khác thấy điều đó sẽ làm giảm sự uy tín của bản thân".
"Hừm, vậy thì có lẽ Pat vẫn chưa đủ trưởng thành. Xin lỗi vì hôm nay đã ngồi khóc trong văn phòng của khun"
"Hãy nhớ là đây là văn phòng làm việc. Vì đây không phải là nhà hay trường học để khi không hài lòng điều gì là có thể ngồi khóc như một đứa trẻ được."
Như một đứa trẻ
Trong khi Pat khóc bởi vì cảm thấy tồi tệ về nhiều chuyện khác nhau.
Nhưng trong đôi mắt của khun Jeng, lý do có lẽ chỉ vì Pat vẫn còn là một đứa trẻ không biết cách trưởng thành.
Và vì Pat không muốn bị trách móc bởi vì khóc như một đứa trẻ. Vì Pat hôm nay mệt mỏi và không còn sức lực để tranh luận với một người như khun Jeng nữa rồi. Thế nên Pat đành bỏ cuộc, không than vãn dù trong lòng nhiều lời muốn nói. Pat giơ tay chào tạm biệt đối phương trước khi đưa tay ôm laptop, bước nhanh ra khỏi phòng.
- --/---
Trong một chiếc taxi chạy trên một con đường vắng lúc gần nửa đêm. Pat ngồi lặng lẽ lau nước mắt khi dán mắt vào ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình điện thoại, ngón tay cái của anh lướt mạnh trang web JobsDB sau khi anh vừa gõ một tin nhắn gửi tới cuộc trò chuyện của bố, nhóm của P'Beam, P'Ae, P'Nan cả nhóm bạn thân ở Califonia với tất cả cùng một nội dung...vào lúc ý chí kiên định sẽ có profile làm việc tại nơi này một năm của chính mình sụp đổ.
Pat sẽ từ chức.
---/---
Ngày hôm sau, vì Khun Jeng hẹn nói chuyện vào buổi chiều nên Pat có cơ hội xin nghỉ ốm nửa buổi sáng lần đầu tiên. Sau khi thức dậy lúc tám giờ, Pat lấy điện thoại di động ra. Nhấn đăng nhập vào hệ thống nhân viên. và chọn nghỉ ốm với lý do ngớ ngẩn là bị nhức đầu trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, chỉ hai giờ thôi nhưng như thế là rất tốt rồi.
Đêm qua, mặc dù trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Nhưng vì tin nhắn gửi đến của tất cả mọi người khiến Pat phải trả lời và các cuộc điện thoại. Trước khi có thể thực sự chìm vào giấc ngủ thì đã là hai giờ sáng. Khi thức dậy lúc 11 giờ, vội vã đi tắm và mặc quần áo theo quy định về trang phục 'Smart Casual' mà những người xung quanh Ploenchit đã nói tối qua. Trước khi bước ra ngoài gọi xe ôm để đi đến trạm tàu.
Bí mật cảm thấy như quần hơi chật khi nhấc chân bước lên xe. Điều này củng cố thêm cảm giác của buổi sáng hôm nay...khi Pat phải rất khó khăn để cài khuy chiếc quần này.
Có thể tóm gọn trong một câu: căng thẳng và ăn nhiều nên béo. Pat từng nghe nhóm bạn nói rằng khi tuổi tác tăng lên thì quá trình trao đổi chất sẽ bắt đầu chậm lại từng chút một. Hôm nay, Pat bắt đầu cảm nhận được điều đó. Pat ngồi trong xe mà bực bội, nhưng trong lòng lại tự trách mình.
Có điều gì đang xảy ra trong cuộc sống này.
Nhất thời không thể nghĩ như vậy, tựa hồ trời thương tiếc. Vì vậy, một điều tốt đã xảy ra trong ngày nay đi kèm với âm thanh thông báo tin nhắn... từ Papa.
Papa:
Chào buổi sáng con yêu
Chúc cho buổi sáng hôm nay là một ngày tốt đẹp nhé con.
Như cách Pa vẫn luôn nói
Rằng mặc dù công việc là quan trọng đối với hiện tại
Và chính tương lai của chúng ta
Và mặc dù số tiền kiếm được từ công việc
Cũng rất quan trọng đối với cả hiện tại và tương lai.
Nhưng cuối cùng thì không có điều gì làm quan trọng
Bằng với sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng ta
Nếu khi quá mệt mỏi
Khi công việc quá mức chịu đựng
Cũng cần phải cố gắng lùi lại một bước.... cho chính mình.
Cho dù có ai nói nói
Là một đứa trẻ không có kiên nhẫn
Chấp nhận thua cuộc, dễ dàng từ bỏ
Bởi vì họ không chịu đựng những nỗi đau của Pat
Họ không có cách nào hiểu được
Vì vậy, dù cuối cùng Pat có lựa chọn như thế nào đi nữa
Papa cũng luôn hiểu và tôn trọng quyết định của con mình.
Thanet Tangwattana
Viết cho ngày hôm nay
Pa thực sự có ý đó nhé con trai.
Pa yêu Pat nhé con.
Pat:
Pat cũng yêu pa.
Con cảm ơn pa.
Tin nhắn của Pa đã giúp khởi đầu ngày mới của Pat tốt hơn nhiều, và Pat biết rằng nó có thể tốt như thế này.
Vì chỉ còn chưa đầy một giờ nữa, Pat phải gặp khun Jeng, ở bên anh ấy cả ngày dài sau đó gặp gỡ khách hàng vào buổi tối. Mà có lẽ nhiệm vụ của Pat chỉ ngồi im lặng và đợi khun Jeng giới thiệu Pat là thành viên của team trước khi có nhiệm vụ ghi chép trong suốt cuộc họp.
Và nó thực sự là như vậy...
"Được rồi. Cảm ơn bạn rất nhiều. Bây giờ, chúng ta hãy đi vào chi tiết. Vui lòng quay lại slide số 5, cái mà bạn--vâng, cái này."
Khun Nadia, một phụ nữ Singapore có giọng nói trong sáng và khuôn mặt tươi cười, nói trước khi đọc tin nhắn trên màn hình iPad khun Jeng. Chuyển sang ghi chú cô ấy đã viết nó vào cuốn sổ bìa da của chính mình. Pat để máy tính mở, sẵn sàng ghi chép. Ghi lại cuộc họp giống như lần trước.
Buổi gặp gỡ trình bày được diễn ra giữa khun Nadia và khun Jeng tại phòng họp nhỏ của khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố nơi khun Nadia đang ở. Pat lắng nghe chính xác các câu hỏi và câu trả lời qua lại giữa hai bên. Cố gắng thu thập những từ khóa quan trọng đầy đủ nhất có thể.
"Tôi nghĩ phần chiến lược rất tuyệt. Tôi thích khẩu hiệu. Nó đơn giản nhưng mạnh mẽ. Tuy nhiên--"
Trước khi bàn tay đang gõ khựng lại cùng với nhịp thở, khi giọng khun Nadia nhấn mạnh từ nhưng. Sau đó là một khoảnh khắc im lặng. Pat nhìn lên bắt gặp đôi mắt đầy lo lắng của khun jeng lần đầu tiên được nhìn thấy. Trong sự im lặng này, chỉ có âm thanh của cuốn sổ được mở ra lật đi lật lại sau khi khun Nadia để lại những lời cuối cùng.
"Làm ơn mở slide 12." Người phụ nữ ngẩng đầu lên nói. Bạn Jeng nhấn chọn trượt trang đó lên. Và Pat cảm thấy cả khuôn mặt tê dại, đồng thời thầm cảm thấy có chút hài lòng... khi nghe câu nói tiếp theo của khun Nadia.
"Tôi nghĩ rằng tâm trạng và giọng điệu của các tài liệu tham khảo quảng cáo này không phù hợp. Chúng nhạt nhẽo và nhàm chán. Tôi khuyên bạn nên tìm thứ gì đó mới hơn và hợp thời trang hơn nếu bạn muốn miêu tả F49 một cách hiệu quả như một sản phẩm phong cách sống, nếu không thì đó chỉ là đồ ăn và thức uống. "
"..."
"Có lẽ bạn cần sáng tạo hơn và thử tìm kiếm tài liệu tham khảo từ các thương hiệu khác, có thể là từ các danh mục khác. Chọn một vài điểm mạnh từ những tài liệu đó và chỉ cần trộn chúng lên."
Câu tiếp theo, Phát vẫn cảm thấy như cũ....vừa tê tái vừa hơi thỏa mãn như trước.
Không phải là Pat cảm thấy tốt khi đóng vai phản diện trong phim truyền hình phát sau tin tức, ngồi và cảm thấy hài lòng vì khun Jeng bị đánh bằng những lời lẽ mạnh mẽ như vậy, nhưng nó thực sự không thể ngăn lại được Pat chỉ muốn khun Jeng phần nào hiểu được cảm giác của những nạn nhân cũng chịu đựng những điều như thế từ khun Jeng.
Nhưng đột nhiên trong hai giây một ý tưởng nhỏ chợt lướt qua trong đầu. Nhận xét của khun Nadia về hình ảnh tham khảo đã khơi dậy điều gì đó cho Pat. Ấn vào thư mục trên màn hình tên là F49 Reference, thư mục mà Pat đã làm và giữ nó trong một thời gian.
Khi khun Nadia tiếp tục giải thích dài dòng không ngừng nghỉ, Pat thấy khun Jeng như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời, Pat phải quan sát cả hai người cùng một lúc.
Vì bản thân Pat cũng đang muốn bắt nhịp để nói.
"X-xin lỗi, tôi-tôi--"
Giọng nói nhẹ nhàng của Pat vang lên khi một khoảnh khắc im lặng diễn ra.
Nhưng sau đó... không biết điều gì đã chiếm hữu cơ thể đó mà khiến Pat nói lắp như vậy. Dù đã tìm đúng nhịp để chen lời... và dù câu mở đầu trong suy nghĩ của Pat vừa rõ ràng, ngắn gọn và dễ hiểu.
Nhưng thực tế hiện tại Pat chỉ biết ngồi mở to mắt, mặt tỉnh bơ, với hai cặp mắt đồng loạt chuyển từ màn hình iPad sang nhìn Pat.
Pat chỉ kịp ngoảnh lại nhìn thoáng qua rồi lại hướng ánh mắt về chiếc máy tính như cũ, phát hiện bàn tay đang định xoay màn hình laptop cho sếp xem. Cả hai cứ thế run lên bần bật. Tim anh đập thình thịch vì hồi hộp xen lẫn sợ hãi.
Mặc dù lúc này họ không ở trong phòng họp chính và Pat cũng không định phản bội ai. Nhưng phải công nhận rằng Pat vẫn ám ảnh bởi khun Jeng từ câu chuyện của của ngày hôm đó.
"Vâng, Pat? Bạn có điều gì muốn nói không?" khun Nadia hỏi với một nụ cười yếu ớt....điều đó càng khiến Pat bối rối hơn trước, bởi vì khun Jeng một lần nữa.
Khun Jeng cũng luôn cười như thế này. Nụ cười có vẻ tốt và rồi kết thúc bằng cách luôn khiến Pat cảm thấy đau đớn.
Nhưng bây giờ, Pat phải đặt tâm trí của mình lên hàng đầu. Ngừng việc bị khun Jeng ám ảnh. Nếu không, khun Nadia sẽ quay lại ám ảnh người khác.
"Vâng. Vâng. Tôi---ừm---" Pat gật đầu, từ từ kiểm soát đôi bàn tay đang run rẩy của mình. Xoay chiếc MacBook về phía khun Nadia, người đang nhìn với vẻ thích thú. Pat lờ đi cái nhìn của khun Jeng ngồi bên cạnh, "Vậy - uh – tôi"
Có cơ hội để nói nhưng tại sao...tại sao hệ thống ngôn ngữ của Pat vẫn lộn xộn như vậy? Ngay lúc này, Pat bắt đầu thất vọng về bản thân và không thể không nguyền rủa Pat trong lòng, kỹ năng thuyết trình của Pat ở đâu? Miệng run rẩy, đầu óc lắc lư cho đến khi trống rỗng.
Pat ngồi và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trong sự im lặng, có thể nghe thấy ai đó bên cạnh đang di chuyển và ho nhẹ. Và Pat chuẩn bị bị Khun Jeng chửi rủa, nhưng giọng nói của Khun Nadia cắt ngang hóa ra lại là điều mà Pat không ngờ tới.
"Không sao đâu. Cứ thong thả đi, được chứ? Để tôi xem trước đã."
Nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt của cô gái thay đổi trực tiếp theo lời nói và lời nói của cô ấy vớitính cách hiền lành Pat gật đầu nhận lời. Đột nhiên suy nghĩ dường như bắt đầu hoạt động trở lại. Đôi môi hơi run run khẽ nhếch lên một nụ cười và Pat chậm rãi bắt đầu giải thích ý tưởng mà anh muốn trình bày. Cùng khun Nadia mở clip bằng hình ảnh trong thư mục đó để xem.
Cô gái gật đầu và chăm chú lắng nghe Pat. Và chỉ nhận được một câu ngắn gọn đáp lại khiến mọi cảm giác tồi tệ trong trái tim khô héo của Pat đều sống dậy một lần nữa.
"Những tài liệu tham khảo này rất tuyệt. Tôi nghĩ chúng giống như tôi tưởng tượng."
Tôi đã ở trong thế giới công sở được gần ba tháng... chỉ cảm thấy như mình được thấu hiểu và chấp nhận là vào ngày hôm nay.
- --/---
Sau cuộc gặp ngắn ngủi và cuộc hẹn tiếp theo, họ chia tay khun Nadia trước cửa thang máy. Người phụ nữ trẻ đi thang máy trong khu nhà ở Pat và khun Jeng xuống tầng sảnh cùng nhau. Trong cabin có nhân viên khách sạn nên không có chuyện xảy ra.
"Khun Pat" Nhưng rồi khi thang máy dừng lại và cùng bước ra ngoài. Pat chưa kịp chào tạm biệt thì đã bị gọi lại. Và Pat sẽ đặt cược 5 baht với bất kỳ ai để cá rằng khun Jeng sẽ tiếp tục nói về công việc với Pat, mặc dù bây giờ đã gần bảy giờ. "Bạn về luôn không, Ăn tối cùng nhau được không?"
Ôi... Pat này sắp mất tiền mất rồi——
"Tôi muốn thảo luận về cuộc họp với bạn một chút."
- -Oke, không lãng phí, làm giàu và trở thành triệu phú với 5 baht. Thấy chưa, Pat biết mà, ông chủ tham công tiếc việc này có vấn đề gì vậy?
"Ngày mai chúng ta nói chuyện nhé, khun Jeng?" Pat cố thương lượng vì anh cảm thấy mệt mỏi khi ở bên khun Jeng cả ngày. Pat đã mệt mỏi kể từ đêm qua, ngày hôm qua, ba tháng trước. Bây giờ Pat chỉ muốn quay lại ngồi làm việc lắng nghe nhận xét nhận từ khun Nadia.
Khun Jeng không trả lời ngay câu hỏi đó. Người kia cau mày, trước khi cuối cùng đưa ra kết luận theo cách thất thường nhất. "Nói chuyện luôn bây giờ đi, ngồi trong sảnh."
Nói xong thì bước đi dẫn đầu Pat chỉ biết thở theo sau người cuồng công việc kia, rồi tự an ủi mình cố gắng chịu đựng them chút nữa. Bởi vì Pat sắp có thể từ chức theo như dự định rồi.
Nhưng khi nghĩ về vấn đề này bây giờ Pat có chút ngập ngừng.
Bởi vì nhận ra rằng nếu Pat từ chức Pat sẽ mất cơ hội học hỏi trong công việc. Từ một người vừa tài năng vừa tốt bụng như khun Nadia. Nhưng bản thân Pat không biết việc học hỏi từ khun Nadia có đáng không nếu Pat phải chịu đựng khun Jeng mỗi ngày?
Một chút do dự nho nhỏ nó không thể ở lại trong tâm trí của Pat lâu....bởi vì khun Jeng đã giúp trả lời Pat ngay sau khi anh đi theo và ngồi xuống bộ sofa trống.
Rằng nếu Pat phải tiếp tục ở lại đây thì thật không đáng.
"Bạn có một ý tưởng tuyệt vời, nhưng..."
"..."
"Nếu bạn có một câu chuyện mà bạn muốn trình bày bạn nên nói cho tôi biết trước, không phải làm điều đó như thế này"
Người ngồi phía đối diện bắt đầu câu nói với giọng điệu giận dữ như trước, nhưng giờ đây Pat thấy rằng trái tim đã từng bùng cháy nó vẫn ở nhiệt độ bình thường.
Khun Jeng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang như cũ. Từ mái tóc đến ngón chân trông dữ dằn như mọi khi. Ngoài ra, với tư thế ngồi hiện tại, vốn là một bài tập theo lý thuyết Power pose đã được thực hiện bởi hàng trăm bậc thầy nhân loại trên khắp vũ trụ - tựa lưng vào đệm khuỷu tay được hỗ trợ bởi tay vịn ở cả hai bên, một chân gập lên đặt trên chân còn lại.
"Vâng," Pat khẽ đáp. Và vào ngày này, Pat mệt mỏi với trái tim đang tìm một công việc mới từ những trang web ứng dụng việc làm. Pat cũng có tư thế phù hợp nhất với tâm trạng của mình ngay lúc này.
Anh hơi cử động và tựa lưng vào vài chiếc đệm nhưng không dựa. Bởi vì Phát đã chọn đến với khái niệm ngả lưng trên ghế mát-xa, với đầu dựa vào mép của tựa lưng. Bàn tay nhặt mấy tấm chăn đệm bằng lụa, ôm lấy anh: "Rồi tiếp theo thì sẽ ra sao ạ?"
Pat hỏi lại và nhắc lại rằng anh không có ý làm phiền mọi người, nhưng...nhận thấy rằng khun Jeng có thể không nghĩ như vậy. Khi đối phương đang nhìn lại anh với đôi lông mày cau có hơn trước.
"Khi bạn đột nhiên nói như vậy," khun Jeng nói, "Tôi không biết trước. Tôi không thể trả lời bất cứ điều gì. Nó có vẻ giống như chúng ta không làm việc cùng một nhóm."
Rồi chúng ta làm việc cùng một team từ khi nào. Khi tất cả các công việc, khun Jeng đều mang đi và làm một mình.
"Vâng"
"Nếu bạn nói với tôi trước. Chúng ta có thể dán nó vào slide và làm cho nó phù hợp, chứ không phải đột ngột mở nó từ một thư mục lộn xộn như thế."
"Vâng"
"..."
"Còn gì nữa không ạ?" Pat hỏi lại khi người đối diện im lặng nhưng vẫn nhìn chằm chằm Pat như cũ "Nếu không còn gì Pat xin phép về trước ạ."
Có một sự im lặng vào khoảnh khắc này. Người Pat bắt đầu chảy xuống ngồi với tư thế nửa nằm. Khun Jeng vẫn cau mày trước điều đó, trước khi thở dài và kết thúc cuộc trò chuyện.
"Được rồi."
Pat đặt gối xuống đệm như trước và đứng dậy. Giơ tay tỏ lòng thành kính thay lời tạm biệt. Nhưng điều đó không làm cho cảm giác thất vọng tan biến. Bởi vì tại thời điểm này Pat chỉ bước đi với sự nhẹ nhõm.
Bởi vì này Pat chỉ phải chịu đựng Khun Jeng thêm một chút nữa...cộng thêm một chút oán giận.
Từ các sự kiện của cuộc họp cho đến bây giờ Pat không bao giờ muốn yêu cầu lòng tốt thứ mà khun Jeng không có. Nhưng khun Nadia, một đối tác ở cấp độ giám đốc khu vực đã ca ngợi ý tưởng của Pat. Nhưng khun Jeng vẫn tìm ra được những lỗi sai để đổ lỗi cho nhau.
Quyết định tốt nhất của Pat là rời khỏi tập đoàn Jian. Pat cần quay lại và chuẩn bị trước. Rồi ngày mai sẽ đi xin tài liệu từ HR khi bắt đầu ngày làm việc.
Pat dự định làm như vậy. Suốt thời gian về nhà, tắm rửa, gội đầu, nấu mì, sau đó là nửa hộp kem vani. Pat ngồi vẽ bức tranh từ chức sẽ bắt đầu vào buổi sáng ngày mai. Chuẩn bị sẵn những câu trả lời khun Jeng khi được hỏi "Tại sao bạn lại rời đi?" Pat suy nghĩ mọi thứ rất nghiêm túc.
Trước khi nghỉ ngơi như kế hoạch. Khi nằm trên giường, tận hưởng việc kiểm tra email của ngày hôm nay chưa được xem hết trên điện thoại....và Pat gặp một e-mail có Tiêu đề là "Q1 – PEER-REVIEW"
Q1 Peer review
Đánh giá hiệu suất của đồng nghiệp và người giám sát trong quý 1 (Quý 1)
Nội dung khá dài. Nhưng nó rất dễ đọc và dễ hiểu đánh giá thành tích. Đây là điều mà mọi nhân viên trong bộ phận phải làm. mà kết quả đánh giá ban hành sẽ có lợi cho người được đánh giá trong việc thúc đẩy phát triển và cải thiện để làm việc nhóm tốt hơn theo điểm đánh giá của quý I sẽ được sử dụng trong một cuộc trò chuyện Một đối một với trưởng nhóm tìm cách thúc đẩy, phát triển và nâng cao hiệu quả công việc. Trước khi tổng hợp với điểm của các quý khác cho đến cuối năm. Và được sử dụng như một trong những tiêu chí KPI (Key Performance Indicator) để xét thưởng, lương và thăng tiến.
Chỉ đọc đại khái Pat có thể cảm thấy khoảnh khắc trả thù tới rồi.
Và khi đọc đến dòng cuối cùng đã xem tất cả các chi tiết. Pat cảm thấy như gần ba tháng đau khổ ở đây...sắp đi đến một kết thúc đẹp.
Định dạng đánh giá
- Đánh giá theo phương án 1 - 5 điểm
- Viết câu trả lời cho phản hồi
Tiêu chí đánh giá
1) Kỹ năng lãnh đạo
2) Kỹ năng Tư duy Phản biện
3) Kỹ năng kỹ thuật
4) Kỹ năng giao tiếp (Kĩ năng giao tiếp)
5) Kỹ năng quản lý dự án
Quy tắc đánh giá
- Đánh giá qua hệ thống website sẽ được thực hiện ẩn danh đánh giá/bình luận để giảm vấn đề xung đột lợi ích (Xung đột lợi ích)
Hãy đưa ra ý kiến công tâm và trung thực. trở nên hữu ích đến người được đánh giá và công việc của bộ phận.
- Xin giữ kín tên người cần thẩm định.
- Vui lòng gửi tất cả các mẫu đánh giá trước Thứ Sáu, ngày 27 tháng 3, lúc 23.00
Danh sách những người được đánh giá
1).........
Pat đảo mắt đọc lại đoạn này. Sau khi ra khỏi giường, bật máy tính và làm nóng bàn tay và cánh tay.
Mỗi nhân viên không được chỉ định để đánh giá tất cả mọi người trong bộ phận. Và Pat chỉ có thể đánh giá năm người. Tuy nhiên, chỉ cần năm người đã là cơ hội trời cho Pat.
Pat chọn bấm vào tên P'Nan ở bậc 4 trước, có thể đánh giá dễ dàng mà không cần phải suy nghĩ nhiều cộng với viết bình luận bất kỳ chi tiết nào.
Đến trang tóm tắt cuối cùng không có lựa chọn nào khác ngoài việc viết phản hồi mà cau mày về ba chủ đề rộng lớn.
Bắt đầu - Điều tôi muốn nhân viên này bắt đầu làm.
Dừng lại - Những việc bạn muốn nhân viên này ngừng làm.
Tiếp tục - Bạn muốn nhân viên này làm gì tiếp theo?
Pat gõ số một và số ba là đoạn văn dài. Bỏ qua thứ hai vì không có điều gì để bảo phi Nan ngừng làm việc trước khi đọc lại bắt đầu ngáp tới ngáp lui vì tôi buồn ngủ và Pat nghĩ rằng sau khi đánh giá phi Nan xong, chắc phải đi ngủ trước, tối nay không cần phải vội vàng làm hết các bài đánh giá.
Vì khoảng thời gian còn lại 1 tuần trước hạn nộp bài vẫn đủ để Pat có thể sàng lọc ra mẫu đánh giá hoàn chỉnh nhất với tất cả sức mạnh của hy vọng xen lẫn sự oán giận...dành cho P' Manao, P' Prem và P' Ying
và khun Jeng.
- --/---
Amen
Kết thúc việc cầu nguyện bằng một chữ Amen trong lòng và hai tay chắp lại một lần.
Dưới âm thanh của một bài hát buồn từ phòng ngủ bên cạnh, Jeng trong bộ đồ ngủ đứng dậy khỏi sàn và đi đến dừng lại trước tủ quần áo. Đưa mắt nhìn theo bảng màu áo may mắn được đính kèm. Tìm những màu sắc phù hợp với côngviệc cho ngày thứ Tư, trước khi mở tủ quần áo và chọn một chiếc áo sơmi trắng để mặc cho ngày mai.
Sắp xếp xong quần áo, anh đi đến ngồi vào chiếc ghế trước chiếc bàn làm việc ở cuối giường, phát hiện tâm tư hôm nay tản mác khắp nơi. Thất vọng lộn xộn lên mặc dù danh sách việc cần làm là tối thiểu hoặc thậm chí nếu thường có nhiều hơn mức này, thì đó không bao giờ là vấn đề. Anh không hiểu tại sao bây giờ anh hoàn toàn choáng váng, ngồi trước chiếc MacBook của mình trên bàn. Nhìn chằm chằm vào trang web đánh giá mà anh ta phải làm cho tất cả mọi người trong bộ phận.
Ngồi suy nghĩ một lúc. Trước khi đầu ngón tay của bạn chạm vào bàn di chuột, kéo từ từ bàn di chuột xuống cạnh dưới cùng của trình duyệt web. Và sau đó nhấn bắt đầu vào bảng đánh giá của Pakpoom Tangwattana, cái tên cuối cùng trong danh sách là người đầu tiên.
Ding
Kittipong A: Và mang theo laptop của bạn.
Ba bước nữa là sắp đến cửa phòng Khun Jeng. Nhưng tin nhắn vừa xuất hiện khiến Pat phải quay lại để cầm laptop đang ở trên bàn. Trước khi quay lại và gõ cửa lần nữa.
Khi đẩy mở cánh của Pat được gặp một cảnh tượng kỳ lạ vì khun Jeng không ngồi ở chỗ của mình, không làm việc trên máy tính hoặc iPad. Nhưng chàng trai trẻ đang đứng cạnh một trang giấy khổ A2 trên giá vẽ cạnh bàn làm việc, tay cầm bút, đang khoanh tay trong giây lát. Pat liếc nhìn trang giấy trên giá đỡ đó. Rất nhiều văn bản được viết với điểm đánh dấu với những ghi chú. Đủ để đoán rằng đó là một sự kiện F49.
"Mời ngồi." Người thanh niên quay sang Pat một lúc trước khi quay lại nhìn vào giá vẽ, đứng yên như thể đang trầm ngâm suy nghĩ.
Pat ngồi theo lời nói của chủ phòng. Khun Jeng cắm cúi viết gì đó trước khi quay lại và thả mình vào chiếc ghế của mình, đối diện với Pat.
"Buổi sáng", những từ này vừa thốt ra khỏi miệng Khun Jeng, Pat đột nhiên nắm chặt tay lại. "Tôi biết nó không diễn ra suôn sẻ. Tôi đến nói chuyện với ông Somsak. Nó không phải là một vấn đề lớn. Nhưng bây giờ tôi vừa có một cuộc hẹn với khun Nadia, đại diện Châu Á của Forge. Như vậy, chúng ta sẽ cố gắng trình bày kế hoạch bên ngoài vòng, nhưng tôi muốn xem toàn bộ biểu mẫu kèm theo một bản tóm tắt mô tả về Creative execution. Bây giờ với slide gốc, chúng ta vẫn chưa có phần đó."
"..."
"Khun Nadia đang ở Thái Lan. Chỉ có thời gian để chúng ta pitch vào lúc 5 giờ chiều ngày mai. Tôi biết nó rất đột ngột. Nhưng nếu chúng ta giúp nhau làm thì chắc là kịp giờ thuyết trình, Pat mở airdrop đi tôi sẽ gửi slide cho."
Rất nhiều thông tin đang lướt qua. Và chồng chất với vô số cảm giác tồi tệ trong tim từ tất cả mọi thứ những thứ không thể giải quyết chỉ trong một lúc.
Pat ôm miệng run rẩy. Và thấy rằng chỉ đơn giản như bật màn hình MacBook và gõ mật khẩu để đăng nhập hóa ra có thể khó khăn như vậy trong trạng thái cảm xúc không ổn định này.
Pat bấm nhận file. Nhưng trong lòng Pat có một câu hỏi đang chờ để trượt ra khỏi miệng.
Khun Jeng có cần sự giúp đỡ của Pat nữa không?
Khối lượng công việc mà Pat dự định làm trong gần một tháng. Khun Jeng vẫn không đồng ý với chất lượng của nó, không cho Pat thuyết trình. Và nếu cần phải thêm công việc vào phần sáng tạo, cần nhiều chi tiết hơn trước, cần tìm ảnh đẹp tham khảo mà chỉ có chưa đầy một ngày. Một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm như Pat có thể làm gì để giúp đỡ?
Ngay cả khi tay đang chạm vào bàn di chuột click để nhận file. Nhưng tâm trí của Pat đã trôi xa không còn ở lại với công việc. Tất cả những suy nghĩ và cảm xúc xoay quanh vào buổi sáng trộn lẫn với mọi thứ vừa được học... cùng những điều tồi tệ vừa xảy ra trong phòng nghỉ.
File slide từ Khun Jeng dần dần được tải xuống và mở ra. Nhưng Pat bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, nuốt nước bọt cũng khó khăn. Không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì rõ ràng nữa... tất cả đều mờ.
"Chúng ta vẫn sẽ tuân theo chiến lược và kế hoạch ban đầu——"
"Hức..."
"..."
"..."
"Khun Pat?"
Pat cúi đầu cho đến khi cằm gần như chạm vào ngực. Đưa tay lên lau đi giọt nước mắt không biết tại sao lại chảy xuống bây giờ. Trong khi tức giận với chính bản thân mình hơn trước.
Ngay bây giờ làm sao lại khóc trong văn phòng của khun Jeng như thế này?
Âm thanh tiếp theo sau giọng nói trầm thấp gọi tên Pat, là tiếng các bức rèm trong phòng bị ấn xuống đóng lại. Khun Jeng đặt một chiếc điều khiển nhỏ xuống bàn, cùng với tiếng thở dài theo sau. Rồi kết thúc bằng một câu hỏi.
"Tại sao lại khóc?"
Và Pat không thể kìm nén mọi thứ như trước được nữa.
"Hức..."
Tại sao lại khóc?
Vẫn còn có mặt mũi để hỏi điều đó nữa ư.
Khóc bởi vì khun là ông chủ xấu tính. Khóc vì Pat thấy mình vô dụng. Cảm giác như dù cố gắng đến chết vẫn chưa đủ, làm bất cứ điều gì đều không tốt chút nào. Khun là một tên sếp xấu tính, độc mồm, không hề giúp đỡ khi Pat gặp khó khăn còn có không tin tưởng những công việc Pat đã làm. Ngoài ra, những người trong văn phòng này đều xấu, chỉ có phi Nan là người duy nhất tốt với Pat. Phi Ying thì thích đùn đẩy công việc, P' Manao là một người thích ngồi lê đôi mách, P' Arm chết tiệt. Pat bị bàn tán và bắt nạt nơi công sở. Đây là nơi làm việc hay địa ngục. Pat chịu đựng rồi không muốn chịu đựng thêm nữa vì công việc không còn vui nữa. Bởi vì Pat cảm thấy thật tệ không thể nghĩ về bất cứ điều gì. Vội vã làm việc cả đêm không ngủ nhưng không được dùng đến. Pat đau đầu, Pat mệt mỏi, Pat muốn ăn đồ ngọt. Buồn ngủ muốn chết không ngủ đủ giấc. Pat muốn từ chức. Pat không đợi bị đuổi việc. Không quan tâm nữa. Pat sẽ từ chức.
Mọi suy nghĩ giống như những đoàn tàu đang va vào nhau loạn xạ trong đầu. Pat không thể kiểm soát được. Bao gồm cả việc kiểm soát cơ thể. Bởi vì bây giờ Pat đang khóc ngày càng to hơn. Một bàn tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi không ngừng hết lần này đến lần khác.
Tiếng thở dài nho nhỏ. Nhưng với căn phòng kín nó nghe có vẻ dữ dội. Lại nghe tiếng thở dài một lần nữa từ khun Jeng, tiếng khun Jeng đứng dậy và bước đi. Tiếng một chiếc ghế xoay được kéo lại gần, nghe như một chiếc hộp gì đó được đặt lên chiếc bàn trước mặt cạnh MacBook của Pat, chỉ có những tiếng ồn ngớ ngẩn lại khiến dòng nước mắt lại chảy dài.
Nhưng sự im lặng sau đó vẫn không thể giúp Pat ngừng khóc được.
Pat từ từ ngẩng đầu lên nhìn chiếc bàn. Thấy rằng hộp được đặt ở bên cạnh máy tính là một hộp khăn giấy. Và anh không muốn mất phong độ chút nào nhưng nước mắt, nước mũi không có cánh nào để xử lý. Cuối cùng, anh đưa tay kéo nó ra để sử dụng một tờ...hai tờ...ba tờ.....
Ông chủ xấu tính đứng dậy khỏi chiếc ghế mà anh ta đã kéo và ngồi cạnh. Điều đó gây áp lực khiến cho Pat cảm thấy tồi tệ hơn trước. Trước khi quay lại với một thùng rác màu xám, được đặt xuống cạnh ghế của Pat.
Pat liếc nhìn khi Jeng trở lại vị trí ban đầu. cúi xuống và đặt khuỷu tay xuống hai bên đùi. Quay sang anh, cau mày nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ đầy dò xét, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Vẫn chưa đủ thời gian để Pat đủ mạnh mẽ để có thể quay lại chiến đấu được, Khun Jeng vẫn sẽ ném những lời ác ý vào Pat một lần nữa..
"Vẫn có thể tiếp tục làm việc chứ?"
Sẽ không cho Pat thời gian để giải quyết cảm xúc của cá nhân được hay sao.
Pat cố gắng kiểm soát hơi thở run rẩy của mình. Anh rút ra một tờ khăn giấy khác lau đi giọt nước mắt vừa tuôn rơi. Trong đầu đã có câu trả lời cho câu hỏi đó, Pat sẽ trầm giọng hỏi lại rằng: Vẫn cần Pat để làm việc ư? Bởi vì cuối cùng rồi khun Jeng cũng tự làm những việc đó một mình. Tại sao lại lãng phí thời gian bắt Pat làm đi sửa lại nhiều lần? Nhưng trên thực tế nó là:
"Hức... hức..."
Pat sao thế. Pat phải dừng lại, dừng lại ngay. Pat cần phải tỉnh táo lại rồi Pat!!
Chỉ có thể hét lên với chính mình trong lòng. Và Pat không hiểu tình trạng của mình hiện tại là gì. Không hiểu sao nước mắt không ngừng chảy, tại sao...
Tại sao Pat yếu đuối đến như vậy.
Tiếng thở dài như thể thất vọng càng khiến Pat cảm thấy tồi tệ hơn. Khun Jeng lại đứng dậy và bước ra khỏi phòng lần nữa. Và Pat đã nhân cơ hội đó lén xì mũi thật to để thông mũi. Kéo ra một tờ khăn giấy khác để lau vùng da bên cạnh mũi bắt đầu rát.
Nghe thấy tiếng mở cửa trước khi khun Jeng quay trở lại bàn. Và trong khu vực trống bên cạnh hộp khăn giấy, một chai nước lọc, nước ép trái cây và sữa chua được đặt bên cạnh.
Tiếng bánh xe kéo chiếc ghế vang lên khi khun Jeng kéo nó trở lại chỗ cũ, anh liếc nhìn lên và thấy vẻ mặt hung dữ.
Nhưng lần này, khi bắt đầu kiểm soát cảm xúc của mình, không còn rơi nước mắt. Pat có thể ngồi yên trở lại. Tập trung chống trả bằng đôi mắt của mình. Sẵn sàng nói về công việc mà khun Jeng yêu cầu bắt đầu làm.
"Tại sao đến mức lại khóc có chuyện gì?"
Không phải vẫn sẽ quay lại và hỏi những điều khiến Pat đau lòng đó nữa.
Bàn tay nắm chặt bắt đầu bấu vào chân. Ngay khi ý thức được câu hỏi đó, lý do đầu tiên nảy ra trong đầu là Pat đã khóc vì hôm nay quá tệ, tất cả mọi thứ đều tệ và nó bắt đầu từ khun Jeng. Nó tệ đến mức Pat cảm thấy không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Và ngay lúc đó, Pat nhận ra rằng dù suốt cả một ngày dài toàn những điều tồi tệ. Nhưng một sự cố khiến anh cảm thấy như bị trượt chân, không thể kiểm soát được bản thân là những gì đã xảy ra trong phòng nghỉ nhân viên.
Nhưng ông chủ ngồi phía trước Không phải người mà Pat tin tưởng để có thể nói ra vấn đề đó.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì với bạn?"
Bởi vì khun Jeng không phải người có thể lắng nghe. Không phải là người sẽ đưa tay giúp đỡ. Không phải chỗ dựa cho những người đồng nghiệp trẻ như Pat.
"Hơi căng thẳng một chút ạ" Pat trả lời với ánh mắt né tránh. Khun Jeng không chậm trễ lặp lại câu hỏi.
"Có phải là về công việc sáng nay không?"
"..."
"Nếu đó là về công việc vào buổi sáng. Tốt hơn là không nên suy nghĩ quá nhiều. Tôi có thể giúp xác nhận rằng việc từ chối công việc là rất phổ biến. Ngay cả với những nhiệm vụ bạn chưa hoàn thành, chẳng hạn như một phần của kế hoạch sáu tháng sáng nay. Bạn chẳng làm được bất cứ điều gì tốt hơn ngoài việc làm quen với nó rồi quay lại tiếp tục làm việc" Giọng nói trầm ấm nói một cách giản dị nhưng lại làm cho những cảm xúc đang bị kiềm nén của Pat xáo động lần nữa.
Khun Jeng nói như thể biết tất cả mọi thứ.
Mặc dù khun Jeng thậm chí không biết điều đó... nguyên nhân khiến Pat cảm thấy tồi tệ là do khun Jeng.
Khun Jeng nói như thể nghĩ rằng Pat ngu ngốc đến mức không biết việc công việc bị từ chối là điều bình thường.
Và lúc này, Pat chỉ còn biết đau khổ nghĩ tại sao khun Jeng lại không mảy may nghi ngờ. trong hành động của mình. Rằng việc ném công việc của Pat sang một bên và sử dụng ý tưởng riêng của mình để trình bày... Khun Jeng chỉ cảm thấy tự hào khi vừa là gương mặt đại diện cho team vừa là trưởng nhóm, là người thể hiện khả năng tranh luận. Là như vậy sao?
Pat chỉ biết ngồi im lặng. Không biết phải nói gì vì mệt mỏi và không muốn bày tỏ quan điểm của mình. Từ kinh nghiệm về cuộc thảo luận vầ các vấn đề làm việc trên xe... Pat học được rằng phải nói chuyện với một người như Khun Jeng thật mệt mỏi, giống như nói chuyện với một bức tường.
Một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, đẹp trai, khá giả, lý lịch tốt, có một công việc tốt, cái tôi cao cũng không có gì lạ. Và Khun Jeng có quyền hành động như một cốc nước đầy mà anh ấy tin tưởng. Làm việc theo ý kiến của chính mình một cách hoàn hảo, không sai chút nào, Pat không muốn nói bất cứ điều gì về việc khun Jeng như vậy cả.
Nhưng một điều mà Pat đã học được từ khun Jeng là Pat sẽ không lớn lên thành người như thế này.
Và vì Pat không cãi lại. Cuối cùng, họ bắt đầu làm việc cùng nhau. Đến xế chiều, cơn buồn ngủ và chóng mặt bắt đầu ập đến. Pat bắt đầu mất trí khi nghe khun Jeng nói với Pat những gì cần thêm vào trang. Thêm một trang mới ở đâu và khun Jeng thậm chí gửi Airdrop tất cả ảnh sẽ được sử dụng để đưa vào slide cho Pat.
Làm tất cả mọi thứ... đến mức Pat muốn hỏi lại rằng tại sao anh ấy không lấy slide để ngồi tự chỉnh sửa, tại sao lại lãng phí thời gian để nói lại với Pat?
Tất cả những gì mà khun Jeng đang làm lúc này là nắm tay Pat làm việc như mọi khi. Và tất cả những ý tưởng công việc mà Pat có, những điều mà Pat nghĩ đến...không được dùng vào việc gì hết ngoài việc sử dụng nó để làm bài tập về nhà và gửi cho người ở trong căn phòng này là khun Jeng. Pat không có cách nào để hiểu là nó có phải là một ý tưởng thiết thực? Không hiểu người khác sẽ nghĩ gì về những ý tưởng đó.
Khun Jeng nói rằng anh ấy xem Pat như một người trẻ thế hệ mới. Nghĩ rằng sẽ có những ý tưởng mới khác biệt để trình bày. Những lời nói đó đã từng khiến Pat nghĩ rằng Khun Jeng là một ông chủ hiện đại. Nhưng cuối cùng thì....Khun Jeng cũng giống như tất cả những người lớn bảo thủ mà Pat biết.
Giữ vững quan điểm của chính mình.
Tin rằng bản thân luôn đúng.
Một đứa trẻ như Pete chỉ biết ngồi nghe và làm theo những gì được bảo.
- --/---
Từng phút chậm rãi trôi qua. Pat thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ và thấy đã 5:20 chiều. Nhưng công việc của họ vẫn chưa kết thúc.
Những tấm rèm quanh phòng đã được Khun Jeng mở ra bình thường một lúc, khi quay lại nhìn Pat bắt đầu thấy những người khác đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi về nhà. Bàn tay với lấy chai nước khun Jeng mang đến từ khi nãy đưa lên uống. Trước khi tiếp tục sắp xếp các bức tranh vào các slide. trong khi khun Jeng đang ngồi một mình cạnh giá vẽ và suy nghĩ một mình trong im lặng. Xen kẽ với việc định kỳ nói với Pat xóa cái này thêm cái kia vào đâu.
Bức tường kính ở phía ngoài cùng bên trái được mở rộng, các tấm rèm đã được kéo lên toàn bộ mang đến tầm nhìn rõ ràng ra thành phố. Mặt trời bắt đầu khuất bóng trên bầu trời. Trong khi Pat đang rất tập trung vào công việc bởi vì muốn nó kết thúc một cách nhanh chóng. Trước khi nhận ra điều đó lần nữa, bên ngoài trời tối hoàn toàn và nghe thấy âm thanh của mở công tắc bật đèn. Pat nhắm mắt lại một lúc như một phản ứng từ ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang tràn ngập căn phòng. Trước khi chớp mắt một chút rồi sau đó quay lại và nhìn vào màn hình một lần nữa.
Người chủ căn phòng bước lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với một dáng vẻ khác, không mặc vest xanh và cà vạt. Chỉ còn lại chiếc áo sơ mi xanh nhạt, có tay áo đã được kéo lên đến khuỷu tay. Đôi mắt Pat cụp xuống để nhìn vào màn hình trong giây lát trước khi một lần nữa liếc nhìn phía đối diện khi nghe thấy giọng nói.
"Đói bụng không?"
"Đói ạ" Pat thành thật trả lời mà không cần suy nghĩ. Mặc dù nó có thể gây khó chịu cho người hỏi. Nhưng chuyện này không phải là một trò đùa.
Khun Jeng gật đầu, không nói gì, chỉ cầm iPad và bật nó lên. Có vẻ như anh ta sẽ tiếp tục làm việc cho đến khi Pat bắt đầu lo lắng... rằng Pat sẽ được ăn cơm chứ.
Trong vòng vài phút sau khi bắt đầu nghĩ đến việc tự gọi điện đặt đồ ăn, một âm thanh thông báo nhận tệp từ Airdrop bật lên nói rằng đó là tệp hình ảnh từ "Kittipong's iPad Pro". Pat liếc qua màn hình máy tính. Thấy khun Kittipong đang nhìn chằm chằm vào màn hình của iPad Pro trước khi một tay nhắt chiếc airpods trên bàn và đeo vào. Pat đưa mắt nhìn lại bức ảnh vừa nhận được trên màn hình máy tính và thở phào nhẹ nhõm.
"Khun muốn ăn gì?"
Hình ảnh mà Khun Jeng gửi là hình ảnh thực đơn của một nhà hàng Nhật Bản trong tòa nhà này.
Khoảng bốn mươi phút sau cơm lươn Nhật từ hình ảnh chuyển sang trạng thái sang thật, Pat xin phép ra ngoài ăn, lấy hộp cơm ra ngoài ăn một mình trong phòng nghỉ nơi không có ai khác vì toàn bộ bộ phận đã tan ca hết rồi.
Sau khi vừa ăn được hai miếng, Pat suýt mắc nghẹn vì món này quá ngon. Khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần Pat ngẩng đầu lên, liền thấy ông chủ đang đi vào và dừng lại trước khung cửa.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung. Nhưng sau đó đổi thành bối rối vì khun Jeng không đến vì công việc. Hay gọi Pat về làm việc ngay. Tiếng bước chân đến gần cùng với một hộp sushi cá được đặt lên trên bàn.
"Tôi đã đặt nó cho bạn"
Chỉ có thế, và khun Jeng bước ra ngoài. Để lại Pat với sự nghi ngờ.
Đã là lần thứ mười, Pat phải đặt câu hỏi này trong đầu.
Khun Jeng là kiểu người như thế nào?
- --/---
Nhưng ngay sau khi tiếp tục nghi ngờ chỉ vài giờ sau, lúc mười giờ mười lăm ngay khi công việc vừa xong... Pat đã nhận được câu trả lời.
Rằng khun Jeng là một người tàn nhẫn, dù có điều gì, dù có làm gì đi nữa thì cũng chỉ là một người tàn nhẫn mà thôi.
Công việc hoàn thành và trong khi Pat gật đầu và lắng nghe mệnh lệnh của khun Jeng là hãy kiểm tra slide một lần nữa vào ngày mai lúc 1:00 chiều. Trước khi ra ngoài gặp khun Nadia vào buổi tối. Tay anh đang gập trên máy tính, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Định giơ tay chào khun Jeng nhưng Pat lại bị giữ lại.
"Đợi chút."
"Vâng?" Pat trả lời miễn cưỡng, buông tấm thân vừa đứng dậy giữa để ngồi xuống chỗ cũ như trước.
"Tôi muốnnói một chuyện. Hãy coi như tôi nhắc nhở bạn với mục đích tốt." Giọng nói trầm cất lời với vẻ mặt trang trọng. Chỉ thế thôi, Pat bắt đầu thấy choáng váng, chuẩn bị nghe chửi, chuẩn bị nóng đầu. "Khun Pat cần phải kiên nhẫn hơn."
"..."
"Bạn ngồi khóc ở nơi làm việc như thế này. Nếu những người khác nhìn thấy sẽ như thế nào?"
"Trông như thế nào ạ?" Pat chợt buột miệng hỏi lại. khả năng kiểm soát cảm xúc đang ở mức đáng báo động với một cơ thể mệt mỏi.
Pat nhìn vào mắt khun Jeng không cố tình làm phiền và thực sự không muốn mệt mỏi vì tranh cãi. Nhưng Pat chỉ muốn biết câu trả lời của khun Jeng.
"Pat ngồi khóc khi làm việc như thế này. Những người khác sẽ nhìn nhận hay đánh giá như thế nào ạ?"
"Bạn thực sự không biết phải không?"
"Vâng Pat không biết ạ" Pat bắt đầu cảm thấy giọng mình to hơn. Nhưng anh ấy đã không cố gắng giảm nó. "Pat chỉ thắc mắc là khóc là sai lầm phải không hay khun Jeng chưa từng khóc trong cuộc đời này."
"Tôi không đến khóc giữa văn phòng như thế này. Vì tôi là người lớn rồi, không ngồi khóc cho người khác thấy điều đó sẽ làm giảm sự uy tín của bản thân".
"Hừm, vậy thì có lẽ Pat vẫn chưa đủ trưởng thành. Xin lỗi vì hôm nay đã ngồi khóc trong văn phòng của khun"
"Hãy nhớ là đây là văn phòng làm việc. Vì đây không phải là nhà hay trường học để khi không hài lòng điều gì là có thể ngồi khóc như một đứa trẻ được."
Như một đứa trẻ
Trong khi Pat khóc bởi vì cảm thấy tồi tệ về nhiều chuyện khác nhau.
Nhưng trong đôi mắt của khun Jeng, lý do có lẽ chỉ vì Pat vẫn còn là một đứa trẻ không biết cách trưởng thành.
Và vì Pat không muốn bị trách móc bởi vì khóc như một đứa trẻ. Vì Pat hôm nay mệt mỏi và không còn sức lực để tranh luận với một người như khun Jeng nữa rồi. Thế nên Pat đành bỏ cuộc, không than vãn dù trong lòng nhiều lời muốn nói. Pat giơ tay chào tạm biệt đối phương trước khi đưa tay ôm laptop, bước nhanh ra khỏi phòng.
- --/---
Trong một chiếc taxi chạy trên một con đường vắng lúc gần nửa đêm. Pat ngồi lặng lẽ lau nước mắt khi dán mắt vào ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình điện thoại, ngón tay cái của anh lướt mạnh trang web JobsDB sau khi anh vừa gõ một tin nhắn gửi tới cuộc trò chuyện của bố, nhóm của P'Beam, P'Ae, P'Nan cả nhóm bạn thân ở Califonia với tất cả cùng một nội dung...vào lúc ý chí kiên định sẽ có profile làm việc tại nơi này một năm của chính mình sụp đổ.
Pat sẽ từ chức.
---/---
Ngày hôm sau, vì Khun Jeng hẹn nói chuyện vào buổi chiều nên Pat có cơ hội xin nghỉ ốm nửa buổi sáng lần đầu tiên. Sau khi thức dậy lúc tám giờ, Pat lấy điện thoại di động ra. Nhấn đăng nhập vào hệ thống nhân viên. và chọn nghỉ ốm với lý do ngớ ngẩn là bị nhức đầu trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, chỉ hai giờ thôi nhưng như thế là rất tốt rồi.
Đêm qua, mặc dù trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Nhưng vì tin nhắn gửi đến của tất cả mọi người khiến Pat phải trả lời và các cuộc điện thoại. Trước khi có thể thực sự chìm vào giấc ngủ thì đã là hai giờ sáng. Khi thức dậy lúc 11 giờ, vội vã đi tắm và mặc quần áo theo quy định về trang phục 'Smart Casual' mà những người xung quanh Ploenchit đã nói tối qua. Trước khi bước ra ngoài gọi xe ôm để đi đến trạm tàu.
Bí mật cảm thấy như quần hơi chật khi nhấc chân bước lên xe. Điều này củng cố thêm cảm giác của buổi sáng hôm nay...khi Pat phải rất khó khăn để cài khuy chiếc quần này.
Có thể tóm gọn trong một câu: căng thẳng và ăn nhiều nên béo. Pat từng nghe nhóm bạn nói rằng khi tuổi tác tăng lên thì quá trình trao đổi chất sẽ bắt đầu chậm lại từng chút một. Hôm nay, Pat bắt đầu cảm nhận được điều đó. Pat ngồi trong xe mà bực bội, nhưng trong lòng lại tự trách mình.
Có điều gì đang xảy ra trong cuộc sống này.
Nhất thời không thể nghĩ như vậy, tựa hồ trời thương tiếc. Vì vậy, một điều tốt đã xảy ra trong ngày nay đi kèm với âm thanh thông báo tin nhắn... từ Papa.
Papa:
Chào buổi sáng con yêu
Chúc cho buổi sáng hôm nay là một ngày tốt đẹp nhé con.
Như cách Pa vẫn luôn nói
Rằng mặc dù công việc là quan trọng đối với hiện tại
Và chính tương lai của chúng ta
Và mặc dù số tiền kiếm được từ công việc
Cũng rất quan trọng đối với cả hiện tại và tương lai.
Nhưng cuối cùng thì không có điều gì làm quan trọng
Bằng với sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng ta
Nếu khi quá mệt mỏi
Khi công việc quá mức chịu đựng
Cũng cần phải cố gắng lùi lại một bước.... cho chính mình.
Cho dù có ai nói nói
Là một đứa trẻ không có kiên nhẫn
Chấp nhận thua cuộc, dễ dàng từ bỏ
Bởi vì họ không chịu đựng những nỗi đau của Pat
Họ không có cách nào hiểu được
Vì vậy, dù cuối cùng Pat có lựa chọn như thế nào đi nữa
Papa cũng luôn hiểu và tôn trọng quyết định của con mình.
Thanet Tangwattana
Viết cho ngày hôm nay
Pa thực sự có ý đó nhé con trai.
Pa yêu Pat nhé con.
Pat:
Pat cũng yêu pa.
Con cảm ơn pa.
Tin nhắn của Pa đã giúp khởi đầu ngày mới của Pat tốt hơn nhiều, và Pat biết rằng nó có thể tốt như thế này.
Vì chỉ còn chưa đầy một giờ nữa, Pat phải gặp khun Jeng, ở bên anh ấy cả ngày dài sau đó gặp gỡ khách hàng vào buổi tối. Mà có lẽ nhiệm vụ của Pat chỉ ngồi im lặng và đợi khun Jeng giới thiệu Pat là thành viên của team trước khi có nhiệm vụ ghi chép trong suốt cuộc họp.
Và nó thực sự là như vậy...
"Được rồi. Cảm ơn bạn rất nhiều. Bây giờ, chúng ta hãy đi vào chi tiết. Vui lòng quay lại slide số 5, cái mà bạn--vâng, cái này."
Khun Nadia, một phụ nữ Singapore có giọng nói trong sáng và khuôn mặt tươi cười, nói trước khi đọc tin nhắn trên màn hình iPad khun Jeng. Chuyển sang ghi chú cô ấy đã viết nó vào cuốn sổ bìa da của chính mình. Pat để máy tính mở, sẵn sàng ghi chép. Ghi lại cuộc họp giống như lần trước.
Buổi gặp gỡ trình bày được diễn ra giữa khun Nadia và khun Jeng tại phòng họp nhỏ của khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố nơi khun Nadia đang ở. Pat lắng nghe chính xác các câu hỏi và câu trả lời qua lại giữa hai bên. Cố gắng thu thập những từ khóa quan trọng đầy đủ nhất có thể.
"Tôi nghĩ phần chiến lược rất tuyệt. Tôi thích khẩu hiệu. Nó đơn giản nhưng mạnh mẽ. Tuy nhiên--"
Trước khi bàn tay đang gõ khựng lại cùng với nhịp thở, khi giọng khun Nadia nhấn mạnh từ nhưng. Sau đó là một khoảnh khắc im lặng. Pat nhìn lên bắt gặp đôi mắt đầy lo lắng của khun jeng lần đầu tiên được nhìn thấy. Trong sự im lặng này, chỉ có âm thanh của cuốn sổ được mở ra lật đi lật lại sau khi khun Nadia để lại những lời cuối cùng.
"Làm ơn mở slide 12." Người phụ nữ ngẩng đầu lên nói. Bạn Jeng nhấn chọn trượt trang đó lên. Và Pat cảm thấy cả khuôn mặt tê dại, đồng thời thầm cảm thấy có chút hài lòng... khi nghe câu nói tiếp theo của khun Nadia.
"Tôi nghĩ rằng tâm trạng và giọng điệu của các tài liệu tham khảo quảng cáo này không phù hợp. Chúng nhạt nhẽo và nhàm chán. Tôi khuyên bạn nên tìm thứ gì đó mới hơn và hợp thời trang hơn nếu bạn muốn miêu tả F49 một cách hiệu quả như một sản phẩm phong cách sống, nếu không thì đó chỉ là đồ ăn và thức uống. "
"..."
"Có lẽ bạn cần sáng tạo hơn và thử tìm kiếm tài liệu tham khảo từ các thương hiệu khác, có thể là từ các danh mục khác. Chọn một vài điểm mạnh từ những tài liệu đó và chỉ cần trộn chúng lên."
Câu tiếp theo, Phát vẫn cảm thấy như cũ....vừa tê tái vừa hơi thỏa mãn như trước.
Không phải là Pat cảm thấy tốt khi đóng vai phản diện trong phim truyền hình phát sau tin tức, ngồi và cảm thấy hài lòng vì khun Jeng bị đánh bằng những lời lẽ mạnh mẽ như vậy, nhưng nó thực sự không thể ngăn lại được Pat chỉ muốn khun Jeng phần nào hiểu được cảm giác của những nạn nhân cũng chịu đựng những điều như thế từ khun Jeng.
Nhưng đột nhiên trong hai giây một ý tưởng nhỏ chợt lướt qua trong đầu. Nhận xét của khun Nadia về hình ảnh tham khảo đã khơi dậy điều gì đó cho Pat. Ấn vào thư mục trên màn hình tên là F49 Reference, thư mục mà Pat đã làm và giữ nó trong một thời gian.
Khi khun Nadia tiếp tục giải thích dài dòng không ngừng nghỉ, Pat thấy khun Jeng như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời, Pat phải quan sát cả hai người cùng một lúc.
Vì bản thân Pat cũng đang muốn bắt nhịp để nói.
"X-xin lỗi, tôi-tôi--"
Giọng nói nhẹ nhàng của Pat vang lên khi một khoảnh khắc im lặng diễn ra.
Nhưng sau đó... không biết điều gì đã chiếm hữu cơ thể đó mà khiến Pat nói lắp như vậy. Dù đã tìm đúng nhịp để chen lời... và dù câu mở đầu trong suy nghĩ của Pat vừa rõ ràng, ngắn gọn và dễ hiểu.
Nhưng thực tế hiện tại Pat chỉ biết ngồi mở to mắt, mặt tỉnh bơ, với hai cặp mắt đồng loạt chuyển từ màn hình iPad sang nhìn Pat.
Pat chỉ kịp ngoảnh lại nhìn thoáng qua rồi lại hướng ánh mắt về chiếc máy tính như cũ, phát hiện bàn tay đang định xoay màn hình laptop cho sếp xem. Cả hai cứ thế run lên bần bật. Tim anh đập thình thịch vì hồi hộp xen lẫn sợ hãi.
Mặc dù lúc này họ không ở trong phòng họp chính và Pat cũng không định phản bội ai. Nhưng phải công nhận rằng Pat vẫn ám ảnh bởi khun Jeng từ câu chuyện của của ngày hôm đó.
"Vâng, Pat? Bạn có điều gì muốn nói không?" khun Nadia hỏi với một nụ cười yếu ớt....điều đó càng khiến Pat bối rối hơn trước, bởi vì khun Jeng một lần nữa.
Khun Jeng cũng luôn cười như thế này. Nụ cười có vẻ tốt và rồi kết thúc bằng cách luôn khiến Pat cảm thấy đau đớn.
Nhưng bây giờ, Pat phải đặt tâm trí của mình lên hàng đầu. Ngừng việc bị khun Jeng ám ảnh. Nếu không, khun Nadia sẽ quay lại ám ảnh người khác.
"Vâng. Vâng. Tôi---ừm---" Pat gật đầu, từ từ kiểm soát đôi bàn tay đang run rẩy của mình. Xoay chiếc MacBook về phía khun Nadia, người đang nhìn với vẻ thích thú. Pat lờ đi cái nhìn của khun Jeng ngồi bên cạnh, "Vậy - uh – tôi"
Có cơ hội để nói nhưng tại sao...tại sao hệ thống ngôn ngữ của Pat vẫn lộn xộn như vậy? Ngay lúc này, Pat bắt đầu thất vọng về bản thân và không thể không nguyền rủa Pat trong lòng, kỹ năng thuyết trình của Pat ở đâu? Miệng run rẩy, đầu óc lắc lư cho đến khi trống rỗng.
Pat ngồi và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trong sự im lặng, có thể nghe thấy ai đó bên cạnh đang di chuyển và ho nhẹ. Và Pat chuẩn bị bị Khun Jeng chửi rủa, nhưng giọng nói của Khun Nadia cắt ngang hóa ra lại là điều mà Pat không ngờ tới.
"Không sao đâu. Cứ thong thả đi, được chứ? Để tôi xem trước đã."
Nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt của cô gái thay đổi trực tiếp theo lời nói và lời nói của cô ấy vớitính cách hiền lành Pat gật đầu nhận lời. Đột nhiên suy nghĩ dường như bắt đầu hoạt động trở lại. Đôi môi hơi run run khẽ nhếch lên một nụ cười và Pat chậm rãi bắt đầu giải thích ý tưởng mà anh muốn trình bày. Cùng khun Nadia mở clip bằng hình ảnh trong thư mục đó để xem.
Cô gái gật đầu và chăm chú lắng nghe Pat. Và chỉ nhận được một câu ngắn gọn đáp lại khiến mọi cảm giác tồi tệ trong trái tim khô héo của Pat đều sống dậy một lần nữa.
"Những tài liệu tham khảo này rất tuyệt. Tôi nghĩ chúng giống như tôi tưởng tượng."
Tôi đã ở trong thế giới công sở được gần ba tháng... chỉ cảm thấy như mình được thấu hiểu và chấp nhận là vào ngày hôm nay.
- --/---
Sau cuộc gặp ngắn ngủi và cuộc hẹn tiếp theo, họ chia tay khun Nadia trước cửa thang máy. Người phụ nữ trẻ đi thang máy trong khu nhà ở Pat và khun Jeng xuống tầng sảnh cùng nhau. Trong cabin có nhân viên khách sạn nên không có chuyện xảy ra.
"Khun Pat" Nhưng rồi khi thang máy dừng lại và cùng bước ra ngoài. Pat chưa kịp chào tạm biệt thì đã bị gọi lại. Và Pat sẽ đặt cược 5 baht với bất kỳ ai để cá rằng khun Jeng sẽ tiếp tục nói về công việc với Pat, mặc dù bây giờ đã gần bảy giờ. "Bạn về luôn không, Ăn tối cùng nhau được không?"
Ôi... Pat này sắp mất tiền mất rồi——
"Tôi muốn thảo luận về cuộc họp với bạn một chút."
- -Oke, không lãng phí, làm giàu và trở thành triệu phú với 5 baht. Thấy chưa, Pat biết mà, ông chủ tham công tiếc việc này có vấn đề gì vậy?
"Ngày mai chúng ta nói chuyện nhé, khun Jeng?" Pat cố thương lượng vì anh cảm thấy mệt mỏi khi ở bên khun Jeng cả ngày. Pat đã mệt mỏi kể từ đêm qua, ngày hôm qua, ba tháng trước. Bây giờ Pat chỉ muốn quay lại ngồi làm việc lắng nghe nhận xét nhận từ khun Nadia.
Khun Jeng không trả lời ngay câu hỏi đó. Người kia cau mày, trước khi cuối cùng đưa ra kết luận theo cách thất thường nhất. "Nói chuyện luôn bây giờ đi, ngồi trong sảnh."
Nói xong thì bước đi dẫn đầu Pat chỉ biết thở theo sau người cuồng công việc kia, rồi tự an ủi mình cố gắng chịu đựng them chút nữa. Bởi vì Pat sắp có thể từ chức theo như dự định rồi.
Nhưng khi nghĩ về vấn đề này bây giờ Pat có chút ngập ngừng.
Bởi vì nhận ra rằng nếu Pat từ chức Pat sẽ mất cơ hội học hỏi trong công việc. Từ một người vừa tài năng vừa tốt bụng như khun Nadia. Nhưng bản thân Pat không biết việc học hỏi từ khun Nadia có đáng không nếu Pat phải chịu đựng khun Jeng mỗi ngày?
Một chút do dự nho nhỏ nó không thể ở lại trong tâm trí của Pat lâu....bởi vì khun Jeng đã giúp trả lời Pat ngay sau khi anh đi theo và ngồi xuống bộ sofa trống.
Rằng nếu Pat phải tiếp tục ở lại đây thì thật không đáng.
"Bạn có một ý tưởng tuyệt vời, nhưng..."
"..."
"Nếu bạn có một câu chuyện mà bạn muốn trình bày bạn nên nói cho tôi biết trước, không phải làm điều đó như thế này"
Người ngồi phía đối diện bắt đầu câu nói với giọng điệu giận dữ như trước, nhưng giờ đây Pat thấy rằng trái tim đã từng bùng cháy nó vẫn ở nhiệt độ bình thường.
Khun Jeng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang như cũ. Từ mái tóc đến ngón chân trông dữ dằn như mọi khi. Ngoài ra, với tư thế ngồi hiện tại, vốn là một bài tập theo lý thuyết Power pose đã được thực hiện bởi hàng trăm bậc thầy nhân loại trên khắp vũ trụ - tựa lưng vào đệm khuỷu tay được hỗ trợ bởi tay vịn ở cả hai bên, một chân gập lên đặt trên chân còn lại.
"Vâng," Pat khẽ đáp. Và vào ngày này, Pat mệt mỏi với trái tim đang tìm một công việc mới từ những trang web ứng dụng việc làm. Pat cũng có tư thế phù hợp nhất với tâm trạng của mình ngay lúc này.
Anh hơi cử động và tựa lưng vào vài chiếc đệm nhưng không dựa. Bởi vì Phát đã chọn đến với khái niệm ngả lưng trên ghế mát-xa, với đầu dựa vào mép của tựa lưng. Bàn tay nhặt mấy tấm chăn đệm bằng lụa, ôm lấy anh: "Rồi tiếp theo thì sẽ ra sao ạ?"
Pat hỏi lại và nhắc lại rằng anh không có ý làm phiền mọi người, nhưng...nhận thấy rằng khun Jeng có thể không nghĩ như vậy. Khi đối phương đang nhìn lại anh với đôi lông mày cau có hơn trước.
"Khi bạn đột nhiên nói như vậy," khun Jeng nói, "Tôi không biết trước. Tôi không thể trả lời bất cứ điều gì. Nó có vẻ giống như chúng ta không làm việc cùng một nhóm."
Rồi chúng ta làm việc cùng một team từ khi nào. Khi tất cả các công việc, khun Jeng đều mang đi và làm một mình.
"Vâng"
"Nếu bạn nói với tôi trước. Chúng ta có thể dán nó vào slide và làm cho nó phù hợp, chứ không phải đột ngột mở nó từ một thư mục lộn xộn như thế."
"Vâng"
"..."
"Còn gì nữa không ạ?" Pat hỏi lại khi người đối diện im lặng nhưng vẫn nhìn chằm chằm Pat như cũ "Nếu không còn gì Pat xin phép về trước ạ."
Có một sự im lặng vào khoảnh khắc này. Người Pat bắt đầu chảy xuống ngồi với tư thế nửa nằm. Khun Jeng vẫn cau mày trước điều đó, trước khi thở dài và kết thúc cuộc trò chuyện.
"Được rồi."
Pat đặt gối xuống đệm như trước và đứng dậy. Giơ tay tỏ lòng thành kính thay lời tạm biệt. Nhưng điều đó không làm cho cảm giác thất vọng tan biến. Bởi vì tại thời điểm này Pat chỉ bước đi với sự nhẹ nhõm.
Bởi vì này Pat chỉ phải chịu đựng Khun Jeng thêm một chút nữa...cộng thêm một chút oán giận.
Từ các sự kiện của cuộc họp cho đến bây giờ Pat không bao giờ muốn yêu cầu lòng tốt thứ mà khun Jeng không có. Nhưng khun Nadia, một đối tác ở cấp độ giám đốc khu vực đã ca ngợi ý tưởng của Pat. Nhưng khun Jeng vẫn tìm ra được những lỗi sai để đổ lỗi cho nhau.
Quyết định tốt nhất của Pat là rời khỏi tập đoàn Jian. Pat cần quay lại và chuẩn bị trước. Rồi ngày mai sẽ đi xin tài liệu từ HR khi bắt đầu ngày làm việc.
Pat dự định làm như vậy. Suốt thời gian về nhà, tắm rửa, gội đầu, nấu mì, sau đó là nửa hộp kem vani. Pat ngồi vẽ bức tranh từ chức sẽ bắt đầu vào buổi sáng ngày mai. Chuẩn bị sẵn những câu trả lời khun Jeng khi được hỏi "Tại sao bạn lại rời đi?" Pat suy nghĩ mọi thứ rất nghiêm túc.
Trước khi nghỉ ngơi như kế hoạch. Khi nằm trên giường, tận hưởng việc kiểm tra email của ngày hôm nay chưa được xem hết trên điện thoại....và Pat gặp một e-mail có Tiêu đề là "Q1 – PEER-REVIEW"
Q1 Peer review
Đánh giá hiệu suất của đồng nghiệp và người giám sát trong quý 1 (Quý 1)
Nội dung khá dài. Nhưng nó rất dễ đọc và dễ hiểu đánh giá thành tích. Đây là điều mà mọi nhân viên trong bộ phận phải làm. mà kết quả đánh giá ban hành sẽ có lợi cho người được đánh giá trong việc thúc đẩy phát triển và cải thiện để làm việc nhóm tốt hơn theo điểm đánh giá của quý I sẽ được sử dụng trong một cuộc trò chuyện Một đối một với trưởng nhóm tìm cách thúc đẩy, phát triển và nâng cao hiệu quả công việc. Trước khi tổng hợp với điểm của các quý khác cho đến cuối năm. Và được sử dụng như một trong những tiêu chí KPI (Key Performance Indicator) để xét thưởng, lương và thăng tiến.
Chỉ đọc đại khái Pat có thể cảm thấy khoảnh khắc trả thù tới rồi.
Và khi đọc đến dòng cuối cùng đã xem tất cả các chi tiết. Pat cảm thấy như gần ba tháng đau khổ ở đây...sắp đi đến một kết thúc đẹp.
Định dạng đánh giá
- Đánh giá theo phương án 1 - 5 điểm
- Viết câu trả lời cho phản hồi
Tiêu chí đánh giá
1) Kỹ năng lãnh đạo
2) Kỹ năng Tư duy Phản biện
3) Kỹ năng kỹ thuật
4) Kỹ năng giao tiếp (Kĩ năng giao tiếp)
5) Kỹ năng quản lý dự án
Quy tắc đánh giá
- Đánh giá qua hệ thống website sẽ được thực hiện ẩn danh đánh giá/bình luận để giảm vấn đề xung đột lợi ích (Xung đột lợi ích)
Hãy đưa ra ý kiến công tâm và trung thực. trở nên hữu ích đến người được đánh giá và công việc của bộ phận.
- Xin giữ kín tên người cần thẩm định.
- Vui lòng gửi tất cả các mẫu đánh giá trước Thứ Sáu, ngày 27 tháng 3, lúc 23.00
Danh sách những người được đánh giá
1).........
Pat đảo mắt đọc lại đoạn này. Sau khi ra khỏi giường, bật máy tính và làm nóng bàn tay và cánh tay.
Mỗi nhân viên không được chỉ định để đánh giá tất cả mọi người trong bộ phận. Và Pat chỉ có thể đánh giá năm người. Tuy nhiên, chỉ cần năm người đã là cơ hội trời cho Pat.
Pat chọn bấm vào tên P'Nan ở bậc 4 trước, có thể đánh giá dễ dàng mà không cần phải suy nghĩ nhiều cộng với viết bình luận bất kỳ chi tiết nào.
Đến trang tóm tắt cuối cùng không có lựa chọn nào khác ngoài việc viết phản hồi mà cau mày về ba chủ đề rộng lớn.
Bắt đầu - Điều tôi muốn nhân viên này bắt đầu làm.
Dừng lại - Những việc bạn muốn nhân viên này ngừng làm.
Tiếp tục - Bạn muốn nhân viên này làm gì tiếp theo?
Pat gõ số một và số ba là đoạn văn dài. Bỏ qua thứ hai vì không có điều gì để bảo phi Nan ngừng làm việc trước khi đọc lại bắt đầu ngáp tới ngáp lui vì tôi buồn ngủ và Pat nghĩ rằng sau khi đánh giá phi Nan xong, chắc phải đi ngủ trước, tối nay không cần phải vội vàng làm hết các bài đánh giá.
Vì khoảng thời gian còn lại 1 tuần trước hạn nộp bài vẫn đủ để Pat có thể sàng lọc ra mẫu đánh giá hoàn chỉnh nhất với tất cả sức mạnh của hy vọng xen lẫn sự oán giận...dành cho P' Manao, P' Prem và P' Ying
và khun Jeng.
- --/---
Amen
Kết thúc việc cầu nguyện bằng một chữ Amen trong lòng và hai tay chắp lại một lần.
Dưới âm thanh của một bài hát buồn từ phòng ngủ bên cạnh, Jeng trong bộ đồ ngủ đứng dậy khỏi sàn và đi đến dừng lại trước tủ quần áo. Đưa mắt nhìn theo bảng màu áo may mắn được đính kèm. Tìm những màu sắc phù hợp với côngviệc cho ngày thứ Tư, trước khi mở tủ quần áo và chọn một chiếc áo sơmi trắng để mặc cho ngày mai.
Sắp xếp xong quần áo, anh đi đến ngồi vào chiếc ghế trước chiếc bàn làm việc ở cuối giường, phát hiện tâm tư hôm nay tản mác khắp nơi. Thất vọng lộn xộn lên mặc dù danh sách việc cần làm là tối thiểu hoặc thậm chí nếu thường có nhiều hơn mức này, thì đó không bao giờ là vấn đề. Anh không hiểu tại sao bây giờ anh hoàn toàn choáng váng, ngồi trước chiếc MacBook của mình trên bàn. Nhìn chằm chằm vào trang web đánh giá mà anh ta phải làm cho tất cả mọi người trong bộ phận.
Ngồi suy nghĩ một lúc. Trước khi đầu ngón tay của bạn chạm vào bàn di chuột, kéo từ từ bàn di chuột xuống cạnh dưới cùng của trình duyệt web. Và sau đó nhấn bắt đầu vào bảng đánh giá của Pakpoom Tangwattana, cái tên cuối cùng trong danh sách là người đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất