Chương 22: Sợ lạc
Trạch Dương đưa Bạch Tuấn Minh về lớp cho cận bạn nhỏ nghỉ ngơi một lát.
Bạch Tuấn Minh nằm gục xuống bàn vì mệt bắt đầu điều hoà lại hô hấp, thấy cậu không thở gấp nữa Trạch Dương mới đưa chai nước trên tay lên cho cậu uống.
Bạch Tuấn Minh một hơi uống cạn chai nước.
Trạch Dương ''Về ký túc xá tắm rửa rồi tí nữa đi ăn cùng lớp ''
Nghe anh nói xong cậu đợi một lúc rồi mới cất giọng khàn khàn lên ''Không cần đâu, tôi có đem áo cứ thay đại ở nhà vệ sinh của trường là được ''
Trạch Dương ''Vậy cũng được, thay nhanh nhé tớ ở dưới đợi ''
Bạch Tuấn Minh trả lời đại ''Ừ'' rồi lấy từ trong cặp mình một bộ đồ nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Trạch Dương nhìn bóng dáng cậu bạn nhỏ chân vừa lấy lại được sức loạng choạng đi mà sót.Chạy mệt như thế có khi nào bệnh luôn không nhỉ?
Khi Bạch Tuấn Minh đi xuống dưới sân trường đã thấy mấy đứa trong lớp đợi cậu đều đã thay đồ trừ Trạch Dương vẫn mặc bộ đồ thể dục Thất Trung.
Vương Âu Lỗi vừa thấy Bạch Tuấn Minh đi ra liền hô hào ''Đủ người rồi nào nào đi ăn đồ nướng thôi ''
Cả đám người cũng hô hào theo cậu ta rồi kéo nhau cả lũ đi.
Trạch Dương lùi lại mấy bước cho đến khi đã đứng sau lưng Bach Tuấn Minh mới hài lòng tay đút túi quần mỉm cười.
Thật ra anh sợ cậu bạn nhỏ không theo kịp bước chân mọi người liền tụt về sau cuối cùng là lạc mất thì toi, cậu bạn nhỏ vốn nổi tiếng mù đường mà.
Có khi đoạn đường ấy đi cả chục lần nhưng Bạch Tuấn Minh vẫn không nhớ đường đi nổi, nhớ lại lúc hồi lớp sáu vừa lên cấp hai.
Vì trường mới nên khi về cậu không nhớ đường mà mãi đến tối vẫn chưa về nhà, hôm ấy anh quên lời mẹ cậu dặn phải cùng nhau về nhà nên bỏ lại cậu ở trường mà về trước. Đến khi mẹ cậu ríu rít qua nhà hỏi anh mới sực nhớ liền tất tóc chạy đi tìn cậu cùng mọi người.
Đến 9 giờ tối Trạch Dương mới phát hiện Bạch Tuấn Minh ở góc cây gần công viên. Khi ấy cậu bạn nhỏ vừa đánh anh vừa khóc lóc trách móc tại sao không đợi cậu về.
Lúc ấy anh mới biết được Bạch Tuấn Minh bị mù đường và cả sợ lạc đường liền khóc lên sợ hãi.
Nghĩ đến chuyện quá khứ của cậu anh liền phì cười khúc khích, lúc ấy anh thấy cậu là một thằng nhóc rất phiền phức nên không mấy quan tâm.
Không ngờ khi bắt đầu vào năm lớp 9 anh lại từ từ có chút cảm giác với cậu bạn nhỏ này.
Bạch Tuấn Minh thật sự thì không yếu ớt chút nào lại không phiền phức như anh thấy. Cậu rất mạnh mẽ ga lăng với bạn nữ, chơi thể thao cũng trung bình như mấy bạn nam cùng lứa.
Chỉ là do da cậu quá trắng nên từ nhỏ anh đã luôn ghẹo cậu là bê đê nên cậu luôn ghét anh, không biết từ khi nào mà khi cậu tiếp xúc với anh sẽ luôn lạnh nhạt không mấy để ý đến lời anh nói cho.
Có lẽ bản thân cậu lúc trước luôn cho rằng anh chính là tên chuyên đi bắt nạt cậu nên căm ghét, không ngờ lên cấp ba anh lại nói thích cậu lại còn hành động kỳ quặc có lẽ bây giờ cậu nghĩ anh từ tên bắt nạt thành biến thái mất rồi.
...
Cả đám đến tiệm nước, thức ăn lên là lũ đói cả ngày kia giành giựt thức ăn vừa chính đến như hổ đói.
May mà Trạch Dương trong suốt buổi ăn luôn canh thịt chính gấp cho Bạch Tuấn Minh không thì có khi cậu chẳng ăn được bao nhiêu.
Bạch Tuấn Minh thấy anh cứ ngồi nướng rồi gấp cho mình liền quay sang hỏi ''Cậu không ăn à''
Tay phải Trạch Dương đang cầm cây kẹp lật qua lật lại miếng thịt, tay trái gác lên lưng ghê bên cạnh mặt không biến sắc vẫn nhìn miếng thịt đang chín đáp ''Không thích đồ nướng cho lắm ''
Miếng thịt vừa chính anh lại gấp vào chén Bạch Tuấn Minh rồi nhìn cậu nói tiếp ''Cho nên phiền cậu ăn luôn phần của tôi đấy ''
Vương Âu Lỗi nhìn Trạch Dương ra vẻ ấm ức gào lên.
''Nè Trạch Dương cậu cho tôi đi dù sao Tuấn Minh cậu ấy cũng không ăn hết ''
Trạch Dương nhìn Vương Âu Lỗi phì cười, nụ cười thân thiện đáp ''Muốn ăn thì tự nướng đi''
Vương Âu Lỗi khóc thét lên tuy chẳng có giọt nước mắt nào nhưng vẫn quay sang Trương Tiêu ăn vạ..
Triệu Sở Nhi ''Tí nữa đi hát karaoke đi''
Cả đám nghe xong liền phấn khích nháo nhào tán thưởng.
Trạch Dương ngửa người ra lưng ghế nhìn Bạch Tuấn Minh không có phản ứng chắc là lát nữa cậu bạn nhỏ cũng đi theo mọi người nên anh cũng không nói gì.
Chừng nào Bạch Tuấn Minh muốn về thì anh sẽ về cùng cậu.
Giây sau liền thấy cậu bạn nhỏ bỏ đũa xuống anh liền cất giọng nhìn ''Không ăn nữa à ''
Bạch Tuấn Minh qua loa đáp ''Ừ'' một tiếng rồi ''Không ăn nổi nữa no rồi''
Thấy trong chén của cậu đã sạch thịt nhưng vẫn còn rau sót lại, Trạch Dương liền khó chịu cau mày nhìn cậu nói.
''Ăn hết đồ ăn trong chén đi, đừng bỏ thừa''
Bạch Tuấn Minh giả vờ không nghe thấy liền lấy điện thoại ra nghịch, hành động này khiến anh bực mình thêm.
Rõ ràng lúc trước bị anh dùng biện pháp để ép cậu ăn giá, tưởng rằng cậu ngoan ngoãn bỏ tật xấu kén ăn của mình đi rồi ai ngờ vẫn như trước.
Anh lập lại một lần nữa ''Bạch Tuấn Minh ăn hết đồ ăn trong chén đi ''
Thấy cậu vẫn trơ ra nghịch điện thoại không phản ứng gì anh lại nói thêm một lần nữa.
'' Bạch Tuấn Minh...''
Chưa nói hết Bạch Tuấn Minh liền quay sang nhìn anh nhỏ giọng nhưng vẫn toát lên mùi thách thức đắc ý đáp ''Không ăn đâu, ở đây nhiều người như vậy cậu không làm gì được tôi đâu ''
Trạch Dương nhìn cậu hồi không làm gì được nên quay đầu đi.
Giỏi lắm!! Bạch Tuấn Minh nói đúng, ở đây nhiều người như vậy cho tiền anh cũng không dám c.ư.ỡ.n.g hôn nhét đồ ăn vào miệng cậu được.
Xem như lần này cậu thông minh thoát tội.
....
( Nhớ like chap nhé)
Bạch Tuấn Minh nằm gục xuống bàn vì mệt bắt đầu điều hoà lại hô hấp, thấy cậu không thở gấp nữa Trạch Dương mới đưa chai nước trên tay lên cho cậu uống.
Bạch Tuấn Minh một hơi uống cạn chai nước.
Trạch Dương ''Về ký túc xá tắm rửa rồi tí nữa đi ăn cùng lớp ''
Nghe anh nói xong cậu đợi một lúc rồi mới cất giọng khàn khàn lên ''Không cần đâu, tôi có đem áo cứ thay đại ở nhà vệ sinh của trường là được ''
Trạch Dương ''Vậy cũng được, thay nhanh nhé tớ ở dưới đợi ''
Bạch Tuấn Minh trả lời đại ''Ừ'' rồi lấy từ trong cặp mình một bộ đồ nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Trạch Dương nhìn bóng dáng cậu bạn nhỏ chân vừa lấy lại được sức loạng choạng đi mà sót.Chạy mệt như thế có khi nào bệnh luôn không nhỉ?
Khi Bạch Tuấn Minh đi xuống dưới sân trường đã thấy mấy đứa trong lớp đợi cậu đều đã thay đồ trừ Trạch Dương vẫn mặc bộ đồ thể dục Thất Trung.
Vương Âu Lỗi vừa thấy Bạch Tuấn Minh đi ra liền hô hào ''Đủ người rồi nào nào đi ăn đồ nướng thôi ''
Cả đám người cũng hô hào theo cậu ta rồi kéo nhau cả lũ đi.
Trạch Dương lùi lại mấy bước cho đến khi đã đứng sau lưng Bach Tuấn Minh mới hài lòng tay đút túi quần mỉm cười.
Thật ra anh sợ cậu bạn nhỏ không theo kịp bước chân mọi người liền tụt về sau cuối cùng là lạc mất thì toi, cậu bạn nhỏ vốn nổi tiếng mù đường mà.
Có khi đoạn đường ấy đi cả chục lần nhưng Bạch Tuấn Minh vẫn không nhớ đường đi nổi, nhớ lại lúc hồi lớp sáu vừa lên cấp hai.
Vì trường mới nên khi về cậu không nhớ đường mà mãi đến tối vẫn chưa về nhà, hôm ấy anh quên lời mẹ cậu dặn phải cùng nhau về nhà nên bỏ lại cậu ở trường mà về trước. Đến khi mẹ cậu ríu rít qua nhà hỏi anh mới sực nhớ liền tất tóc chạy đi tìn cậu cùng mọi người.
Đến 9 giờ tối Trạch Dương mới phát hiện Bạch Tuấn Minh ở góc cây gần công viên. Khi ấy cậu bạn nhỏ vừa đánh anh vừa khóc lóc trách móc tại sao không đợi cậu về.
Lúc ấy anh mới biết được Bạch Tuấn Minh bị mù đường và cả sợ lạc đường liền khóc lên sợ hãi.
Nghĩ đến chuyện quá khứ của cậu anh liền phì cười khúc khích, lúc ấy anh thấy cậu là một thằng nhóc rất phiền phức nên không mấy quan tâm.
Không ngờ khi bắt đầu vào năm lớp 9 anh lại từ từ có chút cảm giác với cậu bạn nhỏ này.
Bạch Tuấn Minh thật sự thì không yếu ớt chút nào lại không phiền phức như anh thấy. Cậu rất mạnh mẽ ga lăng với bạn nữ, chơi thể thao cũng trung bình như mấy bạn nam cùng lứa.
Chỉ là do da cậu quá trắng nên từ nhỏ anh đã luôn ghẹo cậu là bê đê nên cậu luôn ghét anh, không biết từ khi nào mà khi cậu tiếp xúc với anh sẽ luôn lạnh nhạt không mấy để ý đến lời anh nói cho.
Có lẽ bản thân cậu lúc trước luôn cho rằng anh chính là tên chuyên đi bắt nạt cậu nên căm ghét, không ngờ lên cấp ba anh lại nói thích cậu lại còn hành động kỳ quặc có lẽ bây giờ cậu nghĩ anh từ tên bắt nạt thành biến thái mất rồi.
...
Cả đám đến tiệm nước, thức ăn lên là lũ đói cả ngày kia giành giựt thức ăn vừa chính đến như hổ đói.
May mà Trạch Dương trong suốt buổi ăn luôn canh thịt chính gấp cho Bạch Tuấn Minh không thì có khi cậu chẳng ăn được bao nhiêu.
Bạch Tuấn Minh thấy anh cứ ngồi nướng rồi gấp cho mình liền quay sang hỏi ''Cậu không ăn à''
Tay phải Trạch Dương đang cầm cây kẹp lật qua lật lại miếng thịt, tay trái gác lên lưng ghê bên cạnh mặt không biến sắc vẫn nhìn miếng thịt đang chín đáp ''Không thích đồ nướng cho lắm ''
Miếng thịt vừa chính anh lại gấp vào chén Bạch Tuấn Minh rồi nhìn cậu nói tiếp ''Cho nên phiền cậu ăn luôn phần của tôi đấy ''
Vương Âu Lỗi nhìn Trạch Dương ra vẻ ấm ức gào lên.
''Nè Trạch Dương cậu cho tôi đi dù sao Tuấn Minh cậu ấy cũng không ăn hết ''
Trạch Dương nhìn Vương Âu Lỗi phì cười, nụ cười thân thiện đáp ''Muốn ăn thì tự nướng đi''
Vương Âu Lỗi khóc thét lên tuy chẳng có giọt nước mắt nào nhưng vẫn quay sang Trương Tiêu ăn vạ..
Triệu Sở Nhi ''Tí nữa đi hát karaoke đi''
Cả đám nghe xong liền phấn khích nháo nhào tán thưởng.
Trạch Dương ngửa người ra lưng ghế nhìn Bạch Tuấn Minh không có phản ứng chắc là lát nữa cậu bạn nhỏ cũng đi theo mọi người nên anh cũng không nói gì.
Chừng nào Bạch Tuấn Minh muốn về thì anh sẽ về cùng cậu.
Giây sau liền thấy cậu bạn nhỏ bỏ đũa xuống anh liền cất giọng nhìn ''Không ăn nữa à ''
Bạch Tuấn Minh qua loa đáp ''Ừ'' một tiếng rồi ''Không ăn nổi nữa no rồi''
Thấy trong chén của cậu đã sạch thịt nhưng vẫn còn rau sót lại, Trạch Dương liền khó chịu cau mày nhìn cậu nói.
''Ăn hết đồ ăn trong chén đi, đừng bỏ thừa''
Bạch Tuấn Minh giả vờ không nghe thấy liền lấy điện thoại ra nghịch, hành động này khiến anh bực mình thêm.
Rõ ràng lúc trước bị anh dùng biện pháp để ép cậu ăn giá, tưởng rằng cậu ngoan ngoãn bỏ tật xấu kén ăn của mình đi rồi ai ngờ vẫn như trước.
Anh lập lại một lần nữa ''Bạch Tuấn Minh ăn hết đồ ăn trong chén đi ''
Thấy cậu vẫn trơ ra nghịch điện thoại không phản ứng gì anh lại nói thêm một lần nữa.
'' Bạch Tuấn Minh...''
Chưa nói hết Bạch Tuấn Minh liền quay sang nhìn anh nhỏ giọng nhưng vẫn toát lên mùi thách thức đắc ý đáp ''Không ăn đâu, ở đây nhiều người như vậy cậu không làm gì được tôi đâu ''
Trạch Dương nhìn cậu hồi không làm gì được nên quay đầu đi.
Giỏi lắm!! Bạch Tuấn Minh nói đúng, ở đây nhiều người như vậy cho tiền anh cũng không dám c.ư.ỡ.n.g hôn nhét đồ ăn vào miệng cậu được.
Xem như lần này cậu thông minh thoát tội.
....
( Nhớ like chap nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất