Chương 11: Chăm sóc người phát sốt
[.........]
Màn đêm nhộn nhịp rộn vẻ xa hoa, vồn vã, người người dòng dòng đi qua đi lại. Khung cảnh quen thuộc tưởng chừng đã thấm đẫm vào tâm trí Diệp Tử nhưng lại lạ lẫm do đã lâu rồi cậu chưa nhìn lại cảnh nhộn nhịp này. Tuy thể xác hoà với làn không khí ấy nhưng tâm hồn cậu vẫn cô đơn vô ngần. Nhìn cảnh những gia đình hạnh phúc cùng nhau đi chơi, có cha có mẹ cùng cười đùa với những đứa con thơ mà lòng Diệp Tử chợt nhẹ quặn lên từng cơn, có lẽ âm thanh xáo động làm chậm dần vận tốc của từng cơn đau.
Thấy Diệp Tử lại đăm chiêu, đôi mắt lại có chút thơ thẫn như lúc sáng, Trịnh Hoằng chậm dừng xe lại, lay lay nhẹ vai cậu, đôi mắt anh có đôi phần lo lắng:
- Diệp Tử à, cậu ổn không? Thấy mệt ở đâu sao?
Cậu giật mình, quay sang nhìn anh rồi khẽ nói:
- Cháu không sao, chỉ là...lâu rồi cháu mới xuống phố thôi ạ
Tông giọng Diệp Tử vẫn thế, vẫn nhỏ nhẹ, sự nhỏ nhẹ xuất phát từ mệt mỏi sâu bên trong. Diệp Tử dời ánh nhìn đi chỗ khác, chậm chậm gạt tay anh ra. Thấy cậu có ý tránh ánh mắt mình, Trịnh Hoằng cũng hiểu rồi lái tiếp, họ dừng lại tại một nhà hàng sang trọng. Diệp Tử thấy vậy mà bất ngờ quay sang hỏi anh:
- Chú ơi....mình...nhất thiết phải vào đây ạ?
" Tôi đặt bàn lúc trưa, sao vậy? Cậu không muốn vào sao?"
Diệp Tử có phần e ngại không dám đi vào vì chưa bao giờ cậu được đi đến nơi cao sang như vậy cả. Diệp Tử bối rối mà đan các ngón tay vào nhau, thấy cậu bé nhút nhát trước mặt, Trịnh Hoằng cuối xuống vỗ vai cậu nhẹ nhàng nói:
- Cậu không thích cũng không sao, ta đi nơi khác ăn tối cũng được
" Nhưng chú lỡ....."
" Tôi sẽ gọi cho họ báo hủy, cậu vào xe đi, đừng lo lắng. Nào.."
Trịnh Hoằng mở cửa cho cậu,nghe anh nói thế cậu cũng không muốn nói lại nữa lỡ làm anh khó chịu. Trịnh Hoằng bên ngoài gọi điện một cuộc rồi vào xe. Họ đi tiếp rồi dừng ngay một quán mì bình dân, vừa ngồi vào bàn, Trịnh Hoằng hỏi Diệp Tử:
- Cậu có ăn được rau mùi không?
- Dạ có ạ
Diệp Tử lễ phép đáp lại, anh đi ra gọi món rồi quay lại. Trịnh Hoằng cố tình kéo ống đũa về phía mình không để cậu động tay, anh cẩn thận lau từng cái muỗng, từng đôi đũa rồi đưa cho cậu. Cuối cùng mì cũng ra nhưng tô của Diệp Tử hình như nhiều thịt bò hơn, cậu có ý hỏi anh thì Trịnh Hoằng thúc cậu mau dùng đi nên nghĩ rồi lại thôi, Diệp Tử thầm cảm ơn chú rồi động đũa. Cậu vừa ăn từ từ vừa nhìn người đàn ông đối diện, chú ăn thôi cũng toát lên vẻ mãnh mẽ của một người đàn ông đích thực, cách dùng bữa cũng từ tốn lịch sự làm sao. Chợt Trịnh Hoằng hướng ánh nhìn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau làm Diệp Tử bất ngờ mà sặc, Trịnh Hoằng vươn tới vuốt lưng cậu vài hồi rồi đưa cho cậu li nước.
" Cậu nhìn gì mà chăm chú đến mức giật mình mà sặc luôn vậy? "
Nghe chú hỏi mà Diệp Tử ngại muôn phần, cậu chỉ dám cuối xuống cảm ơn chú rồi ăn tiếp. Dùng bữa xong họ cùng nhau ra về, trên xe Trịnh Hoằng hỏi cậu:
- Có muốn đi đâu không?
- Mình về nhà được không chú?
Trông Diệp Tử có phần lờ đờ, anh cũng chiều lòng mà đi về. Trên đường đi Diệp Tử mơ màng tựa đầu vào cửa kính, hơi thở cậu có phần gấp gáp hơn. Trịnh Hoằng quay sang thấy thế có chút hoảng, anh tiến lại sờ trán cậu thì thấy hơi nóng, Diệp Tử sốt rồi. Trịnh Hoằng hạ ghế nằm xuống rồi rồ ga tăng tốc.
Vừa về đến nhà, Diệp Tử mơ hồ ngồi dậy nhưng cơ thể cậu run lên, chân cậu như không còn sức nữa. Trịnh Hoằng mở cửa nhẹ ẩm cậu lên tay rồi tiến về phòng, hơi thở Diệp Tử từng hơi nóng rực phả vào cổ Trịnh Hoằng làm anh lại thêm lo lắng hơn. Anh nhẹ đặt Diệp Tử xuống giường rồi vắt khăn ấm lau cho cậu, bác Hương thấy thế ngỏ ý làm thay cho cậu chủ nhưng anh từ chối rồi bảo bác ra ngoài lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế vào đây. Trịnh Hoằng cẩn thận cởi từng cúc áo trên người cậu, cơ thể gầy guộc của Diệp Tử lộ ra làm anh càng cảm thấy tội nghiệp cho cậu. Trịnh Hoằng nhận đồ xong bảo bác Hương ra ngoài mọi chuyện để anh lo. Trịnh Hoằng đo nhiệt độ rồi cho cậu uống thuốc sốt như một người anh đang chăm sóc cho em mình vậy, xong xuôi Trịnh Hoằng ngồi xuống bên cậu, thấy cậu hơi thở dần đều lại cũng khiến anh an tâm, chắc vì cơ thể vốn yếu của Diệp Tử lại phải ngâm trong nước lạnh nên mới phát sốt. Anh nhẹ vuốt khẽ mái tóc của cậu, trong đầu anh vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc chưa được giải đáp từ cậu bé tội nghiệp này. Anh đứng dậy tiến về phía ban công nói chuyện với Phong Lâm qua điện thoại rồi vào lại. Trịnh Hoằng ngồi lên ghế sofa cạnh giường mà nhìn cậu đăm chiêu suy nghĩ gì đó, cứ thế thời gian trôi qua đồng hồ điểm 10h, anh tiến đến rờ trán cậu thấy không nóng như nãy nữa nhẹ lấy chiếc khăn xuống rồi đắp hờ chăn ngang người cậu kẻo lạnh. Trịnh Hoằng khẽ khàn nhích người sang bên cạnh, tựa lưng vào thành giường đôi mắt dần nhắm lại.
[........]
Màn đêm nhộn nhịp rộn vẻ xa hoa, vồn vã, người người dòng dòng đi qua đi lại. Khung cảnh quen thuộc tưởng chừng đã thấm đẫm vào tâm trí Diệp Tử nhưng lại lạ lẫm do đã lâu rồi cậu chưa nhìn lại cảnh nhộn nhịp này. Tuy thể xác hoà với làn không khí ấy nhưng tâm hồn cậu vẫn cô đơn vô ngần. Nhìn cảnh những gia đình hạnh phúc cùng nhau đi chơi, có cha có mẹ cùng cười đùa với những đứa con thơ mà lòng Diệp Tử chợt nhẹ quặn lên từng cơn, có lẽ âm thanh xáo động làm chậm dần vận tốc của từng cơn đau.
Thấy Diệp Tử lại đăm chiêu, đôi mắt lại có chút thơ thẫn như lúc sáng, Trịnh Hoằng chậm dừng xe lại, lay lay nhẹ vai cậu, đôi mắt anh có đôi phần lo lắng:
- Diệp Tử à, cậu ổn không? Thấy mệt ở đâu sao?
Cậu giật mình, quay sang nhìn anh rồi khẽ nói:
- Cháu không sao, chỉ là...lâu rồi cháu mới xuống phố thôi ạ
Tông giọng Diệp Tử vẫn thế, vẫn nhỏ nhẹ, sự nhỏ nhẹ xuất phát từ mệt mỏi sâu bên trong. Diệp Tử dời ánh nhìn đi chỗ khác, chậm chậm gạt tay anh ra. Thấy cậu có ý tránh ánh mắt mình, Trịnh Hoằng cũng hiểu rồi lái tiếp, họ dừng lại tại một nhà hàng sang trọng. Diệp Tử thấy vậy mà bất ngờ quay sang hỏi anh:
- Chú ơi....mình...nhất thiết phải vào đây ạ?
" Tôi đặt bàn lúc trưa, sao vậy? Cậu không muốn vào sao?"
Diệp Tử có phần e ngại không dám đi vào vì chưa bao giờ cậu được đi đến nơi cao sang như vậy cả. Diệp Tử bối rối mà đan các ngón tay vào nhau, thấy cậu bé nhút nhát trước mặt, Trịnh Hoằng cuối xuống vỗ vai cậu nhẹ nhàng nói:
- Cậu không thích cũng không sao, ta đi nơi khác ăn tối cũng được
" Nhưng chú lỡ....."
" Tôi sẽ gọi cho họ báo hủy, cậu vào xe đi, đừng lo lắng. Nào.."
Trịnh Hoằng mở cửa cho cậu,nghe anh nói thế cậu cũng không muốn nói lại nữa lỡ làm anh khó chịu. Trịnh Hoằng bên ngoài gọi điện một cuộc rồi vào xe. Họ đi tiếp rồi dừng ngay một quán mì bình dân, vừa ngồi vào bàn, Trịnh Hoằng hỏi Diệp Tử:
- Cậu có ăn được rau mùi không?
- Dạ có ạ
Diệp Tử lễ phép đáp lại, anh đi ra gọi món rồi quay lại. Trịnh Hoằng cố tình kéo ống đũa về phía mình không để cậu động tay, anh cẩn thận lau từng cái muỗng, từng đôi đũa rồi đưa cho cậu. Cuối cùng mì cũng ra nhưng tô của Diệp Tử hình như nhiều thịt bò hơn, cậu có ý hỏi anh thì Trịnh Hoằng thúc cậu mau dùng đi nên nghĩ rồi lại thôi, Diệp Tử thầm cảm ơn chú rồi động đũa. Cậu vừa ăn từ từ vừa nhìn người đàn ông đối diện, chú ăn thôi cũng toát lên vẻ mãnh mẽ của một người đàn ông đích thực, cách dùng bữa cũng từ tốn lịch sự làm sao. Chợt Trịnh Hoằng hướng ánh nhìn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau làm Diệp Tử bất ngờ mà sặc, Trịnh Hoằng vươn tới vuốt lưng cậu vài hồi rồi đưa cho cậu li nước.
" Cậu nhìn gì mà chăm chú đến mức giật mình mà sặc luôn vậy? "
Nghe chú hỏi mà Diệp Tử ngại muôn phần, cậu chỉ dám cuối xuống cảm ơn chú rồi ăn tiếp. Dùng bữa xong họ cùng nhau ra về, trên xe Trịnh Hoằng hỏi cậu:
- Có muốn đi đâu không?
- Mình về nhà được không chú?
Trông Diệp Tử có phần lờ đờ, anh cũng chiều lòng mà đi về. Trên đường đi Diệp Tử mơ màng tựa đầu vào cửa kính, hơi thở cậu có phần gấp gáp hơn. Trịnh Hoằng quay sang thấy thế có chút hoảng, anh tiến lại sờ trán cậu thì thấy hơi nóng, Diệp Tử sốt rồi. Trịnh Hoằng hạ ghế nằm xuống rồi rồ ga tăng tốc.
Vừa về đến nhà, Diệp Tử mơ hồ ngồi dậy nhưng cơ thể cậu run lên, chân cậu như không còn sức nữa. Trịnh Hoằng mở cửa nhẹ ẩm cậu lên tay rồi tiến về phòng, hơi thở Diệp Tử từng hơi nóng rực phả vào cổ Trịnh Hoằng làm anh lại thêm lo lắng hơn. Anh nhẹ đặt Diệp Tử xuống giường rồi vắt khăn ấm lau cho cậu, bác Hương thấy thế ngỏ ý làm thay cho cậu chủ nhưng anh từ chối rồi bảo bác ra ngoài lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế vào đây. Trịnh Hoằng cẩn thận cởi từng cúc áo trên người cậu, cơ thể gầy guộc của Diệp Tử lộ ra làm anh càng cảm thấy tội nghiệp cho cậu. Trịnh Hoằng nhận đồ xong bảo bác Hương ra ngoài mọi chuyện để anh lo. Trịnh Hoằng đo nhiệt độ rồi cho cậu uống thuốc sốt như một người anh đang chăm sóc cho em mình vậy, xong xuôi Trịnh Hoằng ngồi xuống bên cậu, thấy cậu hơi thở dần đều lại cũng khiến anh an tâm, chắc vì cơ thể vốn yếu của Diệp Tử lại phải ngâm trong nước lạnh nên mới phát sốt. Anh nhẹ vuốt khẽ mái tóc của cậu, trong đầu anh vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc chưa được giải đáp từ cậu bé tội nghiệp này. Anh đứng dậy tiến về phía ban công nói chuyện với Phong Lâm qua điện thoại rồi vào lại. Trịnh Hoằng ngồi lên ghế sofa cạnh giường mà nhìn cậu đăm chiêu suy nghĩ gì đó, cứ thế thời gian trôi qua đồng hồ điểm 10h, anh tiến đến rờ trán cậu thấy không nóng như nãy nữa nhẹ lấy chiếc khăn xuống rồi đắp hờ chăn ngang người cậu kẻo lạnh. Trịnh Hoằng khẽ khàn nhích người sang bên cạnh, tựa lưng vào thành giường đôi mắt dần nhắm lại.
[........]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất