Chương 30: Tương ngộ (2)
[.......]
Trịnh Hoằng cũng chẳng khá hơn là bao, anh hoà trong men rượu lẫn mớ bòng bong trong đầu. Những lời anh thốt ra trong lúc nóng nảy thật tàn nhẫn, người vừa nãy anh đánh là người luôn thổn thức trong trái tim anh, Trịnh Hoằng dựa lưng vào ghế nhăn mặt, anh nắm chặt lòng bàn tay lại, nhớ về khi nãy. Tên bị anh đánh cũng đã say, họ đi vệ sinh cạnh nhau thì tên kia vô tình nhìn vào anh, có ai mà kiểm soát được hành vi của mình khi men rượu vào người chứ. Cả anh và hắn đều khó mà nhận thức được hành động của mình, kẻ thì cứ mơ mơ hồ hồ, người thì giận quá mất khôn cứ đinh ninh rằng hắn ta là tên gay gớm ghiếc mà xuống tay không thương tiếc. Trịnh Hoằng thở hắt, anh cởi áo ra vứt xuống sàn, cảm giác khó chịu tràn khắp cơ thể anh, người đàn ông cau mày giận dữ nắm chặt lòng bàn tay hơn nữa bật dậy đánh đổ hết đồ nội thất. Chỉ sau một lát, cả căn phòng toang hoang, đồ đạc chỉnh chu nay lại ngổn ngang như bãi phế vụn. Trịnh Hoằng dần bình tĩnh lại, anh nhìn mớ hỗn độn trước mắt mà vuốt mặt ngán ngẩm rồi bỏ về phòng.
Vài ngày sau, Diệp Tử vẫn đi làm, phong thái vẫn như thường ngày, bả vai không còn đau nữa mà tràn đầy năng lượng tích cực. Diệp Tử nhờ năng lực của mình mà cũng được thăng chức, lương bổng cũng dần được nâng cao, ai nhìn vào cũng có thề thấy rằng cậu ấy sống rất ổn nhưng cái gì phơi bày trước mặt chưa chắc là sự thật. Thực tâm cậu héo hon đi từng ngày, dẫu đã biết bao lần cậu cố vứt bỏ mớ hỗn loạn trong lòng nhưng không được, dù có bị ghét thì cậu nhất định phải trả ơn anh, chỉ là cái tình cảm này phải chết đi. Tối đến là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của cậu, có ai mà không muốn mình được hưởng trọn vẹn khoảng thời gian yên bình vào buổi đêm chứ?
Vài tháng sau, trời chuyển mình vào đông. Từng cơn gió lạnh se chặt lấy da thịt người, tê tái cả tận cõi lòng. Diệp Tử cùng Khánh Như đang trên đường đi gặp đối tác, đôi bên công ty sẽ liên kết với nhau về một dự án. Đến chỗ hẹn, một người đàn ông từ trong quán cà phê đi ra vẫy họ vào. Bàn họ ngồi khá khuất, một người đàn ông ngồi quay lưng lại đang đợi họ. Khánh Như tiến lên trước chào hỏi còn Diệp Tử tranh thủ chỉnh lại cà vạt rồi cũng đi lên.
Diệp Tử như chết lặng, cơ thể cậu như đóng băng đi, Trịnh Hoằng và cậu bốn mắt nhìn nhau, Khánh Như tối hôm đó vì lo cho cậu mà không nhìn kĩ mặt anh nên cũng chẳng nhận ra anh là ai, cô hơi khó hiểu mà lay lay tay cậu. Diệp Tử có mơ cũng không dám nghĩ đến việc sẽ làm việc chung với anh như thế này. Cậu bần thần ngồi xuống, nuốt nước bọt, Phong Lâm đi tới với tài liệu trên tay, người khi nãy đi ra lại chỗ xe. Bầu không khí thật khó chịu nhưng cậu vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh thản nhiên, cậu không dám liếc qua chỗ anh dù một chút, cậu chỉ mong công việc kết thúc thật nhanh, còn ngồi ở đây giây phút nào cậu càng muốn hỏi anh, nhìn anh thêm nữa.
Cuối cùng cũng xong, họ đứng dậy bắt tay nhau, Diệp Tử lấy cớ đi vào nhà vệ sinh từ chối cái bắt tay ấy, cậu rửa mặt thật mạnh, nhìn vào gương mà thở gấp, tay chân cậu như chẳng còn sức nữa, trong lòng khó chịu đến đau. Diệp Tử chống tay vào thành bồn nước mà suy nghĩ, bỗng có tiếng bước chân, Trịnh Hoằng đi vào nhìn cậu cất tiếng:
- Cậu......
Chưa nói xong hết cậu Diệp Tử đã cúi rạp người xuống chào anh rồi đi vội ra ngoài. Trịnh Hoằng chỉ biết nhìn theo cậu, thật ra lúc thấy cậu anh cũng ngỡ ngàng lắm, chỉ là không thể bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Diệp Tử chạy ra khỏi thì Khánh Như đã ở ngoài xe đợi cậu, cậu chạy ù ra ngay chỗ của chị, cậu hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi vào xe, Khánh Như liền hỏi:
- Này, em sao vậy? Từ lúc gặp mặt em đã lạ lắm rồi, có chuyện gì sao?
Diệp Tử chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ:
- Đâu, đâu có, chẳng là em thấy người kia cao to quá nên hơi áp lực tí ti
Cậu đưa hai ngón tay song song với nhau nháy mắt nói, Khánh Như gật đầu đồng tình rồi họ trở về.
Chiều ngay giờ tan làm, Diệp Tử đang thu dọn đồ đạc thì có điện thoại gọi đến là số lạ, cậu chần chừ một lúc mới nhấc máy:
- Alo, xin hỏi ai vậy ạ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chú Nhỏ
4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
=====================================
- .........
Đầu dây bên kia một mảng im lặng, cậu nheo mày hỏi lại lần nữa:
- Alo?
" Là tôi, cậu tan làm rồi đúng không? "
Diệp Tử giật mình, giọng nói năm nào của anh cậu vẫn nhớ như in huống hồ còn mới gặp sáng nay
" Đừng ngắt máy, cậu xuống dưới đi, tôi đang đợi...."
Diệp Tử bàng hoàng, tim cậu như muốn nổ tung, tay cậu run lên đáp lại:
- D.....dạ
[.......]
Trịnh Hoằng cũng chẳng khá hơn là bao, anh hoà trong men rượu lẫn mớ bòng bong trong đầu. Những lời anh thốt ra trong lúc nóng nảy thật tàn nhẫn, người vừa nãy anh đánh là người luôn thổn thức trong trái tim anh, Trịnh Hoằng dựa lưng vào ghế nhăn mặt, anh nắm chặt lòng bàn tay lại, nhớ về khi nãy. Tên bị anh đánh cũng đã say, họ đi vệ sinh cạnh nhau thì tên kia vô tình nhìn vào anh, có ai mà kiểm soát được hành vi của mình khi men rượu vào người chứ. Cả anh và hắn đều khó mà nhận thức được hành động của mình, kẻ thì cứ mơ mơ hồ hồ, người thì giận quá mất khôn cứ đinh ninh rằng hắn ta là tên gay gớm ghiếc mà xuống tay không thương tiếc. Trịnh Hoằng thở hắt, anh cởi áo ra vứt xuống sàn, cảm giác khó chịu tràn khắp cơ thể anh, người đàn ông cau mày giận dữ nắm chặt lòng bàn tay hơn nữa bật dậy đánh đổ hết đồ nội thất. Chỉ sau một lát, cả căn phòng toang hoang, đồ đạc chỉnh chu nay lại ngổn ngang như bãi phế vụn. Trịnh Hoằng dần bình tĩnh lại, anh nhìn mớ hỗn độn trước mắt mà vuốt mặt ngán ngẩm rồi bỏ về phòng.
Vài ngày sau, Diệp Tử vẫn đi làm, phong thái vẫn như thường ngày, bả vai không còn đau nữa mà tràn đầy năng lượng tích cực. Diệp Tử nhờ năng lực của mình mà cũng được thăng chức, lương bổng cũng dần được nâng cao, ai nhìn vào cũng có thề thấy rằng cậu ấy sống rất ổn nhưng cái gì phơi bày trước mặt chưa chắc là sự thật. Thực tâm cậu héo hon đi từng ngày, dẫu đã biết bao lần cậu cố vứt bỏ mớ hỗn loạn trong lòng nhưng không được, dù có bị ghét thì cậu nhất định phải trả ơn anh, chỉ là cái tình cảm này phải chết đi. Tối đến là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của cậu, có ai mà không muốn mình được hưởng trọn vẹn khoảng thời gian yên bình vào buổi đêm chứ?
Vài tháng sau, trời chuyển mình vào đông. Từng cơn gió lạnh se chặt lấy da thịt người, tê tái cả tận cõi lòng. Diệp Tử cùng Khánh Như đang trên đường đi gặp đối tác, đôi bên công ty sẽ liên kết với nhau về một dự án. Đến chỗ hẹn, một người đàn ông từ trong quán cà phê đi ra vẫy họ vào. Bàn họ ngồi khá khuất, một người đàn ông ngồi quay lưng lại đang đợi họ. Khánh Như tiến lên trước chào hỏi còn Diệp Tử tranh thủ chỉnh lại cà vạt rồi cũng đi lên.
Diệp Tử như chết lặng, cơ thể cậu như đóng băng đi, Trịnh Hoằng và cậu bốn mắt nhìn nhau, Khánh Như tối hôm đó vì lo cho cậu mà không nhìn kĩ mặt anh nên cũng chẳng nhận ra anh là ai, cô hơi khó hiểu mà lay lay tay cậu. Diệp Tử có mơ cũng không dám nghĩ đến việc sẽ làm việc chung với anh như thế này. Cậu bần thần ngồi xuống, nuốt nước bọt, Phong Lâm đi tới với tài liệu trên tay, người khi nãy đi ra lại chỗ xe. Bầu không khí thật khó chịu nhưng cậu vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh thản nhiên, cậu không dám liếc qua chỗ anh dù một chút, cậu chỉ mong công việc kết thúc thật nhanh, còn ngồi ở đây giây phút nào cậu càng muốn hỏi anh, nhìn anh thêm nữa.
Cuối cùng cũng xong, họ đứng dậy bắt tay nhau, Diệp Tử lấy cớ đi vào nhà vệ sinh từ chối cái bắt tay ấy, cậu rửa mặt thật mạnh, nhìn vào gương mà thở gấp, tay chân cậu như chẳng còn sức nữa, trong lòng khó chịu đến đau. Diệp Tử chống tay vào thành bồn nước mà suy nghĩ, bỗng có tiếng bước chân, Trịnh Hoằng đi vào nhìn cậu cất tiếng:
- Cậu......
Chưa nói xong hết cậu Diệp Tử đã cúi rạp người xuống chào anh rồi đi vội ra ngoài. Trịnh Hoằng chỉ biết nhìn theo cậu, thật ra lúc thấy cậu anh cũng ngỡ ngàng lắm, chỉ là không thể bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Diệp Tử chạy ra khỏi thì Khánh Như đã ở ngoài xe đợi cậu, cậu chạy ù ra ngay chỗ của chị, cậu hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi vào xe, Khánh Như liền hỏi:
- Này, em sao vậy? Từ lúc gặp mặt em đã lạ lắm rồi, có chuyện gì sao?
Diệp Tử chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ:
- Đâu, đâu có, chẳng là em thấy người kia cao to quá nên hơi áp lực tí ti
Cậu đưa hai ngón tay song song với nhau nháy mắt nói, Khánh Như gật đầu đồng tình rồi họ trở về.
Chiều ngay giờ tan làm, Diệp Tử đang thu dọn đồ đạc thì có điện thoại gọi đến là số lạ, cậu chần chừ một lúc mới nhấc máy:
- Alo, xin hỏi ai vậy ạ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chú Nhỏ
4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
=====================================
- .........
Đầu dây bên kia một mảng im lặng, cậu nheo mày hỏi lại lần nữa:
- Alo?
" Là tôi, cậu tan làm rồi đúng không? "
Diệp Tử giật mình, giọng nói năm nào của anh cậu vẫn nhớ như in huống hồ còn mới gặp sáng nay
" Đừng ngắt máy, cậu xuống dưới đi, tôi đang đợi...."
Diệp Tử bàng hoàng, tim cậu như muốn nổ tung, tay cậu run lên đáp lại:
- D.....dạ
[.......]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất