Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế
Chương 7
_
Tần Mạch đỡ trán.
- Sao người manh động quá vậy hả?!!!
Tử Hạo vốn định trừng mắt doạ Tần Mạch vì tội phạm thượng, nhưng lại thấy bản thân đuối lý nên đành im lặng.
- Còn một cách nữa nhưng cũng rất khó. - Tần Mạch nghĩ một lúc mới nói.
Ma Tôn hất hàm ý bảo cậu nói tiếp đi.
- Tôn thượng cảm nhận được dị động của vực sâu chứ?
Tử Hạo nghiêm túc hẳn lên:
- Ờ.
Y lấy ra Xích Viêm đang kêu lên ong ong đầy hưng phấn:
- Dạo này nó rất hay nói chuyện với ta.
Long tộc từ ngàn đời luôn ở Vực sâu. Có lẽ Xích Viêm có thể cảm nhận được khí tức vực sâu nên mới rung động không ngừng như vậy.
Tần Mạch mừng rỡ:
- Vậy thì tốt quá rồi. Nó nói gì ạ?
Tử Hạo mặt không cảm xúc:
- Sao bản Tôn biết được.
Bản Tôn đâu phải là thần khí mà hiểu nó nói gì?
Tần Mạch: "..."
Xích Viêm nghe thấy thì càng phản ứng dữ dội hơn. Tử Hạo chê phiền, thu nó vào nạp giới.
- Được rồi, bản Tôn phải làm gì?
- Dưới Vực sâu có cổ vương. Bắt được cổ vương, để nó cắn nuốt cổ trùng trong người hắn là được.
Tử Hạo gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau đó y lại hỏi:
- Cổ vương là ai, trông như thế nào?
Tần Mạch:?????
Sao Ma tôn load chậm quá vậy hả?!
- Cổ Vương là một con trùng. Nó chỉ bé bằng ba đốt ngón tay thôi nhưng nó là vua của tất cả các loài cổ, có thể cắn nuốt bất kỳ loài cổ nào.
- Bé tí như thế làm sao bản Tôn tìm được?
- Cổ vương cũng đang trong trạng thái ngủ say. Điển tịch viết rằng kén của nó luôn ở nơi cao nhất, có ma thú bảo vệ. Hơn nữa đến lúc nó chuẩn bị phá kén sẽ có mùi hương rất thơm, có thể lần theo mùi hương mà tìm đến nó.
Tần Mạch lại không yên tâm bổ sung thêm:
- Nhưng Vực sâu là nơi rất thần bí. Cả ngàn năm rồi chưa mở ra lấy một lần, thông tin về nó quá ít. Địa phương hung hiểm thế này, hay là...
- Không sao. Bản Tôn rất mạnh.
Mạnh nhất bốn giới.
Trong lòng y âm thầm bổ sung thêm.
Tần Mạch nghe thế thì không nhiều lời nữa. Cậu hành lễ rồi trở về Hình đường lấy thuốc áp chế tạm thời kỳ phát tác của cổ độc cho Cơ Phượng.
Tả hộ pháp vừa đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Tử Hạo đi về phía giường, tắt bớt mấy ngọn nến trong phòng cho đỡ chói.
Sau đó y mới nhớ ra hình như Cơ Phượng sẽ không bị ánh sáng làm cho tỉnh đâu nhỉ?...
... Chu đáo thừa rồi. (ノД')
_
Cơ Phượng ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau.
Hắn tỉnh dậy trong cung điện vắng tanh không một bóng người.
Ma cung vốn lạnh lẽo quanh năm, cơ thể của Tam công chúa chỉ là phàm nhân, hơn nữa lại yếu ớt vô cùng vì bị cổ trùng giày vò. Hắn vừa thò chân ra khỏi chăn đã phải xuýt xoa một tiếng vì quá lạnh.
Thị nữ bên ngoài nghe tiếng động liền chạy ngay vào.
- Công tử, xin người đợi một lát.
Nàng lấy áo choàng bằng lông cáo được chuẩn bị sẵn đặt vào tay Cơ Phượng:
- Ma giới hơi lạnh, công tử mặc áo ấm rồi hẵng rời giường.
Cơ Phượng gật đầu nhẹ giọng nói cảm ơn. Trong áo choàng lông có đặt một viên hoả ngọc. Hắn vừa mặc vào liền có cảm giác ấm áp vô cùng.
Cơ Phượng bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mới hỏi thị nữ:
- Cô nương có thể nói cho ta biết đây là đâu không?
Dù thanh niên trước mặt ánh mắt không có tiêu cự, thị nữ vẫn theo thói quen cúi đầu cung kính:
- Thưa công tử, đây là Ly Tâm điện ở Ma cung ạ.
Ồ, Ma cung hả.
Là nơi ở của Ma đầu Tử Hạo đây mà.
Cuối cùng cũng thoát khỏi hoàng cung rồi. Thật là vui quá xá! Hắn có thể chạy bộ ba chục cây số để ăn mừng luôn á.
Cơ Phượng ngoài mặt nở nụ cười ấm áp tiêu chuẩn với thị nữ, lại hỏi nàng:
- À, vậy Tử Hạo đâu rồi?
Thị nữ nghe câu hỏi mà cả kinh. Vị công tử này vậy mà lại gọi cả tên cúng cơm của chủ thượng???
Nếu không phải là gan to bằng trời thì chắc chắn hai người họ có quan hệ bất chính!
Nghĩ thế, nàng càng cung kính hơn:
- Dạ thưa công tử, Ma tôn đang luyện võ ngoài sân sau ạ.
Cơ Phượng nghe giọng điệu khách sáo của nàng thì xua tay:
- Cô nương không phải câu nệ thế đâu. Ơ à khoan?!!!!
Ma Tôn?
Hắn hỏi Tử Hạo, nàng ta lại đáp là Ma Tôn?!!
Thế có nghĩa là Ma đầu kiên nhẫn dịu dàng chăm sóc hắn, lại là Ma tôn ư...
Cơ Phượng đỡ trán.
Được Ma tôn cứu, lại được y bôi thuốc, bóp cổ tay, đút cho ăn, lại...lại lại lại còn ôm ôm.
Th-thật là vinh hạnh quá!
- Phiền cô nương dẫn ta đi tìm Tử... à Ma tôn với nhé!
- Vâng thưa công tử.
Từ chính điện đến sân tập võ chỉ mấy chục mét, đi một tí là đến.
Thị nữ để Cơ Phượng đứng trong đình quan sát để tránh bị thương.
Thực chất thì nàng cũng không cần cẩn thận đến vậy, vì vừa thấy Cơ Phượng tới thì Tử Hạo đã thu roi về.
Xích Viêm phát ra tiếng ong ong, giận dỗi vì chơi chưa đủ.
Tử Hạo mặc kệ, không thèm liếc lấy một cái đã thu nó vào nạp giới.
Y gạt mấy sợi tóc vướng trước mắt mình sang một bên, ôn hoà hỏi:
- Công chúa tỉnh rồi đó ư?
Thấy Ma tôn đến gần, thị nữ bên cạnh hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ. Đầu gối nàng ta nện xuống đất cái "cộp" nghe đau vô cùng.
Cơ Phượng đứng cạnh bị động tác bất ngờ của nàng làm cho giật bắn cả mình, theo phản xạ muốn a dua theo quỳ xuống dập đầu:
- Ma tôn.
Tử Hạo vừa mới thấy hắn định quỳ xuống đã phi thân đến, dễ như trở bàn tay đỡ hắn.
- Sao Công chúa lại quỳ?
Cơ Phượng quắc mắt:
- Không được gọi ta là công chúa.
Tử Hạo:
- Ừm, được thôi.
Y cài chặt áo choàng vào cho hắn, một tay ra hiệu thị nữ có thể lui xuống được rồi.
- Công chúa đã đói chưa? Hôm nay muốn ăn gì?
Cơ Phượng tức đến trợn mắt:
- Ta đã bảo ta không phải công chúa rồi mà!
Hắn nóng nảy cầm lấy tay Tử Hạo để y luồn vào trong áo choàng, sờ lồng ngực phẳng lì của mình.
- Đó, ngươi thấy chưa, phẳng như thế này, chỉ có thể là thẳng nam.
Tử Hạo bị động tác của Cơ Phượng làm cho sững sờ, đứng đực mặt hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Thực tế cho thấy, thẳng nam Cơ Phượng sau khi lấy tay nam nhân khác tự sờ vào ngực mình xong cũng có chút mất tự nhiên.
Cơ Phượng không thấy vành tai Ma tôn bây giờ đã đỏ đỏ rực.
Nhưng Tử Hạo thì thấy dáng vẻ xấu hổ của Cơ Phượng. Da hắn rất trắng, gò má ửng hồng trông giống như trái mật đào.
Muốn cắn ghê.
Cơ Phượng phải hắng giọng phá tan bầu không khí lúng túng. Hắn rất quen đường quen nẻo sai bảo Ma tôn:
- Trời lạnh thế này, ta muốn ăn thịt vịt nướng.
Tử Hạo dìu hắn về chính điện, dịu giọng đáp:
- Ừm, được thôi.
Đi được mấy bước, y lại dặn dò thêm:
- Lần sau tỉnh dậy mà không thấy ta thì có thể bảo thị nữ báo cho ta. Không cần phải tự mình đi ra ngoài.
Cơ Phượng:
- Ờ. Biết rồi.
Vào đến chính điện rồi hắn mới nhớ ra trọng điểm:
- Ngươi... là Ma tôn ư?
- Ừm đúng thế. Chứ trước giờ ngươi nghĩ bản Tôn là ai?
Cơ Phượng lắc lắc đầu không nói.
Ôi tiếc thế.
Hắn cứ tưởng hắn là con trai ruột của Ma tôn, thì cái ghế Ma tôn này phải là của hắn chứ. Còn Tử Hạo là trợ thủ dựa trên phó thác của cha ruột hắn đi cứu hắn về để thống nhất Ma giới.
Có cái danh xưng "bản Tôn" cũng rất là oách xà lách đấy!
Trong khi Cơ Phượng còn đang nghĩ linh tinh thì Tử Hạo đã biến ra được một đĩa vịt, cùng với mấy loại rau ăn kèm.
Cơ Phượng háo hức há to miệng chờ một miếng thịt vịt ngon lành thì bị Tử Hạo đút cho đầy một miệng rau.
- Ta muốn ăn vịt cơ! - Cơ Phượng bất mãn kháng nghị.
Tử Hạo nghe lời, đút thêm cho hắn một miếng vịt.
- Ngươi quá ham ăn thịt. Phải ăn cả rau mới khoẻ mạnh được.
Nhắc đến sức khoẻ, Cơ Phượng mới nhớ ra chuyện hôm qua hắn đau đến chết đi sống lại.
- À mà tối qua có chuyện gì vậy? Ta bị sao thế?
Tử Hạo đút thêm cho hắn một miếng thịt:
- Ăn hết rồi nói.
Chờ Cơ Phượng ăn xong đã là nửa tiếng sau. Tốc độ càn quét của hắn đúng là kinh hồn, làm Tử Hạo hoài nghi sao hắn trông ốm yếu như vậy mà sức ăn lại tốt đến thế.
Các cụ bảo căng da bụng trùng da mắt đúng là không sai. Cơ Phượng ăn no xong liền cảm thấy hai mí mắt muốn hôn nhau tới nơi, mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài. Thế nhưng chuyện chính sự thì hắn vẫn nhớ, bèn hỏi Tử Hạo:
- Ta ăn hết rồi, giờ ngươi nói đi.
Tử Hạo đột nhiên không biết nói thế nào.
Nói rằng trong người hắn có cổ trùng, vào ngày rằm sẽ phát tác ư?
Hay là nói rằng hắn sắp chết, chỉ sống được một tháng?
Như thế nào thì y cũng không nỡ.
Không ngờ rằng trong lòng Cơ Phượng đã thổ tào, nghĩ đến một trăm linh một thứ kịch bản giới võ lâm giang hồ. Hắn thấy Tử Hạo né tránh, càng chắc chắc rằng chuyện bệnh tật của mình, y không tiện nói.
Vậy có nghĩa là sao?
Trong cơn đau, hắn cảm nhận rất rõ ràng trong cơ thể mình có một thứ... ọe... sâu bọ gì đó.
Hắn nhớ một chi tiết hay xuất hiện trong tiểu thuyết tiên hiệp, nhân vật chính bị hạ cổ trùng, mỗi tháng sẽ bị đau đớn hành hạ đến mức sống không bằng chết.
Lẽ nào...????!
- Ta bị hạ cổ trùng đúng không?
Tử Hạo có chút kinh ngạc. Sao người phàm luôn bị nhốt trong cung cấm là hắn lại biết?
Cơ Phượng chờ một lúc lâu vẫn thấy Tử Hạo im lặng thì theo bản năng sờ soạng về phía trước, lại sờ trúng khuôn mặt của Tử Hạo.
Da mặt mềm nhẵn, xúc cảm rất tốt.
Cơ Phượng làm bộ như không hề gì, tự nhiên rút tay về.
- Sao ngươi không nói gì thế? Làm ta tưởng ngươi chạy mất rồi.
Tử Hạo:
- Không có, ta vẫn ở đây mà.
Cơ Phượng rất khó hiểu hỏi lại:
- Ở đây sao không lên tiếng?
- Ừm... xin lỗi.
Cơ Phượng nghe đến đây thì biết chắc việc trong người có cổ trùng là thật. Thế là hắn hỏi tiếp:
- Có phải ta sắp chết rồi không?
Chứ không có lí nào tự dưng Ma Tôn lại ấp úng muốn nói lại không dám nói thế này cả. Hành động của y cũng quá đáng nghi rồi.
Tử Hạo bất đắc dĩ đành đáp:
- Phải.
Y đã chuẩn bị tâm lý để thấy biểu cảm thất thố, tuyệt vọng rơi lệ của Cơ Phượng. Thế nhưng y đợi mãi mà không thấy Công chúa giọt nước mắt nào.
Ngược lại, Cơ Phượng có vẻ vô cùng cao hứng, hắn còn ngửa mặt lên trời cười như chưa bao giờ được cười khiến Tử Hạo vô cùng hoài nghi nhân sinh.
Khà khà khà! Chết rồi có lẽ hắn sẽ xuyên ngược trở về thế giới hiện đại. Quay trở về làm một trang nam nhi real từ trong ra ngoài, thế giới có điện thoại máy tính cùng 1 tỷ món ăn ngon!
Ơ nhưng hắn trong hiện thực đã chết, nếu xuyên lại thì sao? Hắn có được sống lại không, hay linh hồn này sẽ trở thành cô hồn dã quỷ?...
Cảm xúc của Cơ Phượng lên xuống như tàu lượn siêu tốc, giây trước vừa cười giây sau khuôn mặt đã méo xệch như sắp khóc.
Đến giờ thì Tử Hạo đã biết, mấy giây hắn cười kia chỉ là vì quá tuyệt vọng không kiềm chế được cảm xúc mà thôi. Vì vậy nên y càng đau lòng, vỗ vai trấn an hắn:
- Đừng lo, ta có biện pháp, nhất định sẽ không để ngươi chết.
Kể cả hắn chết, y cũng sẽ theo đến Minh phủ đoạt hồn.
Haizzzzz, ai bảo y là đồ nhi ngoan của sư phụ đâu chứ!
_______
[Nhật ký đổ bóng của Ma Tôn, trang 3.
Hôm nay trời nóng.
À đâu, tuyết bắt đầu rơi, nhưng bản Tôn thấy nóng.
Vợ lấy tay bản Tôn sờ sờ bánh bao của vợ aaaaaaaaa quá kích thích rồi!!! SOS cứu bản Tôn với, bản Tôn sắp hoá thú!!!!!!!!!]
Tần Mạch đỡ trán.
- Sao người manh động quá vậy hả?!!!
Tử Hạo vốn định trừng mắt doạ Tần Mạch vì tội phạm thượng, nhưng lại thấy bản thân đuối lý nên đành im lặng.
- Còn một cách nữa nhưng cũng rất khó. - Tần Mạch nghĩ một lúc mới nói.
Ma Tôn hất hàm ý bảo cậu nói tiếp đi.
- Tôn thượng cảm nhận được dị động của vực sâu chứ?
Tử Hạo nghiêm túc hẳn lên:
- Ờ.
Y lấy ra Xích Viêm đang kêu lên ong ong đầy hưng phấn:
- Dạo này nó rất hay nói chuyện với ta.
Long tộc từ ngàn đời luôn ở Vực sâu. Có lẽ Xích Viêm có thể cảm nhận được khí tức vực sâu nên mới rung động không ngừng như vậy.
Tần Mạch mừng rỡ:
- Vậy thì tốt quá rồi. Nó nói gì ạ?
Tử Hạo mặt không cảm xúc:
- Sao bản Tôn biết được.
Bản Tôn đâu phải là thần khí mà hiểu nó nói gì?
Tần Mạch: "..."
Xích Viêm nghe thấy thì càng phản ứng dữ dội hơn. Tử Hạo chê phiền, thu nó vào nạp giới.
- Được rồi, bản Tôn phải làm gì?
- Dưới Vực sâu có cổ vương. Bắt được cổ vương, để nó cắn nuốt cổ trùng trong người hắn là được.
Tử Hạo gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau đó y lại hỏi:
- Cổ vương là ai, trông như thế nào?
Tần Mạch:?????
Sao Ma tôn load chậm quá vậy hả?!
- Cổ Vương là một con trùng. Nó chỉ bé bằng ba đốt ngón tay thôi nhưng nó là vua của tất cả các loài cổ, có thể cắn nuốt bất kỳ loài cổ nào.
- Bé tí như thế làm sao bản Tôn tìm được?
- Cổ vương cũng đang trong trạng thái ngủ say. Điển tịch viết rằng kén của nó luôn ở nơi cao nhất, có ma thú bảo vệ. Hơn nữa đến lúc nó chuẩn bị phá kén sẽ có mùi hương rất thơm, có thể lần theo mùi hương mà tìm đến nó.
Tần Mạch lại không yên tâm bổ sung thêm:
- Nhưng Vực sâu là nơi rất thần bí. Cả ngàn năm rồi chưa mở ra lấy một lần, thông tin về nó quá ít. Địa phương hung hiểm thế này, hay là...
- Không sao. Bản Tôn rất mạnh.
Mạnh nhất bốn giới.
Trong lòng y âm thầm bổ sung thêm.
Tần Mạch nghe thế thì không nhiều lời nữa. Cậu hành lễ rồi trở về Hình đường lấy thuốc áp chế tạm thời kỳ phát tác của cổ độc cho Cơ Phượng.
Tả hộ pháp vừa đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Tử Hạo đi về phía giường, tắt bớt mấy ngọn nến trong phòng cho đỡ chói.
Sau đó y mới nhớ ra hình như Cơ Phượng sẽ không bị ánh sáng làm cho tỉnh đâu nhỉ?...
... Chu đáo thừa rồi. (ノД')
_
Cơ Phượng ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau.
Hắn tỉnh dậy trong cung điện vắng tanh không một bóng người.
Ma cung vốn lạnh lẽo quanh năm, cơ thể của Tam công chúa chỉ là phàm nhân, hơn nữa lại yếu ớt vô cùng vì bị cổ trùng giày vò. Hắn vừa thò chân ra khỏi chăn đã phải xuýt xoa một tiếng vì quá lạnh.
Thị nữ bên ngoài nghe tiếng động liền chạy ngay vào.
- Công tử, xin người đợi một lát.
Nàng lấy áo choàng bằng lông cáo được chuẩn bị sẵn đặt vào tay Cơ Phượng:
- Ma giới hơi lạnh, công tử mặc áo ấm rồi hẵng rời giường.
Cơ Phượng gật đầu nhẹ giọng nói cảm ơn. Trong áo choàng lông có đặt một viên hoả ngọc. Hắn vừa mặc vào liền có cảm giác ấm áp vô cùng.
Cơ Phượng bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mới hỏi thị nữ:
- Cô nương có thể nói cho ta biết đây là đâu không?
Dù thanh niên trước mặt ánh mắt không có tiêu cự, thị nữ vẫn theo thói quen cúi đầu cung kính:
- Thưa công tử, đây là Ly Tâm điện ở Ma cung ạ.
Ồ, Ma cung hả.
Là nơi ở của Ma đầu Tử Hạo đây mà.
Cuối cùng cũng thoát khỏi hoàng cung rồi. Thật là vui quá xá! Hắn có thể chạy bộ ba chục cây số để ăn mừng luôn á.
Cơ Phượng ngoài mặt nở nụ cười ấm áp tiêu chuẩn với thị nữ, lại hỏi nàng:
- À, vậy Tử Hạo đâu rồi?
Thị nữ nghe câu hỏi mà cả kinh. Vị công tử này vậy mà lại gọi cả tên cúng cơm của chủ thượng???
Nếu không phải là gan to bằng trời thì chắc chắn hai người họ có quan hệ bất chính!
Nghĩ thế, nàng càng cung kính hơn:
- Dạ thưa công tử, Ma tôn đang luyện võ ngoài sân sau ạ.
Cơ Phượng nghe giọng điệu khách sáo của nàng thì xua tay:
- Cô nương không phải câu nệ thế đâu. Ơ à khoan?!!!!
Ma Tôn?
Hắn hỏi Tử Hạo, nàng ta lại đáp là Ma Tôn?!!
Thế có nghĩa là Ma đầu kiên nhẫn dịu dàng chăm sóc hắn, lại là Ma tôn ư...
Cơ Phượng đỡ trán.
Được Ma tôn cứu, lại được y bôi thuốc, bóp cổ tay, đút cho ăn, lại...lại lại lại còn ôm ôm.
Th-thật là vinh hạnh quá!
- Phiền cô nương dẫn ta đi tìm Tử... à Ma tôn với nhé!
- Vâng thưa công tử.
Từ chính điện đến sân tập võ chỉ mấy chục mét, đi một tí là đến.
Thị nữ để Cơ Phượng đứng trong đình quan sát để tránh bị thương.
Thực chất thì nàng cũng không cần cẩn thận đến vậy, vì vừa thấy Cơ Phượng tới thì Tử Hạo đã thu roi về.
Xích Viêm phát ra tiếng ong ong, giận dỗi vì chơi chưa đủ.
Tử Hạo mặc kệ, không thèm liếc lấy một cái đã thu nó vào nạp giới.
Y gạt mấy sợi tóc vướng trước mắt mình sang một bên, ôn hoà hỏi:
- Công chúa tỉnh rồi đó ư?
Thấy Ma tôn đến gần, thị nữ bên cạnh hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ. Đầu gối nàng ta nện xuống đất cái "cộp" nghe đau vô cùng.
Cơ Phượng đứng cạnh bị động tác bất ngờ của nàng làm cho giật bắn cả mình, theo phản xạ muốn a dua theo quỳ xuống dập đầu:
- Ma tôn.
Tử Hạo vừa mới thấy hắn định quỳ xuống đã phi thân đến, dễ như trở bàn tay đỡ hắn.
- Sao Công chúa lại quỳ?
Cơ Phượng quắc mắt:
- Không được gọi ta là công chúa.
Tử Hạo:
- Ừm, được thôi.
Y cài chặt áo choàng vào cho hắn, một tay ra hiệu thị nữ có thể lui xuống được rồi.
- Công chúa đã đói chưa? Hôm nay muốn ăn gì?
Cơ Phượng tức đến trợn mắt:
- Ta đã bảo ta không phải công chúa rồi mà!
Hắn nóng nảy cầm lấy tay Tử Hạo để y luồn vào trong áo choàng, sờ lồng ngực phẳng lì của mình.
- Đó, ngươi thấy chưa, phẳng như thế này, chỉ có thể là thẳng nam.
Tử Hạo bị động tác của Cơ Phượng làm cho sững sờ, đứng đực mặt hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Thực tế cho thấy, thẳng nam Cơ Phượng sau khi lấy tay nam nhân khác tự sờ vào ngực mình xong cũng có chút mất tự nhiên.
Cơ Phượng không thấy vành tai Ma tôn bây giờ đã đỏ đỏ rực.
Nhưng Tử Hạo thì thấy dáng vẻ xấu hổ của Cơ Phượng. Da hắn rất trắng, gò má ửng hồng trông giống như trái mật đào.
Muốn cắn ghê.
Cơ Phượng phải hắng giọng phá tan bầu không khí lúng túng. Hắn rất quen đường quen nẻo sai bảo Ma tôn:
- Trời lạnh thế này, ta muốn ăn thịt vịt nướng.
Tử Hạo dìu hắn về chính điện, dịu giọng đáp:
- Ừm, được thôi.
Đi được mấy bước, y lại dặn dò thêm:
- Lần sau tỉnh dậy mà không thấy ta thì có thể bảo thị nữ báo cho ta. Không cần phải tự mình đi ra ngoài.
Cơ Phượng:
- Ờ. Biết rồi.
Vào đến chính điện rồi hắn mới nhớ ra trọng điểm:
- Ngươi... là Ma tôn ư?
- Ừm đúng thế. Chứ trước giờ ngươi nghĩ bản Tôn là ai?
Cơ Phượng lắc lắc đầu không nói.
Ôi tiếc thế.
Hắn cứ tưởng hắn là con trai ruột của Ma tôn, thì cái ghế Ma tôn này phải là của hắn chứ. Còn Tử Hạo là trợ thủ dựa trên phó thác của cha ruột hắn đi cứu hắn về để thống nhất Ma giới.
Có cái danh xưng "bản Tôn" cũng rất là oách xà lách đấy!
Trong khi Cơ Phượng còn đang nghĩ linh tinh thì Tử Hạo đã biến ra được một đĩa vịt, cùng với mấy loại rau ăn kèm.
Cơ Phượng háo hức há to miệng chờ một miếng thịt vịt ngon lành thì bị Tử Hạo đút cho đầy một miệng rau.
- Ta muốn ăn vịt cơ! - Cơ Phượng bất mãn kháng nghị.
Tử Hạo nghe lời, đút thêm cho hắn một miếng vịt.
- Ngươi quá ham ăn thịt. Phải ăn cả rau mới khoẻ mạnh được.
Nhắc đến sức khoẻ, Cơ Phượng mới nhớ ra chuyện hôm qua hắn đau đến chết đi sống lại.
- À mà tối qua có chuyện gì vậy? Ta bị sao thế?
Tử Hạo đút thêm cho hắn một miếng thịt:
- Ăn hết rồi nói.
Chờ Cơ Phượng ăn xong đã là nửa tiếng sau. Tốc độ càn quét của hắn đúng là kinh hồn, làm Tử Hạo hoài nghi sao hắn trông ốm yếu như vậy mà sức ăn lại tốt đến thế.
Các cụ bảo căng da bụng trùng da mắt đúng là không sai. Cơ Phượng ăn no xong liền cảm thấy hai mí mắt muốn hôn nhau tới nơi, mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài. Thế nhưng chuyện chính sự thì hắn vẫn nhớ, bèn hỏi Tử Hạo:
- Ta ăn hết rồi, giờ ngươi nói đi.
Tử Hạo đột nhiên không biết nói thế nào.
Nói rằng trong người hắn có cổ trùng, vào ngày rằm sẽ phát tác ư?
Hay là nói rằng hắn sắp chết, chỉ sống được một tháng?
Như thế nào thì y cũng không nỡ.
Không ngờ rằng trong lòng Cơ Phượng đã thổ tào, nghĩ đến một trăm linh một thứ kịch bản giới võ lâm giang hồ. Hắn thấy Tử Hạo né tránh, càng chắc chắc rằng chuyện bệnh tật của mình, y không tiện nói.
Vậy có nghĩa là sao?
Trong cơn đau, hắn cảm nhận rất rõ ràng trong cơ thể mình có một thứ... ọe... sâu bọ gì đó.
Hắn nhớ một chi tiết hay xuất hiện trong tiểu thuyết tiên hiệp, nhân vật chính bị hạ cổ trùng, mỗi tháng sẽ bị đau đớn hành hạ đến mức sống không bằng chết.
Lẽ nào...????!
- Ta bị hạ cổ trùng đúng không?
Tử Hạo có chút kinh ngạc. Sao người phàm luôn bị nhốt trong cung cấm là hắn lại biết?
Cơ Phượng chờ một lúc lâu vẫn thấy Tử Hạo im lặng thì theo bản năng sờ soạng về phía trước, lại sờ trúng khuôn mặt của Tử Hạo.
Da mặt mềm nhẵn, xúc cảm rất tốt.
Cơ Phượng làm bộ như không hề gì, tự nhiên rút tay về.
- Sao ngươi không nói gì thế? Làm ta tưởng ngươi chạy mất rồi.
Tử Hạo:
- Không có, ta vẫn ở đây mà.
Cơ Phượng rất khó hiểu hỏi lại:
- Ở đây sao không lên tiếng?
- Ừm... xin lỗi.
Cơ Phượng nghe đến đây thì biết chắc việc trong người có cổ trùng là thật. Thế là hắn hỏi tiếp:
- Có phải ta sắp chết rồi không?
Chứ không có lí nào tự dưng Ma Tôn lại ấp úng muốn nói lại không dám nói thế này cả. Hành động của y cũng quá đáng nghi rồi.
Tử Hạo bất đắc dĩ đành đáp:
- Phải.
Y đã chuẩn bị tâm lý để thấy biểu cảm thất thố, tuyệt vọng rơi lệ của Cơ Phượng. Thế nhưng y đợi mãi mà không thấy Công chúa giọt nước mắt nào.
Ngược lại, Cơ Phượng có vẻ vô cùng cao hứng, hắn còn ngửa mặt lên trời cười như chưa bao giờ được cười khiến Tử Hạo vô cùng hoài nghi nhân sinh.
Khà khà khà! Chết rồi có lẽ hắn sẽ xuyên ngược trở về thế giới hiện đại. Quay trở về làm một trang nam nhi real từ trong ra ngoài, thế giới có điện thoại máy tính cùng 1 tỷ món ăn ngon!
Ơ nhưng hắn trong hiện thực đã chết, nếu xuyên lại thì sao? Hắn có được sống lại không, hay linh hồn này sẽ trở thành cô hồn dã quỷ?...
Cảm xúc của Cơ Phượng lên xuống như tàu lượn siêu tốc, giây trước vừa cười giây sau khuôn mặt đã méo xệch như sắp khóc.
Đến giờ thì Tử Hạo đã biết, mấy giây hắn cười kia chỉ là vì quá tuyệt vọng không kiềm chế được cảm xúc mà thôi. Vì vậy nên y càng đau lòng, vỗ vai trấn an hắn:
- Đừng lo, ta có biện pháp, nhất định sẽ không để ngươi chết.
Kể cả hắn chết, y cũng sẽ theo đến Minh phủ đoạt hồn.
Haizzzzz, ai bảo y là đồ nhi ngoan của sư phụ đâu chứ!
_______
[Nhật ký đổ bóng của Ma Tôn, trang 3.
Hôm nay trời nóng.
À đâu, tuyết bắt đầu rơi, nhưng bản Tôn thấy nóng.
Vợ lấy tay bản Tôn sờ sờ bánh bao của vợ aaaaaaaaa quá kích thích rồi!!! SOS cứu bản Tôn với, bản Tôn sắp hoá thú!!!!!!!!!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất