Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 50: (Phồn hoa) Khác gì đã chết

Trước Sau
Đỉnh tuyết của đỉnh Túc Phong được kết giới bao trọn. Bên trong kết giới là cánh đồng tuyết rộng mênh mang quanh năm lạnh giá, tuyết rơi mù trời, chẳng hề giống động phủ nhỏ bé nằm sau viện ở Phù Uyển Cư. Nếu đi bộ trong kết giới này, e là mười năm, hai mươi năm cũng chưa tìm thấy điểm cuối.

Ở nơi đây, tu sĩ tu vi thường thường cách nhau vài bước chân cũng chưa chắc trông rõ mặt nhau, hơn nữa cũng chưa chắc chịu nổi giá lạnh, quanh năm phải vận chuyển linh lực để giữ ấm cho mình.

Tiết Tử Dung theo sư thúc mình vào đây ba năm. Từ khi vào đây, y cũng chẳng mấy khi gặp được người, cách khoảng thời gian mới thấy sư thúc mình đạp tuyết đến hỏi han chỉ dẫn. Lâu dần, Tiết Tử Dung tự hỏi có phải sư thúc mình đang đi tìm điểm cuối ở nơi này hay chăng.

Mãi cho đến khi y cảm giác được kinh mạch mình trướng lên, là dấu hiệu sắp Trúc Cơ, Ly Nguyên Huyền mới ở lại chỗ y lâu hơn.

Ngày thường, Tiết Tử Dung luôn đặt nặng việc tu hành, đến lúc Trúc Cơ đương nhiên không mấy khó khăn. Sau khi y Trúc Cơ thì bắt đầu suy ngẫm truyền thừa, thi thoảng hỏi xin sư thúc giải đáp nghi hoặc.

Đến ngày thứ ba, Tiết Tử Dung đã hoàn toàn trở thành tu sĩ Trúc Cơ.

Ly Nguyên Huyền ngồi xếp bằng bên cạnh, ngay khoảnh khắc y trông thấy sư điệt mình mở bừng mắt thì biết được đã đến lúc để người rời đi, vị trí hộ pháp này cũng không cần nữa.

Tiết Tử Dung quỳ trên tuyết, đầu gối y thấm cơn lạnh từ tuyết nhưng nhanh chóng bị linh khí lưu chuyển khắp người xua đi hàn khí.

Ly Nguyên Huyền chỉ thong thả xua tay: "Con ra ngoài đi."

"Sư thúc không ra ngoài sao? Sắp đến lúc lĩnh dẫn đệ tử đến bí cảnh rồi." Tiết Tử Dung ngạc nhiên hỏi.

Tiết Tử Dung biết xưa nay sư thúc mình không thích giao tế bên ngoài, nhưng suy cho cùng rời khỏi núi là việc lớn, chưởng giáo như Ly Nguyên Thượng không thể tùy ý rời đi nên việc này hẳn nhiên là giao cho Ly Nguyên Huyền.

Sư thúc y chỉ là không thích chứ cũng không phải là không thể.

"Ta sẽ ra ngoài sau." Ly Nguyên Huyền nói, "Ta vẫn còn việc chưa làm xong."

Tiết Tử Dung đoán hẳn là vì canh giữ cho y Trúc Cơ mới làm lỡ việc. Nhưng y thật không hiểu, ở đây quả thật thích hợp vì điều kiện xung quanh làm cho con người ta phải tu luyện mỗi giờ mỗi khắc, nhưng rõ ràng nếu không bế quan ở đây mà để y tiếp tục tu hành bên ngoài, Trúc Cơ hẳn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Có nhất định...

Tuy ở đây không cách nào đo được thời gian theo lẽ thường nhưng bản thân tu sĩ có thể tự biết được thời gian trôi ra sao. Y biết đã ở trên đỉnh núi tuyết này ba năm, quãng thời gian không quá dài đối với một lần bế quan của tu sĩ.

Y thật sự không cho là cần thiết, bắt buộc, không bế quan ở đây là không được.

Ở nơi đây bế quan, điều Tiết Tử Dung nhận thức rõ nhất, đó là lý do mà trăm năm của "họ" càng thêm đằng đẵng.

"Con vẫn còn điều nghi hoặc sao?" Ly Nguyên Huyền đưa mắt nhìn đứa sư điệt vẫn còn quỳ trên tuyết trắng. Y biết điều đứa trẻ này nghi hoặc luôn luôn nhiều hơn điều nó muốn nói ra. "Ta tin con nhớ năm đó ngay khi vừa dẫn linh thì khắp núi Thúy Vi ban lệnh cấm linh."

"Đệ tử nhớ." Tiết Tử Dung đáp.

"Thời gian đường cấm linh bao trùm lên cả ngọn núi quá mức vừa vặn, không ai trong chúng ta biết được truyền thừa dẫn linh của con có được trọn vẹn hay không." Ly Nguyên Huyền bình tĩnh nói, "Bế quan ở đây là cách tốt nhất để điều chỉnh."

"Cho nên không phải chỉ vì hy vọng con trở thành phong chủ kế nhiệm hoàn mỹ mà sư huynh mới yêu cầu con học thêm nhiều thứ?" Tiết Tử Dung bất ngờ hỏi.

"Ly Tương quả thật mong con thay nó làm phong chủ đời thứ mười ba, nhưng nếu con nói con không muốn, nó sẽ không ép." Ly Nguyên Huyền đáp, "Ly Tương chưa bao giờ ép các sư đệ mình điều gì." Y ngừng một chút, ngẫm nghĩ rồi nói: "À, chỉ có ép bọn trẻ làm bài tập thôi."



Nghe Ly Nguyên Huyền buông câu nói đùa, Tiết Tử Dung có chút khó tin.

Đạo Vô Tình để cho người ta bông đùa sao?

Ngay khi ý nghĩ ấy nảy lên trong đầu, Tiết Tử Dung đã tự mình phủ nhận.

Vẻ mặt lúc sư thúc hắn nói chuyện chẳng có chút tình cảm nào xen vào, luôn luôn là vẻ mặt lạnh lẽo, nghiêm trang và hững hờ. Có lẽ lời bông đùa đó xuất phát từ độ hợp lý của mạch lời nói chứ không phải bật ra theo bản năng.

"Đệ tử hiểu. Con sẽ thay sư huynh gánh vác trách nhiệm này. Huynh ấy ở núi Thúy Vi quá vất vả rồi.".

Trong lòng Tiết Tử Dung vẫn còn hiện rõ mồn một một Ly Tương ở Yêu Châu sinh động, vui vẻ, thích trêu người ba năm trước ra sao. Dường như đó mới là con người thật của sư huynh mình.

Ly Nguyên Huyền nghe vậy bỗng muốn thay sư điệt mình nói vài lời: "Ly Tương chưa bao giờ coi chức vị phong chủ hay thậm chí chưởng giáo là gánh nặng cả. Điều nó đang làm, tất cả đều xuất phát từ trách nhiệm, bao gồm cả việc bồi dưỡng con chứ không phải để phủi bỏ gánh nặng."

"Là con nghĩ sai." Tiết Tử Dung vội vã nhận lỗi.

"Nghĩ sai là thường tình. Chính bản thân đại sư huynh con cũng không đòi hỏi người ta hiểu đúng về mình. Được rồi, con ra ngoài đi, đừng để y đợi lâu."

"Sư huynh đến đây ư?" Tiết Tử Dung vui vẻ hỏi nhưng cũng không nhanh chóng rời đi.

Dường như nhớ tới Ly Tương ở Yêu Châu, Tiết Tử Dung còn nhớ những mảnh gương hồ ly khác.

Trước khi bế quan, y đã lén lút dò hỏi về cái tên Ương Túc Y kia, nhưng có người không biết, có người lại không muốn nhắc đến.

Ngay cả sư thúc y cũng không nói rõ ràng.

Hệt như thể bọn họ quyết định vùi bí mật đó vào sâu trong "chiếc hộp" linh đài rồi đóng nắp lại, sau đó cẩn thận dùng đạo tâm đè lên.

"Sư thúc, người có bao giờ soi gương hồ ly chưa?" Tiết Tử Dung vẫn không cam lòng hỏi tiếp.

"Có chứ. Thời trẻ ta với sư phụ con là hai kẻ vừa chập chững Trúc Cơ, lúc ấy còn chưa có linh thuyền, bọn ta vừa ngự kiếm vừa đi xe ngựa, có khi ngồi thuyền như người phàm tìm tới Yêu Châu để tìm vũ khí. Sau cùng ở ven đường bị mấy mảnh gương mê hoặc."

Tiết Tử Dung yên lặng nghe Ly Nguyên Huyền kể chuyện.

Năm ấy, Nhất Tâm tộc đã bị lưu đày, Thôi thị gánh thiên phạt lưu lạc trong nhân gian, người có thể xem thiên mệnh gần như mai một cả. Mà khi đó Ly Nguyên Huyền chưa nhập vào đạo Vô Tình, vẫn còn là thiếu niên bừng bừng sức sống còn sư huynh Ly Nguyên Thượng khi ấy vẫn là kẻ cố chấp, cứng nhắc. Hai sư huynh đệ bọn họ bị gương hồ ly mê hoặc cũng là bình thường. Cả hai lúc ấy cùng ghé vệ đường, cùng nhau soi thử gương hồ ly.

Hắc hồ ly bán gương cho họ chỉ là một con hồ ly nhỏ, tu vi chẳng ra làm sao. Nó chỉ soi ra được lát sau hai người sẽ trở mặt, thậm chí còn tàn sát nhau trên thuyền.

Kết cục này quả thật làm cả hai sợ ngây người.

Khi ấy, Ly Nguyên Thượng đầu óc đơ ra, một mực tin theo thiên ý, cả buổi cứ suy nghĩ vì sao sư huynh đệ bọn họ trở mặt, tại sao lại đi đến bước đường tương tàn ấy. Còn Ly Nguyên Huyền năm đó có thể xem như tuổi nhỏ vô tri, y không tin thiên mệnh, càng khẳng định mình sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lý đó.

"Không quan trọng kết quả, quá trình mới là vấn đề." Ly Nguyên Thượng rập khuôn nói lại, "Có thể đệ vốn không có ý đó nhưng ai biết đường quanh co khúc khủy có ép đệ hay không?"



Ly Nguyên Thượng tin vào thiên mệnh nhưng vẫn muốn một lần trốn tránh: Y trốn tránh không chịu đi thuyền. Cơ mà sư đệ y thì khăng khăng cứ phải lên thuyền.

Lên thuyền rồi, Ly Nguyên Thượng không ngừng lo âu.

Bị sư huynh mình nói chuyện thiểu năng còn bày ra bộ mặt ủ mày ê suốt cả trên đường về, Ly Nguyên Huyền nhịn không được bèn dĩ hạ phạm thượng đạp sư huynh mình xuống sông.

Sau khi Ly Nguyên Thượng trèo lại thuyền, bọn họ mới vỡ lẽ ra cái "tương lai" sư huynh đệ tàn sát nhau là gì.

"Tức là cái mình thấy trong gương chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là nó xảy ra theo cách nào và xảy ra theo ý nào là do bản thân mình suy nghĩ." Ly Nguyên Huyền kể lại ký ức thời trẻ. Trong mắt y hiện lên màn sương hồi ức, dường như màn sương ấy đã kéo cong khóe môi của người theo đạo Vô Tình lên một ít, y nói tiếp: "Tử Dung, đừng để điều trong gương hồ ly dẫn dắt con. Vì điều trong gương hồ ly cũng chỉ là tương lai con tin sẽ xảy ra."

"Tử Dung ghi nhớ lời sư thúc dạy." Y dập đầu với Ly Nguyên Huyền rồi đứng dậy, "Đệ tử cáo lui trước."

Nói xong, Tiết Tử Dung xoay người rời đi. Nhưng chỉ mới được vài bước, y bỗng quay người lại.

Ly Nguyên Huyền vẫn chưa rời đi như thể biết sư điệt mình còn điều chưa nói.

Tiết Tử Dung vừa quay người lại đã hỏi ngay: "Sư thúc, ngọc bài đệ tử bị nứt là có ý gì?"

Trong chớp mắt đó, đôi mắt của kẻ nhập đạo Vô Tình đã lâu bỗng chỗng dao động, nhưng dao động ấy bé và nhanh tới mức tu sĩ Trúc Cơ đứng không quá xa cũng chẳng nhận ra.

Ly Nguyên Huyền nhặt lấy tấm áo choàng của mình ném về phía Tiết Tử Dung rồi nói: "Sư thúc biết con không lạnh nhưng cứ khoác vào đi, ra ngoài đừng để Ly Tương phải lo."

Nói xong y từ từ nhắm mắt lại.

Tiết Tử Dung đoán đây lại là điều sư thúc mình không muốn nói bèn không chờ đáp án nữa. Y cầm áo choàng khoác lên rồi quay người rời đi.

Bước chân y nhẹ nhàng để lại trên tuyết vệt mờ rồi nhanh chóng bị gió tuyết quét qua, phủ lên, xóa nhòa dấu vết từng tồn tại của y trong kết giới này từng chút một.

Mãi đến khi đi được một quãng, sau lưng y bỗng vang lên một giọng nói như vọng về từ nơi tận cùng.

"Ngọc bài đệ tử bị nứt thì có khác gì đã chết đâu."

Âm thanh đó bị gió tuyết thổi đi, tan vào hư vô tựa như ảo giác của người lạc giữa núi tuyết hoang vu, nghe tiếng gió u u lại nghĩ là tiếng người gọi mà lần mò theo đến nơi vực sâu.

Tiết Tử Dung không dám khẳng định mình có thật sự nghe thấy lời ấy hay không nữa.

Y quay phắt người lại, chỉ thấy sau lưng mình là màn tuyết trắng. Y cố đưa mắt nhìn thật xa.

Vẫn chỉ là tuyết mênh mang.

Ly Nguyên Huyền đã chẳng còn ngồi ở đấy.

Tiết Tử Dung không cố chấp tìm kiếm nữa, y quay người lại, phất áo choàng rời đi.

Dưới vạt áo choàng quét trên tuyết là hình thêu đàn cá vàng bơi lội, giờ phút này tựa như bơi giữa mây trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau