Chương 1: Đao Kính Xuyên (1)
Đầu tháng Hai, Nghiệp thành.
Trăng khuyết chiếu rọi đường phố yên tĩnh, sương phủ đầy đất. Gian hàng hai bên đều đóng kín mít, gió thổi đèn lồng đỏ dưới những mái hiên lung lay trái phải, ánh đèn lập lòe, tựa như cánh bướm đang lay động.
Một phu canh lớn tuổi gõ chiêng đồng cũ trong tay, chậm rãi lê bước. Lão vừa đi, vừa lớn tiếng thét to: "Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa!"
Vừa dứt lời, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Phu canh quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ vẻ ngoài thanh tú chạy về phía lão. Thiếu nữ thần sắc hoang mang, búi tóc rơi rớt, vạt áo trắng thuần dính không ít bùn đất.
Hai tay nàng gắt gao ôm một hòm gỗ hỏng. Trên mặt hòm dính đầy bùn đất bẩn thỉu, như thể vừa mới được đào lên.
Phu canh nhận ra thiếu nữ chính là tiểu thư của Y quán Giang gia, tò mò hỏi một câu: "Giang tiểu thư, đã hơn nửa đêm, vội vã như vậy là muốn đi đâu?"
Giang tiểu thư tựa như không nhìn thấy phu canh, trực tiếp chạy qua người lão.
Phu canh kỳ quái nói: "Hơn nửa đêm, Giang tiểu thư chạy ra ngoài làm gì?" Lão dùng ống tay áo chà lên mặt chiêng, gõ xuống, hô khẩu lệnh rồi đi sâu về nơi tối tăm.
Mà một bên khác, Giang tiểu thư chạy đến cửa nhà. Nàng thở hổn hển, hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, xác định không ai ở sau, mới giơ tay gõ cửa.
Nàng gõ cửa vô cùng gấp gáp, cũng rất lớn tiếng.
Một nam hài tử hơn mười tuổi mở cửa cho nàng. Hiển nhiên nam hài còn chưa tỉnh ngủ, nó đứng ở cạnh cửa, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, nói thầm: "A tỷ, đã trễ thế này, ngươi đi đâu vậy?"
Giang tiểu thư vội vàng đi vào trong viện, xoay người khóa cổng chặt chẽ, nhẹ giọng mắng: "Tiểu đệ, mau trở về phòng của ngươi đi! Lát nữa có nghe động tĩnh gì cũng không được chạy ra. Chuyện đêm nay ta ra ngoài cũng không nên nói với bất kỳ ai!"
Nam hài tử vẫn còn ngái ngủ, nó cũng không nghĩ nhiều, lên tiếng, quay về phòng.
Giang tiểu thư trở về phòng của mình. Trong phòng của nàng không đốt đèn, chỉ có vài vệt trăng sáng lành lạnh chiếu qua cửa sổ.
Nàng ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng đặt hòm gỗ xuống bàn trang điểm.
Bên trên hòm gỗ, hai tờ giấy vàng được dán đan chéo nhau, chú văn viết phức tạp bằng chu sa.
Hai tay Giang tiểu thư run rẩy xoa nắp hòm gỗ. Giống như nàng đang sợ điều gì đó, cố hết sức làm ra vẻ mặt bình tĩnh. Thế nhưng đáy mắt kinh hoảng cùng thân thể căng thẳng của nàng, không thể không biểu lộ nàng đang hồi hộp.
Giang tiểu thư hít sâu một hơi, đột nhiên kéo xuống hai tấm bùa vàng, mở tung nắp hòm.
Trong hòm là một trường đao ngọc bích gãy thành hai đoạn.
Nàng lau mồ hôi trên trán, tay phải chậm rãi nắm chặt chuôi đao, tay trái nắm chặt lưỡi đao, nhẹ nhàng hợp lại.
Thân đao xanh biếc, từ từ thay đổi thành sắc son mỹ lệ.
Lúc này, mây đen che khuất ánh trăng lưỡi liềm, trong phòng một màu đen kịt. Ánh sáng duy nhất, chính là thanh đao trong tay Giang tiểu thư phát ra.
Nó phát ra ánh sáng màu đỏ, diêm dúa lẳng lơ giống như nghiệp hỏa Hồng Liên.
Giang tiểu thư hoảng sợ, theo bản năng ném trường đao ra xa.
Trường đao rơi trên mặt đất "keng" một tiếng, lần nữa gãy thành hai đoạn.
Giang tiểu thư như ở trong mộng mới tỉnh, cúi người muốn nhặt trường đao, dự định hợp lại. Nhưng ngay khi đầu ngón tay nàng chạm vào thân đao lạnh lẽo, nàng cảm thấy dường như có người nhẹ nhàng thổi hơi bên tai.
"Ý nguyện của ngươi là gì..."
Giọng nói của một nam tử, thanh nhuận tựa như trân châu rơi trên mâm ngọc.
Giang tiểu thư phát run, nàng không dám cử động, sợ hãi nói: "Là ai?"
"Là do ngươi thả ta ra mà... Ngươi không muốn thực hiện ý nguyện sao?"
Giang tiểu thư giống như điện giật dời tay, thế nhưng mười ngón tay nàng bỗng nhiên nắm chặt, vội vàng nói: "Ta muốn, ta muốn thực hiện ý nguyện!"
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, người dân Nghiệp thành phát hiện thi thể vị lão phu canh nằm dưới sông hộ thành. Nét mặt lão phu canh điềm tĩnh, không có một chút thống khổ.
Sau khi khám nghiệm tử thi cho ra kết luận, lão phu canh tự bỏ mình, sau khi chết mới ngã xuống sông.
Tuy nói như thế, cái chết của lão phu canh vẫn tràn ngập điểm đáng ngờ. Chẳng hạn như tại sao phải nửa đêm đi đến sông hộ thành, còn có trên cổ lão sao lại có một vết sẹo mờ?
Màu sắc của vết sẹo, đỏ như son.
***
Tháng Hai, Trường An.
Đầu xuân, hoa tuyết mỏng manh phủ kín ngói lưu ly, trên nóc nhà hai bên đường, đều là màu trắng bạc.
Phố xá sầm uất, có một con hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Sâu trong ngõ nhỏ, có một sân nhà yên tĩnh.
Bên trên cửa viện treo một tấm bảng biểu bằng gỗ cây đào, bảng biểu chỉ to bằng bàn tay. Mà mặt trên lại có rất nhiều vết nứt cũ kỹ, vừa nhìn là biết đồ cổ.
Bên trên có khắc ba chữ "Vân Hoa Trai."
Vân Hoa là tên của một loại trà, mà Vân Hoa Trai, cũng chính là một tiệm trà.
Người dân xung quanh cũng không rõ Vân Hoa Trai được xây dựng ra sao, bọn họ chỉ biết ông chủ họ Thẩm, tự Bạc Như, là một người trẻ tuổi kỳ quái.
Tại sao nói là kỳ quái? Người khác mở tiệm trà cũng là vì kiếm tiền nuôi gia đình. Mà Vân Hoa Trai, cố tình mở cửa lúc nửa đêm, đóng cửa lúc mặt trời mọc. Đặc biệt còn khai trương vào giờ giới nghiêm ban đêm, trên đời này nào có ai buôn bán như vậy?
Người dân xung quanh đều nói: "Ông chủ họ Thẩm này, đầu óc không phải bị nước vào, mà chính là bán trà cho quỷ uống."
Bọn họ nói đúng, Vân Hoa Trai quả thực không bán cho người. Nó là một tiệm trà rất đặc biệt.
Sau khi Thái cổ phong phần, Thái Thượng Hoàng ban hạ quy củ, thần tiên và yêu quái không được can thiệp vào chuyện nhân gian. Thế nhưng nổi trên mặt nước, vẫn có kẻ không phải người hóa thành người ẩn nấp ở hậu thế. Vì vậy, Thiên giới đã phái thần tiên cùng thần linh hạ phàm giải quyết chuyện lạ yêu ma quỷ quái.
Mà từ khi Thẩm Bạc Như nhậm chức tới nay, công trạng hàng năm đều lót đáy. Bạn đồng hành cười gọi y là "Yếu Thần quân", ám chỉ y là tên thần rảnh rang cả ngày không làm việc đàng hoàng. truyện ngôn tình
Thẩm Bạc Như không để ý, một người mở tiệm trà Vân Hoa Trai. Nếu là gặp yêu linh dạo chơi xung quanh, thì sẽ mời yêu linh đó vào cửa nghỉ chân uống một hớp trà.
Thường xuyên qua lại, thật ra ông chủ họ Thẩm có danh tiếng rất tốt trong phạm vi của yêu linh, rất nhiều yêu quái hay thần tiên gặp phải phiền phức, đều sẽ lặng lẽ tới cửa xin giúp đỡ.
Khi trời nhá nhem tối, Vân Hoa Trai nghênh đón vị khách đầu tiên trong ngày.
Vị khách này là chim én báo hiệu mùa xuân. Nàng nhẹ nhàng đậu trước cửa viện, hóa thành một nữ hài áo trắng khoảng năm, sáu tuổi. Nàng nhảy hai ba bước lên bậc thang, dùng sức gõ cửa: "Ta đến từ Nghiệp thành, có việc gấp tìm Thần quân."
Bảng biểu "Vân Hoa Trai" xoay nhẹ, cửa viện bỗng nhiên mở ra.
Báo Xuân Yến đi vào trong viện.
Trong viện trồng một rừng trúc xanh, sâu trong rừng trúc có một gian nhà gỗ. Trên cửa phòng treo một bộ câu đối: "Dạ Tảo Hàn Anh Chử Lục Trần, Tùng Phong Nhập Đỉnh Canh Thanh Tân[1]."
Cửa phòng mở rộng, xuyên qua màn tuyết rơi lờ mờ, có thể thấy được bàn trà đen đặt trong phòng, đang nấu một ấm trà. Từng làn khói từ ấm trà bay lên, nhẹ nhàng như mộng, tiêu tan vào khoảng không.
Một thanh niên gác chân ngồi bên trái bàn trà. Y mặc áo đơn xanh nhạt, dung mạo chứa đựng ý cười, dịu dàng như một bức tranh sơn thủy.
Đối diện thanh niên, một chú mèo già với bộ lông cam đang nằm ngủ. Thân mình mèo già tròn vo, rất là phúc hậu, ngay cả cái cổ cũng khó nhìn thấy, nhìn từ xa giống như một trái banh lông. Nó nghiêng đầu nhìn chim én, quẩy đuôi, lười biếng ngáp một cái.
Báo Xuân Yến vừa muốn vào phòng, chợt thấy bên chân hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn, chỉ là một chiếc ghế nhỏ thành tinh. Nó đội một chén nước trà quả mơ, thoáng ngẩng đầu, xem ra là muốn mời khách.
Báo Xuân Yến cúi người cầm lấy chén trà, sờ đầu ghế nhỏ, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
Ghế nhỏ nhấc chân trước lên, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay khách nhân, sung sướng xoay một vòng, vui mừng chạy xa.
Tuyết vẫn đang rơi.
Thanh niên uống cạn chén trà, đặt chén gốm sắc tím xuống bàn, nhìn khách nhân: "Ta chính là Thẩm Bạc Như, không phải người ngoài, Nghiệp thành đã xảy ra chuyện gì sao?"
Báo Xuân Yến đứng trước cửa, mặc cho tuyết trắng rơi đầy đầu, vội la lên: "Thần quân, ta là thần tiên quản lý yêu quỷ ở Nghiệp thành. Hiện giờ Nghiệp thành bị Dịch Quỷ làm loạn, trong thành có rất nhiều người đã nhiễm phải bệnh dịch."
"Dịch Quỷ?" Mèo cam liếm liếm móng vuốt, miệng nói tiếng người: "Dịch Quỷ chính là oán khí biến thành, thích ẩn núp làm loạn dưới sông hay giếng nước, tốc độ lây lan cực nhanh, mà chuyện xảy ra không hề có điềm báo trước."
"Dựa theo lẽ thường mà nói, loại Dịch Quỷ này, chỉ xuất hiện ở nơi có oán khí sâu nặng hoặc là vùng xảy ra thiên tai. Mà dân chúng an cư lạc nghiệp tại Nghiệp thành, mấy năm gần đây không hề xảy ra thiên tai, cũng không phải điều kiện phù hợp xuất hiện Dịch Quỷ."
Thẩm Bạc Như lắc đầu, trầm ngâm chốc lát: "A Mập, còn có hai trường hợp sẽ xuất hiện Dịch Quỷ. Thứ nhất là trong Nghiệp thành có thứ gì đó hấp dẫn Dịch Quỷ. Mà trường hợp thứ hai... Là có người đang điều khiển Dịch Quỷ."
Mèo cam được gọi là "A Mập" lộ ra vẻ bực mình, nói thầm một câu: "Điều khiển Dịch Quỷ, ăn no rửng mỡ."
"Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi đi. Nếu quả thật có kẻ làm như vậy, kẻ điều khiển Dịch Quỷ đó, nhất định là muốn hưởng lợi." Thẩm Bạc Như dừng một chút, lại nhìn về phía Báo Xuân Yến: "Xin hỏi Nghiệp thành có xuất hiện kẻ nào kỳ quái hay không?"
Báo Xuân Yến cúi đầu suy nghĩ, sau một lúc lâu, nàng dường như nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên nói: "Y quán của Giang tiểu thư, có thể trị hết bệnh tật do bị nhiễm bệnh dịch. Mà trước đây Giang tiểu thư vẫn là một người không giỏi y thuật."
Nàng lấy lại bình tĩnh, lại cúi đầu: "Một mình ta không giải quyết được những việc này, lần này đến là tìm Thần quân giúp đỡ." Nói xong, nàng cẩn thận lấy ra một chiếc lông vũ, lo sợ bất an nói: "Ta nghe người ta nói, tới cửa xin giúp đỡ phải mang theo lễ vật. Ta cũng không có đồ gì tốt, chỉ có lông vũ này hơi xinh đẹp, Thần quân xem như là thù lao nha."
Thẩm Bạc Như cười cười, y nhận lông vũ của tiểu cô nương: "Thù lao của ngươi ta xin nhận. Đi ngay bây giờ, A Mập ở lại giữ nhà."
A Mập nâng gương mặt bánh mì loại lớn, hỏi: "Thân thể ngươi sống dở chết dở, chịu đựng được không?"
Thẩm Bạc Như thuộc loại thần linh bẩm sinh, khác với tiên nhân tu luyện thăng thiên. Thời điểm sắp chết, thông suốt phương thức đầu thai đạt được thọ mệnh, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Tới gần lúc đầu thai, trên cánh tay phải sẽ xuất hiện vết chú đen. Khi vết chú trưởng thành, chính là thời điểm đầu thai.
Thần linh dựa vào nguyên khí hỗn độn mà sống, nhưng cũng không phải tồn tại mãi mãi. Mỗi một lần đầu thai đều sẽ tiêu hao một phần nguyên khí, đến khi nguyên khí tiêu hao hết, cũng sẽ tiêu tan chôn vùi, trở lại thời kỳ hỗn độn.
Vết chú trên người Thẩm Bạc Như đã dài không quá trăm năm, cũng đã hiện ra dấu hiệu tiêu tán thần hồn. Hai tay y cầm trà nóng, rũ mắt xuống khẽ cười nói: "Sinh sinh tử tử nhiều năm như vậy, cũng không việc gì. Cho dù lần này ta gắng không nổi, thừa dịp mình còn chút ngữ khí, ra ngoài đi dạo cũng tốt."
____________________
[1] 夜扫寒英煮绿尘, 松风入鼎更清新
Viết về câu chuyện tao nhã của một người dùng tuyết để pha trà.
Dịch là: Ban đêm quét tuyết trắng làm lá cây để pha trà, gió thổi lá cây tùng diệp rơi trên ấm trà càng cảm thấy tươi mát hơn.
Trăng khuyết chiếu rọi đường phố yên tĩnh, sương phủ đầy đất. Gian hàng hai bên đều đóng kín mít, gió thổi đèn lồng đỏ dưới những mái hiên lung lay trái phải, ánh đèn lập lòe, tựa như cánh bướm đang lay động.
Một phu canh lớn tuổi gõ chiêng đồng cũ trong tay, chậm rãi lê bước. Lão vừa đi, vừa lớn tiếng thét to: "Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa!"
Vừa dứt lời, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Phu canh quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ vẻ ngoài thanh tú chạy về phía lão. Thiếu nữ thần sắc hoang mang, búi tóc rơi rớt, vạt áo trắng thuần dính không ít bùn đất.
Hai tay nàng gắt gao ôm một hòm gỗ hỏng. Trên mặt hòm dính đầy bùn đất bẩn thỉu, như thể vừa mới được đào lên.
Phu canh nhận ra thiếu nữ chính là tiểu thư của Y quán Giang gia, tò mò hỏi một câu: "Giang tiểu thư, đã hơn nửa đêm, vội vã như vậy là muốn đi đâu?"
Giang tiểu thư tựa như không nhìn thấy phu canh, trực tiếp chạy qua người lão.
Phu canh kỳ quái nói: "Hơn nửa đêm, Giang tiểu thư chạy ra ngoài làm gì?" Lão dùng ống tay áo chà lên mặt chiêng, gõ xuống, hô khẩu lệnh rồi đi sâu về nơi tối tăm.
Mà một bên khác, Giang tiểu thư chạy đến cửa nhà. Nàng thở hổn hển, hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, xác định không ai ở sau, mới giơ tay gõ cửa.
Nàng gõ cửa vô cùng gấp gáp, cũng rất lớn tiếng.
Một nam hài tử hơn mười tuổi mở cửa cho nàng. Hiển nhiên nam hài còn chưa tỉnh ngủ, nó đứng ở cạnh cửa, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, nói thầm: "A tỷ, đã trễ thế này, ngươi đi đâu vậy?"
Giang tiểu thư vội vàng đi vào trong viện, xoay người khóa cổng chặt chẽ, nhẹ giọng mắng: "Tiểu đệ, mau trở về phòng của ngươi đi! Lát nữa có nghe động tĩnh gì cũng không được chạy ra. Chuyện đêm nay ta ra ngoài cũng không nên nói với bất kỳ ai!"
Nam hài tử vẫn còn ngái ngủ, nó cũng không nghĩ nhiều, lên tiếng, quay về phòng.
Giang tiểu thư trở về phòng của mình. Trong phòng của nàng không đốt đèn, chỉ có vài vệt trăng sáng lành lạnh chiếu qua cửa sổ.
Nàng ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng đặt hòm gỗ xuống bàn trang điểm.
Bên trên hòm gỗ, hai tờ giấy vàng được dán đan chéo nhau, chú văn viết phức tạp bằng chu sa.
Hai tay Giang tiểu thư run rẩy xoa nắp hòm gỗ. Giống như nàng đang sợ điều gì đó, cố hết sức làm ra vẻ mặt bình tĩnh. Thế nhưng đáy mắt kinh hoảng cùng thân thể căng thẳng của nàng, không thể không biểu lộ nàng đang hồi hộp.
Giang tiểu thư hít sâu một hơi, đột nhiên kéo xuống hai tấm bùa vàng, mở tung nắp hòm.
Trong hòm là một trường đao ngọc bích gãy thành hai đoạn.
Nàng lau mồ hôi trên trán, tay phải chậm rãi nắm chặt chuôi đao, tay trái nắm chặt lưỡi đao, nhẹ nhàng hợp lại.
Thân đao xanh biếc, từ từ thay đổi thành sắc son mỹ lệ.
Lúc này, mây đen che khuất ánh trăng lưỡi liềm, trong phòng một màu đen kịt. Ánh sáng duy nhất, chính là thanh đao trong tay Giang tiểu thư phát ra.
Nó phát ra ánh sáng màu đỏ, diêm dúa lẳng lơ giống như nghiệp hỏa Hồng Liên.
Giang tiểu thư hoảng sợ, theo bản năng ném trường đao ra xa.
Trường đao rơi trên mặt đất "keng" một tiếng, lần nữa gãy thành hai đoạn.
Giang tiểu thư như ở trong mộng mới tỉnh, cúi người muốn nhặt trường đao, dự định hợp lại. Nhưng ngay khi đầu ngón tay nàng chạm vào thân đao lạnh lẽo, nàng cảm thấy dường như có người nhẹ nhàng thổi hơi bên tai.
"Ý nguyện của ngươi là gì..."
Giọng nói của một nam tử, thanh nhuận tựa như trân châu rơi trên mâm ngọc.
Giang tiểu thư phát run, nàng không dám cử động, sợ hãi nói: "Là ai?"
"Là do ngươi thả ta ra mà... Ngươi không muốn thực hiện ý nguyện sao?"
Giang tiểu thư giống như điện giật dời tay, thế nhưng mười ngón tay nàng bỗng nhiên nắm chặt, vội vàng nói: "Ta muốn, ta muốn thực hiện ý nguyện!"
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, người dân Nghiệp thành phát hiện thi thể vị lão phu canh nằm dưới sông hộ thành. Nét mặt lão phu canh điềm tĩnh, không có một chút thống khổ.
Sau khi khám nghiệm tử thi cho ra kết luận, lão phu canh tự bỏ mình, sau khi chết mới ngã xuống sông.
Tuy nói như thế, cái chết của lão phu canh vẫn tràn ngập điểm đáng ngờ. Chẳng hạn như tại sao phải nửa đêm đi đến sông hộ thành, còn có trên cổ lão sao lại có một vết sẹo mờ?
Màu sắc của vết sẹo, đỏ như son.
***
Tháng Hai, Trường An.
Đầu xuân, hoa tuyết mỏng manh phủ kín ngói lưu ly, trên nóc nhà hai bên đường, đều là màu trắng bạc.
Phố xá sầm uất, có một con hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Sâu trong ngõ nhỏ, có một sân nhà yên tĩnh.
Bên trên cửa viện treo một tấm bảng biểu bằng gỗ cây đào, bảng biểu chỉ to bằng bàn tay. Mà mặt trên lại có rất nhiều vết nứt cũ kỹ, vừa nhìn là biết đồ cổ.
Bên trên có khắc ba chữ "Vân Hoa Trai."
Vân Hoa là tên của một loại trà, mà Vân Hoa Trai, cũng chính là một tiệm trà.
Người dân xung quanh cũng không rõ Vân Hoa Trai được xây dựng ra sao, bọn họ chỉ biết ông chủ họ Thẩm, tự Bạc Như, là một người trẻ tuổi kỳ quái.
Tại sao nói là kỳ quái? Người khác mở tiệm trà cũng là vì kiếm tiền nuôi gia đình. Mà Vân Hoa Trai, cố tình mở cửa lúc nửa đêm, đóng cửa lúc mặt trời mọc. Đặc biệt còn khai trương vào giờ giới nghiêm ban đêm, trên đời này nào có ai buôn bán như vậy?
Người dân xung quanh đều nói: "Ông chủ họ Thẩm này, đầu óc không phải bị nước vào, mà chính là bán trà cho quỷ uống."
Bọn họ nói đúng, Vân Hoa Trai quả thực không bán cho người. Nó là một tiệm trà rất đặc biệt.
Sau khi Thái cổ phong phần, Thái Thượng Hoàng ban hạ quy củ, thần tiên và yêu quái không được can thiệp vào chuyện nhân gian. Thế nhưng nổi trên mặt nước, vẫn có kẻ không phải người hóa thành người ẩn nấp ở hậu thế. Vì vậy, Thiên giới đã phái thần tiên cùng thần linh hạ phàm giải quyết chuyện lạ yêu ma quỷ quái.
Mà từ khi Thẩm Bạc Như nhậm chức tới nay, công trạng hàng năm đều lót đáy. Bạn đồng hành cười gọi y là "Yếu Thần quân", ám chỉ y là tên thần rảnh rang cả ngày không làm việc đàng hoàng. truyện ngôn tình
Thẩm Bạc Như không để ý, một người mở tiệm trà Vân Hoa Trai. Nếu là gặp yêu linh dạo chơi xung quanh, thì sẽ mời yêu linh đó vào cửa nghỉ chân uống một hớp trà.
Thường xuyên qua lại, thật ra ông chủ họ Thẩm có danh tiếng rất tốt trong phạm vi của yêu linh, rất nhiều yêu quái hay thần tiên gặp phải phiền phức, đều sẽ lặng lẽ tới cửa xin giúp đỡ.
Khi trời nhá nhem tối, Vân Hoa Trai nghênh đón vị khách đầu tiên trong ngày.
Vị khách này là chim én báo hiệu mùa xuân. Nàng nhẹ nhàng đậu trước cửa viện, hóa thành một nữ hài áo trắng khoảng năm, sáu tuổi. Nàng nhảy hai ba bước lên bậc thang, dùng sức gõ cửa: "Ta đến từ Nghiệp thành, có việc gấp tìm Thần quân."
Bảng biểu "Vân Hoa Trai" xoay nhẹ, cửa viện bỗng nhiên mở ra.
Báo Xuân Yến đi vào trong viện.
Trong viện trồng một rừng trúc xanh, sâu trong rừng trúc có một gian nhà gỗ. Trên cửa phòng treo một bộ câu đối: "Dạ Tảo Hàn Anh Chử Lục Trần, Tùng Phong Nhập Đỉnh Canh Thanh Tân[1]."
Cửa phòng mở rộng, xuyên qua màn tuyết rơi lờ mờ, có thể thấy được bàn trà đen đặt trong phòng, đang nấu một ấm trà. Từng làn khói từ ấm trà bay lên, nhẹ nhàng như mộng, tiêu tan vào khoảng không.
Một thanh niên gác chân ngồi bên trái bàn trà. Y mặc áo đơn xanh nhạt, dung mạo chứa đựng ý cười, dịu dàng như một bức tranh sơn thủy.
Đối diện thanh niên, một chú mèo già với bộ lông cam đang nằm ngủ. Thân mình mèo già tròn vo, rất là phúc hậu, ngay cả cái cổ cũng khó nhìn thấy, nhìn từ xa giống như một trái banh lông. Nó nghiêng đầu nhìn chim én, quẩy đuôi, lười biếng ngáp một cái.
Báo Xuân Yến vừa muốn vào phòng, chợt thấy bên chân hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn, chỉ là một chiếc ghế nhỏ thành tinh. Nó đội một chén nước trà quả mơ, thoáng ngẩng đầu, xem ra là muốn mời khách.
Báo Xuân Yến cúi người cầm lấy chén trà, sờ đầu ghế nhỏ, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
Ghế nhỏ nhấc chân trước lên, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay khách nhân, sung sướng xoay một vòng, vui mừng chạy xa.
Tuyết vẫn đang rơi.
Thanh niên uống cạn chén trà, đặt chén gốm sắc tím xuống bàn, nhìn khách nhân: "Ta chính là Thẩm Bạc Như, không phải người ngoài, Nghiệp thành đã xảy ra chuyện gì sao?"
Báo Xuân Yến đứng trước cửa, mặc cho tuyết trắng rơi đầy đầu, vội la lên: "Thần quân, ta là thần tiên quản lý yêu quỷ ở Nghiệp thành. Hiện giờ Nghiệp thành bị Dịch Quỷ làm loạn, trong thành có rất nhiều người đã nhiễm phải bệnh dịch."
"Dịch Quỷ?" Mèo cam liếm liếm móng vuốt, miệng nói tiếng người: "Dịch Quỷ chính là oán khí biến thành, thích ẩn núp làm loạn dưới sông hay giếng nước, tốc độ lây lan cực nhanh, mà chuyện xảy ra không hề có điềm báo trước."
"Dựa theo lẽ thường mà nói, loại Dịch Quỷ này, chỉ xuất hiện ở nơi có oán khí sâu nặng hoặc là vùng xảy ra thiên tai. Mà dân chúng an cư lạc nghiệp tại Nghiệp thành, mấy năm gần đây không hề xảy ra thiên tai, cũng không phải điều kiện phù hợp xuất hiện Dịch Quỷ."
Thẩm Bạc Như lắc đầu, trầm ngâm chốc lát: "A Mập, còn có hai trường hợp sẽ xuất hiện Dịch Quỷ. Thứ nhất là trong Nghiệp thành có thứ gì đó hấp dẫn Dịch Quỷ. Mà trường hợp thứ hai... Là có người đang điều khiển Dịch Quỷ."
Mèo cam được gọi là "A Mập" lộ ra vẻ bực mình, nói thầm một câu: "Điều khiển Dịch Quỷ, ăn no rửng mỡ."
"Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi đi. Nếu quả thật có kẻ làm như vậy, kẻ điều khiển Dịch Quỷ đó, nhất định là muốn hưởng lợi." Thẩm Bạc Như dừng một chút, lại nhìn về phía Báo Xuân Yến: "Xin hỏi Nghiệp thành có xuất hiện kẻ nào kỳ quái hay không?"
Báo Xuân Yến cúi đầu suy nghĩ, sau một lúc lâu, nàng dường như nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên nói: "Y quán của Giang tiểu thư, có thể trị hết bệnh tật do bị nhiễm bệnh dịch. Mà trước đây Giang tiểu thư vẫn là một người không giỏi y thuật."
Nàng lấy lại bình tĩnh, lại cúi đầu: "Một mình ta không giải quyết được những việc này, lần này đến là tìm Thần quân giúp đỡ." Nói xong, nàng cẩn thận lấy ra một chiếc lông vũ, lo sợ bất an nói: "Ta nghe người ta nói, tới cửa xin giúp đỡ phải mang theo lễ vật. Ta cũng không có đồ gì tốt, chỉ có lông vũ này hơi xinh đẹp, Thần quân xem như là thù lao nha."
Thẩm Bạc Như cười cười, y nhận lông vũ của tiểu cô nương: "Thù lao của ngươi ta xin nhận. Đi ngay bây giờ, A Mập ở lại giữ nhà."
A Mập nâng gương mặt bánh mì loại lớn, hỏi: "Thân thể ngươi sống dở chết dở, chịu đựng được không?"
Thẩm Bạc Như thuộc loại thần linh bẩm sinh, khác với tiên nhân tu luyện thăng thiên. Thời điểm sắp chết, thông suốt phương thức đầu thai đạt được thọ mệnh, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Tới gần lúc đầu thai, trên cánh tay phải sẽ xuất hiện vết chú đen. Khi vết chú trưởng thành, chính là thời điểm đầu thai.
Thần linh dựa vào nguyên khí hỗn độn mà sống, nhưng cũng không phải tồn tại mãi mãi. Mỗi một lần đầu thai đều sẽ tiêu hao một phần nguyên khí, đến khi nguyên khí tiêu hao hết, cũng sẽ tiêu tan chôn vùi, trở lại thời kỳ hỗn độn.
Vết chú trên người Thẩm Bạc Như đã dài không quá trăm năm, cũng đã hiện ra dấu hiệu tiêu tán thần hồn. Hai tay y cầm trà nóng, rũ mắt xuống khẽ cười nói: "Sinh sinh tử tử nhiều năm như vậy, cũng không việc gì. Cho dù lần này ta gắng không nổi, thừa dịp mình còn chút ngữ khí, ra ngoài đi dạo cũng tốt."
____________________
[1] 夜扫寒英煮绿尘, 松风入鼎更清新
Viết về câu chuyện tao nhã của một người dùng tuyết để pha trà.
Dịch là: Ban đêm quét tuyết trắng làm lá cây để pha trà, gió thổi lá cây tùng diệp rơi trên ấm trà càng cảm thấy tươi mát hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất