Vạn Lần Muốn Nói

Chương 17

Trước Sau
“Cậu là gay?”

Triết Sâm hỏi, giọng có vẻ nghiêm túc hơn hẳn

“Đúng đó, thấy kinh tởm rồi chứ gì? Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa!”

Anh lắc lắc ly rượu trên tay, để cho dòng rượu màu đỏ tím sóng sánh qua lại thành ly chứ không đổ ra ngoài, miệng vừa rít hết điếu thuốc thứ năm, anh mới nhẹ nhàng cất lời. . truyen bjyx

“Cậu là gay rồi...hay quá”

Tử Lưu lặng người một chốc lát, hai từ “hay quá” xoáy sâu vào tim, cậu bực bội vì không thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy.

“Nhóc Lãng....chơi bê đê với tôi nhé!”

Đầu dây cả hai đều không còn bất cứ tiếng động nào sau giây phút câu nói ấy vừa được cất lên. Triết Sâm hồi hợp đến nghẹt thở, trong lòng vừa sợ hãi, nhưng ẩn hiện đâu đó lại có chút mong chờ.

Tử Lưu mấy phút ngây người, không biết nên đáp lại câu nói ấy thế nào, trái tim bỗng chốc run lên từng nhịp, cảm giác nó lạ lắm, vừa vui vừa hạnh phúc như muốn nhảy cẩng ra ngoài.

Đây gọi là tình yêu sao? Cậu không biết yêu có mùi vị ngọt ngào đến thế.

Hai đoạn dây tưởng chừng như song song nhau đi mãi, ai ngờ đâu chẳng nói chẳng rằng mà cùng nhau đổi hướng, chạm vào nhau, quấn lấy nhau. Từ từ tạo ra một nút thắt vô cùng khó mở.

“Chơi.....”

Cậu nhẹ giọng trả lời, mấy phần trong đó toàn là sự ngại ngùng, xen lẫn nghẹn ngào nơi cổ.



“Nhưng mà chỉ chơi với mỗi anh thôi, trò chơi này tôi với anh chơi cùng nhau là đủ, không thêm bất kỳ người nào khác nữa, được không?”

Triết Sâm chìm trong hạnh phúc, cái nỗi niềm màu Hồng nào đó đang xoay quanh trái tim anh, có xu hướng bao lấy cả cơ thể anh, để sửi ấm nó, cũng như chữa lành những vết thương đã rĩ máu trước đây.

“Được...tôi với cậu chơi với nhau thôi, nhé! Anh bạn trai....”

Lời thì thầm ngọt ngào lọt vào vành tai cậu, khiến nó phút chốc bừng đỏ một màu. Thậm chí cảm thấy gương mặt còn có chút nóng, lòng ngực có gì đó chứ nhảy lên lung tung liên tục, có xu hương như muốn lao ra ngoài.

Cứ mãi như thế này thì tốt rồi, ở cạnh nhau, cùng nhau chữa lành cho nhau.

...

Mưa sối xả từng hạt này một nặng hơn, Tử Lưu nghiêng người về phía mái hiên đang nhỏ nước, lấy tay hứng lấy vài hạt. Làn nước mát lạnh thấm vào tay khiến cậu vô cùng thích thú.

Khoảng hơn hai mươi phút trôi qua, mưa vẫn cứ như vậy không thay đổi, thậm chí còn có xu hướng chuyển lớn hơn. Cậu không mạnh theo ô, cũng không đem theo áo mưa. Nhà thì gần thật đó nhưng mà là mưa vào đông, bị dính bệnh là chuyện rất đơn giản.

Tử Lưu ở một mình, còn bị bệnh nữa thì chắc sẽ không hay. Nhưng mà cứ đứng đây chờ mưa tạnh mãi thì biết đến chừng nào.

Chạy băng qua những hạt mưa, chiếc áo sơ mi trắng trên người thấm đẫm nước, cơ thể bị lạnh lên nhanh chóng, hai bàn tay tưởng chừng như đã tê cứng không thể cửa động được nữa, bàn chân ngày một không còn sức lực để chạy, tốc độ chậm hơn lúc ban đầu.

Về đến nhà với vần trán nóng nảy, cậu mệt mỏi dựa lưng vào cửa, trượt dài xuống đất một cách bất lực, mắt có hơi mờ dần đi đôi chút, cổ họng thấy cũng có chút đau. Tử Lưu lấy tay sờ lên trán thì thấy quả là nóng rồi, tắm lại với một làn nước nóng mong rằng bệnh không thêm nặng.

...



Triết Sâm nhìn ra mưa, lại nhìn vào điện thoại, nhắn cho cậu một tin nhắn.

//trời mưa rồi, cẩn thận đừng để bị cảm nhé! Cậu bạn trai (^~^)//

Tử Lưu thở dốc nằm trong chăn, gương mặt đỏ bừng, những sợi tóc mai tinh nghịch lúc trước không còn con quậy nữa, bị mồ hôi làm cho ép chặt vào hai bên má, phần lưng ướt nhen là nước, nhưng mà cơ thể vẫn thấy rất lạnh lẽo, trùm hơn hai cái chăn mà cơ thể ngoài đổ mồ hôi ra thì cũng chẳng giúp ích được gì.

Thấy tin nhắn của anh sáng lên trên màn hình cậu bỗng vui sướng, dự định trả lời lại một câu nhưng có lẽ là bệnh tới khiến tâm lí cậu tỉnh táo một cách bất thường, nhận ra điều kì lạ trong tin nhắn của anh.

Tử Lưu đáp lại với cái icon khó hiểu có hai dấu chấm hỏi to trên đầu.

// Sau anh biết hôm nay Dục Trung có mưa?//

Triết Sâm âm thầm tán phục cậu.

// Nghe dự báo //

Anh thuộc dạng người khẩu Phật tâm xà, bản thân đã ở ngay bên cạnh cậu nhưng vẫn không muốn lộ mặt, ít nhất phải chọc được cậu, hoặc làm cho cậu ngạc nhiên mới thôi.

Tử Lưu mệt quá, mũi bỗng nghẹn lại không vừa cho cậu một chỗ thở, phải xoay người ngửa bụng lên mới may mắn tìm được một ít không khí, miếng dán hạ sốt trên đầu đã chuyển sang nóng lên lúc nào không hay.

Đôi mắt ngày một mờ dần bởi một tần nước không xác định, cổ họng khô rát vì thiếu nước nghiêm trọng, câu tự dặn mình ngủ một giấc, ngủ một giấc thì chắc chắn là sẽ qua khỏi thôi.

Nhưng chị dù mắt nhắm nghiền chặt Lưu tới mức nào cũng bị cơn mệt mỏi buộc cậu phải thức giấc, khó chịu xen lẫn đau đầu, tưởng bản thân muốn ngủ nhưng chị dù ngủ thế nào cũng không được.

Cơ thể bắt buộc nó phải thức để chịu cơn tê tê dại dại này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau