Chương 25
Tử Lưu hơi sững sờ, không hiểu sao anh lại hỏi câu ấy, tưởng chừng chỉ đơn giản như là liêm diêm trong cơn buồn ngủ mà hỏi, nhưng ẩn chứa sâu xa lại là mấy cái ẩn ý cậu khó thể hiểu được.
“Em không giấu gì hết”
Cậu kiên quyết trả lời, cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo mình một cách dứt khoát không ngần ngại. Nhưng mà không thể, chỉ càng khiến anh ôm chặt thêm thôi.
“Thật?”
“Thật”
“Em nói dối....”
Tim không hiểu sao lại đập thật mạnh một cái khiến cậu đau hết cả đầu, choáng váng như muốn ngã xuống mà ngủ một giấc như chưa từng có câu hỏi gì được thốt ra. Cậu thấy sợ hãi rồi, trái tim run lên, bàn tay cũng không thể để yên một chỗ, vô thức đưa lên sau gáy mà xoa xoa vài cái.
Biểu hiện của cậu rõ như ban ngày ấy mà.
“Em biết anh biết gì không hả?”
“Không biết”
Cậu cố kìm nén giọng, không để cho sự sợ hãi trong câu nói phát ra một cách rõ ràng, cứ thế mà đứt quãng đứt quãng thành từng những âm thanh gượng gạo, nghe qua không ai lại không biết cậu đang sợ hãi, rất sợ hãi là đừng khác.
“Có một cậu bé bị một hội chứng bệnh, không muốn tiếp xúc với đám đông, cả người yêu cũng không định nói cho họ biết, cứ thế mà lừa dối, người yêu kia không sợ cái hội chứng ấy, nhưng mà cậu bé kia nhất định không chịu —“
“Anh im lặng đi”
Cậu không muốn, cậu không thể nghe người khác nói về mình mà đặt trong một ví dụ không có thật như vậy, để mà múa may, quay cuồng mấy cái ẩn ý ám chỉ khó hiểu. Cậu cũng không muốn anh vạch Trần mình, trái tim này vốn không chịu nỗi đả kích thêm lần nào nữa đâu.
“Anh không im.....Lãng Tử Lưu... em còn nói không giấu gì? Đây là không giấu gì sao?”
“Anh không chấp nhận được? Nếu không được thì đi đi, tôi không cần nữa......”
Không ngờ ngày này cũng đến, sao mà.... nhanh quá vậy nhỉ, cái ngày giấc mơ của cậu tan tành, vỡ nát đến nhanh quá, đến mức cậu cũng không thể đoán trước được, lường trước cũng chẳng có cơ hội.
Triết Sâm lại im lặng, anh cúi đầu vào lòng ngực cậu nhưng bị Tử Lưu đẩy mạnh ra khỏi tầm với, cự tuyệt anh. Nếu như anh không chấp nhận được khiếm khuyết này thì thôi vậy.... cậu không cần nữa đâu.
Nhưng mà chưa gì đã đau rồi....trái tim sao mà đau quá, không thể kiềm chế được cơn nhói lên từng hồi từng hồi càng mạnh mẽ hơn, như muốn xé toạc trái tim ra làm hai, làm ba, làm cả triệu mảnh vụn vỡ.
“Không thích nơi đông người thì sau này mình lấy nhau rồi xây nhà ở thôn quê nhé! Em....không thích nên đẩy anh ra sao? Nếu vậy thì Nhóc Lãng muốn đi đâu, anh đi với em, không đám đông nào dám tiếp cận em đâu, đừng sợ....đừng đẩy anh ra mà”
Câu lặng người đi hồi lâu, rồi xoay người bóp mạnh lấy phần thịt ở bắp tay anh. Triết Sâm đau quá hét lên vài chữ đứt quãng ngân dài.
“Đồ điên!!! Anh không chọc thì không chịu được sao? Làm.....làm cứ tưởng....”
Nước mắt rơi lã chã trên gò má cậu từng hạt lăn dài, Tử Lưu trong phút chốc đã vỡ oà, cậu không thể diễn tả hết nỗi lòng trào dâng trong tim, chỉ có thể để nó tràn ra thành những giọt lệ mặn nồng
“Tưởng? Em tưởng thế nào nè? Đừng khóc.... chỉ còn nít mới khóc nhè, em lớn rồi, không khóc, Nhóc Lãng không khóc....”
“Mồ mã cha nhà anh! Coi được thì chọc tôi chết luôn đi!”
Triết Sâm vuốt hết tóc mái của cậu lên trên, muốn nhìn rõ gương mặt của cậu bé đang khóc nhè trước mặt. Gò má cậu ửng đỏ, khoé mi rưng rưng toàn là nước, bờ môi hơi run lên. Trên hết....vẫn là xinh đẹp dụ người như thế.
Anh áp môi mình vào khoé miệng ấy, không vội vã, hung hăng mà tiến vào như trước nữa mà dùng một cách thật từ từ để cậu đỡ hoảng. Cắn lấy vành môi dưới mà nhào nặn đủ hình dạng rồi mới từ từ thăm dò đến khoang miệng.
Càng vào càng sâu hơn, lưỡi của anh mềm quá nhưng tại sao lại có cảm giác hung hăng đến lạ, Triết Sâm tháo tay cậu ra quấn lên cổ mình, anh ép cậu sâu vào giường, mút lấy mút để đầu lưỡi trơn nhẵn, những âm thanh rên rĩ đứt quãng vang lên. Tử Lưu không chịu được đẩy anh ra tìm kiếm không khí để hít thở nhưng lại bị khống chế.
Chiếc áo sơ mi rộng quá, tuột xuống đến eo, để lộ phần thân trên trắng trẻo, non mềm.
“Ưm~ ha....a đừng mà.....em...ưm a...không thể thở được....”
“Rồi rồi....”
Triết Sâm nhấc thân lên, nhìn hết cái cơ thể đang run lên bần bật của cậu đến mức không thể kiềm chế được cơn hưng cảm trong người. Anh muốn nhào đến cắn lấy núm ti ấy, muốn thăm dò hết phần khoang miệng nóng ấm, ẩm ướt kia, trên hết là muốn ăn sạch sẽ không chừa lại miếng thịt nào.
Anh nắm lấy hai chân cậu, để nó tách ra đặt trên hai đùi của mình. Tử Lưu cảm thấy ngượng lắm, lấy tay che đi gương mặt đang đỏ bừng lên vì bị anh chọc.
“Muốn chạm vào chỗ này được không?”
Triết Sâm chỉ chỉ vào phần thân dưới của cậu, nắm chặt lấy hai cổ chân không cho cậu phản kháng. Anh cúi người tiếp tục hôn theo cảm xúc đang trào dâng.
“Em không giấu gì hết”
Cậu kiên quyết trả lời, cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo mình một cách dứt khoát không ngần ngại. Nhưng mà không thể, chỉ càng khiến anh ôm chặt thêm thôi.
“Thật?”
“Thật”
“Em nói dối....”
Tim không hiểu sao lại đập thật mạnh một cái khiến cậu đau hết cả đầu, choáng váng như muốn ngã xuống mà ngủ một giấc như chưa từng có câu hỏi gì được thốt ra. Cậu thấy sợ hãi rồi, trái tim run lên, bàn tay cũng không thể để yên một chỗ, vô thức đưa lên sau gáy mà xoa xoa vài cái.
Biểu hiện của cậu rõ như ban ngày ấy mà.
“Em biết anh biết gì không hả?”
“Không biết”
Cậu cố kìm nén giọng, không để cho sự sợ hãi trong câu nói phát ra một cách rõ ràng, cứ thế mà đứt quãng đứt quãng thành từng những âm thanh gượng gạo, nghe qua không ai lại không biết cậu đang sợ hãi, rất sợ hãi là đừng khác.
“Có một cậu bé bị một hội chứng bệnh, không muốn tiếp xúc với đám đông, cả người yêu cũng không định nói cho họ biết, cứ thế mà lừa dối, người yêu kia không sợ cái hội chứng ấy, nhưng mà cậu bé kia nhất định không chịu —“
“Anh im lặng đi”
Cậu không muốn, cậu không thể nghe người khác nói về mình mà đặt trong một ví dụ không có thật như vậy, để mà múa may, quay cuồng mấy cái ẩn ý ám chỉ khó hiểu. Cậu cũng không muốn anh vạch Trần mình, trái tim này vốn không chịu nỗi đả kích thêm lần nào nữa đâu.
“Anh không im.....Lãng Tử Lưu... em còn nói không giấu gì? Đây là không giấu gì sao?”
“Anh không chấp nhận được? Nếu không được thì đi đi, tôi không cần nữa......”
Không ngờ ngày này cũng đến, sao mà.... nhanh quá vậy nhỉ, cái ngày giấc mơ của cậu tan tành, vỡ nát đến nhanh quá, đến mức cậu cũng không thể đoán trước được, lường trước cũng chẳng có cơ hội.
Triết Sâm lại im lặng, anh cúi đầu vào lòng ngực cậu nhưng bị Tử Lưu đẩy mạnh ra khỏi tầm với, cự tuyệt anh. Nếu như anh không chấp nhận được khiếm khuyết này thì thôi vậy.... cậu không cần nữa đâu.
Nhưng mà chưa gì đã đau rồi....trái tim sao mà đau quá, không thể kiềm chế được cơn nhói lên từng hồi từng hồi càng mạnh mẽ hơn, như muốn xé toạc trái tim ra làm hai, làm ba, làm cả triệu mảnh vụn vỡ.
“Không thích nơi đông người thì sau này mình lấy nhau rồi xây nhà ở thôn quê nhé! Em....không thích nên đẩy anh ra sao? Nếu vậy thì Nhóc Lãng muốn đi đâu, anh đi với em, không đám đông nào dám tiếp cận em đâu, đừng sợ....đừng đẩy anh ra mà”
Câu lặng người đi hồi lâu, rồi xoay người bóp mạnh lấy phần thịt ở bắp tay anh. Triết Sâm đau quá hét lên vài chữ đứt quãng ngân dài.
“Đồ điên!!! Anh không chọc thì không chịu được sao? Làm.....làm cứ tưởng....”
Nước mắt rơi lã chã trên gò má cậu từng hạt lăn dài, Tử Lưu trong phút chốc đã vỡ oà, cậu không thể diễn tả hết nỗi lòng trào dâng trong tim, chỉ có thể để nó tràn ra thành những giọt lệ mặn nồng
“Tưởng? Em tưởng thế nào nè? Đừng khóc.... chỉ còn nít mới khóc nhè, em lớn rồi, không khóc, Nhóc Lãng không khóc....”
“Mồ mã cha nhà anh! Coi được thì chọc tôi chết luôn đi!”
Triết Sâm vuốt hết tóc mái của cậu lên trên, muốn nhìn rõ gương mặt của cậu bé đang khóc nhè trước mặt. Gò má cậu ửng đỏ, khoé mi rưng rưng toàn là nước, bờ môi hơi run lên. Trên hết....vẫn là xinh đẹp dụ người như thế.
Anh áp môi mình vào khoé miệng ấy, không vội vã, hung hăng mà tiến vào như trước nữa mà dùng một cách thật từ từ để cậu đỡ hoảng. Cắn lấy vành môi dưới mà nhào nặn đủ hình dạng rồi mới từ từ thăm dò đến khoang miệng.
Càng vào càng sâu hơn, lưỡi của anh mềm quá nhưng tại sao lại có cảm giác hung hăng đến lạ, Triết Sâm tháo tay cậu ra quấn lên cổ mình, anh ép cậu sâu vào giường, mút lấy mút để đầu lưỡi trơn nhẵn, những âm thanh rên rĩ đứt quãng vang lên. Tử Lưu không chịu được đẩy anh ra tìm kiếm không khí để hít thở nhưng lại bị khống chế.
Chiếc áo sơ mi rộng quá, tuột xuống đến eo, để lộ phần thân trên trắng trẻo, non mềm.
“Ưm~ ha....a đừng mà.....em...ưm a...không thể thở được....”
“Rồi rồi....”
Triết Sâm nhấc thân lên, nhìn hết cái cơ thể đang run lên bần bật của cậu đến mức không thể kiềm chế được cơn hưng cảm trong người. Anh muốn nhào đến cắn lấy núm ti ấy, muốn thăm dò hết phần khoang miệng nóng ấm, ẩm ướt kia, trên hết là muốn ăn sạch sẽ không chừa lại miếng thịt nào.
Anh nắm lấy hai chân cậu, để nó tách ra đặt trên hai đùi của mình. Tử Lưu cảm thấy ngượng lắm, lấy tay che đi gương mặt đang đỏ bừng lên vì bị anh chọc.
“Muốn chạm vào chỗ này được không?”
Triết Sâm chỉ chỉ vào phần thân dưới của cậu, nắm chặt lấy hai cổ chân không cho cậu phản kháng. Anh cúi người tiếp tục hôn theo cảm xúc đang trào dâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất