Chương 35
Bà cố tình đi trước một bước giấu nó đi nhưng hình như vẫn bị ông bắt được thì phải. Để rồi mới chuyện tồi tệ xảy ra.
Bà muốn giết chết anh, muốn diệt khẩu anh trước khi mọi bí mật được tiết lộ. Triết Sâm tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị kĩ càng như xem ra loại sau mà một bước rồi. Mạng....không lẽ là phải bỏ lại đây sao?
...
Lúc anh tỉnh lại thì thấy bản thân có lẽ là đang trong bệnh viện. Bởi vì mùi thuốc sát trùng nồng quá buộc anh phải thức giấc. Tiếng người xì xào bên ngoài thu hút sự chú ý của anh.
Triết Sâm bò dậy, đặt một chân xuống giường muốn đứng nhưng đáng tiếc chân lại không trụ nổi sức nặng của cơ thể. Anh ngã ngồi, chiếc điện thoại để trong túi quần cũng rơi ra. Anh ngây ngây cả người, cảm giác mới thứ xung quanh dường như không quen thuộc mấy.
Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài sau đó là âm thanh lạch cạch của cửa mở. Du Nhâm bước vào, đặt lên bàn một tô cháo nóng hổi, thơm lừng.
Triết Sâm vẫn còn đang không ít bàng hoàng. Miệng lắp bắp cất lời.
“Ông là ai?”
Du Nhâm không chút bất ngờ, miệng khẽ mỉm cười đỡ anh ngồi dậy, vuốt mái tóc đã dài kia sang một bên.
“Ta là ba con”
“Vậy....đây là đâu?”
“Bệnh viện”
“Sao tôi lại ở bệnh viện?”
Ông thổi một muỗng cháo nóng, đẩy bát cháo đến trước mặt anh ra hiệu kêu anh ăn, còn bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
“Con bị xe đâm, não bị ảnh hương nên mất trí nhớ, nằm ở đây hơn ba hôm rồi”
Triết Sâm nhất thời không tiếp nhận nỗi thông tin đang ùa ạt chạy vào não.
“Mất trí nhớ? Cái gì?”
Du Nhâm xem như là mọi tính toán đã theo đúng hết kế hoạch của ông.
“Không sao đâu, trị liệu chăm chỉ là có thể xuất viện rồi, xuất viện thì về nhà, ba giúp con khôi phục trí nhớ”
Mọi thứ với anh dường như rất mơ hồ, biểu cảm của người trước mặt đang nhận bản thân mình là ba đây quá là kì cục đi thôi.
Không hiểu sao tim anh bỗng thắt lại một nhịp đau nhói thấu trời. Cảm giác như bản thân đã quên mất cái gì đó rất quan trọng. Anh thấy vô cùng bức rức, tiếng lí trí đứt đoạn khiến anh muốn đứng dậy đi tìm cho ra cái thứ mà bản thân đa bỏ quên ấy.
Nhưng anh không nhớ mình đã bỏ quên thứ gì, chỉ mơ hồ cảm nhận trái tim rất đau, đau đến mức khó thể nó thành lời.
...
(Ba ngày trước)
Tử Lưu nghe đang nấu buổi chiều, vừa nấu xong thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ anh về ăn cơm nhưng mãi không thấy anh về. Cậu có chút lo lắng thì điện thoại bỗng reo.
Là anh gọi, cậu bắt máy với tâm thế hơi giận dữ.
“Sao anh chưa về?”
“Nhóc Lãng.....anh yêu em....”
Nói xong liền ngắt máy, tiếng rụp hoà cùng với âm thanh đứt quãng kia khiến tâm thứ cậu tràn ngập lo lắng. Tử Lưu không thể nghĩ nhiều mà mặc áo khoác chạy đi, dù không biết anh ở đâu nhưng cậu vẫn chạy đi.
May mắn là định vị trên điện thoại của anh vẫn còn hoạt động rất tốt. Nhưng chỉ không tốt ở chỗ là nó dừng lại tại ngay bệnh viện.
Cậu hốt hoảng chạy loạn khắp nơi tìm kiếm anh, nước mắt không nhịn nỗi mà trực trào khỏi hốc mắt. Cái bức rức trong tâm can càng lúc càng Lan rộng khắp cơ thể, khiến hai chân cậu mềm nhũn ra.
Tử Lưu đứng trước cánh cửa phòng bệnh của anh mà lòng như lửa đốt, cảm giác tim bị bóp đến mức đau thấu trời. Cậu mở cửa mà không do dự nhưng chưa bước được vào đã bị mấy tên áo đen đẩy ra. Đầu cậu bị đập vào vách tường đối diện, đau như muốn nứt ra làm trăm mảnh, vừa tê dại lại có chút nong nóng. Cậu ngẩng đầu, ổn định tầm nhìn một lát mới bàng hoàng.
Trước cửa phòng anh có nhiều người lắm, nhìn có vẻ như là vệ sĩ, ai nấy cũng đều to cao hơn cậu rất nhiều.
Tử Lưu lắp bắp mở miệng hỏi.
“Mấy người là ai?”
Dĩ nhiên là chẳng ai đáp lại câu hỏi của cậu. Nhưng từ trong cánh cửa ấy lại bước ra một người. Ông ta nhìn cậu với ánh mắt lãnh đạm đến sợn hết cả người. Có phần rất giống đôi mắt của anh khi nhìn những kẻ khác.
Cứ mường tưởng như là nó sẽ mãi dịu dàng nhưng không ngờ lúc đối diện với người không quan trọng lại băng lãnh đến thế.
Du Nhâm đưa bàn tay mình kéo cậu dậy. Tử Lưu đang rất rối, chỉ muốn lập tức được gặp anh ngay nhưng ông ta lại chẳng có phép. Đưa cậu đi đến một căn phòng bệnh bên cạnh dường như đã được bao trước, không có bất kỳ bóng dáng bệnh nhân nào.
“Chào cậu”
Cảm nhận lúc đầu với ông có lẽ là khá tốt đi, ông lịch thiệp và có nét gì đó rất tương đồng với anh, dường như là y hệt.
“Chào ông”
Cậu đáp lời, mặc dù gặp cũng đã được mấy phút rồi nhưng cảm giác lạnh lẽo kia vẫn chưa tan hết, cứ bám lấy sống lưng cậu mãi không dứt ra được.
“Tôi là Du Nhâm, Du Triết Sâm là con trai tôi, nghe nói, cậu và nó đang có quan hệ yêu đương nhỉ?”
Cậu không lưỡng lự mà gật đầu đồng ý ngay, đâu thể biết rằng những lời nói tiếp theo của ông là thế nào.
Bà muốn giết chết anh, muốn diệt khẩu anh trước khi mọi bí mật được tiết lộ. Triết Sâm tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị kĩ càng như xem ra loại sau mà một bước rồi. Mạng....không lẽ là phải bỏ lại đây sao?
...
Lúc anh tỉnh lại thì thấy bản thân có lẽ là đang trong bệnh viện. Bởi vì mùi thuốc sát trùng nồng quá buộc anh phải thức giấc. Tiếng người xì xào bên ngoài thu hút sự chú ý của anh.
Triết Sâm bò dậy, đặt một chân xuống giường muốn đứng nhưng đáng tiếc chân lại không trụ nổi sức nặng của cơ thể. Anh ngã ngồi, chiếc điện thoại để trong túi quần cũng rơi ra. Anh ngây ngây cả người, cảm giác mới thứ xung quanh dường như không quen thuộc mấy.
Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài sau đó là âm thanh lạch cạch của cửa mở. Du Nhâm bước vào, đặt lên bàn một tô cháo nóng hổi, thơm lừng.
Triết Sâm vẫn còn đang không ít bàng hoàng. Miệng lắp bắp cất lời.
“Ông là ai?”
Du Nhâm không chút bất ngờ, miệng khẽ mỉm cười đỡ anh ngồi dậy, vuốt mái tóc đã dài kia sang một bên.
“Ta là ba con”
“Vậy....đây là đâu?”
“Bệnh viện”
“Sao tôi lại ở bệnh viện?”
Ông thổi một muỗng cháo nóng, đẩy bát cháo đến trước mặt anh ra hiệu kêu anh ăn, còn bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
“Con bị xe đâm, não bị ảnh hương nên mất trí nhớ, nằm ở đây hơn ba hôm rồi”
Triết Sâm nhất thời không tiếp nhận nỗi thông tin đang ùa ạt chạy vào não.
“Mất trí nhớ? Cái gì?”
Du Nhâm xem như là mọi tính toán đã theo đúng hết kế hoạch của ông.
“Không sao đâu, trị liệu chăm chỉ là có thể xuất viện rồi, xuất viện thì về nhà, ba giúp con khôi phục trí nhớ”
Mọi thứ với anh dường như rất mơ hồ, biểu cảm của người trước mặt đang nhận bản thân mình là ba đây quá là kì cục đi thôi.
Không hiểu sao tim anh bỗng thắt lại một nhịp đau nhói thấu trời. Cảm giác như bản thân đã quên mất cái gì đó rất quan trọng. Anh thấy vô cùng bức rức, tiếng lí trí đứt đoạn khiến anh muốn đứng dậy đi tìm cho ra cái thứ mà bản thân đa bỏ quên ấy.
Nhưng anh không nhớ mình đã bỏ quên thứ gì, chỉ mơ hồ cảm nhận trái tim rất đau, đau đến mức khó thể nó thành lời.
...
(Ba ngày trước)
Tử Lưu nghe đang nấu buổi chiều, vừa nấu xong thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ anh về ăn cơm nhưng mãi không thấy anh về. Cậu có chút lo lắng thì điện thoại bỗng reo.
Là anh gọi, cậu bắt máy với tâm thế hơi giận dữ.
“Sao anh chưa về?”
“Nhóc Lãng.....anh yêu em....”
Nói xong liền ngắt máy, tiếng rụp hoà cùng với âm thanh đứt quãng kia khiến tâm thứ cậu tràn ngập lo lắng. Tử Lưu không thể nghĩ nhiều mà mặc áo khoác chạy đi, dù không biết anh ở đâu nhưng cậu vẫn chạy đi.
May mắn là định vị trên điện thoại của anh vẫn còn hoạt động rất tốt. Nhưng chỉ không tốt ở chỗ là nó dừng lại tại ngay bệnh viện.
Cậu hốt hoảng chạy loạn khắp nơi tìm kiếm anh, nước mắt không nhịn nỗi mà trực trào khỏi hốc mắt. Cái bức rức trong tâm can càng lúc càng Lan rộng khắp cơ thể, khiến hai chân cậu mềm nhũn ra.
Tử Lưu đứng trước cánh cửa phòng bệnh của anh mà lòng như lửa đốt, cảm giác tim bị bóp đến mức đau thấu trời. Cậu mở cửa mà không do dự nhưng chưa bước được vào đã bị mấy tên áo đen đẩy ra. Đầu cậu bị đập vào vách tường đối diện, đau như muốn nứt ra làm trăm mảnh, vừa tê dại lại có chút nong nóng. Cậu ngẩng đầu, ổn định tầm nhìn một lát mới bàng hoàng.
Trước cửa phòng anh có nhiều người lắm, nhìn có vẻ như là vệ sĩ, ai nấy cũng đều to cao hơn cậu rất nhiều.
Tử Lưu lắp bắp mở miệng hỏi.
“Mấy người là ai?”
Dĩ nhiên là chẳng ai đáp lại câu hỏi của cậu. Nhưng từ trong cánh cửa ấy lại bước ra một người. Ông ta nhìn cậu với ánh mắt lãnh đạm đến sợn hết cả người. Có phần rất giống đôi mắt của anh khi nhìn những kẻ khác.
Cứ mường tưởng như là nó sẽ mãi dịu dàng nhưng không ngờ lúc đối diện với người không quan trọng lại băng lãnh đến thế.
Du Nhâm đưa bàn tay mình kéo cậu dậy. Tử Lưu đang rất rối, chỉ muốn lập tức được gặp anh ngay nhưng ông ta lại chẳng có phép. Đưa cậu đi đến một căn phòng bệnh bên cạnh dường như đã được bao trước, không có bất kỳ bóng dáng bệnh nhân nào.
“Chào cậu”
Cảm nhận lúc đầu với ông có lẽ là khá tốt đi, ông lịch thiệp và có nét gì đó rất tương đồng với anh, dường như là y hệt.
“Chào ông”
Cậu đáp lời, mặc dù gặp cũng đã được mấy phút rồi nhưng cảm giác lạnh lẽo kia vẫn chưa tan hết, cứ bám lấy sống lưng cậu mãi không dứt ra được.
“Tôi là Du Nhâm, Du Triết Sâm là con trai tôi, nghe nói, cậu và nó đang có quan hệ yêu đương nhỉ?”
Cậu không lưỡng lự mà gật đầu đồng ý ngay, đâu thể biết rằng những lời nói tiếp theo của ông là thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất