Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 17: Luận không biết xấu hổ (1)

Trước Sau
Editor: -Jenny-

Diêu Vũ Lâm giơ Bố Nghiêu lên lắc nhẹ, giống như đang đầu nghịch búp bê vải, còn không quên chèn ép cậu "Quả nhiên cho ăn liền khỏe mạnh, có phải hay không, tiểu heo con."

Không biết từ khi nào, Diêu Vũ Lâm liền tùy ý đặt danh hiệu cho cậu, trong đó nhiều nhất chính là chữ heo con. Bố Nghiêu nghe rất chua xót, đột nhiên nhớ tới lúc mình còn trạch ở kiếp trước.

Nếu không phải đối diện là lão đại, Bố Nghiêu đã sớm tặng cho một vuốt để cho hắn biết thế nào là móng heo. Nhưng ông trời giễu cợt đây lại là lão đại nhà cậu. Bố Nghiêu bất mãn meo một tiếng.

Diêu Vũ Lâm bị bộ dáng túng quẫn này của cậu chọc cười, một tay đem cậu khiêng trên vai, sợ cậu ngã xuống còn dùng một bàn tay đỡ. Bố Nghiêu vững vàng nằm bò bị Diêu Vũ Lâm mang về phòng ngủ. Dựa vào trực giác hai đời của cậu, Diêu lão đại hôm nay hiếm thấy dễ tính, không biết có chuyện gì vui rồi.

"Bố Bố biết vũ hội là gì không?"

Dường như Diêu Vũ Lâm thật sự đang đợi cậu đáp lại, chớp mắt nhìn Bố Nghiêu.

Chẵn lẽ hôm nay lão đại chịu đả kích gì rồi? Sao lại làm ra biểu cảm chỉ có thể thấy trên màn ảnh? Cậu còn có thể chứng kiến gần như vậy!

Bố Nghiêu lóe mắt lấp lánh vội vàng biến thành hoa si, hoàn toàn đem vấn đề lão đại hoàn toàn quên mất.

Diêu Vũ Lâm cũng không trông cậy vào một con mèo có thể đáp lại cậu, chỉ là hôm nay tâm tình thoải mái, đột nhiên muốn nói chuyện với tiểu gia hỏa.

"Vốn có vũ hội tao lại không muốn đi, nhưng đều là người trong giới giải trí, không thể thiếu mấy thứ hàn huyên giả tạo."

Diêu Vũ Lâm nói với Bố Nghiêu, nhưng lại giống như đang lầm bầm lầu bầu "Tao ghét nhất trường hợp này, nhưng lại có hiệp ước quan trọng nên vẫn phải đi một chuyến."

Nói xong, hắn dùng đầu ngón tay chọc chọc mũi Bố Nghiêu "Nếu màu có thể đi cùng tao thì tốt rồi, Bố Bố, mày nói xem, nếu mày biến thành người thì tốt biết bao."

Bố Nghiêu đột nhiên mở to hai mắt, cậu là người mà! Chẳng qua hiện tại không biến lại được.



"Tao suy nghĩ cái gì vậy chứ, đây đâu phải truyện cổ tích, mày làm sao có thể biến thành người."

Diêu Vũ Lâm cười tự giễu "Tao chắc là bị đồ ngu ngốc như mày ảnh hưởng, cũng trở nên ngu ngốc luôn"

Bố Nghiêu vừa mới dâng lên kích động liền tắt phựt, lão đại trêu cậu! Đầu tiên là heo, bây giờ là ngu!

Diêu Vũ Lâm ở trên di động tùy ý lật xem, ngón tay thon dài lướt trên màn hình "Biết mày thiếu kiến thức, chúng ta cùng nhảy một đoạn thế nào?"

Cậu không nghe lầm chứ? Lão đại muốn khiêu vũ cùng một con mèo?

Trong phòng vang lên điệu Waltz (*) ưu nhã, Diêu Vũ Lâm khom lưng với Bố Nghiêu, khoé môi khẽ nhếch ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời Bố Nghiêu quên mất tức giận.

Diêu Vũ Lâm bế lên Bố Nghiêu, nhẹ nhàng cất bước, hoàn toàn đem Bố Nghiêu trở thành bạn nhảy. Bố Nghiêu bị hắn đổi tới đổi lui, cử cao phóng thấp đến đầu choáng váng, cảm giác như không còn là mình.

Nếu lẳng lặng thưởng thức dáng múa của Lâm ca, cậu tuyệt đối có thể sử dụng những từ ngữ hoa mỹ từ cổ chí kim đêns nay để ca ngợi hắn, nhưng vấn đề là hiện tại đầu cậu choáng váng đại não trống rỗng, căn bản nghĩ không ra từ.

Một khúc kết thúc, Diêu Vũ Lâm ấn tất âm thanh, nói với Bố Nghiêu nằm trong lòng "Có phải chơi rất vui đúng không?"

Bố Nghiêu nhìn Diêu Vũ Lâm cảm giác trên người hắn có vô số ngôi sao nhỏ lập loè, giãy giụa muốn đứng lên, lại ở vừa mới rời khỏi cái ôm của Diêu Vũ Lâm lại ngã trở về.

Không được, cậu không bao giờ muốn khiêu vũ.

Bố Nghiêu hoãn một hồi lâu, mới cảm thấy miêu sinh một lần nữa tràn ngập hy vọng. Bỗng nhiên cậu nhớ tới một vấn đề, Diêu Vũ Lâm tham gia vũ hội khẳng định có bạn nhảy, vậy Lâm ca sẽ mời ai làm bạn nhảy đây?

Chắc là một vị thiên kim hào môn, vừa có tri thức địa vị còn có tư dung. Nghĩ nghĩ, Bố Nghiêu trong lòng liền toang. Hiện tại cậu phát hiện mình biến thành một con mèo chua lè.

Nếu cậu biến thành người thì tốt rồi.

Nhưng rất nhanh Bố Nghiêu đã bác bỏ ý tưởng, cho dù cậu biến trở về người, Diêu Vũ Lâm cũng không đến dẫn hắn làm bạn nhảy, ai lại không muốn mang một vị tỷ tỷ mặt mũi xinh đẹp, có ai lại mang theo một trạch nam đây.



Vừa nghĩ tới thôi, tâm tình Bố Nghiêu đã hạ xuống. Cậu rũ đầu xuống, yên tĩnh dán vào cánh tay Diêu Vũ Lâm, nhẹ nhàng cọ cọ. Cậu và Diêu Vũ Lâm như vậy đã tốt lắm rồi, cậu nên thấy đủ mới phải.

"Làm sao vậy?"

Diêu Vũ Lâm nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo.

Rõ ràng Bố Bố chỉ là nằm như bình thường, nhưng hắn lại cảm nhận được cảm xúc của tiểu gia hỏa có biến hóa.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh quản gia "Tiên sinh, Chu thiếu tìm ngài, nói do điện thoại không liên lạc được nên đã gọi đến đây"

Diêu Vũ Lâm mở cửa nhận điện thoại hướng mắt về quản gia, quản gia lập tức hiểu ý đem Bố Nghiêu ôm ra khỏi phòng.

"Bố thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Ngay cả điểm tâm cũng không có hứng thú ăn?"

Quản gia không khỏi có chút lo lắng, sợ cậu lại sinh bệnh.

Bố Nghiêu nhìn điểm tâm mình yêu nhất, vậy mà một chút cũng không muốn, quả nhiên yêu thầm làm mèo gầy đi.

Quản gia lại đem mâm đẩy gần một chút, cũng không thấy Bố Nghiêu ăn, đang muốn cân nhắc đổi thành món khác, bỗng nhiên có người hầu vội vàng tiến vào. Đi theo phía sau người hầu còn có một người bảo tiêu, phía sau bảo tiêu còn có bóng người không thấy rõ.

"Các người sao lại để người lạ vào đây?"

Quản gia cau mày nói.

"Là vị tiên sinh này gây sự tại cổng lớn không chịu đi, còn ồn ào một hai phải gặp chủ nhân biệt thự."

Người hầu căng da đầu báo lại, báo xong rồi nhìn phía sau quản gia nhỏ giọng nói "Hình như là tiểu minh tinh, có phải có quan hệ giừ với tiên sinh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau