Chương 13
Lạc Tư Thần tới Quan Nguyệt động phủ liền lập tức đi bái kiến sư phụ. Lúc này đã là mùa đông, cây hoa mai trước sân đã nở rộ, ngoài nó ra thì không có bất cứ thứ gì có thể lấy mất sự nổi bật ở nơi này cả. Vì là người tu luyện nên Lạc Tư Thần không cảm thấy nóng hay lạnh, luôn luôn có một dòng linh khí bao quanh người có thể điều hòa nhiệt độ ở mức thoải mái nhất, đây cũng là một trong những điều mà Lạc Tư Thần thích thú ở nơi này.
" Đã về rồi còn đứng ngơ ngoài đó làm gì?", giọng nói kiều mị của Tử Vu vang lên.
Lạc Tư Thần vội lấy lại tinh thần rồi đi vào chính phòng " Bái kiến sư phụ!".
Tử Vu thích nhất là vào mùa đông dùng mấy chiếc đuôi bao bọc quanh mình thành một ổ lông ấm áp, một khi đã nằm vào liền không muốn đứng dậy " Chuyện kia ngươi đã giải quyết ổn thỏa?".
" Đệ tử không phụ sự kỳ vọng của sư phụ" Lạc Tư Thần cảm thấy sự kiên trì và cố gắng của bản thân rất đáng cho nên y không ngại mà nở một nụ cười chúc mừng bản thân.
Tử Vu nửa nằm nửa ngồi, dùng bàn chân trần trắng nõn chỉ chỉ " Vậy ngươi cũng nên quay lại tông môn nhận nhiệm vụ đi, mấy ngày trước có một đám người tới đây hỏi han tung tích của ngươi, dẫu sao hiện tại ngươi vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn".
Lạc Tư Thần mặc dù là thụ nhưng y nhiều lúc cũng bị sự lả lơi một cách vô tình của sư phụ làm cho bị cuốn hút, Lạc Tư Thần trong thâm tâm tự vả mình mấy cái rồi đáp lại " Được, đệ tử đã biết!".
" À, khoan! cầm lấy cái này" Tử Vu biến ra trong lòng bàn tay một viên linh đan nhỏ bằng đầu ngón tay, tỏa ra linh khí nồng đậm " Đây là Khai Nhãn Đan, do ta tự mình sáng chế ra, ăn vào có thể giúp ngươi tạm thời mở ra mắt âm dương trong vòng hai canh giờ".
" Món đồ quý như vậy đệ tử không dám nhận!" Lạc Tư Thần kinh ngạc đáp, y biết mắt âm dương không phải ai cũng có, vậy mà sư phụ y lại sáng chế là linh đan giúp người ta mở ra nó, cho dù chỉ là tạm thời thì cũng là trân bảo quý báu lắm rồi.
Bên con mắt màu xanh lam của Tử Vu sáng lên " Ta có thể thấy trước một ít tương lai gần, ngươi sẽ cần đến nó, hãy giữ lấy!".
Lạc Tư Thần thực ra cũng rất tò mò về món đồ này, y nghe lời sư phụ nhận lấy viên linh đan kia cất cẩn thận vào túi trữ vật của mình.
Lúc này Tử Vu mày đẹp khẽ nhăn nhìn túi trữ vật của Lạc Tư Thần như nhìn thứ phế phẩm " Hình như ta vẫn chưa đưa quà ra mắt cho ngươi phải không?".
" Hả?" Lạc Tư Thần chưa kịp nghe hiểu thì Tư Vu đã lại biến ra trong tay một chiếc vòng tay nạm đá quý bảy màu rất đẹp đưa cho Lạc Tư Thần " Đây là chiếc vòng có chức năng như túi trữ vật, có thể diện tích bằng mười căn phòng, ngươi tạm cầm lấy dùng đi, sau này ta sẽ kiếm thứ khác đáng giá hơn".
" Đa tạ sư phụ!"
Sau khi đi ra ngoài Lạc Tư Thần gào thét trong lòng, cái này mà chỉ là tạm thôi sao, Lạc Tư Thần âm thầm tính toán, nếu thứ này xuất hiện ở nơi đổi tích phân thì ít nhất y cũng phải gánh nước 100 năm mới đổi lấy được đấy, xem ra sư phụ của y sống lâu nên có không ít bảo bối hay ho nha.
Lạc Tư Thần thay một thân đồng phục của Linh Quan Thượng Môn rồi phi kiếm tới đỉnh núi ở trung tâm. Nơi này vẫn không khác gì, cảm giác như bốn tháng chỉ qua trong chớp mắt vậy " Không biết Nghê huynh hiện tại ra sao rồi?".
Lạc Tư Thần đi tới Sự Vụ Quản nhận nhiệm vụ, đúng lúc đó y nhìn thấy Nghê Hiên và vị tam hoàng tử kia đang cùng nhau thảo luận chuyện gì đó. Lạc Tư Thần liền chạy tới vỗ vai Nghê Hiên.
Nghê Hiên giật mình quay lại phát hiện người tới là Lạc Tư Thần thì vui mừng chào hỏi " Ngươi mấy tháng nay ở đâu, tại sao giờ mới xuất hiện nha?".
Lạc Tư Thần vui vẻ đáp " Ta có chút chuyện cần làm ấy mà, định là tới đây để nhận nhiệm vụ, còn các huynh thì sao?".
Vị tam hoàng tử tên Đông Phương Danh nho nhã nói " Ta cùng Hiên Hiên cũng định đi nhận nhiệm vụ, không bằng chúng ta cùng nhau xem đi".
" A! Được!" Lạc Tư Thần cười cười đáp lại rồi đá lông nheo với Nghê Hiên thì thầm to nhỏ " Huynh với huynh ấy sao lại đột nhiên thân thiết vậy, còn gọi Hiên Hiên?".
Nghê Hiên bất đắc dĩ giải thích " Không lâu sau khi ngươi rời đi, tất cả các đệ tử ngoại môn mới được tông môn chiêu mộ đều tới đây rồi, lượng phòng không đủ cho nên ta với huynh ấy mới thượng lượng ở chung một phòng, có chút quen thân hơn trước".
" Ồ! ra là vậy nha" Lạc Tư Thần nói bằng cái giọng thiếu đòn, sau đó bị Nghê Hiên nhéo một cái vào eo, y định kêu đau thì Đông Phương Danh quay người lại, Lạc Tư Thần chỉ đành nén con đau mà mỉm cười như không có chuyện gì.
Ba người thảo luận một hồi vẫn chưa quyết định được nên nhận nhiệm vụ nào. Bọn họ đã không cần tiếp tục làm những nhiệm vụ như quét lá, gánh nước nữa mà đã có thể nhận một số nhiệm vụ bắt yêu diệt ma đơn giản rồi.
Trong số ba cái nhiệm vụ khả thi thì có một cái khiến Lạc Tư Thần khá hứng thú. Ở làng Đồng Môn gần đây xuất hiện một chuyện rất kỳ dị, những đứa trẻ dưới năm tuổi cứ liên tục mất tích không rõ nguyên do, sau khi được tìm thấy thì đều trong trạng thái thần trí không rõ, không ăn không uống, không khác gì những con rối bị mất đi sự điều khiển.
Nhiệm vụ này so ra là nhiều tích phân nhất, cũng là cái vừa mới được bổ sung vào, có lẽ là mới xảy ra gần đây thôi.
" Ta chọn cái này, các huynh thấy sao, nhiệm vụ cơ bản lại có tích phân cao, hời quá còn gì" Lạc Tư Thần nói ra ý kiến của mình. Nghê Hiên vốn cũng lượng lự nãy giờ, nghe Lạc Tư Thần nói vậy thì cũng đồng ý luôn. Đông Phương Danh nghe theo số đông nên không phản đối gì.
Sau khi nhận nhiệm vụ thì ba ngươi mau chóng khởi hành đi tới địa điểm làm nhiệm vụ, phi hành cũng phải mất tới hơn một ngày mới tới nơi, ấy vậy mà nơi đó vẫn thuộc về phạm vi bảo vệ của Linh Quan Thượng Môn, xem ra đại lục này lớn hơn y nghĩ rất nhiều.
Mấy canh giờ sau khi ba người rời khỏi, vị quản sự già của Sự Vụ Quản vội vàng quay lại tìm mấy người quản sự mới vào " Cái nhiệm vụ ở làng Đồng Môn đâu?".
Vị quản sự trẻ tìm tòi một lúc rồi đáp " Thưa quản sự trưởng, có người đã nhận nhiệm vụ đó từ bốn canh giờ trước rồi ạ!".
Vị kia vỗ đùi bất lực " Aiya! lầm to rồi, lầm to rồi, cái đó vốn là nhiệm vụ trung cấp, không hiểu sao ai lại đặt nhầm vào vị trí của nhiệm vụ sơ cấp, mấy tên đệ tử kia đúng là đen đủi" Ông ta cầm lấy tờ xác nhận nhiệm vụ của ba người Lạc Tư Thần rồi chạy nhanh đi " Ta phải đi báo lại cho bọn họ để tìm cách ứng cứu đây".
" Đã về rồi còn đứng ngơ ngoài đó làm gì?", giọng nói kiều mị của Tử Vu vang lên.
Lạc Tư Thần vội lấy lại tinh thần rồi đi vào chính phòng " Bái kiến sư phụ!".
Tử Vu thích nhất là vào mùa đông dùng mấy chiếc đuôi bao bọc quanh mình thành một ổ lông ấm áp, một khi đã nằm vào liền không muốn đứng dậy " Chuyện kia ngươi đã giải quyết ổn thỏa?".
" Đệ tử không phụ sự kỳ vọng của sư phụ" Lạc Tư Thần cảm thấy sự kiên trì và cố gắng của bản thân rất đáng cho nên y không ngại mà nở một nụ cười chúc mừng bản thân.
Tử Vu nửa nằm nửa ngồi, dùng bàn chân trần trắng nõn chỉ chỉ " Vậy ngươi cũng nên quay lại tông môn nhận nhiệm vụ đi, mấy ngày trước có một đám người tới đây hỏi han tung tích của ngươi, dẫu sao hiện tại ngươi vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn".
Lạc Tư Thần mặc dù là thụ nhưng y nhiều lúc cũng bị sự lả lơi một cách vô tình của sư phụ làm cho bị cuốn hút, Lạc Tư Thần trong thâm tâm tự vả mình mấy cái rồi đáp lại " Được, đệ tử đã biết!".
" À, khoan! cầm lấy cái này" Tử Vu biến ra trong lòng bàn tay một viên linh đan nhỏ bằng đầu ngón tay, tỏa ra linh khí nồng đậm " Đây là Khai Nhãn Đan, do ta tự mình sáng chế ra, ăn vào có thể giúp ngươi tạm thời mở ra mắt âm dương trong vòng hai canh giờ".
" Món đồ quý như vậy đệ tử không dám nhận!" Lạc Tư Thần kinh ngạc đáp, y biết mắt âm dương không phải ai cũng có, vậy mà sư phụ y lại sáng chế là linh đan giúp người ta mở ra nó, cho dù chỉ là tạm thời thì cũng là trân bảo quý báu lắm rồi.
Bên con mắt màu xanh lam của Tử Vu sáng lên " Ta có thể thấy trước một ít tương lai gần, ngươi sẽ cần đến nó, hãy giữ lấy!".
Lạc Tư Thần thực ra cũng rất tò mò về món đồ này, y nghe lời sư phụ nhận lấy viên linh đan kia cất cẩn thận vào túi trữ vật của mình.
Lúc này Tử Vu mày đẹp khẽ nhăn nhìn túi trữ vật của Lạc Tư Thần như nhìn thứ phế phẩm " Hình như ta vẫn chưa đưa quà ra mắt cho ngươi phải không?".
" Hả?" Lạc Tư Thần chưa kịp nghe hiểu thì Tư Vu đã lại biến ra trong tay một chiếc vòng tay nạm đá quý bảy màu rất đẹp đưa cho Lạc Tư Thần " Đây là chiếc vòng có chức năng như túi trữ vật, có thể diện tích bằng mười căn phòng, ngươi tạm cầm lấy dùng đi, sau này ta sẽ kiếm thứ khác đáng giá hơn".
" Đa tạ sư phụ!"
Sau khi đi ra ngoài Lạc Tư Thần gào thét trong lòng, cái này mà chỉ là tạm thôi sao, Lạc Tư Thần âm thầm tính toán, nếu thứ này xuất hiện ở nơi đổi tích phân thì ít nhất y cũng phải gánh nước 100 năm mới đổi lấy được đấy, xem ra sư phụ của y sống lâu nên có không ít bảo bối hay ho nha.
Lạc Tư Thần thay một thân đồng phục của Linh Quan Thượng Môn rồi phi kiếm tới đỉnh núi ở trung tâm. Nơi này vẫn không khác gì, cảm giác như bốn tháng chỉ qua trong chớp mắt vậy " Không biết Nghê huynh hiện tại ra sao rồi?".
Lạc Tư Thần đi tới Sự Vụ Quản nhận nhiệm vụ, đúng lúc đó y nhìn thấy Nghê Hiên và vị tam hoàng tử kia đang cùng nhau thảo luận chuyện gì đó. Lạc Tư Thần liền chạy tới vỗ vai Nghê Hiên.
Nghê Hiên giật mình quay lại phát hiện người tới là Lạc Tư Thần thì vui mừng chào hỏi " Ngươi mấy tháng nay ở đâu, tại sao giờ mới xuất hiện nha?".
Lạc Tư Thần vui vẻ đáp " Ta có chút chuyện cần làm ấy mà, định là tới đây để nhận nhiệm vụ, còn các huynh thì sao?".
Vị tam hoàng tử tên Đông Phương Danh nho nhã nói " Ta cùng Hiên Hiên cũng định đi nhận nhiệm vụ, không bằng chúng ta cùng nhau xem đi".
" A! Được!" Lạc Tư Thần cười cười đáp lại rồi đá lông nheo với Nghê Hiên thì thầm to nhỏ " Huynh với huynh ấy sao lại đột nhiên thân thiết vậy, còn gọi Hiên Hiên?".
Nghê Hiên bất đắc dĩ giải thích " Không lâu sau khi ngươi rời đi, tất cả các đệ tử ngoại môn mới được tông môn chiêu mộ đều tới đây rồi, lượng phòng không đủ cho nên ta với huynh ấy mới thượng lượng ở chung một phòng, có chút quen thân hơn trước".
" Ồ! ra là vậy nha" Lạc Tư Thần nói bằng cái giọng thiếu đòn, sau đó bị Nghê Hiên nhéo một cái vào eo, y định kêu đau thì Đông Phương Danh quay người lại, Lạc Tư Thần chỉ đành nén con đau mà mỉm cười như không có chuyện gì.
Ba người thảo luận một hồi vẫn chưa quyết định được nên nhận nhiệm vụ nào. Bọn họ đã không cần tiếp tục làm những nhiệm vụ như quét lá, gánh nước nữa mà đã có thể nhận một số nhiệm vụ bắt yêu diệt ma đơn giản rồi.
Trong số ba cái nhiệm vụ khả thi thì có một cái khiến Lạc Tư Thần khá hứng thú. Ở làng Đồng Môn gần đây xuất hiện một chuyện rất kỳ dị, những đứa trẻ dưới năm tuổi cứ liên tục mất tích không rõ nguyên do, sau khi được tìm thấy thì đều trong trạng thái thần trí không rõ, không ăn không uống, không khác gì những con rối bị mất đi sự điều khiển.
Nhiệm vụ này so ra là nhiều tích phân nhất, cũng là cái vừa mới được bổ sung vào, có lẽ là mới xảy ra gần đây thôi.
" Ta chọn cái này, các huynh thấy sao, nhiệm vụ cơ bản lại có tích phân cao, hời quá còn gì" Lạc Tư Thần nói ra ý kiến của mình. Nghê Hiên vốn cũng lượng lự nãy giờ, nghe Lạc Tư Thần nói vậy thì cũng đồng ý luôn. Đông Phương Danh nghe theo số đông nên không phản đối gì.
Sau khi nhận nhiệm vụ thì ba ngươi mau chóng khởi hành đi tới địa điểm làm nhiệm vụ, phi hành cũng phải mất tới hơn một ngày mới tới nơi, ấy vậy mà nơi đó vẫn thuộc về phạm vi bảo vệ của Linh Quan Thượng Môn, xem ra đại lục này lớn hơn y nghĩ rất nhiều.
Mấy canh giờ sau khi ba người rời khỏi, vị quản sự già của Sự Vụ Quản vội vàng quay lại tìm mấy người quản sự mới vào " Cái nhiệm vụ ở làng Đồng Môn đâu?".
Vị quản sự trẻ tìm tòi một lúc rồi đáp " Thưa quản sự trưởng, có người đã nhận nhiệm vụ đó từ bốn canh giờ trước rồi ạ!".
Vị kia vỗ đùi bất lực " Aiya! lầm to rồi, lầm to rồi, cái đó vốn là nhiệm vụ trung cấp, không hiểu sao ai lại đặt nhầm vào vị trí của nhiệm vụ sơ cấp, mấy tên đệ tử kia đúng là đen đủi" Ông ta cầm lấy tờ xác nhận nhiệm vụ của ba người Lạc Tư Thần rồi chạy nhanh đi " Ta phải đi báo lại cho bọn họ để tìm cách ứng cứu đây".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất