Thế Thân Ngọt Ngào Của Sếp Tổng
Chương 3: Hình như bé thế thân gặp được người em ấy thích rồi?
Có phải bé thế thân gặp được người mình thích rồi không?
Mang theo linh cảm này tôi bắt đầu lục lọi tìm kiếm manh mối.
Hợp đồng bắt đầu, đã ở chung với nhau một năm rồi.
Hừ, chưa từng nghe qua còn có hạn định một năm* đấy?
*Nhất niên chi dương - nhại từ Thất niên chi dương: ý nói cặp đôi yêu nhau khi đến năm thứ bảy sẽ bắt đầu xuất hiện lục đục, nếu vượt qua được đoạn thời gian này sẽ sống hạnh phúc với nhau.
Lúc trước lúc nào cũng bảy giờ là lên xe tài xế đưa về rồi, gần đây thì lại hay hẹn bạn bè đi chơi rồi tự gọi xe, mãi hơn chín giờ mới về đến nhà.
Thứ sáu tuần nào cũng sẽ đến công ty đón tôi, thứ bảy chủ nhật tôi phải tăng ca thì cũng sẽ mang cơm đến, thế mà cả tháng nay không làm vậy nữa.
Càng quá đáng hơn nữa là, em ấy không cho tôi làm.
Tôi tắm rửa thơm tho mặc chiếc áo tắm màu rượu vang đỏ ngồi trên sô pha, tâm trạng tồi tệ, vì thế bèn mở một chai Lafite quý giá đã được cất giữ dưới hầm từ lâu, chờ đợi kim giờ dịch chuyển dần về chín giờ.
Hôm nay lại muộn thêm mười phút!
Tôi im lặng nhìn về phía em, em ấy vẫn tươi cười thân thiết với tôi như bình thường.
A, không được tha thứ cho em ấy dễ dàng như vậy được.
[Chú à, hôm nay cố ý chờ em hả?]
Em cúi người ôm lấy mặt tôi, hôn lên gò má tôi.
Lại là cái kiểu này, muốn lấy lòng để tôi cho qua chuyện về muộn đây mà, hôm nay lại là bạn bè tụ họp, một tháng tụ ba mươi ngày, có phải mai lại không khuya không về đúng không?
Tên tình nhân bên ngoài đấy có cái gì tốt, nói thẳng đi xem nào!
Tôi sắp xếp lại từ ngữ chuẩn bị chất vấn em, đột nhiên có mùi rượu sộc đến, em ấy cẩn thận nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
[Đang đợi em, lại uống rượu?]
Cả người toàn mùi rượu, tôi tức giận kéo người ngồi lên người mình, nắm lấy vai em, xông đến gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, cắn một cái.
[Chú à nhẹ chút, em đau.]
Em tự nhiên ôm lấy cổ tôi.
Tuyệt vời, một đêm cứ vậy mà qua.
Bầu trời trong xanh, mà tôi lại không có tâm trạng làm việc, sau khi gọi điện thoại sắp xếp mọi việc ở công ty xong, tôi nằm nghiêng trên giường, nhìn em từ ngoài rìa lăn đến giữa giường, sau đấy lăn thẳng vào lòng tôi.
Sắc mặt phức tạp nhìn thằng nhóc vô lương tâm này mờ mịt dụi mắt, ngọt ngào nói một câu, chào buổi sáng Chú à.
[Hôm nay mười giờ có tiết, tôi đưa em đi.]
Tôi thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc là đứa nào dám câu mất thằng nhóc này của tôi!
[Hôm nay Chú à không phải đi làm ạ?]
[Hôm nay nghỉ phép!]
Làm cái gì mà làm, nhà bị trộm hết rồi đây này.
Tôi bực mình ngồi dậy, cởi áo tắm đi vào nhà tắm.
Trên bàn ăn, em ấy không ngừng nhìn tôi, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng hãy còn do dự.
[Chú muốn đi thật ạ?]
Cuối cùng em ấy không chịu được hỏi.
[Đi.]
[Vâng, vậy chú muốn thay quần áo không ạ?]
[Hử?]
Tôi cúi đầu nhìn bộ tây trang đang mặc.
[Chú à, ngài đi học với em, chứ có phải đi quyên tặng cho trường một tòa nhà đâu.] Em bật cười.
[ Trong tủ chỉ của tôi có tây trang.]
[Bức ảnh chụp ngài mặc lễ phục lần trước nổi rần rần trên diễn đàn trường cả tháng trời, em không muốn làm cho bọn họ nhìn thấy đâu.]
[Để tôi bảo người đưa đồ đến.]
[Còn hơn một tiếng nữa, không kịp đâu, xem ra món quà của em phải tặng trước rồi.]
Một giờ sau, hai người bọn tôi mặc hai bộ đồ có phong cách giống nhau xuất hiện tại sân trường.
Tôi kéo cổ áo, cảm thấy có chút không thích hợp.
[Chú à mặc đẹp lắm.]
Tôi nghe vậy rất thoải mái.
Em ấy kéo tay tôi đi từ cửa sau vào lớp học, cười nói.
[Đàn anh đi học phải chăm chỉ ghi chép đó nha, giảng viên của bọn em hay gọi người trả lời câu hỏi lắm đó.]
Tôi không thèm để ý ừ một tiếng, ánh mắt bay về một nơi khác, không biết có phải ở căn phòng này hay không nữa.
Tôi quan sát từng người đi vào nói chuyện với em, từng người từng người một, có người hỏi bài, có người chào hỏi.
Mãi cho đến khi chuông reo lên, có một người đi vào.
Tôi đứng hình luôn.
Thế nào tôi cũng không thể nghĩ đến việc Bạch Mặc Thư sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây, lại còn lấy thân phận là giảng viên, tôi ngay lập tức nhìn về phía bé thế thân.
Trong mắt em lóe qua chút tối tăm, nhấp nhẹ môi, vẻ mặt nghiêm túc cùng xa lạ mà tôi chưa từng nhìn thấy.
Thấy em muốn quay đầu, tôi thu lại ánh mắt, trong lòng dần dần nổi lên nghi ngờ.
Mang theo linh cảm này tôi bắt đầu lục lọi tìm kiếm manh mối.
Hợp đồng bắt đầu, đã ở chung với nhau một năm rồi.
Hừ, chưa từng nghe qua còn có hạn định một năm* đấy?
*Nhất niên chi dương - nhại từ Thất niên chi dương: ý nói cặp đôi yêu nhau khi đến năm thứ bảy sẽ bắt đầu xuất hiện lục đục, nếu vượt qua được đoạn thời gian này sẽ sống hạnh phúc với nhau.
Lúc trước lúc nào cũng bảy giờ là lên xe tài xế đưa về rồi, gần đây thì lại hay hẹn bạn bè đi chơi rồi tự gọi xe, mãi hơn chín giờ mới về đến nhà.
Thứ sáu tuần nào cũng sẽ đến công ty đón tôi, thứ bảy chủ nhật tôi phải tăng ca thì cũng sẽ mang cơm đến, thế mà cả tháng nay không làm vậy nữa.
Càng quá đáng hơn nữa là, em ấy không cho tôi làm.
Tôi tắm rửa thơm tho mặc chiếc áo tắm màu rượu vang đỏ ngồi trên sô pha, tâm trạng tồi tệ, vì thế bèn mở một chai Lafite quý giá đã được cất giữ dưới hầm từ lâu, chờ đợi kim giờ dịch chuyển dần về chín giờ.
Hôm nay lại muộn thêm mười phút!
Tôi im lặng nhìn về phía em, em ấy vẫn tươi cười thân thiết với tôi như bình thường.
A, không được tha thứ cho em ấy dễ dàng như vậy được.
[Chú à, hôm nay cố ý chờ em hả?]
Em cúi người ôm lấy mặt tôi, hôn lên gò má tôi.
Lại là cái kiểu này, muốn lấy lòng để tôi cho qua chuyện về muộn đây mà, hôm nay lại là bạn bè tụ họp, một tháng tụ ba mươi ngày, có phải mai lại không khuya không về đúng không?
Tên tình nhân bên ngoài đấy có cái gì tốt, nói thẳng đi xem nào!
Tôi sắp xếp lại từ ngữ chuẩn bị chất vấn em, đột nhiên có mùi rượu sộc đến, em ấy cẩn thận nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
[Đang đợi em, lại uống rượu?]
Cả người toàn mùi rượu, tôi tức giận kéo người ngồi lên người mình, nắm lấy vai em, xông đến gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, cắn một cái.
[Chú à nhẹ chút, em đau.]
Em tự nhiên ôm lấy cổ tôi.
Tuyệt vời, một đêm cứ vậy mà qua.
Bầu trời trong xanh, mà tôi lại không có tâm trạng làm việc, sau khi gọi điện thoại sắp xếp mọi việc ở công ty xong, tôi nằm nghiêng trên giường, nhìn em từ ngoài rìa lăn đến giữa giường, sau đấy lăn thẳng vào lòng tôi.
Sắc mặt phức tạp nhìn thằng nhóc vô lương tâm này mờ mịt dụi mắt, ngọt ngào nói một câu, chào buổi sáng Chú à.
[Hôm nay mười giờ có tiết, tôi đưa em đi.]
Tôi thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc là đứa nào dám câu mất thằng nhóc này của tôi!
[Hôm nay Chú à không phải đi làm ạ?]
[Hôm nay nghỉ phép!]
Làm cái gì mà làm, nhà bị trộm hết rồi đây này.
Tôi bực mình ngồi dậy, cởi áo tắm đi vào nhà tắm.
Trên bàn ăn, em ấy không ngừng nhìn tôi, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng hãy còn do dự.
[Chú muốn đi thật ạ?]
Cuối cùng em ấy không chịu được hỏi.
[Đi.]
[Vâng, vậy chú muốn thay quần áo không ạ?]
[Hử?]
Tôi cúi đầu nhìn bộ tây trang đang mặc.
[Chú à, ngài đi học với em, chứ có phải đi quyên tặng cho trường một tòa nhà đâu.] Em bật cười.
[ Trong tủ chỉ của tôi có tây trang.]
[Bức ảnh chụp ngài mặc lễ phục lần trước nổi rần rần trên diễn đàn trường cả tháng trời, em không muốn làm cho bọn họ nhìn thấy đâu.]
[Để tôi bảo người đưa đồ đến.]
[Còn hơn một tiếng nữa, không kịp đâu, xem ra món quà của em phải tặng trước rồi.]
Một giờ sau, hai người bọn tôi mặc hai bộ đồ có phong cách giống nhau xuất hiện tại sân trường.
Tôi kéo cổ áo, cảm thấy có chút không thích hợp.
[Chú à mặc đẹp lắm.]
Tôi nghe vậy rất thoải mái.
Em ấy kéo tay tôi đi từ cửa sau vào lớp học, cười nói.
[Đàn anh đi học phải chăm chỉ ghi chép đó nha, giảng viên của bọn em hay gọi người trả lời câu hỏi lắm đó.]
Tôi không thèm để ý ừ một tiếng, ánh mắt bay về một nơi khác, không biết có phải ở căn phòng này hay không nữa.
Tôi quan sát từng người đi vào nói chuyện với em, từng người từng người một, có người hỏi bài, có người chào hỏi.
Mãi cho đến khi chuông reo lên, có một người đi vào.
Tôi đứng hình luôn.
Thế nào tôi cũng không thể nghĩ đến việc Bạch Mặc Thư sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây, lại còn lấy thân phận là giảng viên, tôi ngay lập tức nhìn về phía bé thế thân.
Trong mắt em lóe qua chút tối tăm, nhấp nhẹ môi, vẻ mặt nghiêm túc cùng xa lạ mà tôi chưa từng nhìn thấy.
Thấy em muốn quay đầu, tôi thu lại ánh mắt, trong lòng dần dần nổi lên nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất