Phược Tâm

Chương 5: Vậy anh nói thử xem, anh vừa ý người như thế nào?

Trước Sau
“Cho nên, bởi vì một ván bài, anh trở thành thư ký của Tư Trạch?” Phó Diên Thăng hỏi.

“Ừ… Nhưng cho dù tôi làm thư ký của Tư Trạch, hắn cũng chưa chắc hoàn toàn tín nhiệm tôi. Khi đó, ngoài tôi ra, bên cạnh Tư Trạch còn có ba thư ký khác.”

Lúc nhận được thư điều chuyển, Tống Phổ Tâm nửa vui nửa buồn, vui đương nhiên là chức vị này dễ dàng xâm nhập vào bên trong Tư thị, hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho anh, vả lại làm thư ký của Tư Trạch tiền lương đãi ngộ cũng tốt hơn, tăng gấp mấy lần so với lúc trước. Buồn là vì gần vua như gần hổ, không biết cơ hội này là miếng bánh từ trên trời rơi xuống hay là đĩa sắt.

“Một người là Hoàng Tuấn Văn, nghe nói anh ta là con trai của tài xế Tư gia, từ nhỏ đã được Tư Lệ sắp xếp đi học cùng Tư Trạch, quan hệ hai người rất thân thiết. Hai người còn lại, một người tên là Khương Thế Khánh, một người tên là Trần Hiến, đều là con của cổ đông nhỏ hoặc giám đốc điều hành của Tư thị, hai người này cũng coi như lớn lên cùng Tư Trạch. Khương Thế Khánh học quản lý doanh nghiệp, là quản lý chuyên nghiệp, chủ yếu xử lý tất cả những việc vặt của công ty mà Tư Trạch lười quản. Trần Hiến học luật pháp, lớn hơn Tư Trạch bốn năm tuổi, là người trầm ổn lý trí nhất trong bọn họ. Bình thường anh ta rất kiệm lời, nhưng cũng cẩn thận nhất, hễ thấy Tư Trạch làm chuyện không an toàn, đều sẽ kịp thời nhắc nhở, Tư Trạch cũng tương đối nghe lời khuyên của anh ta.”

Hoàng, Khương, Trần ba người đều là Tư Lệ tự mình lựa chọn ở lại bên cạnh Tư Trạch, là thân tín thực sự của Tư Trạch.

Về phần Tống Phổ Tâm, anh chỉ là người ngoài Tư đại thiếu gia nhất thời nổi hứng lên đề bạt, giống như một “vợ lẽ” danh không chính ngôn không thuận, mặc dù trình độ học vấn và ngoại hình đều tốt, nhưng họ lại thiếu nền tảng tin tưởng đồng lứa, thiếu kinh nghiệm trưởng thành cùng Tư Trạch, chưa chạm đến nòng cốt của đoàn đội này.

Đây cũng là điều mà Tống Phổ Tâm tự mình ngộ ra sau khi làm việc mấy tháng với Tư Trạch. Ví dụ như, sau khi Tư Trạch cất nhắc anh, đã sắp xếp anh đi theo Khương Thế Khánh làm việc, nhưng Khương Thế Khánh lại chỉ bảo anh làm mấy việc pha trà, phô tô tài liệu, gọi quản lý các phòng ban họp, ghi biên bản cuộc họp, một công việc mà học sinh cấp 2, cấp 3 cũng có thể làm được.

Đương nhiên, Tư Trạch cũng thường xuyên dẫn anh ra ngoài, anh dần dần biết đối phương tham gia đủ loại bữa tiệc hoặc là hoạt động giải trí không chỉ là lêu lổng, mà là đang giao thiệp với đủ loại người. Người ngoài không dám tưởng tượng rằng, những dự án hàng chục triệu đô đôi khi có thể quyết định trong lúc bọn họ đang trong bữa tiệc, bàn bài hoặc trung tâm tắm*. Nhưng biết thì biết, cụ thể như thế nào, bên trong bọn họ đạt thỏa thuận ngầm gì, Tống Phổ Tâm vẫn chưa rõ.

(*) Gốc là 洗浴中心: Tại Trung Quốc, những nơi này không chỉ dừng ở các dịch vụ như tên gọi, mà còn kinh doanh tích hợp bể bơi, các hoạt động vui chơi giải trí, đánh cờ và đánh bài, gym và spa.

Nói đi cũng phải nói lại, Tống Phổ Tâm cũng hiểu tình trạng bài ngoại của bọn họ, công việc bình thường còn cần thời gian thử việc nữa là, huống chi người anh tiếp xúc chính là Thái tử gia của Tư thị. Nếu nội bộ Tư thị có thể dễ dàng bị người ngoài đánh vào như thế, còn phái mật vụ đến làm gì? Tùy tiện tìm một người qua đường dò la là lấy được thông tin mà cấp trên muốn.

……

“Tất cả văn kiện hợp đồng soạn thảo liên quan đến hoạt động kinh doanh của Trạch Thái, đều có Khương Thế Khánh và Trần Hiến kiểm tra, thỉnh thoảng có những việc không quan trọng để tôi xử lý, nhưng tôi đã nghiên cứu cẩn thận, tất cả đều tuân thủ pháp luật…” Tống Phổ Tâm tiếp tục kể.

Những đối tác kia, chỉ cần được Tư Trạch dẫn đi Club hưởng thụ một đêm xa hoa, phần lớn đều bị biến chất, thỉnh thoảng gặp phải vài tên cứng đầu, muốn tóm được cũng chỉ là vấn đề thời gian và phương pháp.

Tống Phổ Tâm nhớ có một lần, một dự án phát triển của Trạch Thái bị kẹt ở cục xây dựng, nói là người phê duyệt của bộ phận liên quan đã thay đổi, đối phương cho rằng một số dữ liệu trong dự án không hợp quy, nhất định công ty xây dựng phía dưới phải sửa đổi. Sau khi biết được Tư Trạch liền lật tung sở thích cá nhân, lý lịch bối cảnh, quan hệ gia đình của đối phương, cuối cùng tra ra được con gái của đối phương học trung học theo đuổi thần tượng, trực tiếp tìm ngôi sao kia, sai người đón con gái và bạn học của cô từ lớp học thêm, mở một phòng riêng, để nam minh tinh kia nhảy múa trước mặt cho các cô xem.

Chưa đầy một giờ đồng hồ, cục trưởng từ chối không tiếp bất kỳ ai lập tức xuất hiện trước mặt Tư Trạch, Tư Trạch dẫn ông ta vào phòng riêng cách vách, để cho ông ta xem con gái ông ta trước mặt nam minh tinh có đức hạnh gì, hai người không biết nói gì, ngày hôm sau liền thông qua.

Sau đó Tống Phổ Tâm hỏi Khương Thế Khánh báo cáo phê duyệt dự án rốt cuộc có vấn đề gì không, Khương Thế Khánh nói không, công ty lớn như Tư thị, sao có thể hợp tác phát triển dự án với công ty xây dựng không có tư cách, là có người cố ý ngáng chân Trạch Thái.

Tống Phổ Tâm lại tò mò hỏi, vì một tờ giấy mà mời một minh tinh đến nhảy cho con gái người ta có đáng không. Khương Thế Khánh cười hỏi ngược lại, dự án Trạch Thái tài trợ mấy tỷ, kéo dài một ngày bao nhiêu lãi? Ngôi sao dance kia đắt thế nào? Huống chi người này cũng chỉ là nghệ sĩ của công ty giải trí bạn bè trong giới của Tư Trạch, chỉ là chuyện một cú điện thoại, cậu nói có đáng không?

Trên đời này có mấy người có thể thực sự cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc và quyền lực, mà bọn Tư Trạch tựa như trời sinh đã biết lợi dụng tài nguyên đã có để chơi đùa bản chất con người, hắn giống như một con rắn ẩn nấp trong bóng tối, quan sát nhược điểm của mỗi người, sẵn sàng tung đòn chí mạng vào bọn họ.

……

“Bọn họ ăn uống đánh bạc chơi gái, thoạt nhìn không chuyện xấu gì không làm, nhưng nếu cậu muốn thật sự điều tra, thì cũng không tra ra được gì….Hoặc là nói, nơi nào nên cảnh giác, bọn họ cảnh giác hơn bất cứ ai.”



Có lần Tư Trạch dẫn anh đến một club cao cấp do người bạn trong giới mở, cửa phòng vừa mở ra, một mùi sữa nồng nặc phả vào mặt, thấy ba năm người tụm lại với nhau hút thứ gì đó mơ mơ màng màng, Tư Trạch “yo” một tiếng, trêu chọc bọn họ: “Chào nhé?”

Một người trong đó Tống Phổ Tâm còn quen mắt, anh ta thường chơi siêu xe với Tư Trạch, người nọ vui vẻ mời hắn tham gia cùng, Tư Trạch “chậc” một tiếng: “Bảo tôi hút thứ này không bằng bảo tôi uống sữa mẹ.”

Nói xong hắn thay bọn họ đóng cửa lại, nghiêng đầu thấy Tống Phổ Tâm vẫn đang nhìn khe cửa, nói đùa: “Sao thế? Anh muốn vào trong thử hả?”

Tống Phổ Tâm vội vàng lắc đầu, cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, buột miệng hỏi Tư Trạch một câu: “Cậu không hút à?”

Tư Trạch ngẩn người, sau đó dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng nhìn anh: “Tưởng tôi ngu chắc? Thứ đó mà con người có thể chạm vào sao?”

Lời này khiến Tống Phổ Tâm có chút ngoài ý muốn, lại hỏi: “Bạn cậu đang hút, cậu không khuyên bọn họ ư?”

“Bạn?” Tư Trạch liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, vừa chán ghét vừa khinh bỉ nói, “Một đám chó bấu víu Tư thị để kiếm tiền mà thôi, cũng xứng làm bạn của tôi?”

Đúng vậy, bình thường bọn họ cười nói đùa giỡn với nhau, nhưng ở trong mắt Tư Trạch những tên nghiện ma túy không thể kiểm soát tâm trí này thậm chí không tính là con người, Tư Trạch bề ngoài một đằng, sau lưng lại một nẻo, thậm chí còn lợi dụng nhược điểm của những người đó để bòn rút giá trị thặng dư của bọn họ.

Tư Trạch nhìn Tống Phổ Tâm, cười như không cười nói: “Người thông minh mới xứng làm bạn của tôi.”

Câu nói ám chỉ này cũng nói lên thái độ của Tư Trạch đối với người bên cạnh hắn. Quả thực, Tư Trạch sẵn sàng trả một giá cao để giữ người có tài năng thật sự ở bên mình.

Tỉ như đối với Tống Phổ Tâm, mặc dù việc lúc đó anh có thể làm cũng chỉ là đánh bài với Tư Trạch, hoặc là chắn rượu trên bàn ăn, nhưng Tư Trạch vẫn sẽ dẫn anh đi đủ loại nơi, thấy đủ loại cảnh đời, gặp phải chuyện gì còn thỉnh thoảng hỏi đôi ba câu ý kiến của anh, thái độ tuy không tính là hòa nhã lắm, nhưng dù sao cũng tôn trọng, chưa bao giờ xúc phạm coi thường anh.

……

“Vậy tại sao sau này hai người lại phát triển đến một bước đó?” Phó Diên Thăng hỏi.

Tống Phổ Tâm khẽ siết chặt tay, nhất thời lâm vào trầm mặc.

Anh cũng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc mình bị Tư Trạch để ý đến từ khi nào, có phải diễn xuất của anh không tốt, lộ ra sơ hở gì đó hay không. Hay là bị câu nói “Người thông minh mới xứng làm bạn của tôi” của Tư Trạch đánh lừa, cho rằng Tư Trạch xấu thì xấu, ít nhất trong lòng cũng có điểm mấu chốt, hỗn thì hỗn, nhưng làm việc vẫn công tư phân minh, cho nên mới lầm tưởng cầm thú là người….

Nửa năm đầu tiên làm thư ký cho Tư Trạch, những người bên cạnh Tư Trạch đều rất khách khí với anh. Nhưng lời nói phát ra từ trái tim, hành động phát ra từ chí, Tống Phổ Tâm dù có lăn lộn cùng bọn thế nào, nội tâm vẫn không thể thuyết phục mình làm theo họ. Đánh bài uống rượu còn được, anh phản cảm nhất là pc (chơi gái). Tư Trạch cũng nhìn ra sự kháng cự của anh, còn vui vẻ muốn làm hư anh, xem biểu diễn, sắp xếp đối tượng phục vụ cho anh, mỗi lần đều lấy việc xem anh lúng túng làm niềm vui.

Một lần đi nơi khác công tác, bọn họ xong việc trở về khách sạn, Tống Phổ Tâm vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ lạ nằm trên giường của mình, sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài, bỏ mặc cô ta qua đêm một mình ở trong phòng.

Sáng sớm hôm sau Tư Trạch biết chuyện này, mặt lập tức đen lại, Hoàng Tuấn Văn âm thầm nói cho anh biết, đó là người phụ nữ Tư Trạch thích nhất, sống rất tốt, chia sẻ cho anh dùng là coi trọng anh, anh chạm cũng không chạm vào, Tư Trạch chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.

Tống Phổ Tâm hoàn toàn không thể hiểu nổi, còn cảm thấy tâm lý của Tư Trạch có hơi bệnh.

Nhưng sau này nhớ lại, đây có lẽ là điềm báo trước cho tai nạn đó, dù sao Tư Trạch cũng là người có dục vọng kiểm soát, tựa như ván bài trước đó, mặc dù kết quả là có lợi cho Trạch Thái, hắn cũng không thích thắng bại bị người khác khống chế trong tay.



Tống Phổ Tâm còn nhớ, đó là một buổi tối đầu xuân, anh theo Khương Thế Khánh đi thiết đãi người của Tập đoàn Quần Phong ở club đường Hoài Kim, Hoàng Tuấn Văn đến nói với anh, Tư Trạch đang chơi bài ở phòng tầng trên, bảo anh lên chơi cùng mấy ván.

Phòng tầng trên là phòng Tư Trạch thuê để “làm việc” hoặc dùng để ngủ, bình thường bọn họ rất ít khi lên đó, Tống Phổ Tâm còn cảm thấy kỳ quái, tới ấn chuông cửa, Tư Trạch mặc áo choàng tắm ra mở cửa, sắc mặt hơi phiếm hồng, giống như mới hưởng thụ xong, tâm tình không tệ.

“Đến rồi à? Vào đi, chơi với tôi hai ván.” Thấy Tống Phổ Tâm do dự đứng ở cửa, Tư Trạch quay đầu giục anh: “Làm sao thế? Lo lắng còn có người ở trong phòng của tôi à? Không có ai đâu, đuổi đi hết rồi.”

Tống Phổ Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân bước vào cửa. Lúc đó anh còn không biết, một bước này của mình, chờ đợi anh chính là vạn kiếp bất phục.

Phòng được chia làm gian trong và gian ngoài, gian ngoài có một bàn cờ, trên quầy bar bên cạnh còn bày rất nhiều rượu.

“Chỉ có hai chúng ta chơi thôi hả?” Tống Phổ Tâm ngồi xuống hỏi.

“Ừm…” Tư Trạch rót cho anh một ít rượu whisky, nâng khóe mắt trêu chọc anh, “Anh không muốn chơi gái nên chỉ có thể chơi bài thôi.”

Tống Phổ Tâm cười khổ nói: “Tư tổng, ngài cũng đừng làm khó tôi.”

Tư Trạch đưa rượu cho anh, ra hiệu anh phát bài, đặt một ly rượu xuống trước mặt: “Người thua sẽ phải uống.”

Tống Phổ Tâm đồng ý, nhấp một ngụm để tỏ vẻ khiêm tốn trước. Hai người chơi một ván để khởi động, Tống Phổ Tâm cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi cao, kéo cổ áo hỏi Tư Trạch: “Có nước uống không?”

Tư Trạch đứng dậy nói: “Anh ngồi đấy đi, tôi đi lấy cho anh.” Nói xong liền lấy một chai San Pellegrino (nước khoáng có ga) cho anh.

Tống Phổ Tâm vội vàng mở ra uống, lại tiếp tục chơi ván tiếp theo, trong thời gian đó anh liên tục dừng lại để uống nước.

“Sao thế? Nóng lắm à?” Tư Trạch hỏi.

“Ừm… Một chút.” Không biết có phải là bầu không khí không tốt hay không, Tống Phổ Tâm cảm thấy trong ngực có chút ngột ngạt, anh không nhịn được cởi cà vạt của mình ra.

“Được rồi, không chơi nữa, nói chuyện đi.” Tư Trạch đặt bài xuống, châm điếu xì gà, rít một hơi, đăm chiêu nhìn anh nói, “Tống Phổ Tâm, tôi đã gặp rất nhiều người, đủ các dạng, mỗi người đều có nhân tính và khuyết điểm của mình…Chỉ có anh là luôn khiến tôi cảm thấy nhìn không thấu.”

Tống Phổ Tâm theo bản năng nói: “Vì sao?”

Tư Trạch thở ra một hơi, khói trắng tràn ngập giữa hai người: “Người khác đi theo tôi, luôn chạy tới lấy lòng tôi, xum xoe khắp nơi, còn anh thì sao, nửa năm rồi, cho anh chức vị thuận lợi như thế, tăng lương cao như vậy, anh ngược lại không quan tâm hơn thua. Tiền và quyền lực cũng không để vào mắt, đấy còn chưa nói, phụ nữ cũng không cần, anh rốt cuộc muốn cái gì?”

Tống Phổ Tâm ước chừng hiểu được Tư Trạch tìm mình đến để làm gì. Thân phận của bọn họ kiêng kị nhất là liều lĩnh, khảo sát lẫn nhau nửa năm, rốt cuộc vẫn là Tư Trạch không thể nhịn được nữa.

Anh mỉm cười, liếm đôi môi khô khốc, vòng vo nói: “Không phải là không muốn, đây không phải là chưa gặp người vừa ý sao…”

Tư Trạch sáp người lại gần anh, híp mắt nói: “Vậy anh nói thử xem, anh vừa ý người như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau