Vong Ẩn – Phù Tha Nịnh Mông Trà
Chương 1
Tôi phát hiện ra mình nghiện tự sát, chuyện từ hồi sơ trung rồi.
Lúc đầu làm sao mà phát hiện ra à?... Đại khái là không hiểu sao cảm thấy cuộc sống thật vô vị, mỗi ngày đều đi học, tan học, làm bài tập, ăn cơm. Đột nhiên tôi hứng thú với thế giới sau khi chết. Có lần đọc được một bài báo, có người sắp chết được cứu sống trở lại, nói mình đã nhìn thấy thế giới bên kia.
Ranh giới sinh tử đến cùng là như thế nào?
Nhìn sơ qua, tôi với những nam sinh sơ trung phổ thông cũng không có gì khác biệt. Có lẽ chỉ là không quá ồn ào, trong mắt trưởng bối có phần trưởng thành sớm.
Ah, bạn lại muốn nói "tên gia hỏa này thần tượng Dazai Osamu ". Không ai biết tên gia hỏa đó có phải là kẻ nghiện chết như tôi hay không, chỉ cần thử một lần, chỉ một lần, con người rất dễ say mê thứ cảm giác đó.
(Dazai Osamu - nhân vật trong bộ hoạt hình Bungo Stray Dogs)
Không có lo âu, gác lại những ưu tư, lặng lẽ ngồi sau cánh cửa, và buộc sợi dây vào tay nắm cửa rồi tròng dây quanh cổ tôi. Yên lặng gập người xuống, tận hưởng quá trình ngạt thở. Dây thừng ngày càng siết chặt, hình ảnh trước mắt tôi là màu hồng, buồn cười quá đi, thế mà không phải màu đỏ máu hay màu đen, khi hơi thở dần dần mất đi, tầm nhìn sẽ chuyển thành màu hồng.
Có những người trẻ thích nghe hát, thích hút thuốc, thích đi xe đạp lao dốc, thích trượt băng…còn tôi thích an tĩnh tận hưởng cái chết.
Có vài lần xém đăng xuất thật rồi, dây thừng siết chặt cổ, chân trượt trên mặt đất, không làm sao đứng dậy nổi. Màu hồng dần dần chuyển xám, rồi biến thành trạng thái "trước mắt tối đen", nhưng tiếp đến không phải là thống khổ, mà là nghe thấy tiếng hát kỳ lạ.
Là kiểu âm thanh của tiểu hài tử ngâm nga hát, bởi vì rất nhỏ, nghe cứ như tiếng muỗi kêu.
Không biết qua bao lâu, cũng có thể chỉ vài giây, trong bóng tối xuất hiện những luồng sáng như ánh đèn flash, để tôi nghĩ xem miêu tả như nào......bạn đã bao giờ lái xe xuyên đường hầm chưa? Lúc xe sắp chạy ra khỏi đường hầm tối, ánh sáng ở lối ra không ngừng chớp động phía trước....chính là cái cảm giác này. Lại giống như "Đào Hoa Nguyên ký" viết:
"Sơ cực hiệp, tài thông nhân.....khoát nhiên khai lãng...."
(Đào Hoa Nguyên ký - tác giả Đào Uyên Minh 陶渊明. Nguyên văn câu thơ: Sơ cực hiệp, tài thông nhân, phục hành số thập bộ, khoát nhiên khai lãng)
Nếu không phải nút thắt trên cổ tự nới lỏng ra, sợ là tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào đó, không tỉnh lại nữa rồi.
Xin đừng hiểu lầm. Tôi không phải kiểu chán đời tà ác, tôi rất thích thế giới này. Chó, mèo, nữ hài tử, bố, mẹ, cửa sổ nhà bếp sạch bong.....đều là những thứ rất đáng yêu đúng không.
Tôi cũng chỉ là thích mô phỏng treo ngược lên, dùng bao nilon trùm đầu, ngạt nước trong bồn tắm.......những cái này rất dễ kiểm soát, lại vừa để hiện trường giả chết không bẩn thỉu. Cắt cổ tay hay là nhảy lầu, thậm chí nằm ra đường ray, không những làm tổn hại bản thân mà còn gây rắc rối cho người khác.
Nói cho cùng, tôi không cảm thấy mình có chỗ nào đặc biệt cả.
Tôi là Đới Tuyết Minh, một học sinh bình thường, thành tích khá, tính cách an tĩnh, sở thích trải nghiệm cái chết. Ghét ồn ào hay bạo lực, ghét phim truyền hình, thích phim điện ảnh cũ với những mỹ nhân ăn mặc kiểu cổ điển....Bạn thấy đấy, nếu đổi "thích trải nghiệm cái chết" thành "vẽ tranh", "nhạc cổ điển", "bóng rổ", thì không phải là đoạn tự giới thiệu sẽ vô vị đến nỗi làm người ta chán ghét rồi sao.
Tiếp, sẽ nói đến những phiền não của tôi.
Nghiện cái chết khiến tôi hầu như không có phiền não. Cho dù có gặp áp lực học hành lớn cỡ nào, thì chỉ cần cảm giác tận hưởng vài giây tử vong, thì áp lực đó rất nhanh tan thành mây khói. Cho nên trạng thái học tập của tôi rất tốt, lúc cao trung đứng đầu danh sách. Điều này làm bố mẹ rất tự hào về tôi.
Baba đối với tôi đặt rất nhiều hy vọng, những hy vọng này cũng là thứ rất đáng yêu, tôi thích những thứ đó đính lên người, khiến tôi tựa hồ phát quang lấp lánh. Ông ấy muốn tôi ra nước ngoài du học hai tháng nghỉ hè, nếu điều kiện cho phép thì kiếm cơ hội ra nước ngoài lưu học luôn.
Gọi là "điều kiện", chủ yếu là nói về kinh tế.
Để tăng thêm tiền chi tiêu, gia đình tôi cho thuê căn phòng ở lầu trên. Nhà tôi sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, mua từ hồi đầu những năm 90, trên dưới có hai tầng, sự thật chứng minh đây đúng là một việc đầu tư sáng suốt.
Giá thuê hợp lý, chủ nhà thân thiện, vị trí thuận tiện... Rất nhanh, người thuê nhà tên Hứa Đà đã dọn đến.
Hứa Đà khoảng hai bảy hai tám tuổi, nhưng nhìn trẻ hơn, trông như sinh viên đại học. Anh ta làm việc tại công ty IT gần đây, độc thân, tính cách có vẻ không tệ, mẹ tôi rất nhanh đã mời anh ta xuống lầu cùng ăn cơm mỗi tối.
Bàn ăn có Hứa Đà, bầu không khí lúc nào vui vẻ, thoải mái. Anh ta giống như là người bạn cửu biệt trùng phùng của gia đình tôi vậy, dung nhập vào một cách rất tự nhiên. Tôi gọi Hứa ca, ba mẹ tôi thì gọi tiểu Hứa, anh ta cũng hay giúp nhà tôi sửa máy tính, cài đặt wifi.
Nếu không nói với người ngoài đây là khách trọ, anh ta cũng giống như là anh trai tôi vậy.
Lúc ăn cơm tối, ba tôi sẽ mở ti vi, mọi người vừa ăn cơm vừa nghe tin tức. Tuần trước có một vụ án phân thây, tuần trước nữa cũng có một vụ. Thủ đoạn tàn nhẫn, gần như không để lại dấu vết.
Nói thật là gia đình tôi ở khu vực này nhiều năm rồi, trước giờ chưa từng nghe nói sự việc kiểu này xảy ra quanh đây.
Ba tôi khui một lon bia, rồi lại đưa cho Hứa ca một lon: "Chỉ biết hai năm trước ở phố cổ đã từng có án phân thây,....bây giờ loạn quá rồi, chú vẫn nói để lái xe đón Tuyết Minh tan học, mà nó lại thấy xấu hổ".
"Nam hài tử mà, đến tuổi này đều không muốn ba mẹ đưa đón đi học nữa rồi".
"Phải a, con trai mà, mạnh mẽ một chút", ba tôi lẩm bẩm:" Chỉ là nhiều khi học bù ở trường đến tối muộn, người lớn cảm thấy không yên tâm."
"Tôi thuận đường đến đón cậu thì sao, Tuyết Minh?" Hứa ca hỏi tôi, "Tôi tan làm thuận đường với cậu tan học."
Việc này cứ như vậy là quyết định. Nếu hôm nào tôi ở lại học thêm tan học muộn, anh ta sẽ thuận đường đến trường đón tôi cùng về nhà. Nếu mà bạn học có hỏi đó là ai, tôi sẽ nói là anh trai nhà hàng xóm.
Với lại về cùng Hứa Đà còn có thể ghé siêu thị mua đồ ăn vặt các kiểu. Chúng tôi thật ra cũng không có chủ đề chung nào, lúc ở chung một chỗ, anh ta hỏi tôi học hành thế nào, mục tiêu nguyện vọng ra sao, hai câu lại nói đến vấn đề công việc mong muốn. Nhưng mà Hứa Đà như vậy, so với những người lớn rõ ràng không có chủ đề chung với hài tử lại cứ ráng nói chuyện thì tốt hơn nhiều rồi.
Bất quá vấn đề đã sớm xuất hiện.
Hôm đó ở cửa hàng tiện lợi, anh ta mua gà rán với Coca cho tôi. Chúng tôi ăn xong tại khu vực ăn uống rồi đi về, tối liền bị mẹ tôi càm ràm.
Bên ngoài trời đã tối, đèn trong cửa tiệm phụ cận là nguồn sáng sáng nhất. Bởi vì án phân thây, cư dân trong khu vực đều vội vàng, người ra ngoài buổi tối ít hẳn đi.
Anh ta cúi xuống đưa cái lon cho tôi, đột nhiên hừ một tiếng: “Tuyết Minh, cậu ở trường bị bắt nạt sao?”
Tôi sững người, kịp phản ứng lại thì ra là vết hằn siết cổ.
“Áo nhỏ quá, cổ áo rất chật”. Tôi trả lời qua loa. Những năm này tôi vẫn đối phó với ba mẹ như vậy. Ba mẹ tôi không nghĩ nhiều, thân thể nam hài tử phát triển rất nhanh, một năm trước quần áo mặc vừa, có lẽ hôm nay đã chật rồi.
Tôi cũng cố gắng để tóc dài hơn để che đi vết hằn dưới tai.
“Bị bắt nạt thì nói với tôi nha.”
“Tại sao? Anh có biện pháp gì?” Tôi cười, “Giống Cực Đạo Tiên Sư sao?”
(Cực Đạo Tiên Sư- Gokusen một tác phẩm học đường của Nhật Bản)
“Người lớn có cách của người lớn.”
Nhưng mà ánh mắt của Hứa Đà vẫn nhìn vết hằn của tôi. Tôi nghe thấy một câu làm tôi lạnh cả sống lưng.
“Đây không phải do cổ áo chật gây ra.” Anh ta nhẹ nhàng nói: “Cậu bị người khác bắt nạt sao? Lại còn muốn tự sát?”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, những lúc như thế này người ta chỉ muốn nói những câu phản kích tạp nham, như là “liên quan gì đến anh”, “lúc mặc đồ tôi siết cổ”, “diễn kịch ở trường đã dùng đạo cụ để siết”...
Nhưng có lẽ là sự khó chịu khi bí mật bị người ta dò xét, tôi liều mạng quan sát anh ta một lượt, hòng tìm ra chỗ phản kích.
Hứa Đà trước mặt tôi, lập trình viên công ty công nghệ, nhìn qua trẻ hơn tuổi thật, nước da trắng, thân hình vừa cao vừa cân đối, tích cách hiền hoà, có chứng phiết khích nhẹ, bởi vì lớn lên thanh tú nên có rất nhiều dì trong tiểu khu nghe ngóng chuyện yêu đương của anh ta.
Đây là một phát hiện đáng thất vọng, xem ra Hứa Đà mà tôi biết cũng giống như phiên bản tôi đã xoá đi “trải nghiệm cái chết”, bình thường đến mức nhàm chán.
Có …..anh ta nhất định phải có chỗ nào đó để tôi bắt được. Mỗi cá nhân đều có những bí mật đen tối nho nhỏ nào đó, anh ta bị viêm gan? là gay? thích giả gái? chỉ có một bi?.....
Không ai rõ ràng như vậy cả, anh ta chắc hẳn đã giấu cái phần đặc sắc nhất đi rồi.
Ngay sau đó, tôi đã tìm thấy rồi.
“Vết bẩn trên cổ áo anh là máu phải không?” tôi nói: “màu đen trên cổ áo nếu là đồ uống có màu dính vào sẽ nhìn không ra, còn mấy chấm nhỏ đã khô lại rồi, chắc hẳn đó là vết máu. Anh….”
Vết máu trên cổ áo là máu mũi, ho ra máu, chảy máu răng, đánh nhau….tôi đột nhiên bế tắc, không biết nên chọn cái nào. Hai đốm đen nhỏ trên cổ áo sơ mi quá nhỏ đi, tôi thậm chí cũng không chắc đó là máu hay thứ gì khác.
Một tiếng động nhẹ nhàng, lon nước ngọt trong tay tôi bị anh ta đè xuống bàn. Hứa Đà nhìn tôi cười. Cái cười mỉm rất lạ lùng, tưởng tượng bạn ghép ảnh chân dung: ghép một đôi mắt và cái miệng đang cười vào một khuôn mặt trống rỗng, bạn biết là nó trống rỗng.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé?” anh ta nói, “Tuyết Minh, chúng ta cùng trao đổi bí mật.”
“Tôi không có bí mật”
“Không, cậu phải chơi.” Anh ta nắm lấy vai tôi rất mạnh làm tôi không thoát ra được, kéo tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, “Bí mật của cậu hẳn rất thú vị. Ba cậu là cảnh sát mà không phát hiện ra, nếu tôi biết được bí mật của cậu tôi sẽ rất tự hào.”
Đường phố không có người, tôi không xác định được có nên vùng vẫy hoặc là hét lên không. Anh ta kéo tôi đi qua khỏi công viên thành phố, ngược hướng về nhà.
“Ngày đầu tiên đến nhà cậu, tôi đã cảm thấy cậu là một đứa trẻ rất kỳ quái.” anh ta nhẹ giọng nói, “Ở tuổi này nam hài thử thích gì ta? đá banh, bóng rổ, ngực con gái, ban nhạc, thí nghiệm vật lý, chơi game, tốc độ với hàng đống đam mê….tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý chủ nhà sẽ có đứa con ầm ĩ đến chó cũng ghét. Thế mà cậu lại hoàn toàn tương phản với những gì tôi tưởng tượng. Không nhìn ra được sở thích của cậu.”
“Vậy anh thì sao, anh thích cái gì?”
“Không được, chúng ra nói rõ là trao đổi bí mật. Cậu không thể chỉ muốn tôi nói bí mật cho cậu.”
Bất tri bất giác, chúng tôi đã đi rất xa, dừng lại bên ngoài gầm cầu. Đây là hiện trường vụ phân thây đầu tiên.
Hứa Đà khoác vai tôi, anh ta hiếu kỳ với phản ứng của tôi: “Tôi nghĩ cậu sẽ la hét bỏ chạy chứ. Cậu không sợ à?”
“Tôi nên sợ sao?”
Tôi hỏi câu này thật lòng. Vì trầm mê tử vong, tôi đối với nguyên nhân gây sợ hãi của người bình thường đều mất cảm giác rồi. Nhưng mà câu này nói ra nghe thế nào cũng có mùi khiêu khích. Hứa Đà thở dài, đưa tôi đi vào gầm cầu.
Lúc này tôi đứng lại, tôi nghĩ mình nên công bố bí mật thứ nhất để cục diện bớt bế tắc một chút— dù sao ngày mai tôi cũng có bài kiểm tra tiếng Anh, còn phải về làm bài tập, học từ mới.
“Anh thích chết không?” tôi hỏi.
Hoàn toàn im lặng, Hứa Đà từ trong bóng tối bỗng quay người lại, đem cái gì đó như dây mảnh vòng qua cổ tôi rồi hung hăng siết mạnh. Thủ pháp rất nhanh và thuần thục, tất cả chỉ phát sinh trong khoảng ba giây.
Lúc đầu làm sao mà phát hiện ra à?... Đại khái là không hiểu sao cảm thấy cuộc sống thật vô vị, mỗi ngày đều đi học, tan học, làm bài tập, ăn cơm. Đột nhiên tôi hứng thú với thế giới sau khi chết. Có lần đọc được một bài báo, có người sắp chết được cứu sống trở lại, nói mình đã nhìn thấy thế giới bên kia.
Ranh giới sinh tử đến cùng là như thế nào?
Nhìn sơ qua, tôi với những nam sinh sơ trung phổ thông cũng không có gì khác biệt. Có lẽ chỉ là không quá ồn ào, trong mắt trưởng bối có phần trưởng thành sớm.
Ah, bạn lại muốn nói "tên gia hỏa này thần tượng Dazai Osamu ". Không ai biết tên gia hỏa đó có phải là kẻ nghiện chết như tôi hay không, chỉ cần thử một lần, chỉ một lần, con người rất dễ say mê thứ cảm giác đó.
(Dazai Osamu - nhân vật trong bộ hoạt hình Bungo Stray Dogs)
Không có lo âu, gác lại những ưu tư, lặng lẽ ngồi sau cánh cửa, và buộc sợi dây vào tay nắm cửa rồi tròng dây quanh cổ tôi. Yên lặng gập người xuống, tận hưởng quá trình ngạt thở. Dây thừng ngày càng siết chặt, hình ảnh trước mắt tôi là màu hồng, buồn cười quá đi, thế mà không phải màu đỏ máu hay màu đen, khi hơi thở dần dần mất đi, tầm nhìn sẽ chuyển thành màu hồng.
Có những người trẻ thích nghe hát, thích hút thuốc, thích đi xe đạp lao dốc, thích trượt băng…còn tôi thích an tĩnh tận hưởng cái chết.
Có vài lần xém đăng xuất thật rồi, dây thừng siết chặt cổ, chân trượt trên mặt đất, không làm sao đứng dậy nổi. Màu hồng dần dần chuyển xám, rồi biến thành trạng thái "trước mắt tối đen", nhưng tiếp đến không phải là thống khổ, mà là nghe thấy tiếng hát kỳ lạ.
Là kiểu âm thanh của tiểu hài tử ngâm nga hát, bởi vì rất nhỏ, nghe cứ như tiếng muỗi kêu.
Không biết qua bao lâu, cũng có thể chỉ vài giây, trong bóng tối xuất hiện những luồng sáng như ánh đèn flash, để tôi nghĩ xem miêu tả như nào......bạn đã bao giờ lái xe xuyên đường hầm chưa? Lúc xe sắp chạy ra khỏi đường hầm tối, ánh sáng ở lối ra không ngừng chớp động phía trước....chính là cái cảm giác này. Lại giống như "Đào Hoa Nguyên ký" viết:
"Sơ cực hiệp, tài thông nhân.....khoát nhiên khai lãng...."
(Đào Hoa Nguyên ký - tác giả Đào Uyên Minh 陶渊明. Nguyên văn câu thơ: Sơ cực hiệp, tài thông nhân, phục hành số thập bộ, khoát nhiên khai lãng)
Nếu không phải nút thắt trên cổ tự nới lỏng ra, sợ là tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào đó, không tỉnh lại nữa rồi.
Xin đừng hiểu lầm. Tôi không phải kiểu chán đời tà ác, tôi rất thích thế giới này. Chó, mèo, nữ hài tử, bố, mẹ, cửa sổ nhà bếp sạch bong.....đều là những thứ rất đáng yêu đúng không.
Tôi cũng chỉ là thích mô phỏng treo ngược lên, dùng bao nilon trùm đầu, ngạt nước trong bồn tắm.......những cái này rất dễ kiểm soát, lại vừa để hiện trường giả chết không bẩn thỉu. Cắt cổ tay hay là nhảy lầu, thậm chí nằm ra đường ray, không những làm tổn hại bản thân mà còn gây rắc rối cho người khác.
Nói cho cùng, tôi không cảm thấy mình có chỗ nào đặc biệt cả.
Tôi là Đới Tuyết Minh, một học sinh bình thường, thành tích khá, tính cách an tĩnh, sở thích trải nghiệm cái chết. Ghét ồn ào hay bạo lực, ghét phim truyền hình, thích phim điện ảnh cũ với những mỹ nhân ăn mặc kiểu cổ điển....Bạn thấy đấy, nếu đổi "thích trải nghiệm cái chết" thành "vẽ tranh", "nhạc cổ điển", "bóng rổ", thì không phải là đoạn tự giới thiệu sẽ vô vị đến nỗi làm người ta chán ghét rồi sao.
Tiếp, sẽ nói đến những phiền não của tôi.
Nghiện cái chết khiến tôi hầu như không có phiền não. Cho dù có gặp áp lực học hành lớn cỡ nào, thì chỉ cần cảm giác tận hưởng vài giây tử vong, thì áp lực đó rất nhanh tan thành mây khói. Cho nên trạng thái học tập của tôi rất tốt, lúc cao trung đứng đầu danh sách. Điều này làm bố mẹ rất tự hào về tôi.
Baba đối với tôi đặt rất nhiều hy vọng, những hy vọng này cũng là thứ rất đáng yêu, tôi thích những thứ đó đính lên người, khiến tôi tựa hồ phát quang lấp lánh. Ông ấy muốn tôi ra nước ngoài du học hai tháng nghỉ hè, nếu điều kiện cho phép thì kiếm cơ hội ra nước ngoài lưu học luôn.
Gọi là "điều kiện", chủ yếu là nói về kinh tế.
Để tăng thêm tiền chi tiêu, gia đình tôi cho thuê căn phòng ở lầu trên. Nhà tôi sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, mua từ hồi đầu những năm 90, trên dưới có hai tầng, sự thật chứng minh đây đúng là một việc đầu tư sáng suốt.
Giá thuê hợp lý, chủ nhà thân thiện, vị trí thuận tiện... Rất nhanh, người thuê nhà tên Hứa Đà đã dọn đến.
Hứa Đà khoảng hai bảy hai tám tuổi, nhưng nhìn trẻ hơn, trông như sinh viên đại học. Anh ta làm việc tại công ty IT gần đây, độc thân, tính cách có vẻ không tệ, mẹ tôi rất nhanh đã mời anh ta xuống lầu cùng ăn cơm mỗi tối.
Bàn ăn có Hứa Đà, bầu không khí lúc nào vui vẻ, thoải mái. Anh ta giống như là người bạn cửu biệt trùng phùng của gia đình tôi vậy, dung nhập vào một cách rất tự nhiên. Tôi gọi Hứa ca, ba mẹ tôi thì gọi tiểu Hứa, anh ta cũng hay giúp nhà tôi sửa máy tính, cài đặt wifi.
Nếu không nói với người ngoài đây là khách trọ, anh ta cũng giống như là anh trai tôi vậy.
Lúc ăn cơm tối, ba tôi sẽ mở ti vi, mọi người vừa ăn cơm vừa nghe tin tức. Tuần trước có một vụ án phân thây, tuần trước nữa cũng có một vụ. Thủ đoạn tàn nhẫn, gần như không để lại dấu vết.
Nói thật là gia đình tôi ở khu vực này nhiều năm rồi, trước giờ chưa từng nghe nói sự việc kiểu này xảy ra quanh đây.
Ba tôi khui một lon bia, rồi lại đưa cho Hứa ca một lon: "Chỉ biết hai năm trước ở phố cổ đã từng có án phân thây,....bây giờ loạn quá rồi, chú vẫn nói để lái xe đón Tuyết Minh tan học, mà nó lại thấy xấu hổ".
"Nam hài tử mà, đến tuổi này đều không muốn ba mẹ đưa đón đi học nữa rồi".
"Phải a, con trai mà, mạnh mẽ một chút", ba tôi lẩm bẩm:" Chỉ là nhiều khi học bù ở trường đến tối muộn, người lớn cảm thấy không yên tâm."
"Tôi thuận đường đến đón cậu thì sao, Tuyết Minh?" Hứa ca hỏi tôi, "Tôi tan làm thuận đường với cậu tan học."
Việc này cứ như vậy là quyết định. Nếu hôm nào tôi ở lại học thêm tan học muộn, anh ta sẽ thuận đường đến trường đón tôi cùng về nhà. Nếu mà bạn học có hỏi đó là ai, tôi sẽ nói là anh trai nhà hàng xóm.
Với lại về cùng Hứa Đà còn có thể ghé siêu thị mua đồ ăn vặt các kiểu. Chúng tôi thật ra cũng không có chủ đề chung nào, lúc ở chung một chỗ, anh ta hỏi tôi học hành thế nào, mục tiêu nguyện vọng ra sao, hai câu lại nói đến vấn đề công việc mong muốn. Nhưng mà Hứa Đà như vậy, so với những người lớn rõ ràng không có chủ đề chung với hài tử lại cứ ráng nói chuyện thì tốt hơn nhiều rồi.
Bất quá vấn đề đã sớm xuất hiện.
Hôm đó ở cửa hàng tiện lợi, anh ta mua gà rán với Coca cho tôi. Chúng tôi ăn xong tại khu vực ăn uống rồi đi về, tối liền bị mẹ tôi càm ràm.
Bên ngoài trời đã tối, đèn trong cửa tiệm phụ cận là nguồn sáng sáng nhất. Bởi vì án phân thây, cư dân trong khu vực đều vội vàng, người ra ngoài buổi tối ít hẳn đi.
Anh ta cúi xuống đưa cái lon cho tôi, đột nhiên hừ một tiếng: “Tuyết Minh, cậu ở trường bị bắt nạt sao?”
Tôi sững người, kịp phản ứng lại thì ra là vết hằn siết cổ.
“Áo nhỏ quá, cổ áo rất chật”. Tôi trả lời qua loa. Những năm này tôi vẫn đối phó với ba mẹ như vậy. Ba mẹ tôi không nghĩ nhiều, thân thể nam hài tử phát triển rất nhanh, một năm trước quần áo mặc vừa, có lẽ hôm nay đã chật rồi.
Tôi cũng cố gắng để tóc dài hơn để che đi vết hằn dưới tai.
“Bị bắt nạt thì nói với tôi nha.”
“Tại sao? Anh có biện pháp gì?” Tôi cười, “Giống Cực Đạo Tiên Sư sao?”
(Cực Đạo Tiên Sư- Gokusen một tác phẩm học đường của Nhật Bản)
“Người lớn có cách của người lớn.”
Nhưng mà ánh mắt của Hứa Đà vẫn nhìn vết hằn của tôi. Tôi nghe thấy một câu làm tôi lạnh cả sống lưng.
“Đây không phải do cổ áo chật gây ra.” Anh ta nhẹ nhàng nói: “Cậu bị người khác bắt nạt sao? Lại còn muốn tự sát?”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, những lúc như thế này người ta chỉ muốn nói những câu phản kích tạp nham, như là “liên quan gì đến anh”, “lúc mặc đồ tôi siết cổ”, “diễn kịch ở trường đã dùng đạo cụ để siết”...
Nhưng có lẽ là sự khó chịu khi bí mật bị người ta dò xét, tôi liều mạng quan sát anh ta một lượt, hòng tìm ra chỗ phản kích.
Hứa Đà trước mặt tôi, lập trình viên công ty công nghệ, nhìn qua trẻ hơn tuổi thật, nước da trắng, thân hình vừa cao vừa cân đối, tích cách hiền hoà, có chứng phiết khích nhẹ, bởi vì lớn lên thanh tú nên có rất nhiều dì trong tiểu khu nghe ngóng chuyện yêu đương của anh ta.
Đây là một phát hiện đáng thất vọng, xem ra Hứa Đà mà tôi biết cũng giống như phiên bản tôi đã xoá đi “trải nghiệm cái chết”, bình thường đến mức nhàm chán.
Có …..anh ta nhất định phải có chỗ nào đó để tôi bắt được. Mỗi cá nhân đều có những bí mật đen tối nho nhỏ nào đó, anh ta bị viêm gan? là gay? thích giả gái? chỉ có một bi?.....
Không ai rõ ràng như vậy cả, anh ta chắc hẳn đã giấu cái phần đặc sắc nhất đi rồi.
Ngay sau đó, tôi đã tìm thấy rồi.
“Vết bẩn trên cổ áo anh là máu phải không?” tôi nói: “màu đen trên cổ áo nếu là đồ uống có màu dính vào sẽ nhìn không ra, còn mấy chấm nhỏ đã khô lại rồi, chắc hẳn đó là vết máu. Anh….”
Vết máu trên cổ áo là máu mũi, ho ra máu, chảy máu răng, đánh nhau….tôi đột nhiên bế tắc, không biết nên chọn cái nào. Hai đốm đen nhỏ trên cổ áo sơ mi quá nhỏ đi, tôi thậm chí cũng không chắc đó là máu hay thứ gì khác.
Một tiếng động nhẹ nhàng, lon nước ngọt trong tay tôi bị anh ta đè xuống bàn. Hứa Đà nhìn tôi cười. Cái cười mỉm rất lạ lùng, tưởng tượng bạn ghép ảnh chân dung: ghép một đôi mắt và cái miệng đang cười vào một khuôn mặt trống rỗng, bạn biết là nó trống rỗng.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé?” anh ta nói, “Tuyết Minh, chúng ta cùng trao đổi bí mật.”
“Tôi không có bí mật”
“Không, cậu phải chơi.” Anh ta nắm lấy vai tôi rất mạnh làm tôi không thoát ra được, kéo tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, “Bí mật của cậu hẳn rất thú vị. Ba cậu là cảnh sát mà không phát hiện ra, nếu tôi biết được bí mật của cậu tôi sẽ rất tự hào.”
Đường phố không có người, tôi không xác định được có nên vùng vẫy hoặc là hét lên không. Anh ta kéo tôi đi qua khỏi công viên thành phố, ngược hướng về nhà.
“Ngày đầu tiên đến nhà cậu, tôi đã cảm thấy cậu là một đứa trẻ rất kỳ quái.” anh ta nhẹ giọng nói, “Ở tuổi này nam hài thử thích gì ta? đá banh, bóng rổ, ngực con gái, ban nhạc, thí nghiệm vật lý, chơi game, tốc độ với hàng đống đam mê….tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý chủ nhà sẽ có đứa con ầm ĩ đến chó cũng ghét. Thế mà cậu lại hoàn toàn tương phản với những gì tôi tưởng tượng. Không nhìn ra được sở thích của cậu.”
“Vậy anh thì sao, anh thích cái gì?”
“Không được, chúng ra nói rõ là trao đổi bí mật. Cậu không thể chỉ muốn tôi nói bí mật cho cậu.”
Bất tri bất giác, chúng tôi đã đi rất xa, dừng lại bên ngoài gầm cầu. Đây là hiện trường vụ phân thây đầu tiên.
Hứa Đà khoác vai tôi, anh ta hiếu kỳ với phản ứng của tôi: “Tôi nghĩ cậu sẽ la hét bỏ chạy chứ. Cậu không sợ à?”
“Tôi nên sợ sao?”
Tôi hỏi câu này thật lòng. Vì trầm mê tử vong, tôi đối với nguyên nhân gây sợ hãi của người bình thường đều mất cảm giác rồi. Nhưng mà câu này nói ra nghe thế nào cũng có mùi khiêu khích. Hứa Đà thở dài, đưa tôi đi vào gầm cầu.
Lúc này tôi đứng lại, tôi nghĩ mình nên công bố bí mật thứ nhất để cục diện bớt bế tắc một chút— dù sao ngày mai tôi cũng có bài kiểm tra tiếng Anh, còn phải về làm bài tập, học từ mới.
“Anh thích chết không?” tôi hỏi.
Hoàn toàn im lặng, Hứa Đà từ trong bóng tối bỗng quay người lại, đem cái gì đó như dây mảnh vòng qua cổ tôi rồi hung hăng siết mạnh. Thủ pháp rất nhanh và thuần thục, tất cả chỉ phát sinh trong khoảng ba giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất