Nhị Công Tử Đến Rồi

Chương 1: Cái Giá Phải Trả Khi Nhiệm Vụ Thất Bại

Sau
*Chát *

Đại Vu Qua nhận lấy một bạt tay trên má.

Cả người không còn sức mà ngã nhoài xuống nền đất lạnh.

Đại Lục Vương nhìn y bằng ánh mắt chán ghét.

"Ta thật hối hận khi để người phụ nữ đó sanh ra ngươi, một chuyện cỏn con cũng làm không xong, vô dụng"

Lúc này y thật sự đã kiệt sức.

Ba ngày y bị chính tay phụ thân mình giam vào ngục tối, mỗi ngày trải qua vô số đòn roi.

Ông còn bắt y phải tuyệt thực, dù vậy câu nói của ông ta vừa thốt ra từng chữ một rõ ràng bên tai.

Dù y có bị ông ta hành hạ như thế nào cũng được, điều duy nhất y không chấp nhận được chính là người khác hạ nhục mẫu thân mình.

Cổ họng khô khốc, y khó khăn mở miệng . "Ông không có quyền nhắc đến mẫu thân ta". Hai bàn tay y nắm chặt đến nỗi móng tay cấm sâu vào da thịt .

Đại Lục Vương không tin vào tai mình, Ông đứng thất thần vài giây.

Đứa con này từ trước đến nay chưa từng dám cãi lại ông, ấy vậy mà hôm nay lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, còn cao giọng như thế, ông lạnh lùng ngồi xuống ghế đối diện.

"Đánh, đánh tiếp cho ta"

Từng vết roi đánh vùn vụt vào người, khoét sâu vào da thịt.

Thân thể y bây giờ có chỗ nào mà lành lặn đâu, máu ướt đẫm cả thân, y phục rách nát đến đáng thương.

"Phụ thân người có giỏi thì giết ta luôn đi"

"Muốn chết, được ta sẽ toại nguyện cho ngươi..."

Nói xong ông ta lắc nhẹ chén trà trên tay.

"Nhưng trước khi ngươi chết ta sẽ cho người mang xác của ả đàn bà kia, lập tức phanh thây trước mặt ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Mẫu thân, đúng rồi mẫu thân còn trong tay ông ấy, vì quá đau đớn mà y lại quên đi sao?

Y tự cảm thấy bản thân mình thật điên rồi, y cố gượng khó khăn bò đến ôm lấy chân ông ta.



"Phụ thân là hài nhi vô dụng, hài nhi biết sai rồi, chỉ cần phụ thân không làm hại mẫu thân ta, cho ta thêm một cơ hội"

Y cắn chặt môi dưới. "sau này ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời người, phụ thân, xin người..."

Còn nghĩ nó đã thay đổi, vậy mà chỉ một chút hù doạ nó liền bài ra bộ dạng đầy mất mặt này.

Đã bao nhiêu năm rồi vậy mà cũng không trưởng thành lên được.

"Nghiệt chủng, đúng là nghiệt chủng"

Ông phất tay, tâm trạng tức giận mà rời đi .

Ngay khi ông ra khỏi, cửa nhà lao lập tức đóng sầm lại, tiếng xích sắt va vào nhau đến chói tai.

Y vô lực nằm xuống.

Cơ thể như có như không mà co rút lại, đôi mắt vừa khép hai dòng lệ đỏ cũng vì thế mà tuôn ra.

Đại Vu Qua con trai thứ của Đại Lục Vương. Trước y là đại tỷ cùng cha khác mẹ Đại Lục Di, bản thân là nhị công tử của Đường Gia Trang cũng là con trai duy nhất của Đại Lục Vương.

Dù vậy tỷ tỷ lại được nuông chiều hết mực, yêu thương hết lòng, còn y chỉ là cái gai trong mắt phụ thân mình.

Đáng nhẽ y cũng có một tuổi thơ vui vẻ bên cạnh mẫu thân, dù mẫu thân chưa một lần nhắc đến phụ thân mình là ai thế nhưng bà luôn nói với y rằng phụ thân là một người chính trực, là một mãnh tướng oai phong lẫm liệt và... Phụ thân của y đã chết trên chiến trường.

Cho đến khi y tròn bảy tuổi, y còn nhớ rất rõ đêm mưa lạnh lẽo đó, một đoàn người đã tiến vào.

Lạnh lùng chia cắt mẹ con y, một đường mang y về kinh thành, mặc cho y khóc lóc giãy giụa suốt cả đoạn đường.

Từ đấy y cũng chưa từng được gặp lại mẫu thân mình lần nào nữa.

____

Đi sâu vào bên trong khu rừng rậm rạp ít ai lui đến, một phủ nhỏ nằm lẻ loi đối diện trước sau là rừng rậm và biển nước rộng lớn.

Nơi đây muôn hoa khoe sắc, chim chốc bay lượn đầy trời tạo thành một bức tranh đẹp đến động lòng người.

Chỉ sau khi chủ nhân nơi này đến đây sinh sống thiên hạ mới biết rằng trên đời còn có một nơi đẹp đẽ như vậy.

Ngôi nhà mát đơn sơ được đặt giữa hồ sen, bên trong căn phòng nhỏ, một nam nhân cao lớn, khoác trên người chiếc xiêm y màu tím nhạt, thắt lưng trắng tinh khôi tôn lên dáng người cân đối.

Như nhìn thấy thấp thoáng dưới lớp áo kia là những phần cơ săn chắc, đôi mắt đen tuyền, ngũ quan thật tinh tế nhưng không thiếu phần lãnh đạm.



Hắn nghiêng đầu, lời nói hướng đến một ảnh vệ đang đi về phía mình.

"Điều tra đến đâu rồi"

Tự Giải Ngâu cau mày nhìn lấy quyển tình báo trên tay.

Kiên Cẩn chấp tay hành lễ. "Thích khách không tìm thấy, tại hạ đã lục soát khắp nơi thế nhưng ngoài miếng ngọc bội này thì không còn manh mối nào cả"

Nói xong Kiên Cẩn liền đưa đến cho hắn.

Hắn ngắm nhìn chiếc ngọc bội màu xanh lam trên tay mình phía sau còn khắc một chữ kỷ, cũng không có gì đặc sắc.

Hắn tiện tay cho nó vào hộp gỗ bên dưới, không lạnh không nóng mà nói. "Tiếp tục tìm"

"Tuân lệnh" Kiên Cẩn nói xong liền mở tung cửa sổ.

Tự Giải Ngâu xoa xoa thái dương, dùng nghiêng mực ném thẳng vào tên ảnh vệ.

"Ngươi có biết đây là lần thứ bao nhiêu ta thay cửa sổ hay chưa?"

Thân thủ nhanh nhẹn Kiên Cẩn đã thuận lợi tránh lấy đồ vật kia.

Miệng cười cười miễn cưỡng nói.

"Hì... Xin lỗi công tử, thuộc hạ sẽ chú ý hơn"

Haizz biết làm sao được chúng ta sống trong phủ nghèo nàn, thì phải biết tiết kiệm thôi.

"Còn nữa, chỉ cần tìm thấy tên thích khách đó là được, đừng làm y bị thương..."

Kiên Cẩn mở to mắt nhìn hắn, Đại công tử vừa nói gì chứ, đừng làm thích khách bị thương ư, liệu công tử nhà mình có bị trúng gió hay sốt siêu vi gì rồi không?

Dù nghĩ vậy nhưng có tám cái mạng Kiên Cẩn cũng không dám nói ra đâu.

Chỉ khi Kiên Cẩn đi rồi, Tự Giải Ngâu mới lộ rõ một chút ý cười trong mắt, nhớ đến ba ngày trước hắn đang nhắm mắt hít lấy khí trời thanh mát bên bờ biển...

Thì một đám hắc y nhân từ đâu xông tới chĩa thẳng đao kiếm về phía hắn, trong đó một tên bước ra bảo hắn phải giao ra Ngoạ Huyết, thế nhưng đến hắn còn chẳng biết Ngoạ Huyết là cái thứ quái quỷ gì thì làm sao giao cho bọn họ đây.

Đang khó hiểu tại sao dạo này lại có nhiều người đến ám sát hắn như vậy.

Không mất quá nhiều thời gian để giải quyết, đám người đó đã nằm gọn trong tay hộ vệ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau