Chương 1: Sát vách
Thề với Trời, Bắc Thần Đông từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy may mắn khi sống sát vách với nhà của Chu Tần Lạc. Bố mẹ hai đứa thân nhau, nhưng hình như chẳng chia cho chúng nó tí hòa thuận nào.
Chu Tần Lạc chỉ cao 1m6 nhưng có thể dẩu mỏ lên chửi Bắc Thần Đông cả một ngày không chán.
Bắc Thần Đông cao tận 1m8 nhưng cũng chỉ có thể nhăn mặt nghe bạn mình chửi mà không dám đánh lại.
Bố mẹ Chu Tần Lạc thích Bắc Thần Đông vì cậu vừa đẹp trai vừa học giỏi.
Bố mẹ Bắc Thần Đông lại thích Chu Tần Lạc vì nó vừa ngoan ngoãn lại vừa trắng trẻo.
Hai bên mỗi lần gặp nhau cứ khen qua khen lại, chẳng để ý đến hai đứa con trai đang lườm nhau đến cháy cả mắt.
"Cái gì mà đẹp trai học giỏi chứ, cũng chỉ được cái chiều cao chứ được cái gì chứ?"
"Chu Tần Lạc, ông đây thi được hạng nhất toàn khối."
"Nếu tôi không bỏ câu cuối để nhường ông cũng có thể hạng nhất."
"Lão Tần thật rộng lượng."
"Anh Đông cũng không vừa, ha ha."
Hai bên mỗi người một câu, nhìn xa thì đúng là một khung cảnh hòa thuận nhưng người trong cuộc đều thấy được mỗi câu là một sự kháy đểu nhau.
Chu Hiểu Di ngồi bên cạnh không chịu nổi gõ cạch cái đũa lên bát của Chu Tần Lạc:
"Ăn!"
"Dạ, chị!"
Những lúc như thế này Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc lại đồng đều lạ thường. Hai đứa sợ Chu Hiểu Di hơn cả bị ăn đòn.
Lúc nhỏ Chu Tần Lạc từng vẽ bậy lên sách của Chu Hiểu Di liền bị cô cắn vào tay một cái đến khóc ré lên. Đến lúc người lớn nhà họ Chu bước vào đã thấy cánh tay của Chu Tần Lạc hằn rõ vết răng, mặt mũi hai đứa trẻ đều tèm lem nước mắt. Chu Hiểu Di hơn Chu Tần Lạc 3 tuổi. Lúc ấy Chu Hiểu Di mới 6 tuổi, vậy mà lại có thể cắn người đến mức để lại sẹo trên tay Chu Tần Lạc đến tận bây giờ.
Bắc Thần Đông cũng sợ Chu Hiểu Di. Ngày bé hai người tranh nhau cái bánh pudding cuối cùng trong đĩa, Chu Hiểu Di liền cào một cái lên người Bắc Thần Đông, không những làm rách cả áo mà còn để lại trên vai cậu một vết sẹo.
Bắc Thần Đông là con một, Chu Hiểu Di lại chỉ có mình người em trai là Chu Tần Lạc. Bố mẹ hai bên liền giao hết mọi trọng trách dạy học lên cô. Tất nhiên ban đầu cả hai đứa đều kịch liệt phản đối, nhưng nghĩ đến việc phải đi học thêm buổi tối rồi đi học xuyên hè giữa cái chảo lửa nóng nực liền thay đổi suy nghĩa.
Chu Hiểu Di cũng hoàn thành trọng trách, thành công nuôi dạy được học sinh hạng nhất giải thành phố môn Tin Học ở sơ trung cùng thủ khoa thi vào cao trung, bản thân cũng không phải vừa mà thi đỗ Thanh Hoa trước sự ngưỡng mộ của cả xóm làng.
Mặc dù trong mắt bố mẹ và người trong xóm, hai đứa chính xác là chó với mèo, nhưng trong mắt thầy cô ở trường, Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc chính là song thần học bá. Mặc dù vậy nhưng không phải mắt ai cũng giống nhau.
Trong mắt bác bảo vệ ở cao trung, đây chỉ là hai đứa nhóc nhiều chuyện ngày nào cũng đi muộn rồi trèo cổng vào đến lúc bị thầy hiệu phó bắt chạy quanh sân trường vẫn nhe răng ra cười. Trong mắt bạn cùng lớp, ngoài những lúc hai đứa làm người tốt cho cả lớp chép bài tập thì thường ngày đây chính là hai đứa dở hơi nhất bọn họ từng gặp, trong mắt thầy chủ nhiệm cũng vậy.
Là khi Chu Tần Lạc sẽ ngồi đoán màu cà vạt của thầy chủ nhiệm hôm ấy màu gì rồi thách đố với Bắc Thần Đông. Nếu đoán trật hiển nhiên bị búng một cái đau điếng vào trán rồi kết cục hai đứa bị cho ra khỏi lớp đứng cả tiết vì cái tội đấm nhau trong giờ.
Là khi Bắc Thần Đông rủ Chu Tần Lạc trốn học đi hái trộm xoài, mỗi đứa một cây. Bắc Thần Đông sẽ nhanh chân xuống trước chạy tọt vào lớp cầm đôi dép mới vừa trộm được của Chu Tần Lạc lên nói với thầy chủ nhiệm:
"Thầy Khương, em nhặt được dép của ai rơi ngoài sân, hình như là của lớp mình."
Khương Kiến Hoàng lúc đó sẽ ném bụp viên phấn vào người Bắc Thần Đông rồi kêu cậu về chỗ ngồi. Sau đó cầm dép lên mà hỏi:
"Đây là dép của anh chị nào?"
"Của em, của em thầy ơi..."
Chu Tần Lạc vẫn ngồi vắt vẻo trên cây xoài gần cửa sổ lớp học mà với vào trong. Khương Kiến Hoàng thật sự bị Chu Tần Lạc chọc tức, nhẫn tâm đóng sầm cửa sổ phòng học lại rồi tiếp tục dạy học. Đợi đến khi Chu Tần Lạc lấy được dép đã là câu chuyện của 1 tiếng sau khi bị thầy hiệu phó bắt gặp rồi bắt viết bản kiểm điểm.
Nhưng cũng nhờ hai người này mà hầu như tuần nào lớp 10A1 của thầy Khương cũng đầy ắp mùi xoài chín. Có thể nói Bắc Thần Đông cùng Chu Tần Lạc không những "gánh bài tập" cả lớp mà còn cung cấp cả miếng ăn cho bọn họ.
Nhà của Chu Tần Lạc ngay sát vách Bắc Thần Đông, cả hai nhà đều có một khoảng sân rộng, ở giữa có một vách ngăn khá thấp, người như Bắc Thần Đông có thể đứng nhìn sang bên kia, Chu Tần Lạc cũng có thể nếu kê thêm một chiếc ghế đứng lên. Đây là chỗ để hai đứa bàn nhau đi chơi trốn bố mẹ lúc nửa đêm, cũng là chỗ để người này nhìn người kia bị chửi rồi cười ha hả vào mặt nhau. Phòng ngủ của hai đứa cũng đối diện nhau, ban đầu phòng ngủ của Chu Tần Lạc là của Chu Hiểu Di nhưng nó giãy nảy lên không chịu, nhất quyết xin phòng đó, lấy lí do phải làm bài tập với Bắc Thần Đông nên mới giành được phòng. Thật ra nó đòi phòng đó để mỗi khi bị người lớn nhà họ Chu chửi sẽ nhanh chân mà leo qua cửa trốn sang phòng bạn nằm lì ở đó đến mấy hôm sau mới về. Nhà họ Bắc cũng quá quen với việc phải nuôi thêm một miệng ăn, thành ra Chu Tần Lạc có thể ở đó cả tháng cũng không ai thèm đuổi về.
Chu Tần Lạc chỉ cao 1m6 nhưng có thể dẩu mỏ lên chửi Bắc Thần Đông cả một ngày không chán.
Bắc Thần Đông cao tận 1m8 nhưng cũng chỉ có thể nhăn mặt nghe bạn mình chửi mà không dám đánh lại.
Bố mẹ Chu Tần Lạc thích Bắc Thần Đông vì cậu vừa đẹp trai vừa học giỏi.
Bố mẹ Bắc Thần Đông lại thích Chu Tần Lạc vì nó vừa ngoan ngoãn lại vừa trắng trẻo.
Hai bên mỗi lần gặp nhau cứ khen qua khen lại, chẳng để ý đến hai đứa con trai đang lườm nhau đến cháy cả mắt.
"Cái gì mà đẹp trai học giỏi chứ, cũng chỉ được cái chiều cao chứ được cái gì chứ?"
"Chu Tần Lạc, ông đây thi được hạng nhất toàn khối."
"Nếu tôi không bỏ câu cuối để nhường ông cũng có thể hạng nhất."
"Lão Tần thật rộng lượng."
"Anh Đông cũng không vừa, ha ha."
Hai bên mỗi người một câu, nhìn xa thì đúng là một khung cảnh hòa thuận nhưng người trong cuộc đều thấy được mỗi câu là một sự kháy đểu nhau.
Chu Hiểu Di ngồi bên cạnh không chịu nổi gõ cạch cái đũa lên bát của Chu Tần Lạc:
"Ăn!"
"Dạ, chị!"
Những lúc như thế này Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc lại đồng đều lạ thường. Hai đứa sợ Chu Hiểu Di hơn cả bị ăn đòn.
Lúc nhỏ Chu Tần Lạc từng vẽ bậy lên sách của Chu Hiểu Di liền bị cô cắn vào tay một cái đến khóc ré lên. Đến lúc người lớn nhà họ Chu bước vào đã thấy cánh tay của Chu Tần Lạc hằn rõ vết răng, mặt mũi hai đứa trẻ đều tèm lem nước mắt. Chu Hiểu Di hơn Chu Tần Lạc 3 tuổi. Lúc ấy Chu Hiểu Di mới 6 tuổi, vậy mà lại có thể cắn người đến mức để lại sẹo trên tay Chu Tần Lạc đến tận bây giờ.
Bắc Thần Đông cũng sợ Chu Hiểu Di. Ngày bé hai người tranh nhau cái bánh pudding cuối cùng trong đĩa, Chu Hiểu Di liền cào một cái lên người Bắc Thần Đông, không những làm rách cả áo mà còn để lại trên vai cậu một vết sẹo.
Bắc Thần Đông là con một, Chu Hiểu Di lại chỉ có mình người em trai là Chu Tần Lạc. Bố mẹ hai bên liền giao hết mọi trọng trách dạy học lên cô. Tất nhiên ban đầu cả hai đứa đều kịch liệt phản đối, nhưng nghĩ đến việc phải đi học thêm buổi tối rồi đi học xuyên hè giữa cái chảo lửa nóng nực liền thay đổi suy nghĩa.
Chu Hiểu Di cũng hoàn thành trọng trách, thành công nuôi dạy được học sinh hạng nhất giải thành phố môn Tin Học ở sơ trung cùng thủ khoa thi vào cao trung, bản thân cũng không phải vừa mà thi đỗ Thanh Hoa trước sự ngưỡng mộ của cả xóm làng.
Mặc dù trong mắt bố mẹ và người trong xóm, hai đứa chính xác là chó với mèo, nhưng trong mắt thầy cô ở trường, Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc chính là song thần học bá. Mặc dù vậy nhưng không phải mắt ai cũng giống nhau.
Trong mắt bác bảo vệ ở cao trung, đây chỉ là hai đứa nhóc nhiều chuyện ngày nào cũng đi muộn rồi trèo cổng vào đến lúc bị thầy hiệu phó bắt chạy quanh sân trường vẫn nhe răng ra cười. Trong mắt bạn cùng lớp, ngoài những lúc hai đứa làm người tốt cho cả lớp chép bài tập thì thường ngày đây chính là hai đứa dở hơi nhất bọn họ từng gặp, trong mắt thầy chủ nhiệm cũng vậy.
Là khi Chu Tần Lạc sẽ ngồi đoán màu cà vạt của thầy chủ nhiệm hôm ấy màu gì rồi thách đố với Bắc Thần Đông. Nếu đoán trật hiển nhiên bị búng một cái đau điếng vào trán rồi kết cục hai đứa bị cho ra khỏi lớp đứng cả tiết vì cái tội đấm nhau trong giờ.
Là khi Bắc Thần Đông rủ Chu Tần Lạc trốn học đi hái trộm xoài, mỗi đứa một cây. Bắc Thần Đông sẽ nhanh chân xuống trước chạy tọt vào lớp cầm đôi dép mới vừa trộm được của Chu Tần Lạc lên nói với thầy chủ nhiệm:
"Thầy Khương, em nhặt được dép của ai rơi ngoài sân, hình như là của lớp mình."
Khương Kiến Hoàng lúc đó sẽ ném bụp viên phấn vào người Bắc Thần Đông rồi kêu cậu về chỗ ngồi. Sau đó cầm dép lên mà hỏi:
"Đây là dép của anh chị nào?"
"Của em, của em thầy ơi..."
Chu Tần Lạc vẫn ngồi vắt vẻo trên cây xoài gần cửa sổ lớp học mà với vào trong. Khương Kiến Hoàng thật sự bị Chu Tần Lạc chọc tức, nhẫn tâm đóng sầm cửa sổ phòng học lại rồi tiếp tục dạy học. Đợi đến khi Chu Tần Lạc lấy được dép đã là câu chuyện của 1 tiếng sau khi bị thầy hiệu phó bắt gặp rồi bắt viết bản kiểm điểm.
Nhưng cũng nhờ hai người này mà hầu như tuần nào lớp 10A1 của thầy Khương cũng đầy ắp mùi xoài chín. Có thể nói Bắc Thần Đông cùng Chu Tần Lạc không những "gánh bài tập" cả lớp mà còn cung cấp cả miếng ăn cho bọn họ.
Nhà của Chu Tần Lạc ngay sát vách Bắc Thần Đông, cả hai nhà đều có một khoảng sân rộng, ở giữa có một vách ngăn khá thấp, người như Bắc Thần Đông có thể đứng nhìn sang bên kia, Chu Tần Lạc cũng có thể nếu kê thêm một chiếc ghế đứng lên. Đây là chỗ để hai đứa bàn nhau đi chơi trốn bố mẹ lúc nửa đêm, cũng là chỗ để người này nhìn người kia bị chửi rồi cười ha hả vào mặt nhau. Phòng ngủ của hai đứa cũng đối diện nhau, ban đầu phòng ngủ của Chu Tần Lạc là của Chu Hiểu Di nhưng nó giãy nảy lên không chịu, nhất quyết xin phòng đó, lấy lí do phải làm bài tập với Bắc Thần Đông nên mới giành được phòng. Thật ra nó đòi phòng đó để mỗi khi bị người lớn nhà họ Chu chửi sẽ nhanh chân mà leo qua cửa trốn sang phòng bạn nằm lì ở đó đến mấy hôm sau mới về. Nhà họ Bắc cũng quá quen với việc phải nuôi thêm một miệng ăn, thành ra Chu Tần Lạc có thể ở đó cả tháng cũng không ai thèm đuổi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất