Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 52
Ả ta giờ đây lên tiếng:
"Hưm sao nào hả con chó chết kia! Chắc mày đã không biết mày đang đụng vào ai đúng không? Và giờ tao sẽ cho mày thấy hậu quả của việc đụng nhầm vào một người như tao..."
Nói rồi ả ta ngay lập tức kéo cô dậy sau đó lôi cô đi ả lên tiếng:
"Con chó chết này! Giờ tao nhất định phải tống cổ mày ra khỏi cái công ty này mới được. Hơn hết tao cũng chả muốn nhìn thấy cái mặt chó của mày một chút nào..."
Sau đó ả ta đã lôi Gia Mẫn đến chỗ trước cửa công ty, và rồi đẩy cô ngã xuống dưới mặt đất, ả ta đứng nhìn cô nằm dưới đất mà lên tiếng:
"Giờ thì hãy rời khỏi đây đi con chó! Bởi vì ở đây không nhận mày đâu Hơn hết ngày mai mày nghĩ luôn là được rồi!"
Cánh cửa đã bắt đầu khép lại, cô nằm bên ngoài mà bắt đầu đứng dậy cô cảm thấy vô cùng uất ức mà chốc lát nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt cô miếu máo nói:
"Con mụ đàn bà điên kia! Mày muốn đuổi thì tao đi! Mày tưởng rằng tao cần cái công việc này của mày lắm à? Hưm mày ở đó mà tự làm một mình đi.."
Nói rồi cô đã bắt đầu rời đi. Đi được một lúc thì cô đã vô tình đi ngang qua phòng làm việc của Trần Mã. Cậu ngồi trong phòng làm việc mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay lúc đó cậu đã quyết định ra bên ngoài mua một ít thuốc về uống cho bản thân bớt đi sự mệt mỏi kia...
Nhưng rồi khi bước ra bên ngoài, cậu nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc, bóng hình đó đang đi lang thang ở hành lang. Cậu giờ đây vô cùng tò mò mà tự hỏi người đó là ai? Chốc lát cậu đã đuổi theo cái người đó...
Đuổi Theo một hồi lâu thì cậu bấy giờ cũng đã đuổi theo kịp người kia, cậu giờ đây bắt đầu tiến đến chỗ của người ấy, ngay lập tức cậu đặc tay lên vai người kia mà lên tiếng:
"Này...Cô gì ơi cô quay lại cho tôi hỏi chút được không?"
Nghe đến đây Gia Mẫn giờ bắt đầu quay mặt lại thì nhìn thấy Trần Mã đang nhìn chăm chăm mình Giờ đây trong đầu anh nghĩ rằng thì ra người mà anh nhìn thấy là cô hèn thì anh có cảm giác vừa lạ mà vừa quen...
Gia Mẫn giờ đây hỏi anh bảo cô quay lại cho anh hỏi rốt cuộc là có chuyện gì không? Anh giờ đây nhìn thấy mắt của cô vẫn còn đọng lại những giọt lệ và cô dường như đang rất buồn về một điều gì đó hay sao ấy, mà điều đó đã hiện ra từ khuôn mặt của cô ngay lập tức anh đã lên tiếng hỏi:
"Chuyện... Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Tại sao cô lại khóc như vậy chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Cô giờ đây im lặng định dấu không cho anh biết. Cô ngay lập tức trả lời rằng: "Không có gì đâu. Vậy nên anh đừng quan tâm đến tôi làm gì!"
Trước câu trả lời lạnh lùng kia của cô, anh không những không có ý định dừng việc tra hỏi kia lại, mà tiếp tục hỏi dữ dội hơn và an ủi cô:
"Cô đừng ngại mà hãy nói mọi chuyện cho tôi biết đi... Rốt cuộc có chuyện gì mà cô lại buồn và phải khóc như vậy chứ?"
Cứ như vậy anh đã hỏi cô rất nhiều lần, trước sự quan tâm của anh, cô đã không thể nào dấu diếm được nữa mà ngay lập tức khóc khúc khích trả lời: "Thật ra thì mọi chuyện là như này!"
Cô bắt đầu kể lại mọi chuyện về người phụ nữ đã đánh mình và đuổi việc mình. Anh nghe đến đây mà vô cùng tức giận lên tiếng:
"Lại là cô ta à! Cô Nhung này thật là, lúc nào cũng khó tính. Gặp ai cũng điều hâm dọ đánh đập như nhau. Hazz không biết vì cô mà người trong công ty đã xin nghỉ việc hết bao nhiêu người rồi! Mà với bản tính đó cô vẫn không chịu bỏ là sao hazz..."
Anh giờ đây bắt đầu an ủi cô đừng khóc nữa, và anh sẽ đòi lại công bằng cho cô. Sau đó anh đã đề xuất để đưa cô quay lại chỗ của cô Nhung và nói rõ tất cả những việc này...
Cứ như vậy bọn họ đã đi một lát, giờ đây bọn họ cũng đã đến được chỗ của cô Nhung. Cô Nhung vừa nhìn thấy Trần Mã mà đã lên tiếng với chất giọng voi cùng nhẹ nhàng mềm mại như muốn quyến rũ anh:
"Anh đến có việc chi không vậy tổng giám đốc? Và anh cần em giúp gì hả? Anh cứ nói em sẽ sẵn sàng giúp đỡ..."
Trước những lời nói của cô Nhung Trần Nam giờ đây đã lên tiếng trách móc rằng: "Cô Nhung à cô có thể thôi cái tật xấu biêu rao hành hạ người khác được không ạ? Bởi vì cô mà đã có biết bao nhiêu người rời khỏi công ty rồi? Và hôm nay cũng như vậy. Bộ cô muốn tất cả mọi người ở công ty này điều rời đi hết hay gì thì mới vừa lòng cô đây!"
Ngay lập tức bà đã lên tiếng đáp trả rằng: "Tôi làm như vậy là đúng chứ không phải sai! Và tôi đang giúp bọn họ có thể sống nề nếp, và cải thiện bản thân của mình tốt hơn. Vậy nên tôi mới làm như vậy..."
"Hưm sao nào hả con chó chết kia! Chắc mày đã không biết mày đang đụng vào ai đúng không? Và giờ tao sẽ cho mày thấy hậu quả của việc đụng nhầm vào một người như tao..."
Nói rồi ả ta ngay lập tức kéo cô dậy sau đó lôi cô đi ả lên tiếng:
"Con chó chết này! Giờ tao nhất định phải tống cổ mày ra khỏi cái công ty này mới được. Hơn hết tao cũng chả muốn nhìn thấy cái mặt chó của mày một chút nào..."
Sau đó ả ta đã lôi Gia Mẫn đến chỗ trước cửa công ty, và rồi đẩy cô ngã xuống dưới mặt đất, ả ta đứng nhìn cô nằm dưới đất mà lên tiếng:
"Giờ thì hãy rời khỏi đây đi con chó! Bởi vì ở đây không nhận mày đâu Hơn hết ngày mai mày nghĩ luôn là được rồi!"
Cánh cửa đã bắt đầu khép lại, cô nằm bên ngoài mà bắt đầu đứng dậy cô cảm thấy vô cùng uất ức mà chốc lát nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt cô miếu máo nói:
"Con mụ đàn bà điên kia! Mày muốn đuổi thì tao đi! Mày tưởng rằng tao cần cái công việc này của mày lắm à? Hưm mày ở đó mà tự làm một mình đi.."
Nói rồi cô đã bắt đầu rời đi. Đi được một lúc thì cô đã vô tình đi ngang qua phòng làm việc của Trần Mã. Cậu ngồi trong phòng làm việc mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay lúc đó cậu đã quyết định ra bên ngoài mua một ít thuốc về uống cho bản thân bớt đi sự mệt mỏi kia...
Nhưng rồi khi bước ra bên ngoài, cậu nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc, bóng hình đó đang đi lang thang ở hành lang. Cậu giờ đây vô cùng tò mò mà tự hỏi người đó là ai? Chốc lát cậu đã đuổi theo cái người đó...
Đuổi Theo một hồi lâu thì cậu bấy giờ cũng đã đuổi theo kịp người kia, cậu giờ đây bắt đầu tiến đến chỗ của người ấy, ngay lập tức cậu đặc tay lên vai người kia mà lên tiếng:
"Này...Cô gì ơi cô quay lại cho tôi hỏi chút được không?"
Nghe đến đây Gia Mẫn giờ bắt đầu quay mặt lại thì nhìn thấy Trần Mã đang nhìn chăm chăm mình Giờ đây trong đầu anh nghĩ rằng thì ra người mà anh nhìn thấy là cô hèn thì anh có cảm giác vừa lạ mà vừa quen...
Gia Mẫn giờ đây hỏi anh bảo cô quay lại cho anh hỏi rốt cuộc là có chuyện gì không? Anh giờ đây nhìn thấy mắt của cô vẫn còn đọng lại những giọt lệ và cô dường như đang rất buồn về một điều gì đó hay sao ấy, mà điều đó đã hiện ra từ khuôn mặt của cô ngay lập tức anh đã lên tiếng hỏi:
"Chuyện... Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Tại sao cô lại khóc như vậy chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Cô giờ đây im lặng định dấu không cho anh biết. Cô ngay lập tức trả lời rằng: "Không có gì đâu. Vậy nên anh đừng quan tâm đến tôi làm gì!"
Trước câu trả lời lạnh lùng kia của cô, anh không những không có ý định dừng việc tra hỏi kia lại, mà tiếp tục hỏi dữ dội hơn và an ủi cô:
"Cô đừng ngại mà hãy nói mọi chuyện cho tôi biết đi... Rốt cuộc có chuyện gì mà cô lại buồn và phải khóc như vậy chứ?"
Cứ như vậy anh đã hỏi cô rất nhiều lần, trước sự quan tâm của anh, cô đã không thể nào dấu diếm được nữa mà ngay lập tức khóc khúc khích trả lời: "Thật ra thì mọi chuyện là như này!"
Cô bắt đầu kể lại mọi chuyện về người phụ nữ đã đánh mình và đuổi việc mình. Anh nghe đến đây mà vô cùng tức giận lên tiếng:
"Lại là cô ta à! Cô Nhung này thật là, lúc nào cũng khó tính. Gặp ai cũng điều hâm dọ đánh đập như nhau. Hazz không biết vì cô mà người trong công ty đã xin nghỉ việc hết bao nhiêu người rồi! Mà với bản tính đó cô vẫn không chịu bỏ là sao hazz..."
Anh giờ đây bắt đầu an ủi cô đừng khóc nữa, và anh sẽ đòi lại công bằng cho cô. Sau đó anh đã đề xuất để đưa cô quay lại chỗ của cô Nhung và nói rõ tất cả những việc này...
Cứ như vậy bọn họ đã đi một lát, giờ đây bọn họ cũng đã đến được chỗ của cô Nhung. Cô Nhung vừa nhìn thấy Trần Mã mà đã lên tiếng với chất giọng voi cùng nhẹ nhàng mềm mại như muốn quyến rũ anh:
"Anh đến có việc chi không vậy tổng giám đốc? Và anh cần em giúp gì hả? Anh cứ nói em sẽ sẵn sàng giúp đỡ..."
Trước những lời nói của cô Nhung Trần Nam giờ đây đã lên tiếng trách móc rằng: "Cô Nhung à cô có thể thôi cái tật xấu biêu rao hành hạ người khác được không ạ? Bởi vì cô mà đã có biết bao nhiêu người rời khỏi công ty rồi? Và hôm nay cũng như vậy. Bộ cô muốn tất cả mọi người ở công ty này điều rời đi hết hay gì thì mới vừa lòng cô đây!"
Ngay lập tức bà đã lên tiếng đáp trả rằng: "Tôi làm như vậy là đúng chứ không phải sai! Và tôi đang giúp bọn họ có thể sống nề nếp, và cải thiện bản thân của mình tốt hơn. Vậy nên tôi mới làm như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất