Chương 19
Lối vào của Quỷ giới Phong Đô nằm ở cực bắc ngoài năm quận, ngàn dặm nơi đây bị đóng băng, mọi thứ khô héo, không có người ở.
Mấy ngày nay, rất nhiều đệ tử phái Trác Quang bị ma khí ảnh hưởng, tinh thần không tốt, chỉ có thể dựa vào đan dược để cầm cự, thấy Hách Liên Tranh đến thì lập tức tới đón.
Em gái Hách Liên Tranh từng sống ở phái Trác Quang một thời gian, lúc đó khi nhớ cô bé, anh thường xuyên lên núi Trác Quang thăm nên có quan hệ tốt với thế hệ trẻ của phái.
Hách Liên Tranh dũng cảm ngay thẳng, trọng tình trọng nghĩa, đáng quý hơn là có tấm lòng thương dân, can đảm làm những gì mình biết là không thể. Các trưởng lão của phái Trác Quang luôn bùi ngùi khi nhắc đến anh, tiếc nuối anh không gia nhập môn phái họ.
Hách Liên Tranh phát đan dược mình đã chuẩn bị cho những đạo hữu này rồi cáo biệt họ, bước vào Phong Đô.
Phong Đô tối tăm không có ánh Mặt trời, đâu đâu cũng bao trùm quỷ khí, rất nhiều bóng ma gầy gò không biết phải đi đâu nên lang thang nơi đây. Tiền giấy chưa cháy vụt qua con phố dài hiu quạnh, những chiếc đèn lồng trắng trên cổng vòm bị gió thổi sắp rơi, lá cờ rách nát bên dưới cũng phất phới.
Tạ Từ bước vào Phong Đô sau Hách Liên Tranh, hắn ở lại thung lũng Lạc Thiền một ngày một đêm, sau khi rời khỏi thung lũng thì gặp một nhóm tu sĩ, nghe họ bảo Phong Đô xuất hiện hiện tượng lạ, tình cờ là hắn không biết đường đến Phong Đô nên cũng đi theo họ, không ngờ lại gặp Hách Liên Tranh.
Nhưng điều này cũng không có gì lạ, sư huynh luôn là người không ngại khó khăn, lấy an nguy của thiên hạ làm trách nhiệm của mình. Cho dù hiện giờ không vào, thì khi quỷ khí Phong Đô lan đến nhân giới anh cũng sẽ đến đây.
Tạ Từ không quan tâm đến chuyện nhân gian, hắn chỉ biết rằng người chết sẽ đến Phong Đô sau khi biến thành quỷ, chờ đầu thai ở kiếp sau. Chỉ là hắn từng cho rằng nhất định sẽ có hắc bạch vô thường dẫn đường, giờ chết mới nhận ra phải tự đi, nhưng những người không biết đường thì sao, chẳng lẽ họ sẽ lang thang giữa đất trời mãi ư.
Tạ Từ thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hiện tại hắn không bận tâm.
Hắn vẫn muốn đi tìm Lý Thanh Hành, muốn gặp lại ngài ấy, cho dù ngài ấy đã đầu thai không còn nhận ra hắn; Mặc dù vẫn không biết phải làm gì hay nói gì sau khi gặp lại, nhưng hắn vẫn khó giấu được niềm vui trong lòng khi nghĩ đến việc gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên Tạ Từ đến Phong Đô, nhìn quanh thì nơi này còn đổ nát và thô sơ hơn cả âm phủ được mô tả trong sách, ngay cả một tòa biệt thự hoàn chỉnh cũng không nhiều, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hoặc hai đốm ma trơi xanh, chiếu lên khuôn mặt người sống hệt thây ma.
Tạ Từ không cảm nhận được sự đáng sợ ở đây, hắn chậm rãi suy nghĩ xem thứ mình nhìn thấy bây giờ có phải thứ Lý Thanh Hành đã thấy không? Lý Thanh Hành đã nghĩ gì khi trông thấy?
Có lẽ bởi vì xưa nay Lý Thanh Hành luôn bị nhốt tại hộp nhỏ, chôn sâu trong trí nhớ hắn, nên hiện giờ được thả ra, Tạ Từ sẽ thường xuyên nhớ tới y, mỗi một cái chớp mắt đều là về y.
Hắn sẽ nghĩ rằng nếu Lý Thanh Hành đi cùng mình trên con đường này, ngài ấy sẽ nói gì? Không biết Phong Đô có ai bán kẹo không, ngài ấy sẽ cho mình ăn chứ?
Tạ Từ nghĩ về Lý Thanh Hành suốt cả chặng đường, kỳ lạ là Hách Liên Tranh và những người khác có thể nhìn thấy bóng ma lang thang xung quanh, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy hắn.
Tạ Từ không quan tâm Hách Liên Tranh có nhìn thấy mình không, hắn chỉ sợ rằng Lý Thanh Hành đã từng dõi theo hắn như thế này, hắn sợ rằng họ sẽ không bao giờ gặp nhau được nữa.
Tạ Từ tìm kiếm trong Phong Đô vài ngày nhưng không thấy Lý Thanh Hành đâu, Lý Thanh Hành đã chết từ lâu, lẽ ra không nên ở lại Phong Đô, không tìm thấy cũng là thường tình, dù biết vậy nhưng Tạ Từ vẫn mất mát.
Hách Liên Tranh đã bị hở vết thương cũ trong khi cố hạn chế sự lan rộng của quỷ khí, thế nhưng tình hình ở Phong Đô ngày càng nghiêm trọng, bất đắc dĩ anh đành hợp lực với các đạo sĩ khác, lập đại trận Cửu diệu kim ô ngay nơi giao nhau giữa Phong Đô và nhân giới.
Ánh vàng chói lọi chiếu sáng một nửa Phong Đô như ban ngày, vô số bóng ma chạy tán loạn, con quái vật khổng lồ bị đứt đuôi trên đỉnh Chung Sơn phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, bầu trời nứt toác, núi non sụp đổ, quỷ khí vô tận biến thành hàng ngàn lưỡi kiếm sắc bén, lao vút về trước rồi tan biến trong ánh sáng, để lộ những khuôn mặt dữ tợn và tuyệt vọng.
Rất nhiều đạo hữu trong trận bị nội thương, xem ra sẽ không chống đỡ được bao lâu. Hách Liên Tranh bay lên đứng ở giữa trận, mười ngón tay nhanh chóng thay đổi trận pháp, tạo thành hàng trăm phù chú, lơ lửng xung quanh anh. Gió mạnh thổi bay áo choàng, da thịt dưới quần áo nứt ra, máu nhỏ xuống đất, giống những chùm hoa đỏ.
Ánh sáng vàng lại chói lòa hơn, vào khoảnh khắc con quái vậy khổng lồ ngã ầm xuống, một cảnh tượng luyện ngục thoáng hiện ra trước mắt Hách Liên Tranh. Thế giới u ám, gió mưa đen kịt, dung nham nóng bỏng chậm rãi chảy dọc theo vết nứt trên mặt đất, thi thể chồng chất dưới ngọn núi xa xôi, máu chảy thành sông, như thể tai họa ập đến, một cảnh tận thế.
Hách Liên Tranh chỉ thấy đầu đau như búa bổ, rơi từ giữa không trung xuống, đại sư tỷ của phái Trác Quang là Hứa Vân Dung bay đến đỡ lấy anh và cho uống rất nhiều đan dược, mới giúp anh miễn cưỡng không ngất xỉu.
Anh nhìn cái hố sâu nơi con quái vật rơi xuống, hỏi tu sĩ xung quanh, “Đó là thứ gì?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi của Hách Liên Tranh, cuối cùng, một trưởng lão uyên bác và rất được kính trọng của phái Trác Quang đáp: “E rằng phải đến Thẩm Ngục Ti để kiểm tra sổ sinh mệnh của Phong Đô.”
Tạ Từ ở bên cạnh sờ sờ cái cằm hư vô của mình, hóa ra còn có một thứ gọi là sổ sinh mệnh à, nghe hay đấy, phải đến xem thử mới được.
Bên bờ sông Tam Đồ, trong Thẩm Ngục Ti, người phụ trách sổ sinh mệnh của Phong Đô là một phụ nữ mặc đồ trắng với mái tóc dài chấm đất, có lẽ do hiếm khi nhìn thấy ánh Mặt trời tại Phong Đô nên làn da cô trắng ngần, phản chiếu ánh sáng chập chờn, tựa trong suốt.
Cô tên là Bạc Lan, người Phong Đô gọi cô là Lan Cơ, cô rất xinh đẹp, nhưng lại lạnh như băng, đã phụ trách Thẩm Ngục Ti cả trăm năm nhưng chưa từng thấy nụ cười nở trên mặt.
Sau khi biết nguyên nhân họ đến, Lan Cơ không làm khó, cô lướt ngón tay qua không trung, mười hai cuốn sách tỏa ánh sáng vàng xuất hiện trước mặt mọi người, cô nói: “Đây là mười hai cuốn sổ sinh mệnh, không biết chư vị muốn tra cái nào.”
Cô vừa dứt lời, sổ sinh mệnh đã tự lật ra, ghi lại đủ thứ trong nhân giới và tu chân giới, hoa cỏ, cô trùng hay động thực vật, chúng sinh rộng lớn, những gì đã xảy ra trong quá khứ và những gì đang xảy ra bây giờ đều được ghi chép lại trên đó.
Ánh mắt Hách Liên Tranh nhanh chóng lướt qua, dừng lại ở quyển cuối cùng, hỏi: “Tại sao quyển này chưa mở ra?”
Lan Cơ lạnh lùng nói: “Cuốn sách này là sổ sinh mệnh của đế quân, những người khác không thể xem.”
Đế quân mà cô nói đến đương nhiên là vị ở Doanh Châu, vị hoàng đế cai quản đất trời và có quyền lực vô hạn.
“Ngươi…” Cô nhìn chằm chằm Hách Liên Tranh hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Ngươi cũng không được.”
Hách Liên Tranh cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình có chút kỳ lạ, do dự rồi hỏi: “Cuốn sổ này khác những cuốn khác thế nào?”
Lan Cơ nói: “Tất cả chúng sinh trên thế gian này đều có nguồn gốc và điểm đến của chúng. Phàm là những người có trí tuệ, đều được ghi lại vào cuốn sổ sinh mệnh này.”
Nghe có vẻ không khác những cuốn khác lắm, Hách Liên Tranh không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lan Cơ, nhưng họ vẫn phải tìm ra nguồn gốc của con quái vật khổng lồ bị chặt đuôi trước.
“Tra thế nào?” Hách Liên Tranh hỏi.
Lan Cơ nói: “Chỉ cần nghĩ về điều ngươi đang tìm là được.”
Tạ Từ đứng cạnh Lan Cơ, nhìn cuốn sổ sinh mệnh ở cuối, dường như có thứ gì đó hấp dẫn hắn đến gần nó, thế là hắn bước tới, sau đó cuốn sách mà chỉ hoàng đế mới đọc được trong lời Lan Cơ cứ vậy chậm rãi mở ra trước mặt hắn, cung điện tràn ngập ánh vàng lóa mắt.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nơi tỏa sáng, Hách Liên Tranh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao nó lại tự mở ra?”
Lan Cơ cũng không hiểu, khẽ nhíu mày, thì thào: “Kỳ lạ.”
Cô bấm đốt ngón tay cũng không tính ra được, chỉ nói: “Có lẽ đế quân có việc, chư vị không cần để ý.”
Sổ sinh mệnh tuy mở ra, nhưng lại bừng sáng chói mắt nên không thể nhìn thẳng vào nó, khi nghe Lan Cơ nhắc đến hoàng đế, họ cũng không dám tự phụ, sợ quấy rầy đối phương.
Hách Liên Tranh cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình nên vứt bỏ suy nghĩ không liên quan, cúi đầu cẩn thận tìm kiếm tin tức về con quái thú.
Tạ Từ cũng cúi đầu nhìn sổ, ánh sáng mà mọi người nhìn thấy lại rất mờ nhạt trong mắt hắn, không hề cản trở, nhưng tạm thời vẫn chưa nhìn rõ chữ trên đó.
Tạ Từ thầm niệm tên Lý Thanh Hành, cuốn sách lật giở theo suy nghĩ hắn, ký ức về Lý Thanh Hành càng rõ ràng thì sổ vận mệnh sẽ lật càng nhanh.
Trong trí nhớ của hắn, Lý Thanh Hành luôn mặc y phục màu lam, gặp chuyện gì cũng không hoảng sợ, thỉnh thoảng uống rượu thưởng trăng, thổi sáo trong gió. Những năm đó, Hách Liên Tranh luôn luyện tập bên ngoài, vì vậy phần lớn thời gian Tạ Từ chỉ ở bên cạnh y. Lý Thanh Hành dạy hắn đọc sách, luyện thư pháp cùng hắn, rảnh rỗi sẽ đọc vài bài thơ dân gian và kể những câu chuyện xưa về hoàng tử và tướng quân cho hắn nghe, Tạ Từ thiu thiu ngủ, ngẩn ngơ nhìn y, nắng chiều ngả ngớn lướt qua khóe môi Lý Thanh Hành…
Cuối cùng y nói, A Từ phải vui vẻ hạnh phúc.
Những năm sau đó, A Từ luôn trốn tránh sự thật rằng Lý Thanh Hành đã chết, hắn cố quên ngài ấy và cấm ai nhắc đến ngài ấy trước mặt mình, vốn tưởng như vậy có thể tránh được hình phạt không rõ tháng năm nào mới kết thúc, nhưng vẫn vô ích.
Bây giờ hắn cũng bằng lòng chịu đựng nỗi đau mất ngài ấy, hi vọng có thể gặp lại nhau.
Cuốn sổ cuối cùng cũng ngừng lật, nhưng hắn không thể gặp lại ngài ấy như mong muốn.
Trên đó trắng tinh, không biết Lý Thanh Hành từ đâu tới, cũng không biết đi về đâu, chỉ trống rỗng, cứ như trên đời chưa từng có người này.
Tại sao lại vậy?
“Tại sao trang này lại trống?” Cách đó không xa, Hách Liên Tranh giơ cuốn sổ trong tay lên và hỏi Lan Cơ.
Lan Cơ liếc nhìn, sau đó bình tĩnh nói: “Người nọ đã hồn phi phách tán.”
Hồn phi phách tán…
Tạ Từ sững người hồi lâu không nhúc nhích, hắn thật sự không hiểu ý nghĩa của bốn chữ này.
Chẳng lẽ là bảo, hắn đi khắp chân trời cuối bể, Hoàng Tuyền, Bích Lạc, vĩnh viễn vẫn không thể gặp lại ngài ấy ư?
Họ thực sự mãi mãi chẳng thể gặp nhau, phải không?
Mấy ngày nay, rất nhiều đệ tử phái Trác Quang bị ma khí ảnh hưởng, tinh thần không tốt, chỉ có thể dựa vào đan dược để cầm cự, thấy Hách Liên Tranh đến thì lập tức tới đón.
Em gái Hách Liên Tranh từng sống ở phái Trác Quang một thời gian, lúc đó khi nhớ cô bé, anh thường xuyên lên núi Trác Quang thăm nên có quan hệ tốt với thế hệ trẻ của phái.
Hách Liên Tranh dũng cảm ngay thẳng, trọng tình trọng nghĩa, đáng quý hơn là có tấm lòng thương dân, can đảm làm những gì mình biết là không thể. Các trưởng lão của phái Trác Quang luôn bùi ngùi khi nhắc đến anh, tiếc nuối anh không gia nhập môn phái họ.
Hách Liên Tranh phát đan dược mình đã chuẩn bị cho những đạo hữu này rồi cáo biệt họ, bước vào Phong Đô.
Phong Đô tối tăm không có ánh Mặt trời, đâu đâu cũng bao trùm quỷ khí, rất nhiều bóng ma gầy gò không biết phải đi đâu nên lang thang nơi đây. Tiền giấy chưa cháy vụt qua con phố dài hiu quạnh, những chiếc đèn lồng trắng trên cổng vòm bị gió thổi sắp rơi, lá cờ rách nát bên dưới cũng phất phới.
Tạ Từ bước vào Phong Đô sau Hách Liên Tranh, hắn ở lại thung lũng Lạc Thiền một ngày một đêm, sau khi rời khỏi thung lũng thì gặp một nhóm tu sĩ, nghe họ bảo Phong Đô xuất hiện hiện tượng lạ, tình cờ là hắn không biết đường đến Phong Đô nên cũng đi theo họ, không ngờ lại gặp Hách Liên Tranh.
Nhưng điều này cũng không có gì lạ, sư huynh luôn là người không ngại khó khăn, lấy an nguy của thiên hạ làm trách nhiệm của mình. Cho dù hiện giờ không vào, thì khi quỷ khí Phong Đô lan đến nhân giới anh cũng sẽ đến đây.
Tạ Từ không quan tâm đến chuyện nhân gian, hắn chỉ biết rằng người chết sẽ đến Phong Đô sau khi biến thành quỷ, chờ đầu thai ở kiếp sau. Chỉ là hắn từng cho rằng nhất định sẽ có hắc bạch vô thường dẫn đường, giờ chết mới nhận ra phải tự đi, nhưng những người không biết đường thì sao, chẳng lẽ họ sẽ lang thang giữa đất trời mãi ư.
Tạ Từ thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hiện tại hắn không bận tâm.
Hắn vẫn muốn đi tìm Lý Thanh Hành, muốn gặp lại ngài ấy, cho dù ngài ấy đã đầu thai không còn nhận ra hắn; Mặc dù vẫn không biết phải làm gì hay nói gì sau khi gặp lại, nhưng hắn vẫn khó giấu được niềm vui trong lòng khi nghĩ đến việc gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên Tạ Từ đến Phong Đô, nhìn quanh thì nơi này còn đổ nát và thô sơ hơn cả âm phủ được mô tả trong sách, ngay cả một tòa biệt thự hoàn chỉnh cũng không nhiều, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hoặc hai đốm ma trơi xanh, chiếu lên khuôn mặt người sống hệt thây ma.
Tạ Từ không cảm nhận được sự đáng sợ ở đây, hắn chậm rãi suy nghĩ xem thứ mình nhìn thấy bây giờ có phải thứ Lý Thanh Hành đã thấy không? Lý Thanh Hành đã nghĩ gì khi trông thấy?
Có lẽ bởi vì xưa nay Lý Thanh Hành luôn bị nhốt tại hộp nhỏ, chôn sâu trong trí nhớ hắn, nên hiện giờ được thả ra, Tạ Từ sẽ thường xuyên nhớ tới y, mỗi một cái chớp mắt đều là về y.
Hắn sẽ nghĩ rằng nếu Lý Thanh Hành đi cùng mình trên con đường này, ngài ấy sẽ nói gì? Không biết Phong Đô có ai bán kẹo không, ngài ấy sẽ cho mình ăn chứ?
Tạ Từ nghĩ về Lý Thanh Hành suốt cả chặng đường, kỳ lạ là Hách Liên Tranh và những người khác có thể nhìn thấy bóng ma lang thang xung quanh, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy hắn.
Tạ Từ không quan tâm Hách Liên Tranh có nhìn thấy mình không, hắn chỉ sợ rằng Lý Thanh Hành đã từng dõi theo hắn như thế này, hắn sợ rằng họ sẽ không bao giờ gặp nhau được nữa.
Tạ Từ tìm kiếm trong Phong Đô vài ngày nhưng không thấy Lý Thanh Hành đâu, Lý Thanh Hành đã chết từ lâu, lẽ ra không nên ở lại Phong Đô, không tìm thấy cũng là thường tình, dù biết vậy nhưng Tạ Từ vẫn mất mát.
Hách Liên Tranh đã bị hở vết thương cũ trong khi cố hạn chế sự lan rộng của quỷ khí, thế nhưng tình hình ở Phong Đô ngày càng nghiêm trọng, bất đắc dĩ anh đành hợp lực với các đạo sĩ khác, lập đại trận Cửu diệu kim ô ngay nơi giao nhau giữa Phong Đô và nhân giới.
Ánh vàng chói lọi chiếu sáng một nửa Phong Đô như ban ngày, vô số bóng ma chạy tán loạn, con quái vật khổng lồ bị đứt đuôi trên đỉnh Chung Sơn phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, bầu trời nứt toác, núi non sụp đổ, quỷ khí vô tận biến thành hàng ngàn lưỡi kiếm sắc bén, lao vút về trước rồi tan biến trong ánh sáng, để lộ những khuôn mặt dữ tợn và tuyệt vọng.
Rất nhiều đạo hữu trong trận bị nội thương, xem ra sẽ không chống đỡ được bao lâu. Hách Liên Tranh bay lên đứng ở giữa trận, mười ngón tay nhanh chóng thay đổi trận pháp, tạo thành hàng trăm phù chú, lơ lửng xung quanh anh. Gió mạnh thổi bay áo choàng, da thịt dưới quần áo nứt ra, máu nhỏ xuống đất, giống những chùm hoa đỏ.
Ánh sáng vàng lại chói lòa hơn, vào khoảnh khắc con quái vậy khổng lồ ngã ầm xuống, một cảnh tượng luyện ngục thoáng hiện ra trước mắt Hách Liên Tranh. Thế giới u ám, gió mưa đen kịt, dung nham nóng bỏng chậm rãi chảy dọc theo vết nứt trên mặt đất, thi thể chồng chất dưới ngọn núi xa xôi, máu chảy thành sông, như thể tai họa ập đến, một cảnh tận thế.
Hách Liên Tranh chỉ thấy đầu đau như búa bổ, rơi từ giữa không trung xuống, đại sư tỷ của phái Trác Quang là Hứa Vân Dung bay đến đỡ lấy anh và cho uống rất nhiều đan dược, mới giúp anh miễn cưỡng không ngất xỉu.
Anh nhìn cái hố sâu nơi con quái vật rơi xuống, hỏi tu sĩ xung quanh, “Đó là thứ gì?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi của Hách Liên Tranh, cuối cùng, một trưởng lão uyên bác và rất được kính trọng của phái Trác Quang đáp: “E rằng phải đến Thẩm Ngục Ti để kiểm tra sổ sinh mệnh của Phong Đô.”
Tạ Từ ở bên cạnh sờ sờ cái cằm hư vô của mình, hóa ra còn có một thứ gọi là sổ sinh mệnh à, nghe hay đấy, phải đến xem thử mới được.
Bên bờ sông Tam Đồ, trong Thẩm Ngục Ti, người phụ trách sổ sinh mệnh của Phong Đô là một phụ nữ mặc đồ trắng với mái tóc dài chấm đất, có lẽ do hiếm khi nhìn thấy ánh Mặt trời tại Phong Đô nên làn da cô trắng ngần, phản chiếu ánh sáng chập chờn, tựa trong suốt.
Cô tên là Bạc Lan, người Phong Đô gọi cô là Lan Cơ, cô rất xinh đẹp, nhưng lại lạnh như băng, đã phụ trách Thẩm Ngục Ti cả trăm năm nhưng chưa từng thấy nụ cười nở trên mặt.
Sau khi biết nguyên nhân họ đến, Lan Cơ không làm khó, cô lướt ngón tay qua không trung, mười hai cuốn sách tỏa ánh sáng vàng xuất hiện trước mặt mọi người, cô nói: “Đây là mười hai cuốn sổ sinh mệnh, không biết chư vị muốn tra cái nào.”
Cô vừa dứt lời, sổ sinh mệnh đã tự lật ra, ghi lại đủ thứ trong nhân giới và tu chân giới, hoa cỏ, cô trùng hay động thực vật, chúng sinh rộng lớn, những gì đã xảy ra trong quá khứ và những gì đang xảy ra bây giờ đều được ghi chép lại trên đó.
Ánh mắt Hách Liên Tranh nhanh chóng lướt qua, dừng lại ở quyển cuối cùng, hỏi: “Tại sao quyển này chưa mở ra?”
Lan Cơ lạnh lùng nói: “Cuốn sách này là sổ sinh mệnh của đế quân, những người khác không thể xem.”
Đế quân mà cô nói đến đương nhiên là vị ở Doanh Châu, vị hoàng đế cai quản đất trời và có quyền lực vô hạn.
“Ngươi…” Cô nhìn chằm chằm Hách Liên Tranh hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Ngươi cũng không được.”
Hách Liên Tranh cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình có chút kỳ lạ, do dự rồi hỏi: “Cuốn sổ này khác những cuốn khác thế nào?”
Lan Cơ nói: “Tất cả chúng sinh trên thế gian này đều có nguồn gốc và điểm đến của chúng. Phàm là những người có trí tuệ, đều được ghi lại vào cuốn sổ sinh mệnh này.”
Nghe có vẻ không khác những cuốn khác lắm, Hách Liên Tranh không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lan Cơ, nhưng họ vẫn phải tìm ra nguồn gốc của con quái vật khổng lồ bị chặt đuôi trước.
“Tra thế nào?” Hách Liên Tranh hỏi.
Lan Cơ nói: “Chỉ cần nghĩ về điều ngươi đang tìm là được.”
Tạ Từ đứng cạnh Lan Cơ, nhìn cuốn sổ sinh mệnh ở cuối, dường như có thứ gì đó hấp dẫn hắn đến gần nó, thế là hắn bước tới, sau đó cuốn sách mà chỉ hoàng đế mới đọc được trong lời Lan Cơ cứ vậy chậm rãi mở ra trước mặt hắn, cung điện tràn ngập ánh vàng lóa mắt.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nơi tỏa sáng, Hách Liên Tranh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao nó lại tự mở ra?”
Lan Cơ cũng không hiểu, khẽ nhíu mày, thì thào: “Kỳ lạ.”
Cô bấm đốt ngón tay cũng không tính ra được, chỉ nói: “Có lẽ đế quân có việc, chư vị không cần để ý.”
Sổ sinh mệnh tuy mở ra, nhưng lại bừng sáng chói mắt nên không thể nhìn thẳng vào nó, khi nghe Lan Cơ nhắc đến hoàng đế, họ cũng không dám tự phụ, sợ quấy rầy đối phương.
Hách Liên Tranh cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình nên vứt bỏ suy nghĩ không liên quan, cúi đầu cẩn thận tìm kiếm tin tức về con quái thú.
Tạ Từ cũng cúi đầu nhìn sổ, ánh sáng mà mọi người nhìn thấy lại rất mờ nhạt trong mắt hắn, không hề cản trở, nhưng tạm thời vẫn chưa nhìn rõ chữ trên đó.
Tạ Từ thầm niệm tên Lý Thanh Hành, cuốn sách lật giở theo suy nghĩ hắn, ký ức về Lý Thanh Hành càng rõ ràng thì sổ vận mệnh sẽ lật càng nhanh.
Trong trí nhớ của hắn, Lý Thanh Hành luôn mặc y phục màu lam, gặp chuyện gì cũng không hoảng sợ, thỉnh thoảng uống rượu thưởng trăng, thổi sáo trong gió. Những năm đó, Hách Liên Tranh luôn luyện tập bên ngoài, vì vậy phần lớn thời gian Tạ Từ chỉ ở bên cạnh y. Lý Thanh Hành dạy hắn đọc sách, luyện thư pháp cùng hắn, rảnh rỗi sẽ đọc vài bài thơ dân gian và kể những câu chuyện xưa về hoàng tử và tướng quân cho hắn nghe, Tạ Từ thiu thiu ngủ, ngẩn ngơ nhìn y, nắng chiều ngả ngớn lướt qua khóe môi Lý Thanh Hành…
Cuối cùng y nói, A Từ phải vui vẻ hạnh phúc.
Những năm sau đó, A Từ luôn trốn tránh sự thật rằng Lý Thanh Hành đã chết, hắn cố quên ngài ấy và cấm ai nhắc đến ngài ấy trước mặt mình, vốn tưởng như vậy có thể tránh được hình phạt không rõ tháng năm nào mới kết thúc, nhưng vẫn vô ích.
Bây giờ hắn cũng bằng lòng chịu đựng nỗi đau mất ngài ấy, hi vọng có thể gặp lại nhau.
Cuốn sổ cuối cùng cũng ngừng lật, nhưng hắn không thể gặp lại ngài ấy như mong muốn.
Trên đó trắng tinh, không biết Lý Thanh Hành từ đâu tới, cũng không biết đi về đâu, chỉ trống rỗng, cứ như trên đời chưa từng có người này.
Tại sao lại vậy?
“Tại sao trang này lại trống?” Cách đó không xa, Hách Liên Tranh giơ cuốn sổ trong tay lên và hỏi Lan Cơ.
Lan Cơ liếc nhìn, sau đó bình tĩnh nói: “Người nọ đã hồn phi phách tán.”
Hồn phi phách tán…
Tạ Từ sững người hồi lâu không nhúc nhích, hắn thật sự không hiểu ý nghĩa của bốn chữ này.
Chẳng lẽ là bảo, hắn đi khắp chân trời cuối bể, Hoàng Tuyền, Bích Lạc, vĩnh viễn vẫn không thể gặp lại ngài ấy ư?
Họ thực sự mãi mãi chẳng thể gặp nhau, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất