Chương 1
Hơn một giờ sáng, sau khi tan ca về đến nhà tắm rửa xong xuôi, Hà Dã nằm trên giường cầm điện thoại di động nhìn màn hình chằm chằm. Hắn chắc chắn trăm phần trăm mình bị một người quấy rối.
Hơn nữa….tên này…là một thằng đàn ông.
Bị người cùng giới quấy rối, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Hà Dã từng nghe mấy bạn nữ trong lớp mặt đầy hưng phấn thì thầm to nhỏ, không ngờ rằng đến một ngày chính hắn lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Là kẻ bị người ta quấy rối.
Hà Dã cầm điện thoại, ngón tay vuốt lấy xem hình đại diện là ảnh một tấm lưng trần trụi đen trắng, lịch sử trò chuyện được gửi tới từ một người có biệt hiệu là một chữ Z.
Chỉ có duy nhất một bức ảnh, không có câu chữ nào. Cộng thêm cả bức được gửi tối nay thì vừa tròn mười tin, cũng là mười bức ảnh.
Ban đầu, hình ảnh mà đối phương gửi tới còn rất bình thường. Không hề lộ mặt, thân trên thân dưới đều mặc quần áo. Cùng lắm thì do quần áo bó sát lên người, đường cong bắp thịt lồ lộ dưới lớp vải vóc, nhìn trông rất đẹp.
Nhưng mà bắt đầu từ tuần trước, phong cách bức ảnh đột nhiên thay đổi.
Lộ bả vai, hở xương quai xanh, lộ rốn, hở eo…
Tối nay bức ảnh càng táo bạo hơn…càng ngày càng lẳng lơ———–Một nửa phần ngực đều lộ hết, ngay cả một mảnh vải để che đậy cũng không có.
Hà Dã kéo đến cuối lịch sử trò chuyện, mở bức ảnh kia ra lần nữa, híp mắt nhìn.
Đó là mảng ngực của nam giới, sắc da trắng muốt, không biết là do trắng bẩm sinh hay do hiệu ứng ánh sáng.
Dưới xương quai xanh nhô lên có một hình xăm.
Một con rắn lục dày bằng nửa ngón tay quằn quại trên bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, con rắn đang thè lưỡi chạm vào nụ hoa mẫu đơn. Chỉ thấy trên nụ hoa còn điểm một giọt nước.
Hình xăm này… Tại sao chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngập tràn hơi thở dâm dục?
Phía dưới hình xăm một chút là đầu v* của phái nam, trông lớn hơn một chút so với đàn ông bình thường, vùng thâm xung quanh núm vú cũng lớn hơn non nửa. Màu sắc kia lại càng tuyệt vời, màu đỏ hồng.
Chậc.
Nhìn thế nào cũng thấy đầu v* này giống như vừa mới bị hung hăng chơi qua, nếu không…tại sao lại cứng rắn lồi lên như thế?
Hà Dã nhìn chằm chằm màn hình, trong chốc lát không chắc chắn lắm, đối phương gửi cho hắn hình ảnh này là muốn cho hắn ngắm hình xăm hay là muốn cho hắn ngắm núm vú đàn ông như vừa bị chơi qua kia.
Hoặc là…lý do khác.
Dù sao đối phương có thể quấy rối hắn, còn gửi cho hắn một loạt hình ảnh tràn đầy ý tứ “đếnchơi tôi đi“, chắn chắn là một tên đồng tính luyến ái, không trật đi đâu được.
Nhưng mà Hà Dã hắn không phải đồng tính, đối phương tìm hắn là sai người rồi. Cho nên tên đó có nhắn nhiều nữa, Hà Dã cũng không trả lời câu nào, ngay cả một dấu chấm câu qua loa lấy lệ cũng không cho.
Không chặn đối phương, là đơn thuần tò mò, muốn xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
WeChat của hắn không công khai số điện thoại để người ta không thêm được tài khoản WeChat của hắn, chỉ có thể thông qua danh bạ. Cho nên Hà Dã dám chắc chắn, kẻ quấy rối hắn là một người biết hắn.
Người biết hắn, còn là một tên đồng tính luyến ái, ai đây?
Hà Dã cũng thấy tò mò ngoài ý muốn.
Đến nỗi còn lưu lại lịch sử trò chuyện…Bạn hỏi Hà Dã, Hà Dã hắn nghĩ mãi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại không xóa đi. Rõ ràng những người khác nhắn tin, hắn đọc xong, dù có trả lời hay không cũng sẽ lập tức xóa hết. Đối phương hết lần này tới lần khác gửi tới, hắn lại không xóa cái nào cả.
Cho nên trên trang chủ WeChat của hắn cũng chỉ có cuộc hội thoại của một mình đối phương. Người nào không biết mà nhìn thấy còn cho rằng đây là do quá quan tâm nhau nên mới không nỡ xóa.
Chuông tan học vừa vang lên, Hà Dã nhìn giáo viên phụ trách tiết vừa xong đi ra, phiền não chửi thề một tiếng ĐM, nằm bò lên bàn học.
Tối hôm qua hắn mất ngủ. Rõ ràng làm việc quần quật cả tối, mệt muốn chết, nhưng vẫn không ngủ được.
Tất cả chỉ vì bức hình người kia gửi cho hắn.
Trong mơ, hắn giống như bị bóng đè, hóa thân thành nửa người nửa rắn, liều mạng giày xéo đóa hoa mẫu đơn kiều diễm kia. Đóa hoa đó giống như sinh vật sống, nụ hoa vừa bị đụng phải liền kêu không ngừng, lẳng lơ không ngừng chảy nước, hắn chỉ có thể lè lưỡi không ngừng liếm hút. Hắn liếm một cái, bông hoa đó càng thích thú kêu rên, nước cũng chảy ra nhiều hơn. Lặp đi lặp lại tuần hoàn, mãi mãi không kết thúc…
Giấc mơ này quá dâm loạn. Buổi sáng tỉnh lại, thật ra Hà Dã không nhớ rõ lắm sau đó thế nào, chỉ nhớ rằng hắn cảm thấy thân dưới cứng rắn phát đau, nôn nóng muốn làm gì đó.
Nhưng hắn kiềm chế không làm gì cả, chỉ đi tắm nước lạnh, sau đó thu dọn đồ đạc ổn định đi học.
Đi học, cũng chỉ là ngồi trong lớp, học những gì nhà trường dạy. Dù sao cũng chẳng có thầy cô nào sẽ đi quản hắn.
Sóng vai đi ra từ phòng làm việc, lớp trưởng ngửa đầu thở dài, biểu cảm trên mặt rất buồn bực.
Chu Giai chớp mắt, vỗ lưng cậu ta: “Sao thế? Bảo cậu đi gọi người, cũng đâu phải muốn lấy mạng cậu.”
Lớp trưởng giả vờ cười, rên rỉ: “Muốn giết tôi thì có.” Cậu ta nhìn Chu Giai, mặt mày ủ dột: “Cậu cũng không phải không biết tính tình Hà Dã thế nào. Cậu ta mà dễ nói chuyện như thế thì đã tốt, đừng có lúc nào cũng nhìn người ta bằng ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn như thế, tôi cũng đâu có như vậy.”
Chu Giai cong môi cười, hơi nhíu mày, cảm thấy cậu ta quá phóng đại, “Cũng đâu phải thế, cậu ấy… Thật ra cậu ấy tốt mà.” Đối mặt với vẻ mặt “Cậu chắc chứ?” của lớp trưởng, Chu Giai mím môi, “Ít nhất cậu ấy không đánh người ta.”
Lớp trưởng tiếp tục cười gượng gạo, “Ha ha, sao cậu biết cậu ta không đánh nhau? Nói không chừng ở ngoài trường còn đánh nhau suốt ngày ý.”
Chu Giai khua tay, bất đắc dĩ thở dài: “Không đâu.” Cậu đảo mắt, lại có lòng tốt nói: “Nếu cậu thật sự không muốn gọi cậu ấy, vậy để tôi giúp….”
Cậu còn chưa dứt lời, lớp trưởng đã nắm chặt vai cậu vỗ một cái, trong phút chốc mặt mày hớn hở: “Ha ha ha, đúng là không hổ danh anh chàng đẹp trai nhân duyên tốt nhất trong lớp chúng ta. Giai Tử, cậu đúng là một lớp phó học tập chí công vô tư của lớp ta.”
Chu Giai cười sờ chóp mũi, không lên tiếng. Cậu che giấu rất cẩn thận, chưa từng bị ai phát hiện, vô cùng xuất sắc.
Sau khi vào lớp từ cửa sau, lớp trưởng nhìn người đang nằm bò ra ở bàn cuối cùng tổ hai rồi để lại cho Chu Giai một câu “Cẩn thận đấy”, lại vỗ bả vai cậu, sau đó về chỗ của mình.
Chu Giai nhìn theo ánh mắt cậu ta, chỉ thấy xương bả vai nhô lên đằng sau tấm lưng rộng, lộ ra cái gáy và cánh tay cường tráng, hô hấp lập tức dồn dập, trong phút chốc tim cậu đập nhanh.
Chu Giai hít sâu một hơi mới đi tới. Đứng bên cạnh một hồi lâu, cậu mới giơ tay lên vỗ vào bả vai người kia một cái. Lực tay rất nhẹ, bàn tay còn khẽ run.
Trong phòng học rất ồn ào, Hà Dã vốn không ngủ, mất ngủ khiến tâm tình hắn phiền muộn hỏng bét. Bả vai bị vỗ, hắn liền chửi ĐM trong đầu. Một lát sau, Hà Dã mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn người đứng bên cạnh mình. Ánh mắt rất lạnh, giọng đầy thái độ: “Nói!”
Một chữ duy nhất thốt ra khỏi miệng, Hà Dã hoàn toàn mở mắt, tầm nhìn vừa vặn rơi lên cổ người đứng bên cạnh, còn lộ ra một phần xương quai xanh nhô lên, màu da rất trắng.
Ánh mắt thoáng qua, Hà Dã ổn định lại, nhìn lên trên, thấy rõ mặt người ta.
À, là đóa hoa giao tiếp*, lớp phó học tập, họ Chu tên Giai.
*交际花 (giao tế hoa): chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý miệt khinh. Hiện nay chỉ người quan hệ rộng, xã giao tốt.
Chu Giai bị chấn động bởi chữ “Nói” đó, trong lòng run rẩy như muốn ngã khuỵu. Cậu bị đôi mắt không có nhiệt độ của Hà Dã nhìn chằm chằm, thầm mắng hắn thật đáng ghét trong lòng. Chu Giai mím môi, nắm chặt tay thành quyền rồi nhét vào túi quần đồng phục, hất cằm lên nhìn xuống, cũng dùng ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói không khách khí: “Đến phòng làm việc, chủ nhiệm lớp tìm.”
Nói xong cũng đi, tim cậu đang bị tổn thương nặng nề, lười nói nhiều.
Hà Dã ngớ người ngồi tại chỗ, một lúc sau mới nhếch khóe miệng lên đi ra cửa.
Hắn nhìn thấy, lớp phó học tập nổi tiếng là hòa đồng, dễ nói chuyện vừa liếc hắn một cái.
Hừ, trong ngoài không giống nhau, cũng chẳng có gì khác với mấy người trong lớp. Nếu có gì không giống, thì những người kia công khai, còn tên lớp phó học tập này âm thầm.
Âm thầm…
Fuck, rốt cuộc ai là kẻ đã gửi những bức hình khiêu gợi đó cho hắn?
Hơn nữa….tên này…là một thằng đàn ông.
Bị người cùng giới quấy rối, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Hà Dã từng nghe mấy bạn nữ trong lớp mặt đầy hưng phấn thì thầm to nhỏ, không ngờ rằng đến một ngày chính hắn lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Là kẻ bị người ta quấy rối.
Hà Dã cầm điện thoại, ngón tay vuốt lấy xem hình đại diện là ảnh một tấm lưng trần trụi đen trắng, lịch sử trò chuyện được gửi tới từ một người có biệt hiệu là một chữ Z.
Chỉ có duy nhất một bức ảnh, không có câu chữ nào. Cộng thêm cả bức được gửi tối nay thì vừa tròn mười tin, cũng là mười bức ảnh.
Ban đầu, hình ảnh mà đối phương gửi tới còn rất bình thường. Không hề lộ mặt, thân trên thân dưới đều mặc quần áo. Cùng lắm thì do quần áo bó sát lên người, đường cong bắp thịt lồ lộ dưới lớp vải vóc, nhìn trông rất đẹp.
Nhưng mà bắt đầu từ tuần trước, phong cách bức ảnh đột nhiên thay đổi.
Lộ bả vai, hở xương quai xanh, lộ rốn, hở eo…
Tối nay bức ảnh càng táo bạo hơn…càng ngày càng lẳng lơ———–Một nửa phần ngực đều lộ hết, ngay cả một mảnh vải để che đậy cũng không có.
Hà Dã kéo đến cuối lịch sử trò chuyện, mở bức ảnh kia ra lần nữa, híp mắt nhìn.
Đó là mảng ngực của nam giới, sắc da trắng muốt, không biết là do trắng bẩm sinh hay do hiệu ứng ánh sáng.
Dưới xương quai xanh nhô lên có một hình xăm.
Một con rắn lục dày bằng nửa ngón tay quằn quại trên bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, con rắn đang thè lưỡi chạm vào nụ hoa mẫu đơn. Chỉ thấy trên nụ hoa còn điểm một giọt nước.
Hình xăm này… Tại sao chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngập tràn hơi thở dâm dục?
Phía dưới hình xăm một chút là đầu v* của phái nam, trông lớn hơn một chút so với đàn ông bình thường, vùng thâm xung quanh núm vú cũng lớn hơn non nửa. Màu sắc kia lại càng tuyệt vời, màu đỏ hồng.
Chậc.
Nhìn thế nào cũng thấy đầu v* này giống như vừa mới bị hung hăng chơi qua, nếu không…tại sao lại cứng rắn lồi lên như thế?
Hà Dã nhìn chằm chằm màn hình, trong chốc lát không chắc chắn lắm, đối phương gửi cho hắn hình ảnh này là muốn cho hắn ngắm hình xăm hay là muốn cho hắn ngắm núm vú đàn ông như vừa bị chơi qua kia.
Hoặc là…lý do khác.
Dù sao đối phương có thể quấy rối hắn, còn gửi cho hắn một loạt hình ảnh tràn đầy ý tứ “đếnchơi tôi đi“, chắn chắn là một tên đồng tính luyến ái, không trật đi đâu được.
Nhưng mà Hà Dã hắn không phải đồng tính, đối phương tìm hắn là sai người rồi. Cho nên tên đó có nhắn nhiều nữa, Hà Dã cũng không trả lời câu nào, ngay cả một dấu chấm câu qua loa lấy lệ cũng không cho.
Không chặn đối phương, là đơn thuần tò mò, muốn xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
WeChat của hắn không công khai số điện thoại để người ta không thêm được tài khoản WeChat của hắn, chỉ có thể thông qua danh bạ. Cho nên Hà Dã dám chắc chắn, kẻ quấy rối hắn là một người biết hắn.
Người biết hắn, còn là một tên đồng tính luyến ái, ai đây?
Hà Dã cũng thấy tò mò ngoài ý muốn.
Đến nỗi còn lưu lại lịch sử trò chuyện…Bạn hỏi Hà Dã, Hà Dã hắn nghĩ mãi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại không xóa đi. Rõ ràng những người khác nhắn tin, hắn đọc xong, dù có trả lời hay không cũng sẽ lập tức xóa hết. Đối phương hết lần này tới lần khác gửi tới, hắn lại không xóa cái nào cả.
Cho nên trên trang chủ WeChat của hắn cũng chỉ có cuộc hội thoại của một mình đối phương. Người nào không biết mà nhìn thấy còn cho rằng đây là do quá quan tâm nhau nên mới không nỡ xóa.
Chuông tan học vừa vang lên, Hà Dã nhìn giáo viên phụ trách tiết vừa xong đi ra, phiền não chửi thề một tiếng ĐM, nằm bò lên bàn học.
Tối hôm qua hắn mất ngủ. Rõ ràng làm việc quần quật cả tối, mệt muốn chết, nhưng vẫn không ngủ được.
Tất cả chỉ vì bức hình người kia gửi cho hắn.
Trong mơ, hắn giống như bị bóng đè, hóa thân thành nửa người nửa rắn, liều mạng giày xéo đóa hoa mẫu đơn kiều diễm kia. Đóa hoa đó giống như sinh vật sống, nụ hoa vừa bị đụng phải liền kêu không ngừng, lẳng lơ không ngừng chảy nước, hắn chỉ có thể lè lưỡi không ngừng liếm hút. Hắn liếm một cái, bông hoa đó càng thích thú kêu rên, nước cũng chảy ra nhiều hơn. Lặp đi lặp lại tuần hoàn, mãi mãi không kết thúc…
Giấc mơ này quá dâm loạn. Buổi sáng tỉnh lại, thật ra Hà Dã không nhớ rõ lắm sau đó thế nào, chỉ nhớ rằng hắn cảm thấy thân dưới cứng rắn phát đau, nôn nóng muốn làm gì đó.
Nhưng hắn kiềm chế không làm gì cả, chỉ đi tắm nước lạnh, sau đó thu dọn đồ đạc ổn định đi học.
Đi học, cũng chỉ là ngồi trong lớp, học những gì nhà trường dạy. Dù sao cũng chẳng có thầy cô nào sẽ đi quản hắn.
Sóng vai đi ra từ phòng làm việc, lớp trưởng ngửa đầu thở dài, biểu cảm trên mặt rất buồn bực.
Chu Giai chớp mắt, vỗ lưng cậu ta: “Sao thế? Bảo cậu đi gọi người, cũng đâu phải muốn lấy mạng cậu.”
Lớp trưởng giả vờ cười, rên rỉ: “Muốn giết tôi thì có.” Cậu ta nhìn Chu Giai, mặt mày ủ dột: “Cậu cũng không phải không biết tính tình Hà Dã thế nào. Cậu ta mà dễ nói chuyện như thế thì đã tốt, đừng có lúc nào cũng nhìn người ta bằng ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn như thế, tôi cũng đâu có như vậy.”
Chu Giai cong môi cười, hơi nhíu mày, cảm thấy cậu ta quá phóng đại, “Cũng đâu phải thế, cậu ấy… Thật ra cậu ấy tốt mà.” Đối mặt với vẻ mặt “Cậu chắc chứ?” của lớp trưởng, Chu Giai mím môi, “Ít nhất cậu ấy không đánh người ta.”
Lớp trưởng tiếp tục cười gượng gạo, “Ha ha, sao cậu biết cậu ta không đánh nhau? Nói không chừng ở ngoài trường còn đánh nhau suốt ngày ý.”
Chu Giai khua tay, bất đắc dĩ thở dài: “Không đâu.” Cậu đảo mắt, lại có lòng tốt nói: “Nếu cậu thật sự không muốn gọi cậu ấy, vậy để tôi giúp….”
Cậu còn chưa dứt lời, lớp trưởng đã nắm chặt vai cậu vỗ một cái, trong phút chốc mặt mày hớn hở: “Ha ha ha, đúng là không hổ danh anh chàng đẹp trai nhân duyên tốt nhất trong lớp chúng ta. Giai Tử, cậu đúng là một lớp phó học tập chí công vô tư của lớp ta.”
Chu Giai cười sờ chóp mũi, không lên tiếng. Cậu che giấu rất cẩn thận, chưa từng bị ai phát hiện, vô cùng xuất sắc.
Sau khi vào lớp từ cửa sau, lớp trưởng nhìn người đang nằm bò ra ở bàn cuối cùng tổ hai rồi để lại cho Chu Giai một câu “Cẩn thận đấy”, lại vỗ bả vai cậu, sau đó về chỗ của mình.
Chu Giai nhìn theo ánh mắt cậu ta, chỉ thấy xương bả vai nhô lên đằng sau tấm lưng rộng, lộ ra cái gáy và cánh tay cường tráng, hô hấp lập tức dồn dập, trong phút chốc tim cậu đập nhanh.
Chu Giai hít sâu một hơi mới đi tới. Đứng bên cạnh một hồi lâu, cậu mới giơ tay lên vỗ vào bả vai người kia một cái. Lực tay rất nhẹ, bàn tay còn khẽ run.
Trong phòng học rất ồn ào, Hà Dã vốn không ngủ, mất ngủ khiến tâm tình hắn phiền muộn hỏng bét. Bả vai bị vỗ, hắn liền chửi ĐM trong đầu. Một lát sau, Hà Dã mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn người đứng bên cạnh mình. Ánh mắt rất lạnh, giọng đầy thái độ: “Nói!”
Một chữ duy nhất thốt ra khỏi miệng, Hà Dã hoàn toàn mở mắt, tầm nhìn vừa vặn rơi lên cổ người đứng bên cạnh, còn lộ ra một phần xương quai xanh nhô lên, màu da rất trắng.
Ánh mắt thoáng qua, Hà Dã ổn định lại, nhìn lên trên, thấy rõ mặt người ta.
À, là đóa hoa giao tiếp*, lớp phó học tập, họ Chu tên Giai.
*交际花 (giao tế hoa): chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý miệt khinh. Hiện nay chỉ người quan hệ rộng, xã giao tốt.
Chu Giai bị chấn động bởi chữ “Nói” đó, trong lòng run rẩy như muốn ngã khuỵu. Cậu bị đôi mắt không có nhiệt độ của Hà Dã nhìn chằm chằm, thầm mắng hắn thật đáng ghét trong lòng. Chu Giai mím môi, nắm chặt tay thành quyền rồi nhét vào túi quần đồng phục, hất cằm lên nhìn xuống, cũng dùng ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói không khách khí: “Đến phòng làm việc, chủ nhiệm lớp tìm.”
Nói xong cũng đi, tim cậu đang bị tổn thương nặng nề, lười nói nhiều.
Hà Dã ngớ người ngồi tại chỗ, một lúc sau mới nhếch khóe miệng lên đi ra cửa.
Hắn nhìn thấy, lớp phó học tập nổi tiếng là hòa đồng, dễ nói chuyện vừa liếc hắn một cái.
Hừ, trong ngoài không giống nhau, cũng chẳng có gì khác với mấy người trong lớp. Nếu có gì không giống, thì những người kia công khai, còn tên lớp phó học tập này âm thầm.
Âm thầm…
Fuck, rốt cuộc ai là kẻ đã gửi những bức hình khiêu gợi đó cho hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất