Chương 35
Đám muỗi bay vào tấm lưới của đèn lồng trong cung, loạng choạng va chạm mà không suy nghĩ, chẳng thể tìm thấy đường ra, lặng lẽ chết trước bình minh.
Tiêu Hạc ngồi trên nền đất lạnh lẽo, ôm thi thể Tề Huyên Nghi, vết máu trên người đã khô lại thành màu tím sẫm.
Y nhìn Tề Huyên Nghi trong vòng tay mình, khuôn mặt hắn chưa bao giờ trắng bệch như vậy, đôi môi tím tái và cơ thể cứng đờ. Nhưng Tiêu Hạc vẫn không thể ngừng tưởng tượng, có lẽ trước khi mặt trời mọc vào ngày mai, Tề Huyên Nghi sẽ tỉnh dậy, mở mắt ra và nói với y mọi chuyện là giả, rằng hắn chỉ đang lừa y thôi.
Hắn không thức dậy.
Tề Huyên Nghi đi thật rồi, vị hoàng đế luôn ích kỷ ấy đã ra đi thật rồi, cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua song cửa sổ chiếu vào cung Trường Xuân, xác muỗi đã chất đống dưới đèn lồng.
Tiêu Hạc bế Tề Huyên Nghi và từ từ đứng dậy, y ngồi quá lâu nên lảo đảo suýt ngã vào người trong lòng.
Y cúi đầu khẽ nói xin lỗi, nhưng không có ai đáp lời, cho dù y có ngã làm hắn đau, Tề Huyên Nghi cũng sẽ không oán trách nữa, tất cả thanh âm trong cung Trường Xuân đêm qua đều bị một con quái vật vô hình nuốt chửng.
Tiêu Hạc bước ra khỏi cung Trường Xuân, nắng chói chang bên ngoài khiến người ta không mở mắt nổi, một lúc lâu sau y mới ngẩng đầu nhìn về phương xa, bên ngoài tường đỏ là đồi núi xanh trập trùng.
Tang lễ của Tề Huyên Nghi do một mình y lo liệu, y thay cho hoàng đế bộ quần áo mà hắn thích nhất, cẩn thận ôm hắn vào quan tài, chất đầy trong đó những thứ hắn thường sử dụng khi còn sống, cuối cùng đóng nắp quan tài lại.
Làm xong tất cả điều này, Tiêu Hạc ngẩn ngơ đứng bên quan tài một lúc lâu, cầm đinh trong tay, nhưng mãi vẫn không thể đóng được.
Tề Huyên Nghi ở trong đó có sợ tối, có cảm thấy cô đơn không? Y nên vào và ở bên hắn mới phải, nhưng quan tài nhỏ quá, nếu y vào thì vị hoàng đế mỏng manh này sẽ thấy chật mất.
Y tìm một nơi có non xanh núi biếc, đào mộ cho hắn và dựng bia.
Xong xuôi, Tiêu Hạc ngồi bên bia mộ, nhìn người thương vùi dưới gò đất thấp.
Năm nay y còn chưa bao tuổi mà đã cảm thấy rất đỗi già cỗi, tựa như toàn bộ sức sống trong cơ thể đã bị rút cạn chỉ sau một đêm. Thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng linh hồn lại chôn vùi trong lòng đất tối tăm cùng thi thể Tề Huyên Nghi, không cách nào nhìn thấy ánh ban mai nữa.
Sáng lên trăng lặn, vật đổi sao dời, gió thu xào xạc, mưa rơi tí tách, lá khô rụng khỏi ngọn cây, phủ một lớp dày lên y, Tiêu Hạc ngồi yên, bất động, như muốn đi theo Tề Huyên Nghi.
Mãi đến hai ngày sau khi Tiết Thanh Lâm tìm được y, y mới tỉnh khỏi giấc mộng này. Tiêu Hạc đứng dậy, phủi lá rụng trên người.
“Sao hắn lại trúng độc?” Y hỏi Tiết Thanh Lâm.
Tiêu Hạc ăn mặc tả tơi, đầu tóc rối bù, ánh mắt đầy đau khổ, trông không giống người sống. Tiết Thanh Lâm biết y sẽ đau buồn sau cái chết của Tề Huyên Nghi, nhưng không ngờ lại suy sụp đến vậy.
Tình yêu quả là thứ hại người.
Tiết Thanh Lâm thở dài, trong lòng đầy áy náy: “Kẻ hạ độc là thuộc hạ cũ của Tề Huyên Nghi tên Đinh Nhiếp, hắn ta thú nhận đã cho Tề Huyên Nghi ăn hạt Hồng Tháng Ba. Chỉ cần Tề Huyên Nghi đầu độc ngươi trong vòng một tháng là sẽ đưa thuốc giải.”
Khi đó nhóm Tiết Thanh Lâm muốn quét sạc tàn dư xung quanh Tề Huyên Nghi nên lúc Đinh Nhiếp xuất hiện, họ đã không ngăn cản ngay, làm sao mà ngờ được rằng Đinh Nhiếp lại đầu độc chủ nhân mình.
Đinh Nhiếp ghét Tiêu Hạc, nếu Tiêu Hạc không xuất hiện, Tề Huyên Nghi đã không quá vô tri như vậy, chỉ trong một năm đã hủy hoại cơ đồ hàng trăm năm của gia tộc Tề.
Tất cả là lỗi của Tiêu Hạc, hoàng thượng đối xử tốt với y vậy mà y lại đáp trả ân tình bằng cách giúp lũ phản loạn giành quốc gia của hoàng thượng, giam cầm ngài ấy, lẽ ra nên dùng kiếm kết liễu y từ lâu rồi mới phải.
Tuy nhiên, bệ hạ lại bị tên hồ ly tinh này mê hoặc, hắn ta muốn bệ hạ tỉnh ngộ, tự tay giết chết tên phản bội này.
Đinh Nhiếp không ngờ Tề Huyên Nghi lại uống viên thuốc đó, hai chất độc va chạm trong cơ thể khiến hắn chết trong đau đớn, không còn cách nào cứu chữa, giấc mơ ngu muội nhanh chóng trở thành cơn ác mộng khó quên.
Tiết Thanh Lâm nói xong mà mãi không thấy Tiêu Hạc đáp lời, hỏi: “Tiêu Hạc, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Tiêu Hạc nhìn bia mộ, nhẹ giọng nói: “Nếu ngày đó ta ở lại bên cạnh hắn, liệu sẽ có kết cục khác không?”
Nếu họ không chia xa, liệu Tề Huyên Nghi có thể sống sót chăng?
Y từng nói với Tiết Thanh Lâm rằng mình có thể chết vì bệ hạ, nhưng cuối cùng, Tề Huyên Nghi mới là người chết vì y.
Ý trời trêu ngươi, thế đấy.
Tiết Thanh Lâm lại thở dài, đến bây giờ vẫn rất chán ghét Tề Huyên Nghi, cũng thường hối hận rằng có lẽ cả hai không nên gặp nhau lần cuối vào ngày hôm đó, ai mà ngờ Tề Huyên Nghi lại tàn nhẫn đến mức để Tiêu Hạc tự tay giết chết mình chứ. Chỉ là trong chuyện này, Tề Huyên Nghi cũng không có lỗi với Tiêu Hạc, Tiết Thanh Lâm nói một cách khách quan, “Hắn không có ý định đầu độc ngươi.”
Vì vậy, dù cho Tiêu Hạc không rời xa hắn thì kết cục của họ cũng không khác là bao.
“Ta biết.” Tiêu Hạc nói.
Điều này dường như còn đáng buồn hơn.
Tiêu Hạc cúi xuống hôn lên bia mộ lạnh lẽo của Tề Huyên Nghi, rồi nói với Tiết Thanh Lâm, “Ta đi đây.”
“Ngươi đi đâu?” Tiết Thanh Lâm hỏi.
“Không biết.”
Tiết Thanh Lâm mấp máy môi, muốn bảo là họ vẫn cần y, nhưng giờ không thể nói nên lời, dù sao họ cũng nợ Tiêu Hạc.
Tiêu Hạc không muốn gì ngoài Tề Huyên Nghi cả, nhưng cuối cùng Tề Huyên Nghi vẫn chết.
Tiết Thanh Lâm không còn mặt mũi nói những lời ấy, chỉ có thể khuyên: “Đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Gió mạnh cuốn lá vàng bay khắp trời, Tiêu Hạc nói ừ, cầm trường kiếm năm đó Tề Huyên Nghi rèn cho mình, quay người bước xuống núi.
Cuối cùng y vẫn oán giận Tiết Thanh Lâm, đối phương đã nói sẽ để Tề Huyên Nghi có cuộc sống yên bình, nhưng cuối cùng lại cho họ kết cục bi thảm như vậy.
Sau khi xuống núi, Tiêu Hạc gặp một hòa thượng, hòa thượng này điên khùng, hát những bài thô thiển không biết nghe ở đâu khiến mọi người cười phá lên, nhưng lại hơi chút tỉnh táo trước mặt Tiêu Hạc, chắp tay nói: “Thí chủ không cần quá đau lòng, một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại.”
Tiêu Hạc hỏi: “Có phải kiếp sau không?”
Hòa thượng lắc đầu: “Đến lúc đó, thí chủ tự khắc sẽ hiểu.”
Mùa đông năm nay, Tiêu Hạc đến thị trấn biên giới phía nam, sống trong sân nhỏ nơi Tề Huyên Nghi bị giam. Tối đến, y đứng giữa sân, nhìn lên bầu trời đêm, Tề Huyên Nghi đã nghĩ gì khi bị giam cầm ở đây?
Y muốn Tề Huyên Nghi yêu mình, nhưng cuối cùng, lại sợ rằng Tề Huyên Nghi sẽ yêu mình.
Gần đây y luôn tự hỏi phải chăng mình đã quá thiếu quyết đoán, nếu lúc đó y cứng rắn hơn, có lẽ đã cứu hắn khỏi tay Tiết Thanh Lâm.
Chỉ là thế gian nào cho người ta cơ hội làm lại.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như lụa, hắn ngủ trên thềm đá lạnh, trong mộng trở về cung Quan Sư, Tề Huyên Nghi khoác áo đỏ, ngồi trong màn lụa chờ y đã lâu. Trái tim Tiêu Hạc run lên, hốc mắt nóng ran, sắp rơi lệ, y vội đi tới, vén rèm thì lại thấy sắc mặt Tề Huyên Nghi trắng bệch như giấy, mắt mũi miệng chảy máu.
Hắn đã chết, hắn đã chết rồi.
Tiêu Hạc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhìn sao trời, thật lâu sau mới thì thào hỏi: “Tề Huyên Nghi, lúc đó ngươi đang suy nghĩ gì?”
Không ai trả lời y.
Hòa thượng nói họ sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó, Tiêu Hạc không biết khi nào ngày này sẽ đến, y luôn mong mỏi từng ngày, nghĩ rằng lúc nào đó, khi quay lại sẽ thấy Tề Huyên Nghi đứng phía sau, vẫy tay với y, họ sẽ gặp nhau như thế đấy.
Nhưng Tề Huyên Nghi chưa bao giờ đến, hắn làm hoen ố thanh danh mình trong sử sách, khoét tim y rồi quay người bỏ đi, chẳng ngoảnh đầu lại.
Từ đó, ba chữ “Tề Huyên Nghi” đã ăn sâu vào máu thịt y, gốc rễ quấn chặt mạch máu, cộng sinh cùng trái tim.
Vài năm sau, Tiêu Hạc trở lại đảo Sương Lộc, lúc đó là đầu hè, nơi đây mọc đầy hoa hợp hoan trắng, khi gió biển thổi qua, những bông hoa ấy rơi khắp mặt đất giống như tuyết.
Y nhớ rất nhiều năm trước, Tề Huyên Nghi đã đứng ở đây, nhìn bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp và thốt lên: “Thật đẹp.”
Hoa lại nở rồi ngươi có thấy không?
Nhiều năm sau, tóc Tiêu Hạc đã bạc, mắt đã mờ, dần già cỗi.
Y đi ngang qua quán trà, người kể chuyện nói về chuyện tình của hoàng đế triều đại Đại Dận cuối cùng, hoàng đế Tề Huyên Nghi bắt con trai của nhà họ Tiêu ở Lan Lăng vào cung, làm đủ trò lố bịch để mỹ nhân vui. Tuy nhiên, mỹ nhân ấy lại là người chính trực, chịu nhục ở bên hắn chỉ để lật đổ ách chuyên chế của hôn quân. Đối phương kể chuyện có lên có xuống, rất thú vị, phách gỗ đập xuống trong tiếng vỗ tay của cả sảnh.
Tiêu Hạc bước ra khỏi quán trà giữa tiếng khen ngợi, tuyết rơi trên vai y.
Giờ tên của hắn và y sẽ mãi gắn liền nhau trong chuyện tình xưa cũ này, có lẽ trăm năm sau vẫn sẽ có người nhắc đến.
Không biết có phải coi là điều may mắn.
Y trở lại ngọn núi nơi chôn cất Tề Huyên Nghi, ngồi trước mộ và lặng lẽ nhìn hắn.
Có lẽ lời nói của hòa thượng kia là vô nghĩa, y đi cả đời cũng vẫn không đợi được ngày tương phùng.
Không hiểu sao Tiêu Hạc lại cười, dựa vào bia và khép mắt.
Trong lúc vô định, y như nhìn thấy Tề Huyên Nghi chạy từ xa tới, hắn mặc bộ váy cưới màu đỏ tươi, nở nụ cười và nắm tay y, nói: “Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.”
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, thi thể Tiêu Hạc bị bao phủ bởi tuyết trắng, như thể có một ngôi mộ đã dựng bên Tề Huyên Nghi.
Trời đất trắng xóa, sông núi cùng chung nỗi buồn.
Ai biết hiểu cho tình yêu sâu đậm của y?
Tiêu Hạc ngồi trên nền đất lạnh lẽo, ôm thi thể Tề Huyên Nghi, vết máu trên người đã khô lại thành màu tím sẫm.
Y nhìn Tề Huyên Nghi trong vòng tay mình, khuôn mặt hắn chưa bao giờ trắng bệch như vậy, đôi môi tím tái và cơ thể cứng đờ. Nhưng Tiêu Hạc vẫn không thể ngừng tưởng tượng, có lẽ trước khi mặt trời mọc vào ngày mai, Tề Huyên Nghi sẽ tỉnh dậy, mở mắt ra và nói với y mọi chuyện là giả, rằng hắn chỉ đang lừa y thôi.
Hắn không thức dậy.
Tề Huyên Nghi đi thật rồi, vị hoàng đế luôn ích kỷ ấy đã ra đi thật rồi, cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua song cửa sổ chiếu vào cung Trường Xuân, xác muỗi đã chất đống dưới đèn lồng.
Tiêu Hạc bế Tề Huyên Nghi và từ từ đứng dậy, y ngồi quá lâu nên lảo đảo suýt ngã vào người trong lòng.
Y cúi đầu khẽ nói xin lỗi, nhưng không có ai đáp lời, cho dù y có ngã làm hắn đau, Tề Huyên Nghi cũng sẽ không oán trách nữa, tất cả thanh âm trong cung Trường Xuân đêm qua đều bị một con quái vật vô hình nuốt chửng.
Tiêu Hạc bước ra khỏi cung Trường Xuân, nắng chói chang bên ngoài khiến người ta không mở mắt nổi, một lúc lâu sau y mới ngẩng đầu nhìn về phương xa, bên ngoài tường đỏ là đồi núi xanh trập trùng.
Tang lễ của Tề Huyên Nghi do một mình y lo liệu, y thay cho hoàng đế bộ quần áo mà hắn thích nhất, cẩn thận ôm hắn vào quan tài, chất đầy trong đó những thứ hắn thường sử dụng khi còn sống, cuối cùng đóng nắp quan tài lại.
Làm xong tất cả điều này, Tiêu Hạc ngẩn ngơ đứng bên quan tài một lúc lâu, cầm đinh trong tay, nhưng mãi vẫn không thể đóng được.
Tề Huyên Nghi ở trong đó có sợ tối, có cảm thấy cô đơn không? Y nên vào và ở bên hắn mới phải, nhưng quan tài nhỏ quá, nếu y vào thì vị hoàng đế mỏng manh này sẽ thấy chật mất.
Y tìm một nơi có non xanh núi biếc, đào mộ cho hắn và dựng bia.
Xong xuôi, Tiêu Hạc ngồi bên bia mộ, nhìn người thương vùi dưới gò đất thấp.
Năm nay y còn chưa bao tuổi mà đã cảm thấy rất đỗi già cỗi, tựa như toàn bộ sức sống trong cơ thể đã bị rút cạn chỉ sau một đêm. Thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng linh hồn lại chôn vùi trong lòng đất tối tăm cùng thi thể Tề Huyên Nghi, không cách nào nhìn thấy ánh ban mai nữa.
Sáng lên trăng lặn, vật đổi sao dời, gió thu xào xạc, mưa rơi tí tách, lá khô rụng khỏi ngọn cây, phủ một lớp dày lên y, Tiêu Hạc ngồi yên, bất động, như muốn đi theo Tề Huyên Nghi.
Mãi đến hai ngày sau khi Tiết Thanh Lâm tìm được y, y mới tỉnh khỏi giấc mộng này. Tiêu Hạc đứng dậy, phủi lá rụng trên người.
“Sao hắn lại trúng độc?” Y hỏi Tiết Thanh Lâm.
Tiêu Hạc ăn mặc tả tơi, đầu tóc rối bù, ánh mắt đầy đau khổ, trông không giống người sống. Tiết Thanh Lâm biết y sẽ đau buồn sau cái chết của Tề Huyên Nghi, nhưng không ngờ lại suy sụp đến vậy.
Tình yêu quả là thứ hại người.
Tiết Thanh Lâm thở dài, trong lòng đầy áy náy: “Kẻ hạ độc là thuộc hạ cũ của Tề Huyên Nghi tên Đinh Nhiếp, hắn ta thú nhận đã cho Tề Huyên Nghi ăn hạt Hồng Tháng Ba. Chỉ cần Tề Huyên Nghi đầu độc ngươi trong vòng một tháng là sẽ đưa thuốc giải.”
Khi đó nhóm Tiết Thanh Lâm muốn quét sạc tàn dư xung quanh Tề Huyên Nghi nên lúc Đinh Nhiếp xuất hiện, họ đã không ngăn cản ngay, làm sao mà ngờ được rằng Đinh Nhiếp lại đầu độc chủ nhân mình.
Đinh Nhiếp ghét Tiêu Hạc, nếu Tiêu Hạc không xuất hiện, Tề Huyên Nghi đã không quá vô tri như vậy, chỉ trong một năm đã hủy hoại cơ đồ hàng trăm năm của gia tộc Tề.
Tất cả là lỗi của Tiêu Hạc, hoàng thượng đối xử tốt với y vậy mà y lại đáp trả ân tình bằng cách giúp lũ phản loạn giành quốc gia của hoàng thượng, giam cầm ngài ấy, lẽ ra nên dùng kiếm kết liễu y từ lâu rồi mới phải.
Tuy nhiên, bệ hạ lại bị tên hồ ly tinh này mê hoặc, hắn ta muốn bệ hạ tỉnh ngộ, tự tay giết chết tên phản bội này.
Đinh Nhiếp không ngờ Tề Huyên Nghi lại uống viên thuốc đó, hai chất độc va chạm trong cơ thể khiến hắn chết trong đau đớn, không còn cách nào cứu chữa, giấc mơ ngu muội nhanh chóng trở thành cơn ác mộng khó quên.
Tiết Thanh Lâm nói xong mà mãi không thấy Tiêu Hạc đáp lời, hỏi: “Tiêu Hạc, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Tiêu Hạc nhìn bia mộ, nhẹ giọng nói: “Nếu ngày đó ta ở lại bên cạnh hắn, liệu sẽ có kết cục khác không?”
Nếu họ không chia xa, liệu Tề Huyên Nghi có thể sống sót chăng?
Y từng nói với Tiết Thanh Lâm rằng mình có thể chết vì bệ hạ, nhưng cuối cùng, Tề Huyên Nghi mới là người chết vì y.
Ý trời trêu ngươi, thế đấy.
Tiết Thanh Lâm lại thở dài, đến bây giờ vẫn rất chán ghét Tề Huyên Nghi, cũng thường hối hận rằng có lẽ cả hai không nên gặp nhau lần cuối vào ngày hôm đó, ai mà ngờ Tề Huyên Nghi lại tàn nhẫn đến mức để Tiêu Hạc tự tay giết chết mình chứ. Chỉ là trong chuyện này, Tề Huyên Nghi cũng không có lỗi với Tiêu Hạc, Tiết Thanh Lâm nói một cách khách quan, “Hắn không có ý định đầu độc ngươi.”
Vì vậy, dù cho Tiêu Hạc không rời xa hắn thì kết cục của họ cũng không khác là bao.
“Ta biết.” Tiêu Hạc nói.
Điều này dường như còn đáng buồn hơn.
Tiêu Hạc cúi xuống hôn lên bia mộ lạnh lẽo của Tề Huyên Nghi, rồi nói với Tiết Thanh Lâm, “Ta đi đây.”
“Ngươi đi đâu?” Tiết Thanh Lâm hỏi.
“Không biết.”
Tiết Thanh Lâm mấp máy môi, muốn bảo là họ vẫn cần y, nhưng giờ không thể nói nên lời, dù sao họ cũng nợ Tiêu Hạc.
Tiêu Hạc không muốn gì ngoài Tề Huyên Nghi cả, nhưng cuối cùng Tề Huyên Nghi vẫn chết.
Tiết Thanh Lâm không còn mặt mũi nói những lời ấy, chỉ có thể khuyên: “Đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Gió mạnh cuốn lá vàng bay khắp trời, Tiêu Hạc nói ừ, cầm trường kiếm năm đó Tề Huyên Nghi rèn cho mình, quay người bước xuống núi.
Cuối cùng y vẫn oán giận Tiết Thanh Lâm, đối phương đã nói sẽ để Tề Huyên Nghi có cuộc sống yên bình, nhưng cuối cùng lại cho họ kết cục bi thảm như vậy.
Sau khi xuống núi, Tiêu Hạc gặp một hòa thượng, hòa thượng này điên khùng, hát những bài thô thiển không biết nghe ở đâu khiến mọi người cười phá lên, nhưng lại hơi chút tỉnh táo trước mặt Tiêu Hạc, chắp tay nói: “Thí chủ không cần quá đau lòng, một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại.”
Tiêu Hạc hỏi: “Có phải kiếp sau không?”
Hòa thượng lắc đầu: “Đến lúc đó, thí chủ tự khắc sẽ hiểu.”
Mùa đông năm nay, Tiêu Hạc đến thị trấn biên giới phía nam, sống trong sân nhỏ nơi Tề Huyên Nghi bị giam. Tối đến, y đứng giữa sân, nhìn lên bầu trời đêm, Tề Huyên Nghi đã nghĩ gì khi bị giam cầm ở đây?
Y muốn Tề Huyên Nghi yêu mình, nhưng cuối cùng, lại sợ rằng Tề Huyên Nghi sẽ yêu mình.
Gần đây y luôn tự hỏi phải chăng mình đã quá thiếu quyết đoán, nếu lúc đó y cứng rắn hơn, có lẽ đã cứu hắn khỏi tay Tiết Thanh Lâm.
Chỉ là thế gian nào cho người ta cơ hội làm lại.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như lụa, hắn ngủ trên thềm đá lạnh, trong mộng trở về cung Quan Sư, Tề Huyên Nghi khoác áo đỏ, ngồi trong màn lụa chờ y đã lâu. Trái tim Tiêu Hạc run lên, hốc mắt nóng ran, sắp rơi lệ, y vội đi tới, vén rèm thì lại thấy sắc mặt Tề Huyên Nghi trắng bệch như giấy, mắt mũi miệng chảy máu.
Hắn đã chết, hắn đã chết rồi.
Tiêu Hạc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhìn sao trời, thật lâu sau mới thì thào hỏi: “Tề Huyên Nghi, lúc đó ngươi đang suy nghĩ gì?”
Không ai trả lời y.
Hòa thượng nói họ sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó, Tiêu Hạc không biết khi nào ngày này sẽ đến, y luôn mong mỏi từng ngày, nghĩ rằng lúc nào đó, khi quay lại sẽ thấy Tề Huyên Nghi đứng phía sau, vẫy tay với y, họ sẽ gặp nhau như thế đấy.
Nhưng Tề Huyên Nghi chưa bao giờ đến, hắn làm hoen ố thanh danh mình trong sử sách, khoét tim y rồi quay người bỏ đi, chẳng ngoảnh đầu lại.
Từ đó, ba chữ “Tề Huyên Nghi” đã ăn sâu vào máu thịt y, gốc rễ quấn chặt mạch máu, cộng sinh cùng trái tim.
Vài năm sau, Tiêu Hạc trở lại đảo Sương Lộc, lúc đó là đầu hè, nơi đây mọc đầy hoa hợp hoan trắng, khi gió biển thổi qua, những bông hoa ấy rơi khắp mặt đất giống như tuyết.
Y nhớ rất nhiều năm trước, Tề Huyên Nghi đã đứng ở đây, nhìn bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp và thốt lên: “Thật đẹp.”
Hoa lại nở rồi ngươi có thấy không?
Nhiều năm sau, tóc Tiêu Hạc đã bạc, mắt đã mờ, dần già cỗi.
Y đi ngang qua quán trà, người kể chuyện nói về chuyện tình của hoàng đế triều đại Đại Dận cuối cùng, hoàng đế Tề Huyên Nghi bắt con trai của nhà họ Tiêu ở Lan Lăng vào cung, làm đủ trò lố bịch để mỹ nhân vui. Tuy nhiên, mỹ nhân ấy lại là người chính trực, chịu nhục ở bên hắn chỉ để lật đổ ách chuyên chế của hôn quân. Đối phương kể chuyện có lên có xuống, rất thú vị, phách gỗ đập xuống trong tiếng vỗ tay của cả sảnh.
Tiêu Hạc bước ra khỏi quán trà giữa tiếng khen ngợi, tuyết rơi trên vai y.
Giờ tên của hắn và y sẽ mãi gắn liền nhau trong chuyện tình xưa cũ này, có lẽ trăm năm sau vẫn sẽ có người nhắc đến.
Không biết có phải coi là điều may mắn.
Y trở lại ngọn núi nơi chôn cất Tề Huyên Nghi, ngồi trước mộ và lặng lẽ nhìn hắn.
Có lẽ lời nói của hòa thượng kia là vô nghĩa, y đi cả đời cũng vẫn không đợi được ngày tương phùng.
Không hiểu sao Tiêu Hạc lại cười, dựa vào bia và khép mắt.
Trong lúc vô định, y như nhìn thấy Tề Huyên Nghi chạy từ xa tới, hắn mặc bộ váy cưới màu đỏ tươi, nở nụ cười và nắm tay y, nói: “Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.”
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, thi thể Tiêu Hạc bị bao phủ bởi tuyết trắng, như thể có một ngôi mộ đã dựng bên Tề Huyên Nghi.
Trời đất trắng xóa, sông núi cùng chung nỗi buồn.
Ai biết hiểu cho tình yêu sâu đậm của y?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất