Chương 107: Phạm pháp
Chết cha!
Tô Hạc Đình thắc mắc: Sao tên này đến nhanh thế? Bộ hắn không ngủ à?!
Thấy Tạ Chẩm Thư đi về phía mình, Tô Hạc Đình vội vàng lùi lại. Đặc vụ vừa mới nôn xong đứng dậy bảo Tô Hạc Đình: “Chỉ huy Tạ, anh đừng lùi lại!”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi sợ.”
Đặc vụ uống say tới nỗi không biết trời trăng mây đất gì nữa, nghe vậy thì tưởng bảo mình nên còn gật đầu hùa theo: “Tôi hiểu mà tôi hiểu mà, trong lúc làm nhiệm vụ không được uống rượu phải không. Cơ mà không sao đâu, chỉ có hai chúng ta, anh không nói tôi không nói thì ai mà biết được? Ơ kìa Chỉ huy Tạ, anh đi đâu đấy?!”
Tôi chạy trốn chứ còn đi đâu!
Tô Hạc Đình ù té thẳng. Chính cậu cũng thấy khó hiểu cơ! Cậu đây đường đường không ngại trời chẳng ngán đất, vậy mà tại sao lại sợ Tạ Chẩm Thư như thế?
Trên đường cái toàn xe ngựa chạy thong dong, Tô Hạc Đình phóng qua đụn tuyết ven đường rồi lao vào dòng xe cộ. Những chiếc xe ngựa đang tìm chỗ đỗ lập tức phanh gấp lại làm dậy nên một trận chửi đổng.
“Tự tìm đường chết à!”
Tô Hạc Đình mặc xác roi ngựa của người đánh xe, nhảy phóc lên một chiếc xe ngựa. Cậu vén rèm xe lên định chui vào trong, ai ngờ bên trong toàn khách nữ đang ngồi. Các cô các bà thấy một thằng đàn ông lạ hoắc tự dưng vén rèm vào thì tưởng cậu là kẻ cướp, tức thì gào rú ầm lên.
Tô Hạc Đình nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi!”
Cậu thả rèm xuống định nhảy xuống xe, nhưng còn chưa kịp nhảy thì gáy áo đã bị tóm.
Thôi xong!
Tô Hạc Đình kéo áo len mình kêu: “Cứu tôi—”
Loáng cái đất trời điên đảo, cả người cậu đã nghểnh lên đối diện với Tạ Chẩm Thư mặt lạnh như tiền.
Tô Hạc Đình: “… Ờm.”
Vụn tuyết lất phất giữa không trung như cặn, bị gió cuốn mù mịt trước mắt người. Hiềm nỗi Tạ Chẩm Thư nhìn xoáy vào cậu, cả ánh mắt lẫn biểu cảm đều buốt giá hơn cả màn đêm rét căm căm này.
Tô Hạc Đình thử lấy lòng: “Tình cờ ghê Chỉ huy, tôi đang đi đầu thú đây, hay là anh dẫn đường cho tôi nhé?”
Tạ Chẩm Thư rất dứt khoát xách cậu khỏi xe ngựa, tống vào trong xe mình.
Cửa xe đóng “ruỳnh” lại rồi khóa. Tô Hạc Đình không mở được, mà cũng không hiểu Tạ Chẩm Thư tính làm gì nên chỉ còn nước dán mặt vào cửa kính, hỏi: “Anh đi đâu đấy—”
Người đặc vụ rượu vào đâm ra là đà lù đù. Đến khi Tạ Chẩm Thư tới trước mắt, ông ta chợt run lên.
Tạ Chẩm Thư nói: “Bộ đội đặc nhiệm Tạ Chẩm Thư.”
Người đặc vụ như bị tạt cho một gáo nước lạnh, trước ánh mắt sắc lẻm như dao ấy, ông ta không chỉ tỉnh rượu mà chân cũng mềm ẻo ra. Ông ta nhận ra sự tình bất ổn, sợ hãi lí nhí đáp: “Anh là Chỉ, Chỉ huy Tạ… Vậy tên đó…”
Tạ Chẩm Thư không đáp, anh lôi chứng minh thư cũ của mình trong đội đặc nhiệm phía Nam ra giơ lên trước mặt người đặc vụ, nói: “Đây là chứng minh thư, 8 giờ sáng ngày mai tôi sẽ đến tổ tác chiến báo cáo.”
Tâm trạng người đặc vụ đang rối như ruột tằm, không kìm được liếc về phía xe. Về thân phận của Tô Hạc Đình thì trong lòng ông ta đã có một câu trả lời rất rõ ràng, song ông ta nuốt ực mấy cái, dùng lý trí vừa mới khôi phục để tự cứu bản thân mà không nói huỵch toẹt ra.
—Tạ Chẩm Thư bảo 8 giờ đến báo cáo, chứng tỏ tối nay Chỉ huy có việc phải làm. Tốt nhất ông ta đừng có bép xép cũng đừng thắc mắc nhiều, hãy giả ngu giả ngây, đằng nào nếu mà truy cứu thì hôm nay ông ta chẳng suýt gây nên họa động trời.
Người đặc vụ lau mồ hôi lạnh, thưa: “Vâng, vâng thưa Chỉ huy.”
Tạ Chẩm Thư quay lại đi đến xe. Tô Hạc Đình như đứa trẻ con bị bỏ quên đang dán mặt vào cửa kính, lom lom nhìn anh.
Đây vẫn là con xe D300 mượn từ bệnh viện tác chiến số bảy, Tạ Chẩm Thư lái từ ga Hải Âu vào nội thành. Anh đã thức trắng một ngày một đêm, áo sơ mi của anh hơi nhăn, vết thương trên lưng cũng thấm ượt rượt băng gạc. Song lúc này trông anh vẫn tỉnh táo.
Tô Hạc Đình đè trán lên kính, hỏi: “Anh định làm gì?”
Tạ Chẩm Thư đứng trong gió, mái tóc đen khẽ tứ tán. Anh đối mặt với Tô Hạc Đình qua lớp kính một hồi, chìa khóa xe giơ cao, rồi đáp: “Bắt cậu.”
Tô Hạc Đình: “Bạn bè gặp gỡ nhau sao lại gọi là bắt được? Tôi cũng nhớ anh lắm mà.”
Chiếc áo len của cậu bị kéo xộc xệch hẳn đi, phối hợp với nụ cười bất cần vô tâm vô tính, khiến cậu nom phấn khởi như được hội ngộ với ai đó mà mình đã mong chờ đằng đẵng.
Nhưng Tạ Chẩm Thư miễn nhiễm rồi, anh rời mắt đi, vòng sang bên kia ngồi vào xe.
Vào đông khi trời trở lạnh luôn có một cảm giác khác biệt, hơi mát làm sảng khoái thanh tỉnh tinh thần. Lúc cửa xe đóng lại, cơn gió buốt lùa vào làm Tô Hạc Đình cuộn tròn lại trong ghế. Cậu kéo kín cổ áo lên, giấu nhẹm cả cằm vào, chỉ dùng mỗi cặp mắt nhìn Tạ Chẩm Thư chằm chặp.
Cả người Tạ Chẩm Thư tỏa ra hơi lạnh, anh im lặng một hồi rồi nổ máy.
Tô Hạc Đình ướm gọi: “Tạ Chẩm Thư.”
Tạ Chẩm Thư mặc xác cậu.
Tô Hạc Đình nhổm dậy, lại chứng nào tật nấy: “Anh đuổi tôi còn cực hơn đuổi vợ, giờ anh tóm được tôi rồi đấy, muộn thế này rồi, mình có đến tổ tác chiến cũng không ai thẩm vấn tôi đâu.”
Đến cả giờ giấc thay ca của tổ tình báo cậu còn rõ, giờ này không phải không có ai thẩm vấn cậu, mà là không có ai đủ lợi hại để thẩm vấn được cậu. Thực ra cậu nói thế cũng là đang ám chỉ cho Tạ Chẩm Thư rằng đưa cậu đến tổ tác chiến cũng vô ích thôi, cậu nắm như lòng bàn tay những nơi kiểu này, thậm chí tự cậu còn chuồn đi được cơ.
Tạ Chẩm Thư vẫn nhìn thẳng về phía trước, nói: “Tôi thẩm vấn cậu.”
Xe lái ra khỏi con phố trước cửa nhà ga rồi rẽ sang một đường khác dưới ánh đèn đường. Mười mấy phút sau, xe lái vào một khu dân cư, cuối cùng đỗ lại trước một căn nhà.
Trước khi xuống xe, Tạ Chẩm Thư nhanh nhẹn còng tay Tô Hạc Đình lại.
Đã rất lâu anh chưa đến căn nhà này, tuy luôn có người dọn dẹp nhưng ngôi nhà vẫn quạnh quẽ như cũ. Lúc vào cửa, đèn tự động bật sáng, đầu tiên xuất hiện trước mắt là gian phòng khách đơn sơ trống trải lắp cửa sổ kính chạm sàn trong suốt. Trong phòng không bày biện đồ trang trí nào thể hiện sở thích của chủ nhân, nó sạch tinh như một căn phòng mẫu.
Tô Hạc Đình đặt quả cầu tuyết mình vừa mới nặn xong ở lối ra vào, giọng nghiêm túc: “Lần đầu ghé chơi nhà, tôi có món quà mọn, đừng chê nhé.”
Quả cầu tuyết nằm bẹp dí, mặt nó bị cậu dùng ngón tay vẽ một chữ “w” nom như cục lông đang cười.
Tạ Chẩm Thư cởi áo choàng ra, áo sơ mi mỏng hơi nhăn đằng sau lưng, do vết thương vẫn chưa lành nên thoáng lốm đốm máu đỏ. Anh liếc quả cầu tuyết, không nói gì.
Tô Hạc Đình cũng định cởi áo khoác rồi treo bên cạnh áo choàng của Tạ Chẩm Thư. Tưởng như cậu thật sự là một người khách đến chơi nhà với lối cư xử trẻ trung, cậu đang toan lên tiếng bị Tạ Chẩm Thư còng tay lại, dẫn vào thư phòng.
Cửa đóng “cạch”, đèn đọc sách trên bàn bật sáng, hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn.
Hồi lâu sau, Tô Hạc Đình hỏi: “Bắt đầu rồi à?”
Tạ Chẩm Thư đan tay vào nhau, chỉ lẳng lặng nhìn cậu chòng chọc.
Tô Hạc Đình bị nhìn lâu đâm chột dạ, ngón tay cậu bấu bấu tay ghế, hỏi: “Sao? Anh muốn thẩm vấn câu nào tôi cũng có thể trả lời thành thực.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Thật không?”
Anh nhấn mạnh hai chữ này, lại còn phảng phất ý chế nhạo.
Nhưng tên lừa đảo này lại ngồi ngả ngớn trêu ngươi, chống cằm nhìn Tạ Chẩm Thư, như thể không phải đến đây để bị thẩm vấn mà là đến hẹn hò mới đúng. Biểu cảm cậu hơi tinh quái: “Đúng mà, đúng sự thật, không tin anh thử hỏi tôi đi.”
Tạ Chẩm Thư ghé người ra trước, tỏa ra khí chất lạnh lùng. Anh không cười cũng không nổi nóng, anh cất tiếng bằng giọng điệu chuyên dùng để ứng phó với người lạ: “Cậu vào nội thành làm gì?”
Tô Hạc Đình cũng ghé người ra trước, đáp khẽ: “Làm nhiệm vụ.”
Mặt hai người hơi sát nhau, ánh đèn mong manh xuyên qua khe hở giữa họ vẽ nên một ranh giới mơ hồ.
Tô Hạc Đình lại nói tiếp: “… Và để tình cờ gặp anh nữa.”
Lại nữa rồi.
Cái tên lừa đảo miệng ngọt như mía lùi này.
Tạ Chẩm Thư dùng ánh mắt hờ hững nhìn 7-006: “Mắt Cáo đã bị các cậu khử rồi, còn nhiệm vụ nào nữa?”
Tô Hạc Đình nói: “Còn cả đống, chiến tranh vẫn chưa chấm dứt mà, có khi tôi phải ở đây đến tận hè đấy.”
Đấy là nói dối, nhiệm vụ của Tô Hạc Đình đã kết thúc, cậu vẫn nán lại đây để bảo vệ cho các gián điệp bố trí bên trong nội thành liên minh phía Nam. Nói cách khác, cậu bây giờ chính là một tấm bia di động, chuyên môn lừa những đặc vụ tinh hoa kiểu Tạ Chẩm Thư để giúp những người khác tiếp tục duy trì hoạt đ ộng tình báo.
Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu không thể ở lại lâu như thế, hết mùa tuyết là cậu sẽ tìm cách đi khỏi đây.”
Tạ Chẩm Thư còn nhận định thông tin chuẩn xác hơn cả tổ tác chiến tình báo, tiếc là anh không phải thành viên nòng cốt của tổ tác chiến tình báo, mà cũng may là anh không phải thành viên nòng cốt của tổ tác chiến tình báo, bằng không Tô Hạc Đình sẽ khó mà tiếp tục tiến hành kế hoạch.
—Ngay bây giờ cậu đã rất khó tiếp tục tiến hành kế hoạch rồi.
Tô Hạc Đình lại khó hiểu, cậu chớp chớp mắt: “Anh biết thừa rồi thì anh còn đuổi theo tôi làm gì? Tôi chỉ là mồi nhử mà thôi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi muốn biết thân phận của Mắt Cáo.”
Tô Hạc Đình tỏ thái độ rất hợp tác: “Thật ư? Tôi đã trả lời hai lần rồi đó, giờ lặp lại nè, Mắt Cáo là gián điệp.”
Ân oán yêu hận giữa Mắt Cáo với Phó Thừa Huy có thể bắt đầu kể từ lần đầu tiên hai người vào Báo Đen, cả hai cũng là hai quân cờ trong sáng ngoài tối, song cuối cùng chỉ Phó Thừa Huy chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành quyền lực đằng đẵng.
Tô Hạc Đình nói: “Mắt Cáo bắn chết Tổng chỉ huy nên mới gây được tiếng vang, được các anh tung hô làm tay bắn tỉa số một, nhưng thật ra chuyện đó là có kế hoạch cả, gã ta bắt tay đóng giả với Phó Thừa Huy đấy. Tiếc là Mắt Cáo không thông minh cho lắm, quên rằng đã bắn chết Tổng chỉ huy rồi thì mình cũng không về nhà được nữa. Màn kịch diễn đến phút chót thì phải lấy cái chết của gã để hạ màn. Tôi đến đây để làm việc đó, tôi… như vậy đấy.”
Nhiệm vụ này không hề chính nghĩa, thậm chí nó còn rất đê hèn. Lúc được cử đi làm điệp viên ở liên minh phía Nam, Mắt Cáo luôn ôm hy vọng, suốt ngần ấy năm trời gã không một lần trái lệnh Phó Thừa Huy, bao gồm cả việc giết Tổng chỉ huy. Có điều gã đã đánh giá quá cao lương tâm của Phó Thừa Huy, sau khi làm xong mọi chuyện, thứ chờ đợi gã không phải là con đường hồi hương, mà là con đường đi đến cái chết. Gã đã tiếp nhận thân phận giả của mình, thậm chí còn bắt đầu phản kháng.
Vì chiến tranh, vì chiến thắng, vì lý do bừa nào cũng được, ý nguyện của Mắt Cáo chẳng đáng đếm xỉa tới. Dù gã bị đối xử bất công tới đâu, đối với liên minh phía Bắc, gã đều phải chết.
Tô Hạc Đình buông tay, nằm bò ra nhìn Tạ Chẩm Thư. Cậu nói: “Anh rõ chưa? Nếu rõ rồi thì… nên là tôi thẩm vấn anh mới đúng, Chỉ huy ạ.”
Tên nhãi ranh tinh quái này, rõ ràng tay thì đang đeo còng, nhưng giọng lại như thể mình là người thẩm vấn nắm quyền chủ động. Trên gương mặt non nớt của cậu chẳng mảy may sợ hãi, có lẽ là bởi Tạ Chẩm Thư luôn nhìn chăm chú vào mắt cậu, cũng có lẽ bởi khoảng cách giữa hai người khá gần, dù thế nào, cậu cũng vểnh cái đuôi không tồn tại của mình lên.
Cậu nói: “Sao anh lại đưa tôi về nhà mình vậy? Thế này là phạm pháp đấy.”
Tô Hạc Đình thắc mắc: Sao tên này đến nhanh thế? Bộ hắn không ngủ à?!
Thấy Tạ Chẩm Thư đi về phía mình, Tô Hạc Đình vội vàng lùi lại. Đặc vụ vừa mới nôn xong đứng dậy bảo Tô Hạc Đình: “Chỉ huy Tạ, anh đừng lùi lại!”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi sợ.”
Đặc vụ uống say tới nỗi không biết trời trăng mây đất gì nữa, nghe vậy thì tưởng bảo mình nên còn gật đầu hùa theo: “Tôi hiểu mà tôi hiểu mà, trong lúc làm nhiệm vụ không được uống rượu phải không. Cơ mà không sao đâu, chỉ có hai chúng ta, anh không nói tôi không nói thì ai mà biết được? Ơ kìa Chỉ huy Tạ, anh đi đâu đấy?!”
Tôi chạy trốn chứ còn đi đâu!
Tô Hạc Đình ù té thẳng. Chính cậu cũng thấy khó hiểu cơ! Cậu đây đường đường không ngại trời chẳng ngán đất, vậy mà tại sao lại sợ Tạ Chẩm Thư như thế?
Trên đường cái toàn xe ngựa chạy thong dong, Tô Hạc Đình phóng qua đụn tuyết ven đường rồi lao vào dòng xe cộ. Những chiếc xe ngựa đang tìm chỗ đỗ lập tức phanh gấp lại làm dậy nên một trận chửi đổng.
“Tự tìm đường chết à!”
Tô Hạc Đình mặc xác roi ngựa của người đánh xe, nhảy phóc lên một chiếc xe ngựa. Cậu vén rèm xe lên định chui vào trong, ai ngờ bên trong toàn khách nữ đang ngồi. Các cô các bà thấy một thằng đàn ông lạ hoắc tự dưng vén rèm vào thì tưởng cậu là kẻ cướp, tức thì gào rú ầm lên.
Tô Hạc Đình nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi!”
Cậu thả rèm xuống định nhảy xuống xe, nhưng còn chưa kịp nhảy thì gáy áo đã bị tóm.
Thôi xong!
Tô Hạc Đình kéo áo len mình kêu: “Cứu tôi—”
Loáng cái đất trời điên đảo, cả người cậu đã nghểnh lên đối diện với Tạ Chẩm Thư mặt lạnh như tiền.
Tô Hạc Đình: “… Ờm.”
Vụn tuyết lất phất giữa không trung như cặn, bị gió cuốn mù mịt trước mắt người. Hiềm nỗi Tạ Chẩm Thư nhìn xoáy vào cậu, cả ánh mắt lẫn biểu cảm đều buốt giá hơn cả màn đêm rét căm căm này.
Tô Hạc Đình thử lấy lòng: “Tình cờ ghê Chỉ huy, tôi đang đi đầu thú đây, hay là anh dẫn đường cho tôi nhé?”
Tạ Chẩm Thư rất dứt khoát xách cậu khỏi xe ngựa, tống vào trong xe mình.
Cửa xe đóng “ruỳnh” lại rồi khóa. Tô Hạc Đình không mở được, mà cũng không hiểu Tạ Chẩm Thư tính làm gì nên chỉ còn nước dán mặt vào cửa kính, hỏi: “Anh đi đâu đấy—”
Người đặc vụ rượu vào đâm ra là đà lù đù. Đến khi Tạ Chẩm Thư tới trước mắt, ông ta chợt run lên.
Tạ Chẩm Thư nói: “Bộ đội đặc nhiệm Tạ Chẩm Thư.”
Người đặc vụ như bị tạt cho một gáo nước lạnh, trước ánh mắt sắc lẻm như dao ấy, ông ta không chỉ tỉnh rượu mà chân cũng mềm ẻo ra. Ông ta nhận ra sự tình bất ổn, sợ hãi lí nhí đáp: “Anh là Chỉ, Chỉ huy Tạ… Vậy tên đó…”
Tạ Chẩm Thư không đáp, anh lôi chứng minh thư cũ của mình trong đội đặc nhiệm phía Nam ra giơ lên trước mặt người đặc vụ, nói: “Đây là chứng minh thư, 8 giờ sáng ngày mai tôi sẽ đến tổ tác chiến báo cáo.”
Tâm trạng người đặc vụ đang rối như ruột tằm, không kìm được liếc về phía xe. Về thân phận của Tô Hạc Đình thì trong lòng ông ta đã có một câu trả lời rất rõ ràng, song ông ta nuốt ực mấy cái, dùng lý trí vừa mới khôi phục để tự cứu bản thân mà không nói huỵch toẹt ra.
—Tạ Chẩm Thư bảo 8 giờ đến báo cáo, chứng tỏ tối nay Chỉ huy có việc phải làm. Tốt nhất ông ta đừng có bép xép cũng đừng thắc mắc nhiều, hãy giả ngu giả ngây, đằng nào nếu mà truy cứu thì hôm nay ông ta chẳng suýt gây nên họa động trời.
Người đặc vụ lau mồ hôi lạnh, thưa: “Vâng, vâng thưa Chỉ huy.”
Tạ Chẩm Thư quay lại đi đến xe. Tô Hạc Đình như đứa trẻ con bị bỏ quên đang dán mặt vào cửa kính, lom lom nhìn anh.
Đây vẫn là con xe D300 mượn từ bệnh viện tác chiến số bảy, Tạ Chẩm Thư lái từ ga Hải Âu vào nội thành. Anh đã thức trắng một ngày một đêm, áo sơ mi của anh hơi nhăn, vết thương trên lưng cũng thấm ượt rượt băng gạc. Song lúc này trông anh vẫn tỉnh táo.
Tô Hạc Đình đè trán lên kính, hỏi: “Anh định làm gì?”
Tạ Chẩm Thư đứng trong gió, mái tóc đen khẽ tứ tán. Anh đối mặt với Tô Hạc Đình qua lớp kính một hồi, chìa khóa xe giơ cao, rồi đáp: “Bắt cậu.”
Tô Hạc Đình: “Bạn bè gặp gỡ nhau sao lại gọi là bắt được? Tôi cũng nhớ anh lắm mà.”
Chiếc áo len của cậu bị kéo xộc xệch hẳn đi, phối hợp với nụ cười bất cần vô tâm vô tính, khiến cậu nom phấn khởi như được hội ngộ với ai đó mà mình đã mong chờ đằng đẵng.
Nhưng Tạ Chẩm Thư miễn nhiễm rồi, anh rời mắt đi, vòng sang bên kia ngồi vào xe.
Vào đông khi trời trở lạnh luôn có một cảm giác khác biệt, hơi mát làm sảng khoái thanh tỉnh tinh thần. Lúc cửa xe đóng lại, cơn gió buốt lùa vào làm Tô Hạc Đình cuộn tròn lại trong ghế. Cậu kéo kín cổ áo lên, giấu nhẹm cả cằm vào, chỉ dùng mỗi cặp mắt nhìn Tạ Chẩm Thư chằm chặp.
Cả người Tạ Chẩm Thư tỏa ra hơi lạnh, anh im lặng một hồi rồi nổ máy.
Tô Hạc Đình ướm gọi: “Tạ Chẩm Thư.”
Tạ Chẩm Thư mặc xác cậu.
Tô Hạc Đình nhổm dậy, lại chứng nào tật nấy: “Anh đuổi tôi còn cực hơn đuổi vợ, giờ anh tóm được tôi rồi đấy, muộn thế này rồi, mình có đến tổ tác chiến cũng không ai thẩm vấn tôi đâu.”
Đến cả giờ giấc thay ca của tổ tình báo cậu còn rõ, giờ này không phải không có ai thẩm vấn cậu, mà là không có ai đủ lợi hại để thẩm vấn được cậu. Thực ra cậu nói thế cũng là đang ám chỉ cho Tạ Chẩm Thư rằng đưa cậu đến tổ tác chiến cũng vô ích thôi, cậu nắm như lòng bàn tay những nơi kiểu này, thậm chí tự cậu còn chuồn đi được cơ.
Tạ Chẩm Thư vẫn nhìn thẳng về phía trước, nói: “Tôi thẩm vấn cậu.”
Xe lái ra khỏi con phố trước cửa nhà ga rồi rẽ sang một đường khác dưới ánh đèn đường. Mười mấy phút sau, xe lái vào một khu dân cư, cuối cùng đỗ lại trước một căn nhà.
Trước khi xuống xe, Tạ Chẩm Thư nhanh nhẹn còng tay Tô Hạc Đình lại.
Đã rất lâu anh chưa đến căn nhà này, tuy luôn có người dọn dẹp nhưng ngôi nhà vẫn quạnh quẽ như cũ. Lúc vào cửa, đèn tự động bật sáng, đầu tiên xuất hiện trước mắt là gian phòng khách đơn sơ trống trải lắp cửa sổ kính chạm sàn trong suốt. Trong phòng không bày biện đồ trang trí nào thể hiện sở thích của chủ nhân, nó sạch tinh như một căn phòng mẫu.
Tô Hạc Đình đặt quả cầu tuyết mình vừa mới nặn xong ở lối ra vào, giọng nghiêm túc: “Lần đầu ghé chơi nhà, tôi có món quà mọn, đừng chê nhé.”
Quả cầu tuyết nằm bẹp dí, mặt nó bị cậu dùng ngón tay vẽ một chữ “w” nom như cục lông đang cười.
Tạ Chẩm Thư cởi áo choàng ra, áo sơ mi mỏng hơi nhăn đằng sau lưng, do vết thương vẫn chưa lành nên thoáng lốm đốm máu đỏ. Anh liếc quả cầu tuyết, không nói gì.
Tô Hạc Đình cũng định cởi áo khoác rồi treo bên cạnh áo choàng của Tạ Chẩm Thư. Tưởng như cậu thật sự là một người khách đến chơi nhà với lối cư xử trẻ trung, cậu đang toan lên tiếng bị Tạ Chẩm Thư còng tay lại, dẫn vào thư phòng.
Cửa đóng “cạch”, đèn đọc sách trên bàn bật sáng, hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn.
Hồi lâu sau, Tô Hạc Đình hỏi: “Bắt đầu rồi à?”
Tạ Chẩm Thư đan tay vào nhau, chỉ lẳng lặng nhìn cậu chòng chọc.
Tô Hạc Đình bị nhìn lâu đâm chột dạ, ngón tay cậu bấu bấu tay ghế, hỏi: “Sao? Anh muốn thẩm vấn câu nào tôi cũng có thể trả lời thành thực.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Thật không?”
Anh nhấn mạnh hai chữ này, lại còn phảng phất ý chế nhạo.
Nhưng tên lừa đảo này lại ngồi ngả ngớn trêu ngươi, chống cằm nhìn Tạ Chẩm Thư, như thể không phải đến đây để bị thẩm vấn mà là đến hẹn hò mới đúng. Biểu cảm cậu hơi tinh quái: “Đúng mà, đúng sự thật, không tin anh thử hỏi tôi đi.”
Tạ Chẩm Thư ghé người ra trước, tỏa ra khí chất lạnh lùng. Anh không cười cũng không nổi nóng, anh cất tiếng bằng giọng điệu chuyên dùng để ứng phó với người lạ: “Cậu vào nội thành làm gì?”
Tô Hạc Đình cũng ghé người ra trước, đáp khẽ: “Làm nhiệm vụ.”
Mặt hai người hơi sát nhau, ánh đèn mong manh xuyên qua khe hở giữa họ vẽ nên một ranh giới mơ hồ.
Tô Hạc Đình lại nói tiếp: “… Và để tình cờ gặp anh nữa.”
Lại nữa rồi.
Cái tên lừa đảo miệng ngọt như mía lùi này.
Tạ Chẩm Thư dùng ánh mắt hờ hững nhìn 7-006: “Mắt Cáo đã bị các cậu khử rồi, còn nhiệm vụ nào nữa?”
Tô Hạc Đình nói: “Còn cả đống, chiến tranh vẫn chưa chấm dứt mà, có khi tôi phải ở đây đến tận hè đấy.”
Đấy là nói dối, nhiệm vụ của Tô Hạc Đình đã kết thúc, cậu vẫn nán lại đây để bảo vệ cho các gián điệp bố trí bên trong nội thành liên minh phía Nam. Nói cách khác, cậu bây giờ chính là một tấm bia di động, chuyên môn lừa những đặc vụ tinh hoa kiểu Tạ Chẩm Thư để giúp những người khác tiếp tục duy trì hoạt đ ộng tình báo.
Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu không thể ở lại lâu như thế, hết mùa tuyết là cậu sẽ tìm cách đi khỏi đây.”
Tạ Chẩm Thư còn nhận định thông tin chuẩn xác hơn cả tổ tác chiến tình báo, tiếc là anh không phải thành viên nòng cốt của tổ tác chiến tình báo, mà cũng may là anh không phải thành viên nòng cốt của tổ tác chiến tình báo, bằng không Tô Hạc Đình sẽ khó mà tiếp tục tiến hành kế hoạch.
—Ngay bây giờ cậu đã rất khó tiếp tục tiến hành kế hoạch rồi.
Tô Hạc Đình lại khó hiểu, cậu chớp chớp mắt: “Anh biết thừa rồi thì anh còn đuổi theo tôi làm gì? Tôi chỉ là mồi nhử mà thôi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi muốn biết thân phận của Mắt Cáo.”
Tô Hạc Đình tỏ thái độ rất hợp tác: “Thật ư? Tôi đã trả lời hai lần rồi đó, giờ lặp lại nè, Mắt Cáo là gián điệp.”
Ân oán yêu hận giữa Mắt Cáo với Phó Thừa Huy có thể bắt đầu kể từ lần đầu tiên hai người vào Báo Đen, cả hai cũng là hai quân cờ trong sáng ngoài tối, song cuối cùng chỉ Phó Thừa Huy chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành quyền lực đằng đẵng.
Tô Hạc Đình nói: “Mắt Cáo bắn chết Tổng chỉ huy nên mới gây được tiếng vang, được các anh tung hô làm tay bắn tỉa số một, nhưng thật ra chuyện đó là có kế hoạch cả, gã ta bắt tay đóng giả với Phó Thừa Huy đấy. Tiếc là Mắt Cáo không thông minh cho lắm, quên rằng đã bắn chết Tổng chỉ huy rồi thì mình cũng không về nhà được nữa. Màn kịch diễn đến phút chót thì phải lấy cái chết của gã để hạ màn. Tôi đến đây để làm việc đó, tôi… như vậy đấy.”
Nhiệm vụ này không hề chính nghĩa, thậm chí nó còn rất đê hèn. Lúc được cử đi làm điệp viên ở liên minh phía Nam, Mắt Cáo luôn ôm hy vọng, suốt ngần ấy năm trời gã không một lần trái lệnh Phó Thừa Huy, bao gồm cả việc giết Tổng chỉ huy. Có điều gã đã đánh giá quá cao lương tâm của Phó Thừa Huy, sau khi làm xong mọi chuyện, thứ chờ đợi gã không phải là con đường hồi hương, mà là con đường đi đến cái chết. Gã đã tiếp nhận thân phận giả của mình, thậm chí còn bắt đầu phản kháng.
Vì chiến tranh, vì chiến thắng, vì lý do bừa nào cũng được, ý nguyện của Mắt Cáo chẳng đáng đếm xỉa tới. Dù gã bị đối xử bất công tới đâu, đối với liên minh phía Bắc, gã đều phải chết.
Tô Hạc Đình buông tay, nằm bò ra nhìn Tạ Chẩm Thư. Cậu nói: “Anh rõ chưa? Nếu rõ rồi thì… nên là tôi thẩm vấn anh mới đúng, Chỉ huy ạ.”
Tên nhãi ranh tinh quái này, rõ ràng tay thì đang đeo còng, nhưng giọng lại như thể mình là người thẩm vấn nắm quyền chủ động. Trên gương mặt non nớt của cậu chẳng mảy may sợ hãi, có lẽ là bởi Tạ Chẩm Thư luôn nhìn chăm chú vào mắt cậu, cũng có lẽ bởi khoảng cách giữa hai người khá gần, dù thế nào, cậu cũng vểnh cái đuôi không tồn tại của mình lên.
Cậu nói: “Sao anh lại đưa tôi về nhà mình vậy? Thế này là phạm pháp đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất