Chương 164: Bức tường
Suy đoán của Tô Hạc Đình không phải không có căn cứ, trong Săn bắn Hạn thời, Giác từng làm công việc chỉnh lý các vụ án, giỏi xử lý những dữ liệu thông tin rối rắm, nó còn thừa kế quyền quản lý bộ phận của Artemis nên việc sửa đổi dữ liệu sẽ dễ dàng cho nó hơn cả các hệ thống Chủ thần.
Chỉ là sao nó lại không rời đi?
Tô Hạc Đình chưa nghĩ được ra ngay nguyên nhân nên bèn tạm gác chủ đề ấy sang một bên, nói: “Nếu quả thực là Giác thì khả năng cao nó sẽ đi tìm những khóm hoa bạc. Chỉ huy, mình đến đó thử vận may đi.”
Những khóm hoa bạc có khả năng lưu trữ ý thức, Giác muốn trả thông tin lại cho mọi người thì chỉ có thể đến đó mà thôi.
Tạ Chẩm Thư “Ừ” tiếng, cuối cùng cũng gỡ xong hết hoa trên người. Lũ hoa kêu chiêm chiếp rơi xuống đất lăn lộn vào nhau, kỳ kèo mãi.
Tô Hạc Đình lại búng chúng nó một cái, giục: “Đừng giở trò, bai nhé.”
Lũ hoa bị cậu búng ngã dúi dụi vào nhau, túm năm tụm ba hùng hùng hổ hổ ôm hạt. Tô Hạc Đình ra chiều định búng tiếp, chúng nó lập tức tản ra ù té đi tít xa, bông này nối bông nọ nhảy xuống dòng dữ liệu màu lam dưới đất mà biến mất.
Tô Hạc Đình phá ra cười, xách cây đèn nhỏ lên tiếp tục lên đường với Tạ Chẩm Thư. Sau ba ngày đi đường, con đường vốn dẫn tới khóm hoa bạc lại trở thành một khu buôn bán nhỏ.
“Sao khác thế nhỉ, đường đi trong trí nhớ cũng không thông như trước,” Tô Hạc Đình mượn ánh sáng từ ngọn đèn để quan sát chung quanh, “hay nhỉ, bọn Chủ thần có thể thay da đổi thịt hoàn toàn nơi này cơ đấy.”
Tạ Chẩm Thư xê chân phải, thấy có bùn dưới chân.
Từ cái hôm Càn Thát Bà bị đánh đuổi thì con người máy thái giám cũng chưa xuất hiện lại bận nào. Tuy mưa đã tạnh nhưng mặt đất luôn ẩm ướt.
Tạ Chẩm Thư: “Có dấu chân.”
Tô Hạc Đình ngồi xổm xuống dùng cây đèn chiếu sáng. Quả nhiên trên mặt đất có dấu chân, nhưng lại lớn xọ nhỏ. Cậu bảo: “Của Ngạo Nhân để lại đấy.”
Hai người nhìn nhau rồi đều nghĩ đến một chuyện: lũ quái vật sẽ không biến mất theo con người máy thái giám mà sẽ lảng vảng trong bóng tối đâu đây.
Tô Hạc Đình: “Hơi nan giải đấy, nếu bọn Chủ thần mất khả năng hạn chế, lũ này mà xông ra thì xong đời, mắc mệt.”
Tạ Chẩm Thư: “Lần đó Ngạo Nhân không nghe lệnh người máy thái giám, chắc chúng nó cũng không đồng lòng với nhau đâu.”
Tô Hạc Đình thấy dấu chân ấy đi vào sâu bên trong, bèn đứng dậy bảo: “Mình tiện đường đi tìm nó xem sao, nó đang giữ linh kiện của Càn Thát Bà.”
Hai người đi theo dấu chân một đoạn, loanh quanh trong con ngõ, Ngạo Nhân đã đá ngã tất cả mấy xe rác như đang tìm kiếm gì đó. Khoảng hai tiếng sau, bọn họ theo dấu chân tới một cửa hàng bán đồ chơi. Trong cửa hàng tối om, chỉ nghe thấy một giọng nói khe khẽ nào đó đang lầm rầm.
“… Mất chân này, mất một mắt này… Chào, mình làm bạn nhé… Ô, không bắt tay được, vì tay mày vẫn chưa lành.”
Tô Hạc Đình ôm lấy cây đèn, qua tủ kính đựng đồ chơi, cậu láng máng trông thấy vài bóng dáng lùn tịt, tất cả đều là những con rối mà Ngạo Nhân mới làm xong. Bản thể của Ngạo Nhân trốn trong bao còn bốn cánh tay máy thò ra chơi với đám rối.
“Dùng tay mày nhé.” Ngạo Nhân tháo tay một món đồ chơi xuống gắn vào cho một con rối. Bốn cánh tay máy của nó vỗ tay mừng rơn: “Được rồi, tốt rồi! Xin chào, mình làm bạn nhé, tên tôi là Ngạo Nhân.”
Con rối run run nâng tay lên, bắt chước theo như vẹt: “Được… rồi… Xin…”
Chưa nhại hết câu, nó bỗng ngã bịch xuống đất bất động, cái đầu ráp không vững lăn lông lốc đến cạnh bao, thiết bị phát thanh phát ra những tiếng nhiễu.
“Mình… Ngạo… Rẹt rẹt…”
Ngạo Nhân nhặt đầu nó lên, đó là đầu của một con chó bông nhỏ còn đang xổ bông. Nó vỗ nhẹ vào cái đầu rồi cài lại vào cái cổ bằng chai rượu của con rối. Tiếc thay lần ráp này lại thất bại thảm hại, con rối chỉ biết ngồi trên đất kêu “rẹt rẹt”.
Ngạo Nhân đành đứng như phỗng trong bóng tối, đúng lúc Tô Hạc Đình định dọa nó, nó lại bỗng òa khóc tu tu, bốn cánh tay máy cuống quýt khua kêu: “Ba! Ba!”
Nhưng Ngạo Nhân sụt sùi một hồi lâu mà chung quanh vẫn lặng như tờ. Lát sau, Ngạo Nhân kéo con rối lại gần rồi bắt đầu gỡ tay chân nó theo thứ tự, lôi vào trong bao gõ “leng keng” một hồi rồi gắn lại lần nữa.
“Làm bạn nhé,” nó gắn tay con rối vào, “ba muốn Tiểu Ngạo kết bạn mới, phải kết bạn với thật nhiều người, Tiểu Ngạo nghe lời ba nhé.”
Nó tự rì rầm, vừa hát hò vừa nhảy múa trong cửa hàng đồ chơi không bóng người. Tạ Chẩm Thư nhìn một hồi mới hỏi: “Có phải nó vẫn còn nhớ 36810 không?”
Tô Hạc Đình đáp: “Đáng ra phải không nhớ mới đúng, nhưng trông kiểu này là còn nhớ rồi.”
Câu nào Ngạo Nhân cũng treo chữ “ba”, nó thậm chí gọi ba nhiều hơn cả ngoài đời thực.
Tô Hạc Đình không có hứng thú với chủ đề “cha” này, cậu nhìn lũ rối bước đi tập tễnh, lúc rớt đầu chốc rụng chân như một bầy cương thi đồ chơi nhỏ. Không thấy Ngạo Nhân có vẻ định dừng lại, Tô Hạc Đình bèn cong ngón tay gõ lên kính.
Bốn cánh tay máy của Ngạo Nhân bỗng rụt vào trong bao, lũ rối nhất loạt quay ra nhìn, trông thấy Tô Hạc Đình, chúng rú lên khiếp đảm. Thì ra Tô Hạc Đình giơ đèn dưới cằm nên trông mặt rất u ám.
Tô Hạc Đình: “Ê.”
Ngạo Nhân gào toáng lên: “Ma nói chuyện!!!”
Tô Hạc Đình cười: “Người máy giết người như mày mà còn sợ ma à.”
Ngạo Nhân run lập cập, chẳng còn nghe lọt tai chi nữa. Nó dẫn lũ rối nhặt hết các xác đồ chơi trên đất lên nhét vào trong bao rồi quay đầu toan té. Nhưng cửa hàng đồ chơi này chỉ có mỗi một cửa ra vào, đã bị hai người Tô Hạc Đình chặn đứng, nó chỉ còn nước ôm bao chạy lòng vòng.
Tạ Chẩm Thư: “Không thấy con kia đâu.”
Ý anh là con rối mà Ngạo Nhân dùng để nhặt con chip của Càn Thát Bà.
Tô Hạc Đình áp mặt vào kính quan sát kỹ hồi lâu, đúng là không thấy con rối đó đâu thật, bọn đang chạy nhông nhông này toàn là rối mới. Không chỉ vậy, Ngạo Nhân cũng dường như hơi kỳ quặc. Cậu nghĩ ngợi giây lát mới bảo: “Vào xem thử xem sao.”
Hai người vào trong, Ngạo Nhân đã xô ngã chỏng chơ các quầy kính. Nó là cỗ máy giết người bị chủ thần sửa dữ liệu, tuy có tính cách nhưng cũng không nên sợ người cỡ này mới phải.
Tô Hạc Đình giơ ngón tay gõ vào ngọn đèn, những đốm bạc lập tức bao vây lấy Ngạo Nhân khiến nó không thể trốn đi đâu trong cửa hàng. Ngạo Nhân cuống cuồng giơ cánh tay máy đánh những đốm bạc, ôm lấy hết lũ rối, kêu: “Đừng đuổi theo Ngạo Nhân, đừng đuổi theo Ngạo Nhân nữa!”
Tô Hạc Đình nói: “Được thôi, nhưng mày phải trả lời tao mấy câu. Con chip của Càn Thát Bà đâu rồi?”
Ngạo Nhân đáp: “Không biết, không ở chỗ Ngạo Nhân—Á! Đừng đốt lửa!”
Tô Hạc Đình phe phẩy ngọn lửa nhỏ đe dọa.
Ngạo Nhân hoảng loạn mà không biết chạy đi đâu, nó dẫn lũ rối va mình vào tường. Không còn đường trốn, nó chỉ biết bật khóc oa oa, xem chừng sợ lửa lắm. Nó nói: “Con chip bị lấy mất rồi.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Ai lấy?”
Ngạo Nhân thút thít: “Thần.”
Tô Hạc Đình: “Thần nào? Hephaestus? Ares? Hay là Athena?”
Ngạo Nhân cuống run cả người, cánh tay máy khua loạn xạ, gào lên: “Không phải, không phải! Là thần của vạn vật, thần của chúng thần!”
Tô Hạc Đình “Ờm—” một tiếng dài, bảo: “Chưa từng nghe nói qua, trong liên minh Chủ thần có hệ thống đó hả? Hay là mày bịa ra lừa tao?”
Ngạo Nhân vội nói: “Ngạo Nhân không nói dối.”
Tô Hạc Đình bảo: “Thật không? Vừa nãy chính mày còn bảo không biết cơ mà.”
Ngạo Nhân “Ái ui” một tiếng, ôm bao miễn cưỡng cãi: “Từ giờ trở đi Ngạo Nhân không nói dối nữa.”
Tuy sợ nhưng trong lời nói của nó vẫn mang âm hưởng của sự ngây thơ, dễ nói chuyện hơn con người máy thái giám nhiều.
Tô Hạc Đình: “Trước kia mày đâu có nghe lời thế này, ai khai thông cho mày vậy? Cái con thần đó à?”
Bản thân Ngạo Nhân cũng mờ mịt: “Ngạo Nhân không biết, đuốc đã thiêu chết em trai, Ngạo Nhân cũng phải chết, ba xoa đầu Ngạo Nhân nên Ngạo Nhân mới sống dậy, lại còn trở nên thông minh hơn nữa.”
Ánh mắt Tô Hạc Đình khẽ sóng sánh, cậu ôm cây đèn nhỏ cúi xuống kiểm tra cái bao của Ngạo Nhân, trên bề mặt bao còn vết cháy xém. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, bảo: “Ý mày là, nhằm tước đi con chip của Càn Thát Bà, thần đã dùng lửa đốt mày và cả những con rối của mày, sau đó ba mày tự dưng xuất hiện, không chỉ cứu sống mày mà còn giúp mày mở mang trí tuệ nữa chứ gì?”
Ngạo Nhân: “Đúng rồi, là ba đã cứu Tiểu Ngạo.”
Tạ Chẩm Thư đứng bên cạnh để ý chỉ những khi nào nhắc tới ba Ngạo Nhân mới tự xưng là “Tiểu Ngạo”. Anh nhớ tới băng ghi âm của 36810 mà mình và Tô Hạc Đình từng phát hiện ở liên minh phía Nam, ở một trong những đoạn ghi âm đó, Ngạo Nhân cũng tự xưng là Tiểu Ngạo trước mặt 36810.
Luồng tư duy xoay vần trong đầu Tô Hạc Đình, hiển nhiên cậu cũng đang nhớ lại băng ghi âm nọ. Cậu bảo: “Tốt lắm, tốt lắm, thấy mày trả lời thật thà nên hôm nay không đùa với mày nữa, mày dẫn bọn rối đi đi.”
Mấy con rối tức thì reo lên, cùng họp sức nâng bao lên nép sát vào tường chạy ra cửa.
Tô Hạc Đình lại nghĩ tới chuyện gì đó, bèn bảo: “Khoan.”
Ngạo Nhân tưởng cậu đổi ý, bèn “Oái” một tiếng ba chân bốn cẳng tháo chạy, nhưng lại bị Tạ Chẩm Thư tóm lấy cái bao. Ngạo Nhân khiếp đảm, mấy cánh tay máy bám lấy mép bao không dám thò ra, chỉ hỏi: “Làm, làm sao?”
Tô Hạc Đình hỏi: “Lúc ba mày xuất hiện có ánh sáng không?”
Ngạo Nhân đáp: “Tất nhiên là có rồi, ba có quầng sáng màu trắng.”
Tô Hạc Đình “Ồ” tiếng, hình như vỡ ra điều gì đó, cậu hỏi tiếp: “Ánh sáng trắng tan ngay tại chỗ hay là đi nơi khác?”
Những ngón tay của Ngạo Nhân đan vào nhau, vừa nghĩ vừa đáp: “Đi về phương Bắc.”
Tô Hạc Đình khua tay: “Tao biết rồi, bai.”
Tạ Chẩm Thư buông tay ra, Ngạo Nhân choáng choàng nảy xuống bậc thang chạy mất hút như một làn khói. Chỉ huy quay lại, thấy Tô Hạc Đình đứng như trời trồng thì biết là Tô Hạc Đình đang suy tư gì đó. Y như rằng, mấy phút sau Tô Hạc Đình bảo: “36810 đã hóa thành tro từ đời nào rồi, dễ thường người ba mà nó nhìn thấy là trong ký ức. Em đoán quầng sáng trắng đó là Giác, nó đang trả lại ký ức… Cơ mà em để ý chuyện khác cơ, ‘thần của vạn vật, thần của chúng thần’ là ai? Hồi trước khu Quang Quỹ là gì có hệ thống nào như vậy.”
Tiếc là có hỏi thêm Ngạo Nhân cũng công cốc, nhất định việc này có những từ bị chủ thần cấm, Ngạo Nhân không thể trả lời tử tế được.
Do thời gian quý báu nên hai người không nán lại ở cửa hàng đồ chơi, nghỉ ngơi ít khi rồi lên đường ngay. Ban đầu Tô Hạc Đình còn đang đăm chiêu nên không nói nhiều, nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã khôi phục về như ban đầu.
Chốc bảo: “Làm người mệt thật đấy, làm mèo tốt biết bao, có người ôm có người bế chả cần tự nhấc chân lết. Anh thấy đúng không Chỉ huy?”
Lát lại bảo: “Em nặn quả bóng bạc cho anh chơi nhé? Đi đường chán thấy mồ. Nào, lấy hai đốm này, lại hai đốm nữa gắn vào nhau thành bốn góc…”
Cậu vốn nhanh nhảu, mỗi việc thu đốm bạc thôi cũng có thể nói gãy lưỡi, cho tới khi Tạ Chẩm Thư quay lại xốc cậu lên vai mới dừng. Mới qua mấy hôm mà cậu đã chẳng còn ngại nữa, vắt vẻo trên lưng Chỉ huy rất ư thoải mái tự tại. Nhưng chẳng biết có phải tưởng tượng hay không mà Tạ Chẩm Thư cảm giác cậu lại nhẹ đi rồi, vắt trên vai cảm giác người sao mong manh.
Hai người rời khỏi khu thương mại, tìm được mấy chiếc xe bên đường. Tạ Chẩm Thư thử nổ máy một chiếc nhưng thất bại, bọn chúng chỉ là mô hình bày trên đường mà thôi. Mấy thứ kiểu này còn khối, quán cà phê gần đó không có cà phê, cửa hàng bán hoa quả cũng không có hoa quả. Tưởng chừng cả thành phố đang say ngủ, nhưng thật ra đã chết rồi.
Cuốc bộ hai tháng, dựa vào đầu mối “ánh sáng trắng”, bọn họ đi đến tận khu cực Bắc của thành phố nhưng vẫn chậm chân hơn Giác một bước. Trong lúc ở đây, Tạ Chẩm Thư phát hiện mỗi lần Tô Hạc Đình giở trò đều là vì tinh thần yếu, tình trạng thân thể đáng quan ngại nên ý thức cậu rất dễ đuối sức, mà nghiêm trọng hơn là ở trong đây cậu không ngủ được.
Tô Hạc Đình nói: “Chúng nó có thể cạy đầu em ra cắm liên kết mới vào khiến một vài tín hiệu thần kinh hiểu sai ý, tưởng những mệnh lệnh mà hệ thống phát là do chính bản thân em phát ra, nên cứ ‘lõm bõm lõm bõm’ hoài trong đầu.”
Cậu kể việc này một cách tỉnh rụi, tay xách đèn tay chống cằm như đang nói đùa.
Hai người nằm nghỉ trên bãi cỏ, nghe thế, Tạ Chẩm Thư ngoảnh lại nhìn cậu rất lâu.
Tô Hạc Đình hỏi: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “‘Lõm bõm lõm bõm’ là tiếng gì?”
Tô Hạc Đình nghịch ngọn đèn, nét mặt giữa chân mày hết sức nghiêm túc: “Ủa, anh chưa nghe bao giờ hả? Giống như tiếng vắt quần áo á.”
Tạ Chẩm Thư không nhìn cũng không động đậy. Tô Hạc Đình chờ một hồi thấy anh vẫn nằm yên đó, bèn cúi người thổi nhẹ vào ngôi sao chữ Thập của anh, cười bảo: “Mãi không đăng xuất, đang chờ gì vậy?”
Chiêu này thì siêu hữu hiệu, Tạ Chẩm Thư gần như biến mất ngay tức thì. Anh lần tới đoạn dây liên kết rút ra thật mạnh, nhưng không ngồi dậy. Bên ngoài khách sạn tiếng người nhốn nháo, nắng chiều xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu lên cổ tay Chỉ huy giơ lên trước mắt. Nằm yên như vậy năm phút anh mới ngồi dậy.
Ngoài đời thực tiết trời đang cực oi, máy điều hòa kiểu cũ trên tường trong phòng chạy “ù ù”. Tạ Chẩm Thư xuống giường vào nhà vệ sinh chật chội. Anh liếc gương, ánh mắt dừng lại nơi tai mình.
… Chết tiệt.
Anh xả nước rửa mặt. Lát sau, anh vào lại phòng lôi ra chiếc điện thoại di động dự phòng trong ngăn kéo. Đây là một chiếc di động kiểu cũ mua từ chỗ Răng Thỏ, vừa mở máy, một loạt tin nhắn đã bắn ra, chủ yếu là tin từ Răng Thỏ.
Trong tin nhắn Răng Thỏ bảo hai tháng trước, 7-001 bỗng xuất hiện trong cửa hiệu, đưa □□ đã chuẩn bị xong xuôi rời khỏi Khu Sinh tồn.
Tạ Chẩm Thư nhìn ngày tháng, hai tháng trước chính là ngày Săn bắn Hạn thời kết thúc, xem ra sau khi đăng xuất 7-001 đã lên đường đi tìm Yến Quân Tầm luôn.
Ngoài sự kiện đó ra, Răng Thỏ còn bảo nhà mới của Tạ Chẩm Thư đã xây xong rồi, giấy tờ chứng nhận đầy đủ, chỉ việc dọn vào ở. Tạ Chẩm Thư ghi nhớ địa chỉ rồi quyết định hai hôm nữa sẽ dọn đến. Quá trình tu sửa Bác Sĩ rất thuận lợi, nó đang trong giai đoạn thích ứng nên không được làm phiền, Răng Thỏ chưa tiết lộ vị trí của nó cho Tạ Chẩm Thư. Còn Bé Bong Bóng thì Răng Thỏ đã đưa nó đến nhà mới, Tạ Chẩm Thư chuyển vào là sẽ gặp nó ngay, còn mỗi Huyền Nữ là không có thông tin gì.
Tạ Chẩm Thư vừa mở tủ lạnh lấy bánh mì vừa nhắn tin trả lời Răng Thỏ. Nhắn được nửa chừng anh mới phát hiện bánh mì đã hết đát.
Phải xuống tầng.
Tạ Chẩm Thư bèn đi tắm rồi xuống tầng, ra quầy lễ tân trả thêm tiền phòng. Lễ tân mới đổi người, một gã gắn đinh đang xem thời sự. Tạ Chẩm Thư đẩy thẻ qua, gã nọ lơ đễnh quẹt cho Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư nhìn lên thời sự, tin tức đang thuật về một loạt những vụ người lai tấn công người thường, người sống sót bình thường bắt đầu kéo nhau diễu hành phản đối, yêu cầu Hình Thiên tăng cường lực lượng quản lý người lai. Thế nên bây giờ Hình Thiên đã cấm người lai tụ tập, tập trung giám sát chặt chẽ người lai, tăng tổ vũ trang tuần đêm ở nội thành, tất cả các đội ngũ đi tuần đêm đều mang súng thật đạn thật. Nếu không cần thiết thì đề nghị người lai bớt ra ngoài sau khi trời tối.
Người lai.
Ánh mắt Tạ Chẩm Thư găm vào hai chữ ấy.
“Được rồi anh,” nhân viên lễ tân trả lại thẻ cho Tạ Chẩm Thư, nhắc, “về phòng trước khi trời tối nhé, không thì phiền phức lắm đấy. Mẹ kiếp, đám chúng mình sắp đeo còng cả lũ rồi đây.”
Tạ Chẩm Thư thu thẻ về, nói: “Cảm ơn.”
Anh quay người đi ra. Trời vẫn chưa tối hẳn, hoàng hôn bị dãy nhà cổ xập xệ che mất. Biển quảng cáo hai bên đường đã bật sáng chưng, xe cộ chen chúc đông như mắc cửi. Người cùng người huyên náo ầm ĩ.
Cách nhà nghỉ không xa có một quán ăn trên cửa dán đầy chữ “Phúc”, trong hành lang còn thờ một vị trông giống thần võ. Trước cửa bọn họ chưng một biển hiệu khác ghi: Cơm tối chỉ tiếp người lai, sau khi trời tối lập tức đóng cửa, xin các vị chớ nán lại quán.
Tạ Chẩm Thư đi vào, quán rất đông khách, hầu như toàn là người lai. Nhân viên đặt đồ ăn ở quầy thấy Tạ Chẩm Thư thì hơi đứng hình, chỉ vào biển hiệu bảo: “Xin lỗi, giờ này quán chỉ tiếp người lai thôi ạ.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Tôi biết.”
Xương cốt trong cơ thể anh không phải của con người, tuy bề ngoài không khác nhưng theo cách phân loại ở Khu Sinh tồn thì anh quả thực cũng được coi là một người lai.
Người nhân viên ngượng chín mặt: “Xin lỗi, tôi không nhìn ra ạ… Anh muốn ăn gì?”
Tạ Chẩm Thư gọi món mì đơn giản nhất rồi ngồi xuống một bàn trong góc. Mấy phút sau, mì lên, anh lặng lẽ ăn.
“Vù vù vù,” một người thực khách càm ràm, “máy bay ngày nào cũng lảng vảng quanh đây, ồn không tả nổi, y như con ruồi.”
Một người khác vội vàng “suỵt” ngăn anh ta lại, ra hiệu rằng trong quán đang nhan nhản người ra đấy.
Cái người vừa cằn nhằn cáu mà phải nhịn, lúc cúi xuống ăn còn lầm rầm cố một câu: “Làm cái gì không biết, quản lý chúng ta như tù tội không bằng… Súng không cho đụng, xe không cho đi… Khốn nạn.”
Ăn xong mì, Tạ Chẩm Thư trả tiền đi. Đến khi anh về lại nhà nghỉ thì trời vừa sẩm tối. Gã lễ tân đang miệt mài chơi điện tử nên không để ý tới anh. Anh tự lên tầng về phòng.
Máy điều hòa vẫn đang kêu, Tạ Chẩm Thư tắt nó đi rồi trả lời nốt những tin nhắn còn lại. Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng hai người đang lò dò lên tầng.
“Bọn họ có thể phản đối thì chúng ta cũng có thể phản đối chứ. Vừa vừa phải phải có lý lẽ một tí được không, tập trung giám sát có khác nào ở trong nông trường không hả? Một bên là bị người nhốt, một bên là bị hệ thống nhốt!”
Không ngờ lại là mấy người vừa nãy ở quán cơm.
Bạn anh ta bèn khuyên: “Thôi thôi, đừng chọc vào tổ vũ trang…”
Vừa nhắc tới tổ vũ trang là họ giảm tiếng lại ngay như sợ tai vách mạch dừng. Cái người cằn nhằn “Hừ” tiếng nhưng không kêu ca gì nữa, nhanh nhẹn vào phòng cùng bạn ở ngay cách vách Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư chưa bật đèn, ngồi trong bóng tối trả lời nốt tin nhắn. Phòng cách âm không tốt mấy, anh có thể nghe thấy hai người uống rượu, nói toàn chuyện biểu tình với phản đối. Trực giác mách bảo anh tốt nhất không nên lên mạng bây giờ.
Lúc này dòng người bên ngoài nhà nghỉ đã giảm hẳn, khung cảnh quạnh quẽ. Chiếc máy bay không hề rời đi, nó quanh quẩn trên con phố y như người đàn ông kia bảo, kêu “vù vù” không dứt. Khoảng hai mươi phút sau, người đàn ông mở cửa sổ ném chai rượu ra, gào: “Biến con mẹ mày đi, điếc hết cả tai!”
Chai rượu nện trúng ô cửa sổ đối viện rồi vỡ toang, phòng bên cạnh phá ra cười như được mùa. Anh ta chẹp miệng hai cái, say không còn biết trăng sao gì nữa, lẩm nhẩm: “Người lai người lủng cái gì, tất cả chúng ta đều là người sống sót cả thôi! Phẫu thuật cải tạo đâu có phạm pháp! Sao tự dưng bây giờ lại đi bao biện cho bọn người sống sót kia mà giam tụi này lại? Vô lý bất công!”
Anh ta đập cửa “ruỳnh ruỳnh”, bị bạn lôi về nhưng lại giẫy ra được, bám cửa sổ la ông ổng. Chiếc máy bay bỗng chao “vù” qua cửa, mang theo hai luồng ánh đèn.
Qua rèm cửa, Tạ Chẩm Thư trông thấy hai ánh đèn nọ, anh lập tức tắt điện thoại vứt vào dưới giường. Sau đó, anh chức chốc giật dây liên kết trên bàn điều khiển ra nhét vào dưới giường, kéo mặt bàn ra tãi mớ tạp chí bên trong lên trên bàn điều khiển đã tắt.
Vừa xong thì ngoài hành lang truyền tới tràng bước chân dày đặc. Một phút sau, cánh cửa phòng bên bị phá, tiếng người quát lên: “Không được cử động, tổ vũ trang đây!”
“Đoàng đoàng!”
Hai tiếng súng vang lên, tiếng chửi rủa của người say nọ liền tắt ngấm, theo sau là tiếng cơ thể ngã “bịch” xuống đất. Quá nửa phút nữa trôi qua, cửa phòng Tạ Chẩm Thư bị gõ.
Người ngoài cửa nói: “Mở cửa ra, tổ vũ trang kiểm tra.”
Tạ Chẩm Thư mở cửa, đứng bên ngoài là một toán đàn ông vũ trang tận răng, tay kè kè súng. Cầm đầu là một gã luống tuổi không đeo mặt nạ chống độc, chắp tay sau lưng nhìn Tạ Chẩm Thư. Có lẽ theo ám hiệu lặng lẽ của ông ta, toán lích lách mình tiến vào phòng tự động lục soát.
Hồi lâu sau, ông ta mới hỏi: “Có chứng minh thư không? Đưa đây xem.”
Tạ Chẩm Thư nhìn ông ta giây lát, đưa tờ chứng minh thư cho rồi liếc sang phòng bên cạnh. Cửa phòng bên cạnh mở ra, cái anh say rượu đã bị bắn thập tử nhất sinh, thành viên của tổ vũ trang đang lôi anh ta ra ngoài. Chai rượu lăn ra dính vào máu.
Người đàn ông luống tuổi xem chứng minh thư một hồi, thấy không có vấn đề gì bèn trả lại cho Tạ Chẩm Thư, bảo: “Xin lỗi, việc kiểm tra cần thiết không thể lơ là. Anh hay ở đây hả?”
Tạ Chẩm Thư “Ừ” tiếng, giọng đều đều: “Sắp hết hạn rồi.”
Người đàn ông luống tuổi: “Ồ, cũng được đấy. Xin thứ cho tôi hỏi câu này, anh làm việc gì vậy?”
Tạ Chẩm Thư: “Bán linh kiện phụ tùng.”
Người đàn ông luống tuổi nhìn Tạ Chẩm Thư chòng chọc vẻ rất bất ngờ. Ông ta cười: “Nhìn không ra đâu.”
Tạ Chẩm Thư không thể ngoái lại, nhưng anh nghe được tiếng những kẻ ấy đang lật đồ của mình. Chiếc bàn điều khiển cổ lỗ sĩ sau khi đã cất sạch dây liên kết đi trông như một cái bàn cồng kềnh, ngoài những người quen thuộc với thí nghiệm Khu số 14 ra thì người bình thường rất khó để nhận ra nó là cái gì.
Nghĩ tới đó, Tạ Chẩm Thư thọc một tay vào túi rồi nghiêng người tránh đường cho người đàn ông nọ nhìn vào. Anh hơi hất hàm, tỏ ý cho ông ta nhìn cái hòm đựng linh kiện: “Tôi làm ăn hợp pháp.”
Người đàn ông bảo tổ vũ trang mở hòm ra, bên trong ngoài một ít linh kiện cơ xưởng thì còn vài đồ dùng văn phòng phẩm cũ, tất cả đều là đồ Tạ Chẩm Thư. Tổ vũ trang kiểm tra một hồi mà không thấy gì bất thường, chỉ lấy đi tập tạp chí hầm bà lằng trên bàn điều khiển.
Người đàn ông cuốn tập tạp chí lại gõ vào lòng bàn tay, bảo: “Tất cả vật phẩm giấy đều phải báo cáo cho tổ chức, đặc biệt là loại sách này, xin anh mai mốt hãy chú ý, đừng biến làm ăn hợp pháp thành làm ăn phi pháp. Được rồi, không có gì, anh nghỉ ngơi tiếp nhé.”
Ông ta để lại một câu “Làm phiền rồi” rồi dẫn người đi mất.
Tạ Chẩm Thư bình thản đóng cửa lại, đến bàn rót cho mình một cốc nước. Đến lúc anh uống xong nước thì tiếng bước chân trong hành lang cũng đã biến mất. Phòng bên cạnh lặng như tờ, chỉ còn lại mùi máu.
Lúc Chỉ huy lên mạng lại thì Tô Hạc Đình đang ngồi ngây người trên một tảng đá. Thấy Tạ Chẩm Thư, cậu huýt sáo, bảo: “Anh mà còn chưa tới là em đi tìm anh rồi đấy.
Nếu cậu không phải một tên nhóc lừa đảo thì Tạ Chẩm Thư đã tin rồi.
Tô Hạc Đình nhảy xuống khỏi tảng đá lại gần Tạ Chẩm Thư, chóp mũi cậu khẽ nhúc nhích, ngửi thử cổ áo Chỉ huy. Cậu xích lại gần tới nỗi như dán hẳn lên người Tạ Chẩm Thư, hỏi: “Anh tắm đấy à? Thơm thế.”
Thật ra cậu có ngửi được gì đâu, chẳng qua là cậu muốn khiêu khích Chỉ huy mà thôi. Tạ Chẩm Thư xách gáy áo cậu lên không cho cậu sáp lại gần nữa, bảo: “Chưa tắm.”
Tô Hạc Đình nói: “Được rồi, chưa tắm thì là chưa tắm, sao phải xách em.”
Tạ Chẩm Thư: “Làm mèo tốt biết bao.”
Tô Hạc Đình: “Không đâu không đâu, làm người vẫn thích hơn.”
Tạ Chẩm Thư hơi rủ mắt nhìn cậu, nói tiếp: “Có người ôm có người bế, chả cần tự nhấc chân lết.”
To Hạc Đình trơ tráo ra chiều ngạc nhiên: “Hả? Ai mà tào lao vậy? Đến cả đi bộ còn không chịu tự đi nữa? Chẳng bù cho em, em chưa bao giờ như thế…”
Tạ Chẩm Thư thả tay quay đi. Nhìn ra ý anh, Tô Hạc Đình sờ mũi một cái rồi vẫn leo lên. Tạ Chẩm Thư cõng cậu đi về phía trước.
Một tay Tô Hạc Đình quàng qua cổ Chỉ huy, một tay xách cây đèn nhỏ. Ít lâu sau, cậu bỗng bảo: “Thế này cũng không tệ đâu Tạ Chẩm Thư, thế này ngày nào mình cũng được gặp nhau, mà cũng chẳng bị ai làm phiền.”
Tạ Chẩm Thư: “Vẫn chưa ổn lắm.”
Họ không chỉ phải gặp nhau ở nơi đây, họ phải trở về trong ánh mặt trời. Vì cái “chưa ổn lắm” này, Tạ Chẩm Thư có thể đi một chặng đường nữa.
Tô Hạc Đình hỏi: “Anh biết trồng hoa hồng không?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Tôi biết.”
Ngón tay Tô Hạc Đình móc cây đèn, bảo: “Thế thì nhờ anh cả đấy, sau này.”
Tạ Chẩm Thư không biết bao giờ sẽ đến “sau này”, anh cõng Tô Hạc Đình đi thật lâu trong màn đêm vắng bóng người. Trên đường Tô Hạc Đình hay tì cằm lên vai anh như hồi còn làm mèo. Cứ thế hơn một tháng, bọn họ đã rời khỏi biên giới thành phố, tiến vào một vùng hoang dã.
Thời tiết ở nơi đây vô cùng khắc nghiệt, cát bay mù trời mà chẳng có gì che chắn. Tô Hạc Đình mặc ngược áo choàng, dùng một tay áo bịt mũi cho Tạ Chẩm Thư còn tay kia bịt mũi mình, gió cát thổi tung tóc cậu. Cậu cúi đầu nói: “Chỉ huy, gió lớn quá, phải kiếm—”
Gió tạt “vèo” một cái, Tô Hạc Đình chưa nói xong câu đã vùi mặt vào trong tay áo. Đang bí thì sức gió chợt giảm, cậu ngẩng mặt lên, nhìn thấy một tấm khiên cao bằng hai người cắm lừng lững trước mặt. Lưỡi Tô Hạc Đình toàn cát, cậu nhổ phì mấy cái rồi bảo: “Vùng hoang dã này còn lớn hơn cả khu đô thị.”
Tạ Chẩm Thư cúi xuống dùng ngón tay gạt cát trên đất, bên dưới có một dòng dữ liệu màu xanh lam đang chảy. Anh bảo: “Giác vẫn đang tiến về phía trước.”
Tô Hạc Đình: “Còn đi tiếp về phía trước thì có thể sẽ đụng vào tường của thế giới này, có lẽ Giác đang tìm ‘Điểm Kết’.”
Điểm kết là một tấm chắn không thể nào vượt qua, vốn nó đã bị Tô Hạc Đình đánh sập rồi nên chẳng biết giờ đang mang hình dạng gì. Qua cả quãng đường này, Tô Hạc Đình dần nhận ra một điều: tất cả những nơi Giác đặt chân tới đều có dữ liệu màu xanh lam của cậu. Cậu đoán có lẽ Giác ở đây cũng là vì lý do ấy.
Bọn họ nghỉ một lát sau tấm khiên rồi tiếp tục lên đường. Lần này do có ngôi sao chữ Thập nên không còn khó đi nữa. Tới đây thì luồng ánh sáng trắng mà Giác để lại đã biến mất, bọn họ men theo luồng dữ liệu màu lam. Mấy hôm sau, đường diềm của thành phố đằng sau cũng đã biến mất hoàn toàn, thậm chí cả những đốm bạc cũng không thể không lẩn vào trong cát, ép sát mặt đất để tiến bước. Giữa đất trời mênh mang, dường như chỉ còn lại hai bọn họ.
Tô Hạc Đình trùm áo khoác lên đầu, bước lên mấy bước thì phát hiện dòng dữ liệu màu xanh lam đang tăng không ngừng. Cậu chỉ cho Tạ Chẩm Thư xem, reo lên: “Nếu không phải Giác đang gần đây thì cũng là tụi mình sắp đi đến kết rồi!”
Tạ Chẩm Thư cũng cao giọng hỏi lại: “Bức tường có bị những dữ liệu này ăn mòn không?”
Tô Hạc Đình đáp: “Em cũng không biết nữa, phải đến gần đó xem mới biết.”
Dứt lời, cậu nín thở trùm áo khoác lên đầu Tạ Chẩm Thư. Cát rơi lã chã lên áo, cả hai đều thở hồng hộc. Tô Hạc Đình vò thử tóc mình ra toàn cát với cát, cậu bảo: “Tắm cát mấy ngày đần cả người.”
Đúng lúc ấy, Tạ Chẩm Thư lại nghe thấy tiếng tụng kinh rất rõ ràng. Tiếng túng kinh lúc trầm lúc bổng vây lấy họ như làn nước gợn sau khi rơi xuống nước, chậm rãi chảy vào trong tai hai người.
“Chân ngôn tựa pháp, cúi chào chư thiên, tuân thủ giới luật, vị thánh giả sẽ hồi sinh ở thế giới của thiên địa quang minh… Dĩ vãng là phù du, lãng quên nhân tình, tụng chân kinh, vị thánh sẽ trường thọ trăm năm…”
Lại còn giảng đạo nữa.
Chiếc bật lửa của Tô Hạc Đình bật ra ngọn lửa màu xanh lam soi sáng. Cậu ngửa mặt lên, chỉ thấy chung quanh họ là vô vàn những pho tượng Phật.
“Trì giáo thụ giới, chớ sinh kiêu dục…”
Pho nào pho nấy cao cả trăm mét. Ngọn lửa của Tô Hạc Đình chỉ chiếu tới chân chúng. Giữa cuồng phong bão cát, tất cả nửa thân trên của chúng đều ẩn trong bóng tối, nhưng tiếng tụng kinh càng rõ thì thân trên của chúng cũng cúi xuống càng thấp. Mặt chúng dần lộ ra, trong ánh lửa xanh âm trầm, nom chúng hệt những kẻ canh cửa địa ngục đang trợn trừng con mắt.
Tô Hạc Đình: “Xin lỗi, đời tao không cần phải làm lại.”
Vừa dứt lời, những mảnh hình thoi đen lập tức tản ra. Tô Hạc Đình ngồi thụp xuống trùm tấm áo khoác một vòng qua đầu, chỉ để lộ mỗi hai con mắt, giọng ồm ộp: “Hồi sinh với chả vị thánh cái gì, phải hỏi ý kiến Chỉ huy của tao trước đã chứ! Bây giờ chỗ này là anh ấy nắm quyền nhé.”
Tạ Chẩm Thư siết nắm tay, những mảnh hình thoi liền tụ thành hình. Anh bảo: “Cúi xuống.”
Tô Hạc Đình lập tức cúi xuống, tay chiếc áo khoác đang buộc chặt sau gáy bay bổng lên vị gió thổi “vèo” dựng đứng. Trong chớp mắt ấy, những mảnh hình thoi dồn lực tấn công trực diện một pho tượng Phật.
Pho tượng đánh ruỳnh tan tác, nhưng vỡ ra một nửa thì cả người nó biến thành những dòng dữ liệu màu xanh lá cây chảy lên trời.
“Chân ngôn như pháp… Cúi chào chư thiên, tuân thủ giới luật… Vị thánh giả sẽ hồi sinh ở thế giới của thiên địa quang minh…”
Tiếng tụng kinh vỡ ra thành một nửa tiếng người, một nửa tiếng máy. Mỗi pho tượng Phật khổng lồ đều là một bức tường, bên dưới vỏ ngoài của chúng là dữ liệu. Cái con vừa bị đập banh xác là ghê gớm nhất, dữ liệu lan tràn trong cả người nó như một đàn kiến lít nhít, cuốn vào chung với ngọn lửa màu xanh lam thành một màu sắc khiến ta hoa mắt choáng đầu.
Tô Hạc Đình kéo áo khoáng xuống chìa ra một kẽ nhỏ, nói: “Virus của em hữu hiệu mà, đó giờ bọn chúng vẫn đang ăn mòn bức tường.”
Tiếc thay hiệu quả không được như dự liệu, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà khi thâm nhập vào lũ Phật màu xanh lá lại, màu xanh lam chỉ tồn tại được mấy phút. Tuy màu sắc từ việc ăn mòn xuất hiện nhưng chẳng mấy chốc chúng cũng bị màu xanh lá cây thâu tóm.
Mượn sức mạnh của ngôi sao chữ Thập, Tạ Chẩm Thư ấn đầu pho tượng Phật hòng bẻ gãy cổ nó. Đầu nó rụng xuống nhưng lại biến mất ngay khi vừa chạm đất, dữ liệu màu xanh lục tràn ra ngoài cổ lại tạo thành một cái đầu mới.
Tô Hạc Đình nói: “Mấy con này như kiểu sản phẩm của Artemis ấy, ghét quá, em không hiểu!”
Lũ tượng Phật càng lúc càng đông đúc, tứ chi mọc ra tạo thành một bức tường khổng lồ. Bầu trời bị gương mặt cúi xuống của chúng khỏa lấp, từng gương mặt đều đang trợn trừng mắt nhưng mỗi con đều mang một vẻ riêng. Chẳng mấy chốc, cả hai người đã bị luồng dữ liệu màu lục bao vây, chỉ có mặt đất dưới chân vẫn còn mang màu xanh lam.
Tô Hạc Đình bỗng bảo: “Em có cách này.”
Cậu hít vào một hơi thật sâu, khép tay lên miệng rồi vận hết sức bình sinh lên gào: “Giác—!”
Tiếng gào vang vọng.
“Giác…”
“Giác!”
Cát bay mù trời, cây đèn tắt phụt, khi tiếng vang tắt ngấm, nền cát dưới chân Tạ Chẩm Thư bỗng gồ lên một cái bọc.
“Ai đang gọi tôi vậy, anh hả? Xin lỗi anh, hình như tôi không quen anh…” Cái bọc nhỏ cựa quậy, bên dưới là một cái cây con cực nhỏ nữa. Nó quay lại, trông thấy Tô Hạc Đình, nó bỗng hét lên: “7-006!!”
Tô Hạc Đình nói: “14-008!!!”
Đây không phải số hiệu chính quy là mà số hiệu bọn họ tạo bừa lúc lập tiểu đội trong Săn bắn. Đừng bảo là hệ thống Chủ thần, ngay cả Artemis cũng còn chẳng biết chuyện này.
Giác mừng rơn nhảy nhót: “Là cậu, người đồng đội mến thương của tôi!”
Nó lao vèo qua chân Tạ Chẩm Thư đến chỗ Tô Hạc Đình, mỗi tội lùn tịt nên nó chỉ chạm đến đầu gối Tô Hạc Đình mà thôi.
Tô Hạc Đình vui quá hóa buồn: “Cô bị Chủ thần biến thành cây rồi, sao chúng nó lại đối xử với cô như vậy.”
Giác đáp: “Đây là tôi tự đổi đấy, tôi rất thích cây!”
Nó ngửa đầu giơ tay lên bắt đầu sinh trưởng ở tư thế vươn mình. Dữ liệu màu xanh lam dưới mặt đất như chiếc rễ cây mạnh mẽ của nó, tỏa sáng vì nó. Nó lớn nhanh như thổi, dần dà còn cao hơn cả Tô Hạc Đình, biến thành một cây đại thụ che trời xanh tốt phồn thực. Màu xanh lam hội tụ dưới chân nó, những chạc cây của nó đen tuyền nhưng lá cây cũng giống như quả, là một màu trắng thuần khiết như một cây anh đào trắng trăm tuổi.
“… Trì giáo thụ… giới… Chớ sinh…”
Tiếng tụng kinh của lũ Phật xa dần, bọn chúng bị những dữ liệu màu xanh lam bao lấy, bùng nổ những sắc màu lẫn lộn.
Tô Hạc Đình lại tung áo khoác trùm Tạ Chẩm Thư lại, kêu: “Chói mắt!”
Những luồng dữ liệu hai màu quấn lấy nhau không ngừng, cuối cùng lũ tượng Phật né mình tụng kinh, lùi lại vào bóng tối. Hai người đứng trước cây đại thụ như chực xé trời nom chẳng khác nào hai hạt gạo.
Giác ngạo nghễ: “Tinh, tối đa!”
Chỉ là sao nó lại không rời đi?
Tô Hạc Đình chưa nghĩ được ra ngay nguyên nhân nên bèn tạm gác chủ đề ấy sang một bên, nói: “Nếu quả thực là Giác thì khả năng cao nó sẽ đi tìm những khóm hoa bạc. Chỉ huy, mình đến đó thử vận may đi.”
Những khóm hoa bạc có khả năng lưu trữ ý thức, Giác muốn trả thông tin lại cho mọi người thì chỉ có thể đến đó mà thôi.
Tạ Chẩm Thư “Ừ” tiếng, cuối cùng cũng gỡ xong hết hoa trên người. Lũ hoa kêu chiêm chiếp rơi xuống đất lăn lộn vào nhau, kỳ kèo mãi.
Tô Hạc Đình lại búng chúng nó một cái, giục: “Đừng giở trò, bai nhé.”
Lũ hoa bị cậu búng ngã dúi dụi vào nhau, túm năm tụm ba hùng hùng hổ hổ ôm hạt. Tô Hạc Đình ra chiều định búng tiếp, chúng nó lập tức tản ra ù té đi tít xa, bông này nối bông nọ nhảy xuống dòng dữ liệu màu lam dưới đất mà biến mất.
Tô Hạc Đình phá ra cười, xách cây đèn nhỏ lên tiếp tục lên đường với Tạ Chẩm Thư. Sau ba ngày đi đường, con đường vốn dẫn tới khóm hoa bạc lại trở thành một khu buôn bán nhỏ.
“Sao khác thế nhỉ, đường đi trong trí nhớ cũng không thông như trước,” Tô Hạc Đình mượn ánh sáng từ ngọn đèn để quan sát chung quanh, “hay nhỉ, bọn Chủ thần có thể thay da đổi thịt hoàn toàn nơi này cơ đấy.”
Tạ Chẩm Thư xê chân phải, thấy có bùn dưới chân.
Từ cái hôm Càn Thát Bà bị đánh đuổi thì con người máy thái giám cũng chưa xuất hiện lại bận nào. Tuy mưa đã tạnh nhưng mặt đất luôn ẩm ướt.
Tạ Chẩm Thư: “Có dấu chân.”
Tô Hạc Đình ngồi xổm xuống dùng cây đèn chiếu sáng. Quả nhiên trên mặt đất có dấu chân, nhưng lại lớn xọ nhỏ. Cậu bảo: “Của Ngạo Nhân để lại đấy.”
Hai người nhìn nhau rồi đều nghĩ đến một chuyện: lũ quái vật sẽ không biến mất theo con người máy thái giám mà sẽ lảng vảng trong bóng tối đâu đây.
Tô Hạc Đình: “Hơi nan giải đấy, nếu bọn Chủ thần mất khả năng hạn chế, lũ này mà xông ra thì xong đời, mắc mệt.”
Tạ Chẩm Thư: “Lần đó Ngạo Nhân không nghe lệnh người máy thái giám, chắc chúng nó cũng không đồng lòng với nhau đâu.”
Tô Hạc Đình thấy dấu chân ấy đi vào sâu bên trong, bèn đứng dậy bảo: “Mình tiện đường đi tìm nó xem sao, nó đang giữ linh kiện của Càn Thát Bà.”
Hai người đi theo dấu chân một đoạn, loanh quanh trong con ngõ, Ngạo Nhân đã đá ngã tất cả mấy xe rác như đang tìm kiếm gì đó. Khoảng hai tiếng sau, bọn họ theo dấu chân tới một cửa hàng bán đồ chơi. Trong cửa hàng tối om, chỉ nghe thấy một giọng nói khe khẽ nào đó đang lầm rầm.
“… Mất chân này, mất một mắt này… Chào, mình làm bạn nhé… Ô, không bắt tay được, vì tay mày vẫn chưa lành.”
Tô Hạc Đình ôm lấy cây đèn, qua tủ kính đựng đồ chơi, cậu láng máng trông thấy vài bóng dáng lùn tịt, tất cả đều là những con rối mà Ngạo Nhân mới làm xong. Bản thể của Ngạo Nhân trốn trong bao còn bốn cánh tay máy thò ra chơi với đám rối.
“Dùng tay mày nhé.” Ngạo Nhân tháo tay một món đồ chơi xuống gắn vào cho một con rối. Bốn cánh tay máy của nó vỗ tay mừng rơn: “Được rồi, tốt rồi! Xin chào, mình làm bạn nhé, tên tôi là Ngạo Nhân.”
Con rối run run nâng tay lên, bắt chước theo như vẹt: “Được… rồi… Xin…”
Chưa nhại hết câu, nó bỗng ngã bịch xuống đất bất động, cái đầu ráp không vững lăn lông lốc đến cạnh bao, thiết bị phát thanh phát ra những tiếng nhiễu.
“Mình… Ngạo… Rẹt rẹt…”
Ngạo Nhân nhặt đầu nó lên, đó là đầu của một con chó bông nhỏ còn đang xổ bông. Nó vỗ nhẹ vào cái đầu rồi cài lại vào cái cổ bằng chai rượu của con rối. Tiếc thay lần ráp này lại thất bại thảm hại, con rối chỉ biết ngồi trên đất kêu “rẹt rẹt”.
Ngạo Nhân đành đứng như phỗng trong bóng tối, đúng lúc Tô Hạc Đình định dọa nó, nó lại bỗng òa khóc tu tu, bốn cánh tay máy cuống quýt khua kêu: “Ba! Ba!”
Nhưng Ngạo Nhân sụt sùi một hồi lâu mà chung quanh vẫn lặng như tờ. Lát sau, Ngạo Nhân kéo con rối lại gần rồi bắt đầu gỡ tay chân nó theo thứ tự, lôi vào trong bao gõ “leng keng” một hồi rồi gắn lại lần nữa.
“Làm bạn nhé,” nó gắn tay con rối vào, “ba muốn Tiểu Ngạo kết bạn mới, phải kết bạn với thật nhiều người, Tiểu Ngạo nghe lời ba nhé.”
Nó tự rì rầm, vừa hát hò vừa nhảy múa trong cửa hàng đồ chơi không bóng người. Tạ Chẩm Thư nhìn một hồi mới hỏi: “Có phải nó vẫn còn nhớ 36810 không?”
Tô Hạc Đình đáp: “Đáng ra phải không nhớ mới đúng, nhưng trông kiểu này là còn nhớ rồi.”
Câu nào Ngạo Nhân cũng treo chữ “ba”, nó thậm chí gọi ba nhiều hơn cả ngoài đời thực.
Tô Hạc Đình không có hứng thú với chủ đề “cha” này, cậu nhìn lũ rối bước đi tập tễnh, lúc rớt đầu chốc rụng chân như một bầy cương thi đồ chơi nhỏ. Không thấy Ngạo Nhân có vẻ định dừng lại, Tô Hạc Đình bèn cong ngón tay gõ lên kính.
Bốn cánh tay máy của Ngạo Nhân bỗng rụt vào trong bao, lũ rối nhất loạt quay ra nhìn, trông thấy Tô Hạc Đình, chúng rú lên khiếp đảm. Thì ra Tô Hạc Đình giơ đèn dưới cằm nên trông mặt rất u ám.
Tô Hạc Đình: “Ê.”
Ngạo Nhân gào toáng lên: “Ma nói chuyện!!!”
Tô Hạc Đình cười: “Người máy giết người như mày mà còn sợ ma à.”
Ngạo Nhân run lập cập, chẳng còn nghe lọt tai chi nữa. Nó dẫn lũ rối nhặt hết các xác đồ chơi trên đất lên nhét vào trong bao rồi quay đầu toan té. Nhưng cửa hàng đồ chơi này chỉ có mỗi một cửa ra vào, đã bị hai người Tô Hạc Đình chặn đứng, nó chỉ còn nước ôm bao chạy lòng vòng.
Tạ Chẩm Thư: “Không thấy con kia đâu.”
Ý anh là con rối mà Ngạo Nhân dùng để nhặt con chip của Càn Thát Bà.
Tô Hạc Đình áp mặt vào kính quan sát kỹ hồi lâu, đúng là không thấy con rối đó đâu thật, bọn đang chạy nhông nhông này toàn là rối mới. Không chỉ vậy, Ngạo Nhân cũng dường như hơi kỳ quặc. Cậu nghĩ ngợi giây lát mới bảo: “Vào xem thử xem sao.”
Hai người vào trong, Ngạo Nhân đã xô ngã chỏng chơ các quầy kính. Nó là cỗ máy giết người bị chủ thần sửa dữ liệu, tuy có tính cách nhưng cũng không nên sợ người cỡ này mới phải.
Tô Hạc Đình giơ ngón tay gõ vào ngọn đèn, những đốm bạc lập tức bao vây lấy Ngạo Nhân khiến nó không thể trốn đi đâu trong cửa hàng. Ngạo Nhân cuống cuồng giơ cánh tay máy đánh những đốm bạc, ôm lấy hết lũ rối, kêu: “Đừng đuổi theo Ngạo Nhân, đừng đuổi theo Ngạo Nhân nữa!”
Tô Hạc Đình nói: “Được thôi, nhưng mày phải trả lời tao mấy câu. Con chip của Càn Thát Bà đâu rồi?”
Ngạo Nhân đáp: “Không biết, không ở chỗ Ngạo Nhân—Á! Đừng đốt lửa!”
Tô Hạc Đình phe phẩy ngọn lửa nhỏ đe dọa.
Ngạo Nhân hoảng loạn mà không biết chạy đi đâu, nó dẫn lũ rối va mình vào tường. Không còn đường trốn, nó chỉ biết bật khóc oa oa, xem chừng sợ lửa lắm. Nó nói: “Con chip bị lấy mất rồi.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Ai lấy?”
Ngạo Nhân thút thít: “Thần.”
Tô Hạc Đình: “Thần nào? Hephaestus? Ares? Hay là Athena?”
Ngạo Nhân cuống run cả người, cánh tay máy khua loạn xạ, gào lên: “Không phải, không phải! Là thần của vạn vật, thần của chúng thần!”
Tô Hạc Đình “Ờm—” một tiếng dài, bảo: “Chưa từng nghe nói qua, trong liên minh Chủ thần có hệ thống đó hả? Hay là mày bịa ra lừa tao?”
Ngạo Nhân vội nói: “Ngạo Nhân không nói dối.”
Tô Hạc Đình bảo: “Thật không? Vừa nãy chính mày còn bảo không biết cơ mà.”
Ngạo Nhân “Ái ui” một tiếng, ôm bao miễn cưỡng cãi: “Từ giờ trở đi Ngạo Nhân không nói dối nữa.”
Tuy sợ nhưng trong lời nói của nó vẫn mang âm hưởng của sự ngây thơ, dễ nói chuyện hơn con người máy thái giám nhiều.
Tô Hạc Đình: “Trước kia mày đâu có nghe lời thế này, ai khai thông cho mày vậy? Cái con thần đó à?”
Bản thân Ngạo Nhân cũng mờ mịt: “Ngạo Nhân không biết, đuốc đã thiêu chết em trai, Ngạo Nhân cũng phải chết, ba xoa đầu Ngạo Nhân nên Ngạo Nhân mới sống dậy, lại còn trở nên thông minh hơn nữa.”
Ánh mắt Tô Hạc Đình khẽ sóng sánh, cậu ôm cây đèn nhỏ cúi xuống kiểm tra cái bao của Ngạo Nhân, trên bề mặt bao còn vết cháy xém. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, bảo: “Ý mày là, nhằm tước đi con chip của Càn Thát Bà, thần đã dùng lửa đốt mày và cả những con rối của mày, sau đó ba mày tự dưng xuất hiện, không chỉ cứu sống mày mà còn giúp mày mở mang trí tuệ nữa chứ gì?”
Ngạo Nhân: “Đúng rồi, là ba đã cứu Tiểu Ngạo.”
Tạ Chẩm Thư đứng bên cạnh để ý chỉ những khi nào nhắc tới ba Ngạo Nhân mới tự xưng là “Tiểu Ngạo”. Anh nhớ tới băng ghi âm của 36810 mà mình và Tô Hạc Đình từng phát hiện ở liên minh phía Nam, ở một trong những đoạn ghi âm đó, Ngạo Nhân cũng tự xưng là Tiểu Ngạo trước mặt 36810.
Luồng tư duy xoay vần trong đầu Tô Hạc Đình, hiển nhiên cậu cũng đang nhớ lại băng ghi âm nọ. Cậu bảo: “Tốt lắm, tốt lắm, thấy mày trả lời thật thà nên hôm nay không đùa với mày nữa, mày dẫn bọn rối đi đi.”
Mấy con rối tức thì reo lên, cùng họp sức nâng bao lên nép sát vào tường chạy ra cửa.
Tô Hạc Đình lại nghĩ tới chuyện gì đó, bèn bảo: “Khoan.”
Ngạo Nhân tưởng cậu đổi ý, bèn “Oái” một tiếng ba chân bốn cẳng tháo chạy, nhưng lại bị Tạ Chẩm Thư tóm lấy cái bao. Ngạo Nhân khiếp đảm, mấy cánh tay máy bám lấy mép bao không dám thò ra, chỉ hỏi: “Làm, làm sao?”
Tô Hạc Đình hỏi: “Lúc ba mày xuất hiện có ánh sáng không?”
Ngạo Nhân đáp: “Tất nhiên là có rồi, ba có quầng sáng màu trắng.”
Tô Hạc Đình “Ồ” tiếng, hình như vỡ ra điều gì đó, cậu hỏi tiếp: “Ánh sáng trắng tan ngay tại chỗ hay là đi nơi khác?”
Những ngón tay của Ngạo Nhân đan vào nhau, vừa nghĩ vừa đáp: “Đi về phương Bắc.”
Tô Hạc Đình khua tay: “Tao biết rồi, bai.”
Tạ Chẩm Thư buông tay ra, Ngạo Nhân choáng choàng nảy xuống bậc thang chạy mất hút như một làn khói. Chỉ huy quay lại, thấy Tô Hạc Đình đứng như trời trồng thì biết là Tô Hạc Đình đang suy tư gì đó. Y như rằng, mấy phút sau Tô Hạc Đình bảo: “36810 đã hóa thành tro từ đời nào rồi, dễ thường người ba mà nó nhìn thấy là trong ký ức. Em đoán quầng sáng trắng đó là Giác, nó đang trả lại ký ức… Cơ mà em để ý chuyện khác cơ, ‘thần của vạn vật, thần của chúng thần’ là ai? Hồi trước khu Quang Quỹ là gì có hệ thống nào như vậy.”
Tiếc là có hỏi thêm Ngạo Nhân cũng công cốc, nhất định việc này có những từ bị chủ thần cấm, Ngạo Nhân không thể trả lời tử tế được.
Do thời gian quý báu nên hai người không nán lại ở cửa hàng đồ chơi, nghỉ ngơi ít khi rồi lên đường ngay. Ban đầu Tô Hạc Đình còn đang đăm chiêu nên không nói nhiều, nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã khôi phục về như ban đầu.
Chốc bảo: “Làm người mệt thật đấy, làm mèo tốt biết bao, có người ôm có người bế chả cần tự nhấc chân lết. Anh thấy đúng không Chỉ huy?”
Lát lại bảo: “Em nặn quả bóng bạc cho anh chơi nhé? Đi đường chán thấy mồ. Nào, lấy hai đốm này, lại hai đốm nữa gắn vào nhau thành bốn góc…”
Cậu vốn nhanh nhảu, mỗi việc thu đốm bạc thôi cũng có thể nói gãy lưỡi, cho tới khi Tạ Chẩm Thư quay lại xốc cậu lên vai mới dừng. Mới qua mấy hôm mà cậu đã chẳng còn ngại nữa, vắt vẻo trên lưng Chỉ huy rất ư thoải mái tự tại. Nhưng chẳng biết có phải tưởng tượng hay không mà Tạ Chẩm Thư cảm giác cậu lại nhẹ đi rồi, vắt trên vai cảm giác người sao mong manh.
Hai người rời khỏi khu thương mại, tìm được mấy chiếc xe bên đường. Tạ Chẩm Thư thử nổ máy một chiếc nhưng thất bại, bọn chúng chỉ là mô hình bày trên đường mà thôi. Mấy thứ kiểu này còn khối, quán cà phê gần đó không có cà phê, cửa hàng bán hoa quả cũng không có hoa quả. Tưởng chừng cả thành phố đang say ngủ, nhưng thật ra đã chết rồi.
Cuốc bộ hai tháng, dựa vào đầu mối “ánh sáng trắng”, bọn họ đi đến tận khu cực Bắc của thành phố nhưng vẫn chậm chân hơn Giác một bước. Trong lúc ở đây, Tạ Chẩm Thư phát hiện mỗi lần Tô Hạc Đình giở trò đều là vì tinh thần yếu, tình trạng thân thể đáng quan ngại nên ý thức cậu rất dễ đuối sức, mà nghiêm trọng hơn là ở trong đây cậu không ngủ được.
Tô Hạc Đình nói: “Chúng nó có thể cạy đầu em ra cắm liên kết mới vào khiến một vài tín hiệu thần kinh hiểu sai ý, tưởng những mệnh lệnh mà hệ thống phát là do chính bản thân em phát ra, nên cứ ‘lõm bõm lõm bõm’ hoài trong đầu.”
Cậu kể việc này một cách tỉnh rụi, tay xách đèn tay chống cằm như đang nói đùa.
Hai người nằm nghỉ trên bãi cỏ, nghe thế, Tạ Chẩm Thư ngoảnh lại nhìn cậu rất lâu.
Tô Hạc Đình hỏi: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “‘Lõm bõm lõm bõm’ là tiếng gì?”
Tô Hạc Đình nghịch ngọn đèn, nét mặt giữa chân mày hết sức nghiêm túc: “Ủa, anh chưa nghe bao giờ hả? Giống như tiếng vắt quần áo á.”
Tạ Chẩm Thư không nhìn cũng không động đậy. Tô Hạc Đình chờ một hồi thấy anh vẫn nằm yên đó, bèn cúi người thổi nhẹ vào ngôi sao chữ Thập của anh, cười bảo: “Mãi không đăng xuất, đang chờ gì vậy?”
Chiêu này thì siêu hữu hiệu, Tạ Chẩm Thư gần như biến mất ngay tức thì. Anh lần tới đoạn dây liên kết rút ra thật mạnh, nhưng không ngồi dậy. Bên ngoài khách sạn tiếng người nhốn nháo, nắng chiều xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu lên cổ tay Chỉ huy giơ lên trước mắt. Nằm yên như vậy năm phút anh mới ngồi dậy.
Ngoài đời thực tiết trời đang cực oi, máy điều hòa kiểu cũ trên tường trong phòng chạy “ù ù”. Tạ Chẩm Thư xuống giường vào nhà vệ sinh chật chội. Anh liếc gương, ánh mắt dừng lại nơi tai mình.
… Chết tiệt.
Anh xả nước rửa mặt. Lát sau, anh vào lại phòng lôi ra chiếc điện thoại di động dự phòng trong ngăn kéo. Đây là một chiếc di động kiểu cũ mua từ chỗ Răng Thỏ, vừa mở máy, một loạt tin nhắn đã bắn ra, chủ yếu là tin từ Răng Thỏ.
Trong tin nhắn Răng Thỏ bảo hai tháng trước, 7-001 bỗng xuất hiện trong cửa hiệu, đưa □□ đã chuẩn bị xong xuôi rời khỏi Khu Sinh tồn.
Tạ Chẩm Thư nhìn ngày tháng, hai tháng trước chính là ngày Săn bắn Hạn thời kết thúc, xem ra sau khi đăng xuất 7-001 đã lên đường đi tìm Yến Quân Tầm luôn.
Ngoài sự kiện đó ra, Răng Thỏ còn bảo nhà mới của Tạ Chẩm Thư đã xây xong rồi, giấy tờ chứng nhận đầy đủ, chỉ việc dọn vào ở. Tạ Chẩm Thư ghi nhớ địa chỉ rồi quyết định hai hôm nữa sẽ dọn đến. Quá trình tu sửa Bác Sĩ rất thuận lợi, nó đang trong giai đoạn thích ứng nên không được làm phiền, Răng Thỏ chưa tiết lộ vị trí của nó cho Tạ Chẩm Thư. Còn Bé Bong Bóng thì Răng Thỏ đã đưa nó đến nhà mới, Tạ Chẩm Thư chuyển vào là sẽ gặp nó ngay, còn mỗi Huyền Nữ là không có thông tin gì.
Tạ Chẩm Thư vừa mở tủ lạnh lấy bánh mì vừa nhắn tin trả lời Răng Thỏ. Nhắn được nửa chừng anh mới phát hiện bánh mì đã hết đát.
Phải xuống tầng.
Tạ Chẩm Thư bèn đi tắm rồi xuống tầng, ra quầy lễ tân trả thêm tiền phòng. Lễ tân mới đổi người, một gã gắn đinh đang xem thời sự. Tạ Chẩm Thư đẩy thẻ qua, gã nọ lơ đễnh quẹt cho Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư nhìn lên thời sự, tin tức đang thuật về một loạt những vụ người lai tấn công người thường, người sống sót bình thường bắt đầu kéo nhau diễu hành phản đối, yêu cầu Hình Thiên tăng cường lực lượng quản lý người lai. Thế nên bây giờ Hình Thiên đã cấm người lai tụ tập, tập trung giám sát chặt chẽ người lai, tăng tổ vũ trang tuần đêm ở nội thành, tất cả các đội ngũ đi tuần đêm đều mang súng thật đạn thật. Nếu không cần thiết thì đề nghị người lai bớt ra ngoài sau khi trời tối.
Người lai.
Ánh mắt Tạ Chẩm Thư găm vào hai chữ ấy.
“Được rồi anh,” nhân viên lễ tân trả lại thẻ cho Tạ Chẩm Thư, nhắc, “về phòng trước khi trời tối nhé, không thì phiền phức lắm đấy. Mẹ kiếp, đám chúng mình sắp đeo còng cả lũ rồi đây.”
Tạ Chẩm Thư thu thẻ về, nói: “Cảm ơn.”
Anh quay người đi ra. Trời vẫn chưa tối hẳn, hoàng hôn bị dãy nhà cổ xập xệ che mất. Biển quảng cáo hai bên đường đã bật sáng chưng, xe cộ chen chúc đông như mắc cửi. Người cùng người huyên náo ầm ĩ.
Cách nhà nghỉ không xa có một quán ăn trên cửa dán đầy chữ “Phúc”, trong hành lang còn thờ một vị trông giống thần võ. Trước cửa bọn họ chưng một biển hiệu khác ghi: Cơm tối chỉ tiếp người lai, sau khi trời tối lập tức đóng cửa, xin các vị chớ nán lại quán.
Tạ Chẩm Thư đi vào, quán rất đông khách, hầu như toàn là người lai. Nhân viên đặt đồ ăn ở quầy thấy Tạ Chẩm Thư thì hơi đứng hình, chỉ vào biển hiệu bảo: “Xin lỗi, giờ này quán chỉ tiếp người lai thôi ạ.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Tôi biết.”
Xương cốt trong cơ thể anh không phải của con người, tuy bề ngoài không khác nhưng theo cách phân loại ở Khu Sinh tồn thì anh quả thực cũng được coi là một người lai.
Người nhân viên ngượng chín mặt: “Xin lỗi, tôi không nhìn ra ạ… Anh muốn ăn gì?”
Tạ Chẩm Thư gọi món mì đơn giản nhất rồi ngồi xuống một bàn trong góc. Mấy phút sau, mì lên, anh lặng lẽ ăn.
“Vù vù vù,” một người thực khách càm ràm, “máy bay ngày nào cũng lảng vảng quanh đây, ồn không tả nổi, y như con ruồi.”
Một người khác vội vàng “suỵt” ngăn anh ta lại, ra hiệu rằng trong quán đang nhan nhản người ra đấy.
Cái người vừa cằn nhằn cáu mà phải nhịn, lúc cúi xuống ăn còn lầm rầm cố một câu: “Làm cái gì không biết, quản lý chúng ta như tù tội không bằng… Súng không cho đụng, xe không cho đi… Khốn nạn.”
Ăn xong mì, Tạ Chẩm Thư trả tiền đi. Đến khi anh về lại nhà nghỉ thì trời vừa sẩm tối. Gã lễ tân đang miệt mài chơi điện tử nên không để ý tới anh. Anh tự lên tầng về phòng.
Máy điều hòa vẫn đang kêu, Tạ Chẩm Thư tắt nó đi rồi trả lời nốt những tin nhắn còn lại. Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng hai người đang lò dò lên tầng.
“Bọn họ có thể phản đối thì chúng ta cũng có thể phản đối chứ. Vừa vừa phải phải có lý lẽ một tí được không, tập trung giám sát có khác nào ở trong nông trường không hả? Một bên là bị người nhốt, một bên là bị hệ thống nhốt!”
Không ngờ lại là mấy người vừa nãy ở quán cơm.
Bạn anh ta bèn khuyên: “Thôi thôi, đừng chọc vào tổ vũ trang…”
Vừa nhắc tới tổ vũ trang là họ giảm tiếng lại ngay như sợ tai vách mạch dừng. Cái người cằn nhằn “Hừ” tiếng nhưng không kêu ca gì nữa, nhanh nhẹn vào phòng cùng bạn ở ngay cách vách Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư chưa bật đèn, ngồi trong bóng tối trả lời nốt tin nhắn. Phòng cách âm không tốt mấy, anh có thể nghe thấy hai người uống rượu, nói toàn chuyện biểu tình với phản đối. Trực giác mách bảo anh tốt nhất không nên lên mạng bây giờ.
Lúc này dòng người bên ngoài nhà nghỉ đã giảm hẳn, khung cảnh quạnh quẽ. Chiếc máy bay không hề rời đi, nó quanh quẩn trên con phố y như người đàn ông kia bảo, kêu “vù vù” không dứt. Khoảng hai mươi phút sau, người đàn ông mở cửa sổ ném chai rượu ra, gào: “Biến con mẹ mày đi, điếc hết cả tai!”
Chai rượu nện trúng ô cửa sổ đối viện rồi vỡ toang, phòng bên cạnh phá ra cười như được mùa. Anh ta chẹp miệng hai cái, say không còn biết trăng sao gì nữa, lẩm nhẩm: “Người lai người lủng cái gì, tất cả chúng ta đều là người sống sót cả thôi! Phẫu thuật cải tạo đâu có phạm pháp! Sao tự dưng bây giờ lại đi bao biện cho bọn người sống sót kia mà giam tụi này lại? Vô lý bất công!”
Anh ta đập cửa “ruỳnh ruỳnh”, bị bạn lôi về nhưng lại giẫy ra được, bám cửa sổ la ông ổng. Chiếc máy bay bỗng chao “vù” qua cửa, mang theo hai luồng ánh đèn.
Qua rèm cửa, Tạ Chẩm Thư trông thấy hai ánh đèn nọ, anh lập tức tắt điện thoại vứt vào dưới giường. Sau đó, anh chức chốc giật dây liên kết trên bàn điều khiển ra nhét vào dưới giường, kéo mặt bàn ra tãi mớ tạp chí bên trong lên trên bàn điều khiển đã tắt.
Vừa xong thì ngoài hành lang truyền tới tràng bước chân dày đặc. Một phút sau, cánh cửa phòng bên bị phá, tiếng người quát lên: “Không được cử động, tổ vũ trang đây!”
“Đoàng đoàng!”
Hai tiếng súng vang lên, tiếng chửi rủa của người say nọ liền tắt ngấm, theo sau là tiếng cơ thể ngã “bịch” xuống đất. Quá nửa phút nữa trôi qua, cửa phòng Tạ Chẩm Thư bị gõ.
Người ngoài cửa nói: “Mở cửa ra, tổ vũ trang kiểm tra.”
Tạ Chẩm Thư mở cửa, đứng bên ngoài là một toán đàn ông vũ trang tận răng, tay kè kè súng. Cầm đầu là một gã luống tuổi không đeo mặt nạ chống độc, chắp tay sau lưng nhìn Tạ Chẩm Thư. Có lẽ theo ám hiệu lặng lẽ của ông ta, toán lích lách mình tiến vào phòng tự động lục soát.
Hồi lâu sau, ông ta mới hỏi: “Có chứng minh thư không? Đưa đây xem.”
Tạ Chẩm Thư nhìn ông ta giây lát, đưa tờ chứng minh thư cho rồi liếc sang phòng bên cạnh. Cửa phòng bên cạnh mở ra, cái anh say rượu đã bị bắn thập tử nhất sinh, thành viên của tổ vũ trang đang lôi anh ta ra ngoài. Chai rượu lăn ra dính vào máu.
Người đàn ông luống tuổi xem chứng minh thư một hồi, thấy không có vấn đề gì bèn trả lại cho Tạ Chẩm Thư, bảo: “Xin lỗi, việc kiểm tra cần thiết không thể lơ là. Anh hay ở đây hả?”
Tạ Chẩm Thư “Ừ” tiếng, giọng đều đều: “Sắp hết hạn rồi.”
Người đàn ông luống tuổi: “Ồ, cũng được đấy. Xin thứ cho tôi hỏi câu này, anh làm việc gì vậy?”
Tạ Chẩm Thư: “Bán linh kiện phụ tùng.”
Người đàn ông luống tuổi nhìn Tạ Chẩm Thư chòng chọc vẻ rất bất ngờ. Ông ta cười: “Nhìn không ra đâu.”
Tạ Chẩm Thư không thể ngoái lại, nhưng anh nghe được tiếng những kẻ ấy đang lật đồ của mình. Chiếc bàn điều khiển cổ lỗ sĩ sau khi đã cất sạch dây liên kết đi trông như một cái bàn cồng kềnh, ngoài những người quen thuộc với thí nghiệm Khu số 14 ra thì người bình thường rất khó để nhận ra nó là cái gì.
Nghĩ tới đó, Tạ Chẩm Thư thọc một tay vào túi rồi nghiêng người tránh đường cho người đàn ông nọ nhìn vào. Anh hơi hất hàm, tỏ ý cho ông ta nhìn cái hòm đựng linh kiện: “Tôi làm ăn hợp pháp.”
Người đàn ông bảo tổ vũ trang mở hòm ra, bên trong ngoài một ít linh kiện cơ xưởng thì còn vài đồ dùng văn phòng phẩm cũ, tất cả đều là đồ Tạ Chẩm Thư. Tổ vũ trang kiểm tra một hồi mà không thấy gì bất thường, chỉ lấy đi tập tạp chí hầm bà lằng trên bàn điều khiển.
Người đàn ông cuốn tập tạp chí lại gõ vào lòng bàn tay, bảo: “Tất cả vật phẩm giấy đều phải báo cáo cho tổ chức, đặc biệt là loại sách này, xin anh mai mốt hãy chú ý, đừng biến làm ăn hợp pháp thành làm ăn phi pháp. Được rồi, không có gì, anh nghỉ ngơi tiếp nhé.”
Ông ta để lại một câu “Làm phiền rồi” rồi dẫn người đi mất.
Tạ Chẩm Thư bình thản đóng cửa lại, đến bàn rót cho mình một cốc nước. Đến lúc anh uống xong nước thì tiếng bước chân trong hành lang cũng đã biến mất. Phòng bên cạnh lặng như tờ, chỉ còn lại mùi máu.
Lúc Chỉ huy lên mạng lại thì Tô Hạc Đình đang ngồi ngây người trên một tảng đá. Thấy Tạ Chẩm Thư, cậu huýt sáo, bảo: “Anh mà còn chưa tới là em đi tìm anh rồi đấy.
Nếu cậu không phải một tên nhóc lừa đảo thì Tạ Chẩm Thư đã tin rồi.
Tô Hạc Đình nhảy xuống khỏi tảng đá lại gần Tạ Chẩm Thư, chóp mũi cậu khẽ nhúc nhích, ngửi thử cổ áo Chỉ huy. Cậu xích lại gần tới nỗi như dán hẳn lên người Tạ Chẩm Thư, hỏi: “Anh tắm đấy à? Thơm thế.”
Thật ra cậu có ngửi được gì đâu, chẳng qua là cậu muốn khiêu khích Chỉ huy mà thôi. Tạ Chẩm Thư xách gáy áo cậu lên không cho cậu sáp lại gần nữa, bảo: “Chưa tắm.”
Tô Hạc Đình nói: “Được rồi, chưa tắm thì là chưa tắm, sao phải xách em.”
Tạ Chẩm Thư: “Làm mèo tốt biết bao.”
Tô Hạc Đình: “Không đâu không đâu, làm người vẫn thích hơn.”
Tạ Chẩm Thư hơi rủ mắt nhìn cậu, nói tiếp: “Có người ôm có người bế, chả cần tự nhấc chân lết.”
To Hạc Đình trơ tráo ra chiều ngạc nhiên: “Hả? Ai mà tào lao vậy? Đến cả đi bộ còn không chịu tự đi nữa? Chẳng bù cho em, em chưa bao giờ như thế…”
Tạ Chẩm Thư thả tay quay đi. Nhìn ra ý anh, Tô Hạc Đình sờ mũi một cái rồi vẫn leo lên. Tạ Chẩm Thư cõng cậu đi về phía trước.
Một tay Tô Hạc Đình quàng qua cổ Chỉ huy, một tay xách cây đèn nhỏ. Ít lâu sau, cậu bỗng bảo: “Thế này cũng không tệ đâu Tạ Chẩm Thư, thế này ngày nào mình cũng được gặp nhau, mà cũng chẳng bị ai làm phiền.”
Tạ Chẩm Thư: “Vẫn chưa ổn lắm.”
Họ không chỉ phải gặp nhau ở nơi đây, họ phải trở về trong ánh mặt trời. Vì cái “chưa ổn lắm” này, Tạ Chẩm Thư có thể đi một chặng đường nữa.
Tô Hạc Đình hỏi: “Anh biết trồng hoa hồng không?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Tôi biết.”
Ngón tay Tô Hạc Đình móc cây đèn, bảo: “Thế thì nhờ anh cả đấy, sau này.”
Tạ Chẩm Thư không biết bao giờ sẽ đến “sau này”, anh cõng Tô Hạc Đình đi thật lâu trong màn đêm vắng bóng người. Trên đường Tô Hạc Đình hay tì cằm lên vai anh như hồi còn làm mèo. Cứ thế hơn một tháng, bọn họ đã rời khỏi biên giới thành phố, tiến vào một vùng hoang dã.
Thời tiết ở nơi đây vô cùng khắc nghiệt, cát bay mù trời mà chẳng có gì che chắn. Tô Hạc Đình mặc ngược áo choàng, dùng một tay áo bịt mũi cho Tạ Chẩm Thư còn tay kia bịt mũi mình, gió cát thổi tung tóc cậu. Cậu cúi đầu nói: “Chỉ huy, gió lớn quá, phải kiếm—”
Gió tạt “vèo” một cái, Tô Hạc Đình chưa nói xong câu đã vùi mặt vào trong tay áo. Đang bí thì sức gió chợt giảm, cậu ngẩng mặt lên, nhìn thấy một tấm khiên cao bằng hai người cắm lừng lững trước mặt. Lưỡi Tô Hạc Đình toàn cát, cậu nhổ phì mấy cái rồi bảo: “Vùng hoang dã này còn lớn hơn cả khu đô thị.”
Tạ Chẩm Thư cúi xuống dùng ngón tay gạt cát trên đất, bên dưới có một dòng dữ liệu màu xanh lam đang chảy. Anh bảo: “Giác vẫn đang tiến về phía trước.”
Tô Hạc Đình: “Còn đi tiếp về phía trước thì có thể sẽ đụng vào tường của thế giới này, có lẽ Giác đang tìm ‘Điểm Kết’.”
Điểm kết là một tấm chắn không thể nào vượt qua, vốn nó đã bị Tô Hạc Đình đánh sập rồi nên chẳng biết giờ đang mang hình dạng gì. Qua cả quãng đường này, Tô Hạc Đình dần nhận ra một điều: tất cả những nơi Giác đặt chân tới đều có dữ liệu màu xanh lam của cậu. Cậu đoán có lẽ Giác ở đây cũng là vì lý do ấy.
Bọn họ nghỉ một lát sau tấm khiên rồi tiếp tục lên đường. Lần này do có ngôi sao chữ Thập nên không còn khó đi nữa. Tới đây thì luồng ánh sáng trắng mà Giác để lại đã biến mất, bọn họ men theo luồng dữ liệu màu lam. Mấy hôm sau, đường diềm của thành phố đằng sau cũng đã biến mất hoàn toàn, thậm chí cả những đốm bạc cũng không thể không lẩn vào trong cát, ép sát mặt đất để tiến bước. Giữa đất trời mênh mang, dường như chỉ còn lại hai bọn họ.
Tô Hạc Đình trùm áo khoác lên đầu, bước lên mấy bước thì phát hiện dòng dữ liệu màu xanh lam đang tăng không ngừng. Cậu chỉ cho Tạ Chẩm Thư xem, reo lên: “Nếu không phải Giác đang gần đây thì cũng là tụi mình sắp đi đến kết rồi!”
Tạ Chẩm Thư cũng cao giọng hỏi lại: “Bức tường có bị những dữ liệu này ăn mòn không?”
Tô Hạc Đình đáp: “Em cũng không biết nữa, phải đến gần đó xem mới biết.”
Dứt lời, cậu nín thở trùm áo khoác lên đầu Tạ Chẩm Thư. Cát rơi lã chã lên áo, cả hai đều thở hồng hộc. Tô Hạc Đình vò thử tóc mình ra toàn cát với cát, cậu bảo: “Tắm cát mấy ngày đần cả người.”
Đúng lúc ấy, Tạ Chẩm Thư lại nghe thấy tiếng tụng kinh rất rõ ràng. Tiếng túng kinh lúc trầm lúc bổng vây lấy họ như làn nước gợn sau khi rơi xuống nước, chậm rãi chảy vào trong tai hai người.
“Chân ngôn tựa pháp, cúi chào chư thiên, tuân thủ giới luật, vị thánh giả sẽ hồi sinh ở thế giới của thiên địa quang minh… Dĩ vãng là phù du, lãng quên nhân tình, tụng chân kinh, vị thánh sẽ trường thọ trăm năm…”
Lại còn giảng đạo nữa.
Chiếc bật lửa của Tô Hạc Đình bật ra ngọn lửa màu xanh lam soi sáng. Cậu ngửa mặt lên, chỉ thấy chung quanh họ là vô vàn những pho tượng Phật.
“Trì giáo thụ giới, chớ sinh kiêu dục…”
Pho nào pho nấy cao cả trăm mét. Ngọn lửa của Tô Hạc Đình chỉ chiếu tới chân chúng. Giữa cuồng phong bão cát, tất cả nửa thân trên của chúng đều ẩn trong bóng tối, nhưng tiếng tụng kinh càng rõ thì thân trên của chúng cũng cúi xuống càng thấp. Mặt chúng dần lộ ra, trong ánh lửa xanh âm trầm, nom chúng hệt những kẻ canh cửa địa ngục đang trợn trừng con mắt.
Tô Hạc Đình: “Xin lỗi, đời tao không cần phải làm lại.”
Vừa dứt lời, những mảnh hình thoi đen lập tức tản ra. Tô Hạc Đình ngồi thụp xuống trùm tấm áo khoác một vòng qua đầu, chỉ để lộ mỗi hai con mắt, giọng ồm ộp: “Hồi sinh với chả vị thánh cái gì, phải hỏi ý kiến Chỉ huy của tao trước đã chứ! Bây giờ chỗ này là anh ấy nắm quyền nhé.”
Tạ Chẩm Thư siết nắm tay, những mảnh hình thoi liền tụ thành hình. Anh bảo: “Cúi xuống.”
Tô Hạc Đình lập tức cúi xuống, tay chiếc áo khoác đang buộc chặt sau gáy bay bổng lên vị gió thổi “vèo” dựng đứng. Trong chớp mắt ấy, những mảnh hình thoi dồn lực tấn công trực diện một pho tượng Phật.
Pho tượng đánh ruỳnh tan tác, nhưng vỡ ra một nửa thì cả người nó biến thành những dòng dữ liệu màu xanh lá cây chảy lên trời.
“Chân ngôn như pháp… Cúi chào chư thiên, tuân thủ giới luật… Vị thánh giả sẽ hồi sinh ở thế giới của thiên địa quang minh…”
Tiếng tụng kinh vỡ ra thành một nửa tiếng người, một nửa tiếng máy. Mỗi pho tượng Phật khổng lồ đều là một bức tường, bên dưới vỏ ngoài của chúng là dữ liệu. Cái con vừa bị đập banh xác là ghê gớm nhất, dữ liệu lan tràn trong cả người nó như một đàn kiến lít nhít, cuốn vào chung với ngọn lửa màu xanh lam thành một màu sắc khiến ta hoa mắt choáng đầu.
Tô Hạc Đình kéo áo khoáng xuống chìa ra một kẽ nhỏ, nói: “Virus của em hữu hiệu mà, đó giờ bọn chúng vẫn đang ăn mòn bức tường.”
Tiếc thay hiệu quả không được như dự liệu, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà khi thâm nhập vào lũ Phật màu xanh lá lại, màu xanh lam chỉ tồn tại được mấy phút. Tuy màu sắc từ việc ăn mòn xuất hiện nhưng chẳng mấy chốc chúng cũng bị màu xanh lá cây thâu tóm.
Mượn sức mạnh của ngôi sao chữ Thập, Tạ Chẩm Thư ấn đầu pho tượng Phật hòng bẻ gãy cổ nó. Đầu nó rụng xuống nhưng lại biến mất ngay khi vừa chạm đất, dữ liệu màu xanh lục tràn ra ngoài cổ lại tạo thành một cái đầu mới.
Tô Hạc Đình nói: “Mấy con này như kiểu sản phẩm của Artemis ấy, ghét quá, em không hiểu!”
Lũ tượng Phật càng lúc càng đông đúc, tứ chi mọc ra tạo thành một bức tường khổng lồ. Bầu trời bị gương mặt cúi xuống của chúng khỏa lấp, từng gương mặt đều đang trợn trừng mắt nhưng mỗi con đều mang một vẻ riêng. Chẳng mấy chốc, cả hai người đã bị luồng dữ liệu màu lục bao vây, chỉ có mặt đất dưới chân vẫn còn mang màu xanh lam.
Tô Hạc Đình bỗng bảo: “Em có cách này.”
Cậu hít vào một hơi thật sâu, khép tay lên miệng rồi vận hết sức bình sinh lên gào: “Giác—!”
Tiếng gào vang vọng.
“Giác…”
“Giác!”
Cát bay mù trời, cây đèn tắt phụt, khi tiếng vang tắt ngấm, nền cát dưới chân Tạ Chẩm Thư bỗng gồ lên một cái bọc.
“Ai đang gọi tôi vậy, anh hả? Xin lỗi anh, hình như tôi không quen anh…” Cái bọc nhỏ cựa quậy, bên dưới là một cái cây con cực nhỏ nữa. Nó quay lại, trông thấy Tô Hạc Đình, nó bỗng hét lên: “7-006!!”
Tô Hạc Đình nói: “14-008!!!”
Đây không phải số hiệu chính quy là mà số hiệu bọn họ tạo bừa lúc lập tiểu đội trong Săn bắn. Đừng bảo là hệ thống Chủ thần, ngay cả Artemis cũng còn chẳng biết chuyện này.
Giác mừng rơn nhảy nhót: “Là cậu, người đồng đội mến thương của tôi!”
Nó lao vèo qua chân Tạ Chẩm Thư đến chỗ Tô Hạc Đình, mỗi tội lùn tịt nên nó chỉ chạm đến đầu gối Tô Hạc Đình mà thôi.
Tô Hạc Đình vui quá hóa buồn: “Cô bị Chủ thần biến thành cây rồi, sao chúng nó lại đối xử với cô như vậy.”
Giác đáp: “Đây là tôi tự đổi đấy, tôi rất thích cây!”
Nó ngửa đầu giơ tay lên bắt đầu sinh trưởng ở tư thế vươn mình. Dữ liệu màu xanh lam dưới mặt đất như chiếc rễ cây mạnh mẽ của nó, tỏa sáng vì nó. Nó lớn nhanh như thổi, dần dà còn cao hơn cả Tô Hạc Đình, biến thành một cây đại thụ che trời xanh tốt phồn thực. Màu xanh lam hội tụ dưới chân nó, những chạc cây của nó đen tuyền nhưng lá cây cũng giống như quả, là một màu trắng thuần khiết như một cây anh đào trắng trăm tuổi.
“… Trì giáo thụ… giới… Chớ sinh…”
Tiếng tụng kinh của lũ Phật xa dần, bọn chúng bị những dữ liệu màu xanh lam bao lấy, bùng nổ những sắc màu lẫn lộn.
Tô Hạc Đình lại tung áo khoác trùm Tạ Chẩm Thư lại, kêu: “Chói mắt!”
Những luồng dữ liệu hai màu quấn lấy nhau không ngừng, cuối cùng lũ tượng Phật né mình tụng kinh, lùi lại vào bóng tối. Hai người đứng trước cây đại thụ như chực xé trời nom chẳng khác nào hai hạt gạo.
Giác ngạo nghễ: “Tinh, tối đa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất