Chương 10: Hôn gáy
Hôn gáy
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Nghe thấy tiếng xì xào bên cạnh, Vương Băng Ngu liếc mắt tới: “Cảo Thi Tình, cô lại huyên thuyên gì đấy?”
Tiểu Cảo bị gọi tên lập tức đứng thẳng lên, cô giơ tay: “Không có gì, là chủ nhân của Phú Quý nói muốn đến đây mỗi chiều sau khi tan làm, đúng không?”
Cô dối mình gạt người huých huých khuỷu tay sang bên cạnh, Đường Ngật không quen đối mặt với người lạ nên có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu phối hợp: “Đúng vậy.”
Trước giờ chỉ mới nghe nói ghé cửa hàng thú cưng chơi chứ bệnh viện thú y chỉ có bệnh nhân nhỏ nhà người ta thì có gì mà chơi chứ? Vương Băng Ngu nhìn sang La Chú đang im lặng không nói gì, bĩu môi: “Bệnh nhân của cậu thì cậu lo liệu đi.”
Nói đoạn, xoay người vào bệnh viện. La Chú nhìn chằm chằm vào cái balo mèo trước người Đường Ngật một lúc rồi mới nói: “Cậu muốn tới cũng được, nhưng mà thường ngày bệnh viện khá bận rộn, không có ai tiếp đón cậu đâu. Chỗ này cũng không có gì hay ho, chỉ có chó mèo tới khám bệnh thôi nên cậu chú ý đừng để mèo của cậu tiếp xúc với chúng thì hơn chứ lỡ để bị lây bệnh thì phiền phức lắm.”
“Phải ha.” Đường Ngật đã hiểu ý của La Chú, là do lúc đầu cậu nghĩ quá đơn giản, giờ nghe La Chú nói vậy cậu mới nhận ra vấn đề.
Dù có nhiều động vật nhỏ đáng yêu thì nơi này vẫn là bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện thú y.
La Chú thấy cậu cúi đầu, lại nói tiếp: “Nhưng nếu cậu muốn tới thì tới bất kì lúc nào cũng được.”
Đường Ngật ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đen nhánh trên gương mặt phảng phất sự hồi hộp như một con nai con vừa nóng lòng vừa lo sợ tìm hiểu cái mới.
“Cảm ơn anh, bác sĩ La.”
“Đừng nói cảm ơn hoài như thế.” La Chú đáp, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt sáng ngời dịu dàng như đang ngắm nhìn một con vật nhỏ.
Rời khỏi bệnh viện thú y, Đường Ngật mang Đường Phú Quý trên lưng đi đến chợ, không được mang thú cưng vào siêu thị nên cậu đi tới hàng thịt trong chợ. Balo mèo trên lưng cậu thu hút sự chú ý của mấy dì mấy chị, ai ai cũng khen mèo con đáng yêu, Đường Ngật càng đi càng thẳng lưng, cứ như người được khen chính là cậu.
Mua mấy miếng thịt ức gà xong, Đường Ngật vừa đưa Phú Quý về đến nhà thì nhận được tin nhắn từ bệnh viện thú y Yêu Pet, tiêu đề là Tài liệu về pate tự làm.
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Đây là bảng liệt kê lượng dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng cần cung cấp mỗi ngày, đừng sợ phiền. Nếu được thì chủ nhân nên tự cân đối dựa theo tình hình thực tế. Mỗi bé mèo có thể trạng khác nhau, nhu cầu dinh dưỡng của các bé cũng khác nhau, trong bảng này có công thức rất chuẩn, chủ nhân dựa theo cân nặng của thú cưng để tính toán lượng thức ăn. Chủ nhân xem qua rồi thử tự điều chỉnh thức ăn cho mèo con.
Một viên Đường: Cảm ơn Bảo Bảo.
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Không có gì.
Đường Ngật mở bảng ra xem, cậu vô cùng bất ngờ trước từng thông tin chi tiết của nó, hóa ra có thể cho mèo ăn nhiều loại thức ăn phong phú đến vậy. Cậu rất vui, vui từ tận đáy lòng, sau này có thể thường xuyên đổi thực đơn cho Phú Quý.
Đường Ngật không kén ăn nhưng cậu cũng biết cứ ăn mãi một món rồi sẽ thấy chán, mèo cũng như vậy. Dù hiện tại có vẻ Đường Phú Quý rất thích ăn thịt ức gà cơ mà chỉ có thế thì quá đơn điệu.
Quan trọng hơn là phải cân bằng dinh dưỡng. Mèo con không thể tự đi kiếm ăn, nó chỉ có thể ăn những gì chủ nhân cho nên thành phần dinh dưỡng của thức ăn là điều chủ nhân cần quan tâm.
Bảng thông tin này trước hết đề cập đến những thứ cần chú ý: ngoài thịt ra còn phải chuẩn bị các loại phụ gia, dựa theo hướng dẫn trong bảng để lập nên công thức nấu hợp lý, đảm bảo cân bằng nguyên tố dinh dưỡng, yêu cầu phải có cân điện tử nhà bếp, cân chuẩn đến đơn vị gram.
Đường Ngật đọc tiếp, có một hàng viết rằng cứ mỗi một kilogram nguyên liệu nấu ăn cần thêm 10 gram rong biển khô để bổ sung iot. Mèo con cần được bổ sung iot và mangan, không thể thiếu hai loại nguyên tố này. Ngay bên dưới, bảng viết gan lợn chứa nhiều mangan, dinh dưỡng trong gan gà cũng tương tự gan lợn. Ngoài ra, trong bảng còn nói cần bổ sung canxi cacbonat, canxi citrate và các chất dinh dưỡng khác.
Điều này rất hợp lý, con người phải ăn muối iot, bổ sung canxi, mèo con cũng thế.
Đường Ngật vừa xem vừa gật gù, hai ngày này cậu sẽ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần dùng.
Lại đọc tiếp, trong bảng còn nhắc tới việc bổ sung vitamin B tổng hợp, tần suất khoảng hai ngày một lần, vitamin E thì hai tuần một lần.
Hình như cậu từng nghe La Chú nói vitamin B có bán ở tiệm thuốc, giá chừng vài tệ một lọ, vitamin E cũng như vậy. Đều là thứ vừa rẻ vừa dễ sử dụng.
Cuối cùng là một dòng nhắc thêm: Không phải con mèo nào cũng ăn pate, lần đầu tiên không nên nấu quá nhiều. Có thể cho mèo thử trước pate thịt ức gà, gan gà và tim gà xem chúng có ăn không.
Ở một góc xa xa nhỏ nhỏ là chữ ký của tác giả —— La Chú.
Nhìn cái tên kia, trong đầu Đường Ngật lại hiện lên gương mặt chăm chú nhìn mình dịu dàng, cậu có chút ngượng ngùng nhìn lảng sang bong bóng sôi lên trong nồi nước, vậy mà khuôn mặt của La Chú lại xuất hiện trong mỗi quả bong bóng xông tới chỗ cậu.
Đường Ngật tắt bếp, cố gắng bình tĩnh gắp thịt ức gà đã luộc chín ra, để sang một bên cho nguội bớt.
Đường Ngật đút Đường Phú Quý ăn thịt gà xong, lại tự nấu cho mình một chén mì. Xong bữa thì rửa cả chén của người và mèo rồi mang đi cất, sau đó cậu ngồi một bên xem Đường Phú Quý chơi đùa với cái thùng giấy rỗng. Hai chiếc răng nhọn be bé đặt trên thùng giấy, cắn một cái là tạo thành hai lỗ nhỏ, máy khoan cũng không siêng năng bằng nó.
Ánh mắt Đường Ngật chăm chú nhìn con mèo, nhưng trong đầu lại mơ màng nghĩ sang chuyện khác, ngơ ngẩn bất động như một bức tượng.
Đến lúc định thần lại, Đường Ngật bế Đường Phú Quý ra khỏi cái thùng giấy, ôm nó vào lòng. Đường Ngật sờ sờ chân trước rồi xoa nắn cái cằm của nó, thấy nó híp mắt ngẩng đầu, thanh quản phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, cậu phì cười.
“Bác sĩ La thật tốt bụng.”
“Nhất định là lần trước bác sĩ La không cố ý nói mày như vậy đâu, anh ấy dịu dàng với mày quá còn gì, mày cũng thấy vậy mà, phải không?” Đường Ngật biết nó sẽ không trả lời, hơi hơi giống đang độc thoại.
Hiếm khi cậu làm như thế, trước giờ cậu vẫn có thói quen về nhà là im lặng không nói năng gì. Không có ai trong nhà, một ngày làm việc bình thường không có gì đáng nói, thành ra đến tự nói cậu cũng không buồn mở miệng luôn.
Đường Ngật chăm chú ngắm nghía cái gáy phủ lông mượt mà của con mèo một lúc thì không nhịn được cúi đầu hôn một cái. Đường Phú Quý bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, chân trước quơ quơ trong không trung, đôi mắt long lanh như ngọc lóe lên một tia sáng.
Với một người hoàn toàn không kiểm soát được thời điểm biến thành mèo như La Chú thì giờ phút này cả thể xác và tinh thần của hắn đều ngơ ngẩn.
Đừng có bất ngờ như vậy được không? Không thể cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý ư? Bị người ta hôn trong hoàn cảnh như vậy… Chết tiệt, La Chú có ảo giác là gáy của mình đang nóng rực lên, hai cái chân trong không trung lại quơ quơ mấy cái.
“Mày có thích anh ấy không?” Đường Ngật nâng con mèo lên, cười đến mức hai mắt cong cong, “Tao thích anh ấy.”
Thích chính là thích, hoàn toàn không xen lẫn tâm tư khác. Ấn tượng không tốt về lần đầu gặp mặt đã không còn trong ký ức của Đường Ngật, giờ cậu chỉ biết là cậu có chút thích La Chú.
Lúc nữ sinh không có tiền nọ ôm con mèo đến, Đường Ngật đã cho rằng La Chú sẽ từ chối cô bé vì nhìn vẻ ngoài của hắn không giống kiểu người quan tâm đến chuyện của người khác. Nhưng đối diện với một con vật bé bỏng, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ôm lấy nó.
Quả là một con người ấm áp.
Anh ấy hay là cô ấy? La Chú không hiểu được lời tỏ tình mờ ám này, trong lòng bất mãn.
(*) Anh ấy 他 hay cô ấy 她 trong tiếng trung viết khác nhau nhưng đều đọc là tā
Cái gáy vừa rồi bị hôn giờ đã không còn nóng nữa, hắn chỉ là một con mèo, trong mắt Đường Ngật chỉ có vậy thôi.
Đường Ngật thả Đường Phú Quý xuống, bước vào toilet, ngay trước lúc cậu khép cửa thì mèo nhỏ cũng nhanh nhẹn bước vào. Đường Ngật bất đắc dĩ cười cười, không để ý đến nó, cậu giở nắp bồn cầu ngồi xuống.
La Chú nhảy lên bồn rửa mặt, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Đường Ngật trên bồn cầu.
Vài giây chậm rãi trôi qua, cuối cùng Đường Ngật mới nhận ra tình cảnh này thật kì cục, cậu thử thương lượng với mèo con: “Phú Quý, tao phải đi WC, mày ra ngoài được không?”
La Chú giả vờ không nghe thấy, hắn nghiêm túc ngồi im không nhúc nhích.
Có cái gì mà mèo con không được nhìn chứ, không phải Đường Ngật cũng xem hắn đi WC đấy ư?
Cậu xem tôi, tôi cũng xem cậu, vậy mới công bằng.
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Nghe thấy tiếng xì xào bên cạnh, Vương Băng Ngu liếc mắt tới: “Cảo Thi Tình, cô lại huyên thuyên gì đấy?”
Tiểu Cảo bị gọi tên lập tức đứng thẳng lên, cô giơ tay: “Không có gì, là chủ nhân của Phú Quý nói muốn đến đây mỗi chiều sau khi tan làm, đúng không?”
Cô dối mình gạt người huých huých khuỷu tay sang bên cạnh, Đường Ngật không quen đối mặt với người lạ nên có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu phối hợp: “Đúng vậy.”
Trước giờ chỉ mới nghe nói ghé cửa hàng thú cưng chơi chứ bệnh viện thú y chỉ có bệnh nhân nhỏ nhà người ta thì có gì mà chơi chứ? Vương Băng Ngu nhìn sang La Chú đang im lặng không nói gì, bĩu môi: “Bệnh nhân của cậu thì cậu lo liệu đi.”
Nói đoạn, xoay người vào bệnh viện. La Chú nhìn chằm chằm vào cái balo mèo trước người Đường Ngật một lúc rồi mới nói: “Cậu muốn tới cũng được, nhưng mà thường ngày bệnh viện khá bận rộn, không có ai tiếp đón cậu đâu. Chỗ này cũng không có gì hay ho, chỉ có chó mèo tới khám bệnh thôi nên cậu chú ý đừng để mèo của cậu tiếp xúc với chúng thì hơn chứ lỡ để bị lây bệnh thì phiền phức lắm.”
“Phải ha.” Đường Ngật đã hiểu ý của La Chú, là do lúc đầu cậu nghĩ quá đơn giản, giờ nghe La Chú nói vậy cậu mới nhận ra vấn đề.
Dù có nhiều động vật nhỏ đáng yêu thì nơi này vẫn là bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện thú y.
La Chú thấy cậu cúi đầu, lại nói tiếp: “Nhưng nếu cậu muốn tới thì tới bất kì lúc nào cũng được.”
Đường Ngật ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đen nhánh trên gương mặt phảng phất sự hồi hộp như một con nai con vừa nóng lòng vừa lo sợ tìm hiểu cái mới.
“Cảm ơn anh, bác sĩ La.”
“Đừng nói cảm ơn hoài như thế.” La Chú đáp, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt sáng ngời dịu dàng như đang ngắm nhìn một con vật nhỏ.
Rời khỏi bệnh viện thú y, Đường Ngật mang Đường Phú Quý trên lưng đi đến chợ, không được mang thú cưng vào siêu thị nên cậu đi tới hàng thịt trong chợ. Balo mèo trên lưng cậu thu hút sự chú ý của mấy dì mấy chị, ai ai cũng khen mèo con đáng yêu, Đường Ngật càng đi càng thẳng lưng, cứ như người được khen chính là cậu.
Mua mấy miếng thịt ức gà xong, Đường Ngật vừa đưa Phú Quý về đến nhà thì nhận được tin nhắn từ bệnh viện thú y Yêu Pet, tiêu đề là Tài liệu về pate tự làm.
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Đây là bảng liệt kê lượng dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng cần cung cấp mỗi ngày, đừng sợ phiền. Nếu được thì chủ nhân nên tự cân đối dựa theo tình hình thực tế. Mỗi bé mèo có thể trạng khác nhau, nhu cầu dinh dưỡng của các bé cũng khác nhau, trong bảng này có công thức rất chuẩn, chủ nhân dựa theo cân nặng của thú cưng để tính toán lượng thức ăn. Chủ nhân xem qua rồi thử tự điều chỉnh thức ăn cho mèo con.
Một viên Đường: Cảm ơn Bảo Bảo.
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Không có gì.
Đường Ngật mở bảng ra xem, cậu vô cùng bất ngờ trước từng thông tin chi tiết của nó, hóa ra có thể cho mèo ăn nhiều loại thức ăn phong phú đến vậy. Cậu rất vui, vui từ tận đáy lòng, sau này có thể thường xuyên đổi thực đơn cho Phú Quý.
Đường Ngật không kén ăn nhưng cậu cũng biết cứ ăn mãi một món rồi sẽ thấy chán, mèo cũng như vậy. Dù hiện tại có vẻ Đường Phú Quý rất thích ăn thịt ức gà cơ mà chỉ có thế thì quá đơn điệu.
Quan trọng hơn là phải cân bằng dinh dưỡng. Mèo con không thể tự đi kiếm ăn, nó chỉ có thể ăn những gì chủ nhân cho nên thành phần dinh dưỡng của thức ăn là điều chủ nhân cần quan tâm.
Bảng thông tin này trước hết đề cập đến những thứ cần chú ý: ngoài thịt ra còn phải chuẩn bị các loại phụ gia, dựa theo hướng dẫn trong bảng để lập nên công thức nấu hợp lý, đảm bảo cân bằng nguyên tố dinh dưỡng, yêu cầu phải có cân điện tử nhà bếp, cân chuẩn đến đơn vị gram.
Đường Ngật đọc tiếp, có một hàng viết rằng cứ mỗi một kilogram nguyên liệu nấu ăn cần thêm 10 gram rong biển khô để bổ sung iot. Mèo con cần được bổ sung iot và mangan, không thể thiếu hai loại nguyên tố này. Ngay bên dưới, bảng viết gan lợn chứa nhiều mangan, dinh dưỡng trong gan gà cũng tương tự gan lợn. Ngoài ra, trong bảng còn nói cần bổ sung canxi cacbonat, canxi citrate và các chất dinh dưỡng khác.
Điều này rất hợp lý, con người phải ăn muối iot, bổ sung canxi, mèo con cũng thế.
Đường Ngật vừa xem vừa gật gù, hai ngày này cậu sẽ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần dùng.
Lại đọc tiếp, trong bảng còn nhắc tới việc bổ sung vitamin B tổng hợp, tần suất khoảng hai ngày một lần, vitamin E thì hai tuần một lần.
Hình như cậu từng nghe La Chú nói vitamin B có bán ở tiệm thuốc, giá chừng vài tệ một lọ, vitamin E cũng như vậy. Đều là thứ vừa rẻ vừa dễ sử dụng.
Cuối cùng là một dòng nhắc thêm: Không phải con mèo nào cũng ăn pate, lần đầu tiên không nên nấu quá nhiều. Có thể cho mèo thử trước pate thịt ức gà, gan gà và tim gà xem chúng có ăn không.
Ở một góc xa xa nhỏ nhỏ là chữ ký của tác giả —— La Chú.
Nhìn cái tên kia, trong đầu Đường Ngật lại hiện lên gương mặt chăm chú nhìn mình dịu dàng, cậu có chút ngượng ngùng nhìn lảng sang bong bóng sôi lên trong nồi nước, vậy mà khuôn mặt của La Chú lại xuất hiện trong mỗi quả bong bóng xông tới chỗ cậu.
Đường Ngật tắt bếp, cố gắng bình tĩnh gắp thịt ức gà đã luộc chín ra, để sang một bên cho nguội bớt.
Đường Ngật đút Đường Phú Quý ăn thịt gà xong, lại tự nấu cho mình một chén mì. Xong bữa thì rửa cả chén của người và mèo rồi mang đi cất, sau đó cậu ngồi một bên xem Đường Phú Quý chơi đùa với cái thùng giấy rỗng. Hai chiếc răng nhọn be bé đặt trên thùng giấy, cắn một cái là tạo thành hai lỗ nhỏ, máy khoan cũng không siêng năng bằng nó.
Ánh mắt Đường Ngật chăm chú nhìn con mèo, nhưng trong đầu lại mơ màng nghĩ sang chuyện khác, ngơ ngẩn bất động như một bức tượng.
Đến lúc định thần lại, Đường Ngật bế Đường Phú Quý ra khỏi cái thùng giấy, ôm nó vào lòng. Đường Ngật sờ sờ chân trước rồi xoa nắn cái cằm của nó, thấy nó híp mắt ngẩng đầu, thanh quản phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, cậu phì cười.
“Bác sĩ La thật tốt bụng.”
“Nhất định là lần trước bác sĩ La không cố ý nói mày như vậy đâu, anh ấy dịu dàng với mày quá còn gì, mày cũng thấy vậy mà, phải không?” Đường Ngật biết nó sẽ không trả lời, hơi hơi giống đang độc thoại.
Hiếm khi cậu làm như thế, trước giờ cậu vẫn có thói quen về nhà là im lặng không nói năng gì. Không có ai trong nhà, một ngày làm việc bình thường không có gì đáng nói, thành ra đến tự nói cậu cũng không buồn mở miệng luôn.
Đường Ngật chăm chú ngắm nghía cái gáy phủ lông mượt mà của con mèo một lúc thì không nhịn được cúi đầu hôn một cái. Đường Phú Quý bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, chân trước quơ quơ trong không trung, đôi mắt long lanh như ngọc lóe lên một tia sáng.
Với một người hoàn toàn không kiểm soát được thời điểm biến thành mèo như La Chú thì giờ phút này cả thể xác và tinh thần của hắn đều ngơ ngẩn.
Đừng có bất ngờ như vậy được không? Không thể cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý ư? Bị người ta hôn trong hoàn cảnh như vậy… Chết tiệt, La Chú có ảo giác là gáy của mình đang nóng rực lên, hai cái chân trong không trung lại quơ quơ mấy cái.
“Mày có thích anh ấy không?” Đường Ngật nâng con mèo lên, cười đến mức hai mắt cong cong, “Tao thích anh ấy.”
Thích chính là thích, hoàn toàn không xen lẫn tâm tư khác. Ấn tượng không tốt về lần đầu gặp mặt đã không còn trong ký ức của Đường Ngật, giờ cậu chỉ biết là cậu có chút thích La Chú.
Lúc nữ sinh không có tiền nọ ôm con mèo đến, Đường Ngật đã cho rằng La Chú sẽ từ chối cô bé vì nhìn vẻ ngoài của hắn không giống kiểu người quan tâm đến chuyện của người khác. Nhưng đối diện với một con vật bé bỏng, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ôm lấy nó.
Quả là một con người ấm áp.
Anh ấy hay là cô ấy? La Chú không hiểu được lời tỏ tình mờ ám này, trong lòng bất mãn.
(*) Anh ấy 他 hay cô ấy 她 trong tiếng trung viết khác nhau nhưng đều đọc là tā
Cái gáy vừa rồi bị hôn giờ đã không còn nóng nữa, hắn chỉ là một con mèo, trong mắt Đường Ngật chỉ có vậy thôi.
Đường Ngật thả Đường Phú Quý xuống, bước vào toilet, ngay trước lúc cậu khép cửa thì mèo nhỏ cũng nhanh nhẹn bước vào. Đường Ngật bất đắc dĩ cười cười, không để ý đến nó, cậu giở nắp bồn cầu ngồi xuống.
La Chú nhảy lên bồn rửa mặt, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Đường Ngật trên bồn cầu.
Vài giây chậm rãi trôi qua, cuối cùng Đường Ngật mới nhận ra tình cảnh này thật kì cục, cậu thử thương lượng với mèo con: “Phú Quý, tao phải đi WC, mày ra ngoài được không?”
La Chú giả vờ không nghe thấy, hắn nghiêm túc ngồi im không nhúc nhích.
Có cái gì mà mèo con không được nhìn chứ, không phải Đường Ngật cũng xem hắn đi WC đấy ư?
Cậu xem tôi, tôi cũng xem cậu, vậy mới công bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất