Chuyện Thiếu Niên

Chương 17

Trước Sau
17.

Vào đêm giao thừa, họ ngồi trên sopha cùng nhau xem Gala xuân.

Đã nhiều năm rồi Thích Đình Tiên không được xem tiết mục năm mới một cách trang trọng thế này. Lúc trước cậu ở một mình trong nước cũng sẽ không đi nương nhờ người khác, cậu hai của cậu lại càng mất tung mất tích, từ đó cậu cũng học được cách tự mình chơi game, thức xuyên đêm xem như đón giao thừa, còn nếu về Mỹ với mẹ thì cậu sẽ trông em hoặc đi giao hàng giúp cha dượng.

Cậu chưa bao giờ được thoải mái ngồi trên sô pha mềm mại, trên tay còn bưng sủi cảo nóng hổi thế này.

Nhưng cậu vẫn kiên trì nhìn đi nhìn lại điện thoại dù cho không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.

Mãi đến mười hai giờ MC trên TV nói "Hãy ôm người bạn yêu nhất nào".

Úc Lan Hâm ôm Úc Tri rồi sau đó kéo Thích Đình Tiên đang ngồi tránh một bên sang cho cậu một cái ôm.

"Úc Tri nói với cô cả rồi," Úc Lan Hâm đưa khăn giấy cho cậu rồi đưa thêm một bao lì xì, "Con ngoan, chúng ta đón năm mới cùng nhau thì là người một nhà."

Họ chia nhau về phòng.

Khi cửa phòng vừa đóng lại Úc Tri đã nhào qua ôm chặt lấy Thích Đình Tiên, cho đến khi Thích Đình Tiên vỗ về eo cậu cậu mới miễn cưỡng buông tay ra, ngửa đầu nhìn ai kia, "Cậu không trách tớ nói chuyện của cậu với mẹ hở?"

Thích Đình Tiên lắc đầu, "Tớ đến nhà cậu ở lâu thế này chắc chắn phải nói rõ mọi chuyện với mẹ cậu."

"Không phải vì lý do này." Úc Tri Úc Tri cụng đầu vào lòng Thích Đình Tiên, dùng chút sức kéo người đến trên giường, ôm lấy, "Tớ cảm thấy nếu nói cậu thành đáng thương thế này thì đến lúc tớ thú nhận với mẹ, mẹ sẽ không trách tớ nhiều nữa."

"Sao lại trách cậu?"

"Bởi vì cậu lẻ loi không nơi nương tựa mới bị tớ bắt cóc." Úc Tri nói, "vì lợi ích nên mới ở bên tớ."

Trước đây không lâu Thích Đình Tiên còn nói rằng mình bắt cóc Úc Tri nên đây mới là lý do tại sao Úc Tri lại nói ra mọi chuyện.

Cậu muốn nhận trách nhiệm về mình.

Úc Tri bị Thích Đình Tiên nhìn chằm chằm làm cho ngượng, dịu giọng hỏi, "Sao cậu không nói gì hết vậy..."

Cũng là nũng nịu.



Thích Đình Tiên nhớ đến lần đầu tiên mình thấy Úc Tri ở trường số 3, thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh, tay vừa xách cặp vừa ôm sách, trông thế nào cũng là học sinh ngoan nhưng học sinh ngoan ấy lại đi thẳng đến bàn cuối cùng, lo lắng hỏi cậu, "Bạn ơi, có ai ngồi ở đây không?"

Lúc đó Úc Tri còn nói sẽ chắn tầm nhìn của giáo viên cho cậu an tâm ngủ, điều này khiến cậu có chút bất ngờ với nam sinh trông ngoan ngoãn không có gì thú vị này.

Dường như từ lúc đó Úc Tri đã luôn quan tâm đến cậu, cho dù là ép cậu học hành hay chăm sóc những chuyện nhỏ nhặt như ăn ngủ, thỉnh thoảng cậu cảm thấy Úc Tri dông dài nhưng càng nhiều hơn là cậu hưởng thụ sự chăm sóc hiếm hoi này.

Để rồi đến khi bọn họ chia lớp cậu mới nhận ra rằng mình hơi nhớ mong Úc Tri, không chỉ là sự quan tâm ấy mà còn là nhớ nhung.

Nhưng... Úc Tri bắt đầu thích cậu từ khi nào?

"Tớ cũng không biết nữa," Úc Tri thẳng thắn, "Có lẽ hồi tiểu học tớ đã rất muốn làm bạn với cậu... nhưng thích cậu là từ lần đầu tiên thấy cậu khi khai giảng vào trường số ba. Còn bây giờ..." Cậu lại đỏ mặt, "Tớ chưa bao giờ dám nghĩ đến."

"Tớ cũng không." Thích Đình Tiên dụi mũi mình lên mũi cậu, "Mỗi sáng thức dậy tớ cứ nghĩ mình đang mơ."

Thật ra tớ cũng thế. Úc Tri nghĩ.

"Tớ mới thật sự cho rằng mình đang mơ nè," Úc Tri nhỏ giọng đớp lại, lôi chuyện cũ ra nói, "Sau khi tớ biết cậu từng có bạn gái thì đến mơ tớ cũng không dám."

"..." Thích Đình Tiên trầm mặc một lúc, "Xin lỗi."

Thật ra Thích Đình Tiên và Hứa Thanh Hàm quen nhau là vì lòng hư vinh thích cái đẹp lấn át mất tình cảm của bản thân, những chàng trai tuổi mới lớn đều vội vàng thổ lộ lòng yêu thích mà thiếu đi sự phán đoán tình cảm chân thật.

Chưa kể lúc đó cậu vì tai nạn và cho rằng học sinh giỏi không gì không biết mình gặp là một nữ sinh thanh tú dịu dàng.

Mà vừa lúc Hứa Thanh Hàm cũng học chung trường tiểu học một năm.

Thế là Thích Đình Tiên miễn cưỡng cũng được xem như là một bạn trai đủ tiêu chuẩn, không gây chuyện không trăng hoa không làm chuyện gì quá giới hạn, bị trường học bắt gặp yêu sớm cũng biết nhận hết trách nhiệm về mình.

Ngoại trừ việc cậu không biết thích là như thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui thấy còn không bằng lên sân bóng chơi một trận với anh em bạn bè.

Vậy mà cậu lại quên mất Úc Tri, còn xem Hứa Thanh Hàm thành cậu ấy, nghĩ thế nào cũng thấy là "không thể tha thứ". Thích Đình Tiên đành phải vắt óc chọn từ đặt câu để giải thích quá khứ của mình với Úc Tri, "Tớ và Hứa Thanh Hàm –"

Nhưng cậu vừa mở miệng đã bị Úc Tri nắm cúc áo trước ngực, "Tớ không muốn nghe. Bầu không khí bây giờ đang tốt thế này, không hợp để nghe chuyện bạn gái cũ."

Vậy ai là người gợi lên chủ đề này trước.



Nhưng những xoắn xuýt này của Úc Tri đều là vì cậu nên Thích Đình Tiên lại thấy rất ngọt ngào.

Cậu chợt nhớ đến khi quen Hứa Thanh Hàm cô nhỏ luôn chê cậu không biết lãng mạn, nói cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng con gái khi yêu, thậm chí lúc chia tay còn tức giận nói cậu là cây vạn tuế không nở hoa.

Úc Tri rướn người chạm môi cậu, vừa ngượng vừa rụt rè, "Không cho phép cậu nhớ nhỏ."

Thích Đình Tiên không thầy nhưng cũng làm nên ôm eo cậu làm sâu nụ hôn này, "Cảm ơn."

Cảm ơn cậu đã cho tớ tình yêu và cũng cảm ơn cậu đã dạy tớ yêu.

Đây là lần đầu tiên Thích Đình Tiên cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói.

Sau khi chính thức yêu nhau rồi thì những thầm thương trộm nhớ lúc ban đầu biến thành niềm vui từ một góc độ khác.

Thậm chí Úc Tri còn sa đà hơn.

Niềm vui này khiến cho cậu quấn lấy Thích Đình Tiên đến rạng sáng rồi cả hai mới ôm nhau thiếp đi.

Thích Đình Tiên mơ thấy Úc Tri hồi còn bé.

Khi còn nhỏ, cậu không làm được bài tập không dám về nhà vì sợ bà ngoại mắng. Vì cậu từ nước ngoài về, âm giọng không chuẩn không có bạn học nào sẵn lòng kiên nhẫn dạy cậu nên cậu chỉ biết biết khóc một mình từ sáng đến tối.

Khi trời sắp tối rồi chợt có một người từ trong phòng học âm u đi ra, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, tóc dài gần chạm lông mày, đôi mắt cũng đỏ hoe trông như vừa khóc.

Bé con đỏ mắt hít mũi đến gần cậu, "Sao cậu khóc thế?"

"Tớ không biết làm bài tập..."

"Cậu đừng khóc." Bé con cầm lấy tờ giấy kiểm tra nhàu nát của cậu, thở dài thở ngắn như ông cụ non, nói vang dội bằng chất giọng trẻ con, "Tớ dạy cho cậu."

Đêm đó vì để xem pháo hoa nên họ không kéo rèm cửa lại, sáng mùng một đầu năm ánh nắng chiếu từ cửa sổ vào, Thích Đình Tiên bị chói lặng lẽ mở mắt nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

Cậu nhớ lúc ngồi cùng bàn với mình Úc Tri cũng thích nói nhất là "tớ dạy cho cậu", lại nghĩ tới người này đang an ổn nằm trong lòng mình.

Thích Đình Tiên nhẹ nhàng trở người che ánh nắng cho Úc Tri, rồi lại cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau