Chuyện Thiếu Niên

Chương 46

Trước Sau
46.

Úc Tri và Thích Đình Tiên bắt đầu yêu xa. Truyện Kiếm Hiệp

Từng có một truyện ngắn cũ nói yêu xa giống như là yêu cái điện thoại vậy, Úc Tri kể chuyện này cho Thích Đình Tiên nghe – "Còn cậu thì là yêu điện thoại + máy tính bảng + máy tính."

"Không," Thích Đình Tiên đáp lại đầy nghiêm túc, "Tớ là NPC vật lý "yêu đương với nhà sản xuất"."

Úc Tri đơ ra đi tra thử, rồi vừa nín cười vừa gõ chữ: "Vậy còn ba anh đẹp trai kia thì sao?"

"Bắt cá bốn tay dễ lật thuyền."

Úc Tri bị Thích Đình Tiên chọc cho cười gần chết, nếu không phải đang ở trong lớp chắc chắn cậu sẽ gọi video qua hôn Thích Đình Tiên.

Chung Ân ngồi ở bàn sau đá cậu, Úc Tri ngẩng đầu lên mới thấy giáo viên Mác đang mỉm cười nhìn mình, "Bạn học này, tôi thấy em ngồi dưới suy tư mà cười, không bằng chia sẻ với mọi người chút nhé?"

...

Thế giới bây giờ phát triển công nghệ điện tử, Úc Tri và Thích Đình Tiên đã tính giờ chênh nhau để dậy sớm hoặc ngủ muộn, ngày nào hai người cũng gọi video cho nhau.

Khi còn học cấp ba, họ có rất ít chuyện để nói, có đôi khi chỉ là về bóng, về thi thố, hoặc chuyện của bạn họ và giáo viên.

Còn bây giờ không ở cạnh nhau nhưng lại như thể có rất nhiều chuyện để nói, nhiều lúc Úc Tri chỉ nói về những chuyện lặt vặt nhưng thú vị cũng có thể nói liên tù tì, xong lại dỗi Thích Đình Tiên, "Sao cậu chỉ nghe tớ nói mà không nói gì hết thế?"

Thích Đình Tiên bên kia màn hình ở nụ cười, "Chờ lần sau."

Lão nhị ngủ ở đối diện giường Úc Tri, vừa chơi game vừa đâm chọt, "Không ngờ bé Úc Tri không biết tám chuyện hồi học quân sự khi yêu rồi lại thành một bé thích nhõng nhẽo như thế."



Lão đại đang mở hàng chuyển phát, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, "Úc Tri nhõng nhẽo không đáng sợ, ông thử ngẫm nếu Chung Ân biến thành nhõng nhẽo ấy."

"Y da—"

Chung Ân bỏ tai nghe xuống, "Hai người muốn khỏi nộp bài cuối kỳ đúng không?"

Thích Đình Tiên nghe thấy bên họ ồn ào thì hỏi, Úc Tri vội méc liền, "Họ nói tớ nhõng nhẽo!"

Thích Đình Tiên buồn cười, dỗ dành, "Không có."

"Không thì tớ nghiêm túc nhõng nhẽo cho họ xem."

Thích Đình Tiên nín cười, "Ừa."

Thế là Thích Đình Tiên thấy Úc Tri nở nụ cười xấu xa, rồi tai nghe truyền đến một chất giọng đáng yêu: "Chồng ơi –"

Úc Tri nghe ba người kia đồng thanh "vãi mèo", trong tai nghe cũng rơi cái "bộp", video đen thùi không thấy ai.

"Thích Đình Tiên?"

"Tớ đây." Thích Đình Tiên lộ mặt lần nữa nhưng trán hơi đỏ, "Tớ vừa đụng vào cửa kính."

"Vì... chồng ơi đó hở?"

Thích Đình Tiên đỡ trán, "Lần sau... cậu có gọi thì nói trước với tớ một tiếng."

Úc Tri cười khùng trên giường bị lão nhị ném gối qua, còn gào lên: "Thiêu chết đôi cẩu nam nam này!"



Dữ liệu thử nghiệm của Úc Tri bị sai, hết giờ học cậu đành phải đến phòng thí nghiệm lần nữa, đến khi sửa đổi số liệu xong thì tòa nhà thí nghiệm đã bị giảng viên tan tầm khóa mất.

May thay, dù trời bên ngoài mưa gió nhưng nhiệt độ không tính là lạnh, nằm chịu trên ghế trong phòng thí nghiệm một đêm cũng không sao.

Úc Tri dùng chút pin điện thoại cuối cùng nói với bạn cùng phòng một tiếng, rồi gửi tin nhắn cho Thích Đình Tiên nói tối nay cậu có việc bận không tiện gọi video.

Sáng sớm Chung Ân đã chạy đến tìm cậu, vừa thở vừa đưa điện thoại, "Nhanh gọi điện cho Thích Đình Tiên, cả tối cậu ấy không tìm thấy ông lo sốt vó kia kìa."

Nhắn rồi cũng thành công cốc.

Thích Đình Tiên biết cậu bận việc nên chỉ nhắn tin qua nhưng chờ mãi không thấy trả lời, gọi cũng không được chỉ nghe tiếng tổng đài.

Điện thoại của hai người họ không bao giờ tắt máy vì sợ khi đối phương muốn tìm lại không tìm thấy mình. Bây giờ điện thoại Úc Tri sập nguồn làm Thích Đình Tiên cho rằng cậu gặp chuyện gì đó ở ngoài, gọi cho bạn cùng phòng của cậu nhưng vì trễ quá không ai nhận máy, cho đến sáng Chung Ân thức dậy chạy bộ mới thấy được cuộc gọi nhỡ.

Úc Tri mơ màng cầm điện thoại Chung Ân gọi cho Thích Đình Tiên, kể rõ chuyện tối qua, "Cậu thức suốt đêm tìm tớ hở?"

"Bên này là ban ngày." Thích Đình Tiên cười, "Cậu chưa tỉnh ngủ à?"

"Chưa ó..." Chung Ân còn đang bên cạnh nên Úc Tri cũng ngại nũng nịu với Thích Đình Tiên, chỉ thỏ thẻ, "Xin lỗi cậu, lần sau tớ sẽ nói rõ với cậu."

"Còn lần này?"

"Không phải lần trước cậu nói không cho tớ thức đêm hở... Nếu tớ nói tớ ngủ ở phòng thí nghiệm chắc chắn cậu sẽ lo lắng cho tớ..."

Họ nói chuyện một lúc Úc Tri mới trả điện thoại lại cho Chung Ân, Thích Đình Tiên cảm ơn rồi lại do dự mãi, xong mới nhờ Chung Ân kiểm tra dùm Úc Tri có bị sốt không, cậu cảm thấy giọng Úc Tri không ổn lắm.

Chung Ân cất điện thoại sờ trán Úc Tri vẫn còn đang chóng mặt, nhiệt độ không cao nhưng tay toàn mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau