Chương 60
Kết quả kỳ thi được công bố, điểm của Chung Ân không khác mấy với kỳ thi thử, chỉ cao hơn điểm tuyến một mười điểm.
Chiều hôm đó Chung Ân đăng ký học lại. Các giáo viên cũng nghe nói về Chung Ân và có sự giúp đỡ của Hoàng Ngọc nên cậu được miễn tiền học tiền sinh hoạt một năm đó.
Doãn Bình Chương lại về một chuyến, cũng dẫn Chung Ân ra khỏi ký túc xá được quản lý chặt chẽ ra ngoài ăn cơm. Hè đến Doãn Bình Chương lại chán ăn, gọi cả bàn chỉ toàn ăn salad, còn mấy món khác anh gắp hết vào chén của Chung Ân.
Chung Ân gầy đi nhiều, khí chất cũng sắc bén hơn, thỉnh thoảng ngước mắt nói chuyện với anh mấy câu không hiểu sao lại làm Doãn Bình Chương bị nhìn đến tim đập thình thịch.
Lúc đầu, anh không có nhiều điều để nói với Chung Ân, hàn huyên mấy câu xong anh cũng không biết phải nói thêm gì cho phải.
Cho dù anh lớn hơn Chung Ân mấy tuổi, trình độ cũng cao hơn, điều kiện kinh tế cũng dư dả hơn Chung Ân một chút – nhưng anh không thể ra vẻ người trưởng thành với Chung Ân. Lúc trước còn có thể miễn cưỡng dùng chủ để khuyên Chung Ân quay trở lại con đường học tập để nói nhưng bây giờ em ấy đã tự sắp xếp xong ổn thỏa mọi việc, Doãn Bình Chương cảm thấy mình chẳng còn mấy tác dụng gì.
Doãn Bình Chương đành phải im lặng nhìn Chung Ân ăn.
Chung Ân ngẩng đầu nhìn anh, dùng đũa gắp một miếng sườn cho anh, "Đừng kén ăn."
"Hả?"
"Vừa đến hè đã kén ăn, sống nhờ nước đậu xanh với ăn dưa hấu cho đỡ đói à," Chung Ân nhìn anh, lại gắp thêm một miếng, "Gầy như que củi."
Doãn Bình Chương gặm sườn trừng mắt nhìn cậu, "Em tự xem mình đi, còn nói anh."
Chung Ân không tỏ ý kiến, tự mình ăn.
Đến khi gần ăn xong Chung Ân mới gọi tên anh, nhìn anh chăm chú: "Không cần phải về thăm em đâu, em ổn."
"Cũng không phải về thăm..."
"Lúc anh xin phép cho em, em đứng ở cửa nghe thấy hết rồi, anh nói chú dì đã chuyển công tác khỏi Kinh Châu, chỉ còn em ở đây." Chung Ân dừng một lúc, "Em không biết dạo gần đây anh bận gì, nhưng —"
Chung Ân đưa tay về phía anh, Doãn Bình Chương vô thức nhắm mắt lại.
Anh cảm nhận được vùng da dưới mắt mình được xoa nhẹ một lúc rồi rời đi, Doãn Bình Chương mở mắt, thấy Chung Ân vẫn còn đang nhìn anh, "Quầng thâm mắt của anh rất nặng, có thời gian thì ngủ bù nhiều vào."
"..."
Một lúc lâu sau Doãn Bình Chương mới lên tiếng: "Sao không gọi anh là anh trai nữa?"
Chung Ân "hừ", còn nói: "Doãn Bình Chương."
Đang đùa với anh đây mà, Doãn Bình Chương không khỏi cong môi, "Không biết lớn nhỏ nữa anh không đến thăm em đâu đấy."
"Thật sự không cần đâu." Chung Ân nói.
Sau đó lại nhỏ giọng: "Tháng sáu... nếu anh rảnh."
Doãn Bình Chương mềm nhũn cả lòng, chỉ muốn vò tung mái tóc ngắn của chàng trai, "Anh nhất định sẽ đến."
Kết quả lại không đến được.
Mấy cuộc phỏng vấn của một số trường nước ngoài Doãn Bình Chương đăng ký bị hoãn lại, gom lại một cục vào thời gian thi đại học. Anh nhắn liên tục mấy tin cho Chung Ân, cuối cùng nhận được câu trả lời, "Không sao, anh phỏng vấn cho tốt."
Doãn Bình Chương phỏng vấn xong không kịp chờ kết quả đã vội vàng bay về nước chạy về Kinh Châu, đi đến một phòng cho thuê trong một khu chung cư cũ theo định vị Chung Ân gửi đến, nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không ai ra, gọi điện cũng không ai nhận.
Doãn Bình Chương nhìn đồng hồ, là đêm trước ngày có điểm, cũng không biết thằng nhóc này đi đâu.
Điện thoại sắp hết pin, Doãn Bình Chương xoắn xuýt giữa rời đi mai lại tìm và ở lại chờ, cuối cùng quyết định ngồi xuống chờ Chung Ân về.
Đã lỡ hẹn chuyện cùng đồng hành thi đại học rồi thì cùng nhau chờ điểm phải làm cho được.
Doãn Bình Chương còn jetlag dựa vào tường ngủ một lúc, rồi bị tiếng bước chân lên lầu đánh thức, anh nhìn ánh đèn lờ mờ nơi cầu thang như thể có người nửa ôm nửa dìu Chung Ân lên lầu.
Người dìu Chung Ân trông rất quen, ngoại hình cao gầy xinh đẹp nhưng anh không nhớ mình đã gặp ở đâu rồi.
Anh không có thời gian nghĩ nhiều đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người Chung Ân, anh muốn nhận người thì ai ngờ cậu trai kia lại lùi về sau, nhìn anh cảnh giác, "Anh ở trước cửa nhà bạn trai tôi làm gì?"
Bạn trai.
Chung Ân vừa thi đại học xong đã có bạn trai luôn rồi.
Doãn Bình Chương chỉ thấy một cơn tức giận trào lên trong lòng mình, kèm trong đó còn có chút chua chát làm anh cay mũi.
Cậu trai thấy anh không lên tiếng, nhíu mày hỏi lại, "Cuối cùng thì anh là ai?"
Anh cũng không biết.
Cơn giận của Doãn Bình Chương bay đi như một quả bóng xì hơi, anh cảm thấy mình chỉ có thể chạy trối chết.
Anh vừa định lên tiếng thì chợt nhớ bảo sao lại trông cậu trai này quen mắt.
Là người bạn trai cũ có ngoại hình xinh đẹp, chủ động theo đuổi Chung Ân, lúc bị phát hiện lại trốn sau lưng cha mẹ để mặc họ chửi Chung Ân.
"Có lẽ cậu không nhớ tôi nhưng tôi là người nhà của Chung Ân, năm lớp 12 chúng ta từng gặp nhau ở chỗ chủ nhiệm khối, tôi có thông tin liên lạc của cha mẹ cậu." Doãn Bình Chương đẩy mắt kính, nở nụ cười ôn hòa, "Tôi không ủng hộ việc cậu và em ấy bên nhau lần nữa, tôi đề nghị cậu nên giao em ấy cho tôi, sau đó tự về nhà."
Sắc mặt cậu trai trầm xuống ngay lập tức, nhìn anh chằm chằm một hồi mới thả lỏng bàn tay đang ôm eo Chung Ân ra, quay người xuống lầu. Doãn Bình Chương thu đường nhìn, tìm chìa khóa trong túi Chung Ân đang sắp ngã, dìu người vào nhà.
"Sao lại uống thành thế này?" Càng đến gần Doãn Bình Chương càng thấy mùi cồn nồng nặc, chưa kể căn phòng thuê nhỏ hẹp không có thông gió càng làm anh khó chịu. Anh đỡ Chung Ân đến dưới vòi hoa sen, thấy Chung Ân đang dựa vào tường nâng mắt nhìn anh.
"Về rồi à?"
Trông cũng không say lắm, Doãn Bình Chương thở phào ra, "Về rồi, sao em lại ra ngoài uống rượu vậy?"
Chung Ân không trả lời, chỉ bắt đầu cởi đồ.
Doãn Bình Chương:... Say thật rồi.
Anh xoay người đi ra ngoài, vô tình liếc thấy cơ bắp gầy guộc của Chung Ân làm anh đỏ mặt tránh mắt đi, chỉ dám vừa đi vừa nhìn thẳng sofa bên ngoài.
Một giây sau, anh bất ngờ bị kéo lại, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi anh.
"Ưm..."
Cái ôm của chàng trai vừa nóng vừa mạnh, Doãn Bình Chương vô thức không đẩy ra, chỉ thoáng chốc đã bị người ta hôn cho mơ màng, bàn tay càng nóng bỏng hơn cũng chui vào áo anh.
Vòi hoa sen đang xả nước.
"Chung Ân... Chung Ân..." Doãn Bình Chương cố gắng gọi tên người kia trong chút lý trí còn sót lại trong nụ hôn, đưa tay đẩy ngực Chung Ân, "Em say rồi, em nhầm người rồi, anh không phải —"
Anh không nhớ nổi một chữ trong tên của cậu trai kia.
Chung Ân luồn đầu gối vào giữa hai chân anh, đưa tay bịt miệng, "Doãn Bình Chương, anh nói nhiều thật."
Thôi.
Doãn Bình Chương hoàn toàn tỉnh táo trong giây phút cơn đau kéo đến, thôi.
Bàn tay anh vốn nắm tay Chung Ân ngăn lại lại vòng tay ôm cậu. Là tình cảm gì cũng được, anh không từ chối được Chung Ân.
-END-
Chiều hôm đó Chung Ân đăng ký học lại. Các giáo viên cũng nghe nói về Chung Ân và có sự giúp đỡ của Hoàng Ngọc nên cậu được miễn tiền học tiền sinh hoạt một năm đó.
Doãn Bình Chương lại về một chuyến, cũng dẫn Chung Ân ra khỏi ký túc xá được quản lý chặt chẽ ra ngoài ăn cơm. Hè đến Doãn Bình Chương lại chán ăn, gọi cả bàn chỉ toàn ăn salad, còn mấy món khác anh gắp hết vào chén của Chung Ân.
Chung Ân gầy đi nhiều, khí chất cũng sắc bén hơn, thỉnh thoảng ngước mắt nói chuyện với anh mấy câu không hiểu sao lại làm Doãn Bình Chương bị nhìn đến tim đập thình thịch.
Lúc đầu, anh không có nhiều điều để nói với Chung Ân, hàn huyên mấy câu xong anh cũng không biết phải nói thêm gì cho phải.
Cho dù anh lớn hơn Chung Ân mấy tuổi, trình độ cũng cao hơn, điều kiện kinh tế cũng dư dả hơn Chung Ân một chút – nhưng anh không thể ra vẻ người trưởng thành với Chung Ân. Lúc trước còn có thể miễn cưỡng dùng chủ để khuyên Chung Ân quay trở lại con đường học tập để nói nhưng bây giờ em ấy đã tự sắp xếp xong ổn thỏa mọi việc, Doãn Bình Chương cảm thấy mình chẳng còn mấy tác dụng gì.
Doãn Bình Chương đành phải im lặng nhìn Chung Ân ăn.
Chung Ân ngẩng đầu nhìn anh, dùng đũa gắp một miếng sườn cho anh, "Đừng kén ăn."
"Hả?"
"Vừa đến hè đã kén ăn, sống nhờ nước đậu xanh với ăn dưa hấu cho đỡ đói à," Chung Ân nhìn anh, lại gắp thêm một miếng, "Gầy như que củi."
Doãn Bình Chương gặm sườn trừng mắt nhìn cậu, "Em tự xem mình đi, còn nói anh."
Chung Ân không tỏ ý kiến, tự mình ăn.
Đến khi gần ăn xong Chung Ân mới gọi tên anh, nhìn anh chăm chú: "Không cần phải về thăm em đâu, em ổn."
"Cũng không phải về thăm..."
"Lúc anh xin phép cho em, em đứng ở cửa nghe thấy hết rồi, anh nói chú dì đã chuyển công tác khỏi Kinh Châu, chỉ còn em ở đây." Chung Ân dừng một lúc, "Em không biết dạo gần đây anh bận gì, nhưng —"
Chung Ân đưa tay về phía anh, Doãn Bình Chương vô thức nhắm mắt lại.
Anh cảm nhận được vùng da dưới mắt mình được xoa nhẹ một lúc rồi rời đi, Doãn Bình Chương mở mắt, thấy Chung Ân vẫn còn đang nhìn anh, "Quầng thâm mắt của anh rất nặng, có thời gian thì ngủ bù nhiều vào."
"..."
Một lúc lâu sau Doãn Bình Chương mới lên tiếng: "Sao không gọi anh là anh trai nữa?"
Chung Ân "hừ", còn nói: "Doãn Bình Chương."
Đang đùa với anh đây mà, Doãn Bình Chương không khỏi cong môi, "Không biết lớn nhỏ nữa anh không đến thăm em đâu đấy."
"Thật sự không cần đâu." Chung Ân nói.
Sau đó lại nhỏ giọng: "Tháng sáu... nếu anh rảnh."
Doãn Bình Chương mềm nhũn cả lòng, chỉ muốn vò tung mái tóc ngắn của chàng trai, "Anh nhất định sẽ đến."
Kết quả lại không đến được.
Mấy cuộc phỏng vấn của một số trường nước ngoài Doãn Bình Chương đăng ký bị hoãn lại, gom lại một cục vào thời gian thi đại học. Anh nhắn liên tục mấy tin cho Chung Ân, cuối cùng nhận được câu trả lời, "Không sao, anh phỏng vấn cho tốt."
Doãn Bình Chương phỏng vấn xong không kịp chờ kết quả đã vội vàng bay về nước chạy về Kinh Châu, đi đến một phòng cho thuê trong một khu chung cư cũ theo định vị Chung Ân gửi đến, nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không ai ra, gọi điện cũng không ai nhận.
Doãn Bình Chương nhìn đồng hồ, là đêm trước ngày có điểm, cũng không biết thằng nhóc này đi đâu.
Điện thoại sắp hết pin, Doãn Bình Chương xoắn xuýt giữa rời đi mai lại tìm và ở lại chờ, cuối cùng quyết định ngồi xuống chờ Chung Ân về.
Đã lỡ hẹn chuyện cùng đồng hành thi đại học rồi thì cùng nhau chờ điểm phải làm cho được.
Doãn Bình Chương còn jetlag dựa vào tường ngủ một lúc, rồi bị tiếng bước chân lên lầu đánh thức, anh nhìn ánh đèn lờ mờ nơi cầu thang như thể có người nửa ôm nửa dìu Chung Ân lên lầu.
Người dìu Chung Ân trông rất quen, ngoại hình cao gầy xinh đẹp nhưng anh không nhớ mình đã gặp ở đâu rồi.
Anh không có thời gian nghĩ nhiều đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người Chung Ân, anh muốn nhận người thì ai ngờ cậu trai kia lại lùi về sau, nhìn anh cảnh giác, "Anh ở trước cửa nhà bạn trai tôi làm gì?"
Bạn trai.
Chung Ân vừa thi đại học xong đã có bạn trai luôn rồi.
Doãn Bình Chương chỉ thấy một cơn tức giận trào lên trong lòng mình, kèm trong đó còn có chút chua chát làm anh cay mũi.
Cậu trai thấy anh không lên tiếng, nhíu mày hỏi lại, "Cuối cùng thì anh là ai?"
Anh cũng không biết.
Cơn giận của Doãn Bình Chương bay đi như một quả bóng xì hơi, anh cảm thấy mình chỉ có thể chạy trối chết.
Anh vừa định lên tiếng thì chợt nhớ bảo sao lại trông cậu trai này quen mắt.
Là người bạn trai cũ có ngoại hình xinh đẹp, chủ động theo đuổi Chung Ân, lúc bị phát hiện lại trốn sau lưng cha mẹ để mặc họ chửi Chung Ân.
"Có lẽ cậu không nhớ tôi nhưng tôi là người nhà của Chung Ân, năm lớp 12 chúng ta từng gặp nhau ở chỗ chủ nhiệm khối, tôi có thông tin liên lạc của cha mẹ cậu." Doãn Bình Chương đẩy mắt kính, nở nụ cười ôn hòa, "Tôi không ủng hộ việc cậu và em ấy bên nhau lần nữa, tôi đề nghị cậu nên giao em ấy cho tôi, sau đó tự về nhà."
Sắc mặt cậu trai trầm xuống ngay lập tức, nhìn anh chằm chằm một hồi mới thả lỏng bàn tay đang ôm eo Chung Ân ra, quay người xuống lầu. Doãn Bình Chương thu đường nhìn, tìm chìa khóa trong túi Chung Ân đang sắp ngã, dìu người vào nhà.
"Sao lại uống thành thế này?" Càng đến gần Doãn Bình Chương càng thấy mùi cồn nồng nặc, chưa kể căn phòng thuê nhỏ hẹp không có thông gió càng làm anh khó chịu. Anh đỡ Chung Ân đến dưới vòi hoa sen, thấy Chung Ân đang dựa vào tường nâng mắt nhìn anh.
"Về rồi à?"
Trông cũng không say lắm, Doãn Bình Chương thở phào ra, "Về rồi, sao em lại ra ngoài uống rượu vậy?"
Chung Ân không trả lời, chỉ bắt đầu cởi đồ.
Doãn Bình Chương:... Say thật rồi.
Anh xoay người đi ra ngoài, vô tình liếc thấy cơ bắp gầy guộc của Chung Ân làm anh đỏ mặt tránh mắt đi, chỉ dám vừa đi vừa nhìn thẳng sofa bên ngoài.
Một giây sau, anh bất ngờ bị kéo lại, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi anh.
"Ưm..."
Cái ôm của chàng trai vừa nóng vừa mạnh, Doãn Bình Chương vô thức không đẩy ra, chỉ thoáng chốc đã bị người ta hôn cho mơ màng, bàn tay càng nóng bỏng hơn cũng chui vào áo anh.
Vòi hoa sen đang xả nước.
"Chung Ân... Chung Ân..." Doãn Bình Chương cố gắng gọi tên người kia trong chút lý trí còn sót lại trong nụ hôn, đưa tay đẩy ngực Chung Ân, "Em say rồi, em nhầm người rồi, anh không phải —"
Anh không nhớ nổi một chữ trong tên của cậu trai kia.
Chung Ân luồn đầu gối vào giữa hai chân anh, đưa tay bịt miệng, "Doãn Bình Chương, anh nói nhiều thật."
Thôi.
Doãn Bình Chương hoàn toàn tỉnh táo trong giây phút cơn đau kéo đến, thôi.
Bàn tay anh vốn nắm tay Chung Ân ngăn lại lại vòng tay ôm cậu. Là tình cảm gì cũng được, anh không từ chối được Chung Ân.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất