Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Chương 52: Mật thất 02
Mi mắt Diệp Vân Chu rung rung, vội vàng đỡ cánh tay Mộ Lâm Giang. Hoắc Phong Đình gục xuống, chán nản lắc đầu, không chú ý đến dị thường của Mộ Lâm Giang bên này.
Mộ Lâm Giang đưa tay ngăn Diệp Vân Chu dìu mình, không biến sắc lau máu dưới môi, vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
Diệp Vân Chu khẽ thở dài một tiếng, truy hỏi Hoắc Phong Đình: “Như vậy không khỏi quá qua loa.”
Hoắc Phong Đình chống cằm, mặt ủ mày chau, nghĩ một chút rồi bổ sung: “Nhóc con tuổi như ngươi chưa bao giờ nghe tới cũng rất bình thường. Nhị đệ Hoắc Phong Lâm của ta hồi trẻ từng xông xáo ở Tu Chân cảnh vài lần, có điều sau đó nó hết bế quan lại ra ngoài, Hoàng đô chỉ biết ta, những người từng nghe về nó ngược lại là thiểu số.”
“Trận Kình Lôi Sơn nó vẫn còn là Hợp Thể kì, thành Lăng Nhai đi hai lăm người, cuối cùng chỉ còn chúng ta mang thương nặng trở về Hoàng đô. Nhị đệ thừa dịp ta bế quan chữa thương âm thầm tập kích, phong linh lực ta, rồi nhốt ta dưới nhà tù ngầm trong thành… Dung mạo hai người chúng ta không khác là bao, nên ngay sau đó nó liền ngụy trang thành ta, tuyên bố mình đã bỏ mình vì trọng thương.”
Nói đến đây, mặt Hoắc Phong Đình mang vẻ nuối tiếc, tâm trạng của hắn rõ ràng tới mức không cần đoán cũng biết: “Về sau nó thường xuyên đến báo cho ta phương hướng hoạt động của thành Lăng Nhai, rồi cả kế hoạch và nguyện vọng của nó, toàn là chó má, ta hoàn toàn không hiểu nổi nó. Sau nữa chắc nó đã từ bỏ việc thuyết phục ta, chẳng đặc biệt tới nữa, chỉ thỉnh thoảng phái lâu la đến truyền lại công tích vĩ đại của mình vài lần, tiếp tục đào ra chút bí mật năm xưa từ ta.”
Diệp Vân Chu nhìn về phía Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang khẽ gật đầu.
“Nhắc tới đó còn phải cảm tạ Mộ cung chủ đã bọc hậu, trận pháp ta chẳng hiểu tí gì, nhưng cũng biết nếu Mộ cung chủ chỉ lo thân mình thì ta đã đắp chiếu ở kia, đến cả tư cách làm tù nhân cũng không có.” Nắm tay Hoắc Phong Đình đập xuống chân, “Câu cảm ơn này nói muộn, nhưng hai huynh đệ ta nhất định không quên.”
“Hừ, đường đường là thành chủ thành Lăng Nhai, một thanh đao trảm kim đoạn ngọc, thế mà lại luân lạc tới mức phải dựa vào lời cảm ơn vô dụng ngoài miệng để giành thiện cảm của người khác.” Mộ Lâm Giang hà khắc châm chọc hắn, “Đổi lại là ta, mang dáng vẻ này gặp lại cố nhân, ta sẽ xấu hổ đến mức tự mình ‘chấm dứt’ tại chỗ.”
“Dáng dấp ta làm sao? Phục sức không ổn à?” Hoắc Phong Đình sờ cằm, rồi lại gãi gãi tóc, “Không mặc đẹp bằng ngươi cũng không cần hổ thẹn chứ, những người dùng đao rắn rỏi như chúng ta không để ý mấy thứ đồ tinh tế như thế.”
Mộ Lâm Giang cầm cán dù, sát khí tăng vọt, Diệp Vân Chu đành phải giữ chặt tên Mộ Lâm Giang đang thiếu điều nhảy lên cận chiến này, cố làm ra vẻ mà khuyên can: “Cung chủ bình tĩnh! Lòng dạ từ bi! Lui hai bước trời cao biển rộng!”
“Hoắc Phong Đình, nể tình ngươi khoác gông xiềng mang thương tích trong người, ta không bàn chuyện kiến thức với ngươi.” Mộ Lâm Giang hất tay Diệp Vân Chu, thở hắt ra khoanh tay quay người đi.
“Ha, tính tình Mộ cung chủ vẫn xấu như vậy, mới thế đã.” Hoắc Phong Đình cười khổ mấy tiếng, “Thật làm ta nhớ tới mấy phần cảm giác năm đó, sống trong nhà tù không thấy ánh mặt trời quá lâu, đến chính ta cũng hoài nghi mình còn sống hay không… Tam đô hợp lực vây quét Yểm Ma Chủ, tuy nói Mộ cung chủ dẫn đầu, nhưng huynh đệ ngươi cũng quá không hợp đàn, tìm ngươi uống rượu không được, luận bàn ngươi cũng không tới, không thể hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Có điều gặp được người quen cũ, ta cũng không kén cá chọn canh.”
Mộ Lâm Giang xùy hai tiếng.
Làm một đạo hữu bỏ qua thành kiến kề vai chiến đấu, Hoắc Phong Đình vừa hiền hòa vừa thẳng thắn, rất dễ kết bạn với người khác. Hắn xách theo vò rượu, bất kể gái trai già trẻ gì đều mời, còn những tu giả kia dù là ngoài mặt hay thật tình đều sẽ cho Hoắc Phong Đình mặt mũi, mọi người tụ tập ở hậu viện, náo nhiệt như một khu chợ bán thức ăn.
Hoắc Phong Đình kính qua mấy bàn, bắt đầu hào hứng uống thả cửa. Các đạo hữu trên bàn rượu khen không dứt miệng, có cô nương nói muốn hái đóa hoa lê nở đẹp nhất trong sân, hắn không dùng linh lực, đao cổ dày rộng nặng nề chỉ vẩy qua đã hái được hai đóa hoa hoàn chỉnh đưa đến trước mặt cô nương.
Mộ Lâm Giang ngồi trên nóc nhà nhìn từ xa, nghe thấy đồng bạn cô nương kia cười trêu Hoắc Phong Đình, nói bông hắn chém xuống là hoa hạnh, Hoắc Phong Đình mê muội xem xét hai cây hoa trong viện, lắc đầu lựa chọn tự phạt ba chén.
Lúc ấy Mộ Lâm Giang nghĩ thầm, lần sau hắn cũng phải cho Hoắc Phong Đình mặt mũi thôi, nhưng đến lần sau chỉ vì hắn đội mũ rèm ngồi một góc dưới tàng cây, không còn ai dám đòi Hoắc Phong Đình ngắt hoa, cũng chẳng ai không chút cố kị cười vang nữa, chỉ có Hoắc Phong Đình trong bữa tiệc vẫn trước sau như một, nấc rượu đến mơ màng.
Tiêu Xuyên cười khanh khách nói với hắn: “Bọn chúng kiêng dè ngươi, hai tầng sa cũng chẳng ngăn được nhân tâm ngờ vực, ngươi tội gì phải đi chịu xa lánh lạnh nhạt, chỉ có ta mới uống rượu được cùng ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận sự thật sao?”
Mộ Lâm Giang không nhớ rõ đã bao nhiêu lần Tiêu Xuyên chạm vào vảy ngược của hắn, chỉ nhớ họ đã đánh nhau, cây hoa trong lúc hỗn loạn cũng bị chặt đổ ngang.
“Thành chủ, chuyện phiếm tạm thời để sang một bên, trở lại chủ đề chính đi.” Diệp Vân Chu lén huých cánh tay Mộ Lâm Giang, y nhìn ra thần sắc khó chịu của hắn, nhưng nó không hoàn toàn nhằm vào hiện tại, mà là một cảm xúc còn trầm tích nặng nề hơn thế.
“Cũng đúng, lại sa đà vào những chuyện vô dụng rồi.” Hoắc Phong Đình chống lên hai đùi, “Lẽ ra ta phải sớm chú ý đến dị thường của nhị đệ, rồi sớm khuyên răn nó. Trước khi Thu Thủy kiếm các liên lạc với ta, nhị đệ từng nói tam đô vốn phải nên thống nhất, là do tam đô chỉ muốn mạnh ai nấy làm, hạ thấp lẫn nhau nên Yểm Ma Chủ mới gây chia rẽ thành công. Nhưng cho dù tam đô ngoài mặt nghe theo sự lãnh đạo của nó, trong thâm tâm lại thực sự nghĩ như vậy sao? Khi ấy ta không tán đồng lí tưởng của nó, đến giờ cũng không. Tam đệ Hoắc Cẩn cũng không cùng quan điểm với nó, nhưng nhị đệ lại lấy ta uy hiếp đệ ấy, đệ ấy chỉ có thể buồn bực trốn ra ngoài tự lập môn hộ, không dám vạch trần chân tướng với tam đô.”
“Hiện giờ số người biết lai lịch của Y Vô Hoạn đúng thật là không nhiều lắm.” Diệp Vân Chu nhíu mày trù tính, “Nếu chúng ta cứu ngươi ra ngoài, Y Vô Hoạn chắc chắn sẽ đứng về phe chúng ta, phải không.”
“Chính xác mà nói là về phe ta.” Hoắc Phong Đình nói thật, “Tính nết tam đệ cũng gian giảo lắm.”
“Ngươi làm huynh tường không xứng chức chút nào, xem ra ngươi vẫn chưa biết quan hệ giữa lệnh đệ và trường câu thâm sâu đến mức nào.” Mộ Lâm Giang thoáng quay đầu lại, “Tàng Thư lâu trên đỉnh đầu ngươi, có mấy phần hồ sơ kí lục giữ lại được từ trước khi trường câu bị hủy diệt, trong đó viết rất cặn kẽ quá trình ‘Hoắc Phong Đình’ cùng Tam Canh lâu Ân Tuế ám toán thủ tịch kiếm vệ của cung ta, vị ‘Hoắc Phong Đình’ này là lệnh đệ mạo danh nhỉ.”
Hoắc Phong Đình ngẩn người, khuôn mặt cực kì kinh ngạc, dường như có phần khó tin.
“Trường câu tàn hại người vô tội, ngươi có thể dẫn người tiêu diệt, từ lúc đó ta đã cảm thấy ngươi không phải người máu lạnh như trong lời đồn. Ta cũng vô cùng phản cảm trường câu, nhưng nề hà bọn chúng đông người, thành Lăng Nhai khi đó còn chưa phải là đối thủ.” Hoắc Phong Đình nhíu chặt mày khó hiểu nói, “Nhị đệ ta tuy rằng tác phong hấp tấp, nhưng xuất phát điểm của nó luôn luôn là tốt, nó cũng xem tam đô đánh tới đánh lui đủ rồi, sao có thể dính líu với trường câu được, chuyện này không có khả năng.”
“Gã căm ghét cảnh tam đô tranh quyền đoạt lợi, hay là che giấu mục đích sâu xa, ngươi ta không thể biết hết hoàn toàn, lời kể của ngươi theo ta thấy không hề có chút khả tín nào.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang nghiêm nghị, “Ta cũng chưa nói với ngươi vì sao ta lại đến đây, thấy ngươi xử trí theo cảm tính như thế, ta không cần phải phí tâm trên người ngươi nữa. Diệp công tử, đi.”
“Xin lỗi thành chủ, ngươi bị Hoắc Phong Lâm nhốt ở thủy lao, tín nhiệm chủ quan của ngươi có thể tưởng được là rất tồi tệ.” Diệp Vân Chu nhún vai, giả đò như quay người định đi.
“Đợi đã! Ta nhất thời thiếu suy nghĩ thôi mà, các ngươi đừng lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ!” Hoắc Phong Đình vội vàng gọi hai người lại, do dự nói, “Các ngươi hẳn có thể hiểu được mà, ai làm anh trai đều sẽ không nghĩ em mình hư hỏng như vậy.”
“Bây giờ không phải vấn đề có nghĩ hay không, mà là chứng cớ rành rành như núi.” Diệp Vân Chu nhắc nhở.
“Sau khi trường câu bị diệt, Tịch Tiêu cung kiểm kê các loại tiền tài pháp bảo so với sổ sách, có rất nhiều thiếu hụt và ngụy tạo, vàng thau lẫn lộn, nhưng lúc ấy vẫn chưa truy tra đến cùng.” Mộ Lâm Giang trầm giọng, “Sau này trận Kình Lôi Sơn kết thúc, phần lớn các môn phái tham chiến đều phải thanh lí môn hộ, nghỉ ngơi lấy sức, vậy thành Lăng Nhai dùng sức mạnh đột phát nào mới có thể nhanh chóng lửa mượn thế gió thâu tóm thành Nhạc Hoàng, rồi từng bước chiếm giữ nửa giang sơn Hoàng đô? Chỉ có thể nói, ta và trường câu là trai cò đánh nhau, lệnh đệ ngư ông đắc lợi.”
“Đúng rồi, đừng bảo thành chủ không biết gian thủy lao này của ngươi xây ở nơi nào nhé.” Diệp Vân Chu bình thản nói, “Tòa thành ngầm phồn hoa tên Vĩnh Dạ cung, sản nghiệp chính là giác đấu và mua bán nô lệ, kế thừa và phát huy không ít cặn bã của trường câu. Ngươi muốn dựa vào tình thân rũ sạch liên quan giữa Hoắc Phong Lâm và trường câu, không khỏi cưỡng từ đoạt lí.”
“Lại có chuyện như vậy.” Hoắc Phong Đình bực bội vò tóc, “Vậy đến nó cùng muốn làm gì! … Nếu thật sự là nó, liệu ngươi có thể… để ta nói chuyện với nó, ta nghĩ nó vẫn còn cứu chữa được.”
“A, ta và lệnh đệ không oán không thù, người có ân oán chính là Ân Tư.” Mộ Lâm Giang nắm cán dù gõ xuống mặt đất thanh minh.
“Ân Tư là thuộc hạ của ngươi, y chỉ nghe lệnh ngươi.” Hoắc Phong Đình đứng lên, nghiến răng chắp tay thi lễ, “Ta biết bàn về thực lực nhị đệ không phải đối thủ của ngươi, Ân Tư còn xuất thân là sát thủ, y muốn giết ai, kiếm không dính máu không thu mũi lại. Ngươi nể chút tình mọn này của ta, cho nó một cơ hội đi.”
Mộ Lâm Giang nhướng mày, Hoắc Phong Đình tùy tính tiêu sái là một chuyện, muốn hắn cúi đầu lại không dễ dàng. Mộ Lâm Giang cười hai tiếng, hừ mũi: “Mặt mũi của ngươi bất quá mỏng như mảnh tơ bông thôi. Thủ tịch kiếm vệ đúng thật là cấp dưới, nhưng Ân Tư là bằng hữu của ta, ta có thể ra lệnh thuộc hạ, lại không thể ra lệnh bằng hữu. Có điều hiện giờ y đang gặp phải một ít phiền toái, tạm thời không thoát thân ra được, không thu được tin tức của ta, đây cũng là nguyên nhân ta tới nơi này.”
“Vô cùng cảm tạ người anh em! Tơ bông cũng được cây cỏ cũng thế, tóm lại khi nào ra ngoài ta sẽ mau chóng xử lí chuyện này, nhất định sẽ cho người anh em và hai bằng hữu câu trả lời thuyết phục!” Hoắc Phong Đình mừng rỡ, vươn tay lập tức phải chân thành ôm Mộ Lâm Giang một cái.
Mộ Lâm Giang nâng dù ngăn cản bước chân hắn, ghét bỏ nói, “Ta có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng ân tình này ngươi phải chuẩn bị trả lại hẳn hoi đi.”
“Yên tâm, Hoắc Phong Đình ta có ân báo ân, sau này có chỗ nào cần đến, núi đao biển lửa cũng tuyệt không chối từ nửa câu! Về phần các ngươi vì sao lại tới đây, chuyện phức tạp ra ngoài vừa uống rượu vừa nói!” Hoắc Phong Đình vỗ ngực bảo đảm, sau đó hít sâu, hai tay giao nhau nắm chặt móc sắt trên vai, trầm giọng quát hai tiếng, vậy mà cứ thế từng tấc từng tấc rút móc sắt xuyên thủng xương thịt ra.
Mí mắt Mộ Lâm Giang giật đùng đùng. Diệp Vân Chu nhảy khỏi bệ đá chuẩn bị rời đi, Tô Lê giả vờ không tồn tại chờ mãi ở mép nước cũng đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Hiền đệ! Chuyện này… bí mật danh môn lớn như vậy, liệu ta gặp nguy cơ bị diệt khẩu không? Có phải ta nên giữ kín như bưng thề tuyệt đối không làm lộ không?”
Diệp Vân Chu nhìn bộ dạng hưng phấn hóng hớt còn lớn hơn sợ hãi của cậu ta, thân thiết xúi giục: “Tô thiếu gia chớ tự coi nhẹ mình, ngươi chính là công tử của Dạ đô Tô gia, không phải ngươi nói tổ phụ mình và Lăng Nhai thành chủ có không ít giao tình à? Bất kể là người nào, ông ấy đều có quyền biết chân tướng, ngươi phải thông báo một tiếng với Tô gia, thế mới không phụ công gia tộc bồi dưỡng. Theo ta thấy, việc này sắp sửa mở bát thay đổi cục diện tam đô đấy, sớm muộn gì cả tam đô đều sẽ biết, Tô gia cũng không thể lạc hậu hơn người khác được.”
Tô Lê nghe vậy thì lo âu suy nghĩ, vùi đầu đi đằng trước. Diệp Vân Chu vểnh khóe miệng, thấp giọng cười gian từng tiếng.
Mộ Lâm Giang đi qua bên người Diệp Vân Chu, đập lưng y hai cái, cảnh giác nói: “Lại có ý đồ xấu gì? Cười trông khiếp.”
“Có hả?” Diệp Vân Chu vô tội phủ nhận, rồi lại ý tứ sâu xa liếc về phía Mộ Lâm Giang, “Nếu tam đô đại loạn, ta sẵn lòng giúp ngươi, quét sạch tất cả những kẻ hại ngươi, hiểu lầm ngươi, không tin phục ngươi, để ngươi không còn là người hi sinh không ai biết đến nữa, mà sẽ là anh hùng người trong thiên hạ đều khắc cốt minh tâm.”
Mộ Lâm Giang đột nhiên rùng mình một cái, nước lạnh trong thủy lao hoàn toàn đi ngược với lối sống dưỡng sinh của hắn. Hoắc Phong Đình nhảy tùm xuống hồ, lạch bà lạch bạch chạy vội đuổi kịp, hai tay đặt lên vai Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu hai bên, chen vào giữa hai người tùy tiện hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì đấy?”
“Không có gì, đùa chút với cung chủ thôi.” Diệp Vân Chu thu ánh mắt lại, “Vết thương của thành chủ không ngại sao?”
“Vết thương bé tí thế này, muỗi đốt còn khó chịu hơn.” Hoắc Phong Đình không để ý đến vết rách đầy máu trên vai lắm, vặn cổ, “Xương cốt rỉ hết cả rồi, tiểu huynh đệ ra ngoài bồi luyện với ta một chút? Đúng rồi, gọi ta một tiếng Hoắc huynh là được, gọi thành chủ nghe khách khí lắm.”
“Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh. Hoắc huynh, tại hạ Diệp Vân Chu, hiện nay giữ chức văn hầu Tịch Tiêu cung, tu vi nông cạn không đáng nhắc tới.” Diệp Vân Chu khiêm tốn nói, “Chút tài mọn này của ta chỉ sợ không lọt được mắt Hoắc huynh, tại sao Hoắc huynh không tìm cung chủ?”
“Hắn đánh nhau cứ bồng bà bồng bềnh, người cũng không biết ở đâu… Đệ nhìn đi, ta nói thật thế hắn còn lườm ta kìa.” Tay trái Hoắc Phong Đình bị Mộ Lâm Giang hất ra, hắn bèn dứt khoát đặt lên vai Diệp Vân Chu, chỉ vào Mộ Lâm Giang oán giận, “Làm việc cho hắn không dễ dàng đâu nhỉ?”
Mộ Lâm Giang lui ra hai bước giãn khoảng cách với Hoắc Phong Đình: “Chậc, câm miệng.”
Diệp Vân Chu cười gật đầu: “Nhưng hắn trả quá hậu hĩnh, ta đành phải nguyện xông pha khói lửa.”
Hoắc Phong Đình dùng sức vỗ hai phát lên vai Diệp Vân Chu: “Tiểu huynh đệ thật là bộc trực thẳng thắn.”
Lực độ này mạnh hơn Mộ Lâm Giang nhiều, Diệp Vân Chu thầm nghiến chặt răng, đổi đề tài hiếu kì nói: “Hoắc huynh từng là chiến hữu của cung chủ, vậy chắc cũng biết đôi chút về quá khứ của cung chủ nhỉ.”
“Quá khứ? Cũng đại khái.” Hoắc Phong Đình cân nhắc một chút, “Lớn có vài chiêu Tồi Thần quyết hắn thường dùng, nhỏ có… nhỏ thì khả năng không rõ lắm, có điều tửu lượng tên này cực kém, hai chén là gục.”
Âm thanh hô hấp thâm trầm ẩn nhẫn của Mộ Lâm Giang không mảy may ngăn cản được lòng nhiệt huyết tám chuyện ngay trước mặt của Hoắc Phong Đình. Diệp Vân Chu lặng lẽ ngửa ra sau, không tiếng động nói: Ta hỏi về Tiêu Xuyên được không?
“Tùy các ngươi.” Mộ Lâm Giang vung tay áo, bước nhanh về phía trước, thấp giọng ho khan vài tiếng đá văng cửa lao không còn khóa.
Diệp Vân Chu thoáng nghĩ đến đáp án hứa hẹn ba ngày của mình, hỏi Hoắc Phong Đình, “Chủ nhân Thường Hi kiếm Tiêu Xuyên là người thế nào?”
“Đệ biết không ít nhỉ.” Hoắc Phong Đình có phần bất ngờ, “Hắn và Mộ cung chủ là đi cùng nhau, nhưng hình như quan hệ cũng chẳng ra gì, không phải ầm ĩ thì là đánh nhau. Minh Đồng đệ biết chứ, đừng thấy ta cười nói với Mộ cung chủ không lỡ làng mà nhầm, thực ra vẫn phải tập trung tinh thần đấy. Năm đó không ít người tập trung tinh thần cũng không ngăn được Minh Đồng, hoặc cơ bản không muốn hao phí tinh lực giao thiệp với hai người mang tính tình không nhìn ra sâu cạn kia, nhưng Tiêu Xuyên dường như hoàn toàn không sợ Mộ cung chủ. Ngoài điều này ta thấy hắn còn rất tính toán chi li tính kế đầy bụng, ta không ưa, cũng không tiếp xúc với hắn bên ngoài chính sự.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Diệp Vân Chu nghe được đánh giá khách quan về Tiêu Xuyên – lần với Ân Tư kia không tính được – ngược lại không như tưởng tượng lắm.
“Ta nghe nói hắn vì bọc hậu yểm hộ mọi người lui lại, bảo vệ Thường Hi kiếm mà hi sinh, nên còn tưởng hắn là người khảng khái cao thượng không tiếc hi sinh thân mình.” Diệp Vân Chu thản nhiên nói.
“Dùng từ đơn giản thôi ạ, đệ với cung chủ các đệ cứ thích khoe chữ, nghe mà đau hết cả răng.” Hoắc Phong Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tuy cuối cùng ta không ở trên núi, nhưng ta luôn cảm thấy… vốn Tiêu Xuyên không ôm tín nhiệm chắc chắn phải chết, ngược lại Mộ cung chủ mới có chút ý này, những chuyện khác ta cũng không rõ, không nói bừa được.”
Diệp Vân Chu như có điều suy tư. Họ quay lại theo đường cũ trong thông đạo, Mộ Lâm Giang nhỏ hai giọt máu lên cửa đá, lần nữa mở kết giới ra, đến khi đứng dưới cửa vào trong Tàng Thư lâu thì mấy người đều yên tĩnh lại, ngưng thần lắng nghe động tĩnh phía trên.
Sau một hồi lâu, xác nhận rằng phía trên không có ai tuần tra, Diệp Vân Chu mới gọi Tô Lê, du thuyết: “Hiện giờ bên trên vẫn chưa phát hiện hành động của chúng ta, song hẳn là không kéo dài được bao lâu, nếu để Vĩnh Dạ cung tùy ý điều tra, thân phận chúng ta sớm muộn gì cũng bại lộ.”
“Thế làm sao bây giờ?” Tô Lê có phần sốt sắng.
“Rất đơn giản, cho chúng một phương hướng nửa thật nửa giả, nhưng đủ để chúng tin tưởng.” Diệp Vân Chu cười vô cùng thành khẩn vô hại, “Lưu lại một ‘kỉ niệm’ cho Huyền Hề viện, khắc tên Dạ đô Tô gia, để bọn chúng biết hậu quả của việc trêu chọc thiếu gia Tô gia.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp công tử: Chúng ta có một cái nồi, không vứt ra được, hay là ngươi gánh đi.
Tô thiếu gia: A? Chuyện này… cũng được thôi, nghe cũng không có vấn đề gì, ta gánh.
Diệp công tử – vẩy từng giọt hư hỏng
Mộ Lâm Giang đưa tay ngăn Diệp Vân Chu dìu mình, không biến sắc lau máu dưới môi, vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
Diệp Vân Chu khẽ thở dài một tiếng, truy hỏi Hoắc Phong Đình: “Như vậy không khỏi quá qua loa.”
Hoắc Phong Đình chống cằm, mặt ủ mày chau, nghĩ một chút rồi bổ sung: “Nhóc con tuổi như ngươi chưa bao giờ nghe tới cũng rất bình thường. Nhị đệ Hoắc Phong Lâm của ta hồi trẻ từng xông xáo ở Tu Chân cảnh vài lần, có điều sau đó nó hết bế quan lại ra ngoài, Hoàng đô chỉ biết ta, những người từng nghe về nó ngược lại là thiểu số.”
“Trận Kình Lôi Sơn nó vẫn còn là Hợp Thể kì, thành Lăng Nhai đi hai lăm người, cuối cùng chỉ còn chúng ta mang thương nặng trở về Hoàng đô. Nhị đệ thừa dịp ta bế quan chữa thương âm thầm tập kích, phong linh lực ta, rồi nhốt ta dưới nhà tù ngầm trong thành… Dung mạo hai người chúng ta không khác là bao, nên ngay sau đó nó liền ngụy trang thành ta, tuyên bố mình đã bỏ mình vì trọng thương.”
Nói đến đây, mặt Hoắc Phong Đình mang vẻ nuối tiếc, tâm trạng của hắn rõ ràng tới mức không cần đoán cũng biết: “Về sau nó thường xuyên đến báo cho ta phương hướng hoạt động của thành Lăng Nhai, rồi cả kế hoạch và nguyện vọng của nó, toàn là chó má, ta hoàn toàn không hiểu nổi nó. Sau nữa chắc nó đã từ bỏ việc thuyết phục ta, chẳng đặc biệt tới nữa, chỉ thỉnh thoảng phái lâu la đến truyền lại công tích vĩ đại của mình vài lần, tiếp tục đào ra chút bí mật năm xưa từ ta.”
Diệp Vân Chu nhìn về phía Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang khẽ gật đầu.
“Nhắc tới đó còn phải cảm tạ Mộ cung chủ đã bọc hậu, trận pháp ta chẳng hiểu tí gì, nhưng cũng biết nếu Mộ cung chủ chỉ lo thân mình thì ta đã đắp chiếu ở kia, đến cả tư cách làm tù nhân cũng không có.” Nắm tay Hoắc Phong Đình đập xuống chân, “Câu cảm ơn này nói muộn, nhưng hai huynh đệ ta nhất định không quên.”
“Hừ, đường đường là thành chủ thành Lăng Nhai, một thanh đao trảm kim đoạn ngọc, thế mà lại luân lạc tới mức phải dựa vào lời cảm ơn vô dụng ngoài miệng để giành thiện cảm của người khác.” Mộ Lâm Giang hà khắc châm chọc hắn, “Đổi lại là ta, mang dáng vẻ này gặp lại cố nhân, ta sẽ xấu hổ đến mức tự mình ‘chấm dứt’ tại chỗ.”
“Dáng dấp ta làm sao? Phục sức không ổn à?” Hoắc Phong Đình sờ cằm, rồi lại gãi gãi tóc, “Không mặc đẹp bằng ngươi cũng không cần hổ thẹn chứ, những người dùng đao rắn rỏi như chúng ta không để ý mấy thứ đồ tinh tế như thế.”
Mộ Lâm Giang cầm cán dù, sát khí tăng vọt, Diệp Vân Chu đành phải giữ chặt tên Mộ Lâm Giang đang thiếu điều nhảy lên cận chiến này, cố làm ra vẻ mà khuyên can: “Cung chủ bình tĩnh! Lòng dạ từ bi! Lui hai bước trời cao biển rộng!”
“Hoắc Phong Đình, nể tình ngươi khoác gông xiềng mang thương tích trong người, ta không bàn chuyện kiến thức với ngươi.” Mộ Lâm Giang hất tay Diệp Vân Chu, thở hắt ra khoanh tay quay người đi.
“Ha, tính tình Mộ cung chủ vẫn xấu như vậy, mới thế đã.” Hoắc Phong Đình cười khổ mấy tiếng, “Thật làm ta nhớ tới mấy phần cảm giác năm đó, sống trong nhà tù không thấy ánh mặt trời quá lâu, đến chính ta cũng hoài nghi mình còn sống hay không… Tam đô hợp lực vây quét Yểm Ma Chủ, tuy nói Mộ cung chủ dẫn đầu, nhưng huynh đệ ngươi cũng quá không hợp đàn, tìm ngươi uống rượu không được, luận bàn ngươi cũng không tới, không thể hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Có điều gặp được người quen cũ, ta cũng không kén cá chọn canh.”
Mộ Lâm Giang xùy hai tiếng.
Làm một đạo hữu bỏ qua thành kiến kề vai chiến đấu, Hoắc Phong Đình vừa hiền hòa vừa thẳng thắn, rất dễ kết bạn với người khác. Hắn xách theo vò rượu, bất kể gái trai già trẻ gì đều mời, còn những tu giả kia dù là ngoài mặt hay thật tình đều sẽ cho Hoắc Phong Đình mặt mũi, mọi người tụ tập ở hậu viện, náo nhiệt như một khu chợ bán thức ăn.
Hoắc Phong Đình kính qua mấy bàn, bắt đầu hào hứng uống thả cửa. Các đạo hữu trên bàn rượu khen không dứt miệng, có cô nương nói muốn hái đóa hoa lê nở đẹp nhất trong sân, hắn không dùng linh lực, đao cổ dày rộng nặng nề chỉ vẩy qua đã hái được hai đóa hoa hoàn chỉnh đưa đến trước mặt cô nương.
Mộ Lâm Giang ngồi trên nóc nhà nhìn từ xa, nghe thấy đồng bạn cô nương kia cười trêu Hoắc Phong Đình, nói bông hắn chém xuống là hoa hạnh, Hoắc Phong Đình mê muội xem xét hai cây hoa trong viện, lắc đầu lựa chọn tự phạt ba chén.
Lúc ấy Mộ Lâm Giang nghĩ thầm, lần sau hắn cũng phải cho Hoắc Phong Đình mặt mũi thôi, nhưng đến lần sau chỉ vì hắn đội mũ rèm ngồi một góc dưới tàng cây, không còn ai dám đòi Hoắc Phong Đình ngắt hoa, cũng chẳng ai không chút cố kị cười vang nữa, chỉ có Hoắc Phong Đình trong bữa tiệc vẫn trước sau như một, nấc rượu đến mơ màng.
Tiêu Xuyên cười khanh khách nói với hắn: “Bọn chúng kiêng dè ngươi, hai tầng sa cũng chẳng ngăn được nhân tâm ngờ vực, ngươi tội gì phải đi chịu xa lánh lạnh nhạt, chỉ có ta mới uống rượu được cùng ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận sự thật sao?”
Mộ Lâm Giang không nhớ rõ đã bao nhiêu lần Tiêu Xuyên chạm vào vảy ngược của hắn, chỉ nhớ họ đã đánh nhau, cây hoa trong lúc hỗn loạn cũng bị chặt đổ ngang.
“Thành chủ, chuyện phiếm tạm thời để sang một bên, trở lại chủ đề chính đi.” Diệp Vân Chu lén huých cánh tay Mộ Lâm Giang, y nhìn ra thần sắc khó chịu của hắn, nhưng nó không hoàn toàn nhằm vào hiện tại, mà là một cảm xúc còn trầm tích nặng nề hơn thế.
“Cũng đúng, lại sa đà vào những chuyện vô dụng rồi.” Hoắc Phong Đình chống lên hai đùi, “Lẽ ra ta phải sớm chú ý đến dị thường của nhị đệ, rồi sớm khuyên răn nó. Trước khi Thu Thủy kiếm các liên lạc với ta, nhị đệ từng nói tam đô vốn phải nên thống nhất, là do tam đô chỉ muốn mạnh ai nấy làm, hạ thấp lẫn nhau nên Yểm Ma Chủ mới gây chia rẽ thành công. Nhưng cho dù tam đô ngoài mặt nghe theo sự lãnh đạo của nó, trong thâm tâm lại thực sự nghĩ như vậy sao? Khi ấy ta không tán đồng lí tưởng của nó, đến giờ cũng không. Tam đệ Hoắc Cẩn cũng không cùng quan điểm với nó, nhưng nhị đệ lại lấy ta uy hiếp đệ ấy, đệ ấy chỉ có thể buồn bực trốn ra ngoài tự lập môn hộ, không dám vạch trần chân tướng với tam đô.”
“Hiện giờ số người biết lai lịch của Y Vô Hoạn đúng thật là không nhiều lắm.” Diệp Vân Chu nhíu mày trù tính, “Nếu chúng ta cứu ngươi ra ngoài, Y Vô Hoạn chắc chắn sẽ đứng về phe chúng ta, phải không.”
“Chính xác mà nói là về phe ta.” Hoắc Phong Đình nói thật, “Tính nết tam đệ cũng gian giảo lắm.”
“Ngươi làm huynh tường không xứng chức chút nào, xem ra ngươi vẫn chưa biết quan hệ giữa lệnh đệ và trường câu thâm sâu đến mức nào.” Mộ Lâm Giang thoáng quay đầu lại, “Tàng Thư lâu trên đỉnh đầu ngươi, có mấy phần hồ sơ kí lục giữ lại được từ trước khi trường câu bị hủy diệt, trong đó viết rất cặn kẽ quá trình ‘Hoắc Phong Đình’ cùng Tam Canh lâu Ân Tuế ám toán thủ tịch kiếm vệ của cung ta, vị ‘Hoắc Phong Đình’ này là lệnh đệ mạo danh nhỉ.”
Hoắc Phong Đình ngẩn người, khuôn mặt cực kì kinh ngạc, dường như có phần khó tin.
“Trường câu tàn hại người vô tội, ngươi có thể dẫn người tiêu diệt, từ lúc đó ta đã cảm thấy ngươi không phải người máu lạnh như trong lời đồn. Ta cũng vô cùng phản cảm trường câu, nhưng nề hà bọn chúng đông người, thành Lăng Nhai khi đó còn chưa phải là đối thủ.” Hoắc Phong Đình nhíu chặt mày khó hiểu nói, “Nhị đệ ta tuy rằng tác phong hấp tấp, nhưng xuất phát điểm của nó luôn luôn là tốt, nó cũng xem tam đô đánh tới đánh lui đủ rồi, sao có thể dính líu với trường câu được, chuyện này không có khả năng.”
“Gã căm ghét cảnh tam đô tranh quyền đoạt lợi, hay là che giấu mục đích sâu xa, ngươi ta không thể biết hết hoàn toàn, lời kể của ngươi theo ta thấy không hề có chút khả tín nào.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang nghiêm nghị, “Ta cũng chưa nói với ngươi vì sao ta lại đến đây, thấy ngươi xử trí theo cảm tính như thế, ta không cần phải phí tâm trên người ngươi nữa. Diệp công tử, đi.”
“Xin lỗi thành chủ, ngươi bị Hoắc Phong Lâm nhốt ở thủy lao, tín nhiệm chủ quan của ngươi có thể tưởng được là rất tồi tệ.” Diệp Vân Chu nhún vai, giả đò như quay người định đi.
“Đợi đã! Ta nhất thời thiếu suy nghĩ thôi mà, các ngươi đừng lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ!” Hoắc Phong Đình vội vàng gọi hai người lại, do dự nói, “Các ngươi hẳn có thể hiểu được mà, ai làm anh trai đều sẽ không nghĩ em mình hư hỏng như vậy.”
“Bây giờ không phải vấn đề có nghĩ hay không, mà là chứng cớ rành rành như núi.” Diệp Vân Chu nhắc nhở.
“Sau khi trường câu bị diệt, Tịch Tiêu cung kiểm kê các loại tiền tài pháp bảo so với sổ sách, có rất nhiều thiếu hụt và ngụy tạo, vàng thau lẫn lộn, nhưng lúc ấy vẫn chưa truy tra đến cùng.” Mộ Lâm Giang trầm giọng, “Sau này trận Kình Lôi Sơn kết thúc, phần lớn các môn phái tham chiến đều phải thanh lí môn hộ, nghỉ ngơi lấy sức, vậy thành Lăng Nhai dùng sức mạnh đột phát nào mới có thể nhanh chóng lửa mượn thế gió thâu tóm thành Nhạc Hoàng, rồi từng bước chiếm giữ nửa giang sơn Hoàng đô? Chỉ có thể nói, ta và trường câu là trai cò đánh nhau, lệnh đệ ngư ông đắc lợi.”
“Đúng rồi, đừng bảo thành chủ không biết gian thủy lao này của ngươi xây ở nơi nào nhé.” Diệp Vân Chu bình thản nói, “Tòa thành ngầm phồn hoa tên Vĩnh Dạ cung, sản nghiệp chính là giác đấu và mua bán nô lệ, kế thừa và phát huy không ít cặn bã của trường câu. Ngươi muốn dựa vào tình thân rũ sạch liên quan giữa Hoắc Phong Lâm và trường câu, không khỏi cưỡng từ đoạt lí.”
“Lại có chuyện như vậy.” Hoắc Phong Đình bực bội vò tóc, “Vậy đến nó cùng muốn làm gì! … Nếu thật sự là nó, liệu ngươi có thể… để ta nói chuyện với nó, ta nghĩ nó vẫn còn cứu chữa được.”
“A, ta và lệnh đệ không oán không thù, người có ân oán chính là Ân Tư.” Mộ Lâm Giang nắm cán dù gõ xuống mặt đất thanh minh.
“Ân Tư là thuộc hạ của ngươi, y chỉ nghe lệnh ngươi.” Hoắc Phong Đình đứng lên, nghiến răng chắp tay thi lễ, “Ta biết bàn về thực lực nhị đệ không phải đối thủ của ngươi, Ân Tư còn xuất thân là sát thủ, y muốn giết ai, kiếm không dính máu không thu mũi lại. Ngươi nể chút tình mọn này của ta, cho nó một cơ hội đi.”
Mộ Lâm Giang nhướng mày, Hoắc Phong Đình tùy tính tiêu sái là một chuyện, muốn hắn cúi đầu lại không dễ dàng. Mộ Lâm Giang cười hai tiếng, hừ mũi: “Mặt mũi của ngươi bất quá mỏng như mảnh tơ bông thôi. Thủ tịch kiếm vệ đúng thật là cấp dưới, nhưng Ân Tư là bằng hữu của ta, ta có thể ra lệnh thuộc hạ, lại không thể ra lệnh bằng hữu. Có điều hiện giờ y đang gặp phải một ít phiền toái, tạm thời không thoát thân ra được, không thu được tin tức của ta, đây cũng là nguyên nhân ta tới nơi này.”
“Vô cùng cảm tạ người anh em! Tơ bông cũng được cây cỏ cũng thế, tóm lại khi nào ra ngoài ta sẽ mau chóng xử lí chuyện này, nhất định sẽ cho người anh em và hai bằng hữu câu trả lời thuyết phục!” Hoắc Phong Đình mừng rỡ, vươn tay lập tức phải chân thành ôm Mộ Lâm Giang một cái.
Mộ Lâm Giang nâng dù ngăn cản bước chân hắn, ghét bỏ nói, “Ta có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng ân tình này ngươi phải chuẩn bị trả lại hẳn hoi đi.”
“Yên tâm, Hoắc Phong Đình ta có ân báo ân, sau này có chỗ nào cần đến, núi đao biển lửa cũng tuyệt không chối từ nửa câu! Về phần các ngươi vì sao lại tới đây, chuyện phức tạp ra ngoài vừa uống rượu vừa nói!” Hoắc Phong Đình vỗ ngực bảo đảm, sau đó hít sâu, hai tay giao nhau nắm chặt móc sắt trên vai, trầm giọng quát hai tiếng, vậy mà cứ thế từng tấc từng tấc rút móc sắt xuyên thủng xương thịt ra.
Mí mắt Mộ Lâm Giang giật đùng đùng. Diệp Vân Chu nhảy khỏi bệ đá chuẩn bị rời đi, Tô Lê giả vờ không tồn tại chờ mãi ở mép nước cũng đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Hiền đệ! Chuyện này… bí mật danh môn lớn như vậy, liệu ta gặp nguy cơ bị diệt khẩu không? Có phải ta nên giữ kín như bưng thề tuyệt đối không làm lộ không?”
Diệp Vân Chu nhìn bộ dạng hưng phấn hóng hớt còn lớn hơn sợ hãi của cậu ta, thân thiết xúi giục: “Tô thiếu gia chớ tự coi nhẹ mình, ngươi chính là công tử của Dạ đô Tô gia, không phải ngươi nói tổ phụ mình và Lăng Nhai thành chủ có không ít giao tình à? Bất kể là người nào, ông ấy đều có quyền biết chân tướng, ngươi phải thông báo một tiếng với Tô gia, thế mới không phụ công gia tộc bồi dưỡng. Theo ta thấy, việc này sắp sửa mở bát thay đổi cục diện tam đô đấy, sớm muộn gì cả tam đô đều sẽ biết, Tô gia cũng không thể lạc hậu hơn người khác được.”
Tô Lê nghe vậy thì lo âu suy nghĩ, vùi đầu đi đằng trước. Diệp Vân Chu vểnh khóe miệng, thấp giọng cười gian từng tiếng.
Mộ Lâm Giang đi qua bên người Diệp Vân Chu, đập lưng y hai cái, cảnh giác nói: “Lại có ý đồ xấu gì? Cười trông khiếp.”
“Có hả?” Diệp Vân Chu vô tội phủ nhận, rồi lại ý tứ sâu xa liếc về phía Mộ Lâm Giang, “Nếu tam đô đại loạn, ta sẵn lòng giúp ngươi, quét sạch tất cả những kẻ hại ngươi, hiểu lầm ngươi, không tin phục ngươi, để ngươi không còn là người hi sinh không ai biết đến nữa, mà sẽ là anh hùng người trong thiên hạ đều khắc cốt minh tâm.”
Mộ Lâm Giang đột nhiên rùng mình một cái, nước lạnh trong thủy lao hoàn toàn đi ngược với lối sống dưỡng sinh của hắn. Hoắc Phong Đình nhảy tùm xuống hồ, lạch bà lạch bạch chạy vội đuổi kịp, hai tay đặt lên vai Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu hai bên, chen vào giữa hai người tùy tiện hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì đấy?”
“Không có gì, đùa chút với cung chủ thôi.” Diệp Vân Chu thu ánh mắt lại, “Vết thương của thành chủ không ngại sao?”
“Vết thương bé tí thế này, muỗi đốt còn khó chịu hơn.” Hoắc Phong Đình không để ý đến vết rách đầy máu trên vai lắm, vặn cổ, “Xương cốt rỉ hết cả rồi, tiểu huynh đệ ra ngoài bồi luyện với ta một chút? Đúng rồi, gọi ta một tiếng Hoắc huynh là được, gọi thành chủ nghe khách khí lắm.”
“Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh. Hoắc huynh, tại hạ Diệp Vân Chu, hiện nay giữ chức văn hầu Tịch Tiêu cung, tu vi nông cạn không đáng nhắc tới.” Diệp Vân Chu khiêm tốn nói, “Chút tài mọn này của ta chỉ sợ không lọt được mắt Hoắc huynh, tại sao Hoắc huynh không tìm cung chủ?”
“Hắn đánh nhau cứ bồng bà bồng bềnh, người cũng không biết ở đâu… Đệ nhìn đi, ta nói thật thế hắn còn lườm ta kìa.” Tay trái Hoắc Phong Đình bị Mộ Lâm Giang hất ra, hắn bèn dứt khoát đặt lên vai Diệp Vân Chu, chỉ vào Mộ Lâm Giang oán giận, “Làm việc cho hắn không dễ dàng đâu nhỉ?”
Mộ Lâm Giang lui ra hai bước giãn khoảng cách với Hoắc Phong Đình: “Chậc, câm miệng.”
Diệp Vân Chu cười gật đầu: “Nhưng hắn trả quá hậu hĩnh, ta đành phải nguyện xông pha khói lửa.”
Hoắc Phong Đình dùng sức vỗ hai phát lên vai Diệp Vân Chu: “Tiểu huynh đệ thật là bộc trực thẳng thắn.”
Lực độ này mạnh hơn Mộ Lâm Giang nhiều, Diệp Vân Chu thầm nghiến chặt răng, đổi đề tài hiếu kì nói: “Hoắc huynh từng là chiến hữu của cung chủ, vậy chắc cũng biết đôi chút về quá khứ của cung chủ nhỉ.”
“Quá khứ? Cũng đại khái.” Hoắc Phong Đình cân nhắc một chút, “Lớn có vài chiêu Tồi Thần quyết hắn thường dùng, nhỏ có… nhỏ thì khả năng không rõ lắm, có điều tửu lượng tên này cực kém, hai chén là gục.”
Âm thanh hô hấp thâm trầm ẩn nhẫn của Mộ Lâm Giang không mảy may ngăn cản được lòng nhiệt huyết tám chuyện ngay trước mặt của Hoắc Phong Đình. Diệp Vân Chu lặng lẽ ngửa ra sau, không tiếng động nói: Ta hỏi về Tiêu Xuyên được không?
“Tùy các ngươi.” Mộ Lâm Giang vung tay áo, bước nhanh về phía trước, thấp giọng ho khan vài tiếng đá văng cửa lao không còn khóa.
Diệp Vân Chu thoáng nghĩ đến đáp án hứa hẹn ba ngày của mình, hỏi Hoắc Phong Đình, “Chủ nhân Thường Hi kiếm Tiêu Xuyên là người thế nào?”
“Đệ biết không ít nhỉ.” Hoắc Phong Đình có phần bất ngờ, “Hắn và Mộ cung chủ là đi cùng nhau, nhưng hình như quan hệ cũng chẳng ra gì, không phải ầm ĩ thì là đánh nhau. Minh Đồng đệ biết chứ, đừng thấy ta cười nói với Mộ cung chủ không lỡ làng mà nhầm, thực ra vẫn phải tập trung tinh thần đấy. Năm đó không ít người tập trung tinh thần cũng không ngăn được Minh Đồng, hoặc cơ bản không muốn hao phí tinh lực giao thiệp với hai người mang tính tình không nhìn ra sâu cạn kia, nhưng Tiêu Xuyên dường như hoàn toàn không sợ Mộ cung chủ. Ngoài điều này ta thấy hắn còn rất tính toán chi li tính kế đầy bụng, ta không ưa, cũng không tiếp xúc với hắn bên ngoài chính sự.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Diệp Vân Chu nghe được đánh giá khách quan về Tiêu Xuyên – lần với Ân Tư kia không tính được – ngược lại không như tưởng tượng lắm.
“Ta nghe nói hắn vì bọc hậu yểm hộ mọi người lui lại, bảo vệ Thường Hi kiếm mà hi sinh, nên còn tưởng hắn là người khảng khái cao thượng không tiếc hi sinh thân mình.” Diệp Vân Chu thản nhiên nói.
“Dùng từ đơn giản thôi ạ, đệ với cung chủ các đệ cứ thích khoe chữ, nghe mà đau hết cả răng.” Hoắc Phong Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tuy cuối cùng ta không ở trên núi, nhưng ta luôn cảm thấy… vốn Tiêu Xuyên không ôm tín nhiệm chắc chắn phải chết, ngược lại Mộ cung chủ mới có chút ý này, những chuyện khác ta cũng không rõ, không nói bừa được.”
Diệp Vân Chu như có điều suy tư. Họ quay lại theo đường cũ trong thông đạo, Mộ Lâm Giang nhỏ hai giọt máu lên cửa đá, lần nữa mở kết giới ra, đến khi đứng dưới cửa vào trong Tàng Thư lâu thì mấy người đều yên tĩnh lại, ngưng thần lắng nghe động tĩnh phía trên.
Sau một hồi lâu, xác nhận rằng phía trên không có ai tuần tra, Diệp Vân Chu mới gọi Tô Lê, du thuyết: “Hiện giờ bên trên vẫn chưa phát hiện hành động của chúng ta, song hẳn là không kéo dài được bao lâu, nếu để Vĩnh Dạ cung tùy ý điều tra, thân phận chúng ta sớm muộn gì cũng bại lộ.”
“Thế làm sao bây giờ?” Tô Lê có phần sốt sắng.
“Rất đơn giản, cho chúng một phương hướng nửa thật nửa giả, nhưng đủ để chúng tin tưởng.” Diệp Vân Chu cười vô cùng thành khẩn vô hại, “Lưu lại một ‘kỉ niệm’ cho Huyền Hề viện, khắc tên Dạ đô Tô gia, để bọn chúng biết hậu quả của việc trêu chọc thiếu gia Tô gia.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp công tử: Chúng ta có một cái nồi, không vứt ra được, hay là ngươi gánh đi.
Tô thiếu gia: A? Chuyện này… cũng được thôi, nghe cũng không có vấn đề gì, ta gánh.
Diệp công tử – vẩy từng giọt hư hỏng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất