Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Chương 82: Trường sinh hỏa 04
“Sao ngươi ấu trĩ thế.” Khóe mắt Diệp Vân Chu liếc sang chân tường đen như mực, không hề lo lắng nói, “Ta ngủ được chưa?”
“Ngươi tự hiểu là được.” Mộ Lâm Giang tùy ý cười, quay người về phòng.
Diệp Vân Chu vừa đi vừa ngoái đầu lại, ánh đèn trong phòng chính phút chốc tối xuống. Y mở cửa vào phòng bên, băng qua sảnh chính, cởi áo ngoài ngã xuống giường, nằm không đến tận nửa đêm mà vẫn hết sức tỉnh táo. Ngoài cửa sổ trăng xanh soi tỏ, Diệp Vân Chu trằn trọc, cuối cùng vẫn quyết định trở dậy. Ánh trăng lam bạc như sương tuyết trải đầy sân, Diệp Vân Chu rùng mình đi đến trước cửa viện, vươn tay chạm vào, thực sự có một màn chắn dẻo dai.
“Chậc.” Diệp Vân Chu bĩu môi, vẫn không bỏ cuộc, men theo tường vòng ra sân sau. Một cây hoa bên tường có hơn nửa số cành vươn ra ngoài, hoa trắng như tuyết xuyên qua kết giới, lóe lên từng đốm sáng trong bóng tối. Hai mắt y sáng lên, điểm nhẹ mặt đất tung người trèo lên thân cây, thò đầu ngón tay thử kẽ hở giữa những cành cây kia, quả nhiên tấm chắn dễ dàng tách ra như rèm cửa.
Diệp Vân Chu xoay người nhảy lên đầu tường, túm lấy một chuỗi hoa vươn ra ngoài tường, lẩm bẩm: “Lão già mềm lòng này, còn để lại đường sống cho hoa, vừa lúc cho ta mượn dùng một chút.”
Đang định nhảy ra ngoài viện, y chợt nghe thấy dưới tàng cây truyền đến một câu cảnh cáo bất đắc dĩ.
“Người đâu, bắt trộm.”
Diệp Vân Chu sửng sốt, mảnh ngói dưới chân rắc một tiếng, suýt thì cả người lẫn ngói đều trượt xuống đất.
Y ảo não nhảy xuống, thấy được Mộ Lâm Giang dù bận vẫn ung dung khoanh tay đứng ở một sườn khác của bóng cây.
“Này, ngươi thấy hay lắm à?” Diệp Vân Chu không vui, “Cố ý đứng ở cửa sau này chờ ta cắn câu, bản thân cũng không ngủ, thương địch một ngàn tự hại tám trăm.”
“Ta không cho ngươi ra ngoài, ngươi càng muốn làm ngược lại, quả là muốn làm ta chú ý.” Mộ Lâm Giang ghé mắt, phất tay áo bỏ kết giới. Rồi nhấc vạt áo ngồi xuống gần cây hoa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Diệp Vân Chu tí nữa hãy hưng sư vấn tội.
Diệp Vân Chu luôn muốn chiếm tiên cơ, im bặt không nhắc đến việc mình đã đồng ý nghỉ ngơi cuối cùng lại lén đi, đoạn tới cạnh Mộ Lâm Giang, nhăn nhó nhìn mặt đất hoa cỏ lẫn lộn, đằng hắng: “Ngươi muốn ngắm trăng, ta thì không có hứng thú, ta về đây.”
“Ta không muốn ngắm trăng.” Mộ Lâm Giang bình tĩnh nói, “Ta đang đợi ngươi.”
Ánh mắt Diệp Vân Chu lượn lờ: “Hừ, ngươi chắc chắn ta sẽ đi như vậy? Huống hồ muốn đi đâu là quyền của ta, ta sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình vì ngươi.”
Mộ Lâm Giang lắc đầu, xa xăm thở dài một hơi: “Chẳng qua muốn tìm cơ hội nói chuyện với ngươi thôi. Nếu ngươi thực sự có chuyện muốn làm, ta sẽ không ngăn cản, nhưng bây giờ ngươi muốn làm gì? Có mục tiêu và kế hoạch xác định không?”
Diệp Vân Chu nhìn hắn một lát, gượng gạo nói: “Mặt đất bẩn.”
“Ngồi lên đùi ta.” Mộ Lâm Giang nghiêm trang nói.
Diệp Vân Chu cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, cầm vạt áo trải ra trên mặt đất của Mộ Lâm Giang lót mông ngăn cách tầng tro bụi phía dưới, co một chân lên chống tay, nhíu mày nói: “Có chuyện nói nhanh.”
“Chỉ là trực giác của ta thôi, nếu ta nói sai thì xin hãy lượng thứ.” Mộ Lâm Giang khách khí, “Ngươi rốt cuộc đang phiền muộn điều gì?”
Diệp Vân Chu hé miệng, rồi sầm mặt phun ra một hơi khí lạnh tích tụ ức chế, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần sẽ an toàn trở ra khi đối đầu với Yểm Ma Chủ?”
“Khả năng chưa đến năm phần.” Mộ Lâm Giang thản nhiên, “Nhưng thành sự tại nhân, nên làm thì vẫn phải làm thôi.”
“Ta không giống ngươi, ta thường không làm việc không chắc chắn.” Diệp Vân Chu cau mày, biểu lộ một vẻ u ám thâm trầm không hợp tuổi, “Ta mất bóng kiếm, trước mặt Ưng Hiên Dương không có chút sức phản kháng, thậm chí đến Y Vô Hoạn cũng nói ta không xứng kề vai với ngươi. Nếu cơ thắng của ngươi không đủ năm phần, vậy xem ra trước mắt cơ thắng của ta đến một phần cũng không đủ, vì sao ta còn phải kiên trì?”
“Ngươi đừng để ý họ…” Giọng Mộ Lâm Giang quýnh lên.
Diệp Vân Chu giơ tay ngăn hắn lại: “Ta không phải một người có kiên nhẫn, càng không có tình cảm gì dài lâu, hứng thú của ta cũng rất dễ hao hết, ta chỉ… không nhịn được nghĩ, nếu ta không làm chút gì đó, mà chỉ trốn phía sau người khác, có lẽ chẳng mấy chốc ta sẽ chán ngán cuộc sống như vậy. Ta muốn ngươi đáp ứng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, nhưng nếu người chán trước là ta, ngay đến ta cũng phản bội ngươi, vậy tương lai này không khỏi quá bi ai.”
Mộ Lâm Giang vắt óc suy nghĩ một lát, vẫn rất khó có gì đồng cảm với vấn đề Diệp Vân Chu rối rắm, cách suy nghĩ của Diệp Vân Chu lần nào cũng khiến hắn bất lực. Hắn thử đặt câu hỏi: “Sao ngươi không lo ta chán trước?”
“Bởi vì ta rất rõ ngươi là người thế nào.” Diệp Vân Chu chắc chắn, “Nhưng ngươi thực sự hiểu ta sao? Thẳng thắn mà nói, có đôi khi chính ta cũng không hiểu mình. Nói không chừng đến khi ta muốn rời khỏi ngươi, bất kể ngươi tan nát cõi lòng ra sao, ta cũng không mảy may để ý.”
“Nếu ngươi vì đó mà phiền muộn, vậy đã chứng minh vào giờ phút này ngươi vẫn đang vô cùng để ý.” Tâm thái Mộ Lâm Giang hết sức rộng lượng, “Tại sao không làm người ích kỉ trong tình cảm chứ? Chuyện sau này thì gác lại sau này hãy nói. Giả như ta chết ở Kình Lôi sơn, nếu khi đó ngươi vẫn chưa hết hứng, không biết liệu ta có vinh hạnh làm ngươi tan nát cõi lòng hay không?”
“Lễ phép tan nát cõi lòng một khắc, không thể nhiều hơn.” Diệp Vân Chu lạnh mặt nói.
“Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu ngươi lùi lại trước, ta sẽ tôn trọng ngươi, đạo lữ không thành nhân nghĩa còn đó.”
“… Thật hả?” Diệp Vân Chu bán tín bán nghi.
“Dối, nếu ngươi dám giẫm đạp lên chân tâm của ta, thì sẽ phải đón nhận hậu quả nghiêm khắc nhất. Ta sẽ giam ngươi lại rồi tra tấn trả thù, để ngươi đời này kiếp này mãi mãi không được giải thoát.” Mộ Lâm Giang lành lạnh quét mắt tới, “Ngươi xem, ta cũng không hiểu rõ mình, đến lúc đó có khi ta cũng có thể ban cho ngươi một nhát thống khoái.”
“U, trụ cột chính đạo tà ác ghê.” Diệp Vân Chu trái lại bật cười, “Nói đến mức ta cũng muốn thử xem.”
Mộ Lâm Giang hơi kéo áo khoác mình, Diệp Vân Chu tưởng hắn muốn đứng lên, bèn đứng dậy trước thả y phục hắn ra, chưa kịp đứng thẳng đã đột ngột bị Mộ Lâm Giang túm trở lại, ngã nhào trên người hắn…
“Vừa rồi ta nghĩ, ta có nên bỏ hết quy củ lễ nghĩa, phóng túng một chút, nhằm gia tăng thêm ít nhiệt tình cho ngươi, tránh để ngươi hao hết hứng thú với ta nhanh như vậy.” Mộ Lâm Giang hơi ngẩng đầu, dưới động tác của hắn, cây hoa rụng xuống mấy bông tuyết trong vắt. Tay phải hắn xoa lên gáy Diệp Vân Chu, mập mờ áp về phía mình.
Hai chân Diệp Vân Chu chống ở hai bên sườn Mộ Lâm Giang giữ cân bằng. Một cánh hoa rơi bay qua trước mắt, khiến đôi mắt tím của Mộ Lâm Giang càng thêm yêu dã. Y tì lên bả vai Mộ Lâm Giang, chợt giật mình cảm nhận được một luồng áp lực.
Nhưng cặp mắt kia lại cố tình khiến người ta không dời nổi sự chú ý, làm họ cam tâm tình nguyệt sa vào nó. Diệp Vân Chu thuận theo lực độ cúi xuống, ngón tay đặt lên nơi trí mạng bên gáy Mộ Lâm Giang, nắm lấy một lọn tóc mượt mà, từng chút từng chút xoắn lại trên đầu ngón tay.
Mắt Mộ Lâm Giang ngậm cười, hôn lên đôi môi hơi lạnh của Diệp Vân Chu, đầu lưỡi quét qua khóe miệng y, giọng nói dịu dàng, làm tán đi ngọn lửa nóng cháy trong đêm: “Ngươi có ngại ở dưới không? Ta tương đối ngại, làm một lần thử xem sao?”
Diệp Vân Chu ngẩn người, thình lình buông tay đẩy Mộ Lâm Giang về cây, đứng lên phủi đầu gối: “Mơ đi! Muốn để ta chịu ở dưới, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Mộ Lâm Giang xít một tiếng, tủi thân xoa đầu: “Để bụng đến mức đó? Ngươi thế là hẹp hòi, thành kiến, tình cảm nào có phân biệt cao thấp chịu thiệt gì!”
“Vậy ta ở trên, việc đêm nay sẽ lập tức thành công.” Diệp Vân Chu nhướng mày cười.
Mộ Lâm Giang mặt không đổi sắc: “Không, ta sợ đau.”
“Nói dối cũng chân thành một chút được không?” Diệp Vân Chu chê, “Vết thương kia ngươi cũng đau ba trăm năm rồi.”
“Vì thế mà ngươi nỡ giậu đổ bìm leo ta ư?” Mộ Lâm Giang chân thành chớp mắt, “Yêu quý nhiều hơn ông cụ vất vả lắm mới tìm được chốn quy túc này chính là trách nhiệm của người trẻ tuổi như ngươi.”
“Đừng tỏ ra đáng thương, không có tác dụng đâu.” Diệp Vân Chu cứng rắn cự tuyệt, “Về ngủ của ngươi đi, ta đi đây.”
“È… Tuyệt tình thế.” Mộ Lâm Giang đứng lên, câu giữ lại còn chưa nói xong, Diệp Vân Chu đã kiên quyết quẳng cho hắn một bóng lưng càng lúc càng xa.
Diệp Vân Chu trở lại phòng bên, uống chén trà bình tâm lại một lát, cũng không muốn đến Tàng Thư các nữa, chống lấy cơn buồn ngủ tắm rửa một lượt, lúc ngã xuống giường lần thứ hai đã thả lỏng ngoài dự liệu.
Y còn chưa thuyết phục được Mộ Lâm Giang nằm yên mặc mình muốn gì làm nấy, cảnh tượng vui vẻ như thế, trước khi thực hiện được, hứng thú của y hẳn phải liên tục duy trì mới đúng.
Mộ Lâm Giang đã về phòng hắt xì một cái.
Diệp Vân Chu trái lại phấn chấn tinh thần lên, cẩn thận sắp xếp một lượt manh mối trong tay, chợt nhớ tới một pháp bảo rất quan trọng – Sấm Ngôn Lục của Mộ Lâm Giang.
Sáng hôm sau, Yến Tình tiên tử quyết định dẫn người quay về Thu Thủy kiếm các. Hoắc Phong Đình lấy cớ có thương tích trên người tùy tiện bịp nhau vài câu với cô ta rồi chuồn thẳng. May mà thành chủ giả diễn phong cách ấy vô cùng chân thật, Yến Tình tiên tử không nhìn ra nửa điểm sai khác trong chuyện này. Buổi chiều chỉnh đốn hàng ngũ, Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu tự mình qua nói xin lỗi, khách sáo một hồi rồi dùng lí do đã chuẩn bị lần trước thành công cài Ân Tư vào.
Kiều Tâm Nguyệt vẫn chưa thể hoạt động nhiều lắm, ngồi trên xe lăn được Yến Tình tiên tử đẩy lên phi thuyền, vừa ngoảnh đầu đã thấy đại sảnh nguy nga lộng lẫy phía sau đứng một người đàn ông khí chất lạnh lùng không ăn nhập, rõ ràng bản mạng kiếm có thể tùy thời ẩn đi, vậy mà y lại vững vàng xách trong tay, khiến đám thị vệ còn lại đứng hai bên sườn đều ảm đạm phai mờ dưới không khí lạnh băng này.
“Các chủ, trên đường trở về, nếu có yêu cầu gì, cứ việc phân phó.” Ân Tư chắp tay hành lễ.
“Ân thủ tịch khách khí rồi, đã đồng hành thì đều là khách quý.” Yến Tình tiên tử nhoẻn miệng cười, cô chỉ nhớ Ân Tư hay theo sau Mộ Lâm Giang, là kiếm vệ trung thành nhất, trầm lặng mà sắc bén. “Lại nói, từ sau trận Kình Lôi Sơn ta chưa có dịp gặp lại Ân thủ tịch. Từ biệt đã lâu, nay phong thái các hạ vẫn như trước, Mặc Ảnh đô quý cung cai trị cũng thái bình thịnh thế, làm ta khâm phục không thôi.”
Ngón cái Ân Tư khẽ cọ lên vỏ kiếm, màn lá mặt lá trái nghĩ một đằng nói một nẻo này làm y hết sức mất kiên nhẫn. Y không phải người giỏi diễn kịch, cũng khinh thường không ngâm cứu các cách thức nói chuyện, đơn giản thẳng thắn: “Các chủ quá khen, tại hạ nói vụng, mong cô thông cảm.”
Nụ cười của Yến Tình tiên tử sượng lại một chớp mắt, rồi hiền lành gật đầu: “Ân thủ tịch bộc trực chân thành, đây là ưu điểm, đâu cần phải thông cảm.”
Nói chuyện với Ân Tư, nếu không phải công việc thì thường không duy trì quá ba câu đối thoại. Yến Tình tiên tử nói xong, cả đại sảnh chợt rơi vào im lặng, cũng may cô kinh nghiệm phong phú, tự nhiên khom người bó lại tóc cho Kiều Tâm Nguyệt, hỏi: “Có thấy váng đầu không? Ta đã tận lực bảo họ lái vững chút rồi, nếu muội mệt thì ngủ một giấc đi.”
Lúc này chỉ cần là người hiểu sơ qua chuyện khôn khéo giao du thì đều biết nên để Yến Tình tiên tử đi chăm sóc Kiều Tâm Nguyệt trước, tránh để gia chủ phải mở lời bỏ lại khách. Ân Tư không phải có vậy cũng không hiểu, nếu là trong quá khứ, y nhất quyết sẽ không phí nước bọt vô dụng thế này, nhưng giờ lại nhớ tới cảnh trước khi đi, Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu không ôm bất cứ hi vọng nào mà dặn dò y “ra vẻ một tí”, “diễn được đấy”… Y hít sâu, đang định cố sức giả bộ một chút, thì Kiều Tâm Nguyệt đã hảo tâm nói giúp y.
“Ta vẫn ổn, có điều chúng ta vẫn về phòng trước đi.” Kiều Tâm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Ân Tư, nhỏ giọng nói, “Trước kia ta tò mò về Mộ cung chủ, từng tới gần làm phiền ngài ấy một thời gian, lúc đó Ân thủ tịch đã rất không thích nói chuyện, tỷ bắt chuyện với y, y nhất định sẽ bị áp lực rất lớn, chúng ta đừng làm khó người khác.”
Cho dù Kiều Tâm Nguyệt cố ý nhỏ giọng cũng không ảnh hưởng việc Ân Tư nghe rõ, Yến Tình tiên tử không kìm được bật cười, khẽ gật đầu với Ân Tư: “Xin lỗi, vậy ta không quấy rầy nữa. Ta đưa Tâm Nguyệt về nghỉ trước, Ân thủ tịch không cần câu nệ, cứ tự nhiên là được.”
Trong bụng Ân Tư tràn đầy ý kiến với nhiệm vụ lần này, song thói quen điều hòa của con người quả thực không tồi, so với chủ ý điên khùng của Diệp Vân Chu, kế hoạch cải tiến của Mộ Lâm Giang coi như vẫn chịu đựng được. Y đứng dưới cái bóng sau cửa hơn nửa chặng đường của phi thuyền, một ngày đêm sau, phi thuyền rốt cuộc hạ xuống ở núi Tụy Kiếm.
Trong mắt Ân Tư những bố trí và thết đãi kia đều không quan trọng, y chỉ quan tâm đ ến nhiệm vụ. Yến Tình tiên tử phải thu xếp tiệc tối, bèn phái người dẫn y tham quan du lịch, còn mình thì đi xử lí công việc. Ân Tư đoán quá nửa là cô ta đang sốt ruột không ghìm nổi muốn biết tình hình Tàng Bảo các, từ giờ đến tiệc tối, với hạn chế sáu canh giờ thì thừa thời gian.
Vị cô nương hướng dẫn du lịch có giọng nói nhẹ nhàng kia cứ nói liên tục không ngừng, Ân Tư cưỡi ngựa xem hoa một lượt, tìm được vị trí thích hợp thì lặng lẽ dán tấm phù gọi mưa gọi sấm kia lên.
Ráng mây đỏ tía của hoàng hôn từ từ lật lên một vệt xám chì.
Tiệc tối được tổ chức giữa lâm viên, niềm ưa thích của Ân Tư có thể coi là nhạt nhẽo, không hứng thú gì với ca múa mỹ thực, nên từ chối vào bàn trước, đứng trên con đường chắc chắn phải đi qua ung dung đợi Yến Tình tiên tử đến.
Khi âm thanh ngọc bội trâm cài vang lên từ đằng xa, bầu không đã tối xuống cũng vừa lúc nổi lên một tiếng sấm.
“Chuyện này… Gần đây thời tiết biến đổi thực là thất thường.” Yến Tình tiên tử giơ ống tay áo che trán, ngẩng đầu nhìn. Cơn mưa rào bất chợt làm bữa tiệc tối trong vườn trở nên thật bất tiện, cô bảo thị nữ bên cạnh khởi động kết giới trong phạm vi bữa tiệc, còn mình thì đẩy xe lăn của Kiều Tâm Nguyệt, chợt thấy Ân Tư đi về phía này.
“Ấy, ngươi còn chưa vào trước à?” Kiều Tâm Nguyệt kinh ngạc, “Có phải ngươi thấy ồn quá không? Nếu không được tự nhiên, vừa lúc trời sắp mưa, mấy người chúng ta ăn xoàng một bữa là được. Nghe tỷ tỷ nói tên quỷ tu đáng ghét kia còn giả mạo ta tìm Ưng Hiên Dương, ta không làm chuyện gì kì quái chứ? Không mất thể diện trước Mộ cung chủ nhỉ?”
Ân Tư ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói: “Tĩnh dưỡng cho khỏe.”
Kiều Tâm Nguyệt nghe vậy thì đau khổ thở vắn than dài. Yến Tình tiên tử đằng hắng, nói: “Tâm Nguyệt, muội lại thế nữa rồi, chú ý lễ phép.”
Vừa nói mấy câu, một giọt mưa lớn bằng hạt đậu đã độp một tiếng nện lên phiến lá, dưới ánh sáng ấm áp của đèn đình tụ lại một đám côn trùng, mưa bụi nghiêng nghiêng dần rõ nét thành một đường thẳng.
Ân Tư chớp thời cơ lấy một chiếc ô ra từ túi càn khôn, áp sát vài bước tới trước mặt Yến Tình tiên tử che mưa.
Hành động này quá kinh người, Yến Tình tiên tử nhất thời không phản ứng lại được, tiếp đó liền cảm thấy như tóc bị quẹt qua, trâm cài cắm trong búi tóc vang lên một tiếng nhỏ.
“Xin lỗi.” Ân Tư dùng tay trái đỡ nan dù, ngón áp út không dấu vết cọ qua thanh kiếm hóa thành trâm vàng kia.
Vài hình ảnh nhạt nhòa chợt lóe lên trong đầu, đầu tiên là căn phòng bí mật với hàng tầng trận pháp và cơ quan phòng hộ; bên trong phòng, đài cao khảm đầy linh thạch cùng xiềng xích trói chặt một người hoàn toàn mất ý thức, chỉ chốc lát sau, người nọ đã tan xương nát thịt trong một trận kiếm khí như mưa rền gió dữ.
“… Không sao.” Yến Tình tiên tử có vẻ hơi căng thẳng. Cùng là kiếm tu, hơn nữa còn là thủ tịch kiếm vệ luôn luôn thần bí và nguy hiểm của Tịch Tiêu cung, cô khó tránh sẽ không tìm cách tìm hiểu thực lực của đối phương. Ân Tư đứng rất gần, kiếm nắm hờ trong tay và vẫn treo bên hông, Yến Tình tiên tử chỉ cảm thấy một cỗ sát khí thuần túy ngưng tụ thành kiếm ý, làm người ta không kìm được sinh lòng kiêng kị.
“Các chủ, ta vừa nhận được tin, có nhiệm vụ khác cần phải làm, thứ cho không thể ở lại lâu, xin cáo từ.” Ân Tư đạt được mục đích, gõ lên cán dù, làm cây dù lơ lửng giữa không trung, đoạn lui ra sau một bước chắp tay cáo biệt.
“Nhanh như vậy đã phải đi ư? Thời tiết giông bão không tiện ngự kiếm, Ân thủ tịch không ngại thì đợi đến ngày mai để ta sắp xếp phi thuyền đưa ngươi về.” Yến Tình tiên tử tự tiếp lấy cây dù nghiêng về hướng Kiều Tâm Nguyệt, không chút dao động nói.
Ân Tư kiên quyết: “Mệnh lệnh của cung chủ, không dám trì hoãn.”
“Vậy được, ta cũng không làm khó người khác.” Yến Tình tiên tử gật đầu, cao giọng gọi thị nữ, “Nghiên Nhi, đưa Ân thủ tịch xuống núi.”
Sau khi Ân Tư rời khỏi đường mòn, Kiều Tâm Nguyệt mới từ từ thở phào một hơi, ngoái đầu lại trêu: “Y đột nhiên lại đây bung dù cho tỷ làm ta giật cả mình, còn tưởng y đổi tính, hợp ý tỷ nên muốn lấy lòng.”
“Nói bậy bạ gì thế.” Yến Tình tiên tử không nhẹ không nặng gõ trán cô, “Người này thực lực mạnh, tuy là thủ tịch kiếm vệ song lại thường luôn hành tung bất định, lai lịch bí ẩn. Chỉ đánh giá trong đoạn đường này, y hẳn là một người cực kì tự ngạo, coi khinh những thứ chỉ có vỏ ngoài. Ta hoài nghi mục đích Mộ Lâm Giang sai y đi chuyến này, ta mở tiệc chiêu đãi, nếu y thực sự muốn hộ tống thì tại sao lại đáp ứng?”
“Có phải tỷ tỷ lại nghĩ nhiều quá rồi không.” Tâm tư Kiều Tâm Nguyệt rất đơn giản, “Chắc là Mộ cung chủ muốn y phối hợp một chút.”
“Vậy mới nãy sao thái độ lại trái ngược hẳn, thẳng thừng rời đi?” Yến Tình tiên tử lại hỏi, “Nếu Mộ Lâm Giang muốn y phối hợp thì không thể nào lại ra lệnh triệu về, quá mâu thuẫn.”
Kiều Tâm Nguyệt nhất thời không nghĩ ra được đáp án. Yến Tình tiên tử nhìn chiếc ô bình thường không chút đặc biệt trong tay: hoàn toàn mới, đến mác lụa của công xưởng vẫn còn đó. Cô như có điều suy tư: “Với cá tính của y, không có khả năng sẽ bung dù cho ta, trong khoảng thời gian đó y đã làm gì? Đây hẳn mới chính là mục đích chân thật của y… Ta trước sau vẫn cảm thấy hành trình Hoàng đô này không đơn giản như mặt ngoài, ta không thích bị người khác lợi dụng. Theo phán đoán của ta, chỉ cần điều tra rõ thân phận thật của tàn hồn bám trên người muội, chân tướng ắt sẽ rõ ràng.”
Sát khí mỏng như làn mưa chợt lóe lên, Kiều Tâm Nguyệt nhìn Yến Tình tiên tử, vẫn là gương mặt ôn hòa ấy.
Ở phủ thành chủ, Diệp Vân Chu đã nghiên cứu Sấm Ngôn Lục hai ngày, trong lòng đã mô phỏng không ít câu hỏi, rồi lại nhất nhất tự phủ định.
Câu hỏi quá trực tiếp như “chỗ ẩn thân của Ưng Hiên Dương”, độ nguy hiểm gần như liều mạng thẳng mặt với hắn; còn như “mưu tính của Ưng Hiên Dương”, hỏi ra rất có thể khiến đáp án của Sấm Ngôn Lục trở thành di ngôn của y.
Y cân nhắc hai ngày, những nghi hoặc vòng vèo mà quan trọng rốt cuộc đã quy về một mối. Xuất phát từ tâm lí chịu trách nhiệm, sợ y dùng Sấm Ngôn Lục tìm đường chết, từ khi giao ra Sấm Ngôn Lục Mộ Lâm Giang đã giám thị một tấc không rời. Diệp Vân Chu nhìn Mộ Lâm Giang ngồi lau đàn trên giường, đang lo muốn hỏi thế nào, Mộ Lâm Giang đã thả miếng vải mềm trong tay, im lặng một lát, chợt liếc về hướng Diệp Vân Chu.
“Ân Tư truyền lại tin tức.” Ngữ khí của Mộ Lâm Giang không biết là mừng hay lo, “Yến Tình tiên tử từng giam một người làm vật chứa cho Trường Sinh Hỏa, nhưng giờ Trường Sinh Hỏa đã biến mất.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp công tử: Diệp Vân Chu ta dù có dưỡng lão, yêu đương platonic, làm theo hình tượng cấm dục đi nữa cũng sẽ không bao giờ làm thụ!
Diệp công tử: Tuyệt đối sẽ không quay xe!
Diệp công tử: Tuyệt không!
“Ngươi tự hiểu là được.” Mộ Lâm Giang tùy ý cười, quay người về phòng.
Diệp Vân Chu vừa đi vừa ngoái đầu lại, ánh đèn trong phòng chính phút chốc tối xuống. Y mở cửa vào phòng bên, băng qua sảnh chính, cởi áo ngoài ngã xuống giường, nằm không đến tận nửa đêm mà vẫn hết sức tỉnh táo. Ngoài cửa sổ trăng xanh soi tỏ, Diệp Vân Chu trằn trọc, cuối cùng vẫn quyết định trở dậy. Ánh trăng lam bạc như sương tuyết trải đầy sân, Diệp Vân Chu rùng mình đi đến trước cửa viện, vươn tay chạm vào, thực sự có một màn chắn dẻo dai.
“Chậc.” Diệp Vân Chu bĩu môi, vẫn không bỏ cuộc, men theo tường vòng ra sân sau. Một cây hoa bên tường có hơn nửa số cành vươn ra ngoài, hoa trắng như tuyết xuyên qua kết giới, lóe lên từng đốm sáng trong bóng tối. Hai mắt y sáng lên, điểm nhẹ mặt đất tung người trèo lên thân cây, thò đầu ngón tay thử kẽ hở giữa những cành cây kia, quả nhiên tấm chắn dễ dàng tách ra như rèm cửa.
Diệp Vân Chu xoay người nhảy lên đầu tường, túm lấy một chuỗi hoa vươn ra ngoài tường, lẩm bẩm: “Lão già mềm lòng này, còn để lại đường sống cho hoa, vừa lúc cho ta mượn dùng một chút.”
Đang định nhảy ra ngoài viện, y chợt nghe thấy dưới tàng cây truyền đến một câu cảnh cáo bất đắc dĩ.
“Người đâu, bắt trộm.”
Diệp Vân Chu sửng sốt, mảnh ngói dưới chân rắc một tiếng, suýt thì cả người lẫn ngói đều trượt xuống đất.
Y ảo não nhảy xuống, thấy được Mộ Lâm Giang dù bận vẫn ung dung khoanh tay đứng ở một sườn khác của bóng cây.
“Này, ngươi thấy hay lắm à?” Diệp Vân Chu không vui, “Cố ý đứng ở cửa sau này chờ ta cắn câu, bản thân cũng không ngủ, thương địch một ngàn tự hại tám trăm.”
“Ta không cho ngươi ra ngoài, ngươi càng muốn làm ngược lại, quả là muốn làm ta chú ý.” Mộ Lâm Giang ghé mắt, phất tay áo bỏ kết giới. Rồi nhấc vạt áo ngồi xuống gần cây hoa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Diệp Vân Chu tí nữa hãy hưng sư vấn tội.
Diệp Vân Chu luôn muốn chiếm tiên cơ, im bặt không nhắc đến việc mình đã đồng ý nghỉ ngơi cuối cùng lại lén đi, đoạn tới cạnh Mộ Lâm Giang, nhăn nhó nhìn mặt đất hoa cỏ lẫn lộn, đằng hắng: “Ngươi muốn ngắm trăng, ta thì không có hứng thú, ta về đây.”
“Ta không muốn ngắm trăng.” Mộ Lâm Giang bình tĩnh nói, “Ta đang đợi ngươi.”
Ánh mắt Diệp Vân Chu lượn lờ: “Hừ, ngươi chắc chắn ta sẽ đi như vậy? Huống hồ muốn đi đâu là quyền của ta, ta sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình vì ngươi.”
Mộ Lâm Giang lắc đầu, xa xăm thở dài một hơi: “Chẳng qua muốn tìm cơ hội nói chuyện với ngươi thôi. Nếu ngươi thực sự có chuyện muốn làm, ta sẽ không ngăn cản, nhưng bây giờ ngươi muốn làm gì? Có mục tiêu và kế hoạch xác định không?”
Diệp Vân Chu nhìn hắn một lát, gượng gạo nói: “Mặt đất bẩn.”
“Ngồi lên đùi ta.” Mộ Lâm Giang nghiêm trang nói.
Diệp Vân Chu cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, cầm vạt áo trải ra trên mặt đất của Mộ Lâm Giang lót mông ngăn cách tầng tro bụi phía dưới, co một chân lên chống tay, nhíu mày nói: “Có chuyện nói nhanh.”
“Chỉ là trực giác của ta thôi, nếu ta nói sai thì xin hãy lượng thứ.” Mộ Lâm Giang khách khí, “Ngươi rốt cuộc đang phiền muộn điều gì?”
Diệp Vân Chu hé miệng, rồi sầm mặt phun ra một hơi khí lạnh tích tụ ức chế, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần sẽ an toàn trở ra khi đối đầu với Yểm Ma Chủ?”
“Khả năng chưa đến năm phần.” Mộ Lâm Giang thản nhiên, “Nhưng thành sự tại nhân, nên làm thì vẫn phải làm thôi.”
“Ta không giống ngươi, ta thường không làm việc không chắc chắn.” Diệp Vân Chu cau mày, biểu lộ một vẻ u ám thâm trầm không hợp tuổi, “Ta mất bóng kiếm, trước mặt Ưng Hiên Dương không có chút sức phản kháng, thậm chí đến Y Vô Hoạn cũng nói ta không xứng kề vai với ngươi. Nếu cơ thắng của ngươi không đủ năm phần, vậy xem ra trước mắt cơ thắng của ta đến một phần cũng không đủ, vì sao ta còn phải kiên trì?”
“Ngươi đừng để ý họ…” Giọng Mộ Lâm Giang quýnh lên.
Diệp Vân Chu giơ tay ngăn hắn lại: “Ta không phải một người có kiên nhẫn, càng không có tình cảm gì dài lâu, hứng thú của ta cũng rất dễ hao hết, ta chỉ… không nhịn được nghĩ, nếu ta không làm chút gì đó, mà chỉ trốn phía sau người khác, có lẽ chẳng mấy chốc ta sẽ chán ngán cuộc sống như vậy. Ta muốn ngươi đáp ứng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, nhưng nếu người chán trước là ta, ngay đến ta cũng phản bội ngươi, vậy tương lai này không khỏi quá bi ai.”
Mộ Lâm Giang vắt óc suy nghĩ một lát, vẫn rất khó có gì đồng cảm với vấn đề Diệp Vân Chu rối rắm, cách suy nghĩ của Diệp Vân Chu lần nào cũng khiến hắn bất lực. Hắn thử đặt câu hỏi: “Sao ngươi không lo ta chán trước?”
“Bởi vì ta rất rõ ngươi là người thế nào.” Diệp Vân Chu chắc chắn, “Nhưng ngươi thực sự hiểu ta sao? Thẳng thắn mà nói, có đôi khi chính ta cũng không hiểu mình. Nói không chừng đến khi ta muốn rời khỏi ngươi, bất kể ngươi tan nát cõi lòng ra sao, ta cũng không mảy may để ý.”
“Nếu ngươi vì đó mà phiền muộn, vậy đã chứng minh vào giờ phút này ngươi vẫn đang vô cùng để ý.” Tâm thái Mộ Lâm Giang hết sức rộng lượng, “Tại sao không làm người ích kỉ trong tình cảm chứ? Chuyện sau này thì gác lại sau này hãy nói. Giả như ta chết ở Kình Lôi sơn, nếu khi đó ngươi vẫn chưa hết hứng, không biết liệu ta có vinh hạnh làm ngươi tan nát cõi lòng hay không?”
“Lễ phép tan nát cõi lòng một khắc, không thể nhiều hơn.” Diệp Vân Chu lạnh mặt nói.
“Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu ngươi lùi lại trước, ta sẽ tôn trọng ngươi, đạo lữ không thành nhân nghĩa còn đó.”
“… Thật hả?” Diệp Vân Chu bán tín bán nghi.
“Dối, nếu ngươi dám giẫm đạp lên chân tâm của ta, thì sẽ phải đón nhận hậu quả nghiêm khắc nhất. Ta sẽ giam ngươi lại rồi tra tấn trả thù, để ngươi đời này kiếp này mãi mãi không được giải thoát.” Mộ Lâm Giang lành lạnh quét mắt tới, “Ngươi xem, ta cũng không hiểu rõ mình, đến lúc đó có khi ta cũng có thể ban cho ngươi một nhát thống khoái.”
“U, trụ cột chính đạo tà ác ghê.” Diệp Vân Chu trái lại bật cười, “Nói đến mức ta cũng muốn thử xem.”
Mộ Lâm Giang hơi kéo áo khoác mình, Diệp Vân Chu tưởng hắn muốn đứng lên, bèn đứng dậy trước thả y phục hắn ra, chưa kịp đứng thẳng đã đột ngột bị Mộ Lâm Giang túm trở lại, ngã nhào trên người hắn…
“Vừa rồi ta nghĩ, ta có nên bỏ hết quy củ lễ nghĩa, phóng túng một chút, nhằm gia tăng thêm ít nhiệt tình cho ngươi, tránh để ngươi hao hết hứng thú với ta nhanh như vậy.” Mộ Lâm Giang hơi ngẩng đầu, dưới động tác của hắn, cây hoa rụng xuống mấy bông tuyết trong vắt. Tay phải hắn xoa lên gáy Diệp Vân Chu, mập mờ áp về phía mình.
Hai chân Diệp Vân Chu chống ở hai bên sườn Mộ Lâm Giang giữ cân bằng. Một cánh hoa rơi bay qua trước mắt, khiến đôi mắt tím của Mộ Lâm Giang càng thêm yêu dã. Y tì lên bả vai Mộ Lâm Giang, chợt giật mình cảm nhận được một luồng áp lực.
Nhưng cặp mắt kia lại cố tình khiến người ta không dời nổi sự chú ý, làm họ cam tâm tình nguyệt sa vào nó. Diệp Vân Chu thuận theo lực độ cúi xuống, ngón tay đặt lên nơi trí mạng bên gáy Mộ Lâm Giang, nắm lấy một lọn tóc mượt mà, từng chút từng chút xoắn lại trên đầu ngón tay.
Mắt Mộ Lâm Giang ngậm cười, hôn lên đôi môi hơi lạnh của Diệp Vân Chu, đầu lưỡi quét qua khóe miệng y, giọng nói dịu dàng, làm tán đi ngọn lửa nóng cháy trong đêm: “Ngươi có ngại ở dưới không? Ta tương đối ngại, làm một lần thử xem sao?”
Diệp Vân Chu ngẩn người, thình lình buông tay đẩy Mộ Lâm Giang về cây, đứng lên phủi đầu gối: “Mơ đi! Muốn để ta chịu ở dưới, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Mộ Lâm Giang xít một tiếng, tủi thân xoa đầu: “Để bụng đến mức đó? Ngươi thế là hẹp hòi, thành kiến, tình cảm nào có phân biệt cao thấp chịu thiệt gì!”
“Vậy ta ở trên, việc đêm nay sẽ lập tức thành công.” Diệp Vân Chu nhướng mày cười.
Mộ Lâm Giang mặt không đổi sắc: “Không, ta sợ đau.”
“Nói dối cũng chân thành một chút được không?” Diệp Vân Chu chê, “Vết thương kia ngươi cũng đau ba trăm năm rồi.”
“Vì thế mà ngươi nỡ giậu đổ bìm leo ta ư?” Mộ Lâm Giang chân thành chớp mắt, “Yêu quý nhiều hơn ông cụ vất vả lắm mới tìm được chốn quy túc này chính là trách nhiệm của người trẻ tuổi như ngươi.”
“Đừng tỏ ra đáng thương, không có tác dụng đâu.” Diệp Vân Chu cứng rắn cự tuyệt, “Về ngủ của ngươi đi, ta đi đây.”
“È… Tuyệt tình thế.” Mộ Lâm Giang đứng lên, câu giữ lại còn chưa nói xong, Diệp Vân Chu đã kiên quyết quẳng cho hắn một bóng lưng càng lúc càng xa.
Diệp Vân Chu trở lại phòng bên, uống chén trà bình tâm lại một lát, cũng không muốn đến Tàng Thư các nữa, chống lấy cơn buồn ngủ tắm rửa một lượt, lúc ngã xuống giường lần thứ hai đã thả lỏng ngoài dự liệu.
Y còn chưa thuyết phục được Mộ Lâm Giang nằm yên mặc mình muốn gì làm nấy, cảnh tượng vui vẻ như thế, trước khi thực hiện được, hứng thú của y hẳn phải liên tục duy trì mới đúng.
Mộ Lâm Giang đã về phòng hắt xì một cái.
Diệp Vân Chu trái lại phấn chấn tinh thần lên, cẩn thận sắp xếp một lượt manh mối trong tay, chợt nhớ tới một pháp bảo rất quan trọng – Sấm Ngôn Lục của Mộ Lâm Giang.
Sáng hôm sau, Yến Tình tiên tử quyết định dẫn người quay về Thu Thủy kiếm các. Hoắc Phong Đình lấy cớ có thương tích trên người tùy tiện bịp nhau vài câu với cô ta rồi chuồn thẳng. May mà thành chủ giả diễn phong cách ấy vô cùng chân thật, Yến Tình tiên tử không nhìn ra nửa điểm sai khác trong chuyện này. Buổi chiều chỉnh đốn hàng ngũ, Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu tự mình qua nói xin lỗi, khách sáo một hồi rồi dùng lí do đã chuẩn bị lần trước thành công cài Ân Tư vào.
Kiều Tâm Nguyệt vẫn chưa thể hoạt động nhiều lắm, ngồi trên xe lăn được Yến Tình tiên tử đẩy lên phi thuyền, vừa ngoảnh đầu đã thấy đại sảnh nguy nga lộng lẫy phía sau đứng một người đàn ông khí chất lạnh lùng không ăn nhập, rõ ràng bản mạng kiếm có thể tùy thời ẩn đi, vậy mà y lại vững vàng xách trong tay, khiến đám thị vệ còn lại đứng hai bên sườn đều ảm đạm phai mờ dưới không khí lạnh băng này.
“Các chủ, trên đường trở về, nếu có yêu cầu gì, cứ việc phân phó.” Ân Tư chắp tay hành lễ.
“Ân thủ tịch khách khí rồi, đã đồng hành thì đều là khách quý.” Yến Tình tiên tử nhoẻn miệng cười, cô chỉ nhớ Ân Tư hay theo sau Mộ Lâm Giang, là kiếm vệ trung thành nhất, trầm lặng mà sắc bén. “Lại nói, từ sau trận Kình Lôi Sơn ta chưa có dịp gặp lại Ân thủ tịch. Từ biệt đã lâu, nay phong thái các hạ vẫn như trước, Mặc Ảnh đô quý cung cai trị cũng thái bình thịnh thế, làm ta khâm phục không thôi.”
Ngón cái Ân Tư khẽ cọ lên vỏ kiếm, màn lá mặt lá trái nghĩ một đằng nói một nẻo này làm y hết sức mất kiên nhẫn. Y không phải người giỏi diễn kịch, cũng khinh thường không ngâm cứu các cách thức nói chuyện, đơn giản thẳng thắn: “Các chủ quá khen, tại hạ nói vụng, mong cô thông cảm.”
Nụ cười của Yến Tình tiên tử sượng lại một chớp mắt, rồi hiền lành gật đầu: “Ân thủ tịch bộc trực chân thành, đây là ưu điểm, đâu cần phải thông cảm.”
Nói chuyện với Ân Tư, nếu không phải công việc thì thường không duy trì quá ba câu đối thoại. Yến Tình tiên tử nói xong, cả đại sảnh chợt rơi vào im lặng, cũng may cô kinh nghiệm phong phú, tự nhiên khom người bó lại tóc cho Kiều Tâm Nguyệt, hỏi: “Có thấy váng đầu không? Ta đã tận lực bảo họ lái vững chút rồi, nếu muội mệt thì ngủ một giấc đi.”
Lúc này chỉ cần là người hiểu sơ qua chuyện khôn khéo giao du thì đều biết nên để Yến Tình tiên tử đi chăm sóc Kiều Tâm Nguyệt trước, tránh để gia chủ phải mở lời bỏ lại khách. Ân Tư không phải có vậy cũng không hiểu, nếu là trong quá khứ, y nhất quyết sẽ không phí nước bọt vô dụng thế này, nhưng giờ lại nhớ tới cảnh trước khi đi, Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu không ôm bất cứ hi vọng nào mà dặn dò y “ra vẻ một tí”, “diễn được đấy”… Y hít sâu, đang định cố sức giả bộ một chút, thì Kiều Tâm Nguyệt đã hảo tâm nói giúp y.
“Ta vẫn ổn, có điều chúng ta vẫn về phòng trước đi.” Kiều Tâm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Ân Tư, nhỏ giọng nói, “Trước kia ta tò mò về Mộ cung chủ, từng tới gần làm phiền ngài ấy một thời gian, lúc đó Ân thủ tịch đã rất không thích nói chuyện, tỷ bắt chuyện với y, y nhất định sẽ bị áp lực rất lớn, chúng ta đừng làm khó người khác.”
Cho dù Kiều Tâm Nguyệt cố ý nhỏ giọng cũng không ảnh hưởng việc Ân Tư nghe rõ, Yến Tình tiên tử không kìm được bật cười, khẽ gật đầu với Ân Tư: “Xin lỗi, vậy ta không quấy rầy nữa. Ta đưa Tâm Nguyệt về nghỉ trước, Ân thủ tịch không cần câu nệ, cứ tự nhiên là được.”
Trong bụng Ân Tư tràn đầy ý kiến với nhiệm vụ lần này, song thói quen điều hòa của con người quả thực không tồi, so với chủ ý điên khùng của Diệp Vân Chu, kế hoạch cải tiến của Mộ Lâm Giang coi như vẫn chịu đựng được. Y đứng dưới cái bóng sau cửa hơn nửa chặng đường của phi thuyền, một ngày đêm sau, phi thuyền rốt cuộc hạ xuống ở núi Tụy Kiếm.
Trong mắt Ân Tư những bố trí và thết đãi kia đều không quan trọng, y chỉ quan tâm đ ến nhiệm vụ. Yến Tình tiên tử phải thu xếp tiệc tối, bèn phái người dẫn y tham quan du lịch, còn mình thì đi xử lí công việc. Ân Tư đoán quá nửa là cô ta đang sốt ruột không ghìm nổi muốn biết tình hình Tàng Bảo các, từ giờ đến tiệc tối, với hạn chế sáu canh giờ thì thừa thời gian.
Vị cô nương hướng dẫn du lịch có giọng nói nhẹ nhàng kia cứ nói liên tục không ngừng, Ân Tư cưỡi ngựa xem hoa một lượt, tìm được vị trí thích hợp thì lặng lẽ dán tấm phù gọi mưa gọi sấm kia lên.
Ráng mây đỏ tía của hoàng hôn từ từ lật lên một vệt xám chì.
Tiệc tối được tổ chức giữa lâm viên, niềm ưa thích của Ân Tư có thể coi là nhạt nhẽo, không hứng thú gì với ca múa mỹ thực, nên từ chối vào bàn trước, đứng trên con đường chắc chắn phải đi qua ung dung đợi Yến Tình tiên tử đến.
Khi âm thanh ngọc bội trâm cài vang lên từ đằng xa, bầu không đã tối xuống cũng vừa lúc nổi lên một tiếng sấm.
“Chuyện này… Gần đây thời tiết biến đổi thực là thất thường.” Yến Tình tiên tử giơ ống tay áo che trán, ngẩng đầu nhìn. Cơn mưa rào bất chợt làm bữa tiệc tối trong vườn trở nên thật bất tiện, cô bảo thị nữ bên cạnh khởi động kết giới trong phạm vi bữa tiệc, còn mình thì đẩy xe lăn của Kiều Tâm Nguyệt, chợt thấy Ân Tư đi về phía này.
“Ấy, ngươi còn chưa vào trước à?” Kiều Tâm Nguyệt kinh ngạc, “Có phải ngươi thấy ồn quá không? Nếu không được tự nhiên, vừa lúc trời sắp mưa, mấy người chúng ta ăn xoàng một bữa là được. Nghe tỷ tỷ nói tên quỷ tu đáng ghét kia còn giả mạo ta tìm Ưng Hiên Dương, ta không làm chuyện gì kì quái chứ? Không mất thể diện trước Mộ cung chủ nhỉ?”
Ân Tư ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói: “Tĩnh dưỡng cho khỏe.”
Kiều Tâm Nguyệt nghe vậy thì đau khổ thở vắn than dài. Yến Tình tiên tử đằng hắng, nói: “Tâm Nguyệt, muội lại thế nữa rồi, chú ý lễ phép.”
Vừa nói mấy câu, một giọt mưa lớn bằng hạt đậu đã độp một tiếng nện lên phiến lá, dưới ánh sáng ấm áp của đèn đình tụ lại một đám côn trùng, mưa bụi nghiêng nghiêng dần rõ nét thành một đường thẳng.
Ân Tư chớp thời cơ lấy một chiếc ô ra từ túi càn khôn, áp sát vài bước tới trước mặt Yến Tình tiên tử che mưa.
Hành động này quá kinh người, Yến Tình tiên tử nhất thời không phản ứng lại được, tiếp đó liền cảm thấy như tóc bị quẹt qua, trâm cài cắm trong búi tóc vang lên một tiếng nhỏ.
“Xin lỗi.” Ân Tư dùng tay trái đỡ nan dù, ngón áp út không dấu vết cọ qua thanh kiếm hóa thành trâm vàng kia.
Vài hình ảnh nhạt nhòa chợt lóe lên trong đầu, đầu tiên là căn phòng bí mật với hàng tầng trận pháp và cơ quan phòng hộ; bên trong phòng, đài cao khảm đầy linh thạch cùng xiềng xích trói chặt một người hoàn toàn mất ý thức, chỉ chốc lát sau, người nọ đã tan xương nát thịt trong một trận kiếm khí như mưa rền gió dữ.
“… Không sao.” Yến Tình tiên tử có vẻ hơi căng thẳng. Cùng là kiếm tu, hơn nữa còn là thủ tịch kiếm vệ luôn luôn thần bí và nguy hiểm của Tịch Tiêu cung, cô khó tránh sẽ không tìm cách tìm hiểu thực lực của đối phương. Ân Tư đứng rất gần, kiếm nắm hờ trong tay và vẫn treo bên hông, Yến Tình tiên tử chỉ cảm thấy một cỗ sát khí thuần túy ngưng tụ thành kiếm ý, làm người ta không kìm được sinh lòng kiêng kị.
“Các chủ, ta vừa nhận được tin, có nhiệm vụ khác cần phải làm, thứ cho không thể ở lại lâu, xin cáo từ.” Ân Tư đạt được mục đích, gõ lên cán dù, làm cây dù lơ lửng giữa không trung, đoạn lui ra sau một bước chắp tay cáo biệt.
“Nhanh như vậy đã phải đi ư? Thời tiết giông bão không tiện ngự kiếm, Ân thủ tịch không ngại thì đợi đến ngày mai để ta sắp xếp phi thuyền đưa ngươi về.” Yến Tình tiên tử tự tiếp lấy cây dù nghiêng về hướng Kiều Tâm Nguyệt, không chút dao động nói.
Ân Tư kiên quyết: “Mệnh lệnh của cung chủ, không dám trì hoãn.”
“Vậy được, ta cũng không làm khó người khác.” Yến Tình tiên tử gật đầu, cao giọng gọi thị nữ, “Nghiên Nhi, đưa Ân thủ tịch xuống núi.”
Sau khi Ân Tư rời khỏi đường mòn, Kiều Tâm Nguyệt mới từ từ thở phào một hơi, ngoái đầu lại trêu: “Y đột nhiên lại đây bung dù cho tỷ làm ta giật cả mình, còn tưởng y đổi tính, hợp ý tỷ nên muốn lấy lòng.”
“Nói bậy bạ gì thế.” Yến Tình tiên tử không nhẹ không nặng gõ trán cô, “Người này thực lực mạnh, tuy là thủ tịch kiếm vệ song lại thường luôn hành tung bất định, lai lịch bí ẩn. Chỉ đánh giá trong đoạn đường này, y hẳn là một người cực kì tự ngạo, coi khinh những thứ chỉ có vỏ ngoài. Ta hoài nghi mục đích Mộ Lâm Giang sai y đi chuyến này, ta mở tiệc chiêu đãi, nếu y thực sự muốn hộ tống thì tại sao lại đáp ứng?”
“Có phải tỷ tỷ lại nghĩ nhiều quá rồi không.” Tâm tư Kiều Tâm Nguyệt rất đơn giản, “Chắc là Mộ cung chủ muốn y phối hợp một chút.”
“Vậy mới nãy sao thái độ lại trái ngược hẳn, thẳng thừng rời đi?” Yến Tình tiên tử lại hỏi, “Nếu Mộ Lâm Giang muốn y phối hợp thì không thể nào lại ra lệnh triệu về, quá mâu thuẫn.”
Kiều Tâm Nguyệt nhất thời không nghĩ ra được đáp án. Yến Tình tiên tử nhìn chiếc ô bình thường không chút đặc biệt trong tay: hoàn toàn mới, đến mác lụa của công xưởng vẫn còn đó. Cô như có điều suy tư: “Với cá tính của y, không có khả năng sẽ bung dù cho ta, trong khoảng thời gian đó y đã làm gì? Đây hẳn mới chính là mục đích chân thật của y… Ta trước sau vẫn cảm thấy hành trình Hoàng đô này không đơn giản như mặt ngoài, ta không thích bị người khác lợi dụng. Theo phán đoán của ta, chỉ cần điều tra rõ thân phận thật của tàn hồn bám trên người muội, chân tướng ắt sẽ rõ ràng.”
Sát khí mỏng như làn mưa chợt lóe lên, Kiều Tâm Nguyệt nhìn Yến Tình tiên tử, vẫn là gương mặt ôn hòa ấy.
Ở phủ thành chủ, Diệp Vân Chu đã nghiên cứu Sấm Ngôn Lục hai ngày, trong lòng đã mô phỏng không ít câu hỏi, rồi lại nhất nhất tự phủ định.
Câu hỏi quá trực tiếp như “chỗ ẩn thân của Ưng Hiên Dương”, độ nguy hiểm gần như liều mạng thẳng mặt với hắn; còn như “mưu tính của Ưng Hiên Dương”, hỏi ra rất có thể khiến đáp án của Sấm Ngôn Lục trở thành di ngôn của y.
Y cân nhắc hai ngày, những nghi hoặc vòng vèo mà quan trọng rốt cuộc đã quy về một mối. Xuất phát từ tâm lí chịu trách nhiệm, sợ y dùng Sấm Ngôn Lục tìm đường chết, từ khi giao ra Sấm Ngôn Lục Mộ Lâm Giang đã giám thị một tấc không rời. Diệp Vân Chu nhìn Mộ Lâm Giang ngồi lau đàn trên giường, đang lo muốn hỏi thế nào, Mộ Lâm Giang đã thả miếng vải mềm trong tay, im lặng một lát, chợt liếc về hướng Diệp Vân Chu.
“Ân Tư truyền lại tin tức.” Ngữ khí của Mộ Lâm Giang không biết là mừng hay lo, “Yến Tình tiên tử từng giam một người làm vật chứa cho Trường Sinh Hỏa, nhưng giờ Trường Sinh Hỏa đã biến mất.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp công tử: Diệp Vân Chu ta dù có dưỡng lão, yêu đương platonic, làm theo hình tượng cấm dục đi nữa cũng sẽ không bao giờ làm thụ!
Diệp công tử: Tuyệt đối sẽ không quay xe!
Diệp công tử: Tuyệt không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất