Chương 51
Vương Dã: Sao cậu lại đánh nhau với Vương Cẩm Thành.
Thêm một tin nhắn WeChat gửi tới cắt ngang suy nghĩ của Lâm Vụ, nhưng lại làm cho cậu sợ sệt không thôi.
Bạn học Vương cuối cùng cũng nhớ tới việc hỏi nguyên nhân xảy ra chuyện, xem ra mấy tiếng khi nãy cậu ấy thật sự là đi giải tỏa cơn bực thật rồi.
Nói thật thì Lâm Vụ không muốn thấy một Vương Dã “người sống chớ đến gần” như thế.
Lâm Vụ: Lúc tớ quay về thì nó bước ra khỏi phòng, hai bên đụng nhau.
Vương Dã: Sau đó là đánh nhau luôn?
Lâm Vụ: Không, nói hai ba câu trước rồi mới đánh nhau.
Vương Dã: Vương Cẩm Thành ra tay trước?
Chả ai hiểu rõ thằng em hơn thằng anh cả.
Nhưng mà bởi vì Vương Dã là anh ruột, nên là Lâm Vụ rút gọn câu “Ừ, em trai dữ dằn của cậu ra tay trước” thành một câu đơn giản hơn: Ừm.
Nếu không thì nghe như mắng Vương Dã vậy.
Nhận được câu trả lời ngắn gọn của Lâm Vụ, Vương Dã cũng chẳng lạ gì.
Đó giờ Vương Cẩm Thành chỉ toàn đánh người ta trước, làm gì có ai đánh nó trước.
Vương Dã chỉ thấy hơi lạ: Sao mà cậu đánh nhau với nó?
Lâm Vụ: Không phải vừa nói là bọn tớ đụng nhau sao?
Vương Dã: Đụng nhau một tí cũng chẳng đến mức đánh nhau đâu.
Lâm Vụ: Bạn à, cậu không thấy em cậu kiêu ngạo tới mức nào sao…
Vương Dã: Chẳng cần nhìn tớ cũng biết.
Lâm Vụ: Vậy mà cậu còn hỏi
Vương Dã: Nó chửi cậu một câu là cậu biết nó là đồ ngu rồi, cậu còn nói tiếp nữa hả?
….Đây là anh ruột thật đấy à??
Vương Dã: Chỉ có đồ ngu mới đánh nhau với đồ ngu thôi.
Lâm Vụ xác định Vương Dã thật sự là hổ, dữ tới mức mà còn tự mắng mình nữa: Cậu đá nó hai phát cũng chẳng lưu tình chút nào đâu.
Vương Dã: Nó đánh cậu.
Vương Dã trả lời ngay, gần như là chẳng do dự gì.
Lâm Vụ kinh ngạc nhìn ba chữ kia, một mảnh tuyết băng được giấu sâu trong đáy lòng nhất bị ánh mặt trời soi đến tan chảy ra.
Vương Dã: Đừng có lái sang chuyện khác, hai người chắc chắn là còn có chuyện gì khác.
Vương Dã chắc chắn, nếu không thì với tính cách và chỉ số thông minh của Lâm Vụ, cậu có thể sử dụng một trăm phương pháp để cãi nhau với Vương Dã, chắc chắn là không ra tay đánh nhau vì một chuyện nhỏ như thế đâu.
Lâm Vụ chưa bao giờ sợ đầu óc của Vương Dã cả, nhưng lại rất sợ trực giác dã tính của Vương Dã.
Lâm Vụ: Hồi đó tớ gặp em cậu rồi.
Gửi tin nhắn xong, Lâm Vụ thở dài.
Cậu thật sự không muốn nói về chuyện này, bởi vì chuyện khi chiều đã đủ là Vương và em hắn giương cung bạt kiếm rồi, nếu như nhắc tới thù oán cũ thì càng giống với nói xấu sau lưng người ta vậy, rất dễ làʍ ŧìиɦ cảm anh em không được hòa thuận.
Vương Dã: Hai người gặp nhau rồi? Hồi nào?
Lâm Vụ: Hồi học kỳ trước lần đầu mình gặp nhau ấy.
Vương Dã: Ngày sương mù hôm đó?
Lâm Vụ: Ừm. Cậu biết Nhâm Phi Vũ ký túc xá bọn tớ mà đúng không?
Vương Dã: Ai?
Lâm Vụ: Người mà Giang Đàm cứu ấy.
Vương Dã: Không nhớ rõ người, xin lỗi nha.
Lâm Vụ: Cắt lớn.
Vương Dã: À, cậu ấy.
…..Trí nhớ của họ Vương về loài vật là hàng đầu luôn.
Lâm Vụ: Em cậu đậu xe ngay giữa đường, Nhâm Phi Vũ đi từ ga tàu điện ngầm lên, sương mù lớn quá nên không thấy rõ, lúc băng qua đường thì bị chiếc Porsche Cayenne của em cậu tông vào hành lý.
Vương Dã: Cậu ra ngoài giúp?
Lâm Vụ: Cả ký túc xá tớ ra ngoài giúp luôn.
Vương Dã: Có thiệt hại không?
Lâm Vụ: Cậu hỏi tớ hay em tớ?
Vương Dã: [Cậu hỏi nhảm nữa thì chết với tôi.jpg]
Lâm Vụ cười. Cho dù là đang dính tình nghi hận thù do giựt bồ với em trai nhưng Vương Dã vẫn làm cho cậu vui hơn hẳn.
Lâm Vụ: Không có, chưa đến lượt tớ ra tay mà một mình Hạ Dương khống chế toàn hiện trường, đánh trước nói sau, nói tới mức đuổi em cậu đi luôn.
Vương Dã: Nói?
Lâm Vụ: Chửi banh xác ấy.
Vương Dã: …..
Lâm Vụ: Cho nên là hôm nay khi thấy nó tớ mới không nhịn được.
Nói xong, lòng của Lâm Vụ cũng thoải mái hẳn ra, không đợi Vương Dã trả lời đã tiếp tục gõ: Dù sao thì thù mới thù cũ gì hôm nay cũng xử xong hết rồi, mai mốt có gặp em cậu thì tớ sẽ đi đường vòng.
Ai ngờ Vương Dã lại trả lời: Để xem tình huống.
Lâm Vụ ngơ ngác: Xem tình huống gì?
Vương Dã: Tớ có ở đó thì không cần, tớ không có ở đó thì cậu hãy đi vòng.
Lâm Vụ: ….Cậu đang khinh bỉ sức chiến đấu của tớ à?
Vương Dã: Nó là hổ Bangladesh.
Lâm Vụ: Mà tớ là sói đồng cỏ!
Vương Dã: Cậu có gõ một trăm dấu chấm than thì cũng vậy thôi.
Lâm Vụ: ….
Vương Dã: Nói chuyện.
Lâm Vụ: Biết rồi!!!!!!
Vương Dã: [Ngoan, đi theo tôi có thịt mà ăn.jpg]
Lâm Vụ: [Bĩu môi.jpg]
Cơ mà nói gì thì nói, mai mốt mà có gặp Vương Cẩm Thành, cho dù là có Vương Dã kế bên thì Lâm Vụ vẫn sẽ kéo hắn đi đường vòng.
Người mà dám lấy bồn hoa ném vào đầu người khác thì là người ra tay chẳng kiêng nể gì, lòng cũng khó đoán, tránh đi là lựa chọn tốt nhất.
Vương Dã: [hình ảnh]
Tự nhiên Vương Dã lại gửi đến một bức ảnh, Lâm Vụ mở ra, suýt nữa là bị những nét vẽ bậy làm mắt loạn luôn.
Lâm Vụ: Cái gì đây?
Vương Dã: Chiếc Cayenne của Vương Cẩm Thành.
Lâm Vụ: Sao mà “bức tranh trừu tượng” trên thân xe nhìn quen thế…
Vương Dã: Được khắc y chang như đống xước trên xe tớ đấy.
Lâm Vụ: Cậu làm à?
Vương Dã: Nó làm.
Lâm Vụ: Sao mà nó tự ngồi khắc xe mình thế?
Vương Dã: Nó khắc xước xe tớ, khắc xong rồi để xin lỗi tớ nó cũng tự khắc lên xe mình luôn.
Lâm Vụ: ….Sao nó lại khắc lên xe cậu.
Vương Dã: Thiếu đập.
Vậy đây là chuyện từ hồi nghỉ đông.
Lâm Vụ nhớ lúc ấy cậu có hỏi sao mà xe của Vương Dã lại xước đến thế. Lúc đó cậu cũng không nghĩ rằng chuyện này là do thằng em ruột làm nên.
Vương Dã: Hết giận chưa?
Lâm Vụ:?
Vương Dã: Đây là ảnh từ hồi nghỉ đông, xe nó bây giờ bình thường rồi, thêm chuyện đụng người bên ký túc cậu với chiều nay thì tớ có thể bắt nó ngồi khắc thêm bảy tám lần nữa cũng được.
Lâm Vụ: Ấy, không phải là đụng người bên ký túc tớ, là đậu xe bậy rồi tông vào hành lý của người bên tớ cơ…
Vương Dã: Cũng giống nhau thôi.
……Anh ruột cũng nghiêm khắc phết, đúng là loài thú dữ.
Lâm Vụ: Không cần đâu, cậu đá nó hai cái là đủ để nó nhớ rồi.
Vương Dã không lên tiếng.
Hôm nay hắn mà đến chậm một giây thì Lâm Vụ chắc chắn sẽ bị đập trúng, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, hắn muốn lấy bồn hoa chọi bể đầu Vương Cẩm Thành luôn.
Mới đá có hai phát, còn ít lắm.
Thấy lâu rồi mà chưa được trả lời, Lâm Vụ lo rằng Vương Dã lại bực mình mà tìm Vương Cẩm Thành, vội vàng gõ một tin vui đùa, muốn thay đổi không khí: Cơ mà lần đầu tiên tớ gặp cậu với em cậu đều là cùng một ngày nữa chứ, trùng hợp ghê nơi.
Vương Dã nhíu mày nhìn tin nhắn mới đến, tỏ vẻ ghét bỏ như muốn vứt luôn cái điện thoại, hoặc là đi sang 333 để đàm đạo nhân sinh với ai đó.
Vương Dã: Cậu đặt tớ so sánh với nó đó hả?
Lâm Vụ: Định luật cân bằng nhân sinh.
Vương Dã: Sao?
Lâm Vụ: Một người sẽ không có khả năng chỉ gặp chuyện tốt thôi, cũng chẳng có khả năng gặp chuyện xấu, hơn nữa nếu trong một khoảng thời gian nhất định, nếu như gặp chuyện quá tốt hoặc quá nhiều chuyện tốt thì cuộc đời sẽ đem đến vài chuyện xấu để cân bằng giá trị hạnh phúc của người này.
Vương Dã: Nói tiếng người.
Lâm Vụ: Thì đối với tớ chuyện gặp cậu đã đem một niềm hạnh phúc lớn lao, cho nên là cuộc đời phái em cậu tới gặp tớ vào cùng ngày đó để cân bằng lại một chút.
Vương Dã: ….
Lâm Vụ: [Nụ cười thân thiện.jpg]
Vương Dã: [Rút lại lời xàm xí của cậu đi.jpg]
Lâm Vụ: [Cậu đang thẹn thùng mà lại tỏ vẻ lạnh lùng.jpg]
Vương Dã: [Muốn ăn đập à.jpg]
Lâm Vụ: [Lại đập tớ nè.jpg]
Phòng ký túc xá 509, bạn học Vương Dã thua cuộc trong trận chiến đấu meme đã phiền toái vứt điện thoại sang một bên.
Điện thoại đáp lên trên giường, vang lên một tiếng rất nhỏ.
Cát Lượng nghe thấy ngẩng đầu: “Sao đấy?”
Vương Dã giọng điệu không tốt lắm: “Bực.”
Cát Lượng nuốt nước miếng: “Mà anh Dã ơi, mắt của anh lại giống như là đang cười ấy…”
Tối mười giờ, người anh em Lý Tuấn Trì cuối cùng cũng về với đơn vị ký túc xá 333.
“Đi bảy giờ về mười giờ,” Hạ Dương liếc mắt nhìn giờ, cảm thấy không đáng giá thay Lý Tuấn Trì, “Anh hai, công việc hai trăm tệ của cậu tính ra chỉ có mười ba tệ ba ba ba ba ba ba một giờ thôi đó, lao động giá rẻ quá đi.”
“Gì chứ, tám giờ tớ đã quay về rồi,” Lý Tuấn Trì nói, “Tớ ở dưới sân thể dục ngồi hai tiếng mà.”
“Cho dù về lúc tám giờ thì lương cũng chả được bao nhiêu….” Nhâm Phi Vũ nhẹ nhàng vạch ra.
“Cậu đi sân thể dục làm gì?” Lâm Vụ tò mò.
“Đi cảm nhận một chút,” Lý Tuấn Trì nói, “Sân thể dục rực rỡ hẳn lên, các cậu chưa đi qua mà đúng không, cực lớn luôn!”
Sân thể dục được sửa xong vào cuối tháng tư, sau đó là ngảy nghỉ một tháng năm nên là bọn họ chưa đi qua.
“Cực lớn?” Hạ Dương dùng giọng Thiên Tân lặp lại một lần nữa, hoài nghi nói.
Lý Tuấn Trì vừa nói vừa múa may tay chân: “Đường băng với mặt cỏ được sửa lại hết, cái xà kép thì được nâng cao lên,” Cậu ta nói xong rồi nhìn Hạ Dương, “Còn có sân cát nữa, theo tớ thì bây giờ nó còn bự hơn hồi đó hai ba lần lận.”
Ánh mắt Hạ Dương sáng lên: “Thật không?”
Lý Tuấn Trì: “Lấy cả sự nghiệp của tớ ra thề luôn.”
Sau khi thức tỉnh, khi học môn nhảy xa, thầy giáo đã vì bạn học Hạ mà lùi mức đường lấy đà ra xa thêm vài thước thế nên điều này quả thật là một niềm hạnh phúc lớn lao — mẹ ơi từ nay mẹ không phải lo con nhảy ra khỏi sân cát nữa rồi!
Lâm Vụ lại nghĩ đến chuyện khác: “Nếu sân thể dục đã được sửa lại rồi mà chỉ để cho tụi mình học thể dục thôi thì cũng phí quá đi….”
Lý Tuấn Trì: “Ý là sao?”
Lâm Vụ: “Học kỳ trước đâu có đại hội thể dục thể thao đâu đúng không?”
Lý Tuấn Trì: “Ừ, khi đó là lúc thức tỉnh.”
Đại hội thể dục thể thao tổ chức ở mùa thu, mà mùa thu năm rồi là lúc sương mù vừa qua, thức tỉnh dã tính làm huyên náo cả xã hội một thời.
“Cậu nghĩ là năm nay sẽ tổ chứ đại hội ư?” Nhâm Phi Vũ lắc đầu “Chuyện này chắc là hơi bị khó nhỉ?”
“Vấn đề không phải là khó, mà là không thể khống chế được,” Lý Tuấn Trì nói, “Bây giờ chúng ta không phải là vận động viên bình thường nữa, không nói mấy cái khác, nói về nhảy xa thôi, tụi mình nhảy được bao nhiêu, Hạ Dương nhảy được bao nhiêu, sao mà so được?”
Lâm Vụ: “Vậy nhường luôn cho Hạ Dương đi, cả trường làm gì có ai đấu lại cậu ấy đâu.”
Hạ Dương: “Được thôi, mấy cậu nói với làm tớ sục sôi máu chiến đấu cả luôn này….”
Về đại hội thể dục thể thao, thật ra thì Lâm Vụ rất hào hứng, cơ mà cậu cảm thấy cho dù có tổ chức thì sẽ tổ chức vào tháng mười mùa thu như mấy năm trước.
Ai ngờ rằng mới nghỉ ngày một tháng năm xong lại có thông báo đến.
NHÓM CHAT NGÀNH MÔI TRƯỜNG
Thầy Lý: [thông báo] Để tăng cường phong trào thể dục thể thao, rèn luyện cơ thể, trường học quyết định sẽ tổ chức đại học thể dục thể thao trong hai tuần tới. Các học sinh muốn đăng ký tham gia vào các hạng mục, mời điền vào phiếu báo danh trong [web liên kết]. Số lượng người tham gia vào mỗi hạng mục là có giới hạn, nếu số lượng người báo danh vượt quá giới hạn thì ban tổ chức sẽ tổ chức một trận đấu để chọn người có thành tích tốt để tham gia trận đấu.
Thông báo trong nhóm chat vừa vang lên, cả nhóm chat lớp cũng náo nhiệt.
NHÓM CHAT LỚP CÔNG MÔI 1
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Mọi người thấy thông báo trên nhóm chat ngành hết rồi đúng không?
Gần đây, vì để hiểu về bạn bè hơn, lớp Công Môi 1 quyết định thay đổi nickname, đổi thành kiểu “loài vật kèm theo sau”.
Đàng Trà Trà – Hươu sao: Ai mà muốn dự thi thì chỉ cần đăng ký như thầy Lý thông báo là được rồi. Tớ chủ yếu chỉ giải thích cho mọi người cách thi đấu thôi.
Thượng Hải Đào – Lạc đà một bướu: Sao?
Đàng Trà Trà – Hươu sao: Thi đấu biểu diễn tập thể ấy, hồi năm một tụi mình có tập Thái Cực quyền đó, nhớ không?
Lưu Mộ – Nhím: Lớp trưởng à, đừng nói là, tụi mình năm hai cả rồi, thức tỉnh cả rồi mà vẫn phải biểu diễn Thái Cực quyền tập thể để PK với ngành khác nha…. [Tui yếu ớt không thể chịu được áp lực như vậy.jpg]
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Bây giờ không phải Thái Cực quyền, mà là trường quyền thức tỉnh tập thể.
Trâu Khải – Trâu châu Phi: Có khác gì không?
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Trâu Khải.
Trâu Khải – Trâu châu Phi: Rồi rồi, không nói nữa.
Từ Chấn Long – Marmota: ….Hai người mà còn thể hiện tình cảm công khai như thể nữa là tớ out nhóm đó!
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Lần này không bắt buộc tất cả phải tham gia, ai muốn tham gia luyện trường quyền thức tỉnh tập thể thì đăng ký với tớ.
Lý Tuấn Trì – Ngựa Ả Rập: Hóa ra là được đăng ký à [làm tui sợ giật cả mình.jpg]
Hạ Dương – Linh dương nhảy: Chị hai, mai mốt chuyện quan trọng như thế này thì phải nói trước chứ.
Nhâm Phi Vũ – Cắt lớn: [thở phào một phát.jpg]
Vừa nghe nói là được tự nguyện, mấy bạn học sinh hay lặn mới chịu trồi lên.
Lâm Vụ mỉm cười, cũng góp vui theo.
Lâm Vụ – Sói đồng cỏ: Lớp trưởng, có yêu cầu số lượng người tham gia tối thiểu ở mỗi lớp không? Nếu có thì chắc lớp mình phải bóc thăm hoặc random ấy.
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Không có.
Bàng Đông Đông – Gấu mèo: Lớp trưởng à cậu đừng có cố sức, không có ai thèm đăng ký đâu.
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Vậy thì cả lớp mình diễn Ngũ Cầm Hí hết đi [cứ quyết định như vậy nha!.jpg]
Bàng Đông Đông – Gấu mèo: …..
Từ Chấn Long – Mamorta: Đợi đã!
Lý Tuấn Trì – Ngựa Ả Rập: Là gì đấy?!
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Cũng là biểu diễn tập thể đấy.
Thượng Hải Đào – Lạc đà một bướu: Không phải cậu nói là được tự do đăng ký tham gia thi đấu tập thể sao?
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Ừm, trường quyền thức tỉnh tập thể và Ngũ Cầm Hí, được chọn một trong hai, rất là tôn trọng ý kiến của mỗi người luôn rồi [ánh sáng chính đạo.jpg]
Lâm Vụ – Sói đồng cỏ: …..
Con đường dài nhất mà cuộc đời phải đi qua, là con đường võ thuật của lớp trưởng.
Thêm một tin nhắn WeChat gửi tới cắt ngang suy nghĩ của Lâm Vụ, nhưng lại làm cho cậu sợ sệt không thôi.
Bạn học Vương cuối cùng cũng nhớ tới việc hỏi nguyên nhân xảy ra chuyện, xem ra mấy tiếng khi nãy cậu ấy thật sự là đi giải tỏa cơn bực thật rồi.
Nói thật thì Lâm Vụ không muốn thấy một Vương Dã “người sống chớ đến gần” như thế.
Lâm Vụ: Lúc tớ quay về thì nó bước ra khỏi phòng, hai bên đụng nhau.
Vương Dã: Sau đó là đánh nhau luôn?
Lâm Vụ: Không, nói hai ba câu trước rồi mới đánh nhau.
Vương Dã: Vương Cẩm Thành ra tay trước?
Chả ai hiểu rõ thằng em hơn thằng anh cả.
Nhưng mà bởi vì Vương Dã là anh ruột, nên là Lâm Vụ rút gọn câu “Ừ, em trai dữ dằn của cậu ra tay trước” thành một câu đơn giản hơn: Ừm.
Nếu không thì nghe như mắng Vương Dã vậy.
Nhận được câu trả lời ngắn gọn của Lâm Vụ, Vương Dã cũng chẳng lạ gì.
Đó giờ Vương Cẩm Thành chỉ toàn đánh người ta trước, làm gì có ai đánh nó trước.
Vương Dã chỉ thấy hơi lạ: Sao mà cậu đánh nhau với nó?
Lâm Vụ: Không phải vừa nói là bọn tớ đụng nhau sao?
Vương Dã: Đụng nhau một tí cũng chẳng đến mức đánh nhau đâu.
Lâm Vụ: Bạn à, cậu không thấy em cậu kiêu ngạo tới mức nào sao…
Vương Dã: Chẳng cần nhìn tớ cũng biết.
Lâm Vụ: Vậy mà cậu còn hỏi
Vương Dã: Nó chửi cậu một câu là cậu biết nó là đồ ngu rồi, cậu còn nói tiếp nữa hả?
….Đây là anh ruột thật đấy à??
Vương Dã: Chỉ có đồ ngu mới đánh nhau với đồ ngu thôi.
Lâm Vụ xác định Vương Dã thật sự là hổ, dữ tới mức mà còn tự mắng mình nữa: Cậu đá nó hai phát cũng chẳng lưu tình chút nào đâu.
Vương Dã: Nó đánh cậu.
Vương Dã trả lời ngay, gần như là chẳng do dự gì.
Lâm Vụ kinh ngạc nhìn ba chữ kia, một mảnh tuyết băng được giấu sâu trong đáy lòng nhất bị ánh mặt trời soi đến tan chảy ra.
Vương Dã: Đừng có lái sang chuyện khác, hai người chắc chắn là còn có chuyện gì khác.
Vương Dã chắc chắn, nếu không thì với tính cách và chỉ số thông minh của Lâm Vụ, cậu có thể sử dụng một trăm phương pháp để cãi nhau với Vương Dã, chắc chắn là không ra tay đánh nhau vì một chuyện nhỏ như thế đâu.
Lâm Vụ chưa bao giờ sợ đầu óc của Vương Dã cả, nhưng lại rất sợ trực giác dã tính của Vương Dã.
Lâm Vụ: Hồi đó tớ gặp em cậu rồi.
Gửi tin nhắn xong, Lâm Vụ thở dài.
Cậu thật sự không muốn nói về chuyện này, bởi vì chuyện khi chiều đã đủ là Vương và em hắn giương cung bạt kiếm rồi, nếu như nhắc tới thù oán cũ thì càng giống với nói xấu sau lưng người ta vậy, rất dễ làʍ ŧìиɦ cảm anh em không được hòa thuận.
Vương Dã: Hai người gặp nhau rồi? Hồi nào?
Lâm Vụ: Hồi học kỳ trước lần đầu mình gặp nhau ấy.
Vương Dã: Ngày sương mù hôm đó?
Lâm Vụ: Ừm. Cậu biết Nhâm Phi Vũ ký túc xá bọn tớ mà đúng không?
Vương Dã: Ai?
Lâm Vụ: Người mà Giang Đàm cứu ấy.
Vương Dã: Không nhớ rõ người, xin lỗi nha.
Lâm Vụ: Cắt lớn.
Vương Dã: À, cậu ấy.
…..Trí nhớ của họ Vương về loài vật là hàng đầu luôn.
Lâm Vụ: Em cậu đậu xe ngay giữa đường, Nhâm Phi Vũ đi từ ga tàu điện ngầm lên, sương mù lớn quá nên không thấy rõ, lúc băng qua đường thì bị chiếc Porsche Cayenne của em cậu tông vào hành lý.
Vương Dã: Cậu ra ngoài giúp?
Lâm Vụ: Cả ký túc xá tớ ra ngoài giúp luôn.
Vương Dã: Có thiệt hại không?
Lâm Vụ: Cậu hỏi tớ hay em tớ?
Vương Dã: [Cậu hỏi nhảm nữa thì chết với tôi.jpg]
Lâm Vụ cười. Cho dù là đang dính tình nghi hận thù do giựt bồ với em trai nhưng Vương Dã vẫn làm cho cậu vui hơn hẳn.
Lâm Vụ: Không có, chưa đến lượt tớ ra tay mà một mình Hạ Dương khống chế toàn hiện trường, đánh trước nói sau, nói tới mức đuổi em cậu đi luôn.
Vương Dã: Nói?
Lâm Vụ: Chửi banh xác ấy.
Vương Dã: …..
Lâm Vụ: Cho nên là hôm nay khi thấy nó tớ mới không nhịn được.
Nói xong, lòng của Lâm Vụ cũng thoải mái hẳn ra, không đợi Vương Dã trả lời đã tiếp tục gõ: Dù sao thì thù mới thù cũ gì hôm nay cũng xử xong hết rồi, mai mốt có gặp em cậu thì tớ sẽ đi đường vòng.
Ai ngờ Vương Dã lại trả lời: Để xem tình huống.
Lâm Vụ ngơ ngác: Xem tình huống gì?
Vương Dã: Tớ có ở đó thì không cần, tớ không có ở đó thì cậu hãy đi vòng.
Lâm Vụ: ….Cậu đang khinh bỉ sức chiến đấu của tớ à?
Vương Dã: Nó là hổ Bangladesh.
Lâm Vụ: Mà tớ là sói đồng cỏ!
Vương Dã: Cậu có gõ một trăm dấu chấm than thì cũng vậy thôi.
Lâm Vụ: ….
Vương Dã: Nói chuyện.
Lâm Vụ: Biết rồi!!!!!!
Vương Dã: [Ngoan, đi theo tôi có thịt mà ăn.jpg]
Lâm Vụ: [Bĩu môi.jpg]
Cơ mà nói gì thì nói, mai mốt mà có gặp Vương Cẩm Thành, cho dù là có Vương Dã kế bên thì Lâm Vụ vẫn sẽ kéo hắn đi đường vòng.
Người mà dám lấy bồn hoa ném vào đầu người khác thì là người ra tay chẳng kiêng nể gì, lòng cũng khó đoán, tránh đi là lựa chọn tốt nhất.
Vương Dã: [hình ảnh]
Tự nhiên Vương Dã lại gửi đến một bức ảnh, Lâm Vụ mở ra, suýt nữa là bị những nét vẽ bậy làm mắt loạn luôn.
Lâm Vụ: Cái gì đây?
Vương Dã: Chiếc Cayenne của Vương Cẩm Thành.
Lâm Vụ: Sao mà “bức tranh trừu tượng” trên thân xe nhìn quen thế…
Vương Dã: Được khắc y chang như đống xước trên xe tớ đấy.
Lâm Vụ: Cậu làm à?
Vương Dã: Nó làm.
Lâm Vụ: Sao mà nó tự ngồi khắc xe mình thế?
Vương Dã: Nó khắc xước xe tớ, khắc xong rồi để xin lỗi tớ nó cũng tự khắc lên xe mình luôn.
Lâm Vụ: ….Sao nó lại khắc lên xe cậu.
Vương Dã: Thiếu đập.
Vậy đây là chuyện từ hồi nghỉ đông.
Lâm Vụ nhớ lúc ấy cậu có hỏi sao mà xe của Vương Dã lại xước đến thế. Lúc đó cậu cũng không nghĩ rằng chuyện này là do thằng em ruột làm nên.
Vương Dã: Hết giận chưa?
Lâm Vụ:?
Vương Dã: Đây là ảnh từ hồi nghỉ đông, xe nó bây giờ bình thường rồi, thêm chuyện đụng người bên ký túc cậu với chiều nay thì tớ có thể bắt nó ngồi khắc thêm bảy tám lần nữa cũng được.
Lâm Vụ: Ấy, không phải là đụng người bên ký túc tớ, là đậu xe bậy rồi tông vào hành lý của người bên tớ cơ…
Vương Dã: Cũng giống nhau thôi.
……Anh ruột cũng nghiêm khắc phết, đúng là loài thú dữ.
Lâm Vụ: Không cần đâu, cậu đá nó hai cái là đủ để nó nhớ rồi.
Vương Dã không lên tiếng.
Hôm nay hắn mà đến chậm một giây thì Lâm Vụ chắc chắn sẽ bị đập trúng, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, hắn muốn lấy bồn hoa chọi bể đầu Vương Cẩm Thành luôn.
Mới đá có hai phát, còn ít lắm.
Thấy lâu rồi mà chưa được trả lời, Lâm Vụ lo rằng Vương Dã lại bực mình mà tìm Vương Cẩm Thành, vội vàng gõ một tin vui đùa, muốn thay đổi không khí: Cơ mà lần đầu tiên tớ gặp cậu với em cậu đều là cùng một ngày nữa chứ, trùng hợp ghê nơi.
Vương Dã nhíu mày nhìn tin nhắn mới đến, tỏ vẻ ghét bỏ như muốn vứt luôn cái điện thoại, hoặc là đi sang 333 để đàm đạo nhân sinh với ai đó.
Vương Dã: Cậu đặt tớ so sánh với nó đó hả?
Lâm Vụ: Định luật cân bằng nhân sinh.
Vương Dã: Sao?
Lâm Vụ: Một người sẽ không có khả năng chỉ gặp chuyện tốt thôi, cũng chẳng có khả năng gặp chuyện xấu, hơn nữa nếu trong một khoảng thời gian nhất định, nếu như gặp chuyện quá tốt hoặc quá nhiều chuyện tốt thì cuộc đời sẽ đem đến vài chuyện xấu để cân bằng giá trị hạnh phúc của người này.
Vương Dã: Nói tiếng người.
Lâm Vụ: Thì đối với tớ chuyện gặp cậu đã đem một niềm hạnh phúc lớn lao, cho nên là cuộc đời phái em cậu tới gặp tớ vào cùng ngày đó để cân bằng lại một chút.
Vương Dã: ….
Lâm Vụ: [Nụ cười thân thiện.jpg]
Vương Dã: [Rút lại lời xàm xí của cậu đi.jpg]
Lâm Vụ: [Cậu đang thẹn thùng mà lại tỏ vẻ lạnh lùng.jpg]
Vương Dã: [Muốn ăn đập à.jpg]
Lâm Vụ: [Lại đập tớ nè.jpg]
Phòng ký túc xá 509, bạn học Vương Dã thua cuộc trong trận chiến đấu meme đã phiền toái vứt điện thoại sang một bên.
Điện thoại đáp lên trên giường, vang lên một tiếng rất nhỏ.
Cát Lượng nghe thấy ngẩng đầu: “Sao đấy?”
Vương Dã giọng điệu không tốt lắm: “Bực.”
Cát Lượng nuốt nước miếng: “Mà anh Dã ơi, mắt của anh lại giống như là đang cười ấy…”
Tối mười giờ, người anh em Lý Tuấn Trì cuối cùng cũng về với đơn vị ký túc xá 333.
“Đi bảy giờ về mười giờ,” Hạ Dương liếc mắt nhìn giờ, cảm thấy không đáng giá thay Lý Tuấn Trì, “Anh hai, công việc hai trăm tệ của cậu tính ra chỉ có mười ba tệ ba ba ba ba ba ba một giờ thôi đó, lao động giá rẻ quá đi.”
“Gì chứ, tám giờ tớ đã quay về rồi,” Lý Tuấn Trì nói, “Tớ ở dưới sân thể dục ngồi hai tiếng mà.”
“Cho dù về lúc tám giờ thì lương cũng chả được bao nhiêu….” Nhâm Phi Vũ nhẹ nhàng vạch ra.
“Cậu đi sân thể dục làm gì?” Lâm Vụ tò mò.
“Đi cảm nhận một chút,” Lý Tuấn Trì nói, “Sân thể dục rực rỡ hẳn lên, các cậu chưa đi qua mà đúng không, cực lớn luôn!”
Sân thể dục được sửa xong vào cuối tháng tư, sau đó là ngảy nghỉ một tháng năm nên là bọn họ chưa đi qua.
“Cực lớn?” Hạ Dương dùng giọng Thiên Tân lặp lại một lần nữa, hoài nghi nói.
Lý Tuấn Trì vừa nói vừa múa may tay chân: “Đường băng với mặt cỏ được sửa lại hết, cái xà kép thì được nâng cao lên,” Cậu ta nói xong rồi nhìn Hạ Dương, “Còn có sân cát nữa, theo tớ thì bây giờ nó còn bự hơn hồi đó hai ba lần lận.”
Ánh mắt Hạ Dương sáng lên: “Thật không?”
Lý Tuấn Trì: “Lấy cả sự nghiệp của tớ ra thề luôn.”
Sau khi thức tỉnh, khi học môn nhảy xa, thầy giáo đã vì bạn học Hạ mà lùi mức đường lấy đà ra xa thêm vài thước thế nên điều này quả thật là một niềm hạnh phúc lớn lao — mẹ ơi từ nay mẹ không phải lo con nhảy ra khỏi sân cát nữa rồi!
Lâm Vụ lại nghĩ đến chuyện khác: “Nếu sân thể dục đã được sửa lại rồi mà chỉ để cho tụi mình học thể dục thôi thì cũng phí quá đi….”
Lý Tuấn Trì: “Ý là sao?”
Lâm Vụ: “Học kỳ trước đâu có đại hội thể dục thể thao đâu đúng không?”
Lý Tuấn Trì: “Ừ, khi đó là lúc thức tỉnh.”
Đại hội thể dục thể thao tổ chức ở mùa thu, mà mùa thu năm rồi là lúc sương mù vừa qua, thức tỉnh dã tính làm huyên náo cả xã hội một thời.
“Cậu nghĩ là năm nay sẽ tổ chứ đại hội ư?” Nhâm Phi Vũ lắc đầu “Chuyện này chắc là hơi bị khó nhỉ?”
“Vấn đề không phải là khó, mà là không thể khống chế được,” Lý Tuấn Trì nói, “Bây giờ chúng ta không phải là vận động viên bình thường nữa, không nói mấy cái khác, nói về nhảy xa thôi, tụi mình nhảy được bao nhiêu, Hạ Dương nhảy được bao nhiêu, sao mà so được?”
Lâm Vụ: “Vậy nhường luôn cho Hạ Dương đi, cả trường làm gì có ai đấu lại cậu ấy đâu.”
Hạ Dương: “Được thôi, mấy cậu nói với làm tớ sục sôi máu chiến đấu cả luôn này….”
Về đại hội thể dục thể thao, thật ra thì Lâm Vụ rất hào hứng, cơ mà cậu cảm thấy cho dù có tổ chức thì sẽ tổ chức vào tháng mười mùa thu như mấy năm trước.
Ai ngờ rằng mới nghỉ ngày một tháng năm xong lại có thông báo đến.
NHÓM CHAT NGÀNH MÔI TRƯỜNG
Thầy Lý: [thông báo] Để tăng cường phong trào thể dục thể thao, rèn luyện cơ thể, trường học quyết định sẽ tổ chức đại học thể dục thể thao trong hai tuần tới. Các học sinh muốn đăng ký tham gia vào các hạng mục, mời điền vào phiếu báo danh trong [web liên kết]. Số lượng người tham gia vào mỗi hạng mục là có giới hạn, nếu số lượng người báo danh vượt quá giới hạn thì ban tổ chức sẽ tổ chức một trận đấu để chọn người có thành tích tốt để tham gia trận đấu.
Thông báo trong nhóm chat vừa vang lên, cả nhóm chat lớp cũng náo nhiệt.
NHÓM CHAT LỚP CÔNG MÔI 1
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Mọi người thấy thông báo trên nhóm chat ngành hết rồi đúng không?
Gần đây, vì để hiểu về bạn bè hơn, lớp Công Môi 1 quyết định thay đổi nickname, đổi thành kiểu “loài vật kèm theo sau”.
Đàng Trà Trà – Hươu sao: Ai mà muốn dự thi thì chỉ cần đăng ký như thầy Lý thông báo là được rồi. Tớ chủ yếu chỉ giải thích cho mọi người cách thi đấu thôi.
Thượng Hải Đào – Lạc đà một bướu: Sao?
Đàng Trà Trà – Hươu sao: Thi đấu biểu diễn tập thể ấy, hồi năm một tụi mình có tập Thái Cực quyền đó, nhớ không?
Lưu Mộ – Nhím: Lớp trưởng à, đừng nói là, tụi mình năm hai cả rồi, thức tỉnh cả rồi mà vẫn phải biểu diễn Thái Cực quyền tập thể để PK với ngành khác nha…. [Tui yếu ớt không thể chịu được áp lực như vậy.jpg]
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Bây giờ không phải Thái Cực quyền, mà là trường quyền thức tỉnh tập thể.
Trâu Khải – Trâu châu Phi: Có khác gì không?
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Trâu Khải.
Trâu Khải – Trâu châu Phi: Rồi rồi, không nói nữa.
Từ Chấn Long – Marmota: ….Hai người mà còn thể hiện tình cảm công khai như thể nữa là tớ out nhóm đó!
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Lần này không bắt buộc tất cả phải tham gia, ai muốn tham gia luyện trường quyền thức tỉnh tập thể thì đăng ký với tớ.
Lý Tuấn Trì – Ngựa Ả Rập: Hóa ra là được đăng ký à [làm tui sợ giật cả mình.jpg]
Hạ Dương – Linh dương nhảy: Chị hai, mai mốt chuyện quan trọng như thế này thì phải nói trước chứ.
Nhâm Phi Vũ – Cắt lớn: [thở phào một phát.jpg]
Vừa nghe nói là được tự nguyện, mấy bạn học sinh hay lặn mới chịu trồi lên.
Lâm Vụ mỉm cười, cũng góp vui theo.
Lâm Vụ – Sói đồng cỏ: Lớp trưởng, có yêu cầu số lượng người tham gia tối thiểu ở mỗi lớp không? Nếu có thì chắc lớp mình phải bóc thăm hoặc random ấy.
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Không có.
Bàng Đông Đông – Gấu mèo: Lớp trưởng à cậu đừng có cố sức, không có ai thèm đăng ký đâu.
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Vậy thì cả lớp mình diễn Ngũ Cầm Hí hết đi [cứ quyết định như vậy nha!.jpg]
Bàng Đông Đông – Gấu mèo: …..
Từ Chấn Long – Mamorta: Đợi đã!
Lý Tuấn Trì – Ngựa Ả Rập: Là gì đấy?!
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Cũng là biểu diễn tập thể đấy.
Thượng Hải Đào – Lạc đà một bướu: Không phải cậu nói là được tự do đăng ký tham gia thi đấu tập thể sao?
Đặng Trà Trà – Hươu sao: Ừm, trường quyền thức tỉnh tập thể và Ngũ Cầm Hí, được chọn một trong hai, rất là tôn trọng ý kiến của mỗi người luôn rồi [ánh sáng chính đạo.jpg]
Lâm Vụ – Sói đồng cỏ: …..
Con đường dài nhất mà cuộc đời phải đi qua, là con đường võ thuật của lớp trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất