Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 40

Trước Sau
Trong đợt thu hoạch vụ thu, bầu không khí trong thôn cũng không quá tốt. Năm nay một mẫu đất thu hoạch lại được quá ít, hồi trước kể cả sản lượng bị sụt giảm, mỗi mẫu ít nhất cũng sẽ sản không thấp hơn 800 cân. Thế nhưng năm nay tính toán, mỗi nhà trong thôn một mẫu có thể đạt đến 400 cân là chuyện hoàn toàn không có, tốt nhất cũng chỉ chừng 300 cân, xấu nhất mới hơn 200 một chút.

Lúc chạng vạng là thời điểm người trong thôn thu lại hạt thóc được phơi trên sân, trước khi chất vào nhà chúng sẽ được chuyển lên xe gỗ mang đi thổi hạt lép trước đã, những hạt thóc lép bị thổi ra chồng chất như ngọn núi nhỏ, khiến người nhìn đau lòng cực kỳ.

Mấy người Cảnh Lâm phối hợp gặt lúa với nhau đặc biệt nhanh, trong khi người ta bốn kẻ tay nghề lão luyện cắt xong một mẫu đất, bốn người bọn họ có thể hoàn thành một mẫu rưỡi rồi. Sau đó việc tuốt thóc chỉ có một mình Nghiêm Lộ đảm nhiệm, Triệu Thừa Hoài đều ở trong nhà thổi hạt lép.

Có điều bọn cậu dù có thu hoạch nhanh đến đâu, cũng vẫn phải mời người đến hỗ trợ. Bởi vì thời gian thu hoạch lúa hàng năm, nếu cứ thích kéo dài không chịu thu gặp phải trời mưa âm u, thì rất dễ xuất hiện vấn đề bởi vì gặt trễ, cây lúa ngả rạp xuống, hạt thóc nảy mầm, rất nhiều trường hợp thu hoạch đúng lúc, nhưng không có mặt trời, phơi không tốt cũng khiến hạt nảy mầm mốc meo, vì thế càng sớm thu hồi về nhà thì càng tốt. Ruộng nhà Triệu Chí Văn nhiều lắm, thêm đất nhà Cảnh Lâm nữa thì có tổng cộng hơn mười mẫu. Coi như mấy người bọn cậu động tác nhanh, nhưng lượng công việc cũng không nhỏ. Thế nên thu hoạch vụ thu chưa mấy ngày, Triệu Thừa Hoài kêu gọi, những gia đình khác trong thôn đến lúc hết bận có thể tới nhà ông giúp thu thóc, thù lao là một mẫu 80 cân thóc, tự mang công cụ không bao cơm.

Bởi vì lương thực giảm sản lượng trên diện rộng, cho dù không có lương cũ, lương mới cũng đủ ăn đến sang năm trùng vào thời điểm này, thế nhưng ai biết lương thực năm tiếp theo có phải sẽ tiếp tục giảm sản lượng hay không, vì thế người trong thôn cũng bắt đầu chân chính có cảm giác nguy hiểm. 80 cân hạt thóc cùng phí nhân công trước đây hiển nhiên không thể so sánh, nghe có vẻ không nhiều, nhưng tại tình huống hiện tại lượng sản lượng giảm sút lớn, thì tuyệt đối không coi là thiếu. Do đó trong thôn có người hơi nhàn rỗi chút đều đến tranh nhau báo danh.

Có điều trong thôn trừ nhà ông ra, gia đình có nhiều đất thứ hai chính là Liêu Thục Phân, bởi vì ruộng đất nhà Nghiêm Phi còn đang trên tay bà ta, nên tổng lại cũng có hơn mười mẫu.

Tốc độ thu hoạch nhà Liêu Thục Phân không thể nhanh hơn nhà họ Triệu được, nhà bọn họ có bốn người, con trai út Ngô Kiện Hùng hết ăn lại nằm, vừa nghe nói năm nay xuống ruộng làm liền giả bộ ngã bệnh, không phải đau bụng thì chính là đau đầu. Liêu Thục Phân chiều con trai, gã nói cái gì thì chính là cái đó, để lại thằng thanh niên to xác nằm thanh nhàn ở nhà, mình và chồng còn có con gái lớn ra đồng.

Những công việc nặng này Ngô Mỹ Lệ tại thời điểm còn chưa gả đi đều đã thường làm rồi, từ trước sợ nhất chính là trồng cây vụ hè cùng thu hoạch vụ thu. Từ khi cô ta gả cho Vương Gia Cường, những việc này không còn phải chạm tay, khi đó tất cả mọi người dùng máy cắt lúa hết rồi, vận chuyển lương thực về nhà cũng có mẹ chồng, kể cả thời điểm thổi hạt lép cũng chỉ phải đứng một bên miễn cưỡng đung đưa máy xay gió, việc nặng đều giao cho mẹ chồng. Mấy năm qua cô ta đã quen với tháng ngày an dật, vừa nghĩ tới hơn mười mẫu lúa nhà mình thì chân tay mềm nhũn hết. Có điều bởi vì là ở nhà mẹ đẻ, nên có chuyện bất mãn gì cũng không dám nói, do đó chỉ có thể nghĩ biện pháp được lười biếng, cầm liềm khom lưng trong chốc lát không phải muốn uống nước thì chính là muốn đi vệ sinh, bởi vậy xung quanh ruộng đất nhà cô ta thỉnh thoảng sẽ vang lên thanh âm Liêu Thục Phân mắng người.

Đợi đến buổi trưa được trở về, Ngô Mỹ Lệ mệt đến mức sắp không đứng thẳng được, cứ như vậy còn phải đi nấu cơm cho người một nhà, gọi Ngô Kiện Hùng nằm mốc meo trên giường dậy giúp nhóm lửa còn bị Liêu Thục Phân nói, "Mày nhét mấy đoạn củi gỗ vào là được rồi còn gì, không thấy thằng bé ngã bệnh sao!"

Ngô Mỹ Lệ giận không chỗ phát tiết, nước mắt đều chảy ra, biết cha mẹ trọng nam khinh nữ, nhưng trong thôn cũng chẳng có ai giống như bọn họ hành hạ con gái mình như thế.

Sau đó nghe chuyện nhà họ Triệu mời người hỗ trợ, Ngô Mỹ Lệ liền đưa ra đề nghị nhà bọn họ cũng mời người đến hỗ trợ là được rồi. Liêu Thục Phân có chút dao động, dù sao bà ta cùng chồng tuổi đã lớn, thân thể sớm không bằng trước đây, hai ngày này làm việc vất vả, buổi tối nhức eo đau lưng, ngủ cũng không ngủ được. Vừa hỏi thù lao nhà họ Triệu cho, nghe một mẫu đưa 80 cân thóc, nhất thời liền không nỡ.

"Nhiều lắm, nghe nói hiện tại lương thực bên ngoài cũng không có chỗ mà mua, một mẫu 60 cân tao còn có thể suy nghĩ một chút."

"Chuyện này còn muốn suy nghĩ sao!" Ngô Mỹ Lệ vội vàng nói, "Nhà người khác đều thu hoạch xong rồi, chỉ còn lại gia đình chúng ta thôi, mỗi ba người chúng ta thu hoạch thôi thì làm đến khi nào? Vạn nhất trời mưa thì sao, còn nhiều lúa trong ruộng như thế không phải sẽ hỏng hết!"

Liêu Thục Phân mắng: "Một mẫu 60 cân, nhà chúng ta còn có vài mẫu nữa, nhiều lương như vậy mày trả sao?"

Ngô Mỹ Lệ rất muốn nói "Con trả thì con sẽ trả" thế nhưng trước cô từ nhà họ Vương về nhà mang theo nhiều lương thực như thế còn không chiếm được địa vị gì trong cái gia đình này, huống chi đợi đến lúc lương thực của cô ăn hết rồi, chẳng phải càng không có quyền nói chuyện hay sao, cho nên cô ta nhịn xuống không mở miệng nữa.

Cuối cùng vẫn là Ngô Đại Hưng quyết định: "Vẫn nên mời người đến thôi." Vạn nhất cái được không bù nổi cái mất, thì khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Nếu Ngô Đại Hưng đã nói vậy, Liêu Thục Phân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đồng ý.

Người trong thôn vội vàng thu chậm chạp thu, cuối cùng hoa mầu trong ruộng cũng coi như đều thu hoạch xong rồi.

Nhà họ Triệu trả thù lao cho người, tổng cộng hơn mười mẫu lúa thu hoạch hơn ba ngàn cân hạt thóc, đều phơi nắng tại sân xi măng trước sau nhà, trên nóc và xung quanh nhà còn có rất nhiều ban công, bởi vì có mái tôn che, nên mặt trời không chiếu tới, thế nhưng cũng không hắt mưa vào, chỉ cần lật qua lật lại nhiều lần, thóc vẫn có thể mất đi lượng nước.

Chạng vang, trong sân đốt đèn dầu, người nhà họ Triệu đều sờ soạng đi thổi hạt lép, người nhà họ Nghiêm cũng ở đây hỗ trợ cùng. Đem thóc rót vào trong phễu, máy xay gió chạy bằng tay ồ ồ chuyển động, trước khi thóc được cho vào kho, mỗi lần thóc được phơi qua đều phải được sàng lọc một lần như thế.

Trên cổ Nghiêm Phi vắt ngang một cái khăn mặt để lau mồ hôi, cùng Cảnh Lâm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thở dài nói: "Bây giờ mới biết cái gì gọi là "Lạp lạp giai tân khổ"." Trước mỗi ngày bọn cậu ra đồng, là phải mang thóc được thu hồi lại từ tối hôm qua, chuyển tới bên ngoài đổ ra phơi nắng, có lúc đang bận việc dưới ruộng, đột nhiên gặp trời trở giời, còn phải tức tốc chạy về nhà thu lương thực. Mỗi ngày đều là mặt trời chói chang, đi ra bên ngoài tựa như đứng trong hỏa lò, bụi bặm, hạt lép mỗi lần thổi thóc đều dính đầy người, vừa nóng vừa ngứa ngáy, cực kỳ khó chịu. Bọn cậu mỗi ngày đều vượt qua trong khẩn trương bận rộn, tay mấy người đều cắt lúa cắt rộp cả bong bóng rồi, trên đùi còn có vết thương do liềm tạo ra mỗi lần không cẩn thận quệt trúng nữa.

Kể cả Nghiêm Lộ luôn coi mình là cánh mày râu đôi tay cũng chua xót đến lợi hại.

Có điều cũng may đã bận rộn sắp xong rồi, chỉ còn sót lại rơm rạ ngoài đồng ruộng chưa kéo về thôi, những thân ngô trong ruộng ngô cũng cần phải chặt đi đem về nữa, những việc này làm xong, là có thể thanh nhàn.

Nghiêm Lộ đem chỗ hạt thóc cuối cùng rót vào phễu máy xay gió, Triệu Chí Văn ở bên kia quay máy xay, nàng đi tới, cảm khái nói: "Vào lúc này năm ngoái, em còn đang sung sướng trong trường học. Trời nóng như vậy, thì ăn kem, nằm máy điều hòa mát lạnh, thật tốt đẹp a! Chạng vạng còn có thể cùng các bạn học đi ra ngoài ăn chút thịt nướng!"

Vừa nghe đến thịt, mấy người Cảnh Lâm không hẹn mà cùng chuyển động yết hầu. Trong tháng này, một bữa tốt nhất chính là ăn con cua đồng to tướng kia, gạch trên người con cua có thể đựng đầy hai bát tô, thịt bên trong càng và các chân nhỏ của con cua cũng cực kỳ tươi mới. Gần đây bận rộn đồng áng, đám Cảnh Lâm vẫn cố ý dành thời gian đi ao cá thả lưới vài lần, nhưng không thu hoạch được gì. Mấy ngày nay trong thức ăn của bọn cậu mỗi ngày đúng là có vị thịt đấy, nhưng không phải đồ hộp thì chính là sản phẩm đóng túi chân không, ăn vào không ít nhưng cảm giác trong bụng không chút chất béo nào, hơn nữa thức ăn mấy nhà bọn cậu còn tốt đấy, ít nhất vẫn luôn có rau dưa mới mẻ mà ăn. Những người khác trong thôn thì không được, rau cải thảo có kỳ sinh trưởng ngắn trồng xuống vẫn chưa thấy nhú cây non, dường như thời kỳ sinh trưởng đã bị kéo dài ra, đến bây giờ trong đất trồng rau đều một mảnh trống không, gần đây lại làm việc mệt như vậy, thêm chuyện không được ăn ngon, thần sắc mọi người rất kém, cháu gái cùng hai thằng bé cháu trai nhà Mã Nhân Thiện, hai ngày nay bởi vì táo bón mà vẫn khóc không thôi, uống thuốc cũng không có hiệu quả, người lớn trong nhà đều sốt ruột lo lắng.

Nhưng Cảnh Lâm lại không thể đem chuyện mình có rau dưa mới mẻ nói ra, mỗi ngày cậu mang rau tới nhà Triệu Chí Văn đều là dùng gùi đựng, phía trên còn che một tầng vải bố. Nếu cậu đem chuyện này nói ra, trong thôn người nhiều miệng tạp, hơn nữa không thể đảm bảo tất cả bọn họ đều không có ý đồ xấu xa gì, vạn nhất xảy ra việc gì đó, phải chịu xui xẻo chính là cậu.

Đều là mấy đứa nhóc có mấy tuổi, Cảnh Lâm nghĩ đến Nhạc Nhạc nhà mình cũng cảm thấy chúng đáng thương, rau không thể lấy ra, Cảnh Lâm liền lặng lẽ đưa sang cho mỗi người một bình mứt sốt trái cây, còn cố ý cho Tôn Lỵ Lỵ một bình, Mã Thuần Chính trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện Cảnh Lâm đưa mứt sốt trái cây sang đã nói rõ với người thân hai nhà, không cho phép nói với bất cứ ai khác biết, thời điểm Cảnh Lâm mua nhiều hoa quả như vậy hắn cũng đi cùng nên biết, vì tâm tư khá thô nên không cân nhắc đến vấn đề thân thể nhóc con nhà mình, chỉ cho rằng có thể ăn no là được, lúc đó còn lén lút cười nhạo Cảnh Lâm không biết cách sống đấy, bây giờ suy nghĩ một chút mặt đều ngượng đến sợ.

Sau khi mấy đứa nhỏ ăn xong, tình hình khá hơn một chút, tuy rằng khó chịu, nhưng không đến nỗi khóc lóc, có điều một bình mứt sốt trái cây có thể ăn trong bao lâu chứ, không mấy ngày liền xong rồi, cho nên vẫn phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Đem tất cả hạt thóc đựng đầy sọt chuyển vào trong nhà, người một nhà Nghiêm Phi đang định rời đi, đúng lúc này, Mã Nhân Thiện nhấc đèn vội vã đi tới phía bên này, sau ông còn theo mấy người, Mã Thuần Chính, Mã Thuần Khang, còn có một đôi vợ chồng trẻ trong thôn nữa, nam tên Đường Hào, nữ tên Đường Vân Yến, xung quanh đây hai người là đôi vợ chồng cùng họ hiếm thấy.

"Nghiêm Phi trước đừng đi vội." Mã Nhân Thiện gọi lại Nghiêm Phi, "Xảy ra chút chuyện, có khả năng cần cháu hỗ trợ."

"Chuyện gì vậy?" Nghiêm Phi nghe vậy không đi nữa, tò mò hỏi.

Mã Nhân Thiện chỉ vào đôi vợ chồng họ Đường, nói: "Cháu biết con gái Đường Đường nhà bọn họ đi, một cô bé 14 tuổi, nói là vào núi, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy trở về."

"Vào núi?" Nghiêm Phi kinh ngạc.

Mấy người Cảnh Lâm cũng vây quanh, cô bé này lá gan cũng quá lớn rồi, hiện tại bên ngoài nhiều động thực vật biến dị như vậy, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm, núi rừng gần thôn người lớn cũng không dám tùy ý tới gần, một cô bé ấy vậy lại dám đơn độc chạy vào trong?

Đường Vân Yến nức nở nói: "Con mèo nuôi trong nhà trước đó đi mất, lại ở buổi tối mấy ngày trước bỗng nhiên trở về. Nó trở nên rất lớn, đứng đó so với tôi đều cao hơn, thế nhưng vẫn như cũ nhận rõ chúng tôi, hơn nữa lúc nó trở lại trong miệng còn ngậm hai con gà rừng. Nó tựa như đặc biệt trở về đưa gà rừng cho chúng tôi vậy, sau khi nhả xuống gà rừng liền đi. Từ đó về sau mỗi ngày nó đều trở về một lần đưa đồ vật, không kể ban ngày hay trời tối, không phải gà rừng thì chính là thỏ rừng, còn có rắn và chuột núi các loại. Buổi chiều sau khi chúng tôi kết thúc công việc, tôi đang trong phòng bếp nhìn thấy gà rừng bị cắn chết, liền biết Meo Meo đã trở lại, sau đó tôi không thấy Đường Đường ở nhà, liền bắt đầu đi tìm nó, cho rằng nó chơi ở nhà người khác, thế nhưng tôi tìm hỏi khắp cả thôn, cũng không thấy Đường Đường nhà tôi, tôi đã nghĩ Đường Đường có khả năng theo Meo Meo đi rồi."

Mà Meo Meo sẽ đi nơi nào chứ, nhìn những thứ nó tha trở về kia, là biết chỉ có thể bên trong ngọn núi gần làng mới có.

"Cho nên?" Nghiêm Phi hỏi, "Hi vọng tôi vào núi đi tìm một chuyến?"

"Đương nhiên sẽ không để cháu đi tìm một mình." Mã Nhân Thiện nói, "Con trai tôi cũng sẽ đi, tôi lại tìm thêm mấy người nữa, bởi vì nghe nói cháu có võ công, dẫn mọi người đi càng đảm bảo chút an toàn."

Lúc này Chu Phỉ Phỉ mở miệng, nàng nói chuyện nghe không ra tâm tình: "Cái gì gọi là càng có đảm bảo an toàn? Con trai tôi cũng chỉ so người bình thường biết đánh đấm hơn chút thôi." Bà không thích nghe những lời này của Mã Nhân Thiện, thật giống như đem sự an toàn, sinh mệnh tất cả mọi người đều giao cho Nghiêm Phi vậy, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, không phải lại trách lên đầu con trai bà sao.

Mã Thuần Chính mau chóng mở miệng: "Cô Phỉ đừng hiểu lầm, cha cháu không có ý gì khác."

"Đúng vậy đúng vậy, tôi chỉ tùy miệng nói thế thôi." Mã Nhân Thiện nói, dưới trời đêm sắc mặt ngượng ngùng.

Có điều nếu Mã Nhân Thiện đã mở lời, nhà bọn y lại sinh hoạt trong thôn, cũng không dám chắc chắn chính mình không có một ngày sẽ cần đến sự giúp đỡ của thôn dân, thế nên trong núi mặc kệ có nhiều nguy hiểm đến đâu, chuyến này Nghiêm Phi vẫn phải đi.

"Cháu cũng đi." Cảnh Lâm nói.

"Cháu xin một chân." Triệu Chí Văn noi theo.

"Còn cháu nữa." Nghiêm Lộ ở bên cạnh nhấc tay lên.

Trong lòng Mã Nhân Thiện rất hài lòng mà gật gù, kể cả đám Cảnh Lâm không chủ động mở miệng, Mã Nhân Thiện cũng sẽ đưa ra đề nghị bọn cậu đi. Ông muốn tất cả người trẻ tuổi trong thôn cũng dũng cảm giống như ba đứa trước mắt này là tốt rồi. Từ khi thế đạo loạn lên, ông – thôn trưởng từ trước tới giờ không có mấy phân lượng này, trọng trách trên vai theo từng ngày từng ngày mà nặng lên, thực tế khiến ông tốn không ít tâm.

"Vậy tối nay các cháu nghỉ ngơi thật tốt, hừng đông sáng mai liền xuất phát." Giữa trời đêm tối chính là thời gian động vật hoang dã hoạt động sinh động nhất, có gấp nữa Mã Nhân Thiện cũng sẽ không để bọn cậu đốt đuốc đi tìm. Không phải ông không chú ý tới an nguy của Đường Đường, mà là đang tại hoàn cảnh này, làm như vậy cũng là một loại phụ trách với sinh mạng của những người khác.

Ông còn muốn tìm nhiều hơn mấy người nữa, nên dặn dò vài câu liền mang theo mấy người đi theo sau vội vàng rảo bước.

Nghiêm Lộ vươn tay duỗi eo, bất đắc dĩ nói: "Ôi, còn tưởng mai có thể ngủ nướng đây."

Cảnh Lâm cũng cảm thấy đáng tiếc, Cảnh Lâm dẫn Nhạc Nhạc vẫn luôn dụi mắt nãy giờ trở về. Quạc Quạc nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh chân cậu, Ộp Ộp không biết lại đi kiếm ăn nơi nào rồi, mấy ngày nay chả thấy bóng cóc.

Về đến nhà, Cảnh Lâm đun nước nóng tắm rửa, Nhạc Nhạc đã nằm trên ghế sô pha ngoài phòng ngủ thiếp đi rồi, Cảnh Lâm không thể không đánh thức bé dậy tắm rửa sạch sẽ, còn cầm cái chậu đổ đầy nước lạnh đặt tại bên cạnh cho Quạc Quạc rửa ráy, chờ đem hai đứa nhóc đều thu thập sạch sẽ, Cảnh Lâm mới xử lý bản thân.

Sau khi trở lại phòng, Cảnh Lâm không lập tức tu luyện luôn như những hôm khác, mà vẽ mấy bộ trận pháp công kích cơ sở. Mỗi ngày mặc kệ có bận bịu đến đâu, cậu cũng không quên đả tọa cùng luyện tập vẽ bùa, quỹ tích phù pháp lúc trước hạ bút còn có cản trở, hiện tại đã rất quen thuộc.



Cảnh Lâm vẽ trận pháp công kích, cũng là phát triển từ Tụ Linh trận mà ra, là việc đem linh khí bên trong trận pháp hóa thành vũ khí tiến hành công kích, xưng là kiếm trận loại nhỏ. Bởi vì là trận pháp cơ sở, cho nên không có cách nào gia nhập vào ý thức chủ quan của người bày trận, vì thế phàm là vật sống tiến vào trong kiếm trận loại nhỏ, bất kể là người hay động thực vậy, đều sẽ chịu phải công kích, không một ngoại lệ. Uy lực loại trận pháp này không lớn, sẽ làm bị thương người, nhưng không đoạt mạng người. Khi giá trị vũ lực của đối phương cao hơn trận pháp, thì linh khí biến thành vũ khí sẽ không sản sinh ra được thương tổn cho kẻ đó,vì thế những công kích sẽ không có hiệu lực.

Ngày mai phải vào núi, vì lý do an toàn, Cảnh Lâm không ngừng vẽ mấy bộ trận phù kiếm trận nhỏ, cậu còn muốn vẽ mấy bộ phòng ngự trận cơ sở.

Phòng ngự trận cơ sở phân làm hai loại, một loại lấy lá bùa làm môi giới, lấy các bước đi làm phụ trợ mới có thể hoàn thành, cùng quá trình Tụ Linh trận Cảnh Lâm bố trí không có gì khác biệt. Một loại khác là vẽ bùa hư không.

Cảnh Lâm đầu tiên vẽ mấy bộ trận phù Phòng ngự trận, sau đó bắt đầu vẽ bùa hư không.

Đây là lần thứ hai Cảnh Lâm thử nghiệm, bậc Sơ Động tâm pháp cậu hiện tại đã tu tập đến tầng thứ mười, vượt qua tầng này cậu sẽ tiến vào bậc Càn Khôn.

Ngón tay ở trên hư không chấm một điểm, đầu ngón tay bắt đầu hội tụ linh khí, không có cảm giác trở ngại mãnh liệt, cũng không có cảm giác nguy hiểm khiến người nghẹt thở như trước kia, cậu dựa theo quỹ tích phù pháp chậm rãi dùng ngón tay lôi kéo linh khí.

Tay như tiến vào một đoàn chất lỏng đặc quánh, muốn khuấy đảo bên trong vạn phần khó khăn. Rất nhanh, trán Cảnh Lâm liền toát ra một tầng dày mồ hôi hột, tay cũng không khống chế được mà nhẹ run, ở trước mặt cậu, một tấm lá bùa trong suốt lóe ánh sáng lấp lánh đã hoàn thành hơn một nửa, chỉ cần phần kết nữa thôi là có thể hoàn thành toàn bộ.

Cảnh Lâm cơ hồ cảm giác mình sắp không kiên trì nổi, thế nhưng cậu không muốn tới thời điểm sắp hoàn thành này lại buông xuôi, trong lúc vô tình, cậu bắt đầu vận chuyển tầng thứ mười tâm pháp. Khối không khí tại mi tâm theo đó nhanh chóng xoay tròn, linh khí chung quanh lần thứ hai mãnh liệt hút đến, nhanh chóng va chạm vào nhau tại các vị trí kinh mạch trong cơ thể cậu, thân thể bỗng nhiên truyền tới đau đớn mãnh liệt khiến hơi thở Cảnh Lâm gần như bất ổn.

Ngay thời điểm thân thể đau đớn, đầu ngón tay lại tựa như được rót vào khí lực, trong lòng Cảnh Lâm vui vẻ, cậu theo bản năng nhắm hai mắt lại. Một khắc trước mắt đen kịt đó, lại bỗng nhiên sáng ngời lên, cậu nhìn thấy tấm bùa hoàn thành hơn nửa kia trôi nổi ngay trước tầm mắt, bởi vì bị luồng khí đâm xuyên mà không ngừng lưu động, trên quỹ tích lá bùa, nổi lên một tia lại một tia sợi nhỏ, chúng nó đem linh khí bốn phía trải qua chúng nó vững vàng hút hết không nhả ra. Cảnh Lâm dựa theo quỹ tích tiếp tục di động, tại một khắc hoàn thành lá bùa, cậu nhìn thấy khối không khí xoay tròn cấp tốc tại mi tâm đã không thấy, dừng lại tại nơi đó, là một đoàn chất lỏng sền sệt thuần màu trắng.

Cậu đã vượt qua Sơ Động, lên cấp đến bậc Càn Khôn trong tâm pháp rồi!

Cảnh Lâm quan sát một hồi, phát hiện kinh mạch mình tựa hồ bị nới rộng ra chút, hơn nữa kể cả cậu không vận chuyển tâm pháp, cũng vẫn có linh khí chầm chậm lưu động bên trong, nếu như kinh mạch quanh năm suốt tháng được linh khí cọ rửa như vậy, tuy tốc độ chậm, kể cả cậu không tu tập tâm pháp nữa, thì chuyện kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm phỏng chừng là vẫn xảy ra không sớm thì muộn. Cậu đang nhìn chăm chú, bất thình lình trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh sân sau nhà cậu, Cảnh Lâm cả kinh, sau đó hình ảnh kia nháy mắt biến mất, thay vào đó là hình ảnh bên ngoài tường rào nhà cậu, Huyễn trận cậu bố trí bên ngoài lúc trước, bên trong có một con chuột nhỏ đang đảo quanh tại chỗ, sau đó bỗng nhiên bị đầu lưỡi Ộp Ộp không biết đang núp ở đâu vươn ra cuốn một cái, liền câu đến bên miệng nó, trực tiếp nuốt chửng, sau đó nó lại ngồi xổm tại chỗ một lúc, rất nhanh lại nhảy đi rồi.

Hóa ra Ộp Ộp còn có thể ăn con chuột, khẩu vị sau khi biến dị cũng quá đặc biệt đi. Có điều Cảnh Lâm càng quan tâm chính là, cậu rõ ràng đang ở trong phòng, làm sao có thể nhìn thấy tình huống sân sau và bên ngoài chứ, chẳng lẽ có quan hệ với chuyện cậu vừa lên cấp đến bậc Càn Khôn? Thị giác đặc biệt này rất giống thần thức tinh thần trong truyền thuyết a.

Cảnh Lâm nhanh chóng thí nghiệm một hồi, cuối cùng phát hiện, đây chính là thứ được gọi thần thức, thế nhưng thần thức hiện nay chỉ mới xuất hiện thôi, nên phạm vi có thể thấy được rất nhỏ, chỉ có thể thấy một khoảng nhỏ tại sân sau, có thể nhìn thấy bên ngoài tường rào, cũng là bởi vì vách tường gian phòng cậu ngủ kề với bên tường vây. Toàn bộ phạm vi cậu có khả năng thấy, lấy chính mình là trung tâm, thì bán kính không vượt quá ba mét.

Có điều Cảnh Lâm cho rằng chuyện này đã rất tốt rồi, thần thức chỉ cần cậu nghĩ tới, là có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, tương đương với việc bản thân có thêm một máy giám sát bên người, đối với chuyện đi ra bên ngoài, đây mới thật sự là một đảm bảo cho sự an toàn.

Thí nghiệm xong tác dụng của thần thức, lúc này Cảnh Lâm mới đem tầm mắt phóng tới bùa Phòng Ngự hư không vẫn còn trôi nổi ở trước mặt cậu.

Tấm bùa hư không này tự thân hình thành một trận pháp Phòng Ngự nhỏ, trên quỹ tích của một tấm bùa nho nhỏ đều có trận điểm và mắt trận hoàn chỉnh. Cảnh Lâm dùng tay trái gỡ xuống bùa hư không, vỗ lên bàn tay phải của mình một cái, chỉnh một tấm bùa hư không nhất thời liền biến mất trong lòng bàn tay không thấy nữa, thế nhưng Cảnh Lâm có thể nhận biết được rất rõ ràng trên bàn tay phải của mình có một nguồn sức mạnh.

Đây chính là chỗ tốt của bùa hư không, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể vẽ bùa, không cần cố ý đi vẽ bùa giấy bày trận, vẽ xong chỉ cần vỗ một cái, trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt, tác dụng của lá bùa va chạm với một lá bùa có sức mạnh lớn hơn mới xảy ra tình trạng tán loạn, thời điểm khác tấm bùa này mặc kệ ngươi đi tới chỗ nào, nó đều trước sau như một trên người ngươi.

Suy nghĩ một chút, Cảnh Lâm tiếp tục vẽ tấm bùa hư không thứ hai. Sau khi lên cấp, cậu vẽ bùa hư không cũng trở nên dễ dàng hơn, cậu rất nhanh tiếp tục hoàn thành một tấm nữa, thời điểm cậu muốn hoàn thành tấm thứ ba, lực lượng phần sau không thể kế tục được, vẽ được một nửa không kiên trì nổi nữa mà phân tâm, quỹ tích lập tức tán loạn. Cảnh Lâm cũng không để ý, cậu đem một tấm vừa hoàn thành lúc nãy đặt trên đầu giường, dự định sáng mai thức dậy hoàn thành hai tấm còn lại.

Lập tức hoàn thành hai kiện chuyện tốt, cho dù mệt một chút, cũng không ảnh hưởng chút nào tới Cảnh Lâm, mang theo tâm tình khoái trá rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, một đêm ngủ ngon, Cảnh Lâm theo thường lệ đả tọa xong xuôi, liền một mạch hoàn thành hai tấm còn dư lại trong kế hoạch, như vậy quá vừa vặn, bốn người bọn cậu mỗi người một tấm bùa Phòng ngự.

Khi tập hợp xuất phát, trời mới tờ mờ sáng. Đoàn người cầm các loại vũ khí phòng thân, im lặng đi trên đường, có người ngủ không đủ mà ngáp dài một cái. Số người đi rất nhiều, Cảnh Lâm đếm qua, vừa vặn hai mươi.

Theo Đường Vân Yến nói, Meo Meo đã lớn cỡ con hổ. Đám Cảnh Lâm nơi này xung quanh có ba tòa núi cao, hai mươi người chia làm ba nhóm, phân biệt đi thăm dò xem dưới chân núi có dấu vết qua lại của động vật cỡ lớn hoặc của trẻ nhỏ hay không.

Thừa dịp lúc Mã Thuần Chính đang phân chia nhân số, Cảnh Lâm gọi ba người tụ lại một bên, trong ba người không có người nào thuận tay trái, Cảnh Lâm bảo bọn họ đều giơ tay phải ra.

Ba người chẳng hiểu mô tê gì, nhưng đều nghe lời vươn bàn tay mình ra. Sau đó Cảnh Lâm đem ba tấm bùa hư không giấu trong túi quần đều lấy ra, như tiến hành một nghi thức đơn giản gì đó, rồi vỗ một cái lên trên tay ba người.

Triệu Chí Văn trợn tròn mắt, giơ bàn tay lên nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi Cảnh Lâm: "Đây là cái gì vậy?"

Cảnh Lâm nói: "Thứ dùng để bảo mệnh."

"Cảm giác mình đang sống trong thế giới phép thuật." Nghiêm Lộ nói, mà Cảnh Lâm chính là ma pháp sư thần kỳ dẫn bọn nàng tiến vào thế giới kia.

Nghiêm Phi lĩnh hội được sức mạnh ẩn giấu trong tay, nhìn Cảnh Lâm, không nhịn được nói: "Em như vậy, đặc biệt đẹp trai." Bởi vì y cũng đang kiên trì luyện tập vẽ bùa, cho nên mới có thể rõ ràng làm được đến trình độ như vậy, mặc dù Cảnh Lâm bản thân có thiên phú, nhưng cũng khẳng định không thiếu âm thầm chịu khổ cực, điều này làm cho y không nhịn được mà càng thêm say mê, cũng càng thêm khiến tầm mắt y không thể dời đi, lúc nào cũng muốn dính chặt lên người cậu.

Nghiêm Lộ biểu thị hóa ra anh trai nói chuyện yêu đương với người là bộ dáng này, không nhịn được đứng bên cười khẽ, còn Cảnh Lâm thì bị cười đến đỏ cả mặt, cậu cảm thấy biến hóa này đến đột ngột chẳng hiểu ra sao. Chỉ có Triệu Chí Văn, thần kinh thô nhìn thấy Nghiêm Lộ đang cười, cũng ngây ngô cười theo.

"Mấy người đứng đó làm chi?" Mã Thuần Chính phân xong nhóm tới gọi bọn cậu.

"Không có gì, khích lệ nhau vài câu." Nghiêm Phi nói.

Mã Thuần Chính cũng không hỏi nhiều, đem một khối vải đỏ giao cho Nghiêm Phi, bảo y có tình huống gì thì vung lên vải đỏ, những tiểu đội khác thấy được sẽ lập tức đi tới. Sau khi dặn dò mọi người cẩn thận một chút, liền mang người rời đi. Mà đám Cảnh Lâm, cùng được phân đến một tiểu đội bọn cậu còn có Lý Phi Vũ, Cao Trường Huy cùng Mã Thuần Kiện, bảy người đồng thời hướng về một chân núi khác mà đi.

Ruộng đồng sau khi cây lúa được thu hoạch, chỉ còn lại từng bó nhỏ rơm rạ ố vàng chất trên bờ, tầm mắt bốn phía cực trống trải. Càng tới gần chân núi, cây cỏ ven đường không được thanh lý càng thêm dày đặc, ngẩng đầu nhìn không tới đỉnh ngọn cây, đứng dưới gốc cây to lớn, mọi người cảm giác bản thân mình đặc biệt nhỏ bé.

"Mau nhìn nơi đó, có vết máu." Lý Phi Vũ chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nói với mọi người.

Cao Trường Huy không nhịn được nói: "Lý Phi Vũ xem nhầm rồi đi, không phải cậu cận thị sao, nơi cậu chỉ cách chỗ này cả một khoảng, cậu có thể thấy rõ sao?"

Lý Phi Vũ gãi đám tóc sau gáy, cười nói: "Trước đúng là có, nhưng quãng thời gian gần đây cứ đeo kính mắt lại thấy đầu choáng váng, nên tớ không đeo nữa, cảm giác thị lực bây giờ so với lúc trước khi bị cận thị còn tốt hơn."

Cảnh Lâm thả ra thần thức, phát hiện xung quanh không có động tĩnh gì, liền dẫn đầu chạy qua bên đó. Quả nhiên thấy một chút máu dính trên lá cỏ, kể cả nhìn kỹ cũng chưa chắc có thể phát hiện ra, mọi người lập tức nhìn về phía Lý Phi Vũ.

Mã Thuần Kiện nói: "Phi Vũ cũng biến dị như động vật sao?"

Lý Phi Vũ kháng nghị: "Tớ cảm thấy cái từ "biến dị" này dùng với con người đặc biệt không thích hợp, tớ nghĩ đây là tiến hóa về thể chất."

"Cũng chả khác biệt lắm." Mã Thuần Kiện nói, nói thật hắn có chút ước ao, động thực vật đều không ngoại lệ mà trở nên mạnh mẽ, thị lực Lý Phi Vũ cũng là biến hóa theo phương hướng tốt, nếu như trên người hắn cũng xuất hiện biến hóa tốt thì quá tuyệt.

Cảnh Lâm hỏi: "Dọc theo đường đi, các cậu có gặp được người nào có tình huống giống Lý Phi Vũ không? Tại khắp mọi phương diện."

Mã Thuần Kiện lắc đầu: "Chưa từng thấy, nếu như có, tớ phỏng chừng đối phương sẽ vì chính mình tại thế cuộc này mà không biểu hiện ra."

Lý Phi Vũ nói: "Ai nha, vậy không phải tớ đã bại lộ?"

Mã Thuần Kiện hù dọa hắn: "Đúng nha, nếu như sau đó có tên thầy thuốc biến thái nào xuất hiện muốn nghiên cứu thân thể người, tớ liền nói cho tên đó biết để đến bắt cậu!"

Có điều sau khi nói xong, không nghĩ thật sự dọa sợ Lý Phi Vũ, nhìn hắn mặt mũi trắng bệch mà mau chóng thừa nhận sai lầm: "Ôi chao, anh đây nói đùa chú đấy, cậu yên tâm đi, sau đó có ai dám bắt cậu, anh đây sẽ là kẻ đầu tiên không buông tha gã, anh vừa nãy là hù dọa chú thôi!"

Lý Phi Vũ cảm giác mình sắp khóc đến nơi.

Lúc này, Nghiêm Phi đã lấy ra vải đỏ vung trên tay, một lát sau, liền nhìn thấy hai tiểu đội tại xa xa đi tới bên này.

"Phát hiện cái gì?" Mã Thuần Chính hỏi.

Cảnh Lâm chỉ cho hắn thấy vết máu trên lá, Mã Thuần Chính dùng lưỡi dao cạo cạo, phát hiện vết máu đã khô cạn, chí ít chứng minh vết máu đã tồn tại một đoạn thời gian rồi.

Bởi vì trời không mưa, không lưu lại được dấu chân, nên ngoại trừ mấy giọt máu rơi vãi này mọi người không phát hiện thêm bất cứ dấu vết gì. Không xác định Meo Meo có phải đi qua nơi này hay không, những nếu muốn vào núi, vết máu cũng coi như là một phương hướng lựa chọn. Mọi người liền nhất trí quyết định vào núi từ nơi này. Trong núi không có đường đi, mặc dù trước đây có, cũng là bị người đi lên đạp ra mới hình thành, hiện tại bụi cỏ đã sớm bao trùm hết thảy dấu vết, mọi người cũng chỉ có thể dựa theo cảm giác mà đi.

May mắn là, một đường đi vào, Lý Phi Vũ vẫn luôn có thể cách một khoảng phát hiện ra mấy giọt máu, bất quá hắn sau khi bị Mã Thuần Kiện hù dọa đúng là nhiều tâm tư hơn, lặng lẽ đi ở đầu tiên, mọi người cũng bất tri bất giác đi theo hắn. Đám Cảnh Lâm đúng là có phát hiện ra Lý Phi Vũ lén lút, nhưng tất cả đã thống nhất làm bộ như không hay biết.

Mà đoạn đường này, Cảnh Lâm vừa mới bắt đầu còn dùng thần thức quan sát xung quanh, thế nhưng quá rối loạn. Trong bụi cỏ cơ hồ bất cứ lúc nào đều có công trùng động vật xẹt qua, không nhúc nhích một lúc thôi Cảnh Lâm liền kinh sợ một chút, như vậy đặc biệt tiêu hao tâm thần, đại khái kiên trì gần mười phút, Cảnh Lâm liền không nhịn nổi, không thể không đóng thần trí của mình.

Hướng phía trong đi tầm nửa giờ, cây cỏ bên cạnh bắt đầu xuất hiện dấu vết bị gãy rạp, rất nhiều đều gãy nửa mà đổ sang bên, kể cả không cần Lý Phi Vũ cố ý dẫn dắt, con đường cũng đã trở nên rõ ràng. Rất nhanh, đống cỏ phía trước càng ngày càng hỗn loạn, rất nhiều cây cỏ có thân cành tính chất khá cứng rắn đều bị bẻ gãy, xem ra nơi này trước đó không lâu tựa hồ mới trải qua một hồi chiến đấu phi thường kịch liệt.



Đường Hào đột nhiên đi hướng tới một đoạn cành cây bị rơi vào trong đống cỏ, kéo xuống một khối vải vụn màu vàng bị mắc bên trên, miệng kích động nói: "Đây là của Đường Đường, váy con bé mặc hôm qua chính là màu này!" Vành mắt hắn cơ hồ đỏ lên, Đường Đường nhất định đã gặp phải nguy hiểm gì rồi.

Lúc này, có người mắt sắc phát hiện trên thân cây lớn phía sau Đường Hào có vết cào sắc bén.

Vết cào so với bàn tay của bất kỳ ai cũng lớn hơn, đồng thời đâm sâu vào thân cây ít phải mười cm. Độ lớn và chiều sâu vết cào làm mọi người hoảng sợ, càng thêm khẳng định suy đoán khả năng Đường Đường bị giết hại.

Đã có người bắt đầu nói những lời bảo Đường Hào nén bi thương.

Nghiêm Phi bước ra nói: "Tình huống không nhất định xấu đến mức mọi người tưởng tượng như vậy. Mọi người đã quên sao, Meo Meo cũng biến dị, kích cỡ không chênh lệch bao nhiêu so với con hổ, vết cào trên thân cây này nói không chừng do Meo Meo lưu lại, tuy dọc đường đều có vết máu, thế nhưng chúng ta có thể dựa vào số lượng vết máu cùng cự ly cách xa mỗi đoạn mà suy đoán ra, coi như Đường Đường gặp phải chuyện không tốt nào đó, kể cả bị thương, thì chí ít cũng không nặng lắm."

"Vậy chúng ta còn muốn đi về phía trước sao?" Có người hỏi. Kỳ thực trong số những người đến hôm nay không ít người không muốn đi, đều do Mã Nhân Thiện uy hiếp rằng lần này nếu không ra tay hỗ trợ, vậy lần sau có chuyện cũng đừng cầu xin nhờ vả gì đến ông, vì vậy người không muốn đi không thể không đến.

Đường Hào gấp gọn cẩn thận lại khối vải vụn kia, cất vào trong túi quần mình, nhìn về con đường mờ mịt phía trước, kiên định nói: "Tôi nhất định phải tìm được Đường Đường." Cho dù chỉ là một khối thi thể.

"Tiếp tục đi về phía trước." Mã Thuần Chính nói.

Cây cỏ càng thêm dày đặc, địa hình dưới chân cũng không bằng phẳng, một lúc dốc lên lúc sau lại thoải xuống, không chú ý sẽ bước hụt mà té ngã, càng đi vào bên trong càng cảm giác gần như nửa bước khó đi. Động tác rẽ cỏ của mọi người cũng không dám quá dùng sức, chỉ lo không chú ý liền quấy nhiễn đến thứ gì đó tới đòi mạng.

Lần này đi ở phía trước là Đường Hào, mặt hắn không hề có cảm xúc gì, chỉ cúi đầu đi, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng con gái mình bị giết hại. Hắn cứ đi như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cẳng chân mình bị thứ gì đó kéo lại, vật kia còn mang theo nhiệt độ nhàn nhạt.

Đường Hào run lẩy bẩy một cái, giơ dao trong tay lên muốn chém xuống, kết quả dao mới giơ lên, cúi đầu xuống, liền đối mặt với một khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu tràn đầy vui mừng.

Đường Hào ngây ngẩn cả người: "Đường Đường?"

"Ba ba!" Đường Đường chui ra từ trong đống cỏ, nhào vào lồng ngực ba ba mình.

Mọi người làm sao cũng không nghĩ tới sẽ gặp mặt cô bé ở đây. Mọi người đánh giá cô bé một lần, phát hiện tóc trên đầu cô bé rất rối loạn, trên mặt cũng bẩn thỉu, váy bị rách vài chỗ, chân tay lộ ra bên ngoài đều có vết xước, nhưng không sâu, giống hệt như suy đoán của Nghiêm Phi, hơn nữa tinh thần cô bé không sai, cũng không có dáng vẻ bị dọa sợ cái gì.

Đường Hào ôm chặt con gái chính mình mất đi mà có lại, vừa hỏi cô bé có sao không vừa giáo huấn làm sao dám một mình chạy đến tận đây.

Đường Đường cũng biết bản thân đã để mọi người lo lắng, cô bé giải thích: "Là Meo Meo, nó sinh mèo con, nói muốn dẫn con đến xem một chút. Vốn nói chỉ cẩn thận ngậm con đi ra để dưới chân núi cho con nhìn một chút, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một con thú thật lớn, lúc đó Meo Meo liền mang theo con chạy trốn."

Nói xong, Đường Đường lại xoay người chui vào trong đống cỏ, mấy người tiến lên rẽ bụi cỏ ra, mới phát hiện bên trong là một cửa động chỉ có thể cho một người trưởng thành ra vào. Mà Đường Đường rất nhanh ôm ba con mèo trắng nhỏ đi ra từ bên trong.

Mèo con đã lớn bằng hai bàn tay người trưởng thành chập lại, rất hoạt bát, cũng không sợ người lạ, từ trong tay Đường Đường giãy giụa bò lên vai cô bé, đại khái biết xung quanh nguy hiểm, cũng không kêu ra tiếng.

"Meo Meo đâu?" Đường Hào hỏi. Con gái thích mèo, Meo Meo là hắn cố ý mua mèo con từ nhà người khác, đã sống ba, bốn năm với gia đình hắn, người một nhà đều rất có tình cảm với Meo Meo. Hơn nữa Meo Meo kể cả biến dị cũng vẫn còn nhớ bọn họ, tuy không về nhà ở, thế nhưng mỗi ngày đều sẽ đưa đồ ăn cho bọn họ, đây là chuyện phi thường hiếm thấy.

Đường Đường nói: "Meo Meo đi ra ngoài tìm thức ăn cho con rồi."

Trong ngọn núi cũng không phải chỗ để nói chuyện, nếu đã tìm được Đường Đường, cả nhóm liền nói trước rời khỏi nơi đây rồi tính tiếp.

Đường Đường cũng nói được, Meo Meo đã nhớ mùi của cô bé và đám mèo con, có thể theo mùi mà định vị tìm đến, lúc này muốn ôm đám mèo con rời đi, không nghĩ tới mới bước hai bước, ba con mèo nhỏ trong lòng liền phát ra vài tiếng rít chói tai ngắn ngủi.

"Không được, con thú kia lại tới nữa rồi!" Đường Đường khẽ nói một tiếng, xoay người chui vào trong động, cũng bảo mọi người mau chóng trốn vào.

"Con thú kia là loài gì?" Đoàn người vừa chạy vào động vừa hỏi Đường Đường.

Đường Đường chỉ làm một thủ thế "Suỵt" hướng mọi người, như đang lâm đại địch, ra hiệu tất cả đừng nói chuyện nữa. Sau đó cực kỳ cẩn thận đẩy lớp cỏ dại nhìn ra bên ngoài.

Mọi người cũng theo tầm mắt cô bé nhìn ra phía ngoài.

Cùng lúc đó, mặt đất bắt đầu chấn động nhè nhẹ. Nhất thời sắc mặt mọi người đều khó coi, có thể tạo thành chấn động lớn như vậy, bất kể là cái gì, chí ít hình thể tuyệt không nhỏ.

Rất nhanh, một con động vật bò sát có kích thước to lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bốn cái chân của nó hoạt động cực nhanh chạy sang bên này, cuối cùng đứng lại trước cửa động bọn cậu tránh né, phục thấp thân thể dòm vào trong động.

Mọi người đều bị dọa sợ đến há hốc miệng, bọn họ nhìn thấy cái gì, cá sấu!

Một con cá sấu ít phải lớn gấp ba lần bình thường!

Vấn đề là ngọn núi cạnh thôn bọn họ sao có thể xuất hiện cá sấu được, không gần sông không gần hồ, con cá sấu này rốt cuộc từ nơi nào chui ra a!

Mồ hôi lạnh của mọi người đều rơi xuống, có người hai chân đã run lẩy bẩy, bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng: "Hôm nay chúng ta, còn có thể sống trở về sao?"

Đường Đường cũng sợ sệt, nhưng cô bé vẫn trong diện khá bình tĩnh, chắc là bởi vì cô bé không phải lần đầu tiên nhìn thấy con cá sấu này đi, cô bé nói: "Yên tâm, con cá sấu này không vào được, nó ngồi xổm một lúc sẽ lập tức rời đi." Chí ít mấy lần trước đều là như vậy. Ngày hôm qua cô bé ở chân núi chạm mặt con cá sấu này, nếu không có Meo Meo cho cô bé cưỡi mà chạy đi, khả năng cô bé đã trở thành thức ăn trong miệng cá sấu rồi.

Hình thể cá sấu quá lớn, chỉ đủ luồn cái mõm nó vào bên trong cửa động thôi, mà trong động độ sâu đầy đủ, cho dù nó luồn vào cũng không cắn đến bất cứ ai.

Nhưng Đường Đường lần này đại khái đã dự đoán sai, con cá sấu thấy không cắn tới người, cái mõm há to ra lại ngậm lại, sau đó chợt lùi về sau, chạy lấy đà từ một khoảng cách, tàn nhẫn mà đâm vào cửa động.

Cái động này được đào trên một sườn dốc, tính chất đất cũng không quá cứng, bởi vì cá sấu liên tục đụng mấy phát, tất cả mọi người đều nghe thấy được thanh âm đất vỡ vụn. Tin tưởng chỉ cần con cá sấu này không chịu bỏ qua mà vẫn đâm như thế, không bao lâu nữa cái động sẽ sụp, mà khi đó chính là lúc nó hưởng dụng bữa tiệc lớn.

Không ít người sợ tới mức hét to, tại uy hiếp tử vong trước mắt, tâm tình bắt đầu tan vỡ mà khóc lên. Mà điều này dường như càng thêm kích thích bản chất hung dữ của cá sấu, tốc độ đâm càng thêm nhanh chóng.

"Làm sao bây giờ?" Triệu Chí Văn trắng mặt hỏi, nhìn về phía Cảnh Lâm.

"Để nó va." Sắc mặt Cảnh Lâm cũng không tốt. Một con cá sấu lớn như vậy ai cũng không dám đối đầu, điều có thể làm duy nhất chính là đợi nó tiêu hao mất một ít thể lực, như vậy dù cho động có sụp, bọn cậu lại đến đây nhiều người như vậy, vẫn sẽ có mấy người thoát thân được.

Nghiêm Phi quay đầu nói với Nghiêm Lộ: "Đợi lát nữa nếu tình huống không ổn, ngươi theo đường đến vẫn luôn chạy về phía trước, biết không?" Câu nói này, không khác nào gửi gắm di ngôn. Đối với động vật máu lạnh mạnh mẽ như vậy, bọn y coi như nhiều người, cũng gần như không có sức mà liều mạng.

Thần sắc Nghiêm Lộ băng lạnh, giơ lên nắm đấm siết chặt của mình, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, em sẽ đánh bay hàm răng muốn cắn người của nó."

Cá sấu còn không có xông tới, đoàn người cũng đã rối loạn. Những người vốn không muốn đi kia vào lúc này đã tức đến nổ phổi, bắt đầu mắng Đường Đường: "Đều tại mày, không có chuyện gì chạy lung tung cái gì, nếu không do mày, tao ngày hôm nay sẽ không bước chân vào ngọn núi, không gặp phải cá sấu chó má gì sất, tao mà chết, mày cũng phải chôn cùng tao!"

Cả người Đường Đường đều núp trong lòng Đường Hào, vừa nhỏ giọng nức nở vừa nói xin lỗi. Nhưng nếu như hôm nay chỉ cần có một người không thể sống sót đi ra ngoài, cô bé dù có nói xin lỗi nhiều lần hơn nữa cũng không có chút ý nghĩa nào.

Cảnh Lâm nhớ tới Nhạc Nhạc trong nhà, trong lòng cũng rất buồn bực, kể cả trên người có bùa Phòng ngự cũng không yên tâm, bởi vì cậu vẫn là lần đầu tiên sử dụng nó, cũng không biết hiệu quả cụ thể ra sao, cậu nghe có mấy người càng chửi càng hung, không nhịn được trách mắng: "Ồn ào cái gì? Cùng với lãng phí nước bọt, còn không bằng trước trấn định lại nghĩ xem lát nữa chạy trốn kiểu gì đi!"

Cá sấu mang đến cảm giác sợ hãi như Thái Sơn áp đỉnh, Cảnh Lâm ép buộc chính mình hít thở sâu tỉnh táo lại. Cậu ra hiệu đám người Nghiêm Phi ngồi phía sau mình, ngăn trở tầm mắt mọi người có thể nhìn thấy cậu, lần thứ hai vẽ bùa hư không. Bởi vì quá sốt sắng, nên Cảnh Lâm thất bại tới bốn lần, lần thứ năm mới vẽ ra bùa Phòng Ngự, sau đó hướng về vách động vỗ một cái, vừa vặn gặp phải lần va chạm nữa của cá sấu.

Mặt đất đình chỉ chấn động, đoàn người lập tức yên tĩnh lại, Cảnh Lâm nhìn thấy khối vách động vốn có vết nứt càng lúc càng lớn kia, khi cậu đem bùa Phòng ngự đập lên liền bảo trì trạng thái cũ không có thay đổi thêm.

Nhìn hiệu quả của bùa Phòng ngự, xem ra có thể đỡ được sức va chạm mạnh của con cá sấu lớn, thế nhưng như vậy còn chưa đủ, cá sấu chỉ cần liên tục va chạm, bùa Phòng Ngự tan vỡ là chuyện sớm hay muộn, không rõ sức mạnh cụ thể của cá sấu, nên có thể kéo dài được bao lâu Cảnh Lâm không biết, nhưng tạm thời bọn cậu được an toàn.

"Cá sấu đi chưa?" Có người hỏi, hắn trốn ở trong cùng, do đó không nhìn thấy tình hình bên ngoài cửa động.

"Chưa đi." Cảnh Lâm trả lời.

Cũng tại lúc này, Đường Đường đột nhiên kích động nói: "Meo Meo trở về!"

Một tiếng tựa như thanh âm hổ gầm vang lên.

Cá sấu lập tức dừng lại va chạm, quay thân thể hướng tới phía sau, mọi người cũng bò nhoài ra cửa động nhìn. Đối diện với cá sấu, một con mèo lớn cả người trắng như tuyết tựa mãnh hổ đang đứng cách không xa cá sấu, nhe ra răng nanh sắc bén, hướng về phía cá sấu gầm rú cảnh cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau