Ngũ Hoành Thiên Truyền Kỳ

Chương 17: Truy tìm tung tích thần long và phượng hoàng (1)

Trước Sau
Thôi Ngọc Khuê cứ ngồi nghĩ mãi về đêm ngắm trăng cùng vị tiền bối hồ ly vào đêm hôm trước, lòng cảm thấy thật xao xuyến.

Cậu nhẹ nhàng miết cánh hoa đỏ như son của đoá Hồng Y sắp héo đi, thầm nghĩ loài hoa này đúng là "sớm nở tối tàn", chẳng tồn tại được lâu.

Phác Trí Mẫn đã tặng cho cậu đoá hoa đó, coi như là quà lần đầu gặp mặt khi cậu trở thành một trong Ngũ sư.

"Ngọc Khuê, ăn dưa hấu không?" Thấy cậu ngồi đờ đẫn một lúc lâu, Khương Thái Hiện chìa miếng dưa hấu đỏ tươi to đùng ra trước mặt cậu. "Dưa hấu Phượng tộc trồng đó."

"..." Cậu nhận lấy nó một cách bất đắc dĩ. "Bổ dưa to vầy sao ăn?"

"Thì cắn như tớ này!" Cậu ta nói rồi ụp hết cả mặt vào miếng dưa hấu, khi ngước lên thì mặt dính đầy hạt dưa.

Thôi Ngọc Khuê: "..."

Cậu thở dài, tay với lấy một miếng khăn lau lau mặt cho Khương Thái Hiện, nói: "Lớn rồi, còn là Mộc Sư nữa. Người ta thấy cái cảnh cậu ăn dưa kiểu này thì hình tượng sẽ bay màu hết đấy."

Khương Thái Hiện phồng má nói: "Tớ không làm chuyện này trước mặt họ đâu."

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Thôi Ngọc Khuê hỏi vọng ra: "Ai đó?"

"Là tôi." Giọng Hưu Ninh Khải lành lạnh vang lên, cậu nói: "Mời vào."

Hưu Ninh Khải đẩy cửa đi vào, nói: "Long Đế có lệnh triệu khẩn, thêm một nhiệm vụ mới. Phong Sư và Hoả Sư đã tới rồi, chúng ta đi."

Thôi Ngọc Khuê và Khương Thái Hiện quay đầu nhìn nhau.

"Này!" Thôi Ngọc Khuê vừa chạy vừa gào lên. "Hạt dưa! Trên mặt còn dính kìa!!"

"Hả đâu??" Khương Thái Hiện sờ sờ mặt, ba bốn hạt dưa nhỏ màu đen rớt xuống đường lớn. "À... lau chưa hết. Mà việc gì nữa thế?? Bữa mới nhận nhiệm vụ xong đấy, đúng là mệt chết mà!!!"

Hưu Ninh Khải không mặn không nhạt nói: "Chú ý phong thái."

Khương Thái Hiện lập tức đốp lại: "Chắc cần cậu nhắc."

Thôi Ngọc Khuê: "..."

"Miễn lễ, cho vào." Kim Cựu Long giơ tay nói khi ba người còn chưa kịp hành lễ. "Mau lên, chuyện này rất quan trọng."

Vẫn là chiếc bàn hôm trước, quyển trục bản đồ hôm trước, chỉ có điều trên bản đồ xuất hiện thêm một vòng tròn màu đỏ được vẽ bằng mực chu sa, lại còn là một khu vực có phong thuỷ hiểm ác, trông hết sức huyền bí và rùng rợn. Ông ta tiện hỏi: "Việc phong ấn đài Ngũ Hoành ổn chứ?"

Thôi Nghiên Thuân đáp: "Ổn cả ạ."

Thôi Tú Bân lại nói: "Không ổn lắm."

Kim Cựu Long nhìn anh: "Không ổn chỗ nào."



Anh ngập ngừng đáp: "Chỉ là... Hoả nhân muốn nói là... hình như có sự can thiệp từ bên ngoài."

Ông lại hỏi ba người còn lại: "Các ngươi không thấy có gì bất thường sao, thế là chỉ có mình Hồng Hoả trụ là có vấn đề à."

"Vâng." Hưu Ninh Khải đáp. "Lôi nhân thấy các trụ đều bình thường, trừ linh khí trong Hồng Hoả trụ có hơi chập vào phút cuối, giống kiểu chập mạch điện."

"À, nếu thế thì không sao." Ông phẩy tay. "Các kì Ngũ sư trước cũng có hiện tượng này, nhưng về sau đều không có gì bất thường."

Ông nói tiếp: "Chuyện đó có thể bỏ qua, chúng ta còn một chuyện gấp gáp hơn nhiều. Phượng thiếu gia, mời ngươi."

Từ trong góc của đại điện, một thanh niên mặc hoàng y chầm chậm bước ra. Nét mặt tuấn tú sáng ngời, môi mỏng mày thanh, mắt mang ý cười. Anh ta bước ra từ trong tối nhưng chẳng khác gì mang theo một luồng ánh sáng khiến người ta dễ sinh lòng sùng bái. Cả năm người cùng thi lễ: "Phượng đại tiền bối."

"Miễn lễ." Kim Thạc Trân nghiêng đầu nhận xét. "Ngũ Sư kì này sao, không tệ."

"Đa tạ người đã khen." Thôi Nghiên Thuân mỉm cười nói.

"Ồ, Nghiên Thuân này." Anh vui vẻ xoa đầu y, miệng hỏi Kim Cựu Long: "Thật trùng hợp nhỉ? Chưa có kì Ngũ sư nào mà toàn người quen như thế này."

"Ta vẫn tin trên đời tồn tại thứ gọi là duyên phận." Ông ta cười nói. "Phượng thiếu gia, ngươi nói chỗ này phải không?"

Ông chỉ vào vết mực chu sa màu đỏ trên bản đồ, Kim Thạc Trân lập tức nghiêm mặt, gật đầu nói: "Là chỗ này."

Anh ta quay sang hỏi: "Mấy đứa còn nhớ... em gái ta không?"

"Em gái người..." Khương Thái Hiện nói ngay. "Chính là Phượng tiểu thư, Phượng nhị tiền bối!"

"Phải, là em ấy đó." Anh im lặng như nghẹn ngào một lúc rồi nói. "Vừa tối hôm qua, ta cảm nhận được dao động linh lực của phượng hoàng ở vùng Tây Nam này."

Thôi Ngọc Khuê hỏi: "Thưa, là lúc mấy giờ ạ."

Anh lẩm nhẩm một lúc rồi nói: "Khoảng qua nửa khuya một chút thôi."

Năm người lập tức nhìn nhau, là lúc họ phong ấn trận pháp đài Ngũ Hoành Thiên!

"Nếu ta nhớ không lầm thì lúc đó Ngũ sư cũng đang hoạt động bên đài Ngũ Hoành đúng không?" Anh nói. "Từ phía Tây Nam ta thấy có năm trụ sáng nhỉ?"

"Ừ, vậy là hai việc diễn ra cùng lúc nhỉ?" Kim Cựu Long nói. "Nghe thật trùng hợp thật."

Kim Thạc Trân chỉ vào điểm được khoanh kia và nói: "Chỗ này khá gần địa bàn của Beo tộc."

Hưu Ninh Khải nhìn kỹ vào nó rồi đáp: "Đúng thật. Chỗ này..."

Cậu lập tức im bặt khi phát hiện vị trí chính xác của nó. Điểm đó nằm ở gần vùng cực Tây Nam và tô một màu đen đặc cùng với một dấu gạch chéo, nay lại được khoanh đỏ lại càng nổi hơn.

Một vùng cấm của Beo tộc.



"Lôi Sư." Kim Cựu Long gọi. "Ngươi có thể tiết lộ cho chúng ta về chỗ này?"

Chuyện này là một bí mật lớn của Beo tộc. Vùng rừng núi hiểm trở ở Tây Nam luôn là một thắc mắc lớn của người Yêu giới. Beo tộc cố tình như vô ý khoanh lên vùng cấm địa này và biến nó trở thành lãnh thổ của mình, người ta không thể biết được bí mật của nó là gì.

Hưu Ninh Khải từ lâu cũng muốn giải mã chuyện này nhưng cha cậu không cho phép, giờ phối hợp cùng Thiên giới điều tra liệu có an toàn.

Xưa giờ cậu tuy là "người nhà" của nó nhưng lại "nước sông không phạm nước giếng", chẳng làm chuyện gì bất chính bèn đánh liều nói ra xem sao. Cậu nói: "Chuyện này tại hạ có thể nói, nhưng tại hạ muốn Thiên giới phải giữ bí mật."

"Không cần là Thiên giới." Kim Thạc Trân nói. "Chỉ bảy người chúng ta thôi."

"Vậy được, vãn bối sẽ nói cho người biết." Hưu Ninh Khải hắng giọng. "Beo tộc có một bí mật nữa, bổn tộc biết đây chính là nơi sinh ra Châu Long thượng thần."

Kim Cựu Long ngạc nhiên: "Nơi sinh ra của Đại Hoả Châu Long?"

"Đúng vậy." Cậu nói tiếp. "Dựa vào địa thế hiểm trở giống nơi sinh ra Nguyệt Long thượng thần dưới đáy biển ở gần vùng Trầm Hải và nguồn linh khí dồi dào ở đây, tổ tiên của tại hạ biết được đây là nơi sinh của một trong nhị vị thần long."

Đại Hoả Châu Long có trước, Hồng Thuỷ Nguyệt Long có sau. Đại Hoả Châu Long là sinh vật xuất hiện đầu tiên trên thế giới, sau đó chủng tộc khai sinh ra loài người ở hiện tại mới xuất hiện, tiếp đến là Hồng Thuỷ Nguyệt Long ra đời. Ba giai đoạn này chỉ cách nhau vài năm ngắn ngủi nên nhiều người lầm tưởng hai vị thượng thần sinh ra cùng lúc. Theo truyền thuyết kể lại, người ta chỉ nói rằng Châu Long sinh ra trên đất liền, vươn lên từ dung nham dưới vùng đất đá cằn cỗi, còn Nguyệt Long từ nguồn năng lượng tự nhiên dưới đáy biển sâu dần hình thành và bay khỏi mặt nước. Về sau người Trầm Hải phát hiện vết tích của nền tu luyện ngàn năm dưới đáy biển, điều tra ra được nơi ra đời của Hồng Thuỷ Nguyệt Long. Còn nơi Đại Hoả Châu Long được sinh ra vẫn còn là ẩn số.

Vậy ra Châu Long xuất phát từ vùng Tây Nam Beo tộc ngày nay. Nhưng đây đâu phải là điểm yếu của Beo tộc, tại sao lại không tiết lộ cho người ngoài?

Khương Thái Hiện đột nhiên nói: "Không đúng."

Kim Cựu Long nhìn cậu: "Không đúng cái gì?"

"Theo trí nhớ của tại hạ thì..." Cậu day day cằm. "Tuy phía Đông và Đông Bắc Beo tộc có sa mạc bao phủ nhưng phía Nam là biển, Tây Nam là rừng cổ đại nguyên sinh! Mà nơi Châu Long thượng thần sinh ra là nơi linh khí hệ Hoả dồi dào. Trong rừng thì đào đâu ra linh khí hệ Hoả?"

"Cái đó tôi không biết." Hưu Ninh Khải nhàn nhạt nói. "Bổn tộc đã nói vậy, tôi thì có biết chút gì?"

"Cũng phải ha." Kim Thạc Trân nói. "Trong rừng... Sức mạnh của thượng thần là vĩnh cửu, khi sinh ra phải phá tan những thứ gần đó, tại sao lại còn rừng nguyên sinh? Hay là còn chuyện gì khác?"

"Lôi Sư." Kim Cựu Long nhắc. "Những lời ngươi nói phải là sự thật. Nếu ngươi cố tình lừa dối chúng ta sẽ chịu hình thức phạt nặng nhất!"

Cậu nói: "Những lời tại hạ nói đều được cha truyền lại, chắc chắn là thật."

"Thế thì... khó hiểu quá..." Thôi Ngọc Khuê gãi đầu. "Hay là... Beo tộc bị nhầm lẫn chăng?"

"Chuyện này không thể nhầm lẫn." Hưu Ninh Khải nhìn cậu. "Chính tôi cũng từng đi đính chính. Đúng là địa hình núi trong khu rừng đó trùng khớp hoàn toàn với địa hình núi ngầm dưới đáy biển vùng Trầm Hải vì kim đan của hai vị thượng thần có sự liên kết chặt chẽ."

"Địa hình chung là lòng chảo, kể cả diện tích và chiều cao núi cũng không có điểm khác biệt. Địa hình vây quanh đều là thực vật, chỉ khác ở chỗ vùng núi Tây Nam đang có xu hướng cao lên."

"Về linh khí thì do phong thuỷ hiểm ác nên khó có thể cảm nhận được. Nhưng vì cha cấm vào nên tại hạ cũng không còn cách nào khác, nhìn trên cao cũng không được, mà đào dưới đất lên cũng không xong."

Chỉ vì một vùng núi hiểm trở và bí ẩn.

End chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau