Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 200

Trước Sau
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 200

_________

Với đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm, cậu nói:

"Tôi không có hứng thú với sự tàn ác với động vật, nhưng mày phải hiểu Tô Linh."

“Mọi thứ mày thích, hy vọng của mày, ước mơ của mày, tôi sẽ tự tay hủy hoại tất cả.”

"Mày không xứng đáng được hạnh phúc."

…………

Sau khi Bạch Nghiêmc, Âu Vân và những người khác rời đi, Tô Linh đã cố gắng hết sức để làm sạch vết bẩn trên đồng phục học sinh của mình và đi đến một phòng khám nhỏ gần đó để rửa sạch vết thương trước khi trở về nhà.

Khi Âu Vân và những người khác đánh đập y, họ sẽ tránh gây ra vết thương cho khuôn mặt của y. Vì vậy, khi Tô Linh bước vào qua ô cửa tối om, cha y không nhận thấy điều gì khác lạ. Ông chỉ hỏi một cách lạ lùng: "Sao con đi lâu thế?"

“…….Chơi với chúng một lúc thôi ạ.”

Sau một hồi im lặng, Tô Linh trả lời câu hỏi của ông. Sau đó, y dọn bàn ăn và lấy bài tập về nhà của mình: "Con sẽ làm bài tập về nhà ngay bây giờ."

“Được rồi, cha sẽ không làm phiền con nữa. Này, đèn trong phòng tối quá. Con nên nhờ mẹ mua cho con một chiếc đèn bảo vệ mắt nếu không con sẽ bị cận thị ……. ”



"Không sao đâu ạ, không cần phải mua."

Tô Linh cúi đầu làm bài tập. Mái tóc rối bù của y che mất nửa mắt và bạn chỉ có thể thấy y đang cắn chặt môi dưới. Tay cầm bút run dữ dội và những dòng chữ viết ra bị vặn vẹo, méo mó.

Thừa Chí Chu đi tới bên cạnh y, muốn vỗ về tấm lưng gầy của ay, nhưng tay anh vừa lướt qua cơ thể Tô Linh. Anh thậm chí không thể mang lại cho y một chút thoải mái nào.

Anh chỉ có thể yên lặng nhìn Tô Linh. Khi đã rất muộn, mẹ của Tô Linh cuối cùng cũng đi làm về.

Khi nhìn thấy mẹ của Tô Linh, Thừa Chí Chu đã hiểu tại sao Tô Linh lại đẹp trai đến vậy. Mẹ anh là một người rất đẹp.

Ngay cả khi mái tóc của bà đã bạc trắng và khuôn mặt của bà có dấu hiệu mệt mỏi và buồn bã, bạn vẫn có thể nhận ra rằng bà rất đẹp. Bộ váy suông mà bà mặc không thể che giấu được khí chất thanh lịch của bà. Giọng anh nhẹ nhàng êm ái, bà vui vẻ trò chuyện cùng gia đình.

"Nhìn Tiểu Linh, mẹ mang quà cho con nè.". Truyện Quan Trường

Mẹ y lấy ra một chiếc điện thoại thông minh gần như mới từ sau lưng cô và đưa nó cho Tô Linh. Bà nói: “Giới trẻ hiện nay sử dụng điện thoại thông minh. Con chưa bao giờ có nó, vì vậy nó hẳn là rất bất tiện. Mẹ mua cho con một cái nhưng là đồ cũ. Chờ cho đến khi mẹ có tiền và mẹ sẽ mua cho con một cái mới …………. ”

"Không cần đâu ạ! Con cảm ơn mẹ."

Tô Linh mím chặt môi và im lặng một lúc. Y đột nhiên tiến tới ôm mẹ và cảm ơn mẹ một lần nữa: “Thật sự ……..Cảm ơn mẹ rất nhiều. Con thực sự rất thích nó. Với con, đây là món quà tuyệt vời nhất ”.

Mắt người mẹ cũng đỏ hoe, vừa ôm con vừa nở nụ cười hạnh phúc.

…………

Ngày hôm sau, Tô Linh mang điện thoại đến trường.

Nhà trường không cấm học sinh có điện thoại. Nhiều sinh viên sẽ sử dụng điện thoại của họ để chụp ảnh các slide nhằm sắp xếp các ghi chú của họ tốt hơn. Tô Linh luôn thể hiện tốt, nhưng các ghi chú của y luôn đơn giản và thậm chí hơi lộn xộn vì các giáo viên sẽ thay đổi slide quá nhanh.



Với điện thoại thông minh, y có thể chụp ảnh các slide nhưng lý do khiến y mang điện thoại không chỉ vì điều này. Quan trọng hơn là vì ———-

Ngón tay nhợt nhạt ấn vào nút camera ở cuối màn hình. Giữa giờ học, Tô Linh dựa vào bức tường trong phòng học gần hành lang nhất và có vẻ như đang duyệt một cái gì đó trên điện thoại của mình nhưng thực tế là y đang xem ảnh của một thiếu niên.

Cậu thiếu niên trong bức ảnh có vẻ ngoài dịu dàng và ấm áp. Y có một nụ cười rạng rỡ và khi được bao phủ bởi những tia nắng vàng, cậu ấy trông như được sinh ra từ ánh sáng.

Ngay cả trong lòng Tô Linh, y cũng thuần khiết và ấm áp hơn bất kỳ ánh sáng nào.

Cậu thiếu niên là người đầu tiên đối xử tốt với y ngoài cha mẹ cậu.

Tô Linh nhìn thiếu niên trên màn hình. Đôi mắt y cụp xuống, trên môi y bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Y đã đặt ảnh của cậu thiếu niên và ảnh gia đình mà y đã chụp đêm qua vào một album ảnh được bảo vệ bằng mật khẩu. Y không dám để người khác biết rằng có ảnh của cậu thiếu niên trong điện thoại của mình, đặc biệt là Bạch Nghiễm và họ. Nếu họ biết chuyện này, y sẽ gặp rắc rối.

Y không dám nghĩ Bạch Nghiễm sẽ làm gì thiếu niên.

……..Có lẽ y nên xóa bức ảnh đi.

Ngón tay Tô Linh lướt qua nút xóa và y do dự hồi lâu. Cuối cùng thì y cũng không làm được.

Y có lẽ sẽ không bao giờ có thể tiết lộ cảm xúc của mình, nhưng y không muốn thậm chí không thể có một bức ảnh của người y yêu.

P/s: Hôm nay, ta không biết là ngày buồn hay vui nữa, mới được ông già mua cho bé hamster mắt đỏ, giờ tự nhiên bà già nhà ta lại không cho nuôi, biểu ta đem đi cho hay vức ngoài đường, ha, chịu luôn.

Nghĩ sao mua một bé hamster về để vức, vậy đem về làm gì, ta cãi tay đôi với bả, và biết kết quả rồi đó. Haizz, ta đành đưa bé cho con bạn thân ta nuôi dùm luôn. Mới mua về, chưa kịp đặt tên mà để bé đã đi rồi. Khóc. Mấy phụ huynh giờ cứ thích quản chuyện riêng ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau