Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 103: Tượng đá

Trước Sau
"Lão Trương này ngày nào cũng ở cùng con ma trẻ thích lên mạng kia, cho nên thói quen ăn nói cũng giống mấy thanh niên nghiện mạng xã hội luôn rồi à?" Bộ trưởng Vương bất đắc dĩ thở dài nói với các đồng nghiệp, "May mắn lão Vương tôi không phải kiểu đàn ông chùn chân bó gối, ngày thường cũng thích lên mạng, thế cho nên cũng biết một số từ ngữ lưu hành, chứ nếu không thì chẳng hiểu ổng đang nói gì nữa."

"Xem ra lão Trương rất vừa lòng với đối tượng mà Thẩm Trường An đang yêu đương." Đồng nghiệp gật đầu nói, "Tuy rằng giới tính không đúng lắm, nhưng là một người tu hành thì không nên quá khắc khe với quy tắc của thế tục. Ủa mà lần trước là ai nói Thẩm Trường An bị đoạn tuyệt duyên số có người thân, không tình không yêu vậy?"

Bộ trưởng Vương liếc người đồng nghiệp không nói cái hay lại đi nói cái dở này, ho khan một tiếng ra hiệu cho ông một vừa hai phải: "Vận mệnh của con người cũng có thể thay đổi, ai tính không quan trọng, quan trọng là lão Trương cố ý nói cho chúng ta biết việc này là có ý gì?"

Tuy rằng Bộ An ninh của bọn họ rất coi trọng Thẩm Trường An, nhưng họ cũng không có ý muốn giám thị cậu, yêu đương cũng tốt, chia tay cũng thế, đều không phải chuyện bọn họ nên quan tâm, với tính cách của lão Trương thì không nên nhiều chuyện như vậy mới đúng.

"Chẳng lẽ đối tượng mà Thẩm Trường An yêu đương thật sự là thần tiên ư?" Đồng nghiệp tưởng tượng ra một khả năng hoang đường.

"Ông nói tôi sắp thành tiên thì có khả năng hơn đấy." Bộ trưởng Vương nhìn thời gian, sắp sáng rồi, ngón trỏ của ông gõ lên mặt bàn: "Gọi điện thoại hỏi lão Trương rõ ràng đi."

"Được." Đồng nghiệp trả lời, sau đó gọi vào điện thoại của Trương đại gia ở trước mặt bộ trưởng Vương.

Điện thoại reo chưa được ba lần, Trương đại gia đã nhấc máy, xem ra tối nay đối phương cũng không cảm thấy buồn ngủ.

"Tôi biết ngay mấy ông sẽ gọi điện thoại sang mà, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi trực tiếp đi."

Đồng nghiệp mở loa ngoài để vài người khác trong phòng hội nghị cũng có thể nghe thấy Trương đại gia nói cái gì. Bởi vì trực giác của ông nói cho ông, trong giọng nói nhìn như bình tĩnh kia của lão Trương đang cất giấu một sự hưng phấn kiểu như "tôi muốn dọa cho mấy ông nhảy dựng lên".

"Đạo hữu Trương à, là như này, bộ trưởng Vương muốn biết tại sao ông lại cố ý nói rằng Thẩm Trường An yêu đương với thần tiên vậy?"

"Hả? Những lời này không đúng chỗ nào à?" Giọng điệu của Trương đại gia kiểu tôi đã nói rất rõ ràng đó thôi, "Tôi cảm thấy như vậy dễ hiểu mà."

"Đúng là dễ hiểu, nhưng chúng tôi vẫn không hiểu hoàn toàn về từ thần tiên này á."

"À thì là ý trên mặt chữ đó." Giọng điệu của Trương đại gia càng bình tĩnh hơn, "Thẩm Trường An tìm được một người bạn trai làm thần tiên trên trời, tin nhắn mà tôi gửi qua chắc cũng không có nghĩa khác đâu nhỉ?"

Mọi người trong phòng hội nghị: "......"

"Thần tiên, có phải là thần tiên mà bọn tôi hiểu không?" Sau gần một phút trầm mặc, bộ trưởng Vương, người có chức cao nhất trong phòng họp, lên tiếng bằng giọng điệu yếu ớt, "Lão Trương, chuyện này ông không được đùa với tôi đâu đó."

"Ông cho rằng tôi là loại người sẽ nói giỡn về mấy chuyện thế này à?" Nghe được giọng điệu không dám tin tưởng nhưng cũng hy vọng việc này trở thành sự thật kia của bộ trưởng Vương, Trương đại gia liền cảm thấy mỹ mãn, không thể để một mình ông chịu nỗi khiếp sợ với chuyện này được.

"Không biết là vị thần quân nào trên trời vậy?" Đầu óc bộ trưởng Vương ong ong một lúc lâu mới miễn cưỡng tìm về lý trí, "Tôi cúp máy đây, loại câu hỏi này không thích hợp để hỏi một cách tùy tiện, bởi sẽ có vẻ không đủ tôn trọng."

Bọn họ không chờ mong thần tiên thật sự có thể phù hộ cho loài người bọn họ, nhưng thần tiên nguyện ý yêu đương với Thẩm Trường An, một con người, thì ít nhất cũng chứng minh được trên thế gian còn có thần, mà loài người cũng không hoàn toàn bị thần tiên ghét bỏ.

Từ sau khi không thể mời thần, vấn đề liệu loài người có bị tiên nhân ghét bỏ không vẫn luôn là tảng đá lớn đè trong lòng người tu đạo, nhưng bây giờ rốt cuộc ông có thể hơi thở phào nhẹ nhõm rồi.

"Bộ trưởng, ông có cảm thấy......" Người đồng nghiệp gọi điện thoại do dự thật lâu, nhưng vẫn nói ra lời trong lòng, "Chúng ta có giống người thân bên nhà ngoại dựa vào quan hệ cạp váy để xác nhận địa vị của mình không?"

Bộ trưởng Vương: "......"

Tuy rằng thật sự có chút giống nhưng mà nói ra thì chẳng thú vị gì cả.

Người tu hành như chúng ta cũng rất sĩ diện đó.

Sau khi xác nhận tính chân thật của tin tức này, bộ trưởng Vương cũng không dám tuyên truyền ra bốn phía, một là sợ mang đến phiền phức cho Thẩm Trường An, hai là lo lắng tiên nhân sẽ cho rằng loài người bọn họ không ổn trọng, cho nên ông chỉ dám đem tin tức tiết lộ cho vài vị đại sư tu vi cao thâm biết, sau đó liền cố ý lập ra một tập tin mã hóa chuyện này và lưu trữ nó trong cơ sở dữ liệu mật độ cao của Bộ An ninh.

"Bộ trưởng, phải đặt tuổi mã hóa bao nhiêu năm bây giờ?"

"Trước cứ...... Một trăm năm đi." Bộ trưởng Vương thở dài, "Sau một trăm năm, cho dù trên thế gian càng ngày càng ít người tu hành, con cháu hậu bối của chúng ta cũng có thể dựa vàophần tài liệu mật này mà biết được thần tiên từng thật sự tồn tại."



Chỉ là không biết, đợi đến khi đó sẽ còn bao nhiêu người cảm thấy hứng thú với chủ đề thần tiên quỷ quái này nữa đây?

- - -

"Mấy ngày gần đây lạnh ghê." Về đến nhà, Thẩm Trường An xoa xoa đôi tay không lạnh lắm, quay đầu nhìn Đạo Niên, "Anh cảm thấy thế nào?"

Đạo Niên suy nghĩ một chút rồi lấy ra một tấm vải gấm sáng như tia nắng mặt trời: "Trải cái này lên giường có thể làm cho căn phòng trở nên ấm áp, bốn mùa đều như xuân."

"Hì hì, điều hòa cũng làm được đó thôi." Thẩm Trường An không nhận lấy tấm vải mà xoay người lên lầu, để lại Đạo Niên mờ mịt khó hiểu đứng tại chỗ.

"Tiên sinh." Lão Triệu lén chui ra từ trong góc, khẽ nói với Đạo Niên, "Vào những lúc thế này, ngài phải đứng ra nói sẵn sàng làm ấm giường cho Trường An, làm lò sưởi nhỏ của riêng cậu ấy mới đúng á."

Đạo Niên mặt không cảm xúc nhìn lão Triệu.

Lão Triệu ho khan hai tiếng: "Đây chỉ là đề nghị non nớt của tôi mà thôi, ngài đừng coi là thật."

Sau khi Đạo Niên trầm tư xong thì gật đầu nói: "Ông nói rất đúng."

Nói xong liền đưa cho lão Triệu một lọ đan dược rồi sải bước lên lầu, vội vàng đi làm lò sưởi cho Thẩm Trường An.

"Đan dược mà tiên sinh cho có ngon không?" Lưu Mao tiến đến trước mặt lão Triệu.

"Ngon lắm." Lão Triệu giấu đan dược đi, "Nhưng tôi không cho cậu đâu."

Lưu Mao: "......"

Bụng dạ của mấy ông thần tiên này hẹp hòi cực kỳ.

Khi Thẩm Trường An đi tắm về, phát hiện trên giường có thêm một con gấu trúc, bốn cái móng vuốt nhỏ của gấu trúc đều đặt trên gối đầu, y nghiêng cái đầu xù lông nhìn cậu, diễn giải đầy đủ cái gì được gọi là "ngây thơ chất phác".

"Anh không lấy ra cái khăn trải giường nhỏ ấm áp như xuân à?"

Gấu trúc lăn trên giường một vòng rồi nhào vào ngực Thẩm Trường An.

"Lại tỏ vẻ đáng yêu, lại tỏ vẻ đáng yêu này." Thẩm Trường An xoa lỗ tai Đạo Niên, "Anh nói cho em biết đi, sao bây giờ anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ?"

"Chỉ cần em vui, anh có thể không biết xấu hổ." Đạo Niên dưới hình dáng gấu trúc thò lại gần thơm lên má Thẩm Trường An, "Trời lạnh rồi, chúng ta cùng nhau ngủ đi."

"Haiz." Thẩm Trường An ôm gấu trúc, cảm thấy mình chính là một tên hôn quân bất tài, bị một người có thể biến ảo hình dáng như Đạo Niên mê hoặc đến mức đầu váng mắt hoa, giận đều không giận nổi.

Sau khi hai người nằm trên giường, bởi vì cái lò sưởi tên Đạo Niên này làm việc rất tốt, cho nên họ lại chơi một ván game đánh vần.

Kểu như là đánh xong một ván, thì tiếp tục đánh thêm một ván nữa ấy.

Sáng hôm sau, Thẩm Trường An ngồi lên chiếc xe do Thần Đồ lái với nước da hồng hào, đến làm việc trong Bộ Dân chính, bước chân nhẹ nhàng đến mức như sắp bay lên vậy.

Các đồng nghiệp sôi nổi ồn ào, nói cậu được tình yêu làm cho sung sướng, còn kêu cậu chuẩn bị mời khách.

"Mời khách à?" Thẩm Trường An gật đầu, "Có thể, mọi người muốn ăn gì?"

"Tôi không phải người kén ăn, cậu mời món gì bọn tôi ăn cái đó." Đinh Dương cười hì hì nói, "Nhưng mà nhất định phải mang theo người yêu của cậu đó."

"Đúng đúng, cái này mới là trọng điểm nè." Trần Phán Phán ồn ào theo.



Đại sư Cao Thục Quyên ngồi trong góc nhìn mấy người trẻ vô tri này mà thầm lắc đầu thở dài, vô tri đúng là may mắn mà.

Tối qua bà nhận được tin mà kích động đến mức cả đêm không ngủ được, sáng thức dậy mà quầng thâm mắt cũng đậm hơn, thoạt nhìn già đi vài tuổi.

Hiện tại nghe thấy Thẩm Trường An muốn mang theo người yêu mời đồng nghiệp trong bộ phận đi ăn cơm, trong đầu lại có một loại cảm giác hoảng hốt kiểu "hóa ra thần tiên cũng bình dân như vậy".

Trong cuộc đời mấy chục năm của bà, nhân vật thần kỳ nhất đại khái chính là Thẩm Trường An.

Văn có thể mời thần hỏi thiên hạ, võ có thể đánh ngã ôn thần, cả người mang theo ánh sáng công đức chói mắt, nhưng lại sống một cuộc sống bình thường. Sự tồn tại của cậu dường như đang nói cho mỗi một người tu hành như bọn họ biết rằng chỉ cần sống lâu thì sẽ thấy được luôn có kỳ tích xuất hiện trên thế giới này.

- - -

"Thẩm Trường An! Thẩm Trường An!" Trong hư không, có một giọng nói giận dữ rống lên tên của Thẩm Trường An.

Gã lăn lộn trong không trung vì đau đớn, thân thể bị đánh tan hết lần này đến lần khác, rồi lại khép lại từng lần một, nhưng cuối cùng cũng tụ lại được một hình người hoàn chỉnh.

Sau khi loại bỏ thuật tách hồn nằm sâu trong linh hồn, sắc mặt gã đàn ông trắng bệch, ngay cả hồn lực cũng yếu đi vài phần. Có làm sao thì gã cũng không nghĩ tới, gã bày mưu tính kế mấy ngàn năm, cuối cùng thế nhưng suýt nữa đã thua ở trong tay Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An hiện giờ chỉ là một con người với cơ thể phàm trần, không thể hoàn toàn nắm giữ Sinh Cơ Đạo, đương nhiên cũng không biết phép thuật, cho nên khi mang theo cậu đi vạch trần thân phận của Đạo Niên, gã không có chút phòng bị nào với cậu hết.

Thế nhưng một người vốn nên không biết phép thuật như Thẩm Trường An, lại yểm thuật tách hồn lên người gã, mà gã lại không phát hiện dù chỉ một chút.

Nhiều năm như vậy, gã nhìn Sinh Cơ Đạo một lần lại một lần chuyển thế làm người, cũng lần lượt làm cậu chết đi trong cô độc. Trong thế giới hào nhoáng đó, Sinh Cơ Đạo đã phải trải qua những chuyện mà con người chỉ cần nghĩ đến thôi đã phải bật khóc.

Nhưng điều mà gã không hiểu là mặc dù cuộc sống đều không được vừa ý trong mỗi kiếp, Sinh Cơ Đạo vẫn không từ bỏ thế giới này, như thể sự lừa dối và phản bội cậu đã trải qua không hề tồn tại.

99 lần trước, gã nhìn Sinh Cơ Đạo bị năm chiếc xe phanh thây, bị cắt làm đôi, thậm chí là bị đốt cháy, rồi chờ đợi cậu sẽ thất vọng với chúng sinh trên thế gian, nhưng cuối cùng cũng không có.

Không có một lần nào cả.

Kiếp này là cơ hội cuối cùng của Sinh Cơ Đạo, cũng là cơ hội cuối cùng của gã.

Gã vốn tưởng rằng Sinh Cơ Đạo và Thiên Đạo không nên gặp mặt, cho dù gặp mặt thì cũng sẽ tương khắc tương sát, nhưng tại sao Thiên Đạo vô tình lại có thể dung túng Thẩm Trường An, thậm chí sau khi biết rõ thân phận thật sự của cậu thì vẫn lựa chọn con đường bất lợi nhất chứ?

Thật nực cười, Sinh Cơ Đạo và Thiên Đạo thế mà lại yêu nhau.

Ngay từ khi sinh ra, hai đạo luật đã được chú định là khắc chế nhau, thế mà lại yêu nhau rồi?

Gã mưu đồ nhiều năm như vậy, bị đau khổ dày vò nhiều năm như vậy, bởi vì bọn họ yêu nhau mà đã trở thành trò cười.

Nếu không phải do Sinh Cơ Đạo nhiều chuyện thì thế giới gớm ghiếc và xấu xí này đã không còn tồn tại từ lâu lắm rồi.

Những tên ngu dốt đó cho rằng người gã hận là Thiên Đạo, nhưng thực ra người mà gã hận nhất lại là Sinh Cơ Đạo.

Một thế giới như vậy có bị hủy diệt thì cứ mặc cho nó bị hủy diệt đi, vì sao còn phải trải qua trăm kiếp để cứu vớt nó chứ?

"Bà già." Gã đàn ông bước qua hư không, xuất hiện trước mặt bà bà đầu giường.

Bà bà đầu giường quỳ trước một pho tượng cũ nát, tượng đá đã không nhìn ra màu gốc đang được bà dùng bút tô sơn tu sửa, khi nhìn thấy gã đàn ông xuất hiện, bà thật cẩn thận buông bút, run sợ nhìn gã.

"Tu sửa một pho tượng thần không có thần lực thì có ích lợi gì?" Gã đàn ông dùng mũi chân đá nhẹ một cái, tượng đá liền đầu mình hai nơi, ngã vào vũng bùn dơ bẩn.

"Vì được loài người thờ phụng, mà một vị thần giường như bà có được một ông thần giường để làm bạn, rồi sau đó vì bị con người quên đi mà dẫn đến việc khiến ông ta biến mất." Gã đàn ông cười chế nhạo nói, "Nếu bà thật sự quan tâm, bà nên để cho thế giới này sớm biến mất, và để tôi tạo ra một thế giới thuộc về thần."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau