Chương 136
Thi Lỗi kiểm tra thu đồ đệ chừng mấy ngày sau mới hoàn thành, mà mấy người Cảnh Lâm tụ tập ngắn ngủi được lần, lại vội vàng chuyện của từng người.
Lại sau một lần trồng cây vụ hè, trải qua tất cả nỗ lực, rốt cuộc Long Chương cũng luyện chế ra vũ khí mà Cảnh Lâm cần, mà kiếm khí Nghiêm Phi bổ ra, Cảnh Lâm cũng căn cứ phương pháp thu thập trong truyền thừa mà chứa đựng lại bên trong vũ khí.
Đại Trận Hộ Sơn cho thị trấn, Cảnh Lâm muốn có được thù lao nhất định, là căn cứ trả, sau đó cậu với mấy người Long Chương sẽ dựa theo sức lực bỏ ra mà phân chia.
Đại Trận Hộ Sơn vừa vặn bao cả nội thành thị trấn vào trong, Cảnh Lâm dẫn theo mấy đứa Tố Trinh, tốn hơn nửa tháng, mới hoàn thành bố trí trận pháp. Sau đó, cũng bố trí cho thôn mình cùng mấy tòa núi liên kề chung quanh nữa.
Sau khi hết bận, những đệ tử của Tầm Trăn Kiếm tông cũng đã ra dáng rồi, mỗi ngày trừ ăn ngủ thì chính là luyện kiếm, thi thoảng tạp thành các đội nhỏ đi ra ngoài tìm kiếm biến dị thú hung tàn để luyện tập, tục xưng là lịch luyện. Thi Lỗi cũng không biết moi từ đâu ra một nhóm vải vóc, đặt làm một loại đồng phục môn phái, toàn bộ theo hình thức cổ trang vô cùng phiêu dật, các đệ tử Kiếm tông ăn mặc đồng phục cùng màu cùng bước đi bên ngoài, cảm giác khí tràng cả người cũng không còn giống nữa, khiến người khác không lúc nào không ước ao.
Cho tới về sau, lúc những người khác cũng công khai thu nhận đồ đệ, tình cảnh đó so lúc trước Thi Lỗi thu đồ đệ còn phải nóng cháy hơn, các thôn xung quanh đều tới không ít người.
Đến lúc này, các môn phái phát triển trong thị trấn, cũng trở nên hừng hực khí thế.
Xuân khứ thu lai, thu thu đông tàng, đảo mắt đã được ba năm.(Xuân đi thu đến, thu hoạch cất giữ)
Trải qua ba năm nghỉ ngơi lấy sức phát triển, bây giờ trấn Giai Lâm rốt cuộc có sức mạnh xưng tên với bên ngoài.
Từ lâu Thi Lỗi đã dẫn theo các đệ tử vào ở trong tông môn đã được tu sửa tốt, tông môn của mấy người Tào Tam Gia cũng đã sớm xây xong, đệ tử tuyển chọn ra cũng có khuôn có dạng. Cảnh Lâm vẫn như cũ chỉ treo một cái biển hiệu Khung Thương tông, Chu Chu vẫn là đồ đệ cậu dùng nghi thức chính thức thu, Cảnh Lâm dọn dẹp một gian phòng trên tầng hai cho cậu bé, để cậu bé có thể ngủ lại lâu dài. Mấy người Chung Hiếu Huy vẫn đi theo hai người Triệu Chí Văn luyện võ, ngược lại Long Chương cũng thu được mầm mống tốt rồi, chính là Gái Lửa con nhà Mã Thuần Kiện. Cô bé đi trắc nghiệm ra đơn linh căn, thiên tư bất phàm, lại thuộc tính Hỏa nữa, con đường luyện khí cực thích hợp bé, Long Chương quan sát một chút liền chọn bé. Mã Thuần Kiện chỉ được truyền thừa trung đẳng thôi, đi theo Long Chương có tiền đồ mà lăn lộn, khẳng định hơn nhiều so với người cha này, vì thế cũng vui vẻ để con gái gọi Long Chương một tiếng sư phụ.
Cửa hàng nhà Cảnh Lâm, hiện tại những mặt hàng bày bán nhiều vô cùng, cỏ mỹ dung, các loại phù triện, phù trận công kích phòng ngự, rau dưa, trái cây, nước giếng ngọt mát có chứa linh lực, cùng với túi chứa đồ có thể chứa rất nhiều đồ vật.
Số lượng đồ vật bày bán mỗi tháng đều có hạn, ba năm qua đi, hầu như vẫn là cung không đủ cầu.
Trong ba năm, lúa mì đời hai cùng lúa nước đời hai đã mở rộng trồng trọt trong toàn trấn, vấn đề ấm no của dân chúng không còn nữa. Mà nơi đây, Cảnh Lâm lần nữa thăng cấp mở rộng Đại Trận Hộ Sơn, cũng dựa theo yêu cầu của Thi Lỗi, bao quanh vào bên trong những thôn xóm đã từng trồng trọt lương thực, mấy năm qua tất cả động thực vật nguy hiểm trong phạm vi đều bị xử lý nhanh chóng, hiện tại dù có đi vào trong núi rừng, chỉ cần vẫn ở trong Đại Trận Hộ Sơn, thì vấn đề an toàn căn bản sẽ không phải lo nghĩ.
Thị trấn vẫn luôn không nhanh không chậm mà xây dựng thêm, mỗi khi xây dựng đến một chỗ, tường thành cũng được xây theo công trình xây dựng, giới hạn rõ ràng nội thành ngoại thành.
Ngày hôm đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đưa Chu Chu trở về thị trấn, giao cậu bé cho hai bà lão, hỏi han hai quản lý các loại công việc trong cửa hàng gần đây, liền nghe được đường phố bên ngoài truyền tới một trận huyên náo.
Bên ngoài có người lớn tiếng ồn ào: “Là tiểu đội đi lịch luyện mang theo vật tư trở về!”
Một năm qua Tết, căn cứ dùng không ít túi chứa đồ tập hợp đủ một lượng vật tư, do người dẫn đội đi đổi vật tư ở thủ đô, nhân viên tham dự căn bản là đệ tử các môn phái trong trấn, vừa lúc những người này tu luyện đã lâu, lần này đi ra ngoài vừa vặn cho rèn luyện; thứ hai cũng là do bây giờ thị trấn phát triển cơ bản đã chững lại rồi, chung quy không thể cứ khư khư ngồi một chỗ được, cần đối ngoại để tìm kiếm phát triển, mấy năm qua thị trấn đối với tin tức bên ngoài vẫn chưa từng đứt đoạn, nghe nói mấy thứ như xe cộ mà thủ đô nghiên cứu phát minh đã mở rộng trao đổi với bên ngoài, đồng thời dựa vào nguồn năng lượng mới, trong căn cứ đã lần nữa trở về thời đại có điện có internet như trước đây.
Vật tư mang ra ngoài, phần lớn đều có hạt giống lúa mì đời hai cùng hạt giống lúa nước đời hai có thể trồng trọt, cùng với linh mạch linh gạo có thể dùng ăn, người trong trấn đều biết, linh mạch linh gạo dù chỉ lấy ra một chút cho bất cứ ai xem, cũng có thể nhận thấy được những thứ đó tuyệt không có bộ dáng của lương thực đã bị cất giữ quá lâu. Càng không cần nói những hạt giống có thể trồng trọt kia. (linh mạch: lúa mì chứa linh khí)
Thủ đô, những nơi khác mấy năm qua đều phát triển rất tốt, nhưng chỉ có mỗi phương diện trồng trọt, mà bị kéo chân sau rất nhiều. Bọn họ tuy nói trên mặt trồng lương thực có đột phá, bồi dưỡng ra đất biến dị trên mấy trăm mẫu, nhưng như thế muốn so với Giai Lâm thì không được, chớ nói chi đến vô số đồng ruộng được Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận nữa. Lương thực thủ đô trồng ra, chỉ có những kẻ có đặc quyền có năng lực nhất mới được sử dụng, còn lại vô số dân chúng, mấy năm qua được ăn nhiều nhất vẫn là thịt biến dị thú cùng các loại thực vật, rau dại biến dị, thi thoảng mới có thể thay đổi hưởng thụ một chút, một lần xa xỉ đi ra ngoài trao đổi thô lương, gạo và mì.
Có thể tưởng tượng được, đến loại địa phương này, thì vật tư của trấn Giai Lâm gần như đạt đến mức độ tranh mua. Bề ngoài bọn cậu lưu lại phần lớn người ở thủ đô để làm giao dịch chính thức, nhưng mặt ngầm cũng để lại không ít, dùng để kêu gọi những người nghiên cứu khoa học.
Gạo cùng hạt giống của Giai Lâm, làm cho thủ đô vì nó mà chấn động. Mấy năm qua thủ đô cũng sẽ phái người đi nơi khác kiểm tra hoặc trực tiếp tiếp quản căn cứ địa phương, nhưng hoàn cảnh gian nan, không phải địa phương nào cũng được bọn họ quan tâm tới, điều bọn họ quan tâm hơn cả là những căn cứ cỡ lớn, huyện thành nhỏ quá mức xa xôi, sẽ rất ít khi phái người tới kiểm tra, thường trú.
Vị trí trấn Giai Lâm từ xưa đến nay thuộc tỉnh thị có địa thế khó khăn nhất, mà sau đó chuyện tỉnh thành trong lãnh thổ liên tiếp tuôn ra các loại bí cảnh, càng làm tầm mắt cùng trọng tâm của thủ đô bị di dời đi. Tuy biết sinh hoạt bọn cậu gian nan, đều sẽ ở những nơi bọn họ không phát hiện được mà phát triển một vài thế lực nhỏ.
Nhỏ mà, sẽ không ra thể thống gì, không đáng sợ. Thế nhưng bọn họ vạn vạn không ngờ tới, đoàn người tới căn cứ lần này, xem chừng không chỉ nhỏ như vậy, còn rất có lai lịch.
Bởi vì mấy người bọn họ ăn mặc thống nhất, y phục trên người đều có hoa văn đặc biệt, có một trong số hoa văn giống nhau, đó chính là ký hiệu thị trấn, còn lại là hoa văn riêng thuộc môn phái mỗi người. Những người này hoặc cả người lẫm liệt kiếm khí, hoặc sát khí quanh thân, hoặc trong tay cầm vũ khí kỳ kỳ quái quái, khiến người ta không dám khinh thường chút nào. Hiệp hội Tu Chân cùng thủ đô có liên hệ chặt chẽ, sôi nổi suy đoán bọn họ có phải gia tộc ẩn sĩ không bị phát hiện ra trước tận thế hay không, bởi vì không nhìn ra được sâu cạn, nên người của trấn được tiếp đón cực nhiệt tình.
Sau đó, người của trấn bị các thế lực khắp nơi cẩn cẩn thận thận thăm dò, bọn họ liền nhận mấy nhiệm vụ của thủ đô vẫn không được ai nhận, độ khó cực cao, chờ sau khi bọn họ hoàn thành một các điêu luyện thành thạo, thì một ít tầm mắt không có ý tốt liền nhanh chóng biến mất, còn dư lại, cơ bản đều muốn hợp tác.
Chờ tới khi người của trấn lấy ra các loại đan dược, pháp khí, phù triện, trận phù, thì những thế lực trước còn định đứng quan sát, cũng chen nhau mà tới. Đặc biệt túi chứa đồ mà bọn họ mang tới, không gian tùy thân trong truyền thuyết, trực tiếp bị người địa phương đấu giá tại chỗ, mỗi cái đều được mua với giá trên trời.
Có những thứ này đóng góp, việc đổi mua vật tư rất thuận lợi, muốn xe: có. Mà trong tối, muốn nhân thủ: cũng có.
Tiếng vang này càng lúc càng lớn, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền đứng ở cửa cửa hàng, nhìn một đám người phương xa được cư dân vây quanh đi hướng về phía bên này. Dẫn đầu là một nữ đệ tử, tay cô gái cầm một bảo kiếm màu bạc, mặc một thân trường bào trắng bạc, nhẹ nhàng thanh tú. Cô nàng chậm rãi đi, cho dù bị một đám người vây quanh, sắc mặt cũng vô cùng hờ hững. Cô nàng thoáng lơ đãng nhìn, vừa vặn thấy được Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đứng trước cửa hàng.
Cô vội vàng bước tới, đến trước hai người ba mét thì dừng lại, thanh âm du dương chậm rãi vang lên, cung kính nói: “ Đệ tử Tầm Trăn Du Tinh Tinh bái kiến hai vị tiên sinh, gần đây hai vị có khỏe không ạ?”
Cảnh Lâm đáp: “Mọi thứ đều tốt, phiền ngươi nhớ mong.”
Nghiêm Phi cũng gật đầu.
Du Tinh Tinh là đại đệ tử của môn phái Thi Lỗi, chính là đệ tử đầu tiên được hắn thu nhận ba năm trước, cũng là người có thiên tư tốt nhất trong môn phái hiện nay, toàn môn phái trên dưới đều phải gọi cô nàng một tiếng đại sư tỷ, bình thường Thi Lỗi không vội vàng xử lý chính vụ thì sẽ dành thời gian ra tu luyện, toàn thể môn phái đều do Du Tinh Tinh quản lý, mọi người vô cùng tôn kính cô nàng.
Mà hiện nay tuy cô nàng đoạt được quyền lợi to lớn, lại vẫn như cũ khiêm tốn không thôi, đối nhân xử thế rất có nguyên tắc, mọi việc chưa bao giờ vi phạm.
Nghiêm Phi cũng là Kiếm tu, lại có linh căn hệ Kim đeo vũ khí Kim Thạch, thiên tư so cô nàng càng tốt hơn, truyền thừa đạt được cũng hơn Kiếm Tông, trên phương diện kiếm pháp, Nghiêm Phi được yêu thích hơn Thi Lỗi, từng ở trong tông môn chỉ điểm qua mấy lần, Cảnh Lâm cũng đi theo tham quan mấy ngày, vì thế toàn bộ đệ tử của Tầm Trăn Kiếm tông đều hết sức quen thuộc và tôn kính bọn cậu.
Du Tinh Tinh vừa đến thăm hỏi, những đệ tử khác cũng đều quy củ dừng lại vấn an, đều biết Tông chủ, Chưởng môn của mình quan hệ vô cùng tốt với hai vị này, bản lĩnh đối phương lại càng tuyệt vời nữa, không dám có thất lễ, vì thế ngay cả nhân viên lái xe mặc một thân cổ trang cũng nơm nớp lo sợ trong lòng xuống xe đi tới.
Hai người Cảnh Lâm nhìn khôi hài không chịu được, vội vàng bảo bọn họ trở về đi, bảo bọn họ trước về đưa tin cho tông môn đã.
Xe chầm chậm lái đi. Hai người Cảnh Lâm đứng tại chỗ đếm đếm, lần này bọn họ ra ngoài đổi về 12 xe ô tô con, sáu chiếc xe tải, bên trong đều chở không ít người, những người này đều là nhân tài mà Thi Lỗi tâm tâm niệm niệm.
Lần này nhân tài nghiên cứu khoa học theo tiểu đội trở về, trong đó có điện lực, vật lý, thiết bị vân vân. Thi Lỗi bớt thời gian tiếp đãi bọn họ, đưa ra các chỗ tốt, để bọn họ cố gắng cùng phát triển Giai Lâm về sau, xong lại trở về nhà chui đầu đi tu luyện, những chuyện khác, đều giao cho các quản lý cao tầng khác cùng Khúc Chính Siêu.
Mấy người Cảnh Lâm về thôn. Ngày hôm sau, Thi Lỗi liền đưa tới bốn chiếc xe cho Cảnh Lâm, mấy người Cảnh Lâm đều nhận. Nếu nói tự bọn cậu muốn đổi một chiếc xe, là hoàn toàn có thể, chỉ có điều không hay đi ra ngoài, nên không quá cần thiết thôi.
Lần này tiểu đội đổi vật tư đi ra ngoài, hành tung không có che lấp chút nào. Chân trước bọn họ vừa bước đi, chân sau đã có mấy kẻ có tâm tư bám theo.
“Thị trấn Giai Lâm?” Một tên dẫn đầu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, lão đạo sĩ có đôi mắt nhỏ vuốt chòm râu dê đăm chiêu nhìn bốn chữ lớn kia.
Lúc này đám người đang đứng tại một bên tường thành lối vào thị trấn Giai Lâm.
“Người của tôi rất cẩn thận, sẽ không có sai sót gì.” Một nam nhân trẻ tuổi khác nói, nếu như lúc này Ngụy Chân ở đây, không cần nhìn chỉ nghe thanh âm cũng có thể biết kẻ kia là Lưu sư đệ của anh ta.
Lão đạo sĩ quay đầu liếc mắt nhìn đệ tử bên người: “Ta nhớ rõ, địa phương tiểu sư đệ của ngươi gặp chuyện lúc trước, chính là chỗ này?”
Người kia cung kính đáp: “Đệ tử nhớ đúng là nơi này không có sai.”
Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, “Một thị trấn nho nhỏ, cư nhiên nhân tài ẩn dật, đây tột cùng là vì sao? Ta trái lại muốn xem xem bên trong cất giấu huyền cơ gì!”
Lão đi về phía trước, những người khác vội vàng đi theo.
Trên tường thành cửa lối vào chỉ có hai lính gác, bọn họ mặc trang phục riêng biệt của đội tuần tra thị trấn, thân thể đứng nghiêm, cao gần hai mét, thân cao thể tráng, trông qua có vẻ giá trị vũ lực không tầm thường chút nào, nhưng cửa vào chỉ có hai người đứng gác như vậy, thì cũng quá ít rồi.
Mấy tên đạo sĩ quan sát qua, từ con đường mà bọn họ đi vào đó, hẳn là đã tiến vào phạm vi thị trấn, người trên đường cũng xuất hiện rồi. Chờ tới cửa lối vào trấn, người đi đường càng ngày càng nhiều. Xem sắc mặt cùng cách ăn mặc của những người đó, đều tốt hơn rất nhiều so với những người ở các thôn xóm trên dọc đường bọn họ tới đây, rất nhiều cư dân tại thủ đô cũng không khỏe mạnh bằng mọi người trong trấn.
Binh lính tại cửa vào cũng không yêu cầu bọn họ đưa ra các thứ chứng minh thân phận gì gì cả, chỉ quan sát bọn họ một chút rồi để cho vào, điều này làm bọn họ càng khó hiểu hơn, nơi này quản lý quá lỏng lẻo rồi. Đại Trận Hộ Sơn vô cùng cao cấp, muốn thấy được linh khí trận, trừ phi người thấy được có tu vi bằng hoặc hơn người bày trận, bằng không thì hoàn toàn không phát hiện ra được. Người bên trong đại trận sẽ hoàn toàn không biết, nhìn như thị trấn Giai Lâm quản lý lỏng lẻo, nhưng thực tế lại cực kỳ nghiêm ngặt, trói buộc vô cùng cao.
Cái năm mà độ hot của các tông môn lên cao, cũng có những kẻ là đệ tử tông môn không biết trời cao đất rộng ỷ vào thân phận của mình mà vận dụng linh lực ức hiếp người thường, tuy nhiên chiêu thức chứa linh lực của gã phát ra còn chưa rơi lên người đối phương, thì đã bị kiếm khí trận pháp đánh ra hóa giải rồi trực tiếp bị trọng thương. Trọng thương thôi còn chưa nói, ngược lại gã còn phải bồi thường đối phương một khoản, cũng bị tông môn loại bỏ tên ra khỏi danh sách đệ tử, trục xuất môn phái, tiếp thông báo những môn phái khác toàn trấn, không được thu nhận gã nhập môn nữa, trực tiếp bị kéo vào danh sách đen.
Lúc đó chuyện này ồn ào cả trấn đều biết, một ít kẻ trong lòng nghĩ gặp may, cho rằng nhập môn liền tương tự với một bước lên tiên không cần phải kiêng kỵ kẻ nào cả, cũng phải thu hồi thái độ hung hăng ngày xưa, cụp đuôi thành thật.
Sau khi vào thị trấn, lão đạo sĩ có tu vi cao nhất đi đầu tiên nhận ra được một ít gợn sóng linh lực. Nghiêm khắc mà nói, lão là pháp tu, đối với trận pháp cũng không hiểu rõ. Còn Lưu thiên sư đúng là sau tận thế có lợi dụng các loại tài liệu để đề cao tu vi của mình lên không ít so với trước đây, vì thế có thể nhìn ra một ít dấu vết của trận pháp, nhưng nếu muốn nói đây là trận pháp gì thì gã liền hoàn toàn không thể biết được. Tu vi thủ pháp của kẻ bày trận đều quá tuyệt vời, trong lúc nhất thời sắc mặt gã khó coi đến cực điểm.
Thời điểm ở thủ đô, gã đã sai người đổi không ít phù triện cùng phù trận về nghiên cứu, nhưng cho dù gã có nghĩ tới bể đầu, cũng không thể nghiên cứu ra một, hai. Gã nghĩ tới bản bí tịch của môn phái bị Ngụy Chân mang đi, nhất thời liền có nhiều suy đoán, vừa vặn Trúc Thế coi trọng lợi ích to lớn mà tiểu đội đến từ thị trấn kia ẩn giấu sau lưng, muốn vượt mặt thủ đô ra tay trước chiếm làm của riêng, liền nhờ Lưu thiên sư tới hỗ trợ, hai kẻ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, ăn nhịp cực kỳ. Để người lại thủ đô, lợi dụng danh nghĩa hiệp hội Tu Chân mà âm thầm can thiệp, kéo chậm bước chân của quân đội thủ đô, dẫn theo người của mình vội vã đi trước.
Đi qua một lối rẽ, khi bọn họ càng đi càng xa, bỗng nhiên bên trong góc đằng sau lộ ra mấy người, đi đầu tiên chính là Ngụy Chân mặt đầy hung ác.
Dược đồng theo phía sau anh ta nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sao vậy?”
Ngụy Chân hòa hoãn lại khí tức, nói: “Không có chuyện gì, nhìn thấy vài người quen cũ. Ngươi đi về trước, ta tới phủ Thành Chủ một chuyến.”
Hiện tại Thi Lỗi không gọi là trưởng căn cứ nữa, mà là Thành Chủ, trụ sở của hắn ngay một bên ngọn núi Lôi Minh, bởi vì cũng theo hình thức cổ đại, nên tất cả mọi người gọi nơi đó là phủ Thành Chủ.
Tuy nói trên căn bản hiện tại các loại cây trồng đều ẩn chứa chút linh khí, nhưng theo đó cũng có dịch bệnh kiểu mới phát sinh. Tỷ như có vài loại sâu cùng thực vật bán ký sinh, bám vào trên cành lá cây, năng lực ẩn giấu cực cao, mắt thường không thể nhận ra, bất kể là đóng băng hay dùng nhiệt độ cao để đốt, đều chỉ có thể khiến chúng rơi vào trạng thái chết giả mà thôi, vật như thế ăn vào bụng, đợi sau khi chúng nó thức tỉnh, nếu như vào bụng người tu luyện, thì sẽ hút lấy tu vi của bọn họ mà sống, còn không có tu vi, thì sẽ lấy máu người làm thức ăn, tạo thành chứng thiếu máu rất nghiêm trọng. Nếu xui xẻo gặp phải trường hợp sâu đẻ trứng trong người, số ấu trùng sâu mới sinh có rất rất nhiều, cần phải hút lượng lớn tu vi hoặc máu, rất có khả năng người kia sẽ trong một đêm bị hút thành thây khô, thậm chí thân thể còn bị ăn từ trong ra ngoài, bị xâm chiếm từng chút một không còn.
Loại bệnh này thầy thuốc phổ thông bó tay, chỉ có Ngụy Chân kẻ Quỷ y này mới trị liệu được.
Mấy năm qua Ngụy Chân trị không biết bao nhiêu chứng bệnh mới, cứu được không ít mạng người, được mọi người gọi là “Thánh Y”, từ khi anh mở tông môn lập môn phái, người muốn gia nhập tông môn cũng nhiều vô cùng, thậm chí lúc trước anh không muốn nhận đồ đệ nữa, có rất nhiều người vẫn không chịu gia nhập môn phái khác, chỉ để chờ anh.
Hôm nay Ngụy Chân là đang đi khám lại cho vài bệnh nhân, không nghĩ rằng trên đường trở về lại nhìn thấy Trúc Thế cùng Lưu Minh.
Ngụy Chân né tránh những con phố mà đám người kia có thể đi qua, một đường bước nhanh tới phủ Thành Chủ, vừa vặn gặp Thi Lỗi đang tại đó xử lý chính vụ, đem việc này nói với hắn ta.
Vô lợi bất khởi tảo, Trúc Thế quanh năm suốt tháng an vị ngôi cao, vẫn chỉ tọa trấn phía sau, tự có người sẽ đi làm việc cho lão. Bây giờ nhưng lại ngàn dặm xa xôi dẫn người tới Giai Lâm, lại nghĩ tới địa điểm đại bản doanh của hiệp hội Tu Chân ở tận thủ đô, không khó khiến người ta đoán ra mục đích chuyến đi này của lão.
Thi Lỗi suy nghĩ một chút, lập tức viết vài phong thư, gọi Du Tinh Tinh tới, “Ngươi đưa các lá thư này mỗi bức tới các vị Chưởng Môn cùng các vị quản lý.”
Du Tinh Tinh cầm thư đi rồi, Thi Lỗi nhìn sắc mặt Ngụy Chân không tốt, liền nói: “Trước chúng ta không có cách bắt bọn họ, lần này nếu bọn họ tự dâng tới cửa, thì cũng bớt đi sức lực cậu ra ngoài tìm. Nơi này là địa bàn của chúng ta, ở khắp mọi nơi bọn họ đều bị giám thị, vậy trực tiếp xử lý bọn họ trong trấn này đi.”
Cái nghiệp Quỷ y này, giá trị vũ lực không cao, phòng vệ cùng công kích đều dựa vào y thuật quỷ dị thần không biết quỷ chẳng hay. Anh vốn định đợi thêm hai năm nữa, chờ anh nghiên cứu thêm một bước nữa đối với Quỷ y rồi sẽ đi ra ngoài vì sư môn mà báo thù, vậy mà lúc này thời cơ lại tới sớm. Nghe Thi Lỗi trấn an, anh trở lại nơi ở trong môn phái, gọi tới hai đệ tử nhỏ, để bọn chúng đi tìm vài thứ tới.
Anh cũng chẳng bắt tìm thứ kỳ lạ gì, đều là các loại đồ vật tạo nên chứng bệnh mới được phát hiện trong trấn, lúc trước tu vi của anh bị chất độc sinh học kiểu mới phá hủy, anh muốn lấy trải nghiệm bản thân trừng trị những kẻ đã khiến anh nên nông nỗi này.
Mấy người Trúc Thế cũng không biết từ một khắc bọn lão bước vào trấn đó, thì cũng đã bước chân vào Quỷ Môn Quan. Sau khi bọn lão xoay chuyển qua mấy con phố, thì tìm được khách sạn duy nhất trong thị trấn – Tinh Cấp.
Vừa vào khách sạn, Lưu Minh liền nhíu lông mày: “Khách sạn này cũng quá rách nát đi.”
Phóng tầm mắt nhìn, sảnh lớn vắng ngắt, tất cả dụng cụ bên trong đều cực kỳ cổ xưa, trong không khí mơ hồ bốc lên mùi nấm mốc, phảng phất đã lâu không có ai sử dụng rồi.
Cũng không phải quá cũ nát gì, khách sạn này một đoạn thời gian trước Thôi Lệ Châu mới bắt đầu quản lý. Bởi vì lúc trước thị trấn có ý định chỉ khiêm tốn phát triển thôi, nên khách sạn cái gì căn bản sẽ không được cân nhắc tới, người ngoài xin gia nhập vào trấn rất ít, phần lớn là người địa phương, hiện tại phòng cho thuê lại không giống như trước đây phải đặt cọc cho ba ngày, thực tế thì thuê theo ngày mới là điều bình thường, chính vì vậy nếu muốn tiết kiệm hơn nhiều so với ở khách sạn nhà nghỉ, thì người ta đều đi thuê phòng ở rồi.
Hơn nữa bọn họ còn phải cảm thấy vui mừng, bởi vì tốt xấu gì bây giờ nội thành còn mở cửa tiếp đón người ngoài, nếu như dựa theo trước đây, thị trấn vẫn còn đang vật lộn với sinh tồn, thì bọn họ chỉ có thể ngủ lại bên ngoài thành mà thôi.
Quầy tiếp tân trong sảnh có đứng một cô bé, lúc này đang nhàm chán ngủ gà ngủ gật. Mặt Lưu Minh sa sầm lại gõ gõ lên quầy, “Thuê phòng.”
Cô bé lập tức bừng tỉnh, có điều dù sao cũng được huấn luyện rồi, nên lập tức lộ ra nụ cười tiêu chuẩn mời bọn họ đưa ra các loại giấy chứng nhận thân phận.
Mấy kẻ như Lưu Minh luôn luôn thích được coi trọng, đặc biệt là Trúc Thế, từ trước tới nay, mặc kệ là đi đến đâu đều thích dẫn theo cả đoàn cả đội, vô cùng kiêu căng. Lần này bọn họ đã nói ngầm đi hành động, cũng là vì muốn không gây chú ý khắp nơi, nhưng cả đoạn đường từ lúc bọn họ tiến vào thị trấn kia, loại cử chỉ không chút biết điều đó, phàm là ai đi ngang qua bọn họ, đều có thể nhìn ra là mấy kẻ rắc rối.
Du Tinh Tinh truyền tin đầu tiên chính là tại trong trấn, mấy người Trúc Thế vào ở lúc chín giờ, không tới nửa giờ sau Thôi Lệ Châu là quản lý khách sạn lập tức thu được tin, gọi ngay Dư Đại Phú trở lại.
Trong thôn, mấy người Cảnh Lâm thu được thư Du Tinh Tinh đưa tới, Thi Lỗi viết rõ ràng sự tình trong thư, sau đó mời bọn cậu nhanh tới trấn. Cảnh Lâm lại nở nụ cười, nói với Nghiêm Phi: “Vừa vặn hôm qua tu vi của anh tiến thêm một bước, lực công kích của kiếm khí gia tăng thêm rồi, em phải thu thập một ít đưa vào trong trận pháp mới được, không cần chúng ta ra tay, bọn họ cũng chỉ có thể đến mà không có về.”
Hiện tại kiếm khí mà Nghiêm Phi sử dụng toàn lực bỏ ra là vô cùng đáng sợ, bây giờ vảy của Tố Trinh đã cứng rắn gấp mấy lần vảy của con rắn khổng lồ trong thành phố I kia, thế nhưng nó lại nói nếu nó đụng phải kiếm khí của Nghiêm Phi, cũng có thể trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Trải qua ba năm, Cảnh Lâm trên phương diện trận thuật có những bước tiến rất nhanh, kiếm khí thu thập trước đây, chỉ có thể dựa vào vũ khí. Nhưng hiện tại, dựa vào phù triện, cậu cũng có thể góp nhặt nó lại, mỗi ngày Nghiêm Phi luyện kiếm ít nhất sáu tiếng, kiếm khí bổ ra vô số, đều bị cậu thu thập lại cho vào phù triện mang đi bán, mấy năm qua nhờ vào việc bán kiếm khí mà kiếm được không ít tiền lời.
Tối hôm đó, Dư Đại Phú cầm đồ vật mà Ngụy Chân đưa cho, tự mình xuống bếp, làm những món ăn ngon cao cấp tỏa ra từng trận mùi thơm và linh khí.
Truyền thừa của Dư Đại Phú là Thị Linh Trù, vốn hắn đã có khả năng nấu nướng rồi, sau khi luyện truyền thừa thì độ ngon càng tăng gấp bội, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm đã hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi. Trúc Thế cực coi trọng, thức ăn phải ngon, miếng thái phải được xắt thật mỏng. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, mới khiến bản thân chịu tội mà tạm chấp nhận.
Lão liếc mắt nhìn bàn mỹ thực tràn đầy linh khí, ánh mắt lập lòe, nghĩ nơi đây quả nhiên bất phàm, một đầu bếp cũng có bản lĩnh không nhỏ như thế. Trước đây lão đã nếm các món ăn ngon khắp nơi, nhưng nếu so với bàn thức ăn này, cũng phải chịu thua kém không ít. Chờ sau khi lão thu phục được thế lực nơi đây, đúng là phải bắt tên đầu bếp này về, ngày ngày có thể thưởng thức mỹ thực, vậy thì quá tuyệt vời rồi.
Hiện tại có nhiều chủng loại giống loài kiểu mới lắm, thủ đô đến không ít người có chứng bệnh kiểu mới, đại thể đều là bệnh do ăn uống mà ra, lại đang ở địa phương xa lạ nữa, cho dù ngửi mùi thơm tới mức suýt nhỏ nước dãi, nhưng mọi người vẫn cẩn thận kiểm tra một phen, rồi xác nhận đều là những nguyên liệu nấu ăn thông thường, không độc mà tất cả lại đều chứa linh khí nữa. Sau một hồi khách khí, lập tức sôi nổi động đũa.
Tại thời điểm bọn họ vội vàng thưởng thức thức ăn ngon, Cảnh Lâm cũng đang vội vàng bố trí ma trận vây quanh khách sạn.
Lại sau một lần trồng cây vụ hè, trải qua tất cả nỗ lực, rốt cuộc Long Chương cũng luyện chế ra vũ khí mà Cảnh Lâm cần, mà kiếm khí Nghiêm Phi bổ ra, Cảnh Lâm cũng căn cứ phương pháp thu thập trong truyền thừa mà chứa đựng lại bên trong vũ khí.
Đại Trận Hộ Sơn cho thị trấn, Cảnh Lâm muốn có được thù lao nhất định, là căn cứ trả, sau đó cậu với mấy người Long Chương sẽ dựa theo sức lực bỏ ra mà phân chia.
Đại Trận Hộ Sơn vừa vặn bao cả nội thành thị trấn vào trong, Cảnh Lâm dẫn theo mấy đứa Tố Trinh, tốn hơn nửa tháng, mới hoàn thành bố trí trận pháp. Sau đó, cũng bố trí cho thôn mình cùng mấy tòa núi liên kề chung quanh nữa.
Sau khi hết bận, những đệ tử của Tầm Trăn Kiếm tông cũng đã ra dáng rồi, mỗi ngày trừ ăn ngủ thì chính là luyện kiếm, thi thoảng tạp thành các đội nhỏ đi ra ngoài tìm kiếm biến dị thú hung tàn để luyện tập, tục xưng là lịch luyện. Thi Lỗi cũng không biết moi từ đâu ra một nhóm vải vóc, đặt làm một loại đồng phục môn phái, toàn bộ theo hình thức cổ trang vô cùng phiêu dật, các đệ tử Kiếm tông ăn mặc đồng phục cùng màu cùng bước đi bên ngoài, cảm giác khí tràng cả người cũng không còn giống nữa, khiến người khác không lúc nào không ước ao.
Cho tới về sau, lúc những người khác cũng công khai thu nhận đồ đệ, tình cảnh đó so lúc trước Thi Lỗi thu đồ đệ còn phải nóng cháy hơn, các thôn xung quanh đều tới không ít người.
Đến lúc này, các môn phái phát triển trong thị trấn, cũng trở nên hừng hực khí thế.
Xuân khứ thu lai, thu thu đông tàng, đảo mắt đã được ba năm.(Xuân đi thu đến, thu hoạch cất giữ)
Trải qua ba năm nghỉ ngơi lấy sức phát triển, bây giờ trấn Giai Lâm rốt cuộc có sức mạnh xưng tên với bên ngoài.
Từ lâu Thi Lỗi đã dẫn theo các đệ tử vào ở trong tông môn đã được tu sửa tốt, tông môn của mấy người Tào Tam Gia cũng đã sớm xây xong, đệ tử tuyển chọn ra cũng có khuôn có dạng. Cảnh Lâm vẫn như cũ chỉ treo một cái biển hiệu Khung Thương tông, Chu Chu vẫn là đồ đệ cậu dùng nghi thức chính thức thu, Cảnh Lâm dọn dẹp một gian phòng trên tầng hai cho cậu bé, để cậu bé có thể ngủ lại lâu dài. Mấy người Chung Hiếu Huy vẫn đi theo hai người Triệu Chí Văn luyện võ, ngược lại Long Chương cũng thu được mầm mống tốt rồi, chính là Gái Lửa con nhà Mã Thuần Kiện. Cô bé đi trắc nghiệm ra đơn linh căn, thiên tư bất phàm, lại thuộc tính Hỏa nữa, con đường luyện khí cực thích hợp bé, Long Chương quan sát một chút liền chọn bé. Mã Thuần Kiện chỉ được truyền thừa trung đẳng thôi, đi theo Long Chương có tiền đồ mà lăn lộn, khẳng định hơn nhiều so với người cha này, vì thế cũng vui vẻ để con gái gọi Long Chương một tiếng sư phụ.
Cửa hàng nhà Cảnh Lâm, hiện tại những mặt hàng bày bán nhiều vô cùng, cỏ mỹ dung, các loại phù triện, phù trận công kích phòng ngự, rau dưa, trái cây, nước giếng ngọt mát có chứa linh lực, cùng với túi chứa đồ có thể chứa rất nhiều đồ vật.
Số lượng đồ vật bày bán mỗi tháng đều có hạn, ba năm qua đi, hầu như vẫn là cung không đủ cầu.
Trong ba năm, lúa mì đời hai cùng lúa nước đời hai đã mở rộng trồng trọt trong toàn trấn, vấn đề ấm no của dân chúng không còn nữa. Mà nơi đây, Cảnh Lâm lần nữa thăng cấp mở rộng Đại Trận Hộ Sơn, cũng dựa theo yêu cầu của Thi Lỗi, bao quanh vào bên trong những thôn xóm đã từng trồng trọt lương thực, mấy năm qua tất cả động thực vật nguy hiểm trong phạm vi đều bị xử lý nhanh chóng, hiện tại dù có đi vào trong núi rừng, chỉ cần vẫn ở trong Đại Trận Hộ Sơn, thì vấn đề an toàn căn bản sẽ không phải lo nghĩ.
Thị trấn vẫn luôn không nhanh không chậm mà xây dựng thêm, mỗi khi xây dựng đến một chỗ, tường thành cũng được xây theo công trình xây dựng, giới hạn rõ ràng nội thành ngoại thành.
Ngày hôm đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đưa Chu Chu trở về thị trấn, giao cậu bé cho hai bà lão, hỏi han hai quản lý các loại công việc trong cửa hàng gần đây, liền nghe được đường phố bên ngoài truyền tới một trận huyên náo.
Bên ngoài có người lớn tiếng ồn ào: “Là tiểu đội đi lịch luyện mang theo vật tư trở về!”
Một năm qua Tết, căn cứ dùng không ít túi chứa đồ tập hợp đủ một lượng vật tư, do người dẫn đội đi đổi vật tư ở thủ đô, nhân viên tham dự căn bản là đệ tử các môn phái trong trấn, vừa lúc những người này tu luyện đã lâu, lần này đi ra ngoài vừa vặn cho rèn luyện; thứ hai cũng là do bây giờ thị trấn phát triển cơ bản đã chững lại rồi, chung quy không thể cứ khư khư ngồi một chỗ được, cần đối ngoại để tìm kiếm phát triển, mấy năm qua thị trấn đối với tin tức bên ngoài vẫn chưa từng đứt đoạn, nghe nói mấy thứ như xe cộ mà thủ đô nghiên cứu phát minh đã mở rộng trao đổi với bên ngoài, đồng thời dựa vào nguồn năng lượng mới, trong căn cứ đã lần nữa trở về thời đại có điện có internet như trước đây.
Vật tư mang ra ngoài, phần lớn đều có hạt giống lúa mì đời hai cùng hạt giống lúa nước đời hai có thể trồng trọt, cùng với linh mạch linh gạo có thể dùng ăn, người trong trấn đều biết, linh mạch linh gạo dù chỉ lấy ra một chút cho bất cứ ai xem, cũng có thể nhận thấy được những thứ đó tuyệt không có bộ dáng của lương thực đã bị cất giữ quá lâu. Càng không cần nói những hạt giống có thể trồng trọt kia. (linh mạch: lúa mì chứa linh khí)
Thủ đô, những nơi khác mấy năm qua đều phát triển rất tốt, nhưng chỉ có mỗi phương diện trồng trọt, mà bị kéo chân sau rất nhiều. Bọn họ tuy nói trên mặt trồng lương thực có đột phá, bồi dưỡng ra đất biến dị trên mấy trăm mẫu, nhưng như thế muốn so với Giai Lâm thì không được, chớ nói chi đến vô số đồng ruộng được Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận nữa. Lương thực thủ đô trồng ra, chỉ có những kẻ có đặc quyền có năng lực nhất mới được sử dụng, còn lại vô số dân chúng, mấy năm qua được ăn nhiều nhất vẫn là thịt biến dị thú cùng các loại thực vật, rau dại biến dị, thi thoảng mới có thể thay đổi hưởng thụ một chút, một lần xa xỉ đi ra ngoài trao đổi thô lương, gạo và mì.
Có thể tưởng tượng được, đến loại địa phương này, thì vật tư của trấn Giai Lâm gần như đạt đến mức độ tranh mua. Bề ngoài bọn cậu lưu lại phần lớn người ở thủ đô để làm giao dịch chính thức, nhưng mặt ngầm cũng để lại không ít, dùng để kêu gọi những người nghiên cứu khoa học.
Gạo cùng hạt giống của Giai Lâm, làm cho thủ đô vì nó mà chấn động. Mấy năm qua thủ đô cũng sẽ phái người đi nơi khác kiểm tra hoặc trực tiếp tiếp quản căn cứ địa phương, nhưng hoàn cảnh gian nan, không phải địa phương nào cũng được bọn họ quan tâm tới, điều bọn họ quan tâm hơn cả là những căn cứ cỡ lớn, huyện thành nhỏ quá mức xa xôi, sẽ rất ít khi phái người tới kiểm tra, thường trú.
Vị trí trấn Giai Lâm từ xưa đến nay thuộc tỉnh thị có địa thế khó khăn nhất, mà sau đó chuyện tỉnh thành trong lãnh thổ liên tiếp tuôn ra các loại bí cảnh, càng làm tầm mắt cùng trọng tâm của thủ đô bị di dời đi. Tuy biết sinh hoạt bọn cậu gian nan, đều sẽ ở những nơi bọn họ không phát hiện được mà phát triển một vài thế lực nhỏ.
Nhỏ mà, sẽ không ra thể thống gì, không đáng sợ. Thế nhưng bọn họ vạn vạn không ngờ tới, đoàn người tới căn cứ lần này, xem chừng không chỉ nhỏ như vậy, còn rất có lai lịch.
Bởi vì mấy người bọn họ ăn mặc thống nhất, y phục trên người đều có hoa văn đặc biệt, có một trong số hoa văn giống nhau, đó chính là ký hiệu thị trấn, còn lại là hoa văn riêng thuộc môn phái mỗi người. Những người này hoặc cả người lẫm liệt kiếm khí, hoặc sát khí quanh thân, hoặc trong tay cầm vũ khí kỳ kỳ quái quái, khiến người ta không dám khinh thường chút nào. Hiệp hội Tu Chân cùng thủ đô có liên hệ chặt chẽ, sôi nổi suy đoán bọn họ có phải gia tộc ẩn sĩ không bị phát hiện ra trước tận thế hay không, bởi vì không nhìn ra được sâu cạn, nên người của trấn được tiếp đón cực nhiệt tình.
Sau đó, người của trấn bị các thế lực khắp nơi cẩn cẩn thận thận thăm dò, bọn họ liền nhận mấy nhiệm vụ của thủ đô vẫn không được ai nhận, độ khó cực cao, chờ sau khi bọn họ hoàn thành một các điêu luyện thành thạo, thì một ít tầm mắt không có ý tốt liền nhanh chóng biến mất, còn dư lại, cơ bản đều muốn hợp tác.
Chờ tới khi người của trấn lấy ra các loại đan dược, pháp khí, phù triện, trận phù, thì những thế lực trước còn định đứng quan sát, cũng chen nhau mà tới. Đặc biệt túi chứa đồ mà bọn họ mang tới, không gian tùy thân trong truyền thuyết, trực tiếp bị người địa phương đấu giá tại chỗ, mỗi cái đều được mua với giá trên trời.
Có những thứ này đóng góp, việc đổi mua vật tư rất thuận lợi, muốn xe: có. Mà trong tối, muốn nhân thủ: cũng có.
Tiếng vang này càng lúc càng lớn, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền đứng ở cửa cửa hàng, nhìn một đám người phương xa được cư dân vây quanh đi hướng về phía bên này. Dẫn đầu là một nữ đệ tử, tay cô gái cầm một bảo kiếm màu bạc, mặc một thân trường bào trắng bạc, nhẹ nhàng thanh tú. Cô nàng chậm rãi đi, cho dù bị một đám người vây quanh, sắc mặt cũng vô cùng hờ hững. Cô nàng thoáng lơ đãng nhìn, vừa vặn thấy được Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đứng trước cửa hàng.
Cô vội vàng bước tới, đến trước hai người ba mét thì dừng lại, thanh âm du dương chậm rãi vang lên, cung kính nói: “ Đệ tử Tầm Trăn Du Tinh Tinh bái kiến hai vị tiên sinh, gần đây hai vị có khỏe không ạ?”
Cảnh Lâm đáp: “Mọi thứ đều tốt, phiền ngươi nhớ mong.”
Nghiêm Phi cũng gật đầu.
Du Tinh Tinh là đại đệ tử của môn phái Thi Lỗi, chính là đệ tử đầu tiên được hắn thu nhận ba năm trước, cũng là người có thiên tư tốt nhất trong môn phái hiện nay, toàn môn phái trên dưới đều phải gọi cô nàng một tiếng đại sư tỷ, bình thường Thi Lỗi không vội vàng xử lý chính vụ thì sẽ dành thời gian ra tu luyện, toàn thể môn phái đều do Du Tinh Tinh quản lý, mọi người vô cùng tôn kính cô nàng.
Mà hiện nay tuy cô nàng đoạt được quyền lợi to lớn, lại vẫn như cũ khiêm tốn không thôi, đối nhân xử thế rất có nguyên tắc, mọi việc chưa bao giờ vi phạm.
Nghiêm Phi cũng là Kiếm tu, lại có linh căn hệ Kim đeo vũ khí Kim Thạch, thiên tư so cô nàng càng tốt hơn, truyền thừa đạt được cũng hơn Kiếm Tông, trên phương diện kiếm pháp, Nghiêm Phi được yêu thích hơn Thi Lỗi, từng ở trong tông môn chỉ điểm qua mấy lần, Cảnh Lâm cũng đi theo tham quan mấy ngày, vì thế toàn bộ đệ tử của Tầm Trăn Kiếm tông đều hết sức quen thuộc và tôn kính bọn cậu.
Du Tinh Tinh vừa đến thăm hỏi, những đệ tử khác cũng đều quy củ dừng lại vấn an, đều biết Tông chủ, Chưởng môn của mình quan hệ vô cùng tốt với hai vị này, bản lĩnh đối phương lại càng tuyệt vời nữa, không dám có thất lễ, vì thế ngay cả nhân viên lái xe mặc một thân cổ trang cũng nơm nớp lo sợ trong lòng xuống xe đi tới.
Hai người Cảnh Lâm nhìn khôi hài không chịu được, vội vàng bảo bọn họ trở về đi, bảo bọn họ trước về đưa tin cho tông môn đã.
Xe chầm chậm lái đi. Hai người Cảnh Lâm đứng tại chỗ đếm đếm, lần này bọn họ ra ngoài đổi về 12 xe ô tô con, sáu chiếc xe tải, bên trong đều chở không ít người, những người này đều là nhân tài mà Thi Lỗi tâm tâm niệm niệm.
Lần này nhân tài nghiên cứu khoa học theo tiểu đội trở về, trong đó có điện lực, vật lý, thiết bị vân vân. Thi Lỗi bớt thời gian tiếp đãi bọn họ, đưa ra các chỗ tốt, để bọn họ cố gắng cùng phát triển Giai Lâm về sau, xong lại trở về nhà chui đầu đi tu luyện, những chuyện khác, đều giao cho các quản lý cao tầng khác cùng Khúc Chính Siêu.
Mấy người Cảnh Lâm về thôn. Ngày hôm sau, Thi Lỗi liền đưa tới bốn chiếc xe cho Cảnh Lâm, mấy người Cảnh Lâm đều nhận. Nếu nói tự bọn cậu muốn đổi một chiếc xe, là hoàn toàn có thể, chỉ có điều không hay đi ra ngoài, nên không quá cần thiết thôi.
Lần này tiểu đội đổi vật tư đi ra ngoài, hành tung không có che lấp chút nào. Chân trước bọn họ vừa bước đi, chân sau đã có mấy kẻ có tâm tư bám theo.
“Thị trấn Giai Lâm?” Một tên dẫn đầu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, lão đạo sĩ có đôi mắt nhỏ vuốt chòm râu dê đăm chiêu nhìn bốn chữ lớn kia.
Lúc này đám người đang đứng tại một bên tường thành lối vào thị trấn Giai Lâm.
“Người của tôi rất cẩn thận, sẽ không có sai sót gì.” Một nam nhân trẻ tuổi khác nói, nếu như lúc này Ngụy Chân ở đây, không cần nhìn chỉ nghe thanh âm cũng có thể biết kẻ kia là Lưu sư đệ của anh ta.
Lão đạo sĩ quay đầu liếc mắt nhìn đệ tử bên người: “Ta nhớ rõ, địa phương tiểu sư đệ của ngươi gặp chuyện lúc trước, chính là chỗ này?”
Người kia cung kính đáp: “Đệ tử nhớ đúng là nơi này không có sai.”
Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, “Một thị trấn nho nhỏ, cư nhiên nhân tài ẩn dật, đây tột cùng là vì sao? Ta trái lại muốn xem xem bên trong cất giấu huyền cơ gì!”
Lão đi về phía trước, những người khác vội vàng đi theo.
Trên tường thành cửa lối vào chỉ có hai lính gác, bọn họ mặc trang phục riêng biệt của đội tuần tra thị trấn, thân thể đứng nghiêm, cao gần hai mét, thân cao thể tráng, trông qua có vẻ giá trị vũ lực không tầm thường chút nào, nhưng cửa vào chỉ có hai người đứng gác như vậy, thì cũng quá ít rồi.
Mấy tên đạo sĩ quan sát qua, từ con đường mà bọn họ đi vào đó, hẳn là đã tiến vào phạm vi thị trấn, người trên đường cũng xuất hiện rồi. Chờ tới cửa lối vào trấn, người đi đường càng ngày càng nhiều. Xem sắc mặt cùng cách ăn mặc của những người đó, đều tốt hơn rất nhiều so với những người ở các thôn xóm trên dọc đường bọn họ tới đây, rất nhiều cư dân tại thủ đô cũng không khỏe mạnh bằng mọi người trong trấn.
Binh lính tại cửa vào cũng không yêu cầu bọn họ đưa ra các thứ chứng minh thân phận gì gì cả, chỉ quan sát bọn họ một chút rồi để cho vào, điều này làm bọn họ càng khó hiểu hơn, nơi này quản lý quá lỏng lẻo rồi. Đại Trận Hộ Sơn vô cùng cao cấp, muốn thấy được linh khí trận, trừ phi người thấy được có tu vi bằng hoặc hơn người bày trận, bằng không thì hoàn toàn không phát hiện ra được. Người bên trong đại trận sẽ hoàn toàn không biết, nhìn như thị trấn Giai Lâm quản lý lỏng lẻo, nhưng thực tế lại cực kỳ nghiêm ngặt, trói buộc vô cùng cao.
Cái năm mà độ hot của các tông môn lên cao, cũng có những kẻ là đệ tử tông môn không biết trời cao đất rộng ỷ vào thân phận của mình mà vận dụng linh lực ức hiếp người thường, tuy nhiên chiêu thức chứa linh lực của gã phát ra còn chưa rơi lên người đối phương, thì đã bị kiếm khí trận pháp đánh ra hóa giải rồi trực tiếp bị trọng thương. Trọng thương thôi còn chưa nói, ngược lại gã còn phải bồi thường đối phương một khoản, cũng bị tông môn loại bỏ tên ra khỏi danh sách đệ tử, trục xuất môn phái, tiếp thông báo những môn phái khác toàn trấn, không được thu nhận gã nhập môn nữa, trực tiếp bị kéo vào danh sách đen.
Lúc đó chuyện này ồn ào cả trấn đều biết, một ít kẻ trong lòng nghĩ gặp may, cho rằng nhập môn liền tương tự với một bước lên tiên không cần phải kiêng kỵ kẻ nào cả, cũng phải thu hồi thái độ hung hăng ngày xưa, cụp đuôi thành thật.
Sau khi vào thị trấn, lão đạo sĩ có tu vi cao nhất đi đầu tiên nhận ra được một ít gợn sóng linh lực. Nghiêm khắc mà nói, lão là pháp tu, đối với trận pháp cũng không hiểu rõ. Còn Lưu thiên sư đúng là sau tận thế có lợi dụng các loại tài liệu để đề cao tu vi của mình lên không ít so với trước đây, vì thế có thể nhìn ra một ít dấu vết của trận pháp, nhưng nếu muốn nói đây là trận pháp gì thì gã liền hoàn toàn không thể biết được. Tu vi thủ pháp của kẻ bày trận đều quá tuyệt vời, trong lúc nhất thời sắc mặt gã khó coi đến cực điểm.
Thời điểm ở thủ đô, gã đã sai người đổi không ít phù triện cùng phù trận về nghiên cứu, nhưng cho dù gã có nghĩ tới bể đầu, cũng không thể nghiên cứu ra một, hai. Gã nghĩ tới bản bí tịch của môn phái bị Ngụy Chân mang đi, nhất thời liền có nhiều suy đoán, vừa vặn Trúc Thế coi trọng lợi ích to lớn mà tiểu đội đến từ thị trấn kia ẩn giấu sau lưng, muốn vượt mặt thủ đô ra tay trước chiếm làm của riêng, liền nhờ Lưu thiên sư tới hỗ trợ, hai kẻ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, ăn nhịp cực kỳ. Để người lại thủ đô, lợi dụng danh nghĩa hiệp hội Tu Chân mà âm thầm can thiệp, kéo chậm bước chân của quân đội thủ đô, dẫn theo người của mình vội vã đi trước.
Đi qua một lối rẽ, khi bọn họ càng đi càng xa, bỗng nhiên bên trong góc đằng sau lộ ra mấy người, đi đầu tiên chính là Ngụy Chân mặt đầy hung ác.
Dược đồng theo phía sau anh ta nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sao vậy?”
Ngụy Chân hòa hoãn lại khí tức, nói: “Không có chuyện gì, nhìn thấy vài người quen cũ. Ngươi đi về trước, ta tới phủ Thành Chủ một chuyến.”
Hiện tại Thi Lỗi không gọi là trưởng căn cứ nữa, mà là Thành Chủ, trụ sở của hắn ngay một bên ngọn núi Lôi Minh, bởi vì cũng theo hình thức cổ đại, nên tất cả mọi người gọi nơi đó là phủ Thành Chủ.
Tuy nói trên căn bản hiện tại các loại cây trồng đều ẩn chứa chút linh khí, nhưng theo đó cũng có dịch bệnh kiểu mới phát sinh. Tỷ như có vài loại sâu cùng thực vật bán ký sinh, bám vào trên cành lá cây, năng lực ẩn giấu cực cao, mắt thường không thể nhận ra, bất kể là đóng băng hay dùng nhiệt độ cao để đốt, đều chỉ có thể khiến chúng rơi vào trạng thái chết giả mà thôi, vật như thế ăn vào bụng, đợi sau khi chúng nó thức tỉnh, nếu như vào bụng người tu luyện, thì sẽ hút lấy tu vi của bọn họ mà sống, còn không có tu vi, thì sẽ lấy máu người làm thức ăn, tạo thành chứng thiếu máu rất nghiêm trọng. Nếu xui xẻo gặp phải trường hợp sâu đẻ trứng trong người, số ấu trùng sâu mới sinh có rất rất nhiều, cần phải hút lượng lớn tu vi hoặc máu, rất có khả năng người kia sẽ trong một đêm bị hút thành thây khô, thậm chí thân thể còn bị ăn từ trong ra ngoài, bị xâm chiếm từng chút một không còn.
Loại bệnh này thầy thuốc phổ thông bó tay, chỉ có Ngụy Chân kẻ Quỷ y này mới trị liệu được.
Mấy năm qua Ngụy Chân trị không biết bao nhiêu chứng bệnh mới, cứu được không ít mạng người, được mọi người gọi là “Thánh Y”, từ khi anh mở tông môn lập môn phái, người muốn gia nhập tông môn cũng nhiều vô cùng, thậm chí lúc trước anh không muốn nhận đồ đệ nữa, có rất nhiều người vẫn không chịu gia nhập môn phái khác, chỉ để chờ anh.
Hôm nay Ngụy Chân là đang đi khám lại cho vài bệnh nhân, không nghĩ rằng trên đường trở về lại nhìn thấy Trúc Thế cùng Lưu Minh.
Ngụy Chân né tránh những con phố mà đám người kia có thể đi qua, một đường bước nhanh tới phủ Thành Chủ, vừa vặn gặp Thi Lỗi đang tại đó xử lý chính vụ, đem việc này nói với hắn ta.
Vô lợi bất khởi tảo, Trúc Thế quanh năm suốt tháng an vị ngôi cao, vẫn chỉ tọa trấn phía sau, tự có người sẽ đi làm việc cho lão. Bây giờ nhưng lại ngàn dặm xa xôi dẫn người tới Giai Lâm, lại nghĩ tới địa điểm đại bản doanh của hiệp hội Tu Chân ở tận thủ đô, không khó khiến người ta đoán ra mục đích chuyến đi này của lão.
Thi Lỗi suy nghĩ một chút, lập tức viết vài phong thư, gọi Du Tinh Tinh tới, “Ngươi đưa các lá thư này mỗi bức tới các vị Chưởng Môn cùng các vị quản lý.”
Du Tinh Tinh cầm thư đi rồi, Thi Lỗi nhìn sắc mặt Ngụy Chân không tốt, liền nói: “Trước chúng ta không có cách bắt bọn họ, lần này nếu bọn họ tự dâng tới cửa, thì cũng bớt đi sức lực cậu ra ngoài tìm. Nơi này là địa bàn của chúng ta, ở khắp mọi nơi bọn họ đều bị giám thị, vậy trực tiếp xử lý bọn họ trong trấn này đi.”
Cái nghiệp Quỷ y này, giá trị vũ lực không cao, phòng vệ cùng công kích đều dựa vào y thuật quỷ dị thần không biết quỷ chẳng hay. Anh vốn định đợi thêm hai năm nữa, chờ anh nghiên cứu thêm một bước nữa đối với Quỷ y rồi sẽ đi ra ngoài vì sư môn mà báo thù, vậy mà lúc này thời cơ lại tới sớm. Nghe Thi Lỗi trấn an, anh trở lại nơi ở trong môn phái, gọi tới hai đệ tử nhỏ, để bọn chúng đi tìm vài thứ tới.
Anh cũng chẳng bắt tìm thứ kỳ lạ gì, đều là các loại đồ vật tạo nên chứng bệnh mới được phát hiện trong trấn, lúc trước tu vi của anh bị chất độc sinh học kiểu mới phá hủy, anh muốn lấy trải nghiệm bản thân trừng trị những kẻ đã khiến anh nên nông nỗi này.
Mấy người Trúc Thế cũng không biết từ một khắc bọn lão bước vào trấn đó, thì cũng đã bước chân vào Quỷ Môn Quan. Sau khi bọn lão xoay chuyển qua mấy con phố, thì tìm được khách sạn duy nhất trong thị trấn – Tinh Cấp.
Vừa vào khách sạn, Lưu Minh liền nhíu lông mày: “Khách sạn này cũng quá rách nát đi.”
Phóng tầm mắt nhìn, sảnh lớn vắng ngắt, tất cả dụng cụ bên trong đều cực kỳ cổ xưa, trong không khí mơ hồ bốc lên mùi nấm mốc, phảng phất đã lâu không có ai sử dụng rồi.
Cũng không phải quá cũ nát gì, khách sạn này một đoạn thời gian trước Thôi Lệ Châu mới bắt đầu quản lý. Bởi vì lúc trước thị trấn có ý định chỉ khiêm tốn phát triển thôi, nên khách sạn cái gì căn bản sẽ không được cân nhắc tới, người ngoài xin gia nhập vào trấn rất ít, phần lớn là người địa phương, hiện tại phòng cho thuê lại không giống như trước đây phải đặt cọc cho ba ngày, thực tế thì thuê theo ngày mới là điều bình thường, chính vì vậy nếu muốn tiết kiệm hơn nhiều so với ở khách sạn nhà nghỉ, thì người ta đều đi thuê phòng ở rồi.
Hơn nữa bọn họ còn phải cảm thấy vui mừng, bởi vì tốt xấu gì bây giờ nội thành còn mở cửa tiếp đón người ngoài, nếu như dựa theo trước đây, thị trấn vẫn còn đang vật lộn với sinh tồn, thì bọn họ chỉ có thể ngủ lại bên ngoài thành mà thôi.
Quầy tiếp tân trong sảnh có đứng một cô bé, lúc này đang nhàm chán ngủ gà ngủ gật. Mặt Lưu Minh sa sầm lại gõ gõ lên quầy, “Thuê phòng.”
Cô bé lập tức bừng tỉnh, có điều dù sao cũng được huấn luyện rồi, nên lập tức lộ ra nụ cười tiêu chuẩn mời bọn họ đưa ra các loại giấy chứng nhận thân phận.
Mấy kẻ như Lưu Minh luôn luôn thích được coi trọng, đặc biệt là Trúc Thế, từ trước tới nay, mặc kệ là đi đến đâu đều thích dẫn theo cả đoàn cả đội, vô cùng kiêu căng. Lần này bọn họ đã nói ngầm đi hành động, cũng là vì muốn không gây chú ý khắp nơi, nhưng cả đoạn đường từ lúc bọn họ tiến vào thị trấn kia, loại cử chỉ không chút biết điều đó, phàm là ai đi ngang qua bọn họ, đều có thể nhìn ra là mấy kẻ rắc rối.
Du Tinh Tinh truyền tin đầu tiên chính là tại trong trấn, mấy người Trúc Thế vào ở lúc chín giờ, không tới nửa giờ sau Thôi Lệ Châu là quản lý khách sạn lập tức thu được tin, gọi ngay Dư Đại Phú trở lại.
Trong thôn, mấy người Cảnh Lâm thu được thư Du Tinh Tinh đưa tới, Thi Lỗi viết rõ ràng sự tình trong thư, sau đó mời bọn cậu nhanh tới trấn. Cảnh Lâm lại nở nụ cười, nói với Nghiêm Phi: “Vừa vặn hôm qua tu vi của anh tiến thêm một bước, lực công kích của kiếm khí gia tăng thêm rồi, em phải thu thập một ít đưa vào trong trận pháp mới được, không cần chúng ta ra tay, bọn họ cũng chỉ có thể đến mà không có về.”
Hiện tại kiếm khí mà Nghiêm Phi sử dụng toàn lực bỏ ra là vô cùng đáng sợ, bây giờ vảy của Tố Trinh đã cứng rắn gấp mấy lần vảy của con rắn khổng lồ trong thành phố I kia, thế nhưng nó lại nói nếu nó đụng phải kiếm khí của Nghiêm Phi, cũng có thể trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Trải qua ba năm, Cảnh Lâm trên phương diện trận thuật có những bước tiến rất nhanh, kiếm khí thu thập trước đây, chỉ có thể dựa vào vũ khí. Nhưng hiện tại, dựa vào phù triện, cậu cũng có thể góp nhặt nó lại, mỗi ngày Nghiêm Phi luyện kiếm ít nhất sáu tiếng, kiếm khí bổ ra vô số, đều bị cậu thu thập lại cho vào phù triện mang đi bán, mấy năm qua nhờ vào việc bán kiếm khí mà kiếm được không ít tiền lời.
Tối hôm đó, Dư Đại Phú cầm đồ vật mà Ngụy Chân đưa cho, tự mình xuống bếp, làm những món ăn ngon cao cấp tỏa ra từng trận mùi thơm và linh khí.
Truyền thừa của Dư Đại Phú là Thị Linh Trù, vốn hắn đã có khả năng nấu nướng rồi, sau khi luyện truyền thừa thì độ ngon càng tăng gấp bội, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm đã hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi. Trúc Thế cực coi trọng, thức ăn phải ngon, miếng thái phải được xắt thật mỏng. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, mới khiến bản thân chịu tội mà tạm chấp nhận.
Lão liếc mắt nhìn bàn mỹ thực tràn đầy linh khí, ánh mắt lập lòe, nghĩ nơi đây quả nhiên bất phàm, một đầu bếp cũng có bản lĩnh không nhỏ như thế. Trước đây lão đã nếm các món ăn ngon khắp nơi, nhưng nếu so với bàn thức ăn này, cũng phải chịu thua kém không ít. Chờ sau khi lão thu phục được thế lực nơi đây, đúng là phải bắt tên đầu bếp này về, ngày ngày có thể thưởng thức mỹ thực, vậy thì quá tuyệt vời rồi.
Hiện tại có nhiều chủng loại giống loài kiểu mới lắm, thủ đô đến không ít người có chứng bệnh kiểu mới, đại thể đều là bệnh do ăn uống mà ra, lại đang ở địa phương xa lạ nữa, cho dù ngửi mùi thơm tới mức suýt nhỏ nước dãi, nhưng mọi người vẫn cẩn thận kiểm tra một phen, rồi xác nhận đều là những nguyên liệu nấu ăn thông thường, không độc mà tất cả lại đều chứa linh khí nữa. Sau một hồi khách khí, lập tức sôi nổi động đũa.
Tại thời điểm bọn họ vội vàng thưởng thức thức ăn ngon, Cảnh Lâm cũng đang vội vàng bố trí ma trận vây quanh khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất