Chương 3: Đồng đội y như heo
Lần thứ hai tỉnh lại, Harry phát hiện mình đang nằm trên cái giường trong căn phòng trong mơ. Chẳng qua đau đớn trên thân thể cũng không cùng tiến vào trong mơ.
Không biết dì Petunia có đem mình ném ra bên ngoài hay không, nếu có thì mình khẳng định chết chắc. Hiệu trưởng Dumbledore từng nói nhà Dusley có ma pháp huyết thống bảo hộ, khiến bọn người Voldemort không thể tới gần làm hại cậu. Harry âm thầm cầu nguyện dì Petunia không có hận mình như trong tưởng tượng.
Cậu xoay người rời giường, nhìn đũa phép cùng chìa khóa mở cửa trên đầu giường. Harry cầm chìa khóa, đi tới cửa, tính mở cửa đi ra trước thám thính một chút, căn phòng giống như ở trong Hogwarts này làm cậu nổi máu thám hiểm.
Sư tử con nóng lòng muốn thử nhưng cửa lại không có giống như lần trước mở ra, một tờ giấy trắng bay xuống trước mặt, Harry bắt lấy nó, đọc xong đống chữ bên trên liền phát cáu.
A! Chết tiệt! Trò chơi này phải hai người đồng hành mới có hiệu lực!
Harry oán hận đạp lên cửa một phát, quay về ngồi lên giường, đợi Voldemort đến.
... ...
...
Không biết đợi bao lâu, Voldemort mới lững thững đến, được cái lần này hắn chạm đất bình thường hơn, không có giống lần trước bay như đạn pháo vào phòng, Harry nghĩ.
“Ta nghĩ chúng ta có thể đi rồi. Hy vọng lần sau ngươi có thể đến sớm một chút.” Chờ đến dài cả cổ, Harry cục cằn nói.
“Chúa Tể Hắc Ám đâu có được đi ngủ sớm như tên tiểu quỷ ngươi.” Voldemort châm chọc một câu, sắc mặt cũng không tốt lắm (từ trên mặt hắn không thể nhìn ra nhưng Harry cảm thấy như vậy), đại khái là vì kế hoạch bắt giữ Cậu bé cứu thế thất bại đi.
Harry ở trong lòng đắc ý suy đoán.
Giống như nhìn thấu ý nghĩ của Harry, Voldemort lại hừ lạnh, “Vị thành niên dùng phép thuật bên ngoài trường sẽ bị tiêu hủy đũa phép, trục xuất khỏi trường.” Nói xong, hắn tâm tình tốt nhìn sắc mặt Harry thoáng cái tái nhợt, dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài.
Harry gắt gao nhìn chăm chú lưng Voldemort thật lâu, cho đến khi bóng áo choàng của đối phương biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới buông tha ý tưởng ngu xuẩn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Cậu đi theo.
Đây là một hành lang, một bên có cầu thang, vậy là ở đây không chỉ có một tầng. Ở tầng này, Harry phát hiện có 5 căn phòng —— phòng tắm, phòng sách, phòng trẻ con, nhà kho nhỏ để đồ linh tinh cùng căn phòng bọn họ vừa bước ra. Chờ một chút!? Sao lại có phòng trẻ con ở đây?
Khóe miệng Harry run rẩy nhìn tấm biển trên cửa, vào lúc Voldemort tuần tra xong một vòng, vân đạm phong khinh nói một câu, “Chỉ có căn phòng này không khóa cửa” mới vặn tay nắm. Tiếp đó, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên giường khóc nỉ non, đến khóe miệng Voldemort cũng run rẩy.
“Oe oe oe ———“
Tiếng khóc ầm ĩ làm Voldemort theo bản năng phóng cho đứa trẻ một cái Avada Kedavra. Sau đó hai người chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng “Game over”, trước mắt liền tối sầm, cổ đau xót, mất đi tri giác.
Lần thứ hai tỉnh lại, bọn họ vẫn ở trong căn phòng trẻ con kia, đứa bé vẫn khóc nỉ non, Harry còn chưa tỉnh bị bỏ lại bên người Voldemort, mà Voldemort cố cưỡng chế xúc động không Avada Kedavra đứa nhỏ kia, chỉ cho nó một cái bùa câm tương đối coi như ôn hòa...
——— Double kill!
Chỉ nghe bên tai lần thứ hai truyền đến tiếng “Game over”, mới thức tỉnh một giây còn chưa kịp mở miệng, Harry cứ thế bị tên đồng đội y như heo kia lần thứ hai kéo vào vực sâu tử vong.
Chết tiệt! Voldemort! Tên ngu ngốc này!
Bên trên là ý nghĩ của Harry một giây trước khi chết.
*****
Lần thứ 3, trong nháy mắt sau khi Harry tỉnh dậy, cậu liền nhảy lên người Voldemort ngăn chặn, lấy mất đũa phép trên tay hắn, ném vào trong túi trữ vật của mình, còn không muốn sống dùng hai tay che miệng hắn, ý đồ dùng công kích vật lý để giảm bớt khả năng Voldemort dùng thần chú không tiếng động.
Bị Harry đè bên dưới thiếu chút nữa tắc thở chết, Voldemort đảo mắt xem thường, đem con sư tử nhỏ kia xách lên, sau đó không để ý hình tượng hít sâu một hơi.
Chết tiệt!
Voldemort mắng thầm trong lòng, một tay bóp cổ Harry, mở miệng nói: “Ranh con, trả đũa phép lại cho ta!”
“Thả. . . Buông tay! ... Khụ khụ khụ. . . “
Rốt cuộc thoát khỏi cái chết, Harry nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ nheo lại nguy hiểm của Voldemort, lấy đũa phép ra khỏi túi chứa đồ, trả lại cho hắn, “Nếu còn lý trí thì quý ngài Voldemort, cảm phiền ngài dùng bộ não tuy đơn giản nhưng may ra là vẫn còn của ngài, quản tốt tứ chi của mình đi.” Harry học ngữ khí của giáo sư độc dược, từ việc trào phúng đối phương đạt được chút cảm giác vị thế.
Hóa ra mỉa mai người mình ghét lại khoái như vậy!
Harry đột nhiên có cảm giác thấu hiểu với giáo sư âm trầm đầu nhờn.
Bị mỉa mai lại không thể trực tiếp cho đối phương một cái Avada Kedavra giải hận, quý ngài Voldemort đành phải đen mặt, không nói một lời đứng cạnh Harry, vẻ mặt kiểu, “Để ta xem xem tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi sẽ xử lý như thế nào” nhìn chằm chằm cậu.
Harry lắc lắc đầu, làm bộ không phát hiện ánh mắt giết người phía sau.
“Ngươi xem, trên người bé có một tờ giấy. A ~ Là một bé gái!” Harry cầm tờ giấy trắng trên người đứa bé, bên trên nói bọn họ phải dỗ con bé nín khóc.
“Có khi nào nó đói bụng không?” Harry nói, sau đó nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện ra cái gì có thể ăn, cậu lắc đầu, phủ định giả thuyết của mình.
“Có lẽ, nó chỉ muốn nhanh được giải thoát thôi.” Phía sau cậu, Voldemort âm trầm lên tiếng, nhìn như rất muốn cho tiểu quỷ kia một cái Avada Kedavra nữa. Những lời này đổi lấy ánh mắt xem thường cùng cảnh cáo của Harry.
Harry sờ sờ quần con bé một chút, không ướt, cậu thở phào một hơi, nếu bắt cậu đi thay tã cho nó, vậy thật sự là muốn mạng cậu rồi. Có lẽ, chỉ cần dỗ nó ngủ, nhiệm vụ của bọn họ liền hoàn thành.
“Ngươi sẽ dỗ ———“ Harry quay đầu hỏi Voldemort nhưng lập tức nhìn thấy ánh mắt không chút hảo ý của đối phương, nửa câu còn lại liền nuốt vào trong bụng, “Được rồi, để ta làm.”
Có một đồng đội như vậy, Harry đột nhiên cảm giác tiền đồ sóng gió.
*****
Qua thật lâu, Harry mới dùng bài đồng dao từng nghe qua, vụng về ngâm nga dỗ đứa bé ngủ, cậu tinh mắt thấy dưới đệm giường đứa bé có cái gì đó phát sáng. Harry không nói cho Voldemort, xoay người giao đứa bé cho hắn, đối phương không tiếp nhận nhưng dưới thái độ cường ngạnh của Harry, cùng với uy hiếp “Có muốn qua cửa không?”, Voldemort bị bắt cứng ngắc tiếp nhận đứa bé trong tay cậu.
Harry thở phào một hơi (đồng thời cũng thỏa mãn ác ý của bản thân), tính toán đi lấy thứ sáng loang loáng dưới đệm.
Nhưng cậu không nghĩ đến, tay còn chưa đụng tới thứ kia, đứa bé trên tay Voldemort đã lập tức tỉnh, lớn tiếng khóc, tựa hồ nhìn thấy gương mặt khủng bố của Voldemort còn làm nó khóc to hơn. Voldemort trong nháy mắt tối sầm mặt.
Không đợi Harry kịp kêu lên, hệ thống đã bởi vì đứa bé khóc đến hết hơi lần nữa phán cho bọn họ “Game over”.
——— Triple kill!
——— Hệ thống thảm sát hàng loạt!
==================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phỏng vấn: Xin hỏi Voldemort tiên sinh, ngài có cảm tưởng gì?
V: Avada Kedavra———
Diện Đoàn Hồ: Hưởng thọ XX tuổi.
------oOo------
Chương 4
Nguồn: EbookTruyen.VN
Không biết dì Petunia có đem mình ném ra bên ngoài hay không, nếu có thì mình khẳng định chết chắc. Hiệu trưởng Dumbledore từng nói nhà Dusley có ma pháp huyết thống bảo hộ, khiến bọn người Voldemort không thể tới gần làm hại cậu. Harry âm thầm cầu nguyện dì Petunia không có hận mình như trong tưởng tượng.
Cậu xoay người rời giường, nhìn đũa phép cùng chìa khóa mở cửa trên đầu giường. Harry cầm chìa khóa, đi tới cửa, tính mở cửa đi ra trước thám thính một chút, căn phòng giống như ở trong Hogwarts này làm cậu nổi máu thám hiểm.
Sư tử con nóng lòng muốn thử nhưng cửa lại không có giống như lần trước mở ra, một tờ giấy trắng bay xuống trước mặt, Harry bắt lấy nó, đọc xong đống chữ bên trên liền phát cáu.
A! Chết tiệt! Trò chơi này phải hai người đồng hành mới có hiệu lực!
Harry oán hận đạp lên cửa một phát, quay về ngồi lên giường, đợi Voldemort đến.
... ...
...
Không biết đợi bao lâu, Voldemort mới lững thững đến, được cái lần này hắn chạm đất bình thường hơn, không có giống lần trước bay như đạn pháo vào phòng, Harry nghĩ.
“Ta nghĩ chúng ta có thể đi rồi. Hy vọng lần sau ngươi có thể đến sớm một chút.” Chờ đến dài cả cổ, Harry cục cằn nói.
“Chúa Tể Hắc Ám đâu có được đi ngủ sớm như tên tiểu quỷ ngươi.” Voldemort châm chọc một câu, sắc mặt cũng không tốt lắm (từ trên mặt hắn không thể nhìn ra nhưng Harry cảm thấy như vậy), đại khái là vì kế hoạch bắt giữ Cậu bé cứu thế thất bại đi.
Harry ở trong lòng đắc ý suy đoán.
Giống như nhìn thấu ý nghĩ của Harry, Voldemort lại hừ lạnh, “Vị thành niên dùng phép thuật bên ngoài trường sẽ bị tiêu hủy đũa phép, trục xuất khỏi trường.” Nói xong, hắn tâm tình tốt nhìn sắc mặt Harry thoáng cái tái nhợt, dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài.
Harry gắt gao nhìn chăm chú lưng Voldemort thật lâu, cho đến khi bóng áo choàng của đối phương biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới buông tha ý tưởng ngu xuẩn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Cậu đi theo.
Đây là một hành lang, một bên có cầu thang, vậy là ở đây không chỉ có một tầng. Ở tầng này, Harry phát hiện có 5 căn phòng —— phòng tắm, phòng sách, phòng trẻ con, nhà kho nhỏ để đồ linh tinh cùng căn phòng bọn họ vừa bước ra. Chờ một chút!? Sao lại có phòng trẻ con ở đây?
Khóe miệng Harry run rẩy nhìn tấm biển trên cửa, vào lúc Voldemort tuần tra xong một vòng, vân đạm phong khinh nói một câu, “Chỉ có căn phòng này không khóa cửa” mới vặn tay nắm. Tiếp đó, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên giường khóc nỉ non, đến khóe miệng Voldemort cũng run rẩy.
“Oe oe oe ———“
Tiếng khóc ầm ĩ làm Voldemort theo bản năng phóng cho đứa trẻ một cái Avada Kedavra. Sau đó hai người chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng “Game over”, trước mắt liền tối sầm, cổ đau xót, mất đi tri giác.
Lần thứ hai tỉnh lại, bọn họ vẫn ở trong căn phòng trẻ con kia, đứa bé vẫn khóc nỉ non, Harry còn chưa tỉnh bị bỏ lại bên người Voldemort, mà Voldemort cố cưỡng chế xúc động không Avada Kedavra đứa nhỏ kia, chỉ cho nó một cái bùa câm tương đối coi như ôn hòa...
——— Double kill!
Chỉ nghe bên tai lần thứ hai truyền đến tiếng “Game over”, mới thức tỉnh một giây còn chưa kịp mở miệng, Harry cứ thế bị tên đồng đội y như heo kia lần thứ hai kéo vào vực sâu tử vong.
Chết tiệt! Voldemort! Tên ngu ngốc này!
Bên trên là ý nghĩ của Harry một giây trước khi chết.
*****
Lần thứ 3, trong nháy mắt sau khi Harry tỉnh dậy, cậu liền nhảy lên người Voldemort ngăn chặn, lấy mất đũa phép trên tay hắn, ném vào trong túi trữ vật của mình, còn không muốn sống dùng hai tay che miệng hắn, ý đồ dùng công kích vật lý để giảm bớt khả năng Voldemort dùng thần chú không tiếng động.
Bị Harry đè bên dưới thiếu chút nữa tắc thở chết, Voldemort đảo mắt xem thường, đem con sư tử nhỏ kia xách lên, sau đó không để ý hình tượng hít sâu một hơi.
Chết tiệt!
Voldemort mắng thầm trong lòng, một tay bóp cổ Harry, mở miệng nói: “Ranh con, trả đũa phép lại cho ta!”
“Thả. . . Buông tay! ... Khụ khụ khụ. . . “
Rốt cuộc thoát khỏi cái chết, Harry nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ nheo lại nguy hiểm của Voldemort, lấy đũa phép ra khỏi túi chứa đồ, trả lại cho hắn, “Nếu còn lý trí thì quý ngài Voldemort, cảm phiền ngài dùng bộ não tuy đơn giản nhưng may ra là vẫn còn của ngài, quản tốt tứ chi của mình đi.” Harry học ngữ khí của giáo sư độc dược, từ việc trào phúng đối phương đạt được chút cảm giác vị thế.
Hóa ra mỉa mai người mình ghét lại khoái như vậy!
Harry đột nhiên có cảm giác thấu hiểu với giáo sư âm trầm đầu nhờn.
Bị mỉa mai lại không thể trực tiếp cho đối phương một cái Avada Kedavra giải hận, quý ngài Voldemort đành phải đen mặt, không nói một lời đứng cạnh Harry, vẻ mặt kiểu, “Để ta xem xem tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi sẽ xử lý như thế nào” nhìn chằm chằm cậu.
Harry lắc lắc đầu, làm bộ không phát hiện ánh mắt giết người phía sau.
“Ngươi xem, trên người bé có một tờ giấy. A ~ Là một bé gái!” Harry cầm tờ giấy trắng trên người đứa bé, bên trên nói bọn họ phải dỗ con bé nín khóc.
“Có khi nào nó đói bụng không?” Harry nói, sau đó nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện ra cái gì có thể ăn, cậu lắc đầu, phủ định giả thuyết của mình.
“Có lẽ, nó chỉ muốn nhanh được giải thoát thôi.” Phía sau cậu, Voldemort âm trầm lên tiếng, nhìn như rất muốn cho tiểu quỷ kia một cái Avada Kedavra nữa. Những lời này đổi lấy ánh mắt xem thường cùng cảnh cáo của Harry.
Harry sờ sờ quần con bé một chút, không ướt, cậu thở phào một hơi, nếu bắt cậu đi thay tã cho nó, vậy thật sự là muốn mạng cậu rồi. Có lẽ, chỉ cần dỗ nó ngủ, nhiệm vụ của bọn họ liền hoàn thành.
“Ngươi sẽ dỗ ———“ Harry quay đầu hỏi Voldemort nhưng lập tức nhìn thấy ánh mắt không chút hảo ý của đối phương, nửa câu còn lại liền nuốt vào trong bụng, “Được rồi, để ta làm.”
Có một đồng đội như vậy, Harry đột nhiên cảm giác tiền đồ sóng gió.
*****
Qua thật lâu, Harry mới dùng bài đồng dao từng nghe qua, vụng về ngâm nga dỗ đứa bé ngủ, cậu tinh mắt thấy dưới đệm giường đứa bé có cái gì đó phát sáng. Harry không nói cho Voldemort, xoay người giao đứa bé cho hắn, đối phương không tiếp nhận nhưng dưới thái độ cường ngạnh của Harry, cùng với uy hiếp “Có muốn qua cửa không?”, Voldemort bị bắt cứng ngắc tiếp nhận đứa bé trong tay cậu.
Harry thở phào một hơi (đồng thời cũng thỏa mãn ác ý của bản thân), tính toán đi lấy thứ sáng loang loáng dưới đệm.
Nhưng cậu không nghĩ đến, tay còn chưa đụng tới thứ kia, đứa bé trên tay Voldemort đã lập tức tỉnh, lớn tiếng khóc, tựa hồ nhìn thấy gương mặt khủng bố của Voldemort còn làm nó khóc to hơn. Voldemort trong nháy mắt tối sầm mặt.
Không đợi Harry kịp kêu lên, hệ thống đã bởi vì đứa bé khóc đến hết hơi lần nữa phán cho bọn họ “Game over”.
——— Triple kill!
——— Hệ thống thảm sát hàng loạt!
==================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phỏng vấn: Xin hỏi Voldemort tiên sinh, ngài có cảm tưởng gì?
V: Avada Kedavra———
Diện Đoàn Hồ: Hưởng thọ XX tuổi.
------oOo------
Chương 4
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất