Giải Mê Du Hí

Chương 24: Một cái hố

Trước Sau
Quay ngược trở lại mười mấy phút trước.

Lúc Voldemort bắt đầu nghiên cứu cây thông Noel lần nữa, Harry cũng đứng dậy phủi tro bụi trên quần áo. Cậu nhìn chằm chằm đám lửa cháy rừng rực, chống cằm tự hỏi. Trong đầu thậm chí hiện lên ý tưởng “Chạy đến phòng bếp múc một chậu máu loãng dập lửa” hay là “Chạy đến phòng tắm có cái gương đầy vết bàn tay máu múc nước”, nhưng cuối cùng cảm giác lạnh gáy khiến cậu cảm thấy tư duy của mình đang sai hướng.

Vậy phải làm thế nào mới dập lửa được giờ?

Phép thuật hoàn toàn không có tác dụng gì…

Sư tử nhỏ mắt xanh rối rắm đến mức cảm thấy đầu phát đau.

Cậu đi vài vòng trước lò sưởi, ngẩng đầu nhìn Voldemort vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu cái gì đó, nhất thời dâng lên một loại cảm giác không được tự nhiên.

Cậu quy kết cảm giác này cho việc “Không cam lòng khi nhìn Voldemort dễ dàng tìm ra lời giải còn mình thì không”, sau đó quyết định, nhất định phải tự mình giải quyết được câu đố chỗ lò sưởi này.

Cậu lấy cây gậy sắt đặt cạnh lò, gẩy gẩy củi lửa.

Kết quả ngọn lửa ngược lại bởi vì có dưỡng khí tiến vào mà cháy càng to.

Harry tiếp tục hữu khí vô lực chọc chọc, cậu cảm thấy bản thân đang hoàn toàn lãng phí thời gian. Không phải cậu chưa nghĩ đến dùng gậy sắt cào lấy chìa khóa ra nhưng thử một hồi, đã phát hiện cách này không khả thi.

Harry chọc chọc, chậm rãi biến thành chọc lên thành nồi, nhìn cái nồi bị chọc đến lắc lắc lắc lắc, vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch, cậu cảm giác như mình bị thôi miên.

Vì thế càng chọc càng nhanh, càng chọc càng mạnh.

———— Ruỳnh!

Bi kịch rốt cuộc phát sinh.

Dưới công sức của Harry, cái nồi đầy nước từ trên móc treo bị lay rơi ầm một cái, nước trút xuống, vậy mà đem ngọn lửa trong lò dập tắt.

Thôi xong!

Harry cả kinh nhắm chặt mắt, chờ hệ thống gọi mình vào luân hồi.

Cậu chờ một lát, phát hiện một chút dấu hiệu tử vong cũng không có.

Hửm?

Harry mở hé một con mắt, nhìn một vòng chung quanh, không có gì thay đổi, lại chậm rãi mở con mắt thứ hai, tiếp đó tầm mắt chậm rãi chuyển qua phía lò sưởi.

Này có coi là chó ngáp phải ruồi không?

Harry có chút sa sầm nhìn ngọn lửa mà mới một lúc trước mình càng cố gắng dập thì nó cháy càng to, giờ phút này chỉ còn lại khói trắng lượn lờ, thật không còn gì để nói.

Harry cầm gậy sắt gạt cái nồi với đống củi ra, vươn tay lấy chìa khóa bên trong. Ngay giây tiếp theo, sự lỗ mãng đã cho cậu nếm hậu quả.

Cái chìa nóng rực, ngón tay trong nháy mắt chạm vào liền bỏng rát đau đớn, Harry theo bản năng hất văng nó ra, kêu thảm. Cái chìa bay lên không trung rồi rơi xuống, thói quen của tầm thủ làm cậu xoay người chạy vài bước tới đón lấy.

Một bước, hai bước, ba …

Một chân Harry dẫm lên cái thảm bên cạnh, lại không nghĩ tới … bên dưới thảm vậy mà lại có một cái hố!

Thân mình không thể khống chế mà theo cái thảm rơi xuống, cái chìa khóa còn rơi thẳng xuống gáy, làm bàn tay bám lấy chỗ thảm còn trên sàn nhà của cậu nhất thời buông lỏng, suýt nữa trực tiếp ngã xuống.

Thảm vẫn còn đang từ từ trượt xuống, Harry không dám dùng sức quá mức, sợ lại kéo thêm nó xuống, cậu cố gắng dịch về phía trước, bám lấy miệng hố, trong khi cái chìa khóa lại trượt theo cổ áo chui vào bên trong người.

Nóng quá! Nóng quá!!!



Harry nhịn không được hơi ngọ nguậy, lại không dám làm quá mạnh, sợ cái chìa khóa rơi ra ngoài. Cậu muốn bỏ một tay ra đi lấy chìa khóa nhưng cả hai tay bám đều đã là cố hết sức, thân mình lung lay sắp rơi xuống làm cậu căn bản không dám làm gì bất cẩn.

Ai biết dưới đáy hố này có cái gì, chiếu theo sở thích ác ý của hệ thống thì không chừng dưới đó sẽ có một đống sinh vật kì dị…

Trong cơn bối rối, cậu nghe thấy thanh âm nghi hoặc của Voldemort từ bên ghế sô pha truyền đến.

Harry chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng cầu cứu, “…. Ta ở trong này!”

Vài giây sau, Voldemort xuất hiện bên miệng hố.

“Cần ta giúp ngươi không?” Voldemort hỏi.

“Cần … Không cần!” Harry nhìn biểu tình có chút trêu đùa của Voldemort, bướng bỉnh sửa miệng.

“Ha? Vậy ta đi đây.”

“Chờ một chút!” Nhìn Voldemort vậy mà thật sự muốn xoay người rời đi, Harry vừa ở trong lòng mắng hắn cáo già vừa bất đắc dĩ mở miệng, “Kéo ta lên đi…”

Voldemort nhíu mày, cố tình nói: “Là ta nghe nhầm sao? Ta vừa rồi hình như nghe rõ ngươi nói không cần.” Hắn nhìn Harry tựa hồ còn có thể chống đỡ thêm chốc lát, liền không chút lo lắng đi khi dễ Cậu bé cứu thế.

“Là ngươi nghe nhầm…” Harry nhìn Voldemort cười hì hì, ở trong lòng nguyền rủa hắn một vạn lần, “Nhanh kéo ta lên.”

“Được rồi.” Voldemort dùng ngữ điệu cực kì miễn cưỡng nói, liền bắt lấy tay trái đã dùng sức đến mức hơi run rẩy của Harry kéo lên, Harry dùng tay phải phối hợp chống lên miệng hố.

“Szzz…” Kéo đến một nửa Harry đột nhiên nghiến răng hít khí lạnh làm động tác của Voldemort dừng lại.

“Ngươi bị thương?” Voldemort nghĩ lại, không phải mình dùng sức quá mức rồi chứ? Hắn lại nhìn ngón tay trắng bệch vì cố sức của Harry, đột nhiên có chút hối hận sao lại không kéo cậu lên sớm một chút.

“Không…” Harry có chút xấu hổ nói, “Là cái chìa khóa.”

Trước bởi Harry cuộn tròn thân thể nên cái chìa khóa kẹt trong ngực cậu, bởi vì Voldemort kéo lên, chìa khóa liền trượt dọc theo bụng xuống, cảm giác vừa đau vừa ngứa làm Harry run rẩy, chìa khóa lại trượt thêm xuống.

Harry có ý muốn nhờ Voldemort lấy chìa khóa ra giúp mình trước nhưng cho dù hai người cùng là đàn ông thì cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, còn có một chút…thẹn thùng.

Nghĩ đến đây, từ khóe miệng đến toàn thân Harry đều bị kích thích đến run run.

“Chìa khóa?”

“Đúng vậy… Nhưng mà thôi, ngươi cứ kéo ta lên trước đi…” Harry nghĩ thầm, mình sẽ không đen đến mức cứ thế này rơi mất chìa khóa đâu nhỉ?

Kết quả, 1 giây ngay sau khi cậu nghĩ vậy, cái chìa khóa lại trượt xuống vài ly.

Harry luống xuống vội buông tay phải, luồn vào trong áo lấy cái chìa khóa. Cánh tay cậu vừa buông lỏng, áp lực lên Voldemort nhất thời tăng gấp đôi, hắn thậm chí sợ là mình sẽ kéo đứt luôn tay cậu.

Nếu để Harry biết ý nghĩ này của Voldemort, nhất định sẽ yên lặng mà khinh bỉ hắn một câu “Quá máu me”.

Chẳng qua hiện tại cậu không rảnh nghĩ linh tinh.

Càng vội càng luống cuống tay chân, áo choàng càng rối tung quấn lấy tay, cậu vội vàng giãy giụa vài cái mới miễn cưỡng tìm ra khe hở để luồn tay vào. Một chuỗi động tác làm Harry càng thêm lo lắng đề phòng, chỉ sợ bản thân một giây không cẩn thận đánh rơi cái chìa.

May mắn…

Trong nháy mắt nắm chặt được chìa khóa, Harry nhẹ nhàng thở phào.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy có một cánh tay luồn xuống nách, vòng ôm lấy ngực mình, đem mình kéo lên. Harry vội vàng ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy vẻ mặt Voldemort bởi vì cậu giãy giụa mà cạn lời.

… Gương mặt quá phóng đại rồi.

Harry không thích ứng vặn vẹo vài cái, lập tức lại bị Voldemort ngăn lại.



“Đừng động, ngươi muốn chúng ta cùng ngã xuống hả?” Voldemort tức giận nói. Hắn cũng không phải loại đàn ông vạm vỡ cường tráng, có thể một tay xách con sư tử con này lên, hắn cũng rất vất vả đấy, thế mà tên nhóc không biết tốt xấu này còn không ngừng gia tăng trở ngại cho hắn.

“A. . . Xin lỗi” Harry có chút áy náy ngừng động tác.

Cậu phát hiện một tay mình đang nắm chặt chìa khóa, tay kia bởi vì quá sức mà đã sớm mềm nhũn, vì thế quyết định thả lỏng, chờ Voldemort giống như nhổ củ cải, đem mình kéo từ dưới bẫy sập lên.

Sau một lát, dùng tư thế ôm Harry vào ngực, Voldemort rốt cuộc cũng kéo được đối phương lên, lại bởi vì lực quán tính quá lớn mà cả hai liền ngã ngồi xuống thảm.

Không đợi Voldemort ghét bỏ Harry quá nặng, sư tử nhỏ đã cả kinh nhảy dựng khỏi lòng hắn, lui ra sau.

Nhảy một cái….

Lại nhảy hụt xuống hố.

“Cứu mạng ——”

Harry sửng sốt kêu lên, Voldemort vội vàng kéo tay cậu giật lại nhưng biên độ lực của Harry mới rồi quá lớn, Voldemort nhất thời không kịp phòng bị cứ thế bị Harry kéo theo rơi xuống hố.

Hai người cạn lời nhìn nhau giữa không trung vài giây, rầm một cái rơi xuống đáy hố.

“A !!!”

Harry lại hét thảm một tiếng, bởi vì rơi sau, Voldemort thẳng tắp rơi đè lên người cậu, Harry liền biến thành đệm thịt.

“Ta ~ muốn ~ chết …”

Hơn nửa ngày mới lấy lại hồn phách, Harry chóng mặt rên rỉ.

Một phát đè này làm cậu cảm giác nội tạng của mình cũng bị đè đến phọt ra.

“Ngươi điên à? Đang dưng nhảy dựng lên làm gì?” Bởi vì có Harry làm đệm mà không bị thương tích gì, Voldemort tức giận nói, biểu tình âm trầm của hắn làm Harry cảm thấy xương cốt lại đau.

Cậu nhảy dựng vì cái gì?

Cậu cũng đâu biết đâu…

Chỉ là cảm giác tư thế kia làm cậu rất không tự nhiên, thân thể so với đầu óc lại nhanh hơn, phản xạ có điều kiện mà nhảy lui về sau một bước thôi.

Vì thế, sư tử nhỏ cười hề hề giả ngu nhìn Chúa Tể Hắc Ám, nhất thời não tàn khiến cậu làm ra chuyện còn bi thảm hơn —— cậu trực tiếp vươn tay kéo kéo mặt Voldemort, muốn kéo ra một nụ cười…

Tất nhiên, sư tử nhỏ thất bại, còn bôi hết nhọ dính trên tay lúc cầm chìa khóa lên mặt Voldemort.

Mặt Voldemort càng đen, Harry nghĩ, mình đại khái là thật sự muốn chết rồi…

===============================

 

------oOo------

 

Chương 25

Nguồn: EbookTruyen.VN

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau