Chương 81: Cá cá cá cá cá
Harry không biết chỉ trong nháy mắt đó, Voldermort đã suy đoán ra kẻ chủ mưu đằng sau.
Trong đầu cậu hiện tại chỉ có một chữ duy nhất ——- CÁ.
Cá đỏ, cá trắng, cá vàng.
Tươi sống, béo tốt, tản ra mùi hương mê người.
Mắt mèo tròn xoe, không ngừng chuyển động theo hướng mấy con cá bơi. Mùi tanh khó ngửi đối với người thường lại khiến cậu có cảm giác lâng lâng, thậm chí có loại ảo giác tay chân mình đều biến thành móng vuốt sắc bén, chỉ cần vỗ nhẹ một cái là bắt được một con cá.
Harry không biết sao mình lại thành như vậy, tư duy cũng đã hoàn toàn hỗn loạn. Cậu mơ hồ nhớ mình mới vừa rồi còn cãi nhau với Nagini nhưng cãi nhau vì cái gì thì đã không còn nhớ nổi nữa.
Cá cá cá cá cá cá…
Cá cá cá cá cá cá…
Cậu lẳng lặng đứng trong nước, đến hô hấp cũng nhẹ đi, hơi hơi cong lưng, chân trước nâng lên…
Đột nhiên, cậu nhào xuống chộp một cái.
Một con cá giãy đành đạch bị Harry bắt lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, há mồm muốn cắn xuống…
Đúng lúc này, một bàn tay túm chặt lấy cổ tay Harry, ngón tay thon dài ấn lên một chỗ nào đó trên tay cậu, chỉ cảm thấy cổ tay nhất thời tê rần, năm ngón tay buông lỏng, con cá vàng sắp hấp hối liền tìm được đường sống trong chỗ chết, một lần nữa rơi xuống nước.
Con cá nhanh chóng vẫy đuôi, trong nháy mắt biến mất vào một hốc đá.
Harry nhìn chằm chằm theo hướng con cá biến mất, đến khi không còn nhìn thấy bóng đuôi cá nữa mới đột nhiên ý thức được có người túm tay mình mà giãy dụa.
“Meow…”
Lời vừa ra khỏi miệng, người sau lưng Harry liền ngẩn ra. Harry lại căn bản không ý thức được mình vừa phát ra thanh âm gì khác lạ, lỗ tai run rẩy, chỉ liều mạng muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Voldermort sau cơn sửng sốt thì nhanh chóng phản ứng, túm lấy hai tay cậu khóa ra sau lưng, không cho cậu nhúc nhích. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để khiến Harry trấn tĩnh lại, hai chân cậu không ngừng vung vẩy, khua nước văng tung tóe.
“Meo meow mew meo… Meo meow ! ! !”
Ngay vào lúc cậu đang vừa giãy dụa vừa dùng tiếng mèo mắng Voldermort, cái đuôi dài đột nhiên bị Voldermort nắm chặt, xúc cảm khác thường làm Harry sợ hãi kêu ra tiếng.
“Mew meow meo mew meow! ! ! !”
Theo bàn tay Voldermort vuốt từ gốc đuôi lên chóp đuôi, Harry chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, điều duy nhất ý thức được là muốn cướp cái đuôi về, chỉ là hai tay vẫn đang bị khóa chặt không thể thoát ra.
“Meow meo meow! !”
Không thể trốn thoát, Mèo-Harry bắt đầu hung ác trừng nam nhân mắt đỏ phía sau, hắn lại nhíu mày, cúi đầu ngậm lấy tai mèo. Hai luồng sợ run đồng thời từ lỗ tai và đuôi truyền đến làm thân thể Harry lập tức mềm nhũn.
“Meoo~”
Cậu mềm nhũn kêu một tiếng, nghe ra có chút tủi thân.
Thấy Harry cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, Voldermort cũng thở phào một hơi.
Hắn buông bàn tay đang nắm đuôi Harry ra, chỉ đũa phép, cho Harry một bùa Petrificus Totalus (Bùa trói toàn thân)
Tiếp đó, hắn bế Harry đến bờ ao, biến ra một cái đệm mềm, đặt bé mèo-Harry đáng thương lên.
Harry dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Voldermort, cái đuôi không bị trói khẽ đung đưa.
[Tom, tên nhóc đó bị sao vậy?]
Nagini bơi tới bên cạnh hai người, tỏ vẻ không hiểu được hành vi kì lạ vừa rồi của Harry. Cô rắn lo lắng nhìn cậu, mà Harry thì nhìn nó, khẽ “meow” một tiếng.
[Nguyền rủa kia bắt đầu có hiệu lực rồi.]
Sắc mặt Voldermort không tốt chút nào, hắn vươn tay sờ sờ lỗ tai lông xù bị nước làm ướt của Harry, dùng lời nguyền không tiếng động làm một bùa khô ráo.
Trên tai truyền đến cảm giác ấm áp làm Harry thỏa mãn nheo mắt.
[Nguyền rủa?]
[Ừ, cho nên tư duy hiện tại của Harry ước chừng đã hoàn toàn ngang với một con mèo rồi.]
[Sao lại nhanh vậy? Lúc mới tới đây nhóc ấy vẫn còn ổn mà?]
[Bởi vì có kẻ động tay chân.]
Voldermort híp mắt cười lạnh.
*****
Sắp xếp cho Harry xong, lại lệnh cho Nagini ở lại bảo vệ cậu, Voldermort bắt đầu phá giải câu đố ở nơi này.
Nếu con thỏ kia nói chỗ này là Đài phun nước nhân ngư, vậy thì chắc chắn phải giải được câu đố nào đó ở đây mới có thể khiến đài phun nước kia hiện ra.
Voldermort tự ếm lên mình một bùa Impervius (Bùa chống thấm nước) rồi mới bước chân xuống làn nước ngập không quá mắt cá chân. Cẩn thận sờ soạng một lát mới phát hiện một hàng chữ trên mặt trái một hòn đá lớn.
{Một con cá đơn độc không thể chỉ dẫn ngươi đi tới Đài phun Nhân ngư}
Cá đơn độc?
Voldermort quan sát đàn cá trong ao một lát, nhất thời hiểu ra. Hắn khua đũa phép, từng đôi, từng đôi cá bị ma pháp vất lên bờ. Tốc độ của hắn rất nhanh, trong một chốc cạnh bờ ao như thể có một cơn mưa cá, khiến Harry đã bị Mèo-hóa trợn tròn mắt nhìn theo đám cá bay lên, không ngừng ngọ nguậy muốn thoát khỏi bùa trói trên người.
Rất nhanh, trong ao chỉ còn lại một con cá khác với tất cả những con cá khác, Voldermort dùng một bùa triệu tập bắt lấy con cá đó, đũa phép tiếp tục khua lên, ném những con cá đang ngấp ngoải trên bờ trở về nước.
Chúa tể hắc ám tao nhã trở về bờ, trên người không ướt lấy một vệt nước.
Mặt nước phía sau hắn bắt đầu kịch liệt sôi trào, nước trong ao không ngừng ầm ầm, cuồn cuộn xoáy về giữa ao. Tiếng động như động đất làm Mèo-Harry sợ tái mặt, cậu yếu ớt kêu lên vài tiếng, giật giật thân thể đang bị trói cứng, ánh mắt cầu xin nhìn Voldermort.
Voldermort xoay người xoa xoa tóc Harry trấn an.
Không biết là có phải phương thức này thật sự có tác dụng hay không, Harry dần dần bình tĩnh trở lại. Cậu hơi ngẩng đầu, ngửi ngửi mùi cá còn dính lại trên tay Voldermort, lè lưỡi liếm liếm.
Ánh mắt Voldermort lập tức trầm xuống, hắn nâng nửa người Harry dậy, cúi đầu chạm chạm lên môi cậu.
Harry theo bản năng lại liếm một cái.
Vì thế, vốn tính toán chỉ chạm một chút, Voldermort lại đè lấy Harry đang muốn tránh đi, làm sâu hơn nụ hôn bất ngờ này.
Nụ hôn chấm dứt, hoàn toàn đã bị biến thành tư duy của mèo, Harry tất nhiên không có phản ứng gì. Ngược lại, Nagini ở bên cạnh chỉ hận không thể mọc thêm hai cái tay để che mắt lại, sợ mắt mình sẽ bị một màn này làm cho đau mắt hột.
Cô rắn dịch dịch thân thể to lớn, thay đổi chủ đề.
[Tom, chỗ này làm gì có người cá đâu…]
[Câu đố còn chưa có hết.]
Voldermort nói, thả Harry còn đang mơ màng về đệm.
Hắn quay đầu nhìn lại cái ao.
Giữa ao lúc này đã nổi lên một đài phun.
Nhưng đài phun chưa có phun nước.
Trên đỉnh đài phun là một tượng mỹ nhân ngư bằng đá, trong tay mỹ nhân ngư ôm một cái bình, miệng bình trống trơn, nếu đài phun mở ra, hẳn là dòng nước sẽ trút ra từ miệng bình. Trên bệ đài phun còn có tượng một tiểu thiên sứ, tiểu thiên sứ ôm đàn hạc, đang gảy một bản nhạc, mà hoa văn trên 3 mặt còn lại của bệ đài phun vừa lúc là khuôn nhạc của bản nhạc thiên sứ đang gảy.
Voldermort lấy nốt nhạc lấy được lúc trước ra khỏi túi áo, híp mắt đánh giá khuôn nhạc một chút, môi hơi mấp máy, hình như là đang nhỏ giọng nhẩm theo làn điệu.
Hắn nhẩm ba lần rồi mới đặt nốt nhạc vào chỗ hắn cho là đang thiếu.
Rầm…Ào ào ào…
Trong nháy mắt, một dòng nước từ miệng bình đổ xuống, bắn ra bọt nước màu trắng.
Cá vàng đang bơi dưới chân đài phun lập tức bỏ chạy bốn phía.
Đúng lúc này, từ đài phun nước truyền ra khúc nhạc trên nhạc phổ, vừa du dương lại vừa quỷ dị.
Voldermort nghe cẩn thận, phát hiện khúc nhạc này vậy mà lại là bài hát bọn họ từng nghe con hình nhân hát hồi còn phải giải đố trong mơ.
Voldermort lập tức quay lại nhìn Harry.
Hắn biết nội tâm Harry đối với bài hát này vẫn luôn có sự sợ hãi, chỉ sợ sau khi hóa mèo, cảm giác đó sẽ càng mạnh hơn.
Hắn nhìn về phía Harry, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Hắn không nhìn thấy bộ dáng tái mặt phát run của Harry như dự kiến —— thay vào đó là một thanh niên tóc vàng mắt xanh đang ôm lấy Harry, cậu thì đang mê luyến ngửi mùi cá trên người y.
Còn Nagini đã hôn mê ngã sang một bên.
Thấy Voldermort quay đầu lại, Uriah cười đến đôi mắt cong cong.
“Hi ~~”
*****
“Xem ra ngươi đã đoán được.”
Nhìn vẻ mặt Voldermort không có chút gì ngạc nhiên, Uriah cười càng vui vẻ. Ngón tay của y đã bị Harry cắn rách, từng chút từng chút hút máu chảy ra, vậy mà mặt y không nhăn lấy một cái, tay còn lại còn dịu dàng nâng người Harry lên, để Harry đang bị bùa trói giam cầm có thể dễ hút máu mình hơn.
“Đúng vậy.”
Voldermort mặt không đổi sắc nhìn một màn này nhưng đáy mắt đã nổi lên tức giận.
“Nhưng ta nghĩ ngươi rất muốn biết ta đã động tay động chân như thế nào,” Uriah nói, “Chúng ta giải một đề trinh thám, thế nào?”
“Không có hứng thú.”
Uriah không để ý câu trả lời của Voldermort, tiếp tục nói, “Đề thứ nhất ~ Xin hỏi, là ai biến Harry thành bộ dáng hiện tại?”
“Ngươi.”
“Bingo ~ Đề thứ 2, vì sao Harry lại biến thành người Miêu tộc?”
“Bởi vì cá đối với mèo có lực hấp dẫn trí mạng.”
“Đúng rồi ~ Đề thứ 3, vì sao làng Meo Meo lại cấm Nhân ngư đi vào?”
“… Bởi vì sợ Nhân ngư vào thôn sẽ bị thương tổn,” Voldermort nói nhưng lại lập tức ý thức được không đúng, hắn nhìn Uriah đang muốn mở miệng, đột nhiên cười khẩy, “Không, không phải sợ Nhân ngư bị thương tổn, là sợ người trong làng bị thương tổn.”
“Bởi vì mùi của Nhân ngư sẽ khiến tư duy của Miêu tộc triệt để hóa mèo, dẫn tới bạo động, thậm chí uy hiếp đến tồn vong của cả làng.”
Voldermort nhìn Harry đang liếm máu đến mê muội, chậm rãi nói.
“Đã đoán đúng ~ Thêm 10 điểm ~ Phần thưởng là…”
“Harry thuộc về ta!”
Trong đầu cậu hiện tại chỉ có một chữ duy nhất ——- CÁ.
Cá đỏ, cá trắng, cá vàng.
Tươi sống, béo tốt, tản ra mùi hương mê người.
Mắt mèo tròn xoe, không ngừng chuyển động theo hướng mấy con cá bơi. Mùi tanh khó ngửi đối với người thường lại khiến cậu có cảm giác lâng lâng, thậm chí có loại ảo giác tay chân mình đều biến thành móng vuốt sắc bén, chỉ cần vỗ nhẹ một cái là bắt được một con cá.
Harry không biết sao mình lại thành như vậy, tư duy cũng đã hoàn toàn hỗn loạn. Cậu mơ hồ nhớ mình mới vừa rồi còn cãi nhau với Nagini nhưng cãi nhau vì cái gì thì đã không còn nhớ nổi nữa.
Cá cá cá cá cá cá…
Cá cá cá cá cá cá…
Cậu lẳng lặng đứng trong nước, đến hô hấp cũng nhẹ đi, hơi hơi cong lưng, chân trước nâng lên…
Đột nhiên, cậu nhào xuống chộp một cái.
Một con cá giãy đành đạch bị Harry bắt lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, há mồm muốn cắn xuống…
Đúng lúc này, một bàn tay túm chặt lấy cổ tay Harry, ngón tay thon dài ấn lên một chỗ nào đó trên tay cậu, chỉ cảm thấy cổ tay nhất thời tê rần, năm ngón tay buông lỏng, con cá vàng sắp hấp hối liền tìm được đường sống trong chỗ chết, một lần nữa rơi xuống nước.
Con cá nhanh chóng vẫy đuôi, trong nháy mắt biến mất vào một hốc đá.
Harry nhìn chằm chằm theo hướng con cá biến mất, đến khi không còn nhìn thấy bóng đuôi cá nữa mới đột nhiên ý thức được có người túm tay mình mà giãy dụa.
“Meow…”
Lời vừa ra khỏi miệng, người sau lưng Harry liền ngẩn ra. Harry lại căn bản không ý thức được mình vừa phát ra thanh âm gì khác lạ, lỗ tai run rẩy, chỉ liều mạng muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Voldermort sau cơn sửng sốt thì nhanh chóng phản ứng, túm lấy hai tay cậu khóa ra sau lưng, không cho cậu nhúc nhích. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để khiến Harry trấn tĩnh lại, hai chân cậu không ngừng vung vẩy, khua nước văng tung tóe.
“Meo meow mew meo… Meo meow ! ! !”
Ngay vào lúc cậu đang vừa giãy dụa vừa dùng tiếng mèo mắng Voldermort, cái đuôi dài đột nhiên bị Voldermort nắm chặt, xúc cảm khác thường làm Harry sợ hãi kêu ra tiếng.
“Mew meow meo mew meow! ! ! !”
Theo bàn tay Voldermort vuốt từ gốc đuôi lên chóp đuôi, Harry chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, điều duy nhất ý thức được là muốn cướp cái đuôi về, chỉ là hai tay vẫn đang bị khóa chặt không thể thoát ra.
“Meow meo meow! !”
Không thể trốn thoát, Mèo-Harry bắt đầu hung ác trừng nam nhân mắt đỏ phía sau, hắn lại nhíu mày, cúi đầu ngậm lấy tai mèo. Hai luồng sợ run đồng thời từ lỗ tai và đuôi truyền đến làm thân thể Harry lập tức mềm nhũn.
“Meoo~”
Cậu mềm nhũn kêu một tiếng, nghe ra có chút tủi thân.
Thấy Harry cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, Voldermort cũng thở phào một hơi.
Hắn buông bàn tay đang nắm đuôi Harry ra, chỉ đũa phép, cho Harry một bùa Petrificus Totalus (Bùa trói toàn thân)
Tiếp đó, hắn bế Harry đến bờ ao, biến ra một cái đệm mềm, đặt bé mèo-Harry đáng thương lên.
Harry dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Voldermort, cái đuôi không bị trói khẽ đung đưa.
[Tom, tên nhóc đó bị sao vậy?]
Nagini bơi tới bên cạnh hai người, tỏ vẻ không hiểu được hành vi kì lạ vừa rồi của Harry. Cô rắn lo lắng nhìn cậu, mà Harry thì nhìn nó, khẽ “meow” một tiếng.
[Nguyền rủa kia bắt đầu có hiệu lực rồi.]
Sắc mặt Voldermort không tốt chút nào, hắn vươn tay sờ sờ lỗ tai lông xù bị nước làm ướt của Harry, dùng lời nguyền không tiếng động làm một bùa khô ráo.
Trên tai truyền đến cảm giác ấm áp làm Harry thỏa mãn nheo mắt.
[Nguyền rủa?]
[Ừ, cho nên tư duy hiện tại của Harry ước chừng đã hoàn toàn ngang với một con mèo rồi.]
[Sao lại nhanh vậy? Lúc mới tới đây nhóc ấy vẫn còn ổn mà?]
[Bởi vì có kẻ động tay chân.]
Voldermort híp mắt cười lạnh.
*****
Sắp xếp cho Harry xong, lại lệnh cho Nagini ở lại bảo vệ cậu, Voldermort bắt đầu phá giải câu đố ở nơi này.
Nếu con thỏ kia nói chỗ này là Đài phun nước nhân ngư, vậy thì chắc chắn phải giải được câu đố nào đó ở đây mới có thể khiến đài phun nước kia hiện ra.
Voldermort tự ếm lên mình một bùa Impervius (Bùa chống thấm nước) rồi mới bước chân xuống làn nước ngập không quá mắt cá chân. Cẩn thận sờ soạng một lát mới phát hiện một hàng chữ trên mặt trái một hòn đá lớn.
{Một con cá đơn độc không thể chỉ dẫn ngươi đi tới Đài phun Nhân ngư}
Cá đơn độc?
Voldermort quan sát đàn cá trong ao một lát, nhất thời hiểu ra. Hắn khua đũa phép, từng đôi, từng đôi cá bị ma pháp vất lên bờ. Tốc độ của hắn rất nhanh, trong một chốc cạnh bờ ao như thể có một cơn mưa cá, khiến Harry đã bị Mèo-hóa trợn tròn mắt nhìn theo đám cá bay lên, không ngừng ngọ nguậy muốn thoát khỏi bùa trói trên người.
Rất nhanh, trong ao chỉ còn lại một con cá khác với tất cả những con cá khác, Voldermort dùng một bùa triệu tập bắt lấy con cá đó, đũa phép tiếp tục khua lên, ném những con cá đang ngấp ngoải trên bờ trở về nước.
Chúa tể hắc ám tao nhã trở về bờ, trên người không ướt lấy một vệt nước.
Mặt nước phía sau hắn bắt đầu kịch liệt sôi trào, nước trong ao không ngừng ầm ầm, cuồn cuộn xoáy về giữa ao. Tiếng động như động đất làm Mèo-Harry sợ tái mặt, cậu yếu ớt kêu lên vài tiếng, giật giật thân thể đang bị trói cứng, ánh mắt cầu xin nhìn Voldermort.
Voldermort xoay người xoa xoa tóc Harry trấn an.
Không biết là có phải phương thức này thật sự có tác dụng hay không, Harry dần dần bình tĩnh trở lại. Cậu hơi ngẩng đầu, ngửi ngửi mùi cá còn dính lại trên tay Voldermort, lè lưỡi liếm liếm.
Ánh mắt Voldermort lập tức trầm xuống, hắn nâng nửa người Harry dậy, cúi đầu chạm chạm lên môi cậu.
Harry theo bản năng lại liếm một cái.
Vì thế, vốn tính toán chỉ chạm một chút, Voldermort lại đè lấy Harry đang muốn tránh đi, làm sâu hơn nụ hôn bất ngờ này.
Nụ hôn chấm dứt, hoàn toàn đã bị biến thành tư duy của mèo, Harry tất nhiên không có phản ứng gì. Ngược lại, Nagini ở bên cạnh chỉ hận không thể mọc thêm hai cái tay để che mắt lại, sợ mắt mình sẽ bị một màn này làm cho đau mắt hột.
Cô rắn dịch dịch thân thể to lớn, thay đổi chủ đề.
[Tom, chỗ này làm gì có người cá đâu…]
[Câu đố còn chưa có hết.]
Voldermort nói, thả Harry còn đang mơ màng về đệm.
Hắn quay đầu nhìn lại cái ao.
Giữa ao lúc này đã nổi lên một đài phun.
Nhưng đài phun chưa có phun nước.
Trên đỉnh đài phun là một tượng mỹ nhân ngư bằng đá, trong tay mỹ nhân ngư ôm một cái bình, miệng bình trống trơn, nếu đài phun mở ra, hẳn là dòng nước sẽ trút ra từ miệng bình. Trên bệ đài phun còn có tượng một tiểu thiên sứ, tiểu thiên sứ ôm đàn hạc, đang gảy một bản nhạc, mà hoa văn trên 3 mặt còn lại của bệ đài phun vừa lúc là khuôn nhạc của bản nhạc thiên sứ đang gảy.
Voldermort lấy nốt nhạc lấy được lúc trước ra khỏi túi áo, híp mắt đánh giá khuôn nhạc một chút, môi hơi mấp máy, hình như là đang nhỏ giọng nhẩm theo làn điệu.
Hắn nhẩm ba lần rồi mới đặt nốt nhạc vào chỗ hắn cho là đang thiếu.
Rầm…Ào ào ào…
Trong nháy mắt, một dòng nước từ miệng bình đổ xuống, bắn ra bọt nước màu trắng.
Cá vàng đang bơi dưới chân đài phun lập tức bỏ chạy bốn phía.
Đúng lúc này, từ đài phun nước truyền ra khúc nhạc trên nhạc phổ, vừa du dương lại vừa quỷ dị.
Voldermort nghe cẩn thận, phát hiện khúc nhạc này vậy mà lại là bài hát bọn họ từng nghe con hình nhân hát hồi còn phải giải đố trong mơ.
Voldermort lập tức quay lại nhìn Harry.
Hắn biết nội tâm Harry đối với bài hát này vẫn luôn có sự sợ hãi, chỉ sợ sau khi hóa mèo, cảm giác đó sẽ càng mạnh hơn.
Hắn nhìn về phía Harry, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Hắn không nhìn thấy bộ dáng tái mặt phát run của Harry như dự kiến —— thay vào đó là một thanh niên tóc vàng mắt xanh đang ôm lấy Harry, cậu thì đang mê luyến ngửi mùi cá trên người y.
Còn Nagini đã hôn mê ngã sang một bên.
Thấy Voldermort quay đầu lại, Uriah cười đến đôi mắt cong cong.
“Hi ~~”
*****
“Xem ra ngươi đã đoán được.”
Nhìn vẻ mặt Voldermort không có chút gì ngạc nhiên, Uriah cười càng vui vẻ. Ngón tay của y đã bị Harry cắn rách, từng chút từng chút hút máu chảy ra, vậy mà mặt y không nhăn lấy một cái, tay còn lại còn dịu dàng nâng người Harry lên, để Harry đang bị bùa trói giam cầm có thể dễ hút máu mình hơn.
“Đúng vậy.”
Voldermort mặt không đổi sắc nhìn một màn này nhưng đáy mắt đã nổi lên tức giận.
“Nhưng ta nghĩ ngươi rất muốn biết ta đã động tay động chân như thế nào,” Uriah nói, “Chúng ta giải một đề trinh thám, thế nào?”
“Không có hứng thú.”
Uriah không để ý câu trả lời của Voldermort, tiếp tục nói, “Đề thứ nhất ~ Xin hỏi, là ai biến Harry thành bộ dáng hiện tại?”
“Ngươi.”
“Bingo ~ Đề thứ 2, vì sao Harry lại biến thành người Miêu tộc?”
“Bởi vì cá đối với mèo có lực hấp dẫn trí mạng.”
“Đúng rồi ~ Đề thứ 3, vì sao làng Meo Meo lại cấm Nhân ngư đi vào?”
“… Bởi vì sợ Nhân ngư vào thôn sẽ bị thương tổn,” Voldermort nói nhưng lại lập tức ý thức được không đúng, hắn nhìn Uriah đang muốn mở miệng, đột nhiên cười khẩy, “Không, không phải sợ Nhân ngư bị thương tổn, là sợ người trong làng bị thương tổn.”
“Bởi vì mùi của Nhân ngư sẽ khiến tư duy của Miêu tộc triệt để hóa mèo, dẫn tới bạo động, thậm chí uy hiếp đến tồn vong của cả làng.”
Voldermort nhìn Harry đang liếm máu đến mê muội, chậm rãi nói.
“Đã đoán đúng ~ Thêm 10 điểm ~ Phần thưởng là…”
“Harry thuộc về ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất