Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 76: Lạt mềm buộc chặt

Trước Sau
Lý Chuẩn rửa sạch quả nho.

Nhan Thanh thèm ăn, thò tay qua muốn ăn, khi cậu lột vỏ nho làm bẩn tay, ngay cả Lý Chuẩn cũng không nhìn được.

Lý Chuẩn cầm cổ tay Nhan Thanh, đặt dưới vòi nước rửa sạch, sau đó lột cho cậu mấy quả nho.

Ban đầu Từ Khải rình coi ở phía xa, sau càng ngày càng tiến lại gần.

Vì để thấy rõ ràng Lý Chuẩn và Nhan Thanh đang làm gì, y đi tới phía trước, trực tiếp đi đến cửa phòng bếp, sau đó không cẩn thận đụng phải đồ vật ở bên cạnh.

Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, doạ cho Nhan Thanh nhảy dựng, mới cho quả nho vào miệng thì thiếu chút nữa nuốt xuống.

“Khụ khụ khụ…… Từ Khải, mẹ nó mày định hù chết tao sao?" Nhan Thanh ôm cổ ho khụ khụ.

“Chuẩn ca, hì hì hì, tao đến đây xem hai người đang nấu món gì, tuyệt đối không phải là đến rình coi tình lữ thân mật đâu!"

Từ Khải cười vô cùng đáng khinh, cũng vô cùng thiếu đánh.

"Mày nói cái gì? Tình lữ thân mật? Ai với ai là tình lữ?” Nhan Thanh dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Từ Khải, nói: “Có phải mày bị mẹ mày đánh cho ngáo luôn rồi không?"

“Không có, tao chạy nhanh lắm, mẹ tao đuổi không kịp." Từ Khải nói.

“Vậy mày mới vừa nói cái gì đấy?"

“Tao nói mày với Chuẩn ca, tuy tao chưa yêu đương với lại bao giờ, nhưng tao cũng thấy heo chạy rồi, mày với Chuẩn ca yêu đương chẳng lẽ không làm vài chuyện thân mật của các cặp đôi bất chấp thời gian địa điểm sao?"

“Mày là heo à? Ai yêu đương cùng Lý Chuẩn? Tao với cậu ấy là quan hệ bạn học trong sáng!" Nhan Thanh đập đập tay lên vai Từ Khải.

“A? Không phải yêu đương sao?” Vẻ mặt Từ Khải không hề tin tưởng.

“Không có.” Nhan Thanh tức giận vô cùng, đẩy Từ Khải ra khỏi phòng bếp.

“Nhưng Nhan ca à, quan hệ giữa mày và Chuẩn ca không phải đã phát triển đến tình trạng này sao? Hai người cũng từng làm chuyện thân mật rồi, chẳng lẽ chỉ là bạn tình? Alpha tìm Alpha làm bạn tình, mày xem quan hệ giữa Alpha như bọn mày có rối loạn quá hay không?"

“Mày câm miệng cho bố!"

Nhan Thanh không thể nhịn được nữa, kéo Từ Khải ra phòng khách, đẩy y ngồi xuống sô pha.

Từ Khải ngồi xuống, vẫn không dám tin tưởng, y còn tưởng mình đã tìm thấy sự thật về CP, kết quả cuối cùng chính chủ lại nói.

Giả.

Tất cả mọi thứ chỉ là giả dối.

Tất cả mọi thứ đều là do y YY ra.

Từ Khải làm Cp fan có thâm niên, thiếu chút nữa không nhịn được khóc lên, y cầm lấy cánh tay Nhan Thanh, vẻ mặt vô cùng đau đớn, nói: "Nhan ca, Chuẩn ca đối tốt với mày như vậy, mày cũng thích Chuẩn ca như thế, hay là hai người dứt khoát bên nhau luôn đi."

"Cái rắm, mày câm miệng cho bố!" Nhan Thanh tức đến đỏ mặt, trực tiếp dùng tay bịt miệng Từ Khải lại.

Từ Khải biết mình YY sai thời điểm, bi thương đến mức không kiềm chế được, nước mắt suýt nữa chảy ra.

Y khóc chít chít mà nhìn Lý Chuẩn, nói: “Nhan ca, tao cảm thấy mày và Chuẩn ca rất xứng đôi, mày xem Chuẩn ca chỉ tốt với mình mày, còn chỉ nấu cơm cho mày ăn."

“Đó là bởi vì tao thu lưu cậu ta.” Nhan Thanh ồn ào.

Hai người đều khống chế âm lượng, tận lực không cho Lý Chuẩn đang ở trong phòng bếp nghe được.

“Chuẩn ca còn cùng mày rèn luyện thân thể."

“Là do cậu ấy không muốn tao ngủ nướng."

“Chuẩn ca còn cùng mày học tập."

"Đó là do cậu ấy có vấn đề cần hỏi tao, dù sao tao cũng học giỏi hơn cậu ấy."

“Chuẩn ca còn giúp mày quét rác, ngày nào cũng quét nhiều hơn mày."

“Tao cũng giúp cậu ta lấy nước mà." Nhan Thanh nói.

“Nhưng số lần Chuẩn ca giúp mày đi lấy nước nhiều hơn đi? Mày để tay lên ngực tự hỏi xem, có phải trước giờ Chuẩn ca trả giá nhiều hơn không? Hơn nữa Chuẩn ca chỉ xem mày là đặc biệt, trong mắt Chuẩn ca bọn tao cũng chỉ là thú hai chân, dù có cười thì chỉ cười với mày mà thôi....."

"Lời mày nói là thật hay là do lậm truyện tranh CP đấy?"   Nhan Thanh nghe không nổi nữa.

"Câu cuối là lời kịch trong truyện tranh, nhưng mày không thể phủ nhận trong hiện thực thì Chuẩn ca cũng làm thế với mày."

Từ Khải khiêng cờ CP lớn đang lung lay sắp đổ, ý đồ nhắc nhở đương sự.

Hai người là một đôi! Trời đất tạo nên một đôi.

"Mày ít xem truyện tranh đi!Vốn dĩ đầu đã ngu rồi, sau này thành thằng ngốc thì ai mà thích mày nữa?" Nhan Thanh trợn trắng mắt, ngồi xuống bên cạnh Từ Khải, ngồi được một lát, lại hạ giọng nói: "Những lời vừa rồi không cần nói với Lý Chuẩn."

“A?” Từ Khải không hiểu.

“Bao gồm chuyện mày cảm thấy bọn tao là một đôi, còn có chuyện ở Emilia tinh, đừng nói gì hết." Ngữ khí Nhan Thanh dần trở nên nghiêm túc.

Từ Khải có chút không hiểu, nói: “Vì sao?”

“Tao cần suy nghĩ, tóm lại mày đừng có nói gì."

"Ò, được, vậy lát nữa bọn mày cứ xem như tao không tồn tại, tao sẽ làm một fan CP đủ tư cách, sẽ không để mình làm ảnh hưởng đến thế giới hai người của bọn mày." Từ Khải vỗ ngực bảo đảm.

Nhan Thanh tức giận trừng mắt, môi mỏng khẽ mở, nói: "Cút cho bố!"

Từ Khải nhếch miệng cười hì hì, nói: "Vâng, cha.”

Sau đó lại lăn từ sô pha ra góc khác, một lát sau lại lăn trở về.

Đầu Từ Khải đụng vào đùi Nhan Thanh, y xoa xoa đầu, vừa chuẩn bị nói cái gì, bỗng nhiên tầm mắt bị bụng Nhan Thanh hấp dẫn sự chú ý.

Từ Khải nghi hoặc, y vươn tay, định vén vạt áo Nhan Thanh lên để nhìn cho rõ ràng.

“Nhan ca, bụng của mày làm sao vậy? Tao không nhìn lầm chứ? Mày bị Chuẩn ca nuôi béo, hay là lúc trước uống quá nhiều dẫn đến bụng bia?"

Tay Từ Khải vừa mới đụng vào áo Nhan Thanh đã bị cậu đẩy ra.

Nhan Thanh ôm bụng, cả giận nói: "Mày con mẹ nó đừng đụng vào bố!" 

Nói xong, nhanh chóng đứng dậy, đi về phía sô pha đơn ngồi, chủ động cách xa Từ Khải một chút. 

Trời ạ!

Thiếu chút nữa bị phát hiện, hù chết bố rồi!

Nhan Thanh nghĩ mà sợ, lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.

Trái tim cũng đập thình thịch thình thịch kinh hoàng.

Tiểu nhạc đệm vừa rồi làm trong lòng Nhan Thanh vang lên chuông cảnh báo.

Sắc mặt cậu xấu đi, lại không dám để người khác phát hiện. 

Thời gian càng lâu, bụng cậu sẽ càng ngày càng lớn, tuy rằng thường ngày cậu mặc đồ rộng một chút là có thể che giấu, nhưng chỉ cần cậu tiếp tục đùa giỡn với bạn bè thì bé con có thể gặp nguy hiểm. 

Nếu muốn bảo vệ tốt cho nhóc con, không để lộ bí mật của chính mình, cậu phải bảo trì khoảng cách cùng bọn Từ Khải.

Một mình mỹ lệ.

Đặc biệt là thằng cờ hó Từ Khải này.

Gia hỏa này ngày thường tuy không quá tin cậy, nhưng vào một số thời điểm, khứu giác còn nhạy bén hơn so với chó.

Vì không để Từ Khải phát hiện ra áo choàng của mình, cậu phải tận lực tránh tứ chi tiếp xúc cùng Từ Khải.

Từ Khải ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt Nhan Thanh có vẻ nghiêm túc, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Nhan ca, mày không sao chứ? Mày không bị bệnh chứ?"

Từ Khải điên cuồng tưởng tượng ra một đống bệnh không thể chữa, lo lắng đến mức mắt cũng đỏ lên.

“Mày đừng có nguyền rủa bố, bố đây không có việc gì."

Nhan Thanh cầm lấy gối dựa ở sau lưng đập về phía Từ Khải.

“Nhan ca, mày thật sự không có việc gì sao? Bụng mày béo thành như vậy, tuổi còn trẻ đã....."

Từ khi Từ Khải làm CP fan, năng lực não bổ ngày càng tăng, tùy tiện cho y một thứ thì y có thể tưởng tượng ra H văn mười vạn chữ.



"Bố đây chỉ là ăn béo lên, chẳng lẽ tao không có quyền lợi được béo à?" Nhan Thanh đôi khi muốn bổ đầu Từ Khải ra xem bên trong chưa gì mà suốt ngày nghĩ mấy chuyện lung tung. 

“Béo, chỉ béo bụng thôi sao?”

Từ Khải nói, lại không quá tin vào tính chân thật của chuyện này.

Tuổi còn trẻ như vậy, béo chỗ nào không béo, chỉ béo bụng?

"Tao có thể chất đặc thù không được sao?”

Nhan Thanh dỗi lại Từ Khải.

“Nhan ca, mày thật đáng thương.” Ánh mắt lo lắng của Từ Khải biến thành thương hại.

Nhan Thanh: “……” Với chỉ số thông minh của Từ Khải, sau này nên gả chồng thì hơn.

“Khải Nhi, sau này mày đừng nghĩ đến Omega nữa, tìm cho mình đối tượng tốt mà gả đi, nếu không sau này trên đầu mọc cỏ thì cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."

“Nhan ca, tao cảm thấy mày đang kháy tao." Từ Khải nói.

"Gì đấy, tao vốn dĩ đang nói kháy mày mà."

“……”

Lý Chuẩn đã chuẩn bị xong bữa tối.

Ba người vây cùng một chỗ ăn cơm tối.

Lý Chuẩn cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Nhan Thanh, Nhan Thanh tập mãi thành thói quen mà tiếp thu.

Hai người cũng chưa biểu hiện ra cái gì khác thường, chỉ có Từ Khải là người đứng xem cảm thấy kinh hách đến mức suýt làm rơi đũa.

Thế giới của người trưởng thành quá khó hiểu.

Hai người đến mức này rồi còn dám nói không yêu nhau?

Đây nếu mà là truyện tranh thì có khi tác giả đã bị độc giả mắng chết.

Cơm tối qua đi nửa giờ.

Nhan Thanh bắt đầu làm động tác yoga, Lý Chuẩn ngồi ở sô pha tìm truyện tranh.

Từ Khải lơ đãng nhìn Lý Chuẩn thưởng cho tác giả 【 Tiểu con quay 】, tò mò mà thò lại gần, nhỏ giọng nói: “Chuẩn ca, cậu cũng thích Tiểu con quay thái thái à?”

Lý Chuẩn ngồi nhàm chán, lại mở APP truyện tranh ra xem tác giả Tiểu con quay có cập nhật chưa.

Cập nhật thì không thấy, nhưng lại thấy xếp hạng tặng thưởng bị tụt, người thứ nhất thưởng nhiều hơn hắn hai vạn khối.

ID của người kia tên 【 Tiểu Điềm Điềm 】.

Lý Chuẩn nhìn thấy liền khó chịu, sau khi thưởng hết trong tài khoản trên APP, lại nạp thêm mấy chục vạn vào.

Từ Khải nhìn thấy hắn tặng thưởng, đã thưởng đến mức xếp hạng nhất.

"Ừ.”

Ban đầu Lý Chuẩn không định tránh đi ánh mắt của Từ Khải, cho nên khi bị y phát hiện mình đang đọc truyện tranh, hắn cũng không thấy ngại ngùng gì.

"Áu áu, trời ạ, không nghĩ tới tôi với cậu cùng đu một tác giả, tôi cũng rất thích tác phẩm của bà ý. Tuy vẽ vẫn chưa nhiều lắm, nhưng đầu truyện đúng làm tôi mê mẩn, tôi hay thưởng cho bả lắm, hy vọng khi bà ấy có thể cập nhật nhanh một chút, cậu nhìn thấy người đứng thứ năm bảng xếp hạng tặng thưởng không,  【 Uy mãnh tiên sinh 】 chính là tôi đấy."

Từ Khải chỉ vào một cái tên trong bảng xếp hạng tặng thưởng nói.

Lý Chuẩn nhìn thoáng qua, chưa nói cái gì.

Từ Khải kích động, nhịn không được hỏi: "Chuẩn ca, ID của cậu là gì?"

“Ái khanh không hối hận.” Thanh âm Lý Chuẩn nhàn nhạt nói.

“Ái khanh không hối hận?” Từ Khải nhìn lướt qua bảng xếp hạng tặng thưởng, bị con số tặng thưởng kia doạ đến mức đau răng.

Chuẩn ca nhiều tiền quá đi.

Dù y dùng hết tiền tiêu vặt để tặng thì cũng không thể vượt qua số tiền mà Chuẩn ca vừa tặng thưởng.  

“Đúng rồi Chuẩn ca, cậu biết tài khoản Tinh Lãng của "Tiểu con quay" không?" Từ Khải bỗng nhiên nói.

"Tài khoản Tinh Lãng là cái gì?"

"Để tôi tìm xem." Từ Khải mở quang não của mình ra, click mở APP Tinh Lãng, tìm được ID 【 Tiểu con quay 】 nói: "Là 【 Mua con quay nho nhỏ 】

Lý Chuẩn không biết dùng Tinh Lãng, mở quang não ra, vẫn không tìm thấy APP, cuối cùng học theo Từ Khải tải APP lại, follow lẫn nhau, sau đó cùng follow tác giả Tiểu con quay.

"Tác giả Tiểu con quay trước khi đăng truyện sẽ cập nhật trạng thái trên Tinh Lãng, lâu lâu sẽ đăng một số bức tranh đồng nghiệp, tóm lại chú ý tài khoản này thì tuyệt đối không lỗ.”

Lý Chuẩn nhìn thấy số lượng fans của Tiểu con quay đã hơn một trăm vạn.

Tuy chỉ là tác giả mới mà đã thu hút được nhiều fans như vậy, chờ y trưởng thành thì chắc sẽ rất lợi hại.

“Đúng rồi, Chuẩn ca, cậu có follow Nhan ca trên Tinh Lãng không?"

Lý Chuẩn nói chuyện rất ít, nhưng Từ Khải vẫn liên tục nói bên cạnh, hơn nữa cũng không cảm thấy xấu hổ.

“Nhan Nhan? Tài khoản Tinh Lãng của cậu ấy là gì?"

Từ Khải xem như đã biết, chỉ cần nói đến chuyện của Nhan ca thì mới có thể khiến Chuẩn ca nói nhiều hơn một chút.

Trái tim CP của y lại sống lại, kích động nói: "Tài khoản Tinh Lãng của Nhan ca chính là 【 Lăn cho bố 】.”

Lý Chuẩn: “…… Không hổ là cậu ấy.”

Lấy tên cũng khí phách như vậy.

“Ha ha ha ha, acc này của Nhan ca, trừ một số người quen thuộc thì ít ai biết lắm, cậu follow trước đi, lát nữa nói với Nhan ca để nó follow lại cậu." Từ Khải cười hì hì nói.

Nhan Thanh kết thúc bài tập yoga, đi tới, vừa vặn nghe thấy đối thoại của hai người, cậu tò mò lại gần, hỏi: "Hai người nói gì cơ? Follow cái gì?"

Từ Khải nhìn thấy Nhan Thanh lại đây, một tay ôm bả vai Nhan Thanh, gấp không chờ nổi nói: “Nhan ca, tao với Chuẩn ca vừa nói đến tài khoản Tinh Lãng của mày, Chuẩn ca vừa follow màu xong, lát nữa mày nhớ follow lại cậu ấy."

"Chỉ một vái acc Tinh Lãng cũng khiến hai người nói chuyện lâu vậy sao?" Nhan Thanh cạn lời, mắt trợn trắng.

Lý Chuẩn nhìn động tác của Từ Khải, hắn mở một chai nước đưa cho Nhan Thanh.....

Nhan Thanh nhận lấy, một bên mở Tinh Lãng ra, nhìn thấy tài khoản Tinh Lãng của Lý Chuẩn, follow lại.

Cậu nhìn thấy tài khoản Tinh Lãng của Lý Chuẩn là acc mới, cười nói: "Cậu vừa đăng ký tài khoản sao? Trước giờ chưa dùng à? Trời ạ, vậy mà chỉ follow có ba người, còn có một người không follow lại...... Phụt."  

Khi Nhan Thanh nhìn thấy tài khoản Lý Chuẩn follow tên là   【 Mua con quay nho nhỏ 】, vừa uống được ngụm nước đã nhịn không được phun ra, vừa vặn phun lên bản mặt của Từ Khải. 

“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Nhan Thanh vội vàng xin lỗi, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Từ Khải lau mặt.

“Nhan ca, mày nhìn thấy cái gì mà kích động vậy?" Từ Khải thảm hề hề mà xoa xoa mặt.

“Ha ha, không có việc gì, chỉ là cổ họng tao đột nhiên ngứa, có thể là gần đây có chút cảm lạnh thôi." 

Cậu nhìn thoáng qua ID Tinh Lãng của Lý Chuẩn, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cậu không dám ở APP truyện tranh ra trước mặt hai người này.

Nhan Thanh tìm một cái cớ đi ra chỗ khác.

Sau khi xác định Từ Khải và Lý Chuẩn đều nhìn không tới, cậu lặng lẽ mở APP truyện tranh ra, cậu vừa vào phần thông báo, nhìn thấy rất nhiều thông báo nhảy ra, click mở vừa thấy, ID tên 【 Ái khanh không hối hận 】 lại bắt đầu điên cuồng thưởng cho cậu.  

Ái khanh không hối hận ——

Trời ạ! Đây không phải là Lý Chuẩn chứ?

Lý Chuẩn sao lại tìm thấy truyện tranh của cậu? Còn chuẩn xác mà follow tài khoản Weibo của cậu luôn?

Chẳng lẽ áo choàng của bố đây đã rơi mất rồi sao?

Không đúng, không có khả năng, nếu Lý Chuẩn biết cậu vẽ truyện tranh thì sao có thể biểu hiện trấn định như vậy chứ?

Xong con bê.

Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Đầu óc Nhan Thanh như có gió lốc thổi qua, bỗng nhiên nghĩ đến nhân vật mấu chốt.



Từ Khải.

ID 【 Ái khanh không hối hận 】 này đã bắt đầu thưởng cho cậu khi cậu đăng truyện không được bao lâu.

Thời gian dài như vậy Lý Chuẩn mới tìm thấy tài khoản Weibo của cậu, có thể chứng minh trước đó hắn không biết tài khoản Tinh Lãng của Tiểu con quay.

Đó chính là Từ Khải nói cho Lý Chuẩn.

Nhan Thanh vì chứng thực phỏng đoán của chính mình, tìm một lần, mở tài khoản Weibo của Từ Khải, phát hiện y cũng đang follow 【 Mua con quay nho nhỏ 】.

Như vậy chính là, áo choàng của cậu vẫn an toàn. 

Tất cả chỉ là trùng hợp.

Nhưng cũng quá trùng hợp đi?

Áo choàng lung lay sắp đổ, Nhan Thanh run bần bật.

Thằng cờ hó Từ Khải này bố đây không nên thu lưu nó.

Nhưng chuyện làm Nhan Thanh run hơn còn ở buổi tối.

Trong nhà chỉ có phòng ngủ và thư phòng có thể ở, chăn còn bị 213 làm ướt mất một cái, chỉ có bốn cái chăn, trong đó có hai cái vừa đổi, đang ném trong máy giặt, vẫn còn chưa giặt sạch sẽ.

Nói cách khác, nhà cậu chỉ có hai giường, hai cái chăn, ba người.

Sô pha quá nhỏ, vóc dáng bọn họ quá cao, ai ngủ cũng không thể duỗi thẳng chân.

Hơn nữa giường thư phòng chỉ có thể ngủ một người, còn giường trong phòng ngủ thì khá lớn, nếu hai người ngủ thì vẫn có thể ngủ ngang dọc tứ tung cũng được.

Loại tình huống này, nghiễm nhiên nói cho cậu biết: Mày chỉ có thể ngủ với một trong hai người này. 

“Nếu không tao ngủ dưới đất đi?” Từ Khải nghiêm túc kiến nghị.

“Không được, mày muốn ngủ thì tao cũng không có chăn đưa cho mày, giờ chỉ có hai cái chăn, một người ngủ thư phòng, hai người còn lại ngủ phòng ngủ chính." Nhan Thanh khẽ cắn môi nói.

Vốn cậu định ngủ ở thư phòng, Lý Chuẩn và Từ Khải ngủ phòng ngủ chính, nhưng trong lúc nhất thời không tìm được lý do mở miệng.

"Tôi……”

Nhan Thanh vừa muốn nói cái gì, bị Từ Khải đánh gãy.

Từ Khải nói: “Nhan ca, Chuẩn ca, để tao ngủ thư phòng đi, tư thế ngủ của tao không tốt lắm, khi còn nhỏ hay đưa tay đánh người, có một lần đánh nhau ở trong mơ, tôi đưa tay ra đánh cho mắt của ba tôi sưng lên luôn....."

Nhan Thanh: “……” Từ Khải nhất định là do cốt truyện phái tới trừng phạt cậu.

Nhưng Nhan Thanh còn muốn giãy dụa lần cuối.

“Cái này không tốt lắm đâu, thật ra tư thế ngủ của tôi cũng không tốt, buổi tối ngủ hay đánh rắm." Nhan Thanh vì có thể ngủ một mình, đã không biết xấu hổ bắt đầu tự bôi đen bản thân.

"Vậy chắc cũng không sao đâu, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì." Từ Khải lấp kín luôn đường lui của Nhan Thanh.

Nhan Thanh tức giận đến mức hỏi thăm cả mười tám đời tổ tiên nhà Từ Khải, nhưng cuối cùng vẫn tránh không được, phải ngủ cùng một chiếc giường với Lý Chuẩn.

Chỉ có một cái chăn.

Như vậy có nghĩa là, dù giường cậu rất lớn thì khi hai người ngủ cũng sẽ không thoát được tứ chi tiếp xúc.

Nhan Thanh đứng ở cửa chậm chạp không nhúc nhích.

Lý Chuẩn trải chăn xong, xoay người nhìn cậu, nói: "Nếu không không quen ngủ cùng người khác thì để tôi ngủ phòng khách đi, dù sao cũng chỉ một đêm, rất nhanh là qua rồi."

"Nhưng mà không có chăn, hơn nữa sô pha trong phòng khách quá nhỏ, tôi ngủ cũng không thoải mái, vóc dáng cậu cao như vậy chắc chắn sẽ đau lưng mỏi vai." Nhan Thanh không đồng ý.

“Không sao, nếu không phải cậu thu lưu tôi thì tôi cũng không có chỗ ở, chỉ một đêm mà thôi, tôi có thể."

Lý Chuẩn nói xong, đi ra ngoài.

Khi hắn đi ngang qua Nhan Thanh, đột nhiên cậu duỗi tay giữ chặt, cúi đầu, ngón tay dùng sức túm chặt vạt áo Lý Chuẩn. 

“Chúng ta ngủ cùng đi, không có chăn thừa."

Câu cuối cùng, cũng không biết là đang giải thích cho ai. 

“Thật sự có thể chứ?” Lý Chuẩn rủ mắt nhìn cậu.

“Ngủ đi.” Nhan Thanh nuốt nước miếng, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

“Cảm ơn, tư thế ngủ của tôi tốt lắm, tối ngủ như nào thì sáng dậy như thế." Lý Chuẩn nói.

"Tôi cũng không phải chỉ lăn lung tung." Nhan Thanh nhỏ giọng biện giải.

Nhưng thanh âm rất nhỏ, Lý Chuẩn không nghe rõ.

"Tôi đi rửa mặt trước đây.” Nhan Thanh lấy cớ đi ra ngoài rửa mặt, đi nửa giờ mới quay trở lại, sau khi trở về đã thấy Lý Chuẩn nằm trên giường.

Thân thể Lý Chuẩn cao lớn, nghẹn nghẹn khuất khuất mà nằm ở góc giường lớn, thân thể như sắp rơi ra cả giường.

Chăn cũng chỉ đắp lại một chút.

“Sao cậu không dịch vào trong một chút?" Nhan Thanh nhịn không được hỏi.

"Không phải cậu không quen ngủ cùng người khác sao? Tôi ngủ cách xa một chút thì sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu." Lý Chuẩn quay đầu nhìn về phía Nhan Thanh. 

Nhan Thanh nhíu mày, nói: "Tôi đâu nói là không quen."

Lý Chuẩn ngồi dậy, chăn cũng chảy xuống đến đùi, nói: "Không phải vừa rồi cậu rất kháng cự việc ngủ cùng tôi sao? Tôi cho rằng cậu không quen ngủ cùng người khác."

“Không có, tôi không có chảnh như vậy, chỉ là do dạ dày không tốt, hay đánh rắm, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu." Nhan Thanh nói bừa.

Trên thực tế đây chỉ là một cái cớ.

Nhưng chuyện tới nước này, cậu cũng chỉ nương theo cái cớ này.

“Cảm ơn, nhưng mà tướng ngủ tôi rất tốt, sẽ không lộn xộn đâu." Lý Chuẩn nói.

Nhan Thanh đột nhiên tức giận, đi vài bước tới mép giường, duỗi tay đẩy Lý Chuẩn vào giữa giường, sau đó tức giận bò lên, xốc chăn chui vào trong.

Lý Chuẩn bị cậu đẩy vào giữa giường, khi Nhan Thanh nằm xuống, tay chân hai người trong lúc lơ đãng liền đụng vào nhau.

Áo ngủ hai người mặc tương đối mát mẻ, luôn đụng đến da thịt lẫn nhau.

Độ ấm nóng bỏng, làm trái tim đập không theo tiết tấu nào.

Nhan Thanh rất nhanh cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ lên, cậu định tránh qua một bên, nhưng nghĩ đến lời Lý Chuẩn vừa nói, lại sợ nếu mình động đậy thì Lý Chuẩn lại nghĩ mình ghét bỏ hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui lại không dám động.

Do dự lúc sau, nhiệt độ ổ chăn ngày càng tăng lên, hơi thở hai người trở nên giao hoà.

Khoảng cách gần như vậy, Nhan Thanh ngửi thấy được mùi tin tức tố dễ ngửi của Lý Chuẩn. 

Thơm đến mức làm cậu có cổ xúc động muốn dán lại gần ngửi ngửi. 

Nhưng lý trí khiến cậu dừng bước.

Vì để mình không làm ra chuyện sai lầm, Nhan Thanh cắn cánh môi, do dự mở miệng nói: "Lý Chuẩn, cậu có thể thu tin tức tố lại một chút không? Tôi cảm thấy không thoải mái lắm." 

Cái cớ thật tốt.

Alpha và Alpha, tin tức tố sẽ bài xích lẫn nhau.

Lý Chuẩn chắc sẽ thông cảm cho cậu.

“Xin lỗi.” Lý Chuẩn thành khẩn xin lỗi.

Một lát sau, hắn lại nói: "Thế này được chưa?”

Nửa khuôn mặt Nhan Thanh đều chui vào trong chăn, nhẹ giọng nói: "Ừm.”

Nhan Thanh giờ đây tiếng trái tim đập quá lớn, thế cho nên không chú ý tới thanh âm Lý Chuẩn hơi khàn. 

Tác giả có lời muốn nói:

Phỏng vấn: Hai người cảm thấy Từ Khải như thế nào?

Nhan nhãi con: Bố đây vô cùng hoài nghi nó là do cốt truyện hoá thân thành, chuyên môn tới chỉnh bố   [ rít gào ].

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau