Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện
Chương 81: Cô đơn
Nhan Thanh không nghĩ tới áo choàng của mình chưa kịp phòng ngừa gì đã rớt, đã thế còn rớt trên người mang Bug duy nhất trong truyện, người vốn nên là đối thủ một mất một còn của cậu giờ lại trở thành một người cha khác của đứa bé.
Cũng không biết đây là duyên phận hay là nghiệt duyên.
Nhan Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Chuẩn, cảm thấy ánh mắt đối phương hung mãnh như dã thú nhìn thấy con mồi làm người ta sợ hãi.
Không dám nhìn thẳng.
Trái tim đập gia tốc.
Lý Chuẩn không có trả lời, hắn nhìn thấy khoé miệng Nhan Thanh có dính vụn bánh mì, duỗi tay định gảy đi cho cậu. Nhan Thanh lại nghĩ hắn muốn sờ mặt mình, theo bản năng hơi ngẩng lên, ánh mắt lại không tự chủ được dừng trên cánh môi dưới gợi cảm của Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn lấy rớt mảnh vụn, Nhan Thanh mới phát hiện chính mình tự mình đa tình, trên mặt treo hai chữ xấu hổ, càng ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Chuẩn xác mà nói là vì chăm sóc cậu và bé con trong bụng, cậu hấp tấp bộp chộp như vậy, nếu tôi không để ý thì sợ cậu xảy ra chuyện.” Lý Chuẩn không chút do dự li3m vụn bán mì trên tay.
Nhan Thanh vừa vặn thấy một màn này, trái tim đập phanh phanh phanh, làm suy nghĩ trong đầu cậu càng thêm rối loạn.
"Cậu rất thích đứa nhỏ này sao?” Nhan Thanh gục đầu xuống, nhìn hai mũi giày chụp vào nhau, cọ tới cọ lui đùa giỡn.
“Thích chứ.” Lý Chuẩn không chút do dự nói.
Ngay cả việc Nhan Thanh đưa cho hắn nửa cục tẩy thôi mà hắn đã vui mừng, huống chi là bé con mà cậu sinh cho hắn.
Yêu đến tận xương tủy cũng không đủ để chỉ tình yêu của hắn đối với Nhan Thanh.
Tâm tư Nhan Nhan lại mẫn cảm, nghĩ Lý Chuẩn vì bé con mới chăm sóc cậu, tâm tình liền trở nên mất mát, rủ mi chặn lại đôi mắt.
“Tuy rằng bé con là ngoài ý muốn do sai lầm của chúng ta, nhưng bé con không có lỗi nên tôi sẽ sinh ra nó một cách bình an."
“Cảm ơn.”
Lý Chuẩn kích động nắm chặt tay Nhan Thanh, lời thổ lộ đến bên miệng đã bị cậu đánh gãy.
Cậu rút tay ra, nói: "Nếu cậu thích bé con thì về sau tôi sẽ cho cậu qua xem nó, tôi sẽ không tước đoạt quyền lợi thăm hỏi bé con của cậu đâu."
"Quyền lợi thăm hỏi?" Kích động trong mắt Lý Chuẩn rút đi, thanh âm cũng cao hơn vài phần.
"Ừ, nhưng mà, nếu cậu không muốn bé con quấy rầy sinh hoạt của cậu thì chúng tôi sẽ cách cậu xa một chút, để cậu có thể thuận lợi lấy vợ sinh con, dù sao cậu cũng ưu tú như vậy, sẽ có một đám Omega muốn gả cho cậu thôi."
Thanh âm Nhan Thanh càng ngày càng nhỏ.
Lý Chuẩn đau đớn trong lòng, đôi mắt sung huyết đến đỏ lên.
"Cậu hy vọng tôi cưới vợ sinh con?”
“Không phải chuyện sớm muộn sao?”
Thế giới trước kia của Nhan Thanh, nếu độc thân sẽ phải nộp một khoản phí kếch xù, cậu không trả nổi, chỉ có thể bôn ba không ngừng đi xem mắt, cho nên cảm thấy Lý Chuẩn đương nhiên sẽ kết hôn.
Nhan Thanh không muốn mất mặt, tận lực biểu hiện mình thật sự bình tĩnh, cậu bình tĩnh làm cho Lý Chuẩn nghĩ cậu không để bụng, trái tim đau như thắt lại, thiếu chút nữa mất hết dưỡng khí.
Thanh âm hắn như nghẹn lại, nói: "Vậy còn cậu?"
Nhan Thanh cứng họng, cậu ngơ ngẩn nhìn Lý Chuẩn, rất lâu mới tìm lại thanh âm của chính mình.
"Tôi sao? Tôi sẽ nuôi dạy bé con, tôi không muốn kết hôn, cùng bé con lớn lên là đủ rồi."
Sự chờ mong của Nhan Thanh đối với hôn nhân đã hoàn toàn mất khi phải thường xuyên đi xem mắt.
“Nhan Nhan, cậu……” Không có chút cảm giác nào với tôi sao?
“Ung ung ung……” Tiếng chuông cuộc gọi đến vang lên, đánh gãy lời nói của Lý Chuẩn.
“Là bác sĩ gọi, chắc là anh dâu đi rồi, chúng ta đi làm kiểm tra đi." Khi Nhan Thanh thấy điện thoại vang lên, như là tìm được sự cứu rỗi, thở một hơi, đứng lên nhận điện thoại.
"A lô, bác sĩ…… Được, tôi lập tức trở về."
Nhan Thanh cúp điện thoại, xoay người nhìn về phía ghế dài Lý Chuẩn đang ngồi, nói: "Cậu có đi không? Nếu không thì cậu có thể về trước."
Lý Chuẩn chưa nói cái gì, thu thập đồ vật dưới đất, đứng dậy đi cùng Nhan Thanh đến bệnh viện, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh cậu.
Kiểm tra xong, bé con phát triển rất tốt.
Bọn họ từ bệnh viện đi ra, Lý Chuẩn đưa Nhan Thanh về nhà, nhưng khi đến cửa thì dừng lại.
Nhan Thanh đã muốn chạy vào cửa, không thấy Lý Chuẩn đi cùng, xoay người kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: "Sao cậu không vào?"
"Tôi không vào đâu." Lý Chuẩn nói.
“Vậy cậu đi chỗ nào?" Nhan Thanh đi ra ngoài vài bước, khẩn trương nhìn Lý Chuẩn.
"Tôi về nhà.”
"Không phải nhà cậu đang lung tung rối loạn không thể ở sao?"
“Đã sửa được rồi, chỉ là tôi chưa kịp nói với cậu thôi." Lý Chuẩn đứng tại chỗ, nhìn Nhan Thanh thật lâu, nói: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi."
Lý Chuẩn nói xong, xoay người đi, đi chưa được vài bước, Nhan Thanh vội đuổi theo, bắt lấy tay hắn.
"Đồ của cậu vẫn ở đây, có thể……” Cậu muốn nói có thể đừng đi không, nhưng lời nói tới bên miệng, lại cảm thấy mình không có lập trường để nói.
Lý Chuẩn cầm tay cậu lên, buông ra, nói: "Lần sau tôi đến lấy, tạm biệt."
Lý Chuẩn đi rồi.
Nhan Thanh đứng tại chỗ một hồi lâu, nhìn thấy Lý Chuẩn ra khỏi phạm vi tầm mắt mình, bị gió lạnh thổi thật lâu mới vào nhà.
Căn phòng trống rỗng, không hề có sinh khí.
Ngay cả hương chanh bình thường có thể tùy ý ngửi được giờ lại nhạt đến mức ngửi không ra.
Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, Nhan Thanh hít hít cái mũi.
Cậu đổi giày ở huyền quan, thấy được bên cạnh dép cậu là một đôi dép lớn hơn một size, nhìn thoáng qua, thay đổi chủ ý, cậu đeo déo lê của Lý Chuẩn vào.
Khi Cậu chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rửa, thấy một bên tủ xếp quần áo của người khác chỉnh chỉnh tề tề, lòng trĩu nặng mà đóng cửa tủ lại.
Trước khi ngủ, Nhan Thanh cảm thấy đói bụng, chạy ra ngoài dạo một vòng, không thấy đồ ăn trong tủ lạnh, chỉ có thể bảo Cơ Khí quản gia đi nấu cho mình một bát mì.
Nhưng đã quen ăn đồ ngon mà Lý Chuẩn nấu, Cơ Khí quản gia lại nấu theo trình tự được lập trình sẵn khiến cậu không thấy có mùi vị gì.
Tùy ý ăn hai miếng liền dừng lại.
Khi rửa mặt, Nhan Thanh nhìn thấy cốc súc miệng màu lam bên cạnh cốc màu hồng nhạt, còn có hai cái khăn lông khác màu.
Khăn lông mua từ khi cậu đi mua sắm, mua một tặng một, khăn lông Lý Chuẩn mang đến bị hỏng nên cậu liền đưa nó cho hắn.
Chưa từng cố tình, nhưng hiện tại mới phát hiện, khăn lông của cậu màu hồng nhạt, của Lý Chuẩn là màu lam.
Nhan Thanh mặt vô biểu tình mà đánh răng, khi rửa mặt, duỗi tay lấy khăn lông, kết quả lấy trúng khăn màu lam. Cậu nhớ tới bộ dáng kiên quyết đi của Lý Chuẩn, tức giận ném khăn vào thùng rác, kết quả ném trượt, khăn lông bay xuống mặt đất.
Nhan Thanh rửa mặt xong, lại nhặt lên giặt sạch sẽ, phơi lên.
Nhan Thanh rửa mặt xong lại đi xem game show, xem đến đoạn buồn cười, theo thói quen nhìn sang bên cạnh, kêu một tiếng Lý Chuẩn. Khi hứng thú bừng bừng muốn chia sẻ lạc thú thì phát hiện Lý Chuẩn không ở đây, nụ cười trên mặt đọng lại, cậu tắt TV.
Nhan Thanh trở lại phòng, mở bàn vẽ và máy tính ra, nhưng mặc kệ cậu có nỗ lực như thế nào, nhìn đến bức tranh đồng nghiệp về Lý Chuẩn, trong đầu liền lộn xộn, cái gì cũng vẽ không ra, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục xin nghỉ, đóng bàn vẽ và máy tính lại, lên giường ngủ.
Nhan Thanh nằm lên giường, không hề buồn ngủ.
Nhắm mắt lại ấp ủ hồi lâu, vẫn là ngủ không được.
Cuối cùng lại bò dậy, mở cửa thư phòng ra, đứng ở cửa do dự hồi lâu, chậm rì rì đi vào bên trong, xốc chăn lên rồi nằm xuống.
Tin tức tố thuộc về Lý Chuẩn bao quanh cậu, từ trong đáy lòng Nhan Thanh sinh ra cảm giác thoải mái an toàn.
Tâm tình bực bội có thể giảm bớt.
Cùng với hương chanh, rốt cuộc Nhan Thanh cũng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, không có đồng hồ báo thức.
Không có Lý Chuẩn kêu rời giường, Nhan Thanh đến muộn.
Khi đến trường, tiết tự học sáng cũng đã kết thúc.
Cậu cho rằng đến trường học là có thể thấy Lý Chuẩn, kết quả hỏi Từ Khải mới biết được, Lý Chuẩn xin nghỉ.
Cậu muốn gọi điện cho Lý Chuẩn, lại không biết nên lấy lý do gì, do dự một hồi lâu, cho đến khi đến giờ ăn trưa, Từ Khải hỏi cậu: "Nhan ca, mày có gọi điện hỏi thăm Chuẩn ca chưa?"
Nhan Thanh nghe thấy tên Lý Chuẩn, trong lòng nhảy lên một chút.
Từ Khải tiếp tục nói: “Chuẩn ca xin nghỉ bệnh, mày gọi cho cậu ấy xem tình huống thế nào rồi? Nếu được thì chiều nay tan học xong bọn mình đi thăm Chuẩn ca đi."
Từ Khải cho Nhan Thanh lý do.
Nhan Thanh ăn cơm trưa xong, lục tìm danh bạ Lý Chuẩn, nhưng không biết vì sao ngày thường sẽ không do dự gọi điện mà hôm nay lại bàng hoàng.
Nhan Thanh do dự một thời gian dài, thấy thời gian nghỉ trưa phải kết thúc mới lấy hết can đảm ấn gọi.
【 Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. 】
Tắt máy.
Nhan Thanh đóng quang não lại, khi trở về chỗ ngồi, vành mắt trở nên phiếm hồng.
Vô cùng tủi thân.
Từ Khải đi WC trở về, chú ý tới Nhan Thanh không thích hợp, chạy nhanh đi tới, ngồi vào chỗ của Lý Chuẩn, nói: "Nhan ca, mày làm sao đấy?"
Nhan Thanh nằm bò lên bàn không nhúc nhích, rầu rĩ nói: “Không có việc gì, tao chỉ mệt thôi."
“Sao tao thấy mắt mày lại đỏ lên?" Từ Khải lại hỏi.
“Bên ngoài gió quá lớn, thổi hồng.” Nhan Thanh nói.
"Ồ, vậy mày gọi điện cho Chuẩn ca chưa? Chuẩn ca nói gì không?”
“Không có, hắn tắt máy.” Nhan Thanh giật giật, nhưng trước sau cũng không ngẩng đầu lên.
Từ Khải nhìn Nhan Thanh rầu rĩ không vui, cuối cùng nhìn ra chỗ nào không thích hợp.
“Nhan ca, có phải mày và Chuẩn ca cãi nhau không?" Từ Khải hạ giọng hỏi.
“Không có cãi nhau.” Nhan Thanh nói.
“Vậy sao hôm nay hai đứa mày không đi học cùng nhau?"
Chuẩn ca còn tắt máy……
Người có đối tượng không phải đều mở máy 24/7 sao?
"Tối qua hắn dọn về nhà rồi."
Nhan Thanh bị hỏi phiền, cuối cùng ngẩng đầu lên, trên mặt bị tay áo áp ra vết đỏ nhàn nhạt, ánh mắt vừa đáng thương lại có chút ủy khuất.
Đã khóc luôn rồi còn bảo không cãi nhau?
“Nhan ca, tan học chúng ta cùng đi thăm Chuẩn ca đi? Trên đường về thuận tiện mua chút trái cây, mẹ tao nói cảm mạo ăn trái cây sẽ tốt hơn."
Từ Khải không có hỏi nhiều, nhưng cũng không muốn bọn họ chia tay, có ý muốn giúp hai người họ giải quyết mâu thuẫn, tìm mọi cách để hai người chung một chỗ.
Ở chung một chỗ mới có thể cùng nhau giải quyết vấn đề.
“Hắn bị cảm?” Ngữ khí Nhan Thanh có chút gấp gáp.
"Thầy nói Chuẩn ca cảm mạo nên xin nghỉ, cụ thể thế nào thì tao không rõ lắm." Từ Khải nói.
“Sao đột nhiên lại bị cảm? Không phải hôm qua còn rất khoẻ sao?"
Trưa nay Nhan Thanh cũng không nghiêm túc nghe lời Từ Khải nói, hiện tại biết Lý Chuẩn bị cảm mới xin nghỉ, trong lòng càng sốt ruột, hận không thể lập tức bay đến nhà Lý Chuẩn nhìn xem hắn rốt cuộc như thế nào rồi.
Tan học.
Nhan Thanh cùng Từ Khải, hai người xách theo hai túi trái cây đứng trước cửa nhà Lý Chuẩn.
Cửa phòng khóa lại như lúc đầu.
Cũng không biết đây là duyên phận hay là nghiệt duyên.
Nhan Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Chuẩn, cảm thấy ánh mắt đối phương hung mãnh như dã thú nhìn thấy con mồi làm người ta sợ hãi.
Không dám nhìn thẳng.
Trái tim đập gia tốc.
Lý Chuẩn không có trả lời, hắn nhìn thấy khoé miệng Nhan Thanh có dính vụn bánh mì, duỗi tay định gảy đi cho cậu. Nhan Thanh lại nghĩ hắn muốn sờ mặt mình, theo bản năng hơi ngẩng lên, ánh mắt lại không tự chủ được dừng trên cánh môi dưới gợi cảm của Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn lấy rớt mảnh vụn, Nhan Thanh mới phát hiện chính mình tự mình đa tình, trên mặt treo hai chữ xấu hổ, càng ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Chuẩn xác mà nói là vì chăm sóc cậu và bé con trong bụng, cậu hấp tấp bộp chộp như vậy, nếu tôi không để ý thì sợ cậu xảy ra chuyện.” Lý Chuẩn không chút do dự li3m vụn bán mì trên tay.
Nhan Thanh vừa vặn thấy một màn này, trái tim đập phanh phanh phanh, làm suy nghĩ trong đầu cậu càng thêm rối loạn.
"Cậu rất thích đứa nhỏ này sao?” Nhan Thanh gục đầu xuống, nhìn hai mũi giày chụp vào nhau, cọ tới cọ lui đùa giỡn.
“Thích chứ.” Lý Chuẩn không chút do dự nói.
Ngay cả việc Nhan Thanh đưa cho hắn nửa cục tẩy thôi mà hắn đã vui mừng, huống chi là bé con mà cậu sinh cho hắn.
Yêu đến tận xương tủy cũng không đủ để chỉ tình yêu của hắn đối với Nhan Thanh.
Tâm tư Nhan Nhan lại mẫn cảm, nghĩ Lý Chuẩn vì bé con mới chăm sóc cậu, tâm tình liền trở nên mất mát, rủ mi chặn lại đôi mắt.
“Tuy rằng bé con là ngoài ý muốn do sai lầm của chúng ta, nhưng bé con không có lỗi nên tôi sẽ sinh ra nó một cách bình an."
“Cảm ơn.”
Lý Chuẩn kích động nắm chặt tay Nhan Thanh, lời thổ lộ đến bên miệng đã bị cậu đánh gãy.
Cậu rút tay ra, nói: "Nếu cậu thích bé con thì về sau tôi sẽ cho cậu qua xem nó, tôi sẽ không tước đoạt quyền lợi thăm hỏi bé con của cậu đâu."
"Quyền lợi thăm hỏi?" Kích động trong mắt Lý Chuẩn rút đi, thanh âm cũng cao hơn vài phần.
"Ừ, nhưng mà, nếu cậu không muốn bé con quấy rầy sinh hoạt của cậu thì chúng tôi sẽ cách cậu xa một chút, để cậu có thể thuận lợi lấy vợ sinh con, dù sao cậu cũng ưu tú như vậy, sẽ có một đám Omega muốn gả cho cậu thôi."
Thanh âm Nhan Thanh càng ngày càng nhỏ.
Lý Chuẩn đau đớn trong lòng, đôi mắt sung huyết đến đỏ lên.
"Cậu hy vọng tôi cưới vợ sinh con?”
“Không phải chuyện sớm muộn sao?”
Thế giới trước kia của Nhan Thanh, nếu độc thân sẽ phải nộp một khoản phí kếch xù, cậu không trả nổi, chỉ có thể bôn ba không ngừng đi xem mắt, cho nên cảm thấy Lý Chuẩn đương nhiên sẽ kết hôn.
Nhan Thanh không muốn mất mặt, tận lực biểu hiện mình thật sự bình tĩnh, cậu bình tĩnh làm cho Lý Chuẩn nghĩ cậu không để bụng, trái tim đau như thắt lại, thiếu chút nữa mất hết dưỡng khí.
Thanh âm hắn như nghẹn lại, nói: "Vậy còn cậu?"
Nhan Thanh cứng họng, cậu ngơ ngẩn nhìn Lý Chuẩn, rất lâu mới tìm lại thanh âm của chính mình.
"Tôi sao? Tôi sẽ nuôi dạy bé con, tôi không muốn kết hôn, cùng bé con lớn lên là đủ rồi."
Sự chờ mong của Nhan Thanh đối với hôn nhân đã hoàn toàn mất khi phải thường xuyên đi xem mắt.
“Nhan Nhan, cậu……” Không có chút cảm giác nào với tôi sao?
“Ung ung ung……” Tiếng chuông cuộc gọi đến vang lên, đánh gãy lời nói của Lý Chuẩn.
“Là bác sĩ gọi, chắc là anh dâu đi rồi, chúng ta đi làm kiểm tra đi." Khi Nhan Thanh thấy điện thoại vang lên, như là tìm được sự cứu rỗi, thở một hơi, đứng lên nhận điện thoại.
"A lô, bác sĩ…… Được, tôi lập tức trở về."
Nhan Thanh cúp điện thoại, xoay người nhìn về phía ghế dài Lý Chuẩn đang ngồi, nói: "Cậu có đi không? Nếu không thì cậu có thể về trước."
Lý Chuẩn chưa nói cái gì, thu thập đồ vật dưới đất, đứng dậy đi cùng Nhan Thanh đến bệnh viện, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh cậu.
Kiểm tra xong, bé con phát triển rất tốt.
Bọn họ từ bệnh viện đi ra, Lý Chuẩn đưa Nhan Thanh về nhà, nhưng khi đến cửa thì dừng lại.
Nhan Thanh đã muốn chạy vào cửa, không thấy Lý Chuẩn đi cùng, xoay người kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: "Sao cậu không vào?"
"Tôi không vào đâu." Lý Chuẩn nói.
“Vậy cậu đi chỗ nào?" Nhan Thanh đi ra ngoài vài bước, khẩn trương nhìn Lý Chuẩn.
"Tôi về nhà.”
"Không phải nhà cậu đang lung tung rối loạn không thể ở sao?"
“Đã sửa được rồi, chỉ là tôi chưa kịp nói với cậu thôi." Lý Chuẩn đứng tại chỗ, nhìn Nhan Thanh thật lâu, nói: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi."
Lý Chuẩn nói xong, xoay người đi, đi chưa được vài bước, Nhan Thanh vội đuổi theo, bắt lấy tay hắn.
"Đồ của cậu vẫn ở đây, có thể……” Cậu muốn nói có thể đừng đi không, nhưng lời nói tới bên miệng, lại cảm thấy mình không có lập trường để nói.
Lý Chuẩn cầm tay cậu lên, buông ra, nói: "Lần sau tôi đến lấy, tạm biệt."
Lý Chuẩn đi rồi.
Nhan Thanh đứng tại chỗ một hồi lâu, nhìn thấy Lý Chuẩn ra khỏi phạm vi tầm mắt mình, bị gió lạnh thổi thật lâu mới vào nhà.
Căn phòng trống rỗng, không hề có sinh khí.
Ngay cả hương chanh bình thường có thể tùy ý ngửi được giờ lại nhạt đến mức ngửi không ra.
Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, Nhan Thanh hít hít cái mũi.
Cậu đổi giày ở huyền quan, thấy được bên cạnh dép cậu là một đôi dép lớn hơn một size, nhìn thoáng qua, thay đổi chủ ý, cậu đeo déo lê của Lý Chuẩn vào.
Khi Cậu chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rửa, thấy một bên tủ xếp quần áo của người khác chỉnh chỉnh tề tề, lòng trĩu nặng mà đóng cửa tủ lại.
Trước khi ngủ, Nhan Thanh cảm thấy đói bụng, chạy ra ngoài dạo một vòng, không thấy đồ ăn trong tủ lạnh, chỉ có thể bảo Cơ Khí quản gia đi nấu cho mình một bát mì.
Nhưng đã quen ăn đồ ngon mà Lý Chuẩn nấu, Cơ Khí quản gia lại nấu theo trình tự được lập trình sẵn khiến cậu không thấy có mùi vị gì.
Tùy ý ăn hai miếng liền dừng lại.
Khi rửa mặt, Nhan Thanh nhìn thấy cốc súc miệng màu lam bên cạnh cốc màu hồng nhạt, còn có hai cái khăn lông khác màu.
Khăn lông mua từ khi cậu đi mua sắm, mua một tặng một, khăn lông Lý Chuẩn mang đến bị hỏng nên cậu liền đưa nó cho hắn.
Chưa từng cố tình, nhưng hiện tại mới phát hiện, khăn lông của cậu màu hồng nhạt, của Lý Chuẩn là màu lam.
Nhan Thanh mặt vô biểu tình mà đánh răng, khi rửa mặt, duỗi tay lấy khăn lông, kết quả lấy trúng khăn màu lam. Cậu nhớ tới bộ dáng kiên quyết đi của Lý Chuẩn, tức giận ném khăn vào thùng rác, kết quả ném trượt, khăn lông bay xuống mặt đất.
Nhan Thanh rửa mặt xong, lại nhặt lên giặt sạch sẽ, phơi lên.
Nhan Thanh rửa mặt xong lại đi xem game show, xem đến đoạn buồn cười, theo thói quen nhìn sang bên cạnh, kêu một tiếng Lý Chuẩn. Khi hứng thú bừng bừng muốn chia sẻ lạc thú thì phát hiện Lý Chuẩn không ở đây, nụ cười trên mặt đọng lại, cậu tắt TV.
Nhan Thanh trở lại phòng, mở bàn vẽ và máy tính ra, nhưng mặc kệ cậu có nỗ lực như thế nào, nhìn đến bức tranh đồng nghiệp về Lý Chuẩn, trong đầu liền lộn xộn, cái gì cũng vẽ không ra, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục xin nghỉ, đóng bàn vẽ và máy tính lại, lên giường ngủ.
Nhan Thanh nằm lên giường, không hề buồn ngủ.
Nhắm mắt lại ấp ủ hồi lâu, vẫn là ngủ không được.
Cuối cùng lại bò dậy, mở cửa thư phòng ra, đứng ở cửa do dự hồi lâu, chậm rì rì đi vào bên trong, xốc chăn lên rồi nằm xuống.
Tin tức tố thuộc về Lý Chuẩn bao quanh cậu, từ trong đáy lòng Nhan Thanh sinh ra cảm giác thoải mái an toàn.
Tâm tình bực bội có thể giảm bớt.
Cùng với hương chanh, rốt cuộc Nhan Thanh cũng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, không có đồng hồ báo thức.
Không có Lý Chuẩn kêu rời giường, Nhan Thanh đến muộn.
Khi đến trường, tiết tự học sáng cũng đã kết thúc.
Cậu cho rằng đến trường học là có thể thấy Lý Chuẩn, kết quả hỏi Từ Khải mới biết được, Lý Chuẩn xin nghỉ.
Cậu muốn gọi điện cho Lý Chuẩn, lại không biết nên lấy lý do gì, do dự một hồi lâu, cho đến khi đến giờ ăn trưa, Từ Khải hỏi cậu: "Nhan ca, mày có gọi điện hỏi thăm Chuẩn ca chưa?"
Nhan Thanh nghe thấy tên Lý Chuẩn, trong lòng nhảy lên một chút.
Từ Khải tiếp tục nói: “Chuẩn ca xin nghỉ bệnh, mày gọi cho cậu ấy xem tình huống thế nào rồi? Nếu được thì chiều nay tan học xong bọn mình đi thăm Chuẩn ca đi."
Từ Khải cho Nhan Thanh lý do.
Nhan Thanh ăn cơm trưa xong, lục tìm danh bạ Lý Chuẩn, nhưng không biết vì sao ngày thường sẽ không do dự gọi điện mà hôm nay lại bàng hoàng.
Nhan Thanh do dự một thời gian dài, thấy thời gian nghỉ trưa phải kết thúc mới lấy hết can đảm ấn gọi.
【 Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. 】
Tắt máy.
Nhan Thanh đóng quang não lại, khi trở về chỗ ngồi, vành mắt trở nên phiếm hồng.
Vô cùng tủi thân.
Từ Khải đi WC trở về, chú ý tới Nhan Thanh không thích hợp, chạy nhanh đi tới, ngồi vào chỗ của Lý Chuẩn, nói: "Nhan ca, mày làm sao đấy?"
Nhan Thanh nằm bò lên bàn không nhúc nhích, rầu rĩ nói: “Không có việc gì, tao chỉ mệt thôi."
“Sao tao thấy mắt mày lại đỏ lên?" Từ Khải lại hỏi.
“Bên ngoài gió quá lớn, thổi hồng.” Nhan Thanh nói.
"Ồ, vậy mày gọi điện cho Chuẩn ca chưa? Chuẩn ca nói gì không?”
“Không có, hắn tắt máy.” Nhan Thanh giật giật, nhưng trước sau cũng không ngẩng đầu lên.
Từ Khải nhìn Nhan Thanh rầu rĩ không vui, cuối cùng nhìn ra chỗ nào không thích hợp.
“Nhan ca, có phải mày và Chuẩn ca cãi nhau không?" Từ Khải hạ giọng hỏi.
“Không có cãi nhau.” Nhan Thanh nói.
“Vậy sao hôm nay hai đứa mày không đi học cùng nhau?"
Chuẩn ca còn tắt máy……
Người có đối tượng không phải đều mở máy 24/7 sao?
"Tối qua hắn dọn về nhà rồi."
Nhan Thanh bị hỏi phiền, cuối cùng ngẩng đầu lên, trên mặt bị tay áo áp ra vết đỏ nhàn nhạt, ánh mắt vừa đáng thương lại có chút ủy khuất.
Đã khóc luôn rồi còn bảo không cãi nhau?
“Nhan ca, tan học chúng ta cùng đi thăm Chuẩn ca đi? Trên đường về thuận tiện mua chút trái cây, mẹ tao nói cảm mạo ăn trái cây sẽ tốt hơn."
Từ Khải không có hỏi nhiều, nhưng cũng không muốn bọn họ chia tay, có ý muốn giúp hai người họ giải quyết mâu thuẫn, tìm mọi cách để hai người chung một chỗ.
Ở chung một chỗ mới có thể cùng nhau giải quyết vấn đề.
“Hắn bị cảm?” Ngữ khí Nhan Thanh có chút gấp gáp.
"Thầy nói Chuẩn ca cảm mạo nên xin nghỉ, cụ thể thế nào thì tao không rõ lắm." Từ Khải nói.
“Sao đột nhiên lại bị cảm? Không phải hôm qua còn rất khoẻ sao?"
Trưa nay Nhan Thanh cũng không nghiêm túc nghe lời Từ Khải nói, hiện tại biết Lý Chuẩn bị cảm mới xin nghỉ, trong lòng càng sốt ruột, hận không thể lập tức bay đến nhà Lý Chuẩn nhìn xem hắn rốt cuộc như thế nào rồi.
Tan học.
Nhan Thanh cùng Từ Khải, hai người xách theo hai túi trái cây đứng trước cửa nhà Lý Chuẩn.
Cửa phòng khóa lại như lúc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất