Chương 38
Edit: Mạn Già La
Phẫu thuật rất thành công.
Nhưng Tiểu Lôi có tỉnh lại được hay không cũng chưa chắc chắn, nguy hiểm vẫn còn, cần phải quan sát chặt chẽ.
Đây đã là kết quả tốt nhất, Kiều Ngộ An hiểu, sau khi nhìn thấy thương thế của Tiểu Lôi, anh đã hiểu mình không nên mong cầu gì hơn.
Cảnh sát cũng bắt đầu thu thập chứng cứ, Kiều Ngộ An nói hết những gì có thể nói, sau khi Tiểu Lôi vào ICU thì chuẩn bị rời đi, ICU có y tá chuyên nghiệp chăm sóc cho Tiểu Lôi, Kiều Ngộ An không thể giúp được gì, còn Tiểu Lôi lúc này cũng không cảm nhận được anh.
Anh bận rộn suốt một đêm, Bạch Cẩm Thư bảo anh về nghỉ một ngày, nhưng Kiều Ngộ An lại lắc đầu, nhất quyết muốn về làm việc, song bị Bạch Cẩm Thư ngăn lại:
"Con đi cứu người hay muốn dọa người đây? Làm bác sĩ tuyệt đối không được cẩu thả, con thế này mẹ không thể nào giao bệnh nhân cho con được, hoặc là con về nhà nghỉ ngơi, hoặc là đến văn phòng của mẹ nằm."
Kiều Bình Sinh rất hiểu tâm trạng của Kiều Ngộ An, mặc dù chuyện đã xảy ra với Tiểu Lôi không phải trách nhiệm của Kiều Ngộ An, nhưng con mình mình biết, Kiều Ngộ An là người quá trách nhiệm, đây tất nhiên là chuyện tốt, nhưng có chút chuyện vụn vặt cũng cực kỳ dễ dàng để tâm, giống như bây giờ.
Anh quy kết hết nỗi đau mà Tiểu Lôi phải gánh chịu bây giờ là trách nhiệm của chính mình.
"Ngộ An." Kiều Bình Sinh vỗ vai anh mới biết được anh gồng chặt mình bao nhiêu: "Thả lỏng, thả lỏng nào, đây không phải lỗi của con, con đã làm rất tốt rồi."
Kiều Ngộ An cố gắng để bản thân thả lỏng, nhưng lại không làm được, những hình ảnh trong video cứ liên tục hiện lên trong đầu anh, anh không hiểu tâm lý của một người cha rốt cuộc vặn vẹo đến mức nào mới có thể xuống tay với con trai mình nặng như vậy, Kiều Ngộ An thậm chí còn nghi ngờ rằng cho dù sau khi Lôi Cường bị bắt về kết án thì gã ta cũng sẽ dùng mình có bệnh về tâm thần để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, Kiều Ngộ An đã hơi không khống chế chính mình.
"Ba." Kiều Ngộ An nói: "Hình như hiện tại con có chút khuynh hướng bạo lực."
"Ba biết, ba biết." Kiều Bình Sinh đứng bên cạnh Kiều Ngộ An, khẽ vỗ lưng anh:
"Ba nhìn thấy chuyện Tiểu Lôi gặp phải hiện tại, tâm trạng cũng giống như con vậy, nhưng con trai à, con phải hiểu, điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và người đó là chúng ta có nhân tính, có đạo đức, tôn trọng quy tắc và tôn trọng pháp luật, tất nhiên chúng ta có thể làm những gì chúng ta muốn, ba cũng biết con muốn ăn miếng trả miếng, ba tin con nhất định có thể làm được, nhưng con là bác sĩ, cứu tử phù thương*, sở dĩ Tiểu Lôi làm như vậy là bởi vì con cho cậu bé thấy được hy vọng, cho nên hiện tại cậu bé thà rằng đi đấu tranh với Thần chết, cũng muốn thoát khỏi vũng bùn kia, con không thể đợi khi cậu bé tỉnh lại để cậu bé phát hiện vì chính mình mà tổn thương con, vậy những chuyện cậu bé làm cũng đã không còn ý nghĩa gì."
* Cứu sống, chăm sóc người bị thương.
Không ai tin Kiều Ngộ An thật sự định làm gì Lôi Cường, nhưng dù biết anh chỉ nói vậy thôi, Kiều Bình Sinh vẫn kiên nhẫn khuyên bảo, đương nhiên Kiều Bình Sinh biết những đạo lý này Kiều Ngộ An đều hiểu, trước giờ con ông luôn là người thấu tình đạt lý, nhưng giờ phút này ông vẫn coi Kiều Ngộ An như một đứa trẻ.
Cũng không sai.
Con mình dẫu có thế nào cũng đều là trẻ con.
Cảm xúc của Kiều Ngộ An dần bình ổn trong sự trấn an của Kiều Bình Sinh, lúc này cảnh sát cũng thu thập đầy đủ chứng cứ và đi đến:
"Bác sĩ Kiều, xin anh hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý vụ án theo pháp luật, nghiêm trị tội phạm."
"Cảm ơn." Kiều Ngộ An nói.
Sau khi cảnh sát rời đi, Kiều Bình Sinh nhìn về phía Kiều Ngộ An:
"Để ba đưa con về, hay là đến văn phòng của mẹ con chờ một lát?"
Kiều Ngộ An không trả lời ngay, nhìn cũng chỉ im lặng vài giây rồi đưa ra quyết định, anh nói:
"Con muốn về."
Kiều Ngộ An không biết tại sao, vào lúc này anh chợt nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt muốn gặp Thời Niên.
Một ý nghĩ rất kỳ lạ và cũng rất bốc đồng, Kiều Ngộ An cũng không rõ vì sao, có lẽ là vì Tiểu Lôi sống chết chưa rõ làm Kiều Ngộ An thấy được quá nhiều điều tiếc nuối trong cuộc đời cậu bé, nên anh không muốn để lại cho mình có tiếc nuối.
Anh rất muốn gặp hắn, vội vã hơn bao giờ hết, muốn gặp hắn, muốn nói chuyện với hắn, nói rõ tâm ý của anh đối với hắn, còn về những vấn đề đã làm anh băn khoăn một thời gian, dường như cũng đã trở nên không quan trọng.
Anh thích Thời Niên, muốn ở bên hắn, nỗi thôi thúc này đã đánh bại mọi băn khoăn, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau kết bạn, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi ăn, có những thứ này tất nhiên rất tốt, nhưng nếu không có hẳn cũng sẽ không quá mức hối tiếc.
Ít nhất sẽ không có, từ đầu đến cuối sự tiếc nuối không dám bước ra một bước này mà bỏ lỡ Thời Niên càng nặng nề hơn.
Anh muốn ở bên Thời Niên.
Rất rất muốn.
Kiều Bình Sinh không biết Kiều Ngộ An đang nghĩ gì, nhưng lại cảm nhận được sự gấp gáp của anh, ông cũng không hỏi thêm, sau khi nói với Bạch Cẩm Thư một tiếng thì lái xe đưa Kiều Ngộ An về Tứ Quý Nhập Mộng.
Suốt dọc đường ông cũng không nói thêm gì với Kiều Ngộ An, còn Kiều Ngộ An bận rộn cả đêm cũng dần chìm vào giấc ngủ trong lộ trình lái xe dài gần một tiếng.
Kiều Ngộ An cũng sợ mình quá bốc đồng mà đưa ra những quyết định không lý trí, cũng lo mình suy xét nhiều việc chưa thấu đáo nên đã làm một giao hẹn với chính mình, nếu bản thân tỉnh dậy vẫn không hề có ý thay đổi, vậy thì anh sẽ nói hết ra với Thời Niên, theo đuổi Thời Niên một cách nghiêm túc.
Kiều Ngộ An đã tỉnh lại trước khi xe dừng, Kiều Bình Sinh tháo dây an toàn liếc nhìn anh:
"Trở về nghỉ ngơi cho tốt nhé, cần ba nấu cơm cho con không?"
Kiều Ngộ An không đáp lại ngay, đầu tiên anh nghĩ tới giao hẹn với bản thân trước khi mình thiếp đi kia, thử cảm nhận nội tâm của mình.
Không hề hoãn lại, anh vẫn muốn gặp Thời Niên, muốn nói cho hắn biết, phát hiện này không khiến Kiều Ngộ An thấy kinh ngạc gì, giống như ngay từ đầu anh đã biết mình sẽ kiên định như vậy.
Vì vậy anh đã không còn lo lắng, quyết định vâng theo trái tim mình, nên anh không giữ Kiều Bình Sinh lại:
"Không cần đâu ạ, con muốn ngủ một giấc."
Chuyện của Thời Niên tạm thời vẫn chưa được định, Kiều Ngộ An cũng không muốn để ba mẹ biết quá sớm, nhất là vào thời điểm như vậy.
Kiều Bình Sinh cũng muốn Kiều Ngộ An có thể nghỉ ngơi thật tốt nên cũng không khăng khăng ở lại, sau khi dặn dò anh vài câu thì lái xe đi.
Sau khi nhìn Kiều Bình Sinh rời đi, Kiều Ngộ An đi thẳng đến biệt thự số 4, dùng chìa khóa Thời Niên đưa cho mình mở cửa, lọt vào mắt vẫn là hoàn cảnh tối tăm quen thuộc, Kiều Ngộ An lẳng lặng đứng ở cửa vài giây, lấy điện thoại ra xem, lúc này cũng chỉ mới hơn chín giờ sáng, theo giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Thời Niên thì chắc hẳn hiện tại hắn vẫn chưa dậy.
Không sao, Kiều Ngộ An đợi được.
Kiều Ngộ An lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ của Thời Niên ra, so với biệt thự yên tĩnh quá mức, trong phòng ngủ của Thời Niên ngược lại vẫn có chút âm thanh.
Tiếng Thời Niên hít thở.
Âm thanh này khiến cho trái tim vốn bất an cả đêm của Kiều Ngộ An đột nhiên bình tĩnh trở lại, ngay cả nhịp đập cũng bắt đầu theo nhịp thở của Thời Niên, cuối cùng cùng một tần suất.
Kiều Ngộ An đi tới, Thời Niên còn chưa tỉnh, hắn vẫn ngủ rất quy củ, trên chăn cũng không có một nếp nhăn nào, giống như cả một đêm cũng không động đậy vậy, Kiều Ngộ An cũng không có quấy rầy hắn nghỉ ngơi, bản thân anh cũng mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng cũng muốn đợi bên cạnh Thời Niên.
Không có dũng khí, cũng không thể nằm xuống bên cạnh Thời Niên, nên Kiều Ngộ An đành ngồi ở mép giường, lưng dựa vào thành giường, cổ tựa ở thành giường, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong phòng, suy nghĩ miên man, lung tung hoang mang đến mức không biết mình đang nghĩ gì, nhưng nhắm mắt lại vẫn có thể thấy Tiểu Lôi nằm trên giường trong phòng cấp cứu.
Đôi mắt nhắm rồi mở, mở rồi lại nhắm, không biết cứ thế bao nhiêu lần, nhưng rồi cũng thực sự chìm vào giấc ngủ.
Anh thực sự quá mệt mỏi.
Kiều Ngộ An gần đây hình như thường hay nằm mơ, lần này cũng không ngoại lệ, anh cũng không có cảm giác mình đã ngủ rồi, mà lại thực sự xuất hiện ở hiện trường Lôi Cường đánh đập Tiểu Lôi, trong mơ rõ ràng anh cách Tiểu Lôi gần như thế, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể lại gần, thậm chí cũng không thể hét lên bảo Tiểu Lôi mau rời đi.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Lôi ngã xuống trước mặt mình, vỡ đầu chảy máu.
Sau đó hình ảnh thay đổi, anh lại xuất hiện trong một căn phòng đen kịt, xung quanh chỉ có một mình anh, không có gì hết, cũng không nhìn thấy gì, nhưng anh có thể cảm nhận được Thời Niên đang ở đây, cũng có thể nghe thấy tiếng thở của Thời Niên, anh sốt ruột gọi tên Thời Niên, nhưng Thời Niên lại không hề đáp lại anh, anh chạy thật lâu, tiếng hít thở càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng hít thở, anh giật mình xoay người, nhưng lại nhìn thấy mặt Thời Niên bê bết máu.
"Thời Niên!" Kiều Ngộ An chợt bừng tỉnh mới phát hiện mình đang nằm trên giường, còn Thời Niên thì đang đứng cạnh giường cúi người cẩn thận đắp chăn cho anh.
Có lẽ do tỉnh quá nhanh nên Kiều Ngộ An hơi không phân biệt được trong mơ và hiện thực, anh nhìn chằm chằm Thời Niên vài giây, bất giác đưa tay lên sờ mặt Thời Niên, như muốn xác nhận tính chân thật của người trước mặt này.
Ánh mắt Thời Niên rơi vào tay Kiều Ngộ An khi càng lúc càng gần mặt mình, hắn nhìn ra tay Kiều Ngộ An là hướng tới mặt mình, giữa tránh né và tiếp nhận thì không chút do dự lựa chọn vế sau, để Kiều Ngộ An đặt tay lên mặt mình.
Có lẽ là sắc mặt tái nhợt của Kiều Ngộ An khiến Thời Niên cảm thấy anh lúc này rất yếu ớt, cho nên ngay cả giọng nói cũng thả nhẹ:
"Gặp ác mộng?"
"Thời Niên?" Giọng Kiều Ngộ An mang theo có chút không xác định, ánh mắt cũng có chút mê mang: "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, tôi rất ổn." Thời Niên nắm cổ tay của bàn tay Kiều Ngộ An đang vuốt ve mặt mình: "Mơ thấy tôi?"
Kiều Ngộ An không nói chuyện, hiện tại anh đã phân biệt rõ trong mơ và hiện thực rồi, vỡ đầu chảy máu là mơ, mình đang chạm vào hiện tại là thực, thậm chí cũng biết tư thế của bọn họ lúc này có chút mờ ám, nhưng Kiều Ngộ An vốn tới đây để bày tỏ lòng mình, nên bầu không khí lúc này ra sao cũng không quan trọng.
Anh không quan tâm lắm.
Vừa định ngồi dậy nói chuyện với Thời Niên một cách trịnh trọng hơn, thẳng thắn giải thích những điều mình muốn, nhưng mới vừa cử động đã bị Thời Niên đè lại:
"Nằm im nào, anh bị sốt rồi."
Khi từ sốt này dạo qua trong đầu Kiều Ngộ An, anh hoàn toàn không cảm thấy mình bị sốt, đã rất lâu rồi anh không bị ốm, nghe Thời Niên nói thế, giơ tay lên sờ trán mình, có lẽ do tay cũng nóng, anh cũng không có cảm giác gì.
"Đâu có."
"Nhiệt độ của bàn tay và trán của anh có thể chênh lệch được bao nhiêu đâu?" Thời Niên hỏi.
Kiều Ngộ An nghe vậy mỉm cười yếu ớt: "Cũng đúng, nhưng tôi không cảm thấy mình bị sốt, có thể do tay cậu lạnh quá không?"
Nụ cười như vậy khiến Thời Niên cảm thấy có chút chói mắt, Kiều Ngộ An mà hắn biết chính là mặt trời, sẽ chiếu sáng ấm áp cho mọi người, nhưng hôm nay mặt trời dường như bị mây đen dày đặc bao phủ, dù cười nhưng cũng không khiến người ta thấy xán lạn.
Thời Niên có phần đau lòng Kiều Ngộ An như vậy, cũng có chút thất vọng với bản thân, Kiều Ngộ An đã mang đến cho hắn nhiều thay đổi như thế, nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ ra cách nào để khiến mặt trời này toả sáng lần nữa.
Bất đắc dĩ thở dài, cúi xuống áp trán mình với trán Kiều Ngộ An, hỏi anh:
"Vậy thì sao? Cảm giác được mình bị sốt chưa?"
Nói thật, Kiều Ngộ An vẫn không cảm nhận được, toàn bộ cảm quan của anh có lẽ chỉ còn sót lại đôi mắt, ngơ ngác nhìn thẳng vào Thời Niên, ngay cả hô hấp cũng tạm ngừng.
Bọn họ chưa từng dựa vào gần đến vậy, gần đến mức Kiều Ngộ An hơi chu môi một chút là có thể hôn được Thời Niên.
Miệng anh mấp máy, muốn hôn hắn.
Phẫu thuật rất thành công.
Nhưng Tiểu Lôi có tỉnh lại được hay không cũng chưa chắc chắn, nguy hiểm vẫn còn, cần phải quan sát chặt chẽ.
Đây đã là kết quả tốt nhất, Kiều Ngộ An hiểu, sau khi nhìn thấy thương thế của Tiểu Lôi, anh đã hiểu mình không nên mong cầu gì hơn.
Cảnh sát cũng bắt đầu thu thập chứng cứ, Kiều Ngộ An nói hết những gì có thể nói, sau khi Tiểu Lôi vào ICU thì chuẩn bị rời đi, ICU có y tá chuyên nghiệp chăm sóc cho Tiểu Lôi, Kiều Ngộ An không thể giúp được gì, còn Tiểu Lôi lúc này cũng không cảm nhận được anh.
Anh bận rộn suốt một đêm, Bạch Cẩm Thư bảo anh về nghỉ một ngày, nhưng Kiều Ngộ An lại lắc đầu, nhất quyết muốn về làm việc, song bị Bạch Cẩm Thư ngăn lại:
"Con đi cứu người hay muốn dọa người đây? Làm bác sĩ tuyệt đối không được cẩu thả, con thế này mẹ không thể nào giao bệnh nhân cho con được, hoặc là con về nhà nghỉ ngơi, hoặc là đến văn phòng của mẹ nằm."
Kiều Bình Sinh rất hiểu tâm trạng của Kiều Ngộ An, mặc dù chuyện đã xảy ra với Tiểu Lôi không phải trách nhiệm của Kiều Ngộ An, nhưng con mình mình biết, Kiều Ngộ An là người quá trách nhiệm, đây tất nhiên là chuyện tốt, nhưng có chút chuyện vụn vặt cũng cực kỳ dễ dàng để tâm, giống như bây giờ.
Anh quy kết hết nỗi đau mà Tiểu Lôi phải gánh chịu bây giờ là trách nhiệm của chính mình.
"Ngộ An." Kiều Bình Sinh vỗ vai anh mới biết được anh gồng chặt mình bao nhiêu: "Thả lỏng, thả lỏng nào, đây không phải lỗi của con, con đã làm rất tốt rồi."
Kiều Ngộ An cố gắng để bản thân thả lỏng, nhưng lại không làm được, những hình ảnh trong video cứ liên tục hiện lên trong đầu anh, anh không hiểu tâm lý của một người cha rốt cuộc vặn vẹo đến mức nào mới có thể xuống tay với con trai mình nặng như vậy, Kiều Ngộ An thậm chí còn nghi ngờ rằng cho dù sau khi Lôi Cường bị bắt về kết án thì gã ta cũng sẽ dùng mình có bệnh về tâm thần để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, Kiều Ngộ An đã hơi không khống chế chính mình.
"Ba." Kiều Ngộ An nói: "Hình như hiện tại con có chút khuynh hướng bạo lực."
"Ba biết, ba biết." Kiều Bình Sinh đứng bên cạnh Kiều Ngộ An, khẽ vỗ lưng anh:
"Ba nhìn thấy chuyện Tiểu Lôi gặp phải hiện tại, tâm trạng cũng giống như con vậy, nhưng con trai à, con phải hiểu, điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và người đó là chúng ta có nhân tính, có đạo đức, tôn trọng quy tắc và tôn trọng pháp luật, tất nhiên chúng ta có thể làm những gì chúng ta muốn, ba cũng biết con muốn ăn miếng trả miếng, ba tin con nhất định có thể làm được, nhưng con là bác sĩ, cứu tử phù thương*, sở dĩ Tiểu Lôi làm như vậy là bởi vì con cho cậu bé thấy được hy vọng, cho nên hiện tại cậu bé thà rằng đi đấu tranh với Thần chết, cũng muốn thoát khỏi vũng bùn kia, con không thể đợi khi cậu bé tỉnh lại để cậu bé phát hiện vì chính mình mà tổn thương con, vậy những chuyện cậu bé làm cũng đã không còn ý nghĩa gì."
* Cứu sống, chăm sóc người bị thương.
Không ai tin Kiều Ngộ An thật sự định làm gì Lôi Cường, nhưng dù biết anh chỉ nói vậy thôi, Kiều Bình Sinh vẫn kiên nhẫn khuyên bảo, đương nhiên Kiều Bình Sinh biết những đạo lý này Kiều Ngộ An đều hiểu, trước giờ con ông luôn là người thấu tình đạt lý, nhưng giờ phút này ông vẫn coi Kiều Ngộ An như một đứa trẻ.
Cũng không sai.
Con mình dẫu có thế nào cũng đều là trẻ con.
Cảm xúc của Kiều Ngộ An dần bình ổn trong sự trấn an của Kiều Bình Sinh, lúc này cảnh sát cũng thu thập đầy đủ chứng cứ và đi đến:
"Bác sĩ Kiều, xin anh hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý vụ án theo pháp luật, nghiêm trị tội phạm."
"Cảm ơn." Kiều Ngộ An nói.
Sau khi cảnh sát rời đi, Kiều Bình Sinh nhìn về phía Kiều Ngộ An:
"Để ba đưa con về, hay là đến văn phòng của mẹ con chờ một lát?"
Kiều Ngộ An không trả lời ngay, nhìn cũng chỉ im lặng vài giây rồi đưa ra quyết định, anh nói:
"Con muốn về."
Kiều Ngộ An không biết tại sao, vào lúc này anh chợt nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt muốn gặp Thời Niên.
Một ý nghĩ rất kỳ lạ và cũng rất bốc đồng, Kiều Ngộ An cũng không rõ vì sao, có lẽ là vì Tiểu Lôi sống chết chưa rõ làm Kiều Ngộ An thấy được quá nhiều điều tiếc nuối trong cuộc đời cậu bé, nên anh không muốn để lại cho mình có tiếc nuối.
Anh rất muốn gặp hắn, vội vã hơn bao giờ hết, muốn gặp hắn, muốn nói chuyện với hắn, nói rõ tâm ý của anh đối với hắn, còn về những vấn đề đã làm anh băn khoăn một thời gian, dường như cũng đã trở nên không quan trọng.
Anh thích Thời Niên, muốn ở bên hắn, nỗi thôi thúc này đã đánh bại mọi băn khoăn, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau kết bạn, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi ăn, có những thứ này tất nhiên rất tốt, nhưng nếu không có hẳn cũng sẽ không quá mức hối tiếc.
Ít nhất sẽ không có, từ đầu đến cuối sự tiếc nuối không dám bước ra một bước này mà bỏ lỡ Thời Niên càng nặng nề hơn.
Anh muốn ở bên Thời Niên.
Rất rất muốn.
Kiều Bình Sinh không biết Kiều Ngộ An đang nghĩ gì, nhưng lại cảm nhận được sự gấp gáp của anh, ông cũng không hỏi thêm, sau khi nói với Bạch Cẩm Thư một tiếng thì lái xe đưa Kiều Ngộ An về Tứ Quý Nhập Mộng.
Suốt dọc đường ông cũng không nói thêm gì với Kiều Ngộ An, còn Kiều Ngộ An bận rộn cả đêm cũng dần chìm vào giấc ngủ trong lộ trình lái xe dài gần một tiếng.
Kiều Ngộ An cũng sợ mình quá bốc đồng mà đưa ra những quyết định không lý trí, cũng lo mình suy xét nhiều việc chưa thấu đáo nên đã làm một giao hẹn với chính mình, nếu bản thân tỉnh dậy vẫn không hề có ý thay đổi, vậy thì anh sẽ nói hết ra với Thời Niên, theo đuổi Thời Niên một cách nghiêm túc.
Kiều Ngộ An đã tỉnh lại trước khi xe dừng, Kiều Bình Sinh tháo dây an toàn liếc nhìn anh:
"Trở về nghỉ ngơi cho tốt nhé, cần ba nấu cơm cho con không?"
Kiều Ngộ An không đáp lại ngay, đầu tiên anh nghĩ tới giao hẹn với bản thân trước khi mình thiếp đi kia, thử cảm nhận nội tâm của mình.
Không hề hoãn lại, anh vẫn muốn gặp Thời Niên, muốn nói cho hắn biết, phát hiện này không khiến Kiều Ngộ An thấy kinh ngạc gì, giống như ngay từ đầu anh đã biết mình sẽ kiên định như vậy.
Vì vậy anh đã không còn lo lắng, quyết định vâng theo trái tim mình, nên anh không giữ Kiều Bình Sinh lại:
"Không cần đâu ạ, con muốn ngủ một giấc."
Chuyện của Thời Niên tạm thời vẫn chưa được định, Kiều Ngộ An cũng không muốn để ba mẹ biết quá sớm, nhất là vào thời điểm như vậy.
Kiều Bình Sinh cũng muốn Kiều Ngộ An có thể nghỉ ngơi thật tốt nên cũng không khăng khăng ở lại, sau khi dặn dò anh vài câu thì lái xe đi.
Sau khi nhìn Kiều Bình Sinh rời đi, Kiều Ngộ An đi thẳng đến biệt thự số 4, dùng chìa khóa Thời Niên đưa cho mình mở cửa, lọt vào mắt vẫn là hoàn cảnh tối tăm quen thuộc, Kiều Ngộ An lẳng lặng đứng ở cửa vài giây, lấy điện thoại ra xem, lúc này cũng chỉ mới hơn chín giờ sáng, theo giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Thời Niên thì chắc hẳn hiện tại hắn vẫn chưa dậy.
Không sao, Kiều Ngộ An đợi được.
Kiều Ngộ An lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ của Thời Niên ra, so với biệt thự yên tĩnh quá mức, trong phòng ngủ của Thời Niên ngược lại vẫn có chút âm thanh.
Tiếng Thời Niên hít thở.
Âm thanh này khiến cho trái tim vốn bất an cả đêm của Kiều Ngộ An đột nhiên bình tĩnh trở lại, ngay cả nhịp đập cũng bắt đầu theo nhịp thở của Thời Niên, cuối cùng cùng một tần suất.
Kiều Ngộ An đi tới, Thời Niên còn chưa tỉnh, hắn vẫn ngủ rất quy củ, trên chăn cũng không có một nếp nhăn nào, giống như cả một đêm cũng không động đậy vậy, Kiều Ngộ An cũng không có quấy rầy hắn nghỉ ngơi, bản thân anh cũng mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng cũng muốn đợi bên cạnh Thời Niên.
Không có dũng khí, cũng không thể nằm xuống bên cạnh Thời Niên, nên Kiều Ngộ An đành ngồi ở mép giường, lưng dựa vào thành giường, cổ tựa ở thành giường, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong phòng, suy nghĩ miên man, lung tung hoang mang đến mức không biết mình đang nghĩ gì, nhưng nhắm mắt lại vẫn có thể thấy Tiểu Lôi nằm trên giường trong phòng cấp cứu.
Đôi mắt nhắm rồi mở, mở rồi lại nhắm, không biết cứ thế bao nhiêu lần, nhưng rồi cũng thực sự chìm vào giấc ngủ.
Anh thực sự quá mệt mỏi.
Kiều Ngộ An gần đây hình như thường hay nằm mơ, lần này cũng không ngoại lệ, anh cũng không có cảm giác mình đã ngủ rồi, mà lại thực sự xuất hiện ở hiện trường Lôi Cường đánh đập Tiểu Lôi, trong mơ rõ ràng anh cách Tiểu Lôi gần như thế, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể lại gần, thậm chí cũng không thể hét lên bảo Tiểu Lôi mau rời đi.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Lôi ngã xuống trước mặt mình, vỡ đầu chảy máu.
Sau đó hình ảnh thay đổi, anh lại xuất hiện trong một căn phòng đen kịt, xung quanh chỉ có một mình anh, không có gì hết, cũng không nhìn thấy gì, nhưng anh có thể cảm nhận được Thời Niên đang ở đây, cũng có thể nghe thấy tiếng thở của Thời Niên, anh sốt ruột gọi tên Thời Niên, nhưng Thời Niên lại không hề đáp lại anh, anh chạy thật lâu, tiếng hít thở càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng hít thở, anh giật mình xoay người, nhưng lại nhìn thấy mặt Thời Niên bê bết máu.
"Thời Niên!" Kiều Ngộ An chợt bừng tỉnh mới phát hiện mình đang nằm trên giường, còn Thời Niên thì đang đứng cạnh giường cúi người cẩn thận đắp chăn cho anh.
Có lẽ do tỉnh quá nhanh nên Kiều Ngộ An hơi không phân biệt được trong mơ và hiện thực, anh nhìn chằm chằm Thời Niên vài giây, bất giác đưa tay lên sờ mặt Thời Niên, như muốn xác nhận tính chân thật của người trước mặt này.
Ánh mắt Thời Niên rơi vào tay Kiều Ngộ An khi càng lúc càng gần mặt mình, hắn nhìn ra tay Kiều Ngộ An là hướng tới mặt mình, giữa tránh né và tiếp nhận thì không chút do dự lựa chọn vế sau, để Kiều Ngộ An đặt tay lên mặt mình.
Có lẽ là sắc mặt tái nhợt của Kiều Ngộ An khiến Thời Niên cảm thấy anh lúc này rất yếu ớt, cho nên ngay cả giọng nói cũng thả nhẹ:
"Gặp ác mộng?"
"Thời Niên?" Giọng Kiều Ngộ An mang theo có chút không xác định, ánh mắt cũng có chút mê mang: "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, tôi rất ổn." Thời Niên nắm cổ tay của bàn tay Kiều Ngộ An đang vuốt ve mặt mình: "Mơ thấy tôi?"
Kiều Ngộ An không nói chuyện, hiện tại anh đã phân biệt rõ trong mơ và hiện thực rồi, vỡ đầu chảy máu là mơ, mình đang chạm vào hiện tại là thực, thậm chí cũng biết tư thế của bọn họ lúc này có chút mờ ám, nhưng Kiều Ngộ An vốn tới đây để bày tỏ lòng mình, nên bầu không khí lúc này ra sao cũng không quan trọng.
Anh không quan tâm lắm.
Vừa định ngồi dậy nói chuyện với Thời Niên một cách trịnh trọng hơn, thẳng thắn giải thích những điều mình muốn, nhưng mới vừa cử động đã bị Thời Niên đè lại:
"Nằm im nào, anh bị sốt rồi."
Khi từ sốt này dạo qua trong đầu Kiều Ngộ An, anh hoàn toàn không cảm thấy mình bị sốt, đã rất lâu rồi anh không bị ốm, nghe Thời Niên nói thế, giơ tay lên sờ trán mình, có lẽ do tay cũng nóng, anh cũng không có cảm giác gì.
"Đâu có."
"Nhiệt độ của bàn tay và trán của anh có thể chênh lệch được bao nhiêu đâu?" Thời Niên hỏi.
Kiều Ngộ An nghe vậy mỉm cười yếu ớt: "Cũng đúng, nhưng tôi không cảm thấy mình bị sốt, có thể do tay cậu lạnh quá không?"
Nụ cười như vậy khiến Thời Niên cảm thấy có chút chói mắt, Kiều Ngộ An mà hắn biết chính là mặt trời, sẽ chiếu sáng ấm áp cho mọi người, nhưng hôm nay mặt trời dường như bị mây đen dày đặc bao phủ, dù cười nhưng cũng không khiến người ta thấy xán lạn.
Thời Niên có phần đau lòng Kiều Ngộ An như vậy, cũng có chút thất vọng với bản thân, Kiều Ngộ An đã mang đến cho hắn nhiều thay đổi như thế, nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ ra cách nào để khiến mặt trời này toả sáng lần nữa.
Bất đắc dĩ thở dài, cúi xuống áp trán mình với trán Kiều Ngộ An, hỏi anh:
"Vậy thì sao? Cảm giác được mình bị sốt chưa?"
Nói thật, Kiều Ngộ An vẫn không cảm nhận được, toàn bộ cảm quan của anh có lẽ chỉ còn sót lại đôi mắt, ngơ ngác nhìn thẳng vào Thời Niên, ngay cả hô hấp cũng tạm ngừng.
Bọn họ chưa từng dựa vào gần đến vậy, gần đến mức Kiều Ngộ An hơi chu môi một chút là có thể hôn được Thời Niên.
Miệng anh mấp máy, muốn hôn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất