Chương 73
Cuối kỳ đại học Bắc Kinh thường tổ chức thực tập dã ngoại một tuần, chỉ là Dương Nhữ Thành có thói quen khác biệt, ông hay xếp lịch thực tập khoảng một tháng sau khi khai giảng.
Địa điểm thực tập dã ngoại của đại học Bắc Kinh luôn là Hoài Sơn, trên núi có mấy căn cứ thí nghiệm và nhà kính lớn, cách thủ đô năm tiếng chạy xe.
Thực tập lần này chia nhóm nộp báo cáo, mỗi nhóm hai hay ba người đều được, có thể chọn thực vật học hoặc động vật học.
Liên tục có người rủ Cố Tinh Dã lập nhóm nhưng hắn không nhận lời mà muốn chung nhóm với Yến Hạc Thanh.
Hắn rất hiếu kỳ về cậu.
Chẳng liên quan gì đến Lâm Phong Trí cả, hắn không quan tâm bọn họ có quan hệ thế nào, chỉ đơn thuần là tò mò về Yến Hạc Thanh mà thôi.
Hắn gửi lời mời kết bạn cho Yến Hạc Thanh.
Nửa ngày sau vẫn không có phản ứng gì.
Sau đó Cố Tinh Dã thấy một bạn học nhắn trong nhóm chat của lớp, "Đừng tìm tớ! Tớ, bạn Triển và bạn học mới là đủ quân số rồi!"
Bạn học mới chỉ có một người, Yến Hạc Thanh.
Yến Hạc Thanh phớt lờ lời mời kết bạn của Cố Tinh Dã rồi chấp nhận lời mời của một nam sinh gửi sau, nam sinh này từng nói chuyện với Yến Hạc Thanh mấy lần, tính tình khá tốt, sau khi Yến Hạc Thanh đồng ý, hắn lập tức kéo cậu vào nhóm.
Trong nhóm còn có một nữ sinh lớp 2 khoa Sinh tên là Triển Phinh Đình.
Vào nhóm, nam sinh hỏi họ muốn chọn thực vật học hay động vật học, thực vật học là phân biệt, bồi dưỡng và lai tạo thực vật, động vật học là bắt côn trùng, còn có hoạt động leo núi ban đêm.
Triển Phinh Đình phát biểu ý kiến trước, "Bỏ phiếu quyết định đi, thiểu số nghe theo đa số, tớ chọn thực vật."
Nam sinh đang theo đuổi Triển Phinh Đình, trong lòng cũng muốn chọn thực vật, nhưng Yến Hạc Thanh do hắn kéo vào nên vẫn phải chờ ý kiến của cậu rồi mới quyết định, "Còn Hạc Thanh?"
Yến Hạc Thanh, "Thực vật."
Nam sinh cảm động không thôi, nhắn riêng cho Yến Hạc Thanh, "Hức hức, cảm ơn người anh em! Về trường mời cậu ăn xiên que nhé!"
Đồng thời nhắn trong nhóm, "Tớ cũng chọn thực vật! Toàn phiếu thông qua, nhóm chúng ta quyết định chọn thực vật!"
Yến Hạc Thanh trả lời ba chữ, "Không cần đâu." Không phải cậu muốn giúp nam sinh mà thật sự muốn chọn thực vật, cất điện thoại vào, dưới lầu vang lên động tĩnh, cậu đi tới bên cửa sổ, Lục Mục Trì đã về.
Lần này đầu bếp nhắc Lục Mục Trì bánh tai heo ăn nóng sẽ càng ngon hơn nên hắn cố ý bỏ vào túi và hộp giữ nhiệt, lái xe như bay về biệt thự, muốn dùng bánh tai heo nóng giòn để lấy lòng Yến Hạc Thanh.
Hắn xách hộp giữ nhiệt chạy nhanh vào biệt thự, vừa tới đầu cầu thang đã liếc thấy bóng người gầy gò trong phòng khách, hắn đột ngột dừng lại rồi quay đầu đi tới chỗ Yến Hạc Thanh, bộ dạng đắc ý như đang chờ ban thưởng, "Bảo đảm em không bao giờ ăn bánh tai heo nào ngon hơn cái này đâu."
Đến gần.
Yến Hạc Thanh không trả lời hắn mà nhìn chiếc ghế salon kia.
Đúng như miêu tả trong nguyên tác, hàng trăm tấm da nguyên miếng được may bằng tay, chính trên chiếc salon này cậu đã bị làm nhục vô số lần.
Cậu thu mắt lại rồi bình tĩnh nhìn sang, "Cô Từ đi rồi."
Lục Mục Trì buột miệng hỏi, "Đi đâu ——" Nụ cười của hắn cứng đờ, con ngươi mở to, "Cái gì?"
Yến Hạc Thanh không trả lời mà chỉ nhìn xoáy vào hắn.
Nhịp tim Lục Mục Trì không ngừng tăng tốc, cảm giác hồi bé lại ập tới, bất an, nóng lòng, bàng hoàng, phẫn nộ...... Hắn buông hộp giữ nhiệt xuống rồi quay người chạy tới cầu thang, lao lên lầu hai.
Đến đầu cầu thang, hắn đột ngột dừng lại rồi nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, mười ngón tay run lẩy bẩy, nắm lại thả ra mấy lần mới khô cằn mở miệng. "Mẹ......"
Không phát ra được âm thanh nào.
Hồi lâu sau, hắn lại chạy tới đạp tung cửa.
Cửa sổ mở toang, gió cuốn tấm rèm bay phất phơ, chăn mền trải ngay ngắn trên giường nhưng không thấy bóng dáng người phụ nữ kia nữa.
Đầu óc Lục Mục Trì trống rỗng.
Khi hoàn hồn lại thì hắn đã lao xuống phòng khách, hai mắt đỏ ngầu, bóng dáng gầy gò kia vẫn còn đó, thế mà cậu vẫn dám ở lại!
Thậm chí Yến Hạc Thanh còn chẳng thèm chạy!
Lục Mục Trì tiến lên mấy bước, bàn tay nổi đầy gân vươn tới cần cổ trắng nõn thanh mảnh kia, chưa chạm tới thì lại nghiêng đi, nắm chặt bả vai Yến Hạc Thanh, đầu ngón tay gần như ghim vào da thịt, Lục Mục Trì nghiến răng rít lên, "Sao không chạy hả?"
Khỏi cần hỏi, một mình Từ Kiều Âm không thể nào trốn được. Trừ khi có người giúp!
Người đó chính là Yến Hạc Thanh!
Yến Hạc Thanh nhận ra thay đổi nhỏ nhặt này của Lục Mục Trì, so với ngạt thở vì bị bóp cổ thì cơn đau khi bị nắm vai chẳng đáng là gì, vẻ mặt cậu không hề nao núng, "Sao tôi phải chạy."
Lục Mục Trì gào lên, "Mẹ kiếp tôi chạy khắp thành phố để tìm bánh tai heo ngon nhất cho em, chỉ vì muốn thấy em cười, thế mà em đã làm gì? Em giúp mẹ tôi bỏ trốn! Em còn hỏi tại sao phải chạy à!"
Cơn phẫn nộ của hắn làm quản gia và người hầu sợ hãi đứng xa xa, nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng.
Yến Hạc Thanh đang ở giữa tâm bão mà chẳng chút nao núng, thậm chí lông mày còn không hề nhíu, đôi môi hờ hững thốt ra một câu, "Đó chỉ là mong muốn đơn phương của anh thôi."
"Em muốn chết à!" Lục Mục Trì đột ngột đẩy Yến Hạc Thanh vào thành ghế salon, hai tay nắm vai cậu đè xuống, trong mắt vằn vện tơ máu, "Tôi giết em!"
Người hầu hoảng sợ đẩy quản gia tới can ngăn, quản gia cũng sợ xảy ra án mạng nên nuốt nước bọt mấy lần, lấy hết can đảm đi tới nói, "Thiếu gia ——"
"Cút!" Lục Mục Trì hét toáng, "Cút mẹ ra ngoài đi!"
Quản gia và người hầu bị quát thì toàn thân run rẩy, quay sang nhìn nhau rồi rón rén chạy ra biệt thự, không dám chậm trễ.
Ra khỏi biệt thự, trong lòng quản gia nóng như lửa đốt, nghĩ ngợi giây lát rồi đi tới một góc, run tay lấy điện thoại ra gọi một cuộc, "Mau lên! Tìm giùm tôi số của Lục tổng đi, chậm thêm chút nữa sẽ xảy ra chuyện đấy!"
Lục tổng mà ông nói là Lục Lẫm, giờ chỉ có Lục Lẫm mới kiềm chế được Lục Mục Trì mà thôi.
Lúc này trong phòng khách, Yến Hạc Thanh chẳng mảy may dao động.
Đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia nhìn xuyên qua Lục Mục Trì, thấy được một cảnh tượng khác.
Trong nguyên tác, có lần Lâm Phong Trí đi xem phim với Cố Tinh Dã, Lục Mục Trì lập tức nổi điên, tra tấn cậu điên cuồng.
Ngay trên ghế salon này, thiếu niên thoi thóp, lần đầu tiên có ý nghĩ thà chết còn hơn.
Mẹ, cha, em trai, xin lỗi......
Sống tiếp thật sự mệt mỏi quá.
Con ngươi màu nâu nhạt không có tiêu cự, thều thào nói: "Anh tra tấn em thế này không sợ em chết sao."
Lục Mục Trì nở nụ cười tàn nhẫn, từ trên cao nhìn xuống cậu.
"Mày không nỡ chết đâu, mày yêu tao mà."
......
Thoát ra khỏi cảnh tượng trong nguyên tác, Yến Hạc Thanh bình tĩnh đối diện với đôi mắt khát máu kia, "Anh sẽ không làm thế đâu."
Thái độ thản nhiên của cậu đã hoàn toàn chọc giận Lục Mục Trì, trán hắn sung huyết, thậm chí còn không phân biệt được giờ phút này mình quan tâm đến việc Từ Kiều Âm được Yến Hạc Thanh thả chạy hay là Yến Hạc Thanh xem thường mình hơn.
Hắn gằn từng chữ, "Yến Hạc Thanh, đừng ỷ tôi thích em mà thách thức giới hạn cuối cùng của tôi!"
"Anh có thích tôi sao?" Yến Hạc Thanh nở nụ cười giễu cợt, "Thích kiểu đem tiền ra sỉ nhục và dùng bạo lực ấy à."
"Em ——" Lục Mục Trì chỉ hận không thể lập tức khóa miệng Yến Hạc Thanh, từng chữ xoáy sâu làm hắn á khẩu không trả lời được.
"Đối với anh, tôi và con mèo kia chẳng khác gì nhau cả." Từng lời của Yến Hạc Thanh đâm thẳng vào tim gan, "Vui thì mua đồ hộp cao cấp dỗ dành, không vui thì vứt ở ven đường."
"Câm miệng!" Lục Mục Trì thẹn quá hoá giận, túm lấy cổ áo Yến Hạc Thanh, "Em còn mạnh miệng nữa có tin tôi nhốt em lại không!"
"Tin chứ." Yến Hạc Thanh khẽ gật đầu, "Người trước bị anh nhốt lại, tôi vừa giúp bà ấy trốn còn gì."
Bị đâm trúng chỗ đau, Lục Mục Trì suýt bóp nát xương tay. "Đừng nói nữa! Tôi bảo em đừng nói nữa!"
Yến Hạc Thanh không dừng lại mà bình tĩnh vạch trần hắn, "Anh hận ông nội mình, hận ông ta làm anh mất mẹ, mất đi tự do. Nhưng anh và ông ta chẳng khác gì nhau cả, anh cũng là người như vậy thôi."
"Tôi không phải!" Lục Mục Trì nóng nảy phản bác.
Trong đầu hiện ra cảnh hắn bị Lục Xương Thành giam cầm.
Cách đây không lâu, nhờ Yến Hạc Thanh thuyết phục nên hắn mới được tự do trở lại, tự do có hạn.
Yến Hạc Thanh đột nhiên chụp lấy cánh tay Lục Mục Trì rồi hất mạnh ra, hệt như quăng đi một túi rác.
Thể trọng tăng mười mấy ký đã phát huy tác dụng trong thời khắc này.
Vẫn chưa đủ mạnh nhưng cũng không còn là cừu non đợi làm thịt nữa.
"Lục Mục Trì, anh chẳng hề yêu ai cả, anh chỉ yêu mình thôi." Yến Hạc Thanh nhìn hắn không chớp mắt, "Đừng tìm cô Từ nữa, anh biết rõ hơn ai hết mà, nếu làm lớn chuyện thì ông nội anh sẽ không tha cho bà ấy đâu."
Lục Mục Trì sững sờ tại chỗ.
Hắn nghe thấy Yến Hạc Thanh bỏ đi, nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng vẫn đứng bất động.
——
Ngoài nhà, khó khăn lắm quản gia mới tìm được số của Lục Lẫm, cửa biệt thự mở ra.
Mọi người kinh ngạc nhìn Yến Hạc Thanh, cậu vẫn bình an vô sự.
Quản gia khựng lại, cầm điện thoại nghẹn họng nhìn trân trối Yến Hạc Thanh lên xe lái đi.
Xe đi hồi lâu quản gia mới định thần lại, cúi đầu xóa bỏ dãy số chưa kịp gọi.
Cùng lúc đó, trợ lý đang báo cáo với Lục Lẫm.
"Người hỏi số của ngài là quản gia riêng của tiểu thiểu gia đấy ạ."
Lục Lẫm lật hồ sơ, "Chuyện gì."
"Không nói ạ." Trợ lý báo cáo chi tiết, "Chỉ nói là ông ta có vẻ gấp lắm."
Lục Lẫm không lên tiếng, ngụ ý là trợ lý có thể ra ngoài, trợ lý quay người đi, chợt nhớ ra một chuyện nên lại quay đầu nói, "Lục tổng, có tin tức từ khoa Sinh ở đại học Bắc Kinh, tuần sau khoa Sinh sẽ đến Hoài Sơn thực tập dã ngoại một tuần, muốn lấy kinh phí từ quỹ học bổng đấy ạ."
Mấy chuyện nhỏ nhặt này trước đây không cần báo cho trợ lý vì tập đoàn có người chuyên phụ trách, nhưng năm nay thì khác, Yến Hạc Thanh học khoa Sinh ở đại học Bắc Kinh nên trợ lý hết mực chú ý.
Trợ lý liếc nhìn chậu sen đá tươi tốt hoàn toàn không hợp với phòng làm việc kia.
Hắn đoán là Yến Hạc Thanh tặng.
Lục Lẫm lật ra một trang, "Thời gian cụ thể."
"Chiều mai ạ."
*
Lái xe xuống đường cao tốc, Yến Hạc Thanh không về nhà mà đến viện mồ côi.
Chiều mai lên đường đi thực tập dã ngoại nên cậu tới chuyển lời cho dì Trương trước.
Đến viện mồ côi thì trời vừa sập tối, ánh đèn neon hắt ra từ viện mồ côi, Yến Hạc Thanh xuống xe, khi đặt chân xuống đất mới có cảm giác chân thực.
Cậu có sợ hãi không?
Trong khoảnh khắc đối mặt với Lục Mục Trì, có lẽ là có.
Mồi thả xuống, xách cần lên mới biết rốt cuộc câu được con mồi thế nào.
Cuối cùng cậu đã thắng.
Cá con câu được cá lớn.
Từ giờ khắc này trở đi, đến lượt Lục Mục Trì trải nghiệm địa ngục.
Yến Hạc Thanh ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Đêm xuân.
Sao sắp xuất hiện rồi.
Gần tám giờ, nhân viên còn đang tăng ca thi công ở viện mồ côi, lũ trẻ nô đùa ầm ĩ, cười toe toét cổ vũ họ cố lên.
Lắp thang máy xong, các bạn trên lầu bốn lầu năm có thể xuống lầu chơi đùa và phơi nắng với chúng rồi!
Bảo vệ nói dì Trương ở ký túc xá, Yến Hạc Thanh đi tới, thấy thang máy thì hơi bất ngờ.
Lâu rồi chưa đến, thế mà viện mồ côi còn trang bị cả thang máy.
Dì Trương đang nhiệt tình phụ giúp đưa dụng cụ, lúc giải lao thấy Yến Hạc Thanh thì vui ra mặt, lau tay vào tạp dề rồi chạy tới chào hỏi, "Tiểu Yến!"
Yến Hạc Thanh bận học nên ít tới đây hơn, dì Trương thắc mắc. "Sao lại đến giờ này vậy?"
Yến Hạc Thanh dời mắt khỏi thang máy rồi thuật lại lời từ biệt của Từ Kiều Âm, bà đã tìm một lý do hợp tình hợp lý, "Bà ấy muốn đến miền Tây dạy học, suy nghĩ lâu lắm rồi, hôm nay mới quyết định lên đường, bà ấy dặn dì đừng lo, sau khi thu xếp ổn định sẽ liên lạc với dì."
Dì Trương vừa yên tâm vừa đỏ hoe mắt, "Thì ra cô Từ đi dạy ở xa! Chuyện có bao lớn đâu mà cắt đứt liên lạc chứ! Làm dì lo cho bà ấy suốt hai tháng nay, bà ấy...... bà ấy mà gọi thì dì phải mắng cho một trận mới được!" Bà cười vô cùng vui vẻ.
Chuyển lời xong, Yến Hạc Thanh chuẩn bị về nhà thu xếp hành lý, trước khi đi cậu lại nhìn về phía thang máy.
Lục Lẫm tài trợ sao?
Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi dì Trương.
Dì Trương gật đầu, "Đúng vậy! Ông chủ lớn của Lục thị ấy, trời ạ, dì chưa từng thấy ai hào phóng hơn cậu ấy, còn chu đáo nữa! Lần này viện mồ côi chúng ta gặp được người tốt rồi."
Bà nói tiếp, "Tiểu Yến, thì ra cháu từng ở viện mồ côi này à! Nếu không phải nhân viên cũ nhận ra cháu thì dì cũng chẳng biết đâu."
Mi mắt Yến Hạc Thanh giật giật, "Nhân viên cũ?"
Dì Trương kể lại chuyện ở công viên trò chơi đêm đó.
"Chị Triệu về hưu hơn mười năm rồi, trước kia từng gặp cháu ở viện mồ côi, bà ấy có ấn tượng mạnh với cháu lắm, ngay cả nguyên nhân nhà cháu gặp nạn cũng nhớ như in, lúc đó có ông chủ Lục thị nữa."
Yến Hạc Thanh lập tức khựng lại.
Lục Lẫm biết nguyên nhân nhà cậu gặp nạn sao?
Biết vụ cháy kia sao?
Địa điểm thực tập dã ngoại của đại học Bắc Kinh luôn là Hoài Sơn, trên núi có mấy căn cứ thí nghiệm và nhà kính lớn, cách thủ đô năm tiếng chạy xe.
Thực tập lần này chia nhóm nộp báo cáo, mỗi nhóm hai hay ba người đều được, có thể chọn thực vật học hoặc động vật học.
Liên tục có người rủ Cố Tinh Dã lập nhóm nhưng hắn không nhận lời mà muốn chung nhóm với Yến Hạc Thanh.
Hắn rất hiếu kỳ về cậu.
Chẳng liên quan gì đến Lâm Phong Trí cả, hắn không quan tâm bọn họ có quan hệ thế nào, chỉ đơn thuần là tò mò về Yến Hạc Thanh mà thôi.
Hắn gửi lời mời kết bạn cho Yến Hạc Thanh.
Nửa ngày sau vẫn không có phản ứng gì.
Sau đó Cố Tinh Dã thấy một bạn học nhắn trong nhóm chat của lớp, "Đừng tìm tớ! Tớ, bạn Triển và bạn học mới là đủ quân số rồi!"
Bạn học mới chỉ có một người, Yến Hạc Thanh.
Yến Hạc Thanh phớt lờ lời mời kết bạn của Cố Tinh Dã rồi chấp nhận lời mời của một nam sinh gửi sau, nam sinh này từng nói chuyện với Yến Hạc Thanh mấy lần, tính tình khá tốt, sau khi Yến Hạc Thanh đồng ý, hắn lập tức kéo cậu vào nhóm.
Trong nhóm còn có một nữ sinh lớp 2 khoa Sinh tên là Triển Phinh Đình.
Vào nhóm, nam sinh hỏi họ muốn chọn thực vật học hay động vật học, thực vật học là phân biệt, bồi dưỡng và lai tạo thực vật, động vật học là bắt côn trùng, còn có hoạt động leo núi ban đêm.
Triển Phinh Đình phát biểu ý kiến trước, "Bỏ phiếu quyết định đi, thiểu số nghe theo đa số, tớ chọn thực vật."
Nam sinh đang theo đuổi Triển Phinh Đình, trong lòng cũng muốn chọn thực vật, nhưng Yến Hạc Thanh do hắn kéo vào nên vẫn phải chờ ý kiến của cậu rồi mới quyết định, "Còn Hạc Thanh?"
Yến Hạc Thanh, "Thực vật."
Nam sinh cảm động không thôi, nhắn riêng cho Yến Hạc Thanh, "Hức hức, cảm ơn người anh em! Về trường mời cậu ăn xiên que nhé!"
Đồng thời nhắn trong nhóm, "Tớ cũng chọn thực vật! Toàn phiếu thông qua, nhóm chúng ta quyết định chọn thực vật!"
Yến Hạc Thanh trả lời ba chữ, "Không cần đâu." Không phải cậu muốn giúp nam sinh mà thật sự muốn chọn thực vật, cất điện thoại vào, dưới lầu vang lên động tĩnh, cậu đi tới bên cửa sổ, Lục Mục Trì đã về.
Lần này đầu bếp nhắc Lục Mục Trì bánh tai heo ăn nóng sẽ càng ngon hơn nên hắn cố ý bỏ vào túi và hộp giữ nhiệt, lái xe như bay về biệt thự, muốn dùng bánh tai heo nóng giòn để lấy lòng Yến Hạc Thanh.
Hắn xách hộp giữ nhiệt chạy nhanh vào biệt thự, vừa tới đầu cầu thang đã liếc thấy bóng người gầy gò trong phòng khách, hắn đột ngột dừng lại rồi quay đầu đi tới chỗ Yến Hạc Thanh, bộ dạng đắc ý như đang chờ ban thưởng, "Bảo đảm em không bao giờ ăn bánh tai heo nào ngon hơn cái này đâu."
Đến gần.
Yến Hạc Thanh không trả lời hắn mà nhìn chiếc ghế salon kia.
Đúng như miêu tả trong nguyên tác, hàng trăm tấm da nguyên miếng được may bằng tay, chính trên chiếc salon này cậu đã bị làm nhục vô số lần.
Cậu thu mắt lại rồi bình tĩnh nhìn sang, "Cô Từ đi rồi."
Lục Mục Trì buột miệng hỏi, "Đi đâu ——" Nụ cười của hắn cứng đờ, con ngươi mở to, "Cái gì?"
Yến Hạc Thanh không trả lời mà chỉ nhìn xoáy vào hắn.
Nhịp tim Lục Mục Trì không ngừng tăng tốc, cảm giác hồi bé lại ập tới, bất an, nóng lòng, bàng hoàng, phẫn nộ...... Hắn buông hộp giữ nhiệt xuống rồi quay người chạy tới cầu thang, lao lên lầu hai.
Đến đầu cầu thang, hắn đột ngột dừng lại rồi nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, mười ngón tay run lẩy bẩy, nắm lại thả ra mấy lần mới khô cằn mở miệng. "Mẹ......"
Không phát ra được âm thanh nào.
Hồi lâu sau, hắn lại chạy tới đạp tung cửa.
Cửa sổ mở toang, gió cuốn tấm rèm bay phất phơ, chăn mền trải ngay ngắn trên giường nhưng không thấy bóng dáng người phụ nữ kia nữa.
Đầu óc Lục Mục Trì trống rỗng.
Khi hoàn hồn lại thì hắn đã lao xuống phòng khách, hai mắt đỏ ngầu, bóng dáng gầy gò kia vẫn còn đó, thế mà cậu vẫn dám ở lại!
Thậm chí Yến Hạc Thanh còn chẳng thèm chạy!
Lục Mục Trì tiến lên mấy bước, bàn tay nổi đầy gân vươn tới cần cổ trắng nõn thanh mảnh kia, chưa chạm tới thì lại nghiêng đi, nắm chặt bả vai Yến Hạc Thanh, đầu ngón tay gần như ghim vào da thịt, Lục Mục Trì nghiến răng rít lên, "Sao không chạy hả?"
Khỏi cần hỏi, một mình Từ Kiều Âm không thể nào trốn được. Trừ khi có người giúp!
Người đó chính là Yến Hạc Thanh!
Yến Hạc Thanh nhận ra thay đổi nhỏ nhặt này của Lục Mục Trì, so với ngạt thở vì bị bóp cổ thì cơn đau khi bị nắm vai chẳng đáng là gì, vẻ mặt cậu không hề nao núng, "Sao tôi phải chạy."
Lục Mục Trì gào lên, "Mẹ kiếp tôi chạy khắp thành phố để tìm bánh tai heo ngon nhất cho em, chỉ vì muốn thấy em cười, thế mà em đã làm gì? Em giúp mẹ tôi bỏ trốn! Em còn hỏi tại sao phải chạy à!"
Cơn phẫn nộ của hắn làm quản gia và người hầu sợ hãi đứng xa xa, nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng.
Yến Hạc Thanh đang ở giữa tâm bão mà chẳng chút nao núng, thậm chí lông mày còn không hề nhíu, đôi môi hờ hững thốt ra một câu, "Đó chỉ là mong muốn đơn phương của anh thôi."
"Em muốn chết à!" Lục Mục Trì đột ngột đẩy Yến Hạc Thanh vào thành ghế salon, hai tay nắm vai cậu đè xuống, trong mắt vằn vện tơ máu, "Tôi giết em!"
Người hầu hoảng sợ đẩy quản gia tới can ngăn, quản gia cũng sợ xảy ra án mạng nên nuốt nước bọt mấy lần, lấy hết can đảm đi tới nói, "Thiếu gia ——"
"Cút!" Lục Mục Trì hét toáng, "Cút mẹ ra ngoài đi!"
Quản gia và người hầu bị quát thì toàn thân run rẩy, quay sang nhìn nhau rồi rón rén chạy ra biệt thự, không dám chậm trễ.
Ra khỏi biệt thự, trong lòng quản gia nóng như lửa đốt, nghĩ ngợi giây lát rồi đi tới một góc, run tay lấy điện thoại ra gọi một cuộc, "Mau lên! Tìm giùm tôi số của Lục tổng đi, chậm thêm chút nữa sẽ xảy ra chuyện đấy!"
Lục tổng mà ông nói là Lục Lẫm, giờ chỉ có Lục Lẫm mới kiềm chế được Lục Mục Trì mà thôi.
Lúc này trong phòng khách, Yến Hạc Thanh chẳng mảy may dao động.
Đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia nhìn xuyên qua Lục Mục Trì, thấy được một cảnh tượng khác.
Trong nguyên tác, có lần Lâm Phong Trí đi xem phim với Cố Tinh Dã, Lục Mục Trì lập tức nổi điên, tra tấn cậu điên cuồng.
Ngay trên ghế salon này, thiếu niên thoi thóp, lần đầu tiên có ý nghĩ thà chết còn hơn.
Mẹ, cha, em trai, xin lỗi......
Sống tiếp thật sự mệt mỏi quá.
Con ngươi màu nâu nhạt không có tiêu cự, thều thào nói: "Anh tra tấn em thế này không sợ em chết sao."
Lục Mục Trì nở nụ cười tàn nhẫn, từ trên cao nhìn xuống cậu.
"Mày không nỡ chết đâu, mày yêu tao mà."
......
Thoát ra khỏi cảnh tượng trong nguyên tác, Yến Hạc Thanh bình tĩnh đối diện với đôi mắt khát máu kia, "Anh sẽ không làm thế đâu."
Thái độ thản nhiên của cậu đã hoàn toàn chọc giận Lục Mục Trì, trán hắn sung huyết, thậm chí còn không phân biệt được giờ phút này mình quan tâm đến việc Từ Kiều Âm được Yến Hạc Thanh thả chạy hay là Yến Hạc Thanh xem thường mình hơn.
Hắn gằn từng chữ, "Yến Hạc Thanh, đừng ỷ tôi thích em mà thách thức giới hạn cuối cùng của tôi!"
"Anh có thích tôi sao?" Yến Hạc Thanh nở nụ cười giễu cợt, "Thích kiểu đem tiền ra sỉ nhục và dùng bạo lực ấy à."
"Em ——" Lục Mục Trì chỉ hận không thể lập tức khóa miệng Yến Hạc Thanh, từng chữ xoáy sâu làm hắn á khẩu không trả lời được.
"Đối với anh, tôi và con mèo kia chẳng khác gì nhau cả." Từng lời của Yến Hạc Thanh đâm thẳng vào tim gan, "Vui thì mua đồ hộp cao cấp dỗ dành, không vui thì vứt ở ven đường."
"Câm miệng!" Lục Mục Trì thẹn quá hoá giận, túm lấy cổ áo Yến Hạc Thanh, "Em còn mạnh miệng nữa có tin tôi nhốt em lại không!"
"Tin chứ." Yến Hạc Thanh khẽ gật đầu, "Người trước bị anh nhốt lại, tôi vừa giúp bà ấy trốn còn gì."
Bị đâm trúng chỗ đau, Lục Mục Trì suýt bóp nát xương tay. "Đừng nói nữa! Tôi bảo em đừng nói nữa!"
Yến Hạc Thanh không dừng lại mà bình tĩnh vạch trần hắn, "Anh hận ông nội mình, hận ông ta làm anh mất mẹ, mất đi tự do. Nhưng anh và ông ta chẳng khác gì nhau cả, anh cũng là người như vậy thôi."
"Tôi không phải!" Lục Mục Trì nóng nảy phản bác.
Trong đầu hiện ra cảnh hắn bị Lục Xương Thành giam cầm.
Cách đây không lâu, nhờ Yến Hạc Thanh thuyết phục nên hắn mới được tự do trở lại, tự do có hạn.
Yến Hạc Thanh đột nhiên chụp lấy cánh tay Lục Mục Trì rồi hất mạnh ra, hệt như quăng đi một túi rác.
Thể trọng tăng mười mấy ký đã phát huy tác dụng trong thời khắc này.
Vẫn chưa đủ mạnh nhưng cũng không còn là cừu non đợi làm thịt nữa.
"Lục Mục Trì, anh chẳng hề yêu ai cả, anh chỉ yêu mình thôi." Yến Hạc Thanh nhìn hắn không chớp mắt, "Đừng tìm cô Từ nữa, anh biết rõ hơn ai hết mà, nếu làm lớn chuyện thì ông nội anh sẽ không tha cho bà ấy đâu."
Lục Mục Trì sững sờ tại chỗ.
Hắn nghe thấy Yến Hạc Thanh bỏ đi, nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng vẫn đứng bất động.
——
Ngoài nhà, khó khăn lắm quản gia mới tìm được số của Lục Lẫm, cửa biệt thự mở ra.
Mọi người kinh ngạc nhìn Yến Hạc Thanh, cậu vẫn bình an vô sự.
Quản gia khựng lại, cầm điện thoại nghẹn họng nhìn trân trối Yến Hạc Thanh lên xe lái đi.
Xe đi hồi lâu quản gia mới định thần lại, cúi đầu xóa bỏ dãy số chưa kịp gọi.
Cùng lúc đó, trợ lý đang báo cáo với Lục Lẫm.
"Người hỏi số của ngài là quản gia riêng của tiểu thiểu gia đấy ạ."
Lục Lẫm lật hồ sơ, "Chuyện gì."
"Không nói ạ." Trợ lý báo cáo chi tiết, "Chỉ nói là ông ta có vẻ gấp lắm."
Lục Lẫm không lên tiếng, ngụ ý là trợ lý có thể ra ngoài, trợ lý quay người đi, chợt nhớ ra một chuyện nên lại quay đầu nói, "Lục tổng, có tin tức từ khoa Sinh ở đại học Bắc Kinh, tuần sau khoa Sinh sẽ đến Hoài Sơn thực tập dã ngoại một tuần, muốn lấy kinh phí từ quỹ học bổng đấy ạ."
Mấy chuyện nhỏ nhặt này trước đây không cần báo cho trợ lý vì tập đoàn có người chuyên phụ trách, nhưng năm nay thì khác, Yến Hạc Thanh học khoa Sinh ở đại học Bắc Kinh nên trợ lý hết mực chú ý.
Trợ lý liếc nhìn chậu sen đá tươi tốt hoàn toàn không hợp với phòng làm việc kia.
Hắn đoán là Yến Hạc Thanh tặng.
Lục Lẫm lật ra một trang, "Thời gian cụ thể."
"Chiều mai ạ."
*
Lái xe xuống đường cao tốc, Yến Hạc Thanh không về nhà mà đến viện mồ côi.
Chiều mai lên đường đi thực tập dã ngoại nên cậu tới chuyển lời cho dì Trương trước.
Đến viện mồ côi thì trời vừa sập tối, ánh đèn neon hắt ra từ viện mồ côi, Yến Hạc Thanh xuống xe, khi đặt chân xuống đất mới có cảm giác chân thực.
Cậu có sợ hãi không?
Trong khoảnh khắc đối mặt với Lục Mục Trì, có lẽ là có.
Mồi thả xuống, xách cần lên mới biết rốt cuộc câu được con mồi thế nào.
Cuối cùng cậu đã thắng.
Cá con câu được cá lớn.
Từ giờ khắc này trở đi, đến lượt Lục Mục Trì trải nghiệm địa ngục.
Yến Hạc Thanh ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Đêm xuân.
Sao sắp xuất hiện rồi.
Gần tám giờ, nhân viên còn đang tăng ca thi công ở viện mồ côi, lũ trẻ nô đùa ầm ĩ, cười toe toét cổ vũ họ cố lên.
Lắp thang máy xong, các bạn trên lầu bốn lầu năm có thể xuống lầu chơi đùa và phơi nắng với chúng rồi!
Bảo vệ nói dì Trương ở ký túc xá, Yến Hạc Thanh đi tới, thấy thang máy thì hơi bất ngờ.
Lâu rồi chưa đến, thế mà viện mồ côi còn trang bị cả thang máy.
Dì Trương đang nhiệt tình phụ giúp đưa dụng cụ, lúc giải lao thấy Yến Hạc Thanh thì vui ra mặt, lau tay vào tạp dề rồi chạy tới chào hỏi, "Tiểu Yến!"
Yến Hạc Thanh bận học nên ít tới đây hơn, dì Trương thắc mắc. "Sao lại đến giờ này vậy?"
Yến Hạc Thanh dời mắt khỏi thang máy rồi thuật lại lời từ biệt của Từ Kiều Âm, bà đã tìm một lý do hợp tình hợp lý, "Bà ấy muốn đến miền Tây dạy học, suy nghĩ lâu lắm rồi, hôm nay mới quyết định lên đường, bà ấy dặn dì đừng lo, sau khi thu xếp ổn định sẽ liên lạc với dì."
Dì Trương vừa yên tâm vừa đỏ hoe mắt, "Thì ra cô Từ đi dạy ở xa! Chuyện có bao lớn đâu mà cắt đứt liên lạc chứ! Làm dì lo cho bà ấy suốt hai tháng nay, bà ấy...... bà ấy mà gọi thì dì phải mắng cho một trận mới được!" Bà cười vô cùng vui vẻ.
Chuyển lời xong, Yến Hạc Thanh chuẩn bị về nhà thu xếp hành lý, trước khi đi cậu lại nhìn về phía thang máy.
Lục Lẫm tài trợ sao?
Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi dì Trương.
Dì Trương gật đầu, "Đúng vậy! Ông chủ lớn của Lục thị ấy, trời ạ, dì chưa từng thấy ai hào phóng hơn cậu ấy, còn chu đáo nữa! Lần này viện mồ côi chúng ta gặp được người tốt rồi."
Bà nói tiếp, "Tiểu Yến, thì ra cháu từng ở viện mồ côi này à! Nếu không phải nhân viên cũ nhận ra cháu thì dì cũng chẳng biết đâu."
Mi mắt Yến Hạc Thanh giật giật, "Nhân viên cũ?"
Dì Trương kể lại chuyện ở công viên trò chơi đêm đó.
"Chị Triệu về hưu hơn mười năm rồi, trước kia từng gặp cháu ở viện mồ côi, bà ấy có ấn tượng mạnh với cháu lắm, ngay cả nguyên nhân nhà cháu gặp nạn cũng nhớ như in, lúc đó có ông chủ Lục thị nữa."
Yến Hạc Thanh lập tức khựng lại.
Lục Lẫm biết nguyên nhân nhà cậu gặp nạn sao?
Biết vụ cháy kia sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất