Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu
Chương 17: TRẦN TUẤN KIỆT
Nheo mắt lại cho đến khi nhìn rõ đối tượng có vẻ quen quen lẫn vào trong đám hỗn độn đằng kia, Dương An Đình nhíu mày lẩm bẩm chửi thề “Đ.ệ.t, thằng đần kia tan học không về nhà mà lại dây dưa cái mẹ gì với cái lũ tạp nham này đây.”
Dương An Đình đi đến định lôi cái tên hư hỏng kia đi thì nghe thấy một trong số những tên đứng đó túm cổ áo người kia nói “Trần Tuấn Kiệt, thiếu gia họ Trần nha, hẳn là nhà mày giàu lắm nhỉ, còn dám vênh váo trước mặt ông đây.”
( Cho ai lâu quá quên mất thì Trần Tuấn Kiệt là em trai Dương An Đình trên danh nghĩa nha)
“Mày nói gì? Tao không hiểu. Tao đã làm gì mày đâu.” – Trần Tuấn Kiệt mặt tái mét đối diện với tên cầm đầu đám tạp nham.
“Mày làm gì mày không cần biết, chính mày vênh váo làm tao ngứa mắt thì tao đánh thôi.”
Nói xong gã thụi một cái vào bụng Trần Tuấn Kiệt làm hắn ngã lộn nhào ra đất ôm bụng cuộn tròn người lại. Lũ kia bốn năm đứa bắt nạt hội đồng
một mình tên Trần Tuấn Kiệt, tên này bình thường hung hăng vênh váo, ăn nói không nể nang ai nên tình huống này chắc cũng không quá bất ngờ, chỉ là sớm hay muộn gì cũng đến thôi.
Dương An Đình đứng khuất sau bức tường bên ngoài con hẻm nhìn Trần Tuấn Kiệt bị bọn kia “dạy dỗ” nghĩ nghĩ xem có nên vào cứu cái tên ngu kia ra không, dù sao cũng lỡ nhìn thấy mất rồi, không cứu thì cũng không phải cho lắm.
Đắn đo một hồi thì cậu quyết định để mấy tên kia “dạy dỗ” vài cái cái đã xong vào ngăn sau, không chết người là được. Dù sao cậu cũng muốn đấm tên này lâu lắm rồi mà nể mặt bố nó nên cậu cố tình làm bơ cho qua, nhân cơ hội này để người khác dạy thay cũng được.
Quyết định thế, Dương An Đình đứng bên ngoài lặng lẽ rút điện thoại gọi cảng sát địa phương báo án, sau đó lại bấm giờ đếm ngược. Chắc một phút thôi đủ rồi nhỉ, Dương An Đình nghĩ.
Đếm ngược kết thúc, đồn cảng sát ở cách đấy không xa nên chắc vài phút nữa là đến. Dương An Đình nhảy ra quát lũ đang đánh Trần Tuấn Kiệt kia.
“Dừng lại!”
Đang đánh người tự nhiên bị người khác bắt gặp lũ kia nhất thời hơi bất ngờ quay lại. Sau khi nhìn thấy Dương An Đình, tên cầm đầu đó cười khẩy
“Một thằng n.g.u nữa muốn đến làm anh hùng à? Để xem cái mày trụ được mấy cú của ông đây.”
“Anh” – Trần Tuấn Kiệt bị đánh ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương An Đình nhất thời có chút xúc động, cảm thấy thật may vì có người đến cứu nó,nó muốn cầu cứu, ai cũng được.
Chỉ cần xuất hiện nó liền coi người đó như cọng rơm cứu mạng của mình, nó muốn thoát khỏi chỗ này, người đó hiện là Dương An Đình, người duy nhất có thể giúp nó bây giờ.
Dương An Đình liếc qua cái người đang nằm vật vã dưới đất, quần áo bàu nhàu lấm lem bẩn thỉu. Trước đó chả có chuyện gì thì cứ nhìn thấy nhau là liếc xéo, bây gặp chuyện bày đặt gọi anh.
“Câm mồm.” – Dương An Đình nhìn Trần Tuấn Kiệt nói giọng lạnh lùng, sau đó lại đưa mắt sang lũ kia, ánh mắt lại càng sắc lạnh hơn còn toát lên cả vẻ khinh nhờn.
Lũ kia bắt gặp ánh mắt như vậy của Dương An Đình cả người bất giác cũng lạnh cả sống lưng.
Chính là như kiểu, chúng mày tiến lên đánh ông, ngay giây sau ông đây có thể lập tức tiễn chúng mày lên thiên đường, à không, là xuống địa ngục mới đúng. Đúng là con mẹ nó đáng sợ mà, làm người ta không rét mà run thì cũng có bản lĩnh đấy.
Mặc dù lạnh cả sống lưng nhưng tên cầm đầu vẫn cố cứng miệng tỏ ra không sợ, nhưng cái ánh mắt thấp kém sợ sệt kia của gã đã tố cáo gã đang sợ thế nào rồi:
“Tưởng lườm tao mà làm tao sợ á.”
Dương An Đình nhếch môi cười khinh thường cái lũ oắt con mới tí tuổi đã đòi làm du côn này. Du Côn đòi nợ ngoài chợ lớn ông đây còn không sợ, lại còn huống chi là băm ba cái thằng nhãi ranh.
Thế mà thằng đần cầm đầu kia vẫn tiến lên tính đánh Dương An Đình.
“Ra là anh em với thằng c.h.ế.t dẫm kia thì lại càng phải đánh.”
Vừa tiến lên định vung nắm đấm thì đã bị Dương An Đình uyển chuyển né đi, quay ra sau lưng đạp một cái làm hắn ngã chúi đầu xuống đất.
Tên này ngồi dậy tức giận nhìn đàn em:
“Còn không lên xử nó!?”
Mấy đứa kia cũng cảm thấy run run nhưng đại ca đã nói thế thì thôi nhắm mắt cả lũ cùng lên.
Mấy đứa này chỉ được cái đông người chứ cái võ công mèo cào thế kia thì đánh được ai, còn không đủ để Dương An Đình luyện cơ tay.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian mấy tên đó đã nằm sõng soài dưới đất.
Dương An Đình nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Còn muốn đếm cho rõ trên đầu có bao nhiêu ngôi sao nữa không?”
Mấy tên kia bị đánh cho bò không dậy nổi đứa nào đứa nấy đều lắc đầu như sắp bay não ra ngoài đến nơi.
“Ồ, gọi baba thì anh đây tha cho chúng mày.” – Dương An Đình nhàn nhạt nói.
“Baba…baba tha mạng… baba tha mạng.” mấy đứa dưới đất nhao nhao nói.
Lúc này đột nhiên Dương An Đình lại nở một nụ cười thân thiện, dường như cũng với cái người lúc nãy không phải cùng một người.
“ À, nãy baba chưa kịp nói cho mấy đứa. Thực ra ban nãy tao gọi cảnh sát rồi xong mới xông vào đây, ai dè chưa kịp nói mấy đứa bay đã xông lên đánh rồi.”
Nghe xong mặt đứa nào đứa nấy tái mét, nhất thời cả giận hét
“Thằng c.h.ó mày dám…”
“Ồ, nãy ai mới gọi ông đây là baba ấy nhỉ, muốn ăn đòn tiếp?”
Cả lũ im bặt, ngay lúc đó cảnh sát cũng kịp đến. Nhìn cái lũ lôi thôi dưới đất, lại có đứa co ro trong góc đằng sau rồi lại nhìn Dương An Đình, người sạch sẽ sáng sủa nhất hỏi:
“Chỗ này xảy ra chuyện gì?”
Dương An Đình lúc này lại đóng vai thiếu niên ngoan ngoãn nghiêm chỉnh nói:
“Chú cảnh sát, ban nãy cháu đi học về vô tình thấy mấy đứa này trong hẻm bắt nạt hội đồng bạn học.” – Dương An Đình vừa nói vừa nhìn lũ nhóc tạp nham hư hỏng xong lại nhìn thằng em ngu ngốc kia đang co ro một xó tỏ vẻ sợ hãi cách đấy không xa.
“Cháu liền báo cảnh sát các chú sau đó chạy vào can, ai dè vừa vào đã bị bọn này lao lên đánh hội đồng, cháu hết cách đành phải đánh trả, tự vệ chính đáng.”
Mấy chú cảnh sát nghe xong liền hiểu ra sương sương sự việc, mấy đứa đang ở dưới đất kia bị Dương An Đình áp bức cho không dám hé câu nào chỉ thầm mắng “Mẹ cha cái tên mặt trắng chết dẫm này, bọn tao mới là người thảm có được không, bị đánh nhừ tử thế này còn không dám nói câu nào có phải quá thảm rồi không?”
Bọn chúng hiểu rõ hình tượng của Dương An Đình với bọn chúng là hoàn toàn đối lập, trong trường hợp này người khác vẫn là thấy Dương An Đình đáng tin hơn.
Mặc dù Dương An Đình nói không sai ngưng cũng không hoàn toàn đúng, rõ là Dương An Đình vào dọa bọn nó sởn tóc gáy trước mà. Đứng là thảm, thảm, quá thảm rồi.
Bọn chúng bị cảnh sát trực tiếp đưa về đông lập biên bản xử phạt nộp lên nhà trường, xem ra học kì này của bọn nó cũng hết cứu vớt được rồi.
Dương An Đình đi đến một tay lôi Trần Tuấn Kiệt về nhà. Tên này đứng dậy mặt mũi cứ cúi gằm xuống, bao nhiêu vênh váo ngạo mạn đều đi tong.
Dương An Đình nhìn thấy nó khóc.
“Bây giờ mới biết khóc, có về không?”
Vài giây sau Trần Tuấn Kiệt lí nhí trong cổ họng nói cảm ơn.
Dương An Đình không quan tâm nó nói cái gì liền lôi nó ra khỏi ngõ đi đến chiếc xe đạp của mình cọc cằn hư thể thiếu kiên nhẫn nói:
“Lên xe, đi về.”
Trần Tuấn Kiệt rì rì lên yên sau xe đạp của Dương An Đình, lâu lắm rồi nó mới có người lai nó ngồi đằng yên sau như vậy. Người trước đây là mẹ ruột của nó. Nó ngước lên nhìn Dương An Đình đội nhiên cảm thấy người anh trên danh nghĩa này thật ra… cũng không tệ lắm, ít nhất còn cứu nó…
“Bây giờ về nhớ bố mà thấy thì làm sao” - Trần Tuấn Kiệt ngồi sau lí nhí nói.
Nói xong liền bị Dương An Đình quát:
“Đã biết thế còn không ngoan ngoãn lên xe tài xế đưa về nhà mà đi đánh nhau.”
Trần Tuấn Kiệt ngồi sau ra vẻ tủi thân.
“Lúc mới tan đã bị bạn kia lôi đi, còn chưa kịp nhìn bác tài xế.”
Dương An Đình hết lới chả muốn nói với cái tên ngu đần này nữa.
Ai bảo thường ngày vênh vênh váo váo làm gì mà để bọn nó ngứa mắt, so ra cũng đâu có oan.
Bác tài xế trước đó đợi mãi cậu chủ không ra, gọi điện cũng không ai nhấc máy nên chắc mẩm lần này cũng như mấy lần cậu chủ lại đi đâu đó chơi một mình không về nhà thôi bèn lái xe về báo với ông chủ.
Trần Kiến Văn nghe xong bực tím mặt quát.
“Thằng oắt con này không biết lại chơi bời lêu lổng ở đâu rồi. Đợi về đây ông đánh gãy chân.”
Nửa tiếng sau Dương An Đình về đến nhà, theo sau là Trần Tuấn Kiệt mặt mày bầm tím. Ai cũng biết là hai an hem này vốn không ưa nhau nên không hay đi với nhau, tự nhiên gặp trường hợp này bà Lê Diệp cũng không khỏi lo lắng hỏi Dương An Đình:
“An Đình, xảy ra chuyển gì thế con? Làm sao mà Tuấn Kiệt nó lại ra nông nỗi này.”
Dương An Đình nhàn nhạt đáp:
“Chuyện của ai mẹ hỏi người đấy ấy, con không tiện nói nhiều.”
Nói xong liền bước lên phòng.
Trần Kiến Văn thấy con trai bị bầm rập cũng hết hứng muốn đập nó liền nói:
“Kiệt, mày lại đây nói bố xem sao mày thế này. Nhanh!”
Trần Tuấn Kiệt bỗng bị nêu tên tự nhiên giật mình một cái, đi đến kể qua qua sự việc.
Trần Kiến Văn nghe xong lại bực mình:
“Đúng là một cái lũ hư hỏng cả ngày chỉ biết đánh nhau. Mày sau này bỏ ngay cái thói vênh váo đi cho bố. Lần này phải cảm ơn An Đình, nó mà không bắt gặp thì mày toi đời rồi.”
Trần Tuấn Kiệt nghe xong gật gật, nó biết cái thói trước giờ của nó nhưng không nhờ lại làm người ta ngứa mắt đến mức bị đánh thế này. Thái độ của nó đối với Dương An Đình cũng dịu đi ít nhiều, nó phải nhìn Dương An Đình bằng con mắt khác thôi.
Trước đây khi nghe tin mẹ của Dương An Đình sẽ kết hôn với bố nó, nó nghĩ bố nó vì thế bà bỏ mặc mẹ nó đã chết tìm nhười phụ nữ mới. Hai người này đến để lấy đi hết thảy những gì vốn thuộc về nó và nẹ nó.
Vì vậy nó ghét hai người này từ khi mới gặp, nó muốn cho họ biết những gì của nó vẫn là của nó, bọn họ không có gì cả.
Ấy thế mà hai người này đến hết thảy đều không quan tâm gì đến gia tài nhà nó, dì Diệp đến chăm sóc cho bố nó, cũng như là cho cả gia đình thay thế mẹ nó.
Nó biết, sau khi mẹ mất bố cũng thật vất vả khi đơn độc một mình, giờ có dì san sẻ coi như cũng dễ dàng hơn. Nhưng mà nó không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nó không thể thích ứng vì vậy vẫn luôn tỏ ra thái độ bài xích, nói thẳng ra là nó vẫn luôn tự cao, trước giờ vẫn vậy. Chắc sau này nó phải thay đổi dần thôi, thử chấp nhận chung sống xem sao.
Thật lâu sau đó nó phát hiện thực ra chung sống hòa thuận cũng không tệ lắm.
Sáng hôm sau Dương An Đình đi học bước vào lớp liền thấy cả lớp yên tĩnh lạ thường, phải nói là bình thường rất náo nhiệt, ngủ cũng không yên với mấy chục cái miệng của chúng nó. Thế mà hôm nay đứa nào đứa nấy cũng đang cặm cụi làm bài, lạ à nha.
Đưa mắt đi về phía chỗ mình lại thấy Chu Thiên Ân cũng đang cặm cụi viết viết gì đó. Tự nhiên thấy lớp mình có cái khí thế học hành hừng hực thế này có chút không quen.
Bước chân về chỗ hỏi Chu Thiên Ân mới biết, hóa ra là sắp tới đợt thi tháng rồi, lớp chọn bọn họ tuyệt đối không thể thua bất kỳ lớp nào.
Với lại thành tích kém nhất định sẽ bị phụ huynh cho ăn đòn cho mà xem, bảo sao đứa nào đứa nấy hừng hực khí thế như thế, từ lớp trưởng đến dân thường.
Dương An Đình lại nhìn Chi Thiên Ân hỏi:
“Thế còn cậu, mấy cái này không phải cậu không thèm quan tâm sao?”
“Thế nào lại không thèm quan tâm. Cậu xem, chẳng qua trước đó học qua rồi nên tôi mới không thèm nghe giảng học cái khác cho tiết kiện thời gian. Sắp thi rồi cũng phải lật qua xem lại chứ.”
“Thế bây cậu đang làm gì?” – Tên này bảo ôn tập như ai mà trên giấy viết toàn tiếng Anh, rõ là không phải của chương trình lớp 10 mà.
Chu Thiên Ân nhìn vào đống chữ cái ký tự latin thở dài thườn thượt:
“Haizzz, cậu xem, cái này là tôi đang học ielt. Ông bô nhà tôi lâu lâu sẽ cho người kiểm tra tình độ ấy mà. Sắp rồi.”
Phụ huynh bắt con cái học hành cũng là điều bình thường thôi. Phụ huynh nào cũng thế chẳng qua có người quản nghiêm có người lại không nghiêm bằng.
Dương An Đình cũng không ngạc nhiên lắm. Với mẹ cậu cũng quan tâm đến việc học hành của cậu, hồi nhỏ còn quản này quản kia. Đặt hi vọng vào cậu luôn đứng top, sau này cũng không quản nhiều nữa nhưng kỳ vọng cũng không giảm đi, nhất định không tụt hạng là được.
Cậu biết bà cũng là muốn tốt cho mình thôi, bà luôn muốn cậu sau này nó thể thành công từ chính năng lực của mình, để cậu ở đâu cũng có thể sống, để cậu không phải cúi đầu bị người khác khinh thường.
Chu Thiên Ân thấy Dương An Đình đột nhiên không nói nữa liền quay đầu sang lại nhìn thấy trên tay Dương An Đình có vết bầm tím. Anh nhíu mày hỏi Dương An Đình:
“Cậu lại đánh nhau?”
Anh biết kể từ khi mới vào năm học đến nay ngoại trừ lần đó, Dương An Đình đều chưa đánh nhau qua lần nào, cùng lắm là đánh anh.
Dương An Đình cũng theo ánh mắt Chu Thiên Ân nhìn xuống, thế mà hôm qua lại không để ý, đánh mấy nhau với mấy tên kia nên không tránh khỏi tác động vật lý mạnh làm tay bị bầm. Mà tay cậu lại rất trắng nên rất dễ lộ.
“Không có gì, mấy tên oắt con không làm tôi bị thương.”
“Bầm tay đây mà bảo không bị thương?” – Chu Thiên Ân lớn tiếng nói
“Cũng đâu chảy máu, ngày mai là hết ấy mà. Cậu bẳn với tôi làm gì?”
“Cái đồ cậu sứt đầu mẻ trán máu chảy ròng ròng thì mới là bị thương à? Nói rõ xem nào.”
“Thằng em đần độn bị đánh hội đồng, chạy vào ngăn. Đương nhiên trước đó báo cảnh sát rồi.” Dương An Đình nhíu này kể lại ngắn gọn. sau đó lại nghĩ việc gì mình phải “bẩm báo” cho tên này biết nhở.
“Cậu hay thật, đúng là anh trai tốt nha.”
“Tôi tốt, nó không tốt.”
“Từ sau không được đánh nhau nữa.” – Chu Thiên Ân đột nhiên nhẹ nhàng nói như kiểu người bố hiền từ đang khuyên giải đứa con nghịch ngợm của mình.
“Biết rồi.”
Khoan. Sao lại có gì đó…
Dương An Đình khựng lại, xong quay qua đốp lại Chu Thiên Ân:
“Tôi việc gì phải nghe cậu, tôi đánh thì tôi đánh, kệ tôi.”
Chu Thiên Ân nghe xong đột nhiên cười cười, cảm thấy lúc này bạn cùng bàn cũng đáng yêu đấy chứ nhỉ.
“Thứ nhất, tôi là lớp trưởng nên cậu phải nghe tôi. Thứ hai, dưới cương vị là một người bạn thấy bạn mình làm việc tổn hại đến thân thể, tôi phải khuyên ngăn. Thứ ba, suy nghĩ cho tập thể nói chung, cho cậu nói riêng thì ẩu đả là việc xấu, lần này cậu giúp người phòng vệ chính đáng thì không sao, nhưng nếu có lần sau ẩu đả nhằm mục đích cá nhân mà bị bắt được là cậu và cả tập thể lớp đều toi đời đó. Cậu xem tôi nói đúng không?”
“Hừ… Tôi là làm việc tốt, nên vinh danh khen thưởng.”
“Ồ, cũng đúng ha. Lớp phó học tập của chúng ta nên được vinh danh làm gương người tốt việc tốt nha.” Chu Thiên Ân cười cười trêu trọc Dương An Đình.
Dương An Đình lại quá quen cái tên này, để miễn dịch thì không nên quan tâm. Là lớp phó học tập cậu cũng không nên thua kém bất kỳ ai, phải ôn tập chuẩn bị cho đợt kiểm tra thôi, bọn họ có đợt kiểm tra tháng vào cuối tháng 9 này.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tác giả có lời muốn nói:
Bì: Mọi người ơi mình đã ngoi lên rùi đây hihi ^ ^ Thêm nữa mình muốn nói với mn là mình hiện đang là học sinh cuối cấp nên không thể ra chap đều cũng như là thường xuyên được, mn thông cảm cho mình nha. Cảm ơn mn rấc nhìu❤️
[3/7/2022, tui vừa thi đh cong vào beta lại một ít, không ảnh hưởng gì nhiều nha]
Dương An Đình đi đến định lôi cái tên hư hỏng kia đi thì nghe thấy một trong số những tên đứng đó túm cổ áo người kia nói “Trần Tuấn Kiệt, thiếu gia họ Trần nha, hẳn là nhà mày giàu lắm nhỉ, còn dám vênh váo trước mặt ông đây.”
( Cho ai lâu quá quên mất thì Trần Tuấn Kiệt là em trai Dương An Đình trên danh nghĩa nha)
“Mày nói gì? Tao không hiểu. Tao đã làm gì mày đâu.” – Trần Tuấn Kiệt mặt tái mét đối diện với tên cầm đầu đám tạp nham.
“Mày làm gì mày không cần biết, chính mày vênh váo làm tao ngứa mắt thì tao đánh thôi.”
Nói xong gã thụi một cái vào bụng Trần Tuấn Kiệt làm hắn ngã lộn nhào ra đất ôm bụng cuộn tròn người lại. Lũ kia bốn năm đứa bắt nạt hội đồng
một mình tên Trần Tuấn Kiệt, tên này bình thường hung hăng vênh váo, ăn nói không nể nang ai nên tình huống này chắc cũng không quá bất ngờ, chỉ là sớm hay muộn gì cũng đến thôi.
Dương An Đình đứng khuất sau bức tường bên ngoài con hẻm nhìn Trần Tuấn Kiệt bị bọn kia “dạy dỗ” nghĩ nghĩ xem có nên vào cứu cái tên ngu kia ra không, dù sao cũng lỡ nhìn thấy mất rồi, không cứu thì cũng không phải cho lắm.
Đắn đo một hồi thì cậu quyết định để mấy tên kia “dạy dỗ” vài cái cái đã xong vào ngăn sau, không chết người là được. Dù sao cậu cũng muốn đấm tên này lâu lắm rồi mà nể mặt bố nó nên cậu cố tình làm bơ cho qua, nhân cơ hội này để người khác dạy thay cũng được.
Quyết định thế, Dương An Đình đứng bên ngoài lặng lẽ rút điện thoại gọi cảng sát địa phương báo án, sau đó lại bấm giờ đếm ngược. Chắc một phút thôi đủ rồi nhỉ, Dương An Đình nghĩ.
Đếm ngược kết thúc, đồn cảng sát ở cách đấy không xa nên chắc vài phút nữa là đến. Dương An Đình nhảy ra quát lũ đang đánh Trần Tuấn Kiệt kia.
“Dừng lại!”
Đang đánh người tự nhiên bị người khác bắt gặp lũ kia nhất thời hơi bất ngờ quay lại. Sau khi nhìn thấy Dương An Đình, tên cầm đầu đó cười khẩy
“Một thằng n.g.u nữa muốn đến làm anh hùng à? Để xem cái mày trụ được mấy cú của ông đây.”
“Anh” – Trần Tuấn Kiệt bị đánh ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương An Đình nhất thời có chút xúc động, cảm thấy thật may vì có người đến cứu nó,nó muốn cầu cứu, ai cũng được.
Chỉ cần xuất hiện nó liền coi người đó như cọng rơm cứu mạng của mình, nó muốn thoát khỏi chỗ này, người đó hiện là Dương An Đình, người duy nhất có thể giúp nó bây giờ.
Dương An Đình liếc qua cái người đang nằm vật vã dưới đất, quần áo bàu nhàu lấm lem bẩn thỉu. Trước đó chả có chuyện gì thì cứ nhìn thấy nhau là liếc xéo, bây gặp chuyện bày đặt gọi anh.
“Câm mồm.” – Dương An Đình nhìn Trần Tuấn Kiệt nói giọng lạnh lùng, sau đó lại đưa mắt sang lũ kia, ánh mắt lại càng sắc lạnh hơn còn toát lên cả vẻ khinh nhờn.
Lũ kia bắt gặp ánh mắt như vậy của Dương An Đình cả người bất giác cũng lạnh cả sống lưng.
Chính là như kiểu, chúng mày tiến lên đánh ông, ngay giây sau ông đây có thể lập tức tiễn chúng mày lên thiên đường, à không, là xuống địa ngục mới đúng. Đúng là con mẹ nó đáng sợ mà, làm người ta không rét mà run thì cũng có bản lĩnh đấy.
Mặc dù lạnh cả sống lưng nhưng tên cầm đầu vẫn cố cứng miệng tỏ ra không sợ, nhưng cái ánh mắt thấp kém sợ sệt kia của gã đã tố cáo gã đang sợ thế nào rồi:
“Tưởng lườm tao mà làm tao sợ á.”
Dương An Đình nhếch môi cười khinh thường cái lũ oắt con mới tí tuổi đã đòi làm du côn này. Du Côn đòi nợ ngoài chợ lớn ông đây còn không sợ, lại còn huống chi là băm ba cái thằng nhãi ranh.
Thế mà thằng đần cầm đầu kia vẫn tiến lên tính đánh Dương An Đình.
“Ra là anh em với thằng c.h.ế.t dẫm kia thì lại càng phải đánh.”
Vừa tiến lên định vung nắm đấm thì đã bị Dương An Đình uyển chuyển né đi, quay ra sau lưng đạp một cái làm hắn ngã chúi đầu xuống đất.
Tên này ngồi dậy tức giận nhìn đàn em:
“Còn không lên xử nó!?”
Mấy đứa kia cũng cảm thấy run run nhưng đại ca đã nói thế thì thôi nhắm mắt cả lũ cùng lên.
Mấy đứa này chỉ được cái đông người chứ cái võ công mèo cào thế kia thì đánh được ai, còn không đủ để Dương An Đình luyện cơ tay.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian mấy tên đó đã nằm sõng soài dưới đất.
Dương An Đình nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Còn muốn đếm cho rõ trên đầu có bao nhiêu ngôi sao nữa không?”
Mấy tên kia bị đánh cho bò không dậy nổi đứa nào đứa nấy đều lắc đầu như sắp bay não ra ngoài đến nơi.
“Ồ, gọi baba thì anh đây tha cho chúng mày.” – Dương An Đình nhàn nhạt nói.
“Baba…baba tha mạng… baba tha mạng.” mấy đứa dưới đất nhao nhao nói.
Lúc này đột nhiên Dương An Đình lại nở một nụ cười thân thiện, dường như cũng với cái người lúc nãy không phải cùng một người.
“ À, nãy baba chưa kịp nói cho mấy đứa. Thực ra ban nãy tao gọi cảnh sát rồi xong mới xông vào đây, ai dè chưa kịp nói mấy đứa bay đã xông lên đánh rồi.”
Nghe xong mặt đứa nào đứa nấy tái mét, nhất thời cả giận hét
“Thằng c.h.ó mày dám…”
“Ồ, nãy ai mới gọi ông đây là baba ấy nhỉ, muốn ăn đòn tiếp?”
Cả lũ im bặt, ngay lúc đó cảnh sát cũng kịp đến. Nhìn cái lũ lôi thôi dưới đất, lại có đứa co ro trong góc đằng sau rồi lại nhìn Dương An Đình, người sạch sẽ sáng sủa nhất hỏi:
“Chỗ này xảy ra chuyện gì?”
Dương An Đình lúc này lại đóng vai thiếu niên ngoan ngoãn nghiêm chỉnh nói:
“Chú cảnh sát, ban nãy cháu đi học về vô tình thấy mấy đứa này trong hẻm bắt nạt hội đồng bạn học.” – Dương An Đình vừa nói vừa nhìn lũ nhóc tạp nham hư hỏng xong lại nhìn thằng em ngu ngốc kia đang co ro một xó tỏ vẻ sợ hãi cách đấy không xa.
“Cháu liền báo cảnh sát các chú sau đó chạy vào can, ai dè vừa vào đã bị bọn này lao lên đánh hội đồng, cháu hết cách đành phải đánh trả, tự vệ chính đáng.”
Mấy chú cảnh sát nghe xong liền hiểu ra sương sương sự việc, mấy đứa đang ở dưới đất kia bị Dương An Đình áp bức cho không dám hé câu nào chỉ thầm mắng “Mẹ cha cái tên mặt trắng chết dẫm này, bọn tao mới là người thảm có được không, bị đánh nhừ tử thế này còn không dám nói câu nào có phải quá thảm rồi không?”
Bọn chúng hiểu rõ hình tượng của Dương An Đình với bọn chúng là hoàn toàn đối lập, trong trường hợp này người khác vẫn là thấy Dương An Đình đáng tin hơn.
Mặc dù Dương An Đình nói không sai ngưng cũng không hoàn toàn đúng, rõ là Dương An Đình vào dọa bọn nó sởn tóc gáy trước mà. Đứng là thảm, thảm, quá thảm rồi.
Bọn chúng bị cảnh sát trực tiếp đưa về đông lập biên bản xử phạt nộp lên nhà trường, xem ra học kì này của bọn nó cũng hết cứu vớt được rồi.
Dương An Đình đi đến một tay lôi Trần Tuấn Kiệt về nhà. Tên này đứng dậy mặt mũi cứ cúi gằm xuống, bao nhiêu vênh váo ngạo mạn đều đi tong.
Dương An Đình nhìn thấy nó khóc.
“Bây giờ mới biết khóc, có về không?”
Vài giây sau Trần Tuấn Kiệt lí nhí trong cổ họng nói cảm ơn.
Dương An Đình không quan tâm nó nói cái gì liền lôi nó ra khỏi ngõ đi đến chiếc xe đạp của mình cọc cằn hư thể thiếu kiên nhẫn nói:
“Lên xe, đi về.”
Trần Tuấn Kiệt rì rì lên yên sau xe đạp của Dương An Đình, lâu lắm rồi nó mới có người lai nó ngồi đằng yên sau như vậy. Người trước đây là mẹ ruột của nó. Nó ngước lên nhìn Dương An Đình đội nhiên cảm thấy người anh trên danh nghĩa này thật ra… cũng không tệ lắm, ít nhất còn cứu nó…
“Bây giờ về nhớ bố mà thấy thì làm sao” - Trần Tuấn Kiệt ngồi sau lí nhí nói.
Nói xong liền bị Dương An Đình quát:
“Đã biết thế còn không ngoan ngoãn lên xe tài xế đưa về nhà mà đi đánh nhau.”
Trần Tuấn Kiệt ngồi sau ra vẻ tủi thân.
“Lúc mới tan đã bị bạn kia lôi đi, còn chưa kịp nhìn bác tài xế.”
Dương An Đình hết lới chả muốn nói với cái tên ngu đần này nữa.
Ai bảo thường ngày vênh vênh váo váo làm gì mà để bọn nó ngứa mắt, so ra cũng đâu có oan.
Bác tài xế trước đó đợi mãi cậu chủ không ra, gọi điện cũng không ai nhấc máy nên chắc mẩm lần này cũng như mấy lần cậu chủ lại đi đâu đó chơi một mình không về nhà thôi bèn lái xe về báo với ông chủ.
Trần Kiến Văn nghe xong bực tím mặt quát.
“Thằng oắt con này không biết lại chơi bời lêu lổng ở đâu rồi. Đợi về đây ông đánh gãy chân.”
Nửa tiếng sau Dương An Đình về đến nhà, theo sau là Trần Tuấn Kiệt mặt mày bầm tím. Ai cũng biết là hai an hem này vốn không ưa nhau nên không hay đi với nhau, tự nhiên gặp trường hợp này bà Lê Diệp cũng không khỏi lo lắng hỏi Dương An Đình:
“An Đình, xảy ra chuyển gì thế con? Làm sao mà Tuấn Kiệt nó lại ra nông nỗi này.”
Dương An Đình nhàn nhạt đáp:
“Chuyện của ai mẹ hỏi người đấy ấy, con không tiện nói nhiều.”
Nói xong liền bước lên phòng.
Trần Kiến Văn thấy con trai bị bầm rập cũng hết hứng muốn đập nó liền nói:
“Kiệt, mày lại đây nói bố xem sao mày thế này. Nhanh!”
Trần Tuấn Kiệt bỗng bị nêu tên tự nhiên giật mình một cái, đi đến kể qua qua sự việc.
Trần Kiến Văn nghe xong lại bực mình:
“Đúng là một cái lũ hư hỏng cả ngày chỉ biết đánh nhau. Mày sau này bỏ ngay cái thói vênh váo đi cho bố. Lần này phải cảm ơn An Đình, nó mà không bắt gặp thì mày toi đời rồi.”
Trần Tuấn Kiệt nghe xong gật gật, nó biết cái thói trước giờ của nó nhưng không nhờ lại làm người ta ngứa mắt đến mức bị đánh thế này. Thái độ của nó đối với Dương An Đình cũng dịu đi ít nhiều, nó phải nhìn Dương An Đình bằng con mắt khác thôi.
Trước đây khi nghe tin mẹ của Dương An Đình sẽ kết hôn với bố nó, nó nghĩ bố nó vì thế bà bỏ mặc mẹ nó đã chết tìm nhười phụ nữ mới. Hai người này đến để lấy đi hết thảy những gì vốn thuộc về nó và nẹ nó.
Vì vậy nó ghét hai người này từ khi mới gặp, nó muốn cho họ biết những gì của nó vẫn là của nó, bọn họ không có gì cả.
Ấy thế mà hai người này đến hết thảy đều không quan tâm gì đến gia tài nhà nó, dì Diệp đến chăm sóc cho bố nó, cũng như là cho cả gia đình thay thế mẹ nó.
Nó biết, sau khi mẹ mất bố cũng thật vất vả khi đơn độc một mình, giờ có dì san sẻ coi như cũng dễ dàng hơn. Nhưng mà nó không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nó không thể thích ứng vì vậy vẫn luôn tỏ ra thái độ bài xích, nói thẳng ra là nó vẫn luôn tự cao, trước giờ vẫn vậy. Chắc sau này nó phải thay đổi dần thôi, thử chấp nhận chung sống xem sao.
Thật lâu sau đó nó phát hiện thực ra chung sống hòa thuận cũng không tệ lắm.
Sáng hôm sau Dương An Đình đi học bước vào lớp liền thấy cả lớp yên tĩnh lạ thường, phải nói là bình thường rất náo nhiệt, ngủ cũng không yên với mấy chục cái miệng của chúng nó. Thế mà hôm nay đứa nào đứa nấy cũng đang cặm cụi làm bài, lạ à nha.
Đưa mắt đi về phía chỗ mình lại thấy Chu Thiên Ân cũng đang cặm cụi viết viết gì đó. Tự nhiên thấy lớp mình có cái khí thế học hành hừng hực thế này có chút không quen.
Bước chân về chỗ hỏi Chu Thiên Ân mới biết, hóa ra là sắp tới đợt thi tháng rồi, lớp chọn bọn họ tuyệt đối không thể thua bất kỳ lớp nào.
Với lại thành tích kém nhất định sẽ bị phụ huynh cho ăn đòn cho mà xem, bảo sao đứa nào đứa nấy hừng hực khí thế như thế, từ lớp trưởng đến dân thường.
Dương An Đình lại nhìn Chi Thiên Ân hỏi:
“Thế còn cậu, mấy cái này không phải cậu không thèm quan tâm sao?”
“Thế nào lại không thèm quan tâm. Cậu xem, chẳng qua trước đó học qua rồi nên tôi mới không thèm nghe giảng học cái khác cho tiết kiện thời gian. Sắp thi rồi cũng phải lật qua xem lại chứ.”
“Thế bây cậu đang làm gì?” – Tên này bảo ôn tập như ai mà trên giấy viết toàn tiếng Anh, rõ là không phải của chương trình lớp 10 mà.
Chu Thiên Ân nhìn vào đống chữ cái ký tự latin thở dài thườn thượt:
“Haizzz, cậu xem, cái này là tôi đang học ielt. Ông bô nhà tôi lâu lâu sẽ cho người kiểm tra tình độ ấy mà. Sắp rồi.”
Phụ huynh bắt con cái học hành cũng là điều bình thường thôi. Phụ huynh nào cũng thế chẳng qua có người quản nghiêm có người lại không nghiêm bằng.
Dương An Đình cũng không ngạc nhiên lắm. Với mẹ cậu cũng quan tâm đến việc học hành của cậu, hồi nhỏ còn quản này quản kia. Đặt hi vọng vào cậu luôn đứng top, sau này cũng không quản nhiều nữa nhưng kỳ vọng cũng không giảm đi, nhất định không tụt hạng là được.
Cậu biết bà cũng là muốn tốt cho mình thôi, bà luôn muốn cậu sau này nó thể thành công từ chính năng lực của mình, để cậu ở đâu cũng có thể sống, để cậu không phải cúi đầu bị người khác khinh thường.
Chu Thiên Ân thấy Dương An Đình đột nhiên không nói nữa liền quay đầu sang lại nhìn thấy trên tay Dương An Đình có vết bầm tím. Anh nhíu mày hỏi Dương An Đình:
“Cậu lại đánh nhau?”
Anh biết kể từ khi mới vào năm học đến nay ngoại trừ lần đó, Dương An Đình đều chưa đánh nhau qua lần nào, cùng lắm là đánh anh.
Dương An Đình cũng theo ánh mắt Chu Thiên Ân nhìn xuống, thế mà hôm qua lại không để ý, đánh mấy nhau với mấy tên kia nên không tránh khỏi tác động vật lý mạnh làm tay bị bầm. Mà tay cậu lại rất trắng nên rất dễ lộ.
“Không có gì, mấy tên oắt con không làm tôi bị thương.”
“Bầm tay đây mà bảo không bị thương?” – Chu Thiên Ân lớn tiếng nói
“Cũng đâu chảy máu, ngày mai là hết ấy mà. Cậu bẳn với tôi làm gì?”
“Cái đồ cậu sứt đầu mẻ trán máu chảy ròng ròng thì mới là bị thương à? Nói rõ xem nào.”
“Thằng em đần độn bị đánh hội đồng, chạy vào ngăn. Đương nhiên trước đó báo cảnh sát rồi.” Dương An Đình nhíu này kể lại ngắn gọn. sau đó lại nghĩ việc gì mình phải “bẩm báo” cho tên này biết nhở.
“Cậu hay thật, đúng là anh trai tốt nha.”
“Tôi tốt, nó không tốt.”
“Từ sau không được đánh nhau nữa.” – Chu Thiên Ân đột nhiên nhẹ nhàng nói như kiểu người bố hiền từ đang khuyên giải đứa con nghịch ngợm của mình.
“Biết rồi.”
Khoan. Sao lại có gì đó…
Dương An Đình khựng lại, xong quay qua đốp lại Chu Thiên Ân:
“Tôi việc gì phải nghe cậu, tôi đánh thì tôi đánh, kệ tôi.”
Chu Thiên Ân nghe xong đột nhiên cười cười, cảm thấy lúc này bạn cùng bàn cũng đáng yêu đấy chứ nhỉ.
“Thứ nhất, tôi là lớp trưởng nên cậu phải nghe tôi. Thứ hai, dưới cương vị là một người bạn thấy bạn mình làm việc tổn hại đến thân thể, tôi phải khuyên ngăn. Thứ ba, suy nghĩ cho tập thể nói chung, cho cậu nói riêng thì ẩu đả là việc xấu, lần này cậu giúp người phòng vệ chính đáng thì không sao, nhưng nếu có lần sau ẩu đả nhằm mục đích cá nhân mà bị bắt được là cậu và cả tập thể lớp đều toi đời đó. Cậu xem tôi nói đúng không?”
“Hừ… Tôi là làm việc tốt, nên vinh danh khen thưởng.”
“Ồ, cũng đúng ha. Lớp phó học tập của chúng ta nên được vinh danh làm gương người tốt việc tốt nha.” Chu Thiên Ân cười cười trêu trọc Dương An Đình.
Dương An Đình lại quá quen cái tên này, để miễn dịch thì không nên quan tâm. Là lớp phó học tập cậu cũng không nên thua kém bất kỳ ai, phải ôn tập chuẩn bị cho đợt kiểm tra thôi, bọn họ có đợt kiểm tra tháng vào cuối tháng 9 này.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tác giả có lời muốn nói:
Bì: Mọi người ơi mình đã ngoi lên rùi đây hihi ^ ^ Thêm nữa mình muốn nói với mn là mình hiện đang là học sinh cuối cấp nên không thể ra chap đều cũng như là thường xuyên được, mn thông cảm cho mình nha. Cảm ơn mn rấc nhìu❤️
[3/7/2022, tui vừa thi đh cong vào beta lại một ít, không ảnh hưởng gì nhiều nha]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất