Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 1

Sau
"Bác Lâm, bác Lâm ơi đợi cháu với! Bác quên điện thoại nè!"

"Bác Lâm ơi! Điện thoại của bác rơi rồi nè!"

Thọt mất một chân, thiếu niên mười mấy tuổi như ánh mặt trời vừa gọi vừa chạy theo một vị khách rẽ đường khác.

Vị khách kia đi rất vội vàng tựa như không hề nghe thấy tiếng gọi của cậu, chỉ thấy bà ấy thoắt cái nhanh chóng nhảy lên xe bus, biến mất vào biển người.

Cậu thiếu niên đuổi không kịp, dừng lại ven đường thở gấp từng nhịp. Cậu trừng mắt nhìn cái điện thoại không phải của mình, lấy nó ra phẩy phẩy quạt mấy cái rồi mới quay lại cửa hàng Phật Giáo phía bên kia.

Đùi phải của cậu cà nhắc trầm trọng nên không kịp tránh né xe tải bất hợp pháp phi tới, chỉ kịp nghe "ầm" một tiếng. Xung quanh ồn ào náo động lập tức yên lặng như ấn nút pause, biến mất không còn bóng dáng.

Nhạc Dao bỗng nhiên thức tỉnh.

Đập vào mắt cậu là một mảnh tối tăm. Không đèn đường, không nhà cửa, thậm chí không một bóng người. Dưới mông một mảnh ẩm ướt, rừng cây xung quanh kêu xào xạc. Thanh âm vang vọng vừa xa xôi vừa lạnh lùng, tựa như một người đang trăn trối lời cuối cùng.

Nhạc Dao dựng hết tóc gáy, nhanh chóng sờ túi áo tìm vật chiếu sáng.

Nhưng chẳng có gì cả.

Dù lá gan cậu lớn nhưng đối mặt với sự việc ly kì thế này thì vẫn không thể tránh khỏi sợ hãi. Cậu muốn gào lớn kêu cứu nhưng xa xa lại có âm thanh gầm gừ của thú hoang không biết tên, tiếng "grào grào" làm thần kinh cậu căng như dây đàn.

Mồ hôi lạnh chảy xuống, cậu liều mạng tự trấn an bản thân, cắn vỡ đầu ngón tay.

Máu vừa mới chảy ra một chút, phía trước có người hô hào: "Tôi ngửi thấy được! Ở bên kia!"

Sau đó lại có người nói: "Alpha đứng tại chỗ chờ mệnh lệnh, Beta lên trước!"

Một đám người khác đồng thanh: "Đã rõ!"

Rõ ràng là một ngôn ngữ xa lạ nhưng Nhạc Dao lại nghe hiểu hết, điều này càng làm cậu căng thẳng hơn.

Rốt cuộc Alpha với Beta là cái gì?

Nhạc Dao nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cảm giác trong đầu đau đớn như bị kim châm. Kèm theo cảm giác đau đớn này là ký ức ùa về như thủy triều như muốn khiến cậu nổ tung, cậu không khỏi ôm đầu ngồi thụp xuống.

"Tôi nói này tam thiếu gia, cậu thật sự rất biết dằn vặt người khác đấy." Bên cạnh là một đôi ủng lính, chủ nhân đôi ủng đối diện cậu, giọng điệu trào phúng, "Biết rõ chạy không thoát vẫn muốn chạy, cậu không mệt à?"

"Anh..." Nhạc Dao ngẩng đầu, "Anh gọi tôi là gì cơ?"

"Tôi gọi cậu là tam thiếu gia, cậu đừng giả bộ nữa được không?" Người kia "ah" một tiếng, "Anh em tìm cậu nguyên một buổi tối đấy."

"..." Nhạc Dao theo bản năng lui lại vài bước.

Không đúng. Dù đầu cậu đau như búa bổ nhưng cậu vẫn có thể thấy có gì đó sai sai ở đây. Sao cậu lại là tam thiếu gia? Hơn nữa cậu trời sinh bị thọt mất một chân nhưng giờ đi lại bình thường, hơn nữa còn nắm giữ một thân thể và ký ức xa lạ!

Chủ thân thể cũng tên Nhạc Dao, là một Omega nam, đồng thời cũng là con trai của Thượng tướng Nhạc Phỉ Sơn đế quốc Tarot. Cậu ta vì trốn tránh hôn phối sắp đặt mà chạy suốt đêm, không nghĩ mình lại bỏ mạng ở rừng sâu.

"Báo cáo tướng quân, đã tìm được cậu ba rồi ạ." Nhạc Dao nhìn thấy người cao nhất trong đám quân nhân cầm thông tấn khí trầm giọng, "Đúng rồi ạ, rừng cây cách bên ngoài sườn núi 5 dặm. Cậu ấy không gặp vấn đề gì lớn, chúng tôi sẽ hộ tống về ngay."

"Người đâu!" Người kia nói tiếp, "Băng bó vết thương của cậu ba cho tốt!"

Anh ta nói xong thì buông tay, lạnh lùng liếc Nhạc Dao một cái rồi xoay người đi.



"Tam thiếu gia, vết thương của cậu ở đâu?" Một nhân viên y tế chạy tới hỏi Nhạc Dao.

"Trên tay." Nhạc Dao giơ vết rách trên đầu ngón tay lên cho nhân viên y tế, không nói gì nữa.

Cậu đã có ký ức của chủ nhân cũ, đã hiểu Alpha, Beta và Omega rốt cuộc là cái gì. Cậu hiểu nhân viên y tế kia bịt cái vết thương bé tí kia không phải xuất phát từ sự quan tâm mà do hi vọng pheromone sẽ ảnh hưởng tới binh lính.

Nhân viên y tế đã băng bó tốt: "Thiếu gia, mời cậu."

Nhạc Dao trầm mặc lên phi hành khí cùng mấy người này, ngồi xuống mới phát hiện người được phái đi tìm cậu còn rất nhiều. Phi hành khí này có AI điều khiển, không cần phi công, phía sau cậu còn 21 người. Trừ cậu ra thì biểu cảm của mỗi người trong số họ đều rất khó chịu.

Bất mãn dù không nói ra nhưng đã biểu lộ hết lên khuôn mặt.

Nhạc Dao cảm giác như mình đang nằm mơ. Ký ức mới cho cậu biết năm nay tính theo lịch vạn niên thì đã qua 2555 năm. Tại năm 2261 trên Trái đất đã xảy ra thiên tai mà nhân loại không thể chống đỡ nổi, bắt buộc phải mất 15 năm di cư tới tinh cầu Tarot, kết hợp gene cùng người Tarot tạo ra nền văn minh mới.

Bây giờ tại ngôi sao mới là 2/3/279, cách ngày rời khỏi Trái đất 536 năm.

Cái kết luận này quả thực rất điên rồ, Nhạc Dao nhịn không được nắm chặt tay thành quả đấm trong túi quần.

Đánh rắm một hồi cũng tới phủ Thượng tướng. Phi hành khí chậm rãi hạ xuống, đội trưởng đặc cần Vương Ngô trừng Nhạc Dao và nhân viên y tế cùng đưa cậu xuống.

Nhạc Dao lê bước chân vào sảnh lớn, chưa đứng vững thì Nhạc Phỉ Sơn đã lao tới cho cậu một cái tát.

"Bang!" Đánh không tới! Cậu vui mừng vì phản ứng nhanh nhẹn của mình đã kịp giơ tay nhỏ ngăn cản đối phương, đối diện là một ông chú trung niên nén không nổi sự giận dữ. Cậu đè xuống căng thẳng bất an, kiên trì nói: "Đừng đánh người, có gì ngồi xuống rồi nói rõ ràng đi ạ."

"Nói rõ ràng cái quần què!" Nhạc Phỉ Sơn nhìn khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp kinh tâm động phách như cũ của con trai lớn, "Mày còn có mặt mũi quay về!"

"Con..." Con như thế nào lại không quay về!

Nhạc Dao rất muốn gào lại như vậy thế nhưng nghĩ tới việc chủ nhân cũ đã làm, nhất thời thành thực không nói gì.

Đế quốc Tarot có một luật bất thành văn, người mang gene Omega dù là nam hay nữ trước 20 tuổi chưa kết hôn sẽ phải nghe Trung tâm phân phối gả cho một đối tượng có gene tương xứng. Nguyên nhân làm vậy là để giữ gìn gene ưu tú cho nhân loại.

Phần lớn Omega đều tiếp thu việc này, nếu như chưa tìm ra người thích hợp thì sẽ kết hôn cùng người có gene tương xứng được an bài. Nguyên chủ không thích, cậu ta trốn tránh mệnh lệnh ghép đôi, dằn vặt người cha đối diện không ít lần.

Lần này nghe nói nguyên chủ ăn thuốc phá hoại tuyến thể Omega bị cấm rồi chạy trốn trong đêm.

À, sau đó vẫn bị túm về.

Mẹ kế Giang Hân Đóa lúc này đứng dậy từ ghế salon, kéo kéo Nhạc Phỉ Sơn: "Được rồi, đừng nóng giận. Con nó chưa suy nghĩ rõ ràng thôi. Hiện tại nó đã về rồi, anh xuôi giận đi." Nói xong nắm lấy tay Nhạc Dao: "Nhạc Dao, còn không mau xin lỗi cha con?"

Nhạc Dao biết giờ này cứng rắn với người mặt mũi nhăn nhó trước mặt chỉ tổ ăn thêm quả đắng, cắn răng nhỏ nhẹ nói "Xin lỗi", sau đó quay lại trừng mắt nhìn mụ đàn bà và đứa em trai khác mẹ ngồi xem chuyện vui trên ghế, quay đầu lên nhà.

Cậu sợ phát sinh thêm chuyện sẽ làm người khác nghi ngờ.

Nhạc Phỉ Sơn tức giận thở hồng hộc, hét lớn: "Cha nói cho con biết, Nhạc Dao! Ngày mai dù có chuyện gì cũng đi đăng kí cho cha! Không đi đừng gọi cha nữa!"

Trên nhà "ầm" một tiếng.

Nhạc Phỉ Sơn trừng Giang Hân Đóa: "Bà xem thái độ của nó đi! Đều do bà chiều hư nó!"

Giang Hân Đóa cười cười: "Vâng vâng do em hết, ngài bớt giận."

Nhạc Dao vừa khóa cửa thì nghe thấy câu này, nhịn không nổi lườm một cái rồi mới tìm chỗ ngồi xuống.

Giang Hân Đóa là vợ kế.



Mẹ của nguyên chủ chết khi cậu mới tròn hai tuổi, Nhạc Phỉ Sơn chịu tang rồi mang một Giang Hân Đóa và đứa con về, hợp thành một gia đình. Nguyên nhân lần này trực tiếp do Giang Hân Đóa bày trò. Nguyên chủ không thích hôn nhân ép buộc, Giang Hân Đóa biết chuyện liền nói có một loại thuốc phá tuyến thể Omega. Nguyên chủ tuyệt vọng uống loại thuốc này, uống xong chạy trốn trong đêm rồi chết ở rừng cây.

Nhạc Dao đánh giá phòng ngủ, nghĩ tới đóa sen trắng Giang Hân Đóa liền giận thành con cá nóc. Nhưng cậu cũng có chút hoảng loạn.

Tới một nơi xa lạ mà không chút sợ hãi là nói dối. Cậu nghe tiếng chó sủa và tiếng người đi lại bên ngoài liền biết trừ khi chết đêm nay, ngày mai kiểu gì cũng phải đi đăng kí kết hôn cùng một người chưa từng thấy mặt. Tuy rằng cậu mới biết yêu liền nhận ra mình thích đàn ông, nhưng cậu cũng không muốn tìm một người xa lạ.

Làm sao giờ?!

Nhạc Dao đột nhiên đứng dậy vọt vào phòng tắm. Cậu đóng kín cửa phòng tắm, dùng khăn mặt bịt kín cửa thông gió bên dưới. Làm xong thì cậu hơi do dự, một lần nữa cắn đầu ngón tay. Cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhịn đau vẽ một dải phù văn, miệng lẩm bẩm: "Thổ địa nơi này, thần linh duy nhất, thông thiên đạt địa, ra u nhập minh, thành tâm cầu xin, Kỷ Phong Vũ núi Trường Diễm, nếu như nghe được, mau tới tụ lại!"

Lời nói vừa dứt, bên trong phòng tắm cuồn cuộn một lốc xoáy nhỏ. Nhạc Dao mừng như điên, chờ đợi người bạn tốt cõi âm hiện ra. Gió thổi hết, tất cả lại trở về như lúc trước.

Nhạc Dao: "???"

Cúi đầu nhìn phù văn, vẽ không sai mà! Bùa chú này là do sư phụ cầm tay tự mình chỉ cậu vẽ!

Cậu bởi vì trời sinh đi đứng gặp vấn đề nên từ nhỏ không bao lâu liền bị bỏ rơi trước một cửa tiệm nhà Phật, là chủ tiệm nhặt cậu về nuôi dưỡng, dạy dỗ cậu rất nhiều thứ không thể học bên ngoài, đặc biệt là huyền học. Trước kia cậu ở trên Địa cầu làm không sai một li, hay do không còn ở trên Địa cầu nên không gọi được vong linh?

Hay Kỷ Phong Vũ đã đi đầu thai rồi? Dù sao cũng đã qua quá nhiều năm...

Nhạc Dao không tin thử lại một lần, máu cũng đã chảy. Cậu một lần nữa đọc chú thỉnh vong, kết quả vẫn vậy.

Bên ngoài truyền tới tiếng ầm ầm. Một chân đạp cửa, Nhạc Phỉ Sơn gào ầm lên: "Nhạc Dao! Cha nói cho con biết, rốt cuộc con định thế này tới khi nào?"

Nhạc Dao giật mình cầm máu theo bản năng, mở nước từ vòi sen xóa đi phù chú. Lần thứ hai vẽ bùa máu không chày nên cậu cắn ngón tay hơi tàn nhẫn, cả phòng ngập tràn mùi pheromone.

Thuốc ức chế của nguyên chủ sắp hết hiệu lực, hơn nữa cậu còn vừa ép mình chảy máu, mùi pheromone không khác Omega động d.ục là mấy.

Mặt mũi Nhạc Phỉ Sơn đen sì không khác gì đít nồi. Ông nhìn đồ vật trong buồng tắm tưởng con trai mình muốn tự sát, nhanh chóng kêu người nhà lui ra: "Cha đếm đến ba, con không đi ra cha liền phá cửa!"

Nhạc Dao nhìn phù văn trôi đi, cứ ở đây cũng chẳng được tích sự gì, đi ra mở cửa.

Giang Hân Đóa thấy cậu đi ra thì bận rộn vỗ vỗ ngực: "Con cái đứa nhóc này, hù chết mẹ rồi. Thế nào? Không sao chứ?"

Nhạc Dao không trả lời.

Em trai kế Nhạc Thiên Ngọc không biết gì đi lên nhà, nhẹ nhàng nói: "Anh đừng tự tổn thương mình nữa Không chỉ mình anh khó chịu mà đội hộ vệ cũng bị anh vạ lây. Bọn họ đâu có trêu ghẹo ai?"

Nhân viên y tế dưới mưu đồ của Giang Hân Đóa tới băng bó cho cậu lần nữa, nhìn Nhạc Thiên Ngọc tán thành.

Giang Hân Đóa nói tiếp: "Đừng tùy hứng nữa. Tuy rằng sau khi kết hôn với Tướng quân Tục Nghiêu có thể phải theo ngài ấy tới nơi đóng quân, hoàn cảnh tại tinh cầu Hua (*) có chút gian khổ, người ngoài đồn Tướng quân Tục Nghiêu cũng có chút hung ác. Con là vợ tương lai của ngài ấy, khẳng định ngài ấy sẽ đối xử khác biệt, đừng lo lắng mà đối nghịch với cha con nữa."

Nhạc Dao căn bản không muốn thuận theo Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc, quay đầu: "Bà nói ngài ấy đóng quân tại đâu?"

Lời tiếp theo là của Nhạc Phỉ Sơn, ông cau mày: "Là Hua tinh, con lại định làm gì?"

Nhạc Dao đau lòng, Hua tinh chẳng phải là danh xưng từ Địa cầu hả? Vì thế mắt cậu sáng lên: "Không làm gì! Tất nhiên là không làm gì rồi! Mai con sẽ đi đăng kí."

Nhạc Phỉ Sơn nghi ngờ nhìn con trai: "Con chắc chứ?"

Nhạc Dao: "Chắc chắn."

Không kết hôn thì cũng bị cưỡng ép đánh dấu, chẳng phải Tục Nghiêu thì cũng là Trương Nghiêu hoặc Lý Nghiêu gì đó, hơn nửa Omega động d.ục không có thuốc ức chế quá thảm hại, không bằng cứ kết hôn đi đã rồi tính sau. Có khi tới Hua tinh rồi cậu sẽ tìm được cách quay về Địa cầu 500 năm trước thì sao! Nơi này dù sao cũng không quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau