Gả Xuống Hoàng Tuyền

Chương 2: Bái Đường Thành Thân

Trước Sau
- Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau! Làm lễ đi!

Lạc Trầm Ương không biết làm sao.

Bằng cách nào mà bọn họ biết được quan hệ của cậu và Cố Thần?

Hơn nữa.. chẳng có vẻ gì là không thể chấp nhận.

Hai vị ngồi ở vị trí chủ hôn kia là cha mẹ của hắn. Cố phu nhân mặc một bộ sườn xám màu xanh dương mỉm cười rơi giọt lệ hạnh phúc, bàn tay gầy gò cầm khăn chấm giọt nước mắt chực trào trên má. Còn Cố lão gia vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn không giống là người sẽ chấp nhận hủ tục này.

Không chỉ có bọn họ. Xung quanh đều là người nhà họ Cố, nam nhân mặc âu phục hoặc hán phục truyền thống, nữ nhân giống Cố phu nhân, đều mặc sườn xám dài. Không hổ là gia tộc lớn, đông người đến bất ngờ.

Người giấy nam kia vừa nhìn đã biết là đại diện cho Cố Thần. Nó cũng được diện một bộ đồ đỏ rực như Lạc Trầm Ương.

Nhưng Lạc Trầm Ương vốn không tin quỷ thần. Càng không tin vào cái tập tục chết tiệt này. Cậu tin rằng Cố Thần luôn muốn cậu sống tiếp, sống thật vui vẻ.

Vốn dĩ khi vừa hay tin Cố Thần mất. Lạc Trầm Ương cũng đã có ý định tuẫn táng theo hắn. Thế nhưng cậu biết, nếu cậu làm vậy hắn sẽ buồn. Không ai hiểu hắn hơn cậu, huống hồ những con người ngồi ở đây là đang thực sự chúc phúc cho hắn sao?

Lạc Trầm Ương là người nhạy bén. Về việc nhìn mặt đoán lòng chẳng có gì là khó. Từng giọt nước mắt giả tạo của Cố phu nhân đều bị cậu thu vào tầm mắt. Cố Thần từng nói với cậu về tình hình trong nhà của hắn, từng người ở đây đều rất.. giả!

Cậu nắm chặt tay. Thầm nghĩ tuy bản thân không tin nhưng nếu quỷ thần thực sự có thật, Cố Thần quấy phá bọn họ chắc chắn là có lí do.

Lúc này, cậu chỉ muốn bỏ chạy khỏi đây. Nhưng chẳng có cách nào, bởi bản thân bị khống chế vô pháp cử động. Thầy đồng cầm hai nửa keo cứng màu đỏ, là hình bán tròn bị cắt làm hai nửa lên ném xuống đất. Cả hai keo đều lật úp.

Sảnh lớn đang vui vẻ ồn ào bỗng chốc im lặng.

Keo úp, Cố Thần không đồng ý mối hôn sự này.

(Cái keo này dùng để hỏi xem vong hồn có vừa ý với hôn sự được sắp đặt hay không)

Thầy đồng cười cười làm như không có gì xảy ra, thu keo lại rồi hô lớn.

- Keo thánh! Thiếu gia rất vừa ý với mối hôn sự này!

Cả đám người ở sảnh đột nhiên lại ồn ào như cũ, có điều không phải loại vui vẻ huyên náo mà là loại xì xào to nhỏ với nhau.

- Cái gì vậy? Rõ ràng là không đồng ý.

- Im đi. Muốn chết rồi sao? Không hiến cậu ta thì chúng ta chết chắc.

- Mày quên mấy ngày nay chúng ta phải chịu những gì rồi sao?

Lạc Trầm Ương tuy không hiểu nhiều về minh hôn, nhưng cũng hiểu nghi thức tung keo này đôi chút. Mắt của cậu ánh lên tia máu, đâu đó ẩn chứa giọt lệ trong đáy mắt.

Cố Thần không muốn cậu chết. Là những người này ép cậu phải chết!

- Tại sao? Rõ ràng không phải keo thánh! Mấy người đều mù hết rồi sao?

Đáp lại lời nói của cậu là gương mặt tươi cười và tiếng của bà mai.



- Ai ya cậu Lạc à. Keo thánh đấy, cậu không biết nhiều về minh hôn nên không hiểu thôi.

Lạc Trầm Ương định mở miệng nói gì đó thì Cố phu nhân - người khóc sướt mướt từ nãy đến giờ đột nhiên đứng dậy bước đến, hai tay bà nâng bàn tay của cậu lên ân cần nắm lấy.

- Lạc Lạc à. Con.. con và Tiểu Cố nhà ta dù sao cũng đã từng yêu nhau.. bốn năm giao tình. Bây giờ nó mất rồi linh hồn lại không được thanh thản, con xem nó thâm tình vẫn còn yêu con, xuống bầu bạn với nó, gả cho nó. Dì cũng coi như hoàn thành bổn phận của một người mẹ, thành toàn cho các con.

Lạc Trầm Ương nghe bà ta nói, không khỏi cười khinh.

- Các người tra cũng kĩ nhỉ? Đến chúng tôi yêu nhau bốn năm cũng biết rồi? Thành toàn bổn phận của người mẹ? Tại sao tôi phải thành toàn cho bà?

Cố phu nhân ngượng ngùng. Phút chốc không biết nên nói gì bèn lui về chỗ ngồi của mình.

Mấy người họ hàng. Có vẻ là dì, mợ gì đó của Cố Thần, thấy tình hình không ổn bèn lên tiếng.

- Lạc Lạc.. cháu xem..

- Đừng gọi tên tôi.

Lạc Trầm Ương nhìn về phía bọn họ. Khuôn mặt lạnh tanh biểu hiện sự chán ghét tột độ.

- Tôi cảm thấy buồn nôn!

Người dì kia đành im miệng. Nhưng có thể thấy rõ khuôn mặt bà ta biến sắc. Hẳn là đang rất tức giận.

Một người phụ nữ lớn tuổi hơn không kiên nhẫn được nữa. Gào lên với những người chủ trì hôn sự.

- Còn chần chừ làm gì? Còn không mau tổ chức đi? Muốn để nó làm loạn ở đây hay gì? Đè nó xuống!

Đám người kia nghe xong liền vội vã làm theo. Lạc Trầm Ương bị ép đối mặt với đám người phía dưới, người nhân giấy cũng được điều khiển bởi người khác. Thầy đồng hô lên.

- Nhất Bái Thiên Địa!

Dứt lời. Lạc Trầm Ương bị hai người kia ép cúi đầu với hình nhân giấy. Nỗi sợ hãi bỗng chốc dâng trào trong lòng, cậu dãy dụa cố hét lên, nước mắt dâng trào, gào khóc trong vô vọng.

- Tôi không gả! Thả tôi ra! Mấy người thả tôi ra!

Không muốn gả.

Cố Thần không muốn cậu chết. Cậu tuyệt đối sẽ không tự tìm đường chết! Không thể như thế được!

Đây chẳng qua chỉ là một cái hiến mạng người mà thôi! Cái gì nhân duyên tốt đẹp đều không phải!

Trong tuyệt vọng không thể kháng cự, không thể chống lại. Bất chấp tất cả vẫn thoát không được. Ở trong đám đông như vang lên tiếng hát thê lương của ai.

"Người vẫn còn khóc vì điều gì nữa.

Cớ gì người hạnh phúc rồi lại đau thương tột cùng."


- Không! Tôi không gả!



- Nhị Bái Cao Đường!

Tiếng hô càng lớn hơn, tiếng hát kia lại càng rõ hơn. Nghe càng thê lương càng thống khổ. Là tiếng hát của hai người con gái. Lạc Trầm Ương bị ép quay người cúi đầu với Cố lão gia và Cố phu nhân, hoàn thành nhị bái.

"Người ấy cũng mỉm cười rồi.

Người ấy đã chẳng thể mang người tiến vào luân hồi."


Cuối cùng. Quay đầu đối mặt hình nhân giấy, hoàn thành tam bái.

- Phu Thê Giao Bái! Lễ Thành!

"Người lại chẳng biết phải làm sao.

Người buông bỏ tam thiên nhược thuỷ.

Đổi lấy một chén nước mắt."

(Trích: Lời bài hát Hỉ Dữ Bi - Tam Nam)


- Đưa Vào Động Phòng!

Lời thầy đồng vừa dứt. Hai người kia đã kéo Lạc Trầm Ương ra khỏi sảnh chính. Giữa đường có dãy người đi theo đánh trống thổi kèn ầm ĩ khắp nơi. Lạc Trầm Ương bật cười nghiệt ngã, bị người ta lôi đi.

Cậu nhớ đến ngày tháng trước kia ở cùng Cố Thần. Hắn nói cậu thể lực yếu bắt cậu luyện tập thêm, cậu cứ mè nheo nói không muốn. Hóa ra chống lại hắn sẽ có kết cục như thế này, đến phản kháng cũng không làm được.

Lạc Trầm Ương nhắm mắt lại. Phó mặc bản thân cho số phận.

Cố Thần. Nếu như có kiếp sau, em sẽ nghe lời anh. Em không bướng bỉnh nữa, em sẽ ngoan.

Đích đến cuối cùng của cậu là phòng của Cố Thần. Vừa mở cửa ra, bên trong là hai cây nến thắp đặt trên bàn, hai ly rượu giao bôi. Dây đỏ hoa trắng giăng khắp phòng, trên tường vẫn là chữ "hỉ" quen thuộc đó.

Mà trước mặt cậu là quan tài. Quan tài đôi, lũ người kia mở nắp ra, Lạc Trầm Ương thấy rõ nam nhân ở bên trong đã là một cái xác lạnh.

Thi thể này tuy đã chết được 1 tháng, nhưng lại nguyên vẹn không bị phân huỷ mất miếng thịt nào. Trong quan tài còn toát lên hơi lạnh. Hẳn là người nhà họ Cố không thực sự tổ chức tang lễ cho Cố Thần mà tìm cách ướp xác của hắn.

Người tuy đã mất. Nhưng khuôn mặt này, vóc dáng, từng ngón tay của hắn. Lạc Trầm Ương đã nhớ rõ hơn cả khuôn mặt của chính mình. Lúc còn sống, Cố Thần rất đẹp.

Lạc Trầm Ương mắt nổi đầy tơ máu. Oán hận từ trong đáy lòng nổi lên như sóng biển cuộn trào. Dám làm thế với Cố Thần của cậu.. đám người này..

Thế nhưng rồi cậu cũng bị trói tay chân rồi bị đẩy vào trong quan. Trước lúc nắp quan tài đóng lại. Lạc Trầm Ương bỗng chốc nở nụ cười. Ánh mắt sáng lên hơn bao giờ hết, trông rất đáng sợ.

- Tôi mà thành lệ quỷ. Sẽ trở về giết hết các người.

Chỉ một câu đó. Toàn bộ trên dưới Cố gia đều sợ hãi chần chừ không dám đóng nắp quan. Một nam nhân trong số bọn họ kêu lên.

- Sợ cái gì? Nó thành quỷ được chắc! Đóng nắp! Mau đóng nắp!

Vậy là nắp quan tài đóng lại. Vận mệnh đã an bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau