Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam
Chương 86: Hai người các anh đều là tra nam khốn nạn!
Diệp Đình hung hăng hôn lên môi của Dương Gia Lập, hôn đến tận khi bờ môi cậu sưng đỏ mới thỏa mãn ném cậu vào bồn tắm. Dương Gia Lập bủn rủn hết cả người, mồ hôi nhễ nhại cứ thế chảy xuống.
Vừa rồi cả hai điên cuồng làm tình trên giường, cũng không biết làm bao nhiêu lần, thật sự muốn đòi mạng cậu mà! Cậu thở dốc từng ngụm, trước mắt mơ hồ không rõ phương hướng.
Diệp Đình thỏa mãn cười một tiếng: "Tự tắm rửa cho sạch sẽ đi, tôi muốn đi ra ngoài." . ngôn tình tổng tài
Dương Gia Lập ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: "Đi tìm gái?"
Diệp Đình khẽ khựng lại, xoay người, khuôn mặt tuy còn mang theo nét ôn hòa như cũ, nhưng ngữ khí lại không giấu nổi hung ác: "Tôi đã nói với em rồi, tôi chỉ có mình em! Em có thể đừng suy nghĩ lung tung được không?"
Dương Gia Lập ho khan một tiếng, nhìn thân hình trần trụi của Diệp Đình: "Hợp đồng của tôi với anh, đến bao giờ thì kết thúc?"
Ánh mắt của Diệp Đình bỗng tối sầm lại, nhanh chân bước tới bóp chặt cằm của Dương Gia Lập: "Thế nào? Lại muốn trốn thoát khỏi tôi?"
"Hiện tại anh cũng chỉ là đang bao dưỡng tôi." Dương Gia Lập hừ nhẹ một tiếng: "Anh cho tôi tiền, tôi cho anh cái thân xác này. Hợp đồng cũng hết hạn rồi, tôi muốn đi thì có vấn đề gì sao?"
Diệp Đình siết chặt ngón tay đang đặt trên cằm Dương Gia Lập, thật lâu sau mới nói: "Nếu tôi nói tôi sẽ không để cho em đi thì sao?"
Dương Gia Lập nhíu mày, lệ khí trong lòng như tràn ra trong nháy mắt: "Diệp Đình, anh dám! Anh không phải là người, anh là con chó khôn nạn đáng chết. Tôi đây ghê tởm nhất chính là loại người ngang ngược không nói lý như anh!"
Ánh mắt Diệp Đình dần trở lên u ám: "Vô luận em có mắng như thế nào thì cũng cứ thành thật ở yên đây cho tôi. Lần trước em dám động thủ với tôi rồi chạy trốn, tôi đã rất rộng lượng không so đo với em. Đây cũng bởi vì là em nên tôi không ra tay, nếu đổi là người khác, tôi nhất định sẽ cho hắn nếm thử mùi vị khốn khổ nhất!"
Dương Gia Lập nhếch khóe miệng, mái tóc ướt dầm dề dính trên trán: "Đây là nói tôi cần phải cảm ơn anh sao?"
"Tóm lạ, tốt nhất là em nên đem những tâm tư bỏ trốn thu về hết cho tôi." Diệp Đình cảnh cáo nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Thành thật ở yên bên cạnh tôi, chỗ nào cũng không được đi, hiểu chưa?"
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Dương Gia Lập nhìn bóng dáng nam nhân vừa mới lăn lộn làm tình cùng mình đến chết đi sống lại, lạnh nhạt nói: "Làm như thế này anh vui lắm sao?"
Diệp Đình dừng chân xoay đầu nhìn lại.
"Diệp Đình." Dương Gia Lập ngồi dậy từ trong bồn tắm: "Chỗ nào anh cũng không cho tôi đi, thậm chí điện thoại cũng không cho tôi dùng, làm vậy anh vui lắm à?"
"Ai bảo em dám chạy trốn tôi." Diệp Đình lạnh lẽo nhìn Dương Gia Lập: "Vì cái gì à? Vì để phòng ngừa em dám chạy trốn thêm lần nữa, nên tôi chỉ có thể cắt đứt liên hệ của em với người bên ngoài. Đây đều là do em bức tôi."
Dương Gia Lập hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí: "Tôi muốn gọi điện thoại."
"Gọi cho ai?" Diệp Đình cau mày.
"Gọi cho Hải ca." Dương Gia Lập cắn răng, sau đó nói tiếp: "Tôi muốn gọi cho anh ấy."
"Em vẫn nhớ mãi không quên anh ta!" Diệp Đình trầm giọng nói, cả người càng lúc càng toát lên vẻ âm u lạnh lẽo, tự như báo trong rừng, tuấn mỹ xinh đẹp nhưng đầy nguy hiểm: "Thế nào? Thích chịch anh ta sao?"
Dương Gia Lập nghiến răng nghiến lợi nói: "Không liên quan đến anh! Dù sao so với anh, tôi càng thích anh ấy hơn, sao nào?"
"Cậu có thích thì cũng vô dụng." Diệp Đình cười lạnh: "Anh ta với cậu cũng giống nhau, đều bị nam nhân chịch. Em cho rằng anh ta lợi hại à? Chẳng phải đều bị anh em của tôi ấn xuống dưới thân sao?"
Dương Gia Lập bị hắn chọc giận đến không nói lên lời, một hồi lâu sau cậu mới đè được nửa giận trong lòng xuống: "Anh với Tiêu Diệp cũng đếch phải loại người tốt đẹp gì, đều là hai tên tra nam cặn bã khốn nạn! Tôi mặc kệ, đã lâu tôi chưa liên hệ với Hải ca, tôi nhất định phải gọi cho anh ấy!"
Diệp Đình liếc mắt nhìn Dương Gia Lập.
Thật Lâu sau hắn mới lấy chiếc điện thoại dự phòng ném cho Dương Gia Lập. Dương Gia Lập vội vàng chụp lấy.
"Em muốn gọi, được, tôi cho em gọi." Diệp Đình lạnh lùng nói: "Điện thoại này của tôi có thiết bị giám sát, em nói gì tôi đều nghe thấy hết. Nếu để tôi biết em gọi cho Triệu Hướng Hải vì muốn anh ta giúp em bỏ trốn, thì đừng trách tôi từ nay về sau một chút tự do cũng không cho em!"
- -------------------------------------------------------
Zine: Ulatr, bộ này thấy tội nhất vẫn là bé Lập á:(
Thông báo nho nhỏ là tuần này và tuần sau tui thi, nên tui sẽ update 2 ngày 1 chap nha. Mọi người tích cực tương tác để tui có động lực edit nhé. Iu mọi người.
Vừa rồi cả hai điên cuồng làm tình trên giường, cũng không biết làm bao nhiêu lần, thật sự muốn đòi mạng cậu mà! Cậu thở dốc từng ngụm, trước mắt mơ hồ không rõ phương hướng.
Diệp Đình thỏa mãn cười một tiếng: "Tự tắm rửa cho sạch sẽ đi, tôi muốn đi ra ngoài." . ngôn tình tổng tài
Dương Gia Lập ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: "Đi tìm gái?"
Diệp Đình khẽ khựng lại, xoay người, khuôn mặt tuy còn mang theo nét ôn hòa như cũ, nhưng ngữ khí lại không giấu nổi hung ác: "Tôi đã nói với em rồi, tôi chỉ có mình em! Em có thể đừng suy nghĩ lung tung được không?"
Dương Gia Lập ho khan một tiếng, nhìn thân hình trần trụi của Diệp Đình: "Hợp đồng của tôi với anh, đến bao giờ thì kết thúc?"
Ánh mắt của Diệp Đình bỗng tối sầm lại, nhanh chân bước tới bóp chặt cằm của Dương Gia Lập: "Thế nào? Lại muốn trốn thoát khỏi tôi?"
"Hiện tại anh cũng chỉ là đang bao dưỡng tôi." Dương Gia Lập hừ nhẹ một tiếng: "Anh cho tôi tiền, tôi cho anh cái thân xác này. Hợp đồng cũng hết hạn rồi, tôi muốn đi thì có vấn đề gì sao?"
Diệp Đình siết chặt ngón tay đang đặt trên cằm Dương Gia Lập, thật lâu sau mới nói: "Nếu tôi nói tôi sẽ không để cho em đi thì sao?"
Dương Gia Lập nhíu mày, lệ khí trong lòng như tràn ra trong nháy mắt: "Diệp Đình, anh dám! Anh không phải là người, anh là con chó khôn nạn đáng chết. Tôi đây ghê tởm nhất chính là loại người ngang ngược không nói lý như anh!"
Ánh mắt Diệp Đình dần trở lên u ám: "Vô luận em có mắng như thế nào thì cũng cứ thành thật ở yên đây cho tôi. Lần trước em dám động thủ với tôi rồi chạy trốn, tôi đã rất rộng lượng không so đo với em. Đây cũng bởi vì là em nên tôi không ra tay, nếu đổi là người khác, tôi nhất định sẽ cho hắn nếm thử mùi vị khốn khổ nhất!"
Dương Gia Lập nhếch khóe miệng, mái tóc ướt dầm dề dính trên trán: "Đây là nói tôi cần phải cảm ơn anh sao?"
"Tóm lạ, tốt nhất là em nên đem những tâm tư bỏ trốn thu về hết cho tôi." Diệp Đình cảnh cáo nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Thành thật ở yên bên cạnh tôi, chỗ nào cũng không được đi, hiểu chưa?"
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Dương Gia Lập nhìn bóng dáng nam nhân vừa mới lăn lộn làm tình cùng mình đến chết đi sống lại, lạnh nhạt nói: "Làm như thế này anh vui lắm sao?"
Diệp Đình dừng chân xoay đầu nhìn lại.
"Diệp Đình." Dương Gia Lập ngồi dậy từ trong bồn tắm: "Chỗ nào anh cũng không cho tôi đi, thậm chí điện thoại cũng không cho tôi dùng, làm vậy anh vui lắm à?"
"Ai bảo em dám chạy trốn tôi." Diệp Đình lạnh lẽo nhìn Dương Gia Lập: "Vì cái gì à? Vì để phòng ngừa em dám chạy trốn thêm lần nữa, nên tôi chỉ có thể cắt đứt liên hệ của em với người bên ngoài. Đây đều là do em bức tôi."
Dương Gia Lập hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí: "Tôi muốn gọi điện thoại."
"Gọi cho ai?" Diệp Đình cau mày.
"Gọi cho Hải ca." Dương Gia Lập cắn răng, sau đó nói tiếp: "Tôi muốn gọi cho anh ấy."
"Em vẫn nhớ mãi không quên anh ta!" Diệp Đình trầm giọng nói, cả người càng lúc càng toát lên vẻ âm u lạnh lẽo, tự như báo trong rừng, tuấn mỹ xinh đẹp nhưng đầy nguy hiểm: "Thế nào? Thích chịch anh ta sao?"
Dương Gia Lập nghiến răng nghiến lợi nói: "Không liên quan đến anh! Dù sao so với anh, tôi càng thích anh ấy hơn, sao nào?"
"Cậu có thích thì cũng vô dụng." Diệp Đình cười lạnh: "Anh ta với cậu cũng giống nhau, đều bị nam nhân chịch. Em cho rằng anh ta lợi hại à? Chẳng phải đều bị anh em của tôi ấn xuống dưới thân sao?"
Dương Gia Lập bị hắn chọc giận đến không nói lên lời, một hồi lâu sau cậu mới đè được nửa giận trong lòng xuống: "Anh với Tiêu Diệp cũng đếch phải loại người tốt đẹp gì, đều là hai tên tra nam cặn bã khốn nạn! Tôi mặc kệ, đã lâu tôi chưa liên hệ với Hải ca, tôi nhất định phải gọi cho anh ấy!"
Diệp Đình liếc mắt nhìn Dương Gia Lập.
Thật Lâu sau hắn mới lấy chiếc điện thoại dự phòng ném cho Dương Gia Lập. Dương Gia Lập vội vàng chụp lấy.
"Em muốn gọi, được, tôi cho em gọi." Diệp Đình lạnh lùng nói: "Điện thoại này của tôi có thiết bị giám sát, em nói gì tôi đều nghe thấy hết. Nếu để tôi biết em gọi cho Triệu Hướng Hải vì muốn anh ta giúp em bỏ trốn, thì đừng trách tôi từ nay về sau một chút tự do cũng không cho em!"
- -------------------------------------------------------
Zine: Ulatr, bộ này thấy tội nhất vẫn là bé Lập á:(
Thông báo nho nhỏ là tuần này và tuần sau tui thi, nên tui sẽ update 2 ngày 1 chap nha. Mọi người tích cực tương tác để tui có động lực edit nhé. Iu mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất