Chương 9: Cứ Tưởng Anh Đã Bỏ Tôi.
Cứ như vậy cậu và cha cậu đã trải qua một đêm hạnh phúc với nhau, khi hai người ngủ cùng với nhau trong tình cảm gia đình...
Sáng hôm sau Quốc Khánh cũng đã tỉnh lại, cậu giờ định xuất viện để đến chỗ Lý Nghĩa như lời đã hứa với cậu, bởi cậu biết nếu mình không đến và thất hứa với Lý Nghĩa thì cậu ấy sẽ buồn...
Thời gian đã dần trôi qua tới trưa Lý Nghĩa đã chuẩn bị đồ ăn, cậu vui vẻ mà suy nghĩ rằng rồi Quốc Khánh sẽ đến, sau đó hai người sẽ ăn cùng nhau trong sự hạnh phúc...
Nhưng chờ mãi chờ mãi mà Quốc Khánh cũng không tới, Lý Nghĩa vô cùng buồn bã cậu giờ lấy điện thoại ra mà gọi cho anh, nhưng điện thoại lại không đổ chuông mà vang lên tiếng thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được...
Cậu giờ đã nở nụ cười đầy thuê lương, trong đầu dần ập đến những suy nghĩ tiêu cực :
"Anh ấy không bắt máy, cũng không chủng động liên lạc với mình sau đêm làm tình ấy ? Không lẽ nào là anh ấy chỉ lợi dụng để quan hệ với mình thôi ! Và sau khi có được rồi thì anh ấy bịa chuyện để rời đi và đá mình sao ?"
Cậu giờ bậc cười thật lớn rồi dùng tay trong sự tức giận hất hết tất cả mọi thứ xuống bàn :
"Haha mình quả thật là một đứa ngu mà ! Khi bị người ta lợi dụng mà cũng không biết !"
Cậu giờ đây đã bắt đầu nhấp vào thư viện ảnh chốc lát cậu nhìn những tấm ảnh của anh và cậu đã chụp chung mà ngay lập tức đã xóa hết nó :
"Tình cảm mà anh dành cho tôi cũng chỉ là sự lợi dụng và bây giờ anh đã không còn yêu tôi nữa rồi thì...Tôi cũng không nên lưu lại những kỷ niệm không tốt này làm gì..."
Cứ như vậy cậu đã bậc khóc trong sự đau đớn đến tột cùng. Rồi một ngày nữa lại trôi qua, cậu đã vơi dần đi cơn đầu ấy khi quyết tâm buông bỏ và quên anh. Cậu vẫn không ngừng tìm tung tích về tên mặt sẹo kia người đã bắt cóc cha của mình vì cái két sắt...
Nhưng tìm chờ mãi vẫn không thấy hắn ta xuất hiện. Giờ đây cậu đã trở nên vô cùng tuyệt vọng, cho tới khi nhìn thấy một tên áo đen khác xuất hiện, hắn ta nhìn cũng giống như kẻ đã bắt cha của cậu, bấy giờ cậu đã đuổi theo hắn ta thì ngay lập tức Quốc Khánh đã xuất hiện rồi lên tiếng hỏi cậu :
"Em đang làm gì ở đây vậy ? Em biết không hôm nay anh đã đến nhà của em và tìm em mãi đó nhưng mà lại không thấy em. Thật may khi anh biết rằng em hay ra chỗ này để tìm tên hung thủ đã bắt cóc cha em. Nên anh đã ra đây xem thử và vô tình gặp được em...
Hơn hết đã hơn 3 ngày rồi anh đã thất hứa và không gặp em. Vậy nên anh mong em đừng giận anh nha !"
Trước những câu giải thích về lý do anh đã phải xa cậu trong ba ngày, cậu giờ đây nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên cậu lên tiếng hỏi trong sự lo lắng :
"Quốc Khánh chuyện gì... Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy ? Tại sao anh lại bị mất một tay thế ?"
Trước những thắc mắc của cậu anh đưa tay lên gãy đầu rồi trả lời rằng: "Thật ra lúc anh về anh đã gặp tai nạn rồi tay anh đã bị gãy hoàn toàn. Thế nên bác sĩ đã cắt bỏ nó, vì nếu dữ lại nó thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng của anh..."
Cậu bấy giờ bậc khóc nức nở ôm chầm lấy anh :
"Cũng may mắn là anh không sao rồi ! Và em đã cảm thấy vô cùng bất an khi anh rời đi. Mà không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra với anh hay là không ? Và em không ngờ là chuyện này lại xảy ra với anh..."
Trước sự lo lắng và tiếng khóc nức nở của cậu khi quan tâm đến anh. Anh đã vỗ vai cậu rồi nói :
"Vợ à em đừng khóc nữa ! Bởi vì bây giờ em đã có anh ở bên cạnh rồi ! Và anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu. Thế nên hãy vui vẻ trở lại nha !"
Cậu đưa tay lau đi nước mắt rồi gật đầu đồng ý. Anh giờ đây đã bảo với cậu rằng bọn họ nên đi chơi một chút để tâm trạng của cậu trở nên tốt hơn...
Thế là bọn họ đã bắt đầu đi chơi với nhau tại công viên gần đó, hai người bước vào trong sau khi mua vé khung cảnh bên trong thật là nhộn nhịp và vui vẻ. Bọn họ ngay lập tức đã thuê một con ngựa đồ chơi đua bằng giây không ngừng xoay tròn...
Hai người đã leo lên đó ngồi và con ngựa đã bắt đầu xoay ngồi ở phía sau cậu ôm chầm lấy anh trong sự hạnh phúc mà nói rằng :
"Cảm ơn cuộc đời này bởi vì đã mang sự hạnh phúc là anh đến với em...Và chắc anh không biết là em đã rất tức giận khi cứ nghĩa rằng anh đã bỏ em rồi chứ !
Nhưng không anh đã không bỏ em mà lại mang đến cho em nhiều hạnh phúc hơn. Và cả đời này anh sẽ ở bên cạnh em mãI mãi. Và sẽ là như vậy đúng chứ ?"
Anh cười rồi trả lời lại cậu rằng :
"Phải em nói đúng ! Ông trời đã mang hai chúng ta đến với nhau. Và sẽ là của nhau mãi mãi. Vậy nên em đừng sợ rằng một ngày nào đó sẽ đánh mất anh. Bởi vì tình cảm anh dành cho em là không đổi thay thế nên anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu..."
Sáng hôm sau Quốc Khánh cũng đã tỉnh lại, cậu giờ định xuất viện để đến chỗ Lý Nghĩa như lời đã hứa với cậu, bởi cậu biết nếu mình không đến và thất hứa với Lý Nghĩa thì cậu ấy sẽ buồn...
Thời gian đã dần trôi qua tới trưa Lý Nghĩa đã chuẩn bị đồ ăn, cậu vui vẻ mà suy nghĩ rằng rồi Quốc Khánh sẽ đến, sau đó hai người sẽ ăn cùng nhau trong sự hạnh phúc...
Nhưng chờ mãi chờ mãi mà Quốc Khánh cũng không tới, Lý Nghĩa vô cùng buồn bã cậu giờ lấy điện thoại ra mà gọi cho anh, nhưng điện thoại lại không đổ chuông mà vang lên tiếng thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được...
Cậu giờ đã nở nụ cười đầy thuê lương, trong đầu dần ập đến những suy nghĩ tiêu cực :
"Anh ấy không bắt máy, cũng không chủng động liên lạc với mình sau đêm làm tình ấy ? Không lẽ nào là anh ấy chỉ lợi dụng để quan hệ với mình thôi ! Và sau khi có được rồi thì anh ấy bịa chuyện để rời đi và đá mình sao ?"
Cậu giờ bậc cười thật lớn rồi dùng tay trong sự tức giận hất hết tất cả mọi thứ xuống bàn :
"Haha mình quả thật là một đứa ngu mà ! Khi bị người ta lợi dụng mà cũng không biết !"
Cậu giờ đây đã bắt đầu nhấp vào thư viện ảnh chốc lát cậu nhìn những tấm ảnh của anh và cậu đã chụp chung mà ngay lập tức đã xóa hết nó :
"Tình cảm mà anh dành cho tôi cũng chỉ là sự lợi dụng và bây giờ anh đã không còn yêu tôi nữa rồi thì...Tôi cũng không nên lưu lại những kỷ niệm không tốt này làm gì..."
Cứ như vậy cậu đã bậc khóc trong sự đau đớn đến tột cùng. Rồi một ngày nữa lại trôi qua, cậu đã vơi dần đi cơn đầu ấy khi quyết tâm buông bỏ và quên anh. Cậu vẫn không ngừng tìm tung tích về tên mặt sẹo kia người đã bắt cóc cha của mình vì cái két sắt...
Nhưng tìm chờ mãi vẫn không thấy hắn ta xuất hiện. Giờ đây cậu đã trở nên vô cùng tuyệt vọng, cho tới khi nhìn thấy một tên áo đen khác xuất hiện, hắn ta nhìn cũng giống như kẻ đã bắt cha của cậu, bấy giờ cậu đã đuổi theo hắn ta thì ngay lập tức Quốc Khánh đã xuất hiện rồi lên tiếng hỏi cậu :
"Em đang làm gì ở đây vậy ? Em biết không hôm nay anh đã đến nhà của em và tìm em mãi đó nhưng mà lại không thấy em. Thật may khi anh biết rằng em hay ra chỗ này để tìm tên hung thủ đã bắt cóc cha em. Nên anh đã ra đây xem thử và vô tình gặp được em...
Hơn hết đã hơn 3 ngày rồi anh đã thất hứa và không gặp em. Vậy nên anh mong em đừng giận anh nha !"
Trước những câu giải thích về lý do anh đã phải xa cậu trong ba ngày, cậu giờ đây nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên cậu lên tiếng hỏi trong sự lo lắng :
"Quốc Khánh chuyện gì... Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy ? Tại sao anh lại bị mất một tay thế ?"
Trước những thắc mắc của cậu anh đưa tay lên gãy đầu rồi trả lời rằng: "Thật ra lúc anh về anh đã gặp tai nạn rồi tay anh đã bị gãy hoàn toàn. Thế nên bác sĩ đã cắt bỏ nó, vì nếu dữ lại nó thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng của anh..."
Cậu bấy giờ bậc khóc nức nở ôm chầm lấy anh :
"Cũng may mắn là anh không sao rồi ! Và em đã cảm thấy vô cùng bất an khi anh rời đi. Mà không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra với anh hay là không ? Và em không ngờ là chuyện này lại xảy ra với anh..."
Trước sự lo lắng và tiếng khóc nức nở của cậu khi quan tâm đến anh. Anh đã vỗ vai cậu rồi nói :
"Vợ à em đừng khóc nữa ! Bởi vì bây giờ em đã có anh ở bên cạnh rồi ! Và anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu. Thế nên hãy vui vẻ trở lại nha !"
Cậu đưa tay lau đi nước mắt rồi gật đầu đồng ý. Anh giờ đây đã bảo với cậu rằng bọn họ nên đi chơi một chút để tâm trạng của cậu trở nên tốt hơn...
Thế là bọn họ đã bắt đầu đi chơi với nhau tại công viên gần đó, hai người bước vào trong sau khi mua vé khung cảnh bên trong thật là nhộn nhịp và vui vẻ. Bọn họ ngay lập tức đã thuê một con ngựa đồ chơi đua bằng giây không ngừng xoay tròn...
Hai người đã leo lên đó ngồi và con ngựa đã bắt đầu xoay ngồi ở phía sau cậu ôm chầm lấy anh trong sự hạnh phúc mà nói rằng :
"Cảm ơn cuộc đời này bởi vì đã mang sự hạnh phúc là anh đến với em...Và chắc anh không biết là em đã rất tức giận khi cứ nghĩa rằng anh đã bỏ em rồi chứ !
Nhưng không anh đã không bỏ em mà lại mang đến cho em nhiều hạnh phúc hơn. Và cả đời này anh sẽ ở bên cạnh em mãI mãi. Và sẽ là như vậy đúng chứ ?"
Anh cười rồi trả lời lại cậu rằng :
"Phải em nói đúng ! Ông trời đã mang hai chúng ta đến với nhau. Và sẽ là của nhau mãi mãi. Vậy nên em đừng sợ rằng một ngày nào đó sẽ đánh mất anh. Bởi vì tình cảm anh dành cho em là không đổi thay thế nên anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất